Chàng Rể Vô Song

Chương 464: Tại sao phản bội tôi?

Dương Phi

09/06/2021

Lâm Hàn không nói lời nào, trong lòng rất buồn bã.

Anh một mực xem Trần Nam như anh em, hai người họ cũng đã cùng trải qua rất nhiều chuyện. Nhất là trong cuộc chiến diệt trừ nhà họ Hồng, Trần Nam cũng đã bỏ ra không ít công sức, nhưng cuối cùng lại nhận về kết quả thế này, anh em phản bội nhau...

Đúng là lòng người khó đoán!

Đứng trước lợi ích khổng lồ kia, ngay cả lòng người và tình nghĩa anh em cũng không vượt qua được cám dỗ?

"Không cần phiền phức như vậy", Lâm Hàn lắc đầu, nói thẳng:

"Ngô Xuyên, anh liên lạc Tôn Hàn Các, bảo ba người Tiểu Đông đến chỗ tôi đi. Sau đó chúng ta đi thẳng đến chỗ Trần Nam là được! Còn về các thế lực vùng xám vừa thu nhận kia, ắt hẳn bọn họ sẽ không dám làm thế đâu!"

"Chuyện này..."

Ngô Xuyên hơi do dự, cảm thấy Lâm Hàn quá liều lĩnh rồi, nhưng anh ta cũng không dông dài nữa, gọi điện thoại kêu người đến.

Không lâu sau đó, Đinh Phong đã xử lý ổn thỏa tình hình bên ngoài, rồi đi vào gõ cửa phòng bệnh của Lâm Hàn.

"Cậu Lâm, tôi là Đinh Phong".

Nhan Thành nghe vậy, lập tức bước ra mở cửa.

Chỉ thấy đằng sau Đinh Phong còn một đám bảo vệ, chính là những người phụ trách bảo vệ và giám thị Lâm Hàn.

"Đây là?", Lâm Hàn hơi khó hiểu nhìn Đinh Phong.

Đinh Phong lách qua một bên rồi nói:

"Cậu Lâm, tôi vừa tra hỏi xong, những người bảo vệ này không làm tốt trách nhiệm của họ, đồng thời cũng đã phụ lòng tốt cậu Lâm nhắc nhở, bây giờ tôi dẫn họ đến xin lỗi cậu!"

Mười mấy bảo vệ đang đứng ở đấy nhìn về phía Lâm Hàn với ánh mắt phức tạp.

Có người ngạc nhiên, có người áy náy và nhiều hơn là lúng túng ra mặt.

Bọn họ không tài nào ngờ được, những nguy hiểm mà Lâm Hàn nói lại khủng khiếp như vậy. Bốn người nọ chẳng nói chẳng rằng liền xả súng giết người.

Còn họ đều sợ hãi không thôi, bản thân làm bảo vệ mà lại nhanh chân chạy mất tăm, không làm tròn chức trách.

Càng nực cười hơn là Lâm Hàn đã tốt bụng nhắc nhở trước đó, bảo bọn họ rời đi càng sớm càng tốt, nhưng bọn họ lại còn cười nhạo anh.

"Xin lỗi!"

"Cậu Lâm, chúng tôi đúng là không biết tốt xấu, không hiểu lòng tốt của cậu, dù sao thì cậu cũng đừng để bụng nhé!"

Những bảo vệ kia liên thanh nói.

"Không có gì".

Lâm Hàn khoác tay, vừa rồi bọn họ chạy trốn cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng chỉ là con người, bảo vệ tính mạng cũng là bản năng thôi.

Mà lúc này, y tá trẻ đứng cách đó không xa đã dần hoàn hồn từ trong cơn hoảng sợ tột độ, lúc nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt đầy khó hiểu.

"Chuyện này như vậy được rồi, Đinh Phong, anh để bọn họ ra ngoài đi, sau đó quay lại nói chuyện với tôi".



Lâm Hàn liếc nhìn Đinh Phong, bình thản nói hết câu, rồi quay vào lại phòng bệnh.

"Vậy..."

Mười mấy bảo vệ thấy thế sắc mặt đều hơi mất tự nhiên.

Đinh Phong lại không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng giải tán đám bảo vệ này, sau đó anh ta quay lại phòng bệnh của Lâm Hàn bàn bạc chuyện chính.

Lâm Hàn là người ông Thang chỉ đích danh phải bảo vệ, Đinh Phong cho rằng bản thân nên nghe theo lệnh của anh.

Tầm 20 phút sau, ba người Tiểu Đông của Tôn Hàn Các cũng đã đến.

"Anh Hàn!"

"Anh Hàn!"

...

Ba người Tiểu Đông liên tục chào hỏi.

Lâm Hàn gật đầu, anh rất tin tưởng ba người Tiểu Đông.

Lâm Hàn lại nhìn sang Đinh Phong nói: "Cảnh sát Đinh, có thể giúp tôi một chuyện không?"

"Cậu Lâm, cậu có việc gì xin cứ dặn!", vẻ mặt Đinh Phong khẽ động, lập tức nói.

"Được, cảnh sát Đinh, trước tiên anh đổi thường phục đã rồi chúng ta tập hợp trước cửa Royal No.1, đến lúc đó anh giúp tôi làm vài việc nhé".

"Được!"

Đinh Phong nghe vậy, lập tức đi ra ngoài.

Lâm Hàn nhìn ba người Tôn Hàn Các, lại không nói gì nhiều, bọn họ đều là những người đáng tin nhất, đương nhiên không cần phải nhiều lời.

"Ngô Xuyên, Nhan Thành, hai người không cần đi, chỉ cần sắp xếp tiếp nhận thế lực vùng xám ở Kim Lăng. Đương nhiên, việc đầu tiên là phải trấn an những đại ca xã hội đen kia, lúc tôi đến Royal No.1 thì hãy cố gắng ổn định được bọn họ", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

"Vâng!"

"Vâng!"

Ngô Xuyên và Nhan Thành đồng thanh đáp.

Sau đó, Lâm Hàn dẫn theo ba người Tôn Hàn Các đi thẳng đến Royal No.1.

Nhan Thành ở lại trong phòng bệnh nhìn bóng lưng Lâm Hàn rời đi thoáng chốc buồn bã, nếu mình mạnh hơn chút, thì có lẽ đã giúp được và đi thẳng đến đấy cùng anh ấy rồi!

Ngô Xuyên đứng cạnh nhìn thấy được vẻ mặt ủ rũ của Nhan Thành, nhất thời hiểu rõ, anh ta bật cười nói:

"Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, anh Hàn cũng không phải là người bình thường, chúng ta đi theo chỉ trở thành gánh nặng cho anh ấy thôi".

"Chúng ta có bao nhiêu sức thì làm bấy nhiêu. Hơn nữa, không phải lần này nhờ có cậu mà anh Hàn mới thoát khỏi cuộc mai phục kia sao? Cậu đã làm tốt lắm rồi, sau này cứ dần mạnh mẽ hơn là được!"

"Vâng ạ! Anh Xuyên, anh nói rất có lý!"



Nhan Thành nghe thế lập tức gật đầu, trên mặt đã có nụ cười xuất hiện:

"Đúng vậy, lần này tôi đã cứu anh Hàn, cũng xem như có chút cống hiến rồi!"

...

Nửa tiếng sau, bốn người Lâm Hàn đã đi đến trước cửa Royal No.1.

Lúc này, Đinh Phong chờ ở đấy từ lâu, anh ta đã thay sang thường phục, trông không khác người bình thường là mấy. Nhưng có điều, cặp mắt sắc bén của anh ta vẫn cứ như một con chim ưng khiến người khác phải e sợ.

Vừa thấy Lâm Hàn, Đinh Phong cũng đi đến sau lưng anh, im lặng đợi anh ra lệnh.

"Đi thôi!"

Lâm Hàn nhàn nhạt nói, khuôn mặt lạnh tanh dẫn người bước vào Royal No.1, nghĩ đến việc Trần Nam đã gây ra, Lâm Hàn vẫn đau lòng không thôi.

Bây giờ là ban ngày, trong Royal No.1 dĩ nhiên không có khách khứa, chỉ có vài nhân viên đang quét dọn, nhìn thấy có người vào cũng không mấy chú ý, lo bận rộn làm việc của mình.

Lâm Hàn dẫn người đi thẳng vào bên trong Royal No.1, đi vào không bao lâu cũng đã có một tay sai nhận ra anh.

"Cậu Lâm, cậu đến tìm anh Nam à? Tôi dẫn cậu đi nhé!", người nọ nói.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, đi theo sau cậu ta.

Việc Trần Nam làm không liên quan gì đến mấy người này, đương nhiên Lâm Hàn cũng không muốn để ý nhiều, sau chuyện này, sẽ để cho đám Ngô Xuyên đến tiếp nhận hết bọn họ.

Không bao lâu, tên tay sai kia đã dừng lại trước một căn phòng riêng, nói: "Cậu Lâm, anh Nam đang nghỉ ngơi ở trong đây".

"Ừ", Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói: "Cậu đi được rồi, để tôi tự tìm anh ta".

Người kia nghe vậy cũng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng rời đi, đương nhiên cậu ta cũng không biết chuyện Trần Nam đã phản bội Lâm Hàn.

Cốc cốc cốc!

Lâm Hàn vươn tay gõ cửa, mở miệng nói:

"Trần Nam, tôi là Lâm Hàn đây".

Lâm Hàn vừa cất giọng, cửa đã đột ngột mở ra.

Chỉ thấy Trần Nam và Vương Hiểu Dung đứng trong phòng, bốn góc còn có mấy gã đeo kính đen, dường như là thân tín của Trần Nam.

Trần Nam vừa thấy Lâm Hàn, sắc mặt anh ta khẽ biến, đầu tiên là Hoàng Bạch Đào - người của chấp pháp đường mai phục ở quán ăn, kế đó lại có 4 người Nguyễn Nguyên đến từ Tam Giác Vàng ám sát, Trần Nam không ngờ Lâm Hàn còn đến được đây.

Hơn nữa, lúc này Lâm Hàn hình như chỉ bị thương nhẹ, trong lòng Trần Nam vừa khiếp sợ lại vừa lo lắng, kèm theo là xấu hổ...

Anh ta biết, một khi Lâm Hàn đến thì mình coi như xong đời.

"Chú em Lâm Hàn, thương tích cậu thế nào rồi?"

Nghĩ đến tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó, Trần Nam lên tiếng hỏi, ánh mắt vô cùng chân thành và tràn đầy lo lắng.

"Nói đi, tại sao phản bội tôi?", Lâm Hàn nhàn nhạt lên tiếng, trong lòng tràn ngập cảm xúc phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Vô Song

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook