Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang
Chương 43: Chỉ cho nàng mười ngày
Phong Nguyệt Bạc
07/05/2021
Ầm! Cổng luân bàn cổ xưa xoay tròn, nặng nề mở ra.
Diêm U dẫn Mạnh Vãn Yên bước vào Tinh Hà đại điện, vạch kết giới, tiến nhập một không gian khác.
Ngân hà mênh mông, bao la vô tận, chầm chậm chuyển động, từng ngôi sao cùng vệt sáng rõ ràng đến mức có thể nhìn bằng mắt thường, khiến người xem có cảm giác rất gần gũi, tựa như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào chúng. Chính giữa tinh vân là một khối bia tím khổng lồ tỏa ánh sáng kì dị, mệnh kiếp đang chậm rãi vận hành, vô số quỹ tích đan xen vào nhau, nháy mắt đã biến đổi, hào quang chói lọi.
Mạnh Vãn Yên bị choáng ngợp bởi khung cảnh hùng vĩ trước mặt, nàng chưa bao giờ chứng kiến thứ gì ấn tượng đến như vậy, đứng giữa màn tinh vân, trong mắt tràn ngập ánh sao lấp lánh, đáy lòng dao động. Diêm U chỉ nắm tay nàng đi xuyên qua dải ngân hà, rất nhanh đã đến trước một vách đá, sau đó ấn tay vào bức điêu khắc kỳ lân trên mặt đá. Lập tức một đường hầm thật dài xuất hiện trước mặt hai nàng, sâu đến không thấy điểm cuối.
"Theo ta." Diêm U nói.
Mạnh Vãn Yên nhìn thẳng vào trong đường hầm, không chút do dự mà lên tiếng: "Ừm." Nàng không rõ đường hầm này thông tới đâu, có gì đang chờ đợi mình, nhưng nghĩ đến việc vào cùng với nữ tử này, nàng hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi.
Diêm U nhìn người bên cạnh quyết tâm như vậy thì càng trầm mặc, nàng đi trước, dắt tay y nhân.
Mạnh Vãn Yên theo sau, cảm giác khí tức quanh thân đối phương lành lạnh thì có chút khó hiểu. Lập tức nàng ngộ ra, nhất định người này thấy nàng trả lời nhanh lẹ, tưởng nàng nôn nóng muốn được gặp Minh Cẩm nên mới lộ vẻ mặt khó coi như thế. Nghĩ đến đây, Mạnh Vãn yên vừa bực mình vừa buồn cười, còn có chút... đến bản thân nàng cũng không rõ là cảm xúc gì.
Con đường hầm vừa dài vừa tối, không thể thấy rõ cảnh vật xung quanh, không nghe được tiếng bước chân, tĩnh mịch âm u, tựa như đang đi vào trong lỗ đen, tất cả âm thanh đều bị hút vào khoảng không vô tận. Nhưng nếu tập trung nghe ngóng thì vẫn có thể cảm nhận được tiếng hít thở nhẹ nhàng, bình tĩnh của người đi trước, khiến người nghe bất giác thấy yên tâm.
Nhất thời bạch y nữ tử thất thần.
Mái tóc đen của người đằng trước khẽ lay động, thân ảnh cao thon nhưng không hề quay người với nàng, cũng không nói câu nào, mặc dù nắm tay rất chặt nhưng thái độ vẫn rất xa cách. Mạnh Vãn Yên không nhịn được mà lườm sau gáy đối phương, thầm mắng: Đồ bủn xỉn!
Hai người trầm mặc đi được một lúc lâu, dần dần, một điểm sáng trắng xuất hiện ở phía trước, từ từ to lớn theo từng bước chân.
Chắc sắp tới rồi! Mạnh Vãn Yên nhìn nơi phát ra ánh sáng, thầm đoán thử xem nàng sẽ thấy cái gì. Trước đó người này nói sẽ dẫn nàng gặp Lưu Minh Cẩm, câu này nghĩa là sao nhỉ...
Đúng lúc này người luôn quay lưng với nàng nhẹ giọng mở miệng: "Này, Mạnh Vãn Yên."
"Hả?" Mạnh Vãn Yên lên tiếng theo bản năng. Vừa nãy là ảo giác ư, sao nàng cảm giác bốn chữ kia có chút bi thương.
"Ta thích nàng." Không hề báo trước, Diêm U nhìn cửa ra càng lúc càng gần, lí nhí nói. Không rõ tại sao, nhưng nàng có linh cảm nếu mình không nói ra ngay từ bây giờ thì sẽ... không còn kịp nữa...
Không phải kiểu nói bá đạo như "bản vương muốn có được nàng", chỉ là một câu thổ lộ đơn giản. Mạnh Vãn Yên thầm giật mình, lúc ngước mắt lên thì bị ánh sáng trắng chói lòa bao trùm cả tầm nhìn.
Đến khi mở mắt ra, hai người đã bước vào trong một thạch thất sáng sủa, sáng đến mức có thể nhìn thấy được bụi trong không khí. Mạnh Vãn Yên quay đầu nhìn Diêm U, phát hiện người nọ đang đứng đối diện trước cánh cửa đá khổng lồ, vẻ mặt bình thản, như thể không có chuyện gì xảy ra trong đường hầm, câu nói kia cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Vì vậy Mạnh Vãn Yên cũng im lặng, cùng lựa chọn quên lãng nó.
"Cánh cửa này có thể thông đến Thương Kỳ năm mươi năm sau." Diêm U chỉ tay về phía trước, nói: "Kiếp này của Lưu Minh Cẩm có tên là Quý Thuần, con trai của một phú thương huyện Bích An. Ta dẫn nàng đi gặp hắn lúc hai mươi tuổi."
Nói xong, Diêm U liền bước tới, rạch một đường cắt vào lòng bàn tay rồi đặt tại vách cửa. Cổng thời gian này là thánh vật bí mật của Minh Cung, có khả năng thông đến tương lai, nhưng không thể quay lại quá khứ. Bảo vật này chỉ được dùng trong những tình huống khẩn cấp, mấy trăm năm mới mở một lần. Điều kiện mở là phải dùng máu Minh Vương kết ấn, rút một trăm năm pháp lực.
Mạnh Vãn Yên kinh ngạc nhìn cửa đá mở ra, bàn tay giấu dưới ống tay áo siết chặt, chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì đã bị hút mạnh vào bên trong, sau đó thân thể nhẹ bẫng, giống như đang trôi nổi giữa không trung, vô số hình ảnh chạy xẹt qua mặt, cuối cùng tụ thành một mũi nhọn.
Bỗng dưới chân như tiếp xúc với vật cứng, Mạnh Vãn Yên không kịp phản ứng bản thân đã đáp xuống mặt đất. Theo quán tính, nàng ngã nhào ra trước.
Đúng lúc này có người ôm hông, giúp nàng đứng vững. Mạnh Vãn Yên quay đầu lại, quả nhiên là vị điện hạ mặt lạnh nào đó, lập tức đáy lòng không còn lo lắng bất an nữa, nàng bất giác khẽ nhếch mép.
Có điều hành động này hiển nhiên lại khiến ai đó hiểu lầm rồi.
Diêm U hừ lạnh một tiếng, không vui nói: "Sắp được gặp người kia nên tâm tình tốt quá nhỉ."
"Ngươi..." Mạnh Vãn Yên nghe vậy liền cau mày. "Không chấp với ngươi nữa." Nói đoạn, nàng bước đi vài bước, nhìn quanh một lúc thì phát hiện hai người đang ở trong một khu rừng rộng lớn, bây giờ đang là ban đêm, ánh trăng thưa thớt, bốn phía đều âm u. Mạnh Vãn Yên hỏi: "Đây là đâu?"
"Đây là vùng ngoại ô đế đô Thương Kỳ của hai mươi năm sau." Diêm U không cảm xúc trả lời. Sau đó nàng lấy ra một vật gì đó từ trong ngực áo, bước đến kéo tay Mạnh Vãn Yên rồi vén ống tay áo y nhân, im lặng xoay đầu ngón tay mình, lập tức vòng tròn đỏ biến thành dấu ấn trên cánh tay trắng nõn của Mạnh Vãn Yên, tựa như dây trói vậy.
"Ngươi làm gì thế?" Mạnh Vãn Yên giật tay lại, khẽ gắt. Đối phương thoải mái nhếch môi nói: "Đây là Tiên Tung Kết, cái cuối cùng đã dùng lên người nàng rồi. Ta không thể mang nàng quay lại kiếp cũ, dù có trở về thì cũng không thay đổi được gì cả. Nhưng bây giờ mang nàng tới đây không có nghĩa là ta buông tha nàng cùng nam nhân kia bên nhau, ta chỉ cho hai người gặp mặt một lần mà thôi. Tuy nhiên, để phòng ngừa nữ nhân ngoan cố, luôn khiến người khác lo lắng này chạy lung tung, ta đã buộc dây lên tay nàng, như vậy thì dù nàng có đi đến đâu, bản vương vẫn tìm ra được."
Mạnh Vãn Yên nghe xong thì có cảm xúc như muốn đập đầu đối phương một cái, nàng hít sâu, cố nén cơn giận, tức tối liếc Diêm U, hỏi: "Tại sao chúng ta xuất hiện ở đây?"
"Ừm, đi thẳng về phía trước là nơi tình lang của nàng đang ở." Diêm U hất cằm về phía trước, chắp hai đầu ngón tay thăm dò, tiếp tục nói: "Năm nay hắn sẽ tham gia khoa cử, mấy tháng trước đã mua nhà ở đây để tĩnh tâm luyện thi."
Hai chữ "tình lang" nghe sao thật chói tai, Mạnh Vãn Yên mấp máy môi, quay mặt đi, không nhìn người bên cạnh nữa. Nàng bắt đầu đi dọc theo đường mòn về phía trước, một lúc sau đã nhìn thấy một căn nhà, bên trong sáng đèn, dường như có cả tiếng nói chuyện. Hai người dừng tại bên ngoài tường rào, Mạnh Vãn Yên đứng đó, có phần do dự.
"Hiện giờ chúng ta vẫn đang trong trạng thái tàng hình, có thể tự do vào xem thử." Diêm U kéo tay nàng, trực tiếp đi xuyên qua tường rào, tiến vào gian phòng phát ra âm thanh.
Phòng ốc được trang hoàng đẹp đẽ, hương khói thơm lừng, trên tường treo vài bức tranh thủy mặc, bàn trà gỗ lim đựng bình cổ tinh xảo. Mà trên chiếc giường lớn treo màn gấm là một nam tử đang nằm, một lão già đang ngồi bắt mạch và một đầy tớ trẻ tuổi với vẻ mặt lo lắng.
"Thiếu gia à, người thấy thế nào rồi?" Tên đầy tớ hỏi nam tử nằm trên giường.
"Đau, đau quá... Đại phu cứu ta mau lên." Nam tử trên giường nhắm chặt mắt, khuôn mặt khổ sở, luôn miệng lầm bầm kêu đau. Tên đầy tớ vội vàng lau mồ hôi giúp cậu chủ, sau đó quay đầu nhìn lão già, sốt ruột hỏi: "Vương đại phu à, ông nhanh chút coi. Rốt cuộc thiếu gia bị gì vậy... Ôi trời, nếu thiếu gia gặp bất trắc thì ta biết ăn nói thế nào với lão gia đây."
"Thiếu gia nhà ngươi bị trúng độc, hơn nữa hiện giờ phát tác bệnh phong hàn." Lão già thu tay về, vuốt chòm râu bạc phơ của mình, bất lực lắc đầu: "Loại độc này thật hiếm thấy, lão phu cũng bó tay rồi, có lẽ ngài nên nên mời cao minh khác đến chữa thôi."
Nói xong bèn đứng dậy định rời đi, chợt tên đầy tớ kéo lại: "Cao minh ư? Chẳng phải ngài là danh y đứng đầu đế đô sao? Ngoài ngài ra thì còn có ai cao minh hơn chứ?"
"Chậc, ngươi dùng thử bình giải độc này xem, ngoài ra bổ sung thêm thuốc trị phong hàn, còn lại thì lão phu hết cách rồi..." Lão già viết một tờ đơn, lấy ra một chai thuốc đưa cho hắn, sau đó khoác rương thuốc đi ra ngoài. Tên đầy tớ vội vàng kêu: "Này, ngài... ngài đừng đi mà! Ngài..."
Lúc Mạnh Vãn Yên thấy rõ nam tử nằm trên giường, lập tức biến sắc. Lưu Minh Cẩm năm đó và nam tử đời này nhìn y hệt nhau, dung nhan mơ hồ trong trí nhớ nàng dần trở nên rõ nét. Chứng kiến gương mặt thống khổ kia, thoáng chốc trái tim Mạnh Vãn Yên đau nhói.
"Tại sao lại như vậy?" Nàng quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh.
"Ta cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này." Diêm U nghi hoặc cúi đầu, chắp ngón tay kiểm tra, sau đó nhíu mày, sắc mặt cũng khó chịu: "Hắn... hôm trước hắn đến kỹ viện, vì một hoa khôi mà gây thù với người ta... nên bị kẻ đó đầu độc ám hại."
Đến kỹ viện ư... Mạnh Vãn Yên ngơ ngác, gượng gạo nói: "Vậy chàng... sẽ phải bỏ mạng sao?"
Diêm U chỉ trầm mặc nhìn nàng, không nói lời nào. Đúng lúc này nam tử kia kêu gào thảm thiết, Mạnh Vãn Yên xót xa, nàng cắn môi, nói: "Ta muốn cứu chàng."
"Chúng ta không thuộc về thế giới này, không thể nhúng tay quá nhiều vào sự kiện trên dương gian được." Diêm U lạnh giọng từ chối.
"Ta không thể bỏ mặc chàng được! Lẽ nào cứ để mặc chàng chết sao?" Mạnh Vãn Yên nhìn nam tử đang nhắm mắt la hét, không khỏi nóng ruột: "Diêm U, ngươi cho ta ở lại đây mười ngày được không?"
"Không được!" Sắc mặt Diêm U khó coi, nàng bắt đầu thấy hối hận vì để Mạnh Vãn Yên tới dương gian rồi. Bản thân nàng cũng đoán được chuyện gì sẽ xảy ra nếu mang nữ nhân này đến đây, nhưng mà, nàng không chấp nhận!
"Diêm U!" Mạnh Vãn Yên cứng rắn nói.
"Dựa vào đâu mà nàng nghĩ bản vương sẽ đồng ý hả?" Diêm U khoanh tay trước ngực, lạnh lùng cúi nhìn nữ tử trước mặt.
Hai bên giằng co một lúc lâu, cuối Mạnh Vãn Yên nhẹ giọng, nghiêm nghị nói: "Ta xin ngươi."
"Xin ư?" Diêm U kinh ngạc trợn tròn mắt. "Mạnh Vãn Yên, nàng lặp lại lần nữa cho ta xem!"
Mạnh Vãn Yên siết chặt tay, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy nỗi thất vọng cùng không cam lòng. Nàng quay mặt đi, đáy lòng đắng chát, kiên quyết nói: "Ta... xin ngươi, cho ta được ở lại cứu chàng... Phong Vô Nhai đã dạy ta y thuật, ta..."
"Được, được lắm!" Diêm U tức giận bật cười. "A... vì cái tên nam nhân kia." Viền mắt nàng đỏ bừng, cố nén cơn thịnh nộ sắp phun trào, nàng quăng túi bạc vụn xuống trước mặt y nhân, vung tay bước ra ngoài.
"Ta cho nàng mười ngày, hết mười ngày, đích thân ta sẽ đưa nàng đi." Diêm U dừng tại trước cửa, hơi nghiêng đầu, sắc mặt lạnh lùng. "Ta nói cho nàng biết, đừng có nghĩ đến chuyện đào tẩu cùng với gã nam nhân kia. Dù nàng có trốn đến tận chân trời nào, ta vẫn sẽ bắt nàng về."
Nói xong, bóng dáng thanh tú biến mất sau cửa. Ống tay áo phất qua tạo thành một luồng gió mạnh, đan xen cùng cơn giận dữ còn sót lại. Mạnh Vãn Yên đứng nguyên tại chỗ, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
...
——————————————————————————————
Diêm U: Hu hu... Nàng ấy... nàng ấy chạy theo người khác rồi...
Cơ Lan: Không thành vấn đề, mau sà vào lòng em này!! (Diêm U: (-_-) Sao nghe kỳ kỳ vậy nhỉ?)
Mạnh Vãn Yên: Mình trong chính văn bị gì vậy? Không chỉ có tầm nhìn hạn hẹp lại còn ngu ngốc, có cao phú mỹ ở đây lại không thích, chạy theo tra nam* là sao? (kéo người nào đó ra khỏi lòng Cơ Lan) Còn nữa! Diêm U! Ngươi lại ngứa da rồi phải không? Muốn tìm đường chết hả? Dám bỏ lão bà của mình tại đó!
Phong Vô Nhai: (kinh hoàng) Mạnh đại nhân là người hai mặt sao?
Mạnh Vãn Yên: Bây giờ các ngươi mới nhận ra à? Có điều sau này sẽ từ từ dung hợp, cốt truyện sẽ rất happy đó.
Diêm U: (ánh mắt rạng rỡ) Thật chứ?
Mạnh Vãn Yên: Ừ hừ ~~
Diêm U: (chọc hai đầu ngón tay) Vậy khi nào thì hai nhân cách trong nàng mới dung hợp được?
Mạnh Vãn Yên: Có lẽ... có lẽ là thời điểm kết truyện...
Diêm U: (lập tức ngẩn người, sau đó che mặt rơi lệ) Không thèm để ý đến nàng nữa...
*Tra nam: đàn ông cặn bã, xấu xa.
Diêm U dẫn Mạnh Vãn Yên bước vào Tinh Hà đại điện, vạch kết giới, tiến nhập một không gian khác.
Ngân hà mênh mông, bao la vô tận, chầm chậm chuyển động, từng ngôi sao cùng vệt sáng rõ ràng đến mức có thể nhìn bằng mắt thường, khiến người xem có cảm giác rất gần gũi, tựa như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào chúng. Chính giữa tinh vân là một khối bia tím khổng lồ tỏa ánh sáng kì dị, mệnh kiếp đang chậm rãi vận hành, vô số quỹ tích đan xen vào nhau, nháy mắt đã biến đổi, hào quang chói lọi.
Mạnh Vãn Yên bị choáng ngợp bởi khung cảnh hùng vĩ trước mặt, nàng chưa bao giờ chứng kiến thứ gì ấn tượng đến như vậy, đứng giữa màn tinh vân, trong mắt tràn ngập ánh sao lấp lánh, đáy lòng dao động. Diêm U chỉ nắm tay nàng đi xuyên qua dải ngân hà, rất nhanh đã đến trước một vách đá, sau đó ấn tay vào bức điêu khắc kỳ lân trên mặt đá. Lập tức một đường hầm thật dài xuất hiện trước mặt hai nàng, sâu đến không thấy điểm cuối.
"Theo ta." Diêm U nói.
Mạnh Vãn Yên nhìn thẳng vào trong đường hầm, không chút do dự mà lên tiếng: "Ừm." Nàng không rõ đường hầm này thông tới đâu, có gì đang chờ đợi mình, nhưng nghĩ đến việc vào cùng với nữ tử này, nàng hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi.
Diêm U nhìn người bên cạnh quyết tâm như vậy thì càng trầm mặc, nàng đi trước, dắt tay y nhân.
Mạnh Vãn Yên theo sau, cảm giác khí tức quanh thân đối phương lành lạnh thì có chút khó hiểu. Lập tức nàng ngộ ra, nhất định người này thấy nàng trả lời nhanh lẹ, tưởng nàng nôn nóng muốn được gặp Minh Cẩm nên mới lộ vẻ mặt khó coi như thế. Nghĩ đến đây, Mạnh Vãn yên vừa bực mình vừa buồn cười, còn có chút... đến bản thân nàng cũng không rõ là cảm xúc gì.
Con đường hầm vừa dài vừa tối, không thể thấy rõ cảnh vật xung quanh, không nghe được tiếng bước chân, tĩnh mịch âm u, tựa như đang đi vào trong lỗ đen, tất cả âm thanh đều bị hút vào khoảng không vô tận. Nhưng nếu tập trung nghe ngóng thì vẫn có thể cảm nhận được tiếng hít thở nhẹ nhàng, bình tĩnh của người đi trước, khiến người nghe bất giác thấy yên tâm.
Nhất thời bạch y nữ tử thất thần.
Mái tóc đen của người đằng trước khẽ lay động, thân ảnh cao thon nhưng không hề quay người với nàng, cũng không nói câu nào, mặc dù nắm tay rất chặt nhưng thái độ vẫn rất xa cách. Mạnh Vãn Yên không nhịn được mà lườm sau gáy đối phương, thầm mắng: Đồ bủn xỉn!
Hai người trầm mặc đi được một lúc lâu, dần dần, một điểm sáng trắng xuất hiện ở phía trước, từ từ to lớn theo từng bước chân.
Chắc sắp tới rồi! Mạnh Vãn Yên nhìn nơi phát ra ánh sáng, thầm đoán thử xem nàng sẽ thấy cái gì. Trước đó người này nói sẽ dẫn nàng gặp Lưu Minh Cẩm, câu này nghĩa là sao nhỉ...
Đúng lúc này người luôn quay lưng với nàng nhẹ giọng mở miệng: "Này, Mạnh Vãn Yên."
"Hả?" Mạnh Vãn Yên lên tiếng theo bản năng. Vừa nãy là ảo giác ư, sao nàng cảm giác bốn chữ kia có chút bi thương.
"Ta thích nàng." Không hề báo trước, Diêm U nhìn cửa ra càng lúc càng gần, lí nhí nói. Không rõ tại sao, nhưng nàng có linh cảm nếu mình không nói ra ngay từ bây giờ thì sẽ... không còn kịp nữa...
Không phải kiểu nói bá đạo như "bản vương muốn có được nàng", chỉ là một câu thổ lộ đơn giản. Mạnh Vãn Yên thầm giật mình, lúc ngước mắt lên thì bị ánh sáng trắng chói lòa bao trùm cả tầm nhìn.
Đến khi mở mắt ra, hai người đã bước vào trong một thạch thất sáng sủa, sáng đến mức có thể nhìn thấy được bụi trong không khí. Mạnh Vãn Yên quay đầu nhìn Diêm U, phát hiện người nọ đang đứng đối diện trước cánh cửa đá khổng lồ, vẻ mặt bình thản, như thể không có chuyện gì xảy ra trong đường hầm, câu nói kia cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Vì vậy Mạnh Vãn Yên cũng im lặng, cùng lựa chọn quên lãng nó.
"Cánh cửa này có thể thông đến Thương Kỳ năm mươi năm sau." Diêm U chỉ tay về phía trước, nói: "Kiếp này của Lưu Minh Cẩm có tên là Quý Thuần, con trai của một phú thương huyện Bích An. Ta dẫn nàng đi gặp hắn lúc hai mươi tuổi."
Nói xong, Diêm U liền bước tới, rạch một đường cắt vào lòng bàn tay rồi đặt tại vách cửa. Cổng thời gian này là thánh vật bí mật của Minh Cung, có khả năng thông đến tương lai, nhưng không thể quay lại quá khứ. Bảo vật này chỉ được dùng trong những tình huống khẩn cấp, mấy trăm năm mới mở một lần. Điều kiện mở là phải dùng máu Minh Vương kết ấn, rút một trăm năm pháp lực.
Mạnh Vãn Yên kinh ngạc nhìn cửa đá mở ra, bàn tay giấu dưới ống tay áo siết chặt, chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì đã bị hút mạnh vào bên trong, sau đó thân thể nhẹ bẫng, giống như đang trôi nổi giữa không trung, vô số hình ảnh chạy xẹt qua mặt, cuối cùng tụ thành một mũi nhọn.
Bỗng dưới chân như tiếp xúc với vật cứng, Mạnh Vãn Yên không kịp phản ứng bản thân đã đáp xuống mặt đất. Theo quán tính, nàng ngã nhào ra trước.
Đúng lúc này có người ôm hông, giúp nàng đứng vững. Mạnh Vãn Yên quay đầu lại, quả nhiên là vị điện hạ mặt lạnh nào đó, lập tức đáy lòng không còn lo lắng bất an nữa, nàng bất giác khẽ nhếch mép.
Có điều hành động này hiển nhiên lại khiến ai đó hiểu lầm rồi.
Diêm U hừ lạnh một tiếng, không vui nói: "Sắp được gặp người kia nên tâm tình tốt quá nhỉ."
"Ngươi..." Mạnh Vãn Yên nghe vậy liền cau mày. "Không chấp với ngươi nữa." Nói đoạn, nàng bước đi vài bước, nhìn quanh một lúc thì phát hiện hai người đang ở trong một khu rừng rộng lớn, bây giờ đang là ban đêm, ánh trăng thưa thớt, bốn phía đều âm u. Mạnh Vãn Yên hỏi: "Đây là đâu?"
"Đây là vùng ngoại ô đế đô Thương Kỳ của hai mươi năm sau." Diêm U không cảm xúc trả lời. Sau đó nàng lấy ra một vật gì đó từ trong ngực áo, bước đến kéo tay Mạnh Vãn Yên rồi vén ống tay áo y nhân, im lặng xoay đầu ngón tay mình, lập tức vòng tròn đỏ biến thành dấu ấn trên cánh tay trắng nõn của Mạnh Vãn Yên, tựa như dây trói vậy.
"Ngươi làm gì thế?" Mạnh Vãn Yên giật tay lại, khẽ gắt. Đối phương thoải mái nhếch môi nói: "Đây là Tiên Tung Kết, cái cuối cùng đã dùng lên người nàng rồi. Ta không thể mang nàng quay lại kiếp cũ, dù có trở về thì cũng không thay đổi được gì cả. Nhưng bây giờ mang nàng tới đây không có nghĩa là ta buông tha nàng cùng nam nhân kia bên nhau, ta chỉ cho hai người gặp mặt một lần mà thôi. Tuy nhiên, để phòng ngừa nữ nhân ngoan cố, luôn khiến người khác lo lắng này chạy lung tung, ta đã buộc dây lên tay nàng, như vậy thì dù nàng có đi đến đâu, bản vương vẫn tìm ra được."
Mạnh Vãn Yên nghe xong thì có cảm xúc như muốn đập đầu đối phương một cái, nàng hít sâu, cố nén cơn giận, tức tối liếc Diêm U, hỏi: "Tại sao chúng ta xuất hiện ở đây?"
"Ừm, đi thẳng về phía trước là nơi tình lang của nàng đang ở." Diêm U hất cằm về phía trước, chắp hai đầu ngón tay thăm dò, tiếp tục nói: "Năm nay hắn sẽ tham gia khoa cử, mấy tháng trước đã mua nhà ở đây để tĩnh tâm luyện thi."
Hai chữ "tình lang" nghe sao thật chói tai, Mạnh Vãn Yên mấp máy môi, quay mặt đi, không nhìn người bên cạnh nữa. Nàng bắt đầu đi dọc theo đường mòn về phía trước, một lúc sau đã nhìn thấy một căn nhà, bên trong sáng đèn, dường như có cả tiếng nói chuyện. Hai người dừng tại bên ngoài tường rào, Mạnh Vãn Yên đứng đó, có phần do dự.
"Hiện giờ chúng ta vẫn đang trong trạng thái tàng hình, có thể tự do vào xem thử." Diêm U kéo tay nàng, trực tiếp đi xuyên qua tường rào, tiến vào gian phòng phát ra âm thanh.
Phòng ốc được trang hoàng đẹp đẽ, hương khói thơm lừng, trên tường treo vài bức tranh thủy mặc, bàn trà gỗ lim đựng bình cổ tinh xảo. Mà trên chiếc giường lớn treo màn gấm là một nam tử đang nằm, một lão già đang ngồi bắt mạch và một đầy tớ trẻ tuổi với vẻ mặt lo lắng.
"Thiếu gia à, người thấy thế nào rồi?" Tên đầy tớ hỏi nam tử nằm trên giường.
"Đau, đau quá... Đại phu cứu ta mau lên." Nam tử trên giường nhắm chặt mắt, khuôn mặt khổ sở, luôn miệng lầm bầm kêu đau. Tên đầy tớ vội vàng lau mồ hôi giúp cậu chủ, sau đó quay đầu nhìn lão già, sốt ruột hỏi: "Vương đại phu à, ông nhanh chút coi. Rốt cuộc thiếu gia bị gì vậy... Ôi trời, nếu thiếu gia gặp bất trắc thì ta biết ăn nói thế nào với lão gia đây."
"Thiếu gia nhà ngươi bị trúng độc, hơn nữa hiện giờ phát tác bệnh phong hàn." Lão già thu tay về, vuốt chòm râu bạc phơ của mình, bất lực lắc đầu: "Loại độc này thật hiếm thấy, lão phu cũng bó tay rồi, có lẽ ngài nên nên mời cao minh khác đến chữa thôi."
Nói xong bèn đứng dậy định rời đi, chợt tên đầy tớ kéo lại: "Cao minh ư? Chẳng phải ngài là danh y đứng đầu đế đô sao? Ngoài ngài ra thì còn có ai cao minh hơn chứ?"
"Chậc, ngươi dùng thử bình giải độc này xem, ngoài ra bổ sung thêm thuốc trị phong hàn, còn lại thì lão phu hết cách rồi..." Lão già viết một tờ đơn, lấy ra một chai thuốc đưa cho hắn, sau đó khoác rương thuốc đi ra ngoài. Tên đầy tớ vội vàng kêu: "Này, ngài... ngài đừng đi mà! Ngài..."
Lúc Mạnh Vãn Yên thấy rõ nam tử nằm trên giường, lập tức biến sắc. Lưu Minh Cẩm năm đó và nam tử đời này nhìn y hệt nhau, dung nhan mơ hồ trong trí nhớ nàng dần trở nên rõ nét. Chứng kiến gương mặt thống khổ kia, thoáng chốc trái tim Mạnh Vãn Yên đau nhói.
"Tại sao lại như vậy?" Nàng quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh.
"Ta cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này." Diêm U nghi hoặc cúi đầu, chắp ngón tay kiểm tra, sau đó nhíu mày, sắc mặt cũng khó chịu: "Hắn... hôm trước hắn đến kỹ viện, vì một hoa khôi mà gây thù với người ta... nên bị kẻ đó đầu độc ám hại."
Đến kỹ viện ư... Mạnh Vãn Yên ngơ ngác, gượng gạo nói: "Vậy chàng... sẽ phải bỏ mạng sao?"
Diêm U chỉ trầm mặc nhìn nàng, không nói lời nào. Đúng lúc này nam tử kia kêu gào thảm thiết, Mạnh Vãn Yên xót xa, nàng cắn môi, nói: "Ta muốn cứu chàng."
"Chúng ta không thuộc về thế giới này, không thể nhúng tay quá nhiều vào sự kiện trên dương gian được." Diêm U lạnh giọng từ chối.
"Ta không thể bỏ mặc chàng được! Lẽ nào cứ để mặc chàng chết sao?" Mạnh Vãn Yên nhìn nam tử đang nhắm mắt la hét, không khỏi nóng ruột: "Diêm U, ngươi cho ta ở lại đây mười ngày được không?"
"Không được!" Sắc mặt Diêm U khó coi, nàng bắt đầu thấy hối hận vì để Mạnh Vãn Yên tới dương gian rồi. Bản thân nàng cũng đoán được chuyện gì sẽ xảy ra nếu mang nữ nhân này đến đây, nhưng mà, nàng không chấp nhận!
"Diêm U!" Mạnh Vãn Yên cứng rắn nói.
"Dựa vào đâu mà nàng nghĩ bản vương sẽ đồng ý hả?" Diêm U khoanh tay trước ngực, lạnh lùng cúi nhìn nữ tử trước mặt.
Hai bên giằng co một lúc lâu, cuối Mạnh Vãn Yên nhẹ giọng, nghiêm nghị nói: "Ta xin ngươi."
"Xin ư?" Diêm U kinh ngạc trợn tròn mắt. "Mạnh Vãn Yên, nàng lặp lại lần nữa cho ta xem!"
Mạnh Vãn Yên siết chặt tay, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy nỗi thất vọng cùng không cam lòng. Nàng quay mặt đi, đáy lòng đắng chát, kiên quyết nói: "Ta... xin ngươi, cho ta được ở lại cứu chàng... Phong Vô Nhai đã dạy ta y thuật, ta..."
"Được, được lắm!" Diêm U tức giận bật cười. "A... vì cái tên nam nhân kia." Viền mắt nàng đỏ bừng, cố nén cơn thịnh nộ sắp phun trào, nàng quăng túi bạc vụn xuống trước mặt y nhân, vung tay bước ra ngoài.
"Ta cho nàng mười ngày, hết mười ngày, đích thân ta sẽ đưa nàng đi." Diêm U dừng tại trước cửa, hơi nghiêng đầu, sắc mặt lạnh lùng. "Ta nói cho nàng biết, đừng có nghĩ đến chuyện đào tẩu cùng với gã nam nhân kia. Dù nàng có trốn đến tận chân trời nào, ta vẫn sẽ bắt nàng về."
Nói xong, bóng dáng thanh tú biến mất sau cửa. Ống tay áo phất qua tạo thành một luồng gió mạnh, đan xen cùng cơn giận dữ còn sót lại. Mạnh Vãn Yên đứng nguyên tại chỗ, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
...
——————————————————————————————
Diêm U: Hu hu... Nàng ấy... nàng ấy chạy theo người khác rồi...
Cơ Lan: Không thành vấn đề, mau sà vào lòng em này!! (Diêm U: (-_-) Sao nghe kỳ kỳ vậy nhỉ?)
Mạnh Vãn Yên: Mình trong chính văn bị gì vậy? Không chỉ có tầm nhìn hạn hẹp lại còn ngu ngốc, có cao phú mỹ ở đây lại không thích, chạy theo tra nam* là sao? (kéo người nào đó ra khỏi lòng Cơ Lan) Còn nữa! Diêm U! Ngươi lại ngứa da rồi phải không? Muốn tìm đường chết hả? Dám bỏ lão bà của mình tại đó!
Phong Vô Nhai: (kinh hoàng) Mạnh đại nhân là người hai mặt sao?
Mạnh Vãn Yên: Bây giờ các ngươi mới nhận ra à? Có điều sau này sẽ từ từ dung hợp, cốt truyện sẽ rất happy đó.
Diêm U: (ánh mắt rạng rỡ) Thật chứ?
Mạnh Vãn Yên: Ừ hừ ~~
Diêm U: (chọc hai đầu ngón tay) Vậy khi nào thì hai nhân cách trong nàng mới dung hợp được?
Mạnh Vãn Yên: Có lẽ... có lẽ là thời điểm kết truyện...
Diêm U: (lập tức ngẩn người, sau đó che mặt rơi lệ) Không thèm để ý đến nàng nữa...
*Tra nam: đàn ông cặn bã, xấu xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.