Chương 286: Siêu thị bị đập phá
Dương Phi
04/05/2021
"Ông đã nói thế thì hy vọng rằng ông đừng chỉ khoác lác, nói được làm
được mà làm tôi không lấy lại được vốn, khiến Californium của tôi biến
thành rác rưởi".
Lâm Hàn nhếch mép cười khẩy:
"Nếu không làm được thì thật là chán chết. Dù sao ở trong mắt tôi, nhà họ Hồng chỉ như một con kiến mà thôi. Tôi cũng mong con kiến này có thể mang lại điều bất ngờ khiến cuộc sống của mình thêm thú vị hơn".
Lâm Hàn nói xong lên xe.
Brừm brừm...
GMC gầm rú phóng đi.
"Lâm Hàn, cậu đúng là không biết trời cao đất rộng! Thế mà lại dám nói ở trong mắt cậu, nhà họ Hồng chỉ là một con kiến!"
Hồng Nhai lập tức lộ ra vẻ mặt khinh khỉnh giống như gặp phải một thằng ngu:
"Cậu nghĩ rằng nắm nhà họ Hàn trong tay thì bản thân rất giỏi? Bèn khịt mũi xem thường người khác hả? Phải biết rằng bọn họ cũng chỉ là con kiến trước mặt nhà họ Hồng thôi!"
"Không ngờ cậu lại ngông cuồng như thế!"
"Được thôi, giờ tôi sẽ báo việc này lên trên. Nếu ban lãnh đạo nhà họ Hồng biết có người dám khinh thường mình như vậy, chắc chắn sẽ hết sức tức giận!"
"Đến lúc đó, cả cái thành phố Đông Hải này sẽ xảy ra thay đổi thật lớn!"
"Nhà họ Hồng muốn giết chết Lâm Hàn thì không khác gì nghiền chết một con kiến!"
...
Sau khi rời khỏi A Little House, Lâm Hàn lái thẳng về núi Vân Mộng.
Bây giờ cũng không còn sớm, nên anh định về nhà.
Rì rì rì...
Điện thoại anh bỗng rung lên.
Lâm Hàn cầm lên nhìn thì thấy là Lương Huy gọi tới.
Mấy ngày gần đây, Lương Huy vẫn đang bận việc trong siêu thị Hoa Nhuận, giờ đã hơn nửa đêm còn gọi cho anh, chắc là có chuyện gì rất gấp.
"Alo", Lâm Hàn bắt máy.
"Cậu Lâm, không xong rồi".
Giọng nói đầy lo lắng của Lương Huy truyền tới: "Bỗng nhiên có rất nhiều tên côn đồ đến siêu thị của chúng ta đập phá!"
Đầu bên kia điện thoại còn có thể nghe thấy tiếng đập đồ loảng xoảng vang lên.
"Đập phá?", Lâm Hàn cau mày: "Tôi đến ngay đây".
App livestream Sa Ngư cơ bản đã ổn định, chỉ cần hoạt động bình thường thì trong vòng một năm là chắc chắn có thể lên sàn NASDAQ.
Giờ điều mà Lâm Hàn lo lắng nhất chính là siêu thị Hoa Nhuận.
Trong một năm, muốn đưa nó trở thành một công ty niêm yết thì mức độ khó khăn cao hơn bên app Sa Ngư nhiều.
Muốn đưa sêu thị Hoa Nhuận lên sàn, ít nhất cả Hoa Đông chỗ nào cũng phải có chi nhánh của nó.
Nhưng anh không ngờ, siêu thị còn chưa đứng vững được trong Đông Hải, càng đừng bàn đến cả Hoa Đông, lúc này lại có người cả gan đến đập phá.
"Đúng là muốn chết mà!"
Một cơn tức hừng hực cháy trong lòng anh.
Lâm Hàn đạp chân ga, tốc độ chiếc GMC bỗng tăng vọt, lao thẳng về phía siêu thị Hoa Nhuận.
Khoảng 15 phút sau, Lâm Hàn đến trụ sở chính của siêu thị.
Lúc này đã hơn 10h tối, đa số siêu thị đều đóng cửa, chỉ có Hoa Nhuận là vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Bên trong có mười mấy bóng người đi qua đi lại.
Những người này, xăm người, nhuộm đủ loại màu tóc, vẻ mặt dữ tợn, vừa nhìn là biết không phải người hiền lành gì.
Trong tay họ cầm gậy bóng chày, thanh sắt, ống tuýp, mặt mày hung hãn đang không ngừng đập phá siêu thị.
Từng kệ hàng đổ xuống, hàng hóa cũng rơi vãi đầy đất.
Nào là khoai tây chiên, coca cola, bánh bích quy, hạt dưa...
Bên cạnh còn nằm lăn lóc đồ điện gia dụng như nồi cơm điện, quạt... Đều bị đập móp méo.
Lương Huy và Trần Kiệt đứng cạnh cửa siêu thị, sắc mặt khó coi, mặt mũi bầm dập, khóe miệng chảy máu, rõ ràng là đã bị đánh.
Hai người muốn tiến lên ngăn cản, nhưng đã có hai gã côn đồ hùng hổ bước tới đạp bọn họ ngã xuống đất.
"Đừng đập! Cầu xin mấy người đừng đập nữa!"
"Tôi còn buôn bán kiểu gì nữa!"
Lương Huy đau đớn đến bật khóc.
Siêu thị Hoa Nhuận là tâm huyết của ông ta, bị đập thành như vậy, sao mà không đau lòng cho được?
Vả lại, ông ta còn đảm bảo với Lâm Hàn sẽ quản lý siêu thị thật tốt, nhưng mới vài ngày đã xảy ra chuyện này. Ông ta phải ăn nói sao với Lâm Hàn đây.
"Mịa nó, nợ tiền không trả, đập siêu thị ông thì sao?"
Một gã nhuộm tóc vàng lại đá một cái vào bụng Lương Huy. Ông ta đau đến nỗi mặt mày vặn vẹo, ôm chặt bụng, hét:
"Đau quá!"
Cộp cộp cộp!
Có tiếng bước chân truyền tới.
Một chàng trai bước đến.
Thiếu niên nhìn tình hình bên trong siêu thị, mặt mày không cảm xúc, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Đó đúng là Lâm Hàn.
"Cậu Lâm!"
"Cậu Lâm!"
Thấy Lâm Hàn, Lương Huy và Trần Kiệt lập tức lồm cồm bò dậy chạy tới trước mặt Lâm Hàn.
"Cậu Lâm, làm sao giờ! Siêu thị bị đập phá thành như vậy thì sao mà kinh doanh tiếp đây?"
Lương Huy mở miệng, xấu hổ muốn chui xuống lỗ, cảm thấy mình không xứng với sự tín nhiệm của Lâm Hàn.
"Ồ, có người đến?"
Hai gã tóc vàng thấy Lâm Hàn thì vô cùng kinh ngạc, cảnh cáo:
"Nhóc con, đừng xen vào việc của người khác! Thiếu nợ thì trả tiền là điều đương nhiên, mày cút sang một bên đi!"
Lâm Hàn không nói gì, sắc mặt càng lạnh hơn, anh giậm chân một cái.
Vèo!
Cả người anh biến thành một cái bóng đen phóng tới trước.
Ngay sau đó, Lâm Hàn phảng phất một bóng ma xuất hiện ở trước mặt hai gã côn đồ tóc vàng.
"Nhanh thế!"
Con ngươi hai gã co rút lại, mặt mày biến sắc, giơ thanh sắt trong tay lên tính ra tay.
Bốp!
Bốp!
Có hai tiếng trầm đục vang lên.
Hai gã ấy vừa giơ thanh sắt lên đã bị Lâm Hàn đá bay.
Bịch bịch! Hai tiếng.
Cơ thể bọn họ ngã uỵch xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Đau quá!"
"Á, nhóc con, mày dám đánh tao à, mày có biết tao là ai không?"
Hai gã rên rỉ, cảm thấy ruột mình như muốn đứt, tim gan phèo phổi quặn thắt đau đớn.
Ánh mắt Lâm Hàn vẫn lạnh như băng.
Anh không mở miệng, nhấc chân bước vào siêu thị.
Lâm Hàn chẳng buồn nói chuyện với đám người kia, cứ dùng bạo lực giải quyết trước rồi nói sau.
Vèo!
Lâm Hàn giống như một con quỷ tiến vào siêu thị.
Bốp bốp bốp!
Kế tiếp, từng tiếng đánh trầm đục không ngừng vang lên.
"Thật... Thật là lợi hại!"
"Không ngờ cậu Lâm lại giỏi võ như vậy!"
Sau đó, cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến Lương Huy và Trần Kiệt trợn tròn mắt, đứng chôn chân tại chỗ.
Trong siêu thị hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Lâm đâu, chỉ có thấy một cái bóng liên tục di chuyển.
Mỗi khi cái bóng ấy di chuyển đến một chỗ sẽ có một gã du côn ngã xuống đất rên rỉ.
"Á á á!"
"Cái gì vậy!
"Đau chết tôi rồi!"
"Người đâu?"
...
Tiếng hét kinh ngạc, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên.
Chưa tới 2 phút, mười mấy gã du côn ban nãy còn hung hổ đã té lăn trên đất, mặt mày trắng bệch, người ôm bụng, người ôm vai, người ôm gối...
Gã nào gã nấy đều hét lên đau đớn, không còn sức để đánh nhau.
Vèo!
Bóng người Lâm Hàn lại xuất hiện ở cửa siêu thị.
"Cậu Lâm, cậu không sao chứ!"
"Cậu Lâm, có bị thương không?"
Lương Huy và Trần Kiệt vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi han.
"Một đám tôm tép thôi, chẳng đáng làm tôi bị thương", Lâm Hàn xua tay, nhàn nhạt nói.
"Nhóc con, mày dám nói bọn tao là hạng tôm tép á!"
Gã tóc vàng bị đá ban nãy hung hăng trừng Lâm Hàn nói: "Mày có biết tụi tao là ai không?"
Lâm Hàn nhếch mép cười khẩy:
"Nếu không làm được thì thật là chán chết. Dù sao ở trong mắt tôi, nhà họ Hồng chỉ như một con kiến mà thôi. Tôi cũng mong con kiến này có thể mang lại điều bất ngờ khiến cuộc sống của mình thêm thú vị hơn".
Lâm Hàn nói xong lên xe.
Brừm brừm...
GMC gầm rú phóng đi.
"Lâm Hàn, cậu đúng là không biết trời cao đất rộng! Thế mà lại dám nói ở trong mắt cậu, nhà họ Hồng chỉ là một con kiến!"
Hồng Nhai lập tức lộ ra vẻ mặt khinh khỉnh giống như gặp phải một thằng ngu:
"Cậu nghĩ rằng nắm nhà họ Hàn trong tay thì bản thân rất giỏi? Bèn khịt mũi xem thường người khác hả? Phải biết rằng bọn họ cũng chỉ là con kiến trước mặt nhà họ Hồng thôi!"
"Không ngờ cậu lại ngông cuồng như thế!"
"Được thôi, giờ tôi sẽ báo việc này lên trên. Nếu ban lãnh đạo nhà họ Hồng biết có người dám khinh thường mình như vậy, chắc chắn sẽ hết sức tức giận!"
"Đến lúc đó, cả cái thành phố Đông Hải này sẽ xảy ra thay đổi thật lớn!"
"Nhà họ Hồng muốn giết chết Lâm Hàn thì không khác gì nghiền chết một con kiến!"
...
Sau khi rời khỏi A Little House, Lâm Hàn lái thẳng về núi Vân Mộng.
Bây giờ cũng không còn sớm, nên anh định về nhà.
Rì rì rì...
Điện thoại anh bỗng rung lên.
Lâm Hàn cầm lên nhìn thì thấy là Lương Huy gọi tới.
Mấy ngày gần đây, Lương Huy vẫn đang bận việc trong siêu thị Hoa Nhuận, giờ đã hơn nửa đêm còn gọi cho anh, chắc là có chuyện gì rất gấp.
"Alo", Lâm Hàn bắt máy.
"Cậu Lâm, không xong rồi".
Giọng nói đầy lo lắng của Lương Huy truyền tới: "Bỗng nhiên có rất nhiều tên côn đồ đến siêu thị của chúng ta đập phá!"
Đầu bên kia điện thoại còn có thể nghe thấy tiếng đập đồ loảng xoảng vang lên.
"Đập phá?", Lâm Hàn cau mày: "Tôi đến ngay đây".
App livestream Sa Ngư cơ bản đã ổn định, chỉ cần hoạt động bình thường thì trong vòng một năm là chắc chắn có thể lên sàn NASDAQ.
Giờ điều mà Lâm Hàn lo lắng nhất chính là siêu thị Hoa Nhuận.
Trong một năm, muốn đưa nó trở thành một công ty niêm yết thì mức độ khó khăn cao hơn bên app Sa Ngư nhiều.
Muốn đưa sêu thị Hoa Nhuận lên sàn, ít nhất cả Hoa Đông chỗ nào cũng phải có chi nhánh của nó.
Nhưng anh không ngờ, siêu thị còn chưa đứng vững được trong Đông Hải, càng đừng bàn đến cả Hoa Đông, lúc này lại có người cả gan đến đập phá.
"Đúng là muốn chết mà!"
Một cơn tức hừng hực cháy trong lòng anh.
Lâm Hàn đạp chân ga, tốc độ chiếc GMC bỗng tăng vọt, lao thẳng về phía siêu thị Hoa Nhuận.
Khoảng 15 phút sau, Lâm Hàn đến trụ sở chính của siêu thị.
Lúc này đã hơn 10h tối, đa số siêu thị đều đóng cửa, chỉ có Hoa Nhuận là vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Bên trong có mười mấy bóng người đi qua đi lại.
Những người này, xăm người, nhuộm đủ loại màu tóc, vẻ mặt dữ tợn, vừa nhìn là biết không phải người hiền lành gì.
Trong tay họ cầm gậy bóng chày, thanh sắt, ống tuýp, mặt mày hung hãn đang không ngừng đập phá siêu thị.
Từng kệ hàng đổ xuống, hàng hóa cũng rơi vãi đầy đất.
Nào là khoai tây chiên, coca cola, bánh bích quy, hạt dưa...
Bên cạnh còn nằm lăn lóc đồ điện gia dụng như nồi cơm điện, quạt... Đều bị đập móp méo.
Lương Huy và Trần Kiệt đứng cạnh cửa siêu thị, sắc mặt khó coi, mặt mũi bầm dập, khóe miệng chảy máu, rõ ràng là đã bị đánh.
Hai người muốn tiến lên ngăn cản, nhưng đã có hai gã côn đồ hùng hổ bước tới đạp bọn họ ngã xuống đất.
"Đừng đập! Cầu xin mấy người đừng đập nữa!"
"Tôi còn buôn bán kiểu gì nữa!"
Lương Huy đau đớn đến bật khóc.
Siêu thị Hoa Nhuận là tâm huyết của ông ta, bị đập thành như vậy, sao mà không đau lòng cho được?
Vả lại, ông ta còn đảm bảo với Lâm Hàn sẽ quản lý siêu thị thật tốt, nhưng mới vài ngày đã xảy ra chuyện này. Ông ta phải ăn nói sao với Lâm Hàn đây.
"Mịa nó, nợ tiền không trả, đập siêu thị ông thì sao?"
Một gã nhuộm tóc vàng lại đá một cái vào bụng Lương Huy. Ông ta đau đến nỗi mặt mày vặn vẹo, ôm chặt bụng, hét:
"Đau quá!"
Cộp cộp cộp!
Có tiếng bước chân truyền tới.
Một chàng trai bước đến.
Thiếu niên nhìn tình hình bên trong siêu thị, mặt mày không cảm xúc, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Đó đúng là Lâm Hàn.
"Cậu Lâm!"
"Cậu Lâm!"
Thấy Lâm Hàn, Lương Huy và Trần Kiệt lập tức lồm cồm bò dậy chạy tới trước mặt Lâm Hàn.
"Cậu Lâm, làm sao giờ! Siêu thị bị đập phá thành như vậy thì sao mà kinh doanh tiếp đây?"
Lương Huy mở miệng, xấu hổ muốn chui xuống lỗ, cảm thấy mình không xứng với sự tín nhiệm của Lâm Hàn.
"Ồ, có người đến?"
Hai gã tóc vàng thấy Lâm Hàn thì vô cùng kinh ngạc, cảnh cáo:
"Nhóc con, đừng xen vào việc của người khác! Thiếu nợ thì trả tiền là điều đương nhiên, mày cút sang một bên đi!"
Lâm Hàn không nói gì, sắc mặt càng lạnh hơn, anh giậm chân một cái.
Vèo!
Cả người anh biến thành một cái bóng đen phóng tới trước.
Ngay sau đó, Lâm Hàn phảng phất một bóng ma xuất hiện ở trước mặt hai gã côn đồ tóc vàng.
"Nhanh thế!"
Con ngươi hai gã co rút lại, mặt mày biến sắc, giơ thanh sắt trong tay lên tính ra tay.
Bốp!
Bốp!
Có hai tiếng trầm đục vang lên.
Hai gã ấy vừa giơ thanh sắt lên đã bị Lâm Hàn đá bay.
Bịch bịch! Hai tiếng.
Cơ thể bọn họ ngã uỵch xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Đau quá!"
"Á, nhóc con, mày dám đánh tao à, mày có biết tao là ai không?"
Hai gã rên rỉ, cảm thấy ruột mình như muốn đứt, tim gan phèo phổi quặn thắt đau đớn.
Ánh mắt Lâm Hàn vẫn lạnh như băng.
Anh không mở miệng, nhấc chân bước vào siêu thị.
Lâm Hàn chẳng buồn nói chuyện với đám người kia, cứ dùng bạo lực giải quyết trước rồi nói sau.
Vèo!
Lâm Hàn giống như một con quỷ tiến vào siêu thị.
Bốp bốp bốp!
Kế tiếp, từng tiếng đánh trầm đục không ngừng vang lên.
"Thật... Thật là lợi hại!"
"Không ngờ cậu Lâm lại giỏi võ như vậy!"
Sau đó, cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến Lương Huy và Trần Kiệt trợn tròn mắt, đứng chôn chân tại chỗ.
Trong siêu thị hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Lâm đâu, chỉ có thấy một cái bóng liên tục di chuyển.
Mỗi khi cái bóng ấy di chuyển đến một chỗ sẽ có một gã du côn ngã xuống đất rên rỉ.
"Á á á!"
"Cái gì vậy!
"Đau chết tôi rồi!"
"Người đâu?"
...
Tiếng hét kinh ngạc, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên.
Chưa tới 2 phút, mười mấy gã du côn ban nãy còn hung hổ đã té lăn trên đất, mặt mày trắng bệch, người ôm bụng, người ôm vai, người ôm gối...
Gã nào gã nấy đều hét lên đau đớn, không còn sức để đánh nhau.
Vèo!
Bóng người Lâm Hàn lại xuất hiện ở cửa siêu thị.
"Cậu Lâm, cậu không sao chứ!"
"Cậu Lâm, có bị thương không?"
Lương Huy và Trần Kiệt vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi han.
"Một đám tôm tép thôi, chẳng đáng làm tôi bị thương", Lâm Hàn xua tay, nhàn nhạt nói.
"Nhóc con, mày dám nói bọn tao là hạng tôm tép á!"
Gã tóc vàng bị đá ban nãy hung hăng trừng Lâm Hàn nói: "Mày có biết tụi tao là ai không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.