Chương 340: Rõ là quả báo mà!
Dương Phi
03/06/2021
"Tôn...tôn sùng Lâm Hàn!", trong lòng người đàn ông vạm vỡ dậy sóng, chẳng lẽ Lâm Hàn này chính là đại ca của anh Xuyên sao?
"Anh biết tôi à?"
"Anh Hàn, anh đúng là bận nhiều việc mau quên, hôm ở phòng tiếp khách số 3 tại Trần Công Quán chúng ta từng gặp nhau rồi", người đàn ông vạm vỡ cười gượng.
"Thì ra là anh".
"Vâng, nhưng tôi không ngờ anh Xuyên cử tôi đến bảo vệ người tên Lâm Hàn lại là anh Hàn anh", anh ta cười nói, đáy mắt hiện lên tia kính nể.
Nhưng từ bây giờ, bọn họ sẽ một mực trung thành với Lâm Hàn.
"Thưa anh Hàn, đã nói rõ rồi ạ, anh Xuyên bảo chúng tôi đến Kim Lăng tất cả đều nghe anh Hàn phân phó, đồng thời phải đảm bảo được an toàn cho anh Hàn", người đàn ông vạm vỡ nói.
"Ừ", Lâm Hàn gật đầu: "Trước hết, giới thiệu cho tôi biết đi".
"Chào anh Hàn, tôi là Tiểu Nam".
"Tôi là Tiểu Tây".
Lâm Hàn gật đầu, Tiểu Nam thì xỏ khuyên bên tai trái, bờ vai cơ bắp cuồn cuộn. Khóe mắt Tiểu Tây có một vết sẹo nhỏ do dao để lại, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy. Cả người Tiểu Bắc toát lên vẻ yên tĩnh kiệm lời.
Sau khi Lâm Hàn ghi nhớ ngoại hình và danh hiệu của bốn người rồi nói:
"Vâng!"
Lâm Hàn lên xe, lái chiếc Buick Business về hướng Hilton.
Anh cũng sắp xếp ổn thỏa bữa ăn cho bốn người rồi mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Một đêm yên tĩnh.
Hai bên má vẫn còn hơi đau, sưng tấy đỏ lựng cả lên, hình như bị viêm rồi.
Hôm qua, anh bị Thẩm Xuân Phong đánh ứa máu, cả khuôn mặt đều sưng phù, bây giờ như vậy đã đỡ hơn rất nhiều.
"Ăn sáng xong đến hiệu thuốc mua ít thuốc tiêu sưng vậy".
Lâm Hàn thầm mắng Thẩm Xuân Phong một trận, anh vén áo lên.
Hiển nhiên vết thương trên bụng cũng đã sắp lành hẳn.
Ăn sáng xong, anh và Tần Liên đến Wanda Plaza. Trên đường đi, Lâm Hàn ghé hiệu thuốc mua ít thuốc tiêu sưng và một chai gel lô hội để bôi.
Theo quy định quản lý của ghi-ta punk, cách mỗi ngày sẽ có một cuộc họp.
Lâm Hàn đến phòng họp rất sớm, mấy giáo viên khác vẫn chưa đến.
Tiếng bước chân "cộp cộp cộp" vang lên.
Trần Thông, Khúc Hà và nhóm giáo viên đẩy cửa vào, vừa đi vừa trò chuyện.
"Có khả năng cao, chủ xe GMC cũng làm ở Wanda Plaza đấy!"
"Đúng vậy, đến sớm thế này thì chắc chắn là hệ đi làm rồi!"
Mấy người giáo viên thảo luận sôi nổi, vô cùng tò mò về người chủ xe GMC.
"Sau khi tan ca, tôi sẽ đi chắn chiếc GMC kia nhìn thử xem, kiểu đàn ông gì mà có thể lái được con xe như này", mặt Khúc Hà ửng đỏ:
"Chậc chậc, cô Hà cô rung động rồi á!"
"Cô nói gì thế, mẫu đàn ông thành đạt như thế thì có người phụ nữ nào mà không rung động cơ chứ?"
...
Trần Thông đứng cạnh cau mày bực bội.
Bởi vì, mấy cô giáo còn chưa gặp người ta nữa mà đang trồng cây si rồi!
Nếu gặp được, chắc hẳn cởi sẵn đồ leo lên giường người ta quá.
Trần Thông nổi giận, vốn dĩ mấy cô giáo đang vây quanh anh ta, bây giờ thì cứ mở miệng ra là người chủ xe GMC kia.
Hơn hết là còn chưa gặp được mặt nữa, có biết ai với ai đâu. Vì thế Trần Thông ôm một cục tức trong bụng không có chỗ để xả.
Ánh mắt Trần Thông chợt lóe khi thấy Lâm Hàn ngồi đấy.
Mấu chốt hơn, trước mặt anh đang có một hộp thuốc tiêu sưng và gel lô hội.
"Lâm Hàn, hahaha, cậu bị thương á! Chắc chắn do hôm qua ăn quỵt bị đánh chứ gì!"
Nghe thế, những cô giáo kia cũng đồng loạt nhìn sang:
"Cô nhìn hai má anh ta đang sưng lên kìa!"
"Đúng rồi, tối qua trước khi đi đâu có đâu!"
Trần Thông ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi đoán là sau khi chúng ta rời khỏi, Lâm Hàn mới bị đánh. Nên nhớ, bữa ăn kia cũng hơn 60 ngàn tệ, Lâm Hàn bị đánh là chuyện dễ hiểu mà!"
"Haha, rõ là quả báo mà!"
"Đáng đời!"
"Sung sướng chưa, Lâm Hàn bị đánh kìa, đáng đời lắm! Haha!"
Mấy cô giáo đều không ngừng cười nhạo.
"Lâm Hàn, có đau không?", Trần Thông đi tới, hả hê cười nói:
"Nói xong chưa?"
Lâm Hàn lườm Trần Thông: "Nói xong rồi thì họp nhanh đi, tôi còn phải lên lớp".
"Bị chúng tôi nói nên khó chịu à".
"Thôi chúng ta đừng nói nữa, Lâm Hàn nhỏ mọn keo kiệt lắm, ngay cả một cái wechat cũng không chịu cho, chúng ta vừa chọc ghẹo cậu ta có chút, ắt hẳn cậu ta đã ghim trong bụng rồi".
Mấy giáo viên lảm nhảm không ngừng.
Trong mắt Trần Thông lộ ra nụ cười tự tin, bây giờ danh tiếng của Lâm Hàn trong lòng các đồng nghiệp đã nát bét, anh ta tin chắc, không bao lâu nữa Lâm Hàn sẽ tự nộp đơn xin nghỉ việc thôi.
Dù anh không chủ động xin nghỉ, Trần Thông cũng có mánh khoé ép anh phải đi!
Kế tiếp là bắt đầu buổi họp.
-------------------
"Anh biết tôi à?"
"Anh Hàn, anh đúng là bận nhiều việc mau quên, hôm ở phòng tiếp khách số 3 tại Trần Công Quán chúng ta từng gặp nhau rồi", người đàn ông vạm vỡ cười gượng.
"Thì ra là anh".
"Vâng, nhưng tôi không ngờ anh Xuyên cử tôi đến bảo vệ người tên Lâm Hàn lại là anh Hàn anh", anh ta cười nói, đáy mắt hiện lên tia kính nể.
Nhưng từ bây giờ, bọn họ sẽ một mực trung thành với Lâm Hàn.
"Thưa anh Hàn, đã nói rõ rồi ạ, anh Xuyên bảo chúng tôi đến Kim Lăng tất cả đều nghe anh Hàn phân phó, đồng thời phải đảm bảo được an toàn cho anh Hàn", người đàn ông vạm vỡ nói.
"Ừ", Lâm Hàn gật đầu: "Trước hết, giới thiệu cho tôi biết đi".
"Chào anh Hàn, tôi là Tiểu Nam".
"Tôi là Tiểu Tây".
Lâm Hàn gật đầu, Tiểu Nam thì xỏ khuyên bên tai trái, bờ vai cơ bắp cuồn cuộn. Khóe mắt Tiểu Tây có một vết sẹo nhỏ do dao để lại, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy. Cả người Tiểu Bắc toát lên vẻ yên tĩnh kiệm lời.
Sau khi Lâm Hàn ghi nhớ ngoại hình và danh hiệu của bốn người rồi nói:
"Vâng!"
Lâm Hàn lên xe, lái chiếc Buick Business về hướng Hilton.
Anh cũng sắp xếp ổn thỏa bữa ăn cho bốn người rồi mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Một đêm yên tĩnh.
Hai bên má vẫn còn hơi đau, sưng tấy đỏ lựng cả lên, hình như bị viêm rồi.
Hôm qua, anh bị Thẩm Xuân Phong đánh ứa máu, cả khuôn mặt đều sưng phù, bây giờ như vậy đã đỡ hơn rất nhiều.
"Ăn sáng xong đến hiệu thuốc mua ít thuốc tiêu sưng vậy".
Lâm Hàn thầm mắng Thẩm Xuân Phong một trận, anh vén áo lên.
Hiển nhiên vết thương trên bụng cũng đã sắp lành hẳn.
Ăn sáng xong, anh và Tần Liên đến Wanda Plaza. Trên đường đi, Lâm Hàn ghé hiệu thuốc mua ít thuốc tiêu sưng và một chai gel lô hội để bôi.
Theo quy định quản lý của ghi-ta punk, cách mỗi ngày sẽ có một cuộc họp.
Lâm Hàn đến phòng họp rất sớm, mấy giáo viên khác vẫn chưa đến.
Tiếng bước chân "cộp cộp cộp" vang lên.
Trần Thông, Khúc Hà và nhóm giáo viên đẩy cửa vào, vừa đi vừa trò chuyện.
"Có khả năng cao, chủ xe GMC cũng làm ở Wanda Plaza đấy!"
"Đúng vậy, đến sớm thế này thì chắc chắn là hệ đi làm rồi!"
Mấy người giáo viên thảo luận sôi nổi, vô cùng tò mò về người chủ xe GMC.
"Sau khi tan ca, tôi sẽ đi chắn chiếc GMC kia nhìn thử xem, kiểu đàn ông gì mà có thể lái được con xe như này", mặt Khúc Hà ửng đỏ:
"Chậc chậc, cô Hà cô rung động rồi á!"
"Cô nói gì thế, mẫu đàn ông thành đạt như thế thì có người phụ nữ nào mà không rung động cơ chứ?"
...
Trần Thông đứng cạnh cau mày bực bội.
Bởi vì, mấy cô giáo còn chưa gặp người ta nữa mà đang trồng cây si rồi!
Nếu gặp được, chắc hẳn cởi sẵn đồ leo lên giường người ta quá.
Trần Thông nổi giận, vốn dĩ mấy cô giáo đang vây quanh anh ta, bây giờ thì cứ mở miệng ra là người chủ xe GMC kia.
Hơn hết là còn chưa gặp được mặt nữa, có biết ai với ai đâu. Vì thế Trần Thông ôm một cục tức trong bụng không có chỗ để xả.
Ánh mắt Trần Thông chợt lóe khi thấy Lâm Hàn ngồi đấy.
Mấu chốt hơn, trước mặt anh đang có một hộp thuốc tiêu sưng và gel lô hội.
"Lâm Hàn, hahaha, cậu bị thương á! Chắc chắn do hôm qua ăn quỵt bị đánh chứ gì!"
Nghe thế, những cô giáo kia cũng đồng loạt nhìn sang:
"Cô nhìn hai má anh ta đang sưng lên kìa!"
"Đúng rồi, tối qua trước khi đi đâu có đâu!"
Trần Thông ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi đoán là sau khi chúng ta rời khỏi, Lâm Hàn mới bị đánh. Nên nhớ, bữa ăn kia cũng hơn 60 ngàn tệ, Lâm Hàn bị đánh là chuyện dễ hiểu mà!"
"Haha, rõ là quả báo mà!"
"Đáng đời!"
"Sung sướng chưa, Lâm Hàn bị đánh kìa, đáng đời lắm! Haha!"
Mấy cô giáo đều không ngừng cười nhạo.
"Lâm Hàn, có đau không?", Trần Thông đi tới, hả hê cười nói:
"Nói xong chưa?"
Lâm Hàn lườm Trần Thông: "Nói xong rồi thì họp nhanh đi, tôi còn phải lên lớp".
"Bị chúng tôi nói nên khó chịu à".
"Thôi chúng ta đừng nói nữa, Lâm Hàn nhỏ mọn keo kiệt lắm, ngay cả một cái wechat cũng không chịu cho, chúng ta vừa chọc ghẹo cậu ta có chút, ắt hẳn cậu ta đã ghim trong bụng rồi".
Mấy giáo viên lảm nhảm không ngừng.
Trong mắt Trần Thông lộ ra nụ cười tự tin, bây giờ danh tiếng của Lâm Hàn trong lòng các đồng nghiệp đã nát bét, anh ta tin chắc, không bao lâu nữa Lâm Hàn sẽ tự nộp đơn xin nghỉ việc thôi.
Dù anh không chủ động xin nghỉ, Trần Thông cũng có mánh khoé ép anh phải đi!
Kế tiếp là bắt đầu buổi họp.
-------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.