Chương 15: CHƯƠNG 15
Lâm Phỉ Nhiên
12/06/2015
Thực ra, Cố An Sênh không thường xuyên đến mấy chỗ này. Hôm nay chủ động mời chẳng qua là vì đã lâu ba người không tụ tập. Lần đầu tiên hát trước mặt nhiều người, Cố An Sênh có chút không quen, lúc mới cất giọng, tiếng rất nhỏ, sau đó mới to dần lên rồi cuối cùng là dõng dạc và kiên định. Giọng hát của anh có sự tinh tế giống với Trương Tín Triết, nhưng hát Chuyện tình Hiroshima bằng giọng của Trương Tín Triết nghe hơi buồn cười. Tuy nhiên, Tô Mạch vẫn bị đắm chìm vào đó.
Đến phần lời của nữ, Tô Mạch hát không có kỹ thuật, nhưng lại chan chứa tình cảm. Ai tinh ý sẽ nhìn thấy trên vẻ mặt cô như viết rõ hai chữ “thâm tình”, dường như cô chính là nữ chính trong ca khúc đó.
Không cam tâm tình nguyện để người khác vượt mặt, Lưu Minh Nghĩa ngay sau đó chọn một bản tình ca buồn da diết. Lúc thể hiện, vẻ cợt nhả trên mặt anh ta hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh mắt nghiêm nghị không ngừng nhìn về phía Lập Hạ. Nhưng Lập Hạ một mực quay đầu đi chỗ khác, cố tình làm như không thấy.
Nếu tám mươi tuổi em vẫn chưa có áo cưới, anh có thể tặng em một bó hoa hay không? Đáng tiếc, em nói cả đời này chỉ lấy mình anh ta.
Quan tâm em, yêu thương em, quý trọng em, nhưng chẳng thể đợi được em [*].
[*] Lời bài hát Vạn năm cô đơn do ca sỹ Lý Khắc Cần trình bày bằng tiếng Quảng Đông.
Tô Mạch đột nhiên có cảm giác, con người Lưu Minh Nghĩa không giống với vẻ bề ngoài. Dường như không một thứ gì có thể cướp nụ cười ra khỏi cuộc sống của cậu ta, càng bị vùi dập lại càng mạnh mẽ. Thái độ của cậu ta đối với Lập Hạ thực sự rất giống với sự kiên định mà Lập Hạ dành cho Chu Gia Ngôn. Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo.
Hóa ra, mỗi người đều là duyên nợ của một người khác. Bạn yêu ai thì nợ người đó.
Tô Mạch không thể chịu đựng thêm được nữa, cô cầm điện thoại của Lập Hạ đang để trên bàn, kéo Lập Hạ dậy, ra khỏi phòng.
Hành lang rất yên tĩnh, Tô Mạch dùng tốc độ nhanh nhất bấm một dãy số. Cô biết, Lập Hạ trước giờ không dám chủ động liên lạc với Chu Gia Ngôn là bởi sợ phải nghe được một câu hỏi lạnh nhạt: “Bạn là ai?”.
Lập Hạ dõi theo ngón tay của Tô Mạch, chẳng khó khăn gì để nhận ra những con số mà cô đã thuộc nằm lòng. Cô không ngăn cản. Thực ra, cô cũng rất muốn được nghe giọng nói của người ấy.
Cuộc gọi được nối thông, Tô Mạch đang mải nghĩ xem phải mắng mỏ Chu Gia Ngôn thế nào thì lại nghe thấy một giọng nữ trả lời: “Hello, this is Grace”.
Lặng im.
“Hello?”
Không thấy hồi âm, đối phương mới chuyển sang nói bằng tiếng Trung: “Bạn của Gia Ngôn phải không?”.
Nháy mắt, mọi chuyện đã được sáng tỏ.
Tô Mạch tức giận hét vào điện thoại: “Bảo Chu Gia Ngôn đi chết đi!”, sau đó liền tắt máy, bàn tay run run đến nỗi phải ấn mấy lần mới được.
Lập Hạ đứng bên cạnh, thoáng cái đã hiểu ra mọi chuyện.
Cuối cùng thì điều cô sợ hãi nhất cũng đã xảy ra.
Hai người quay trở vào phòng hát, Cố An Sênh và Lưu Minh Nghĩa đã đi đâu mất tăm, có lẽ là đi tìm hai cô.
Tô Mạch cho rằng Lập Hạ sẽ suy sụp, sẽ khóc lóc. Nhưng lúc này Lập Hạ vẫn tỏ ra bình thản, cô ngồi lặng im hồi lâu, sau đó đột nhiên cầm micro lên rồi cất tiếng hát mà không cần đệm nhạc.
Không biết nỗi đau khổ này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng tôi tin nhất định sẽ rất cô độc.
Hóa ra thiên trường địa cửu là để hình dung nỗi đau đớn, thủy chung son sắc để rồi cuối cùng chỉ nhận lấy cô đơn.
Anh ấy không có lỗi, mà là tình yêu của anh ấy quá ngắn ngủi. Anh ấy không có lỗi, mà là tôi đã tự lao đầu vào lửa.
Tôi chỉ mong có một thứ gọi là kỷ niệm, chứ chẳng ôm mộng mơ về một cái kết bền lâu.
Anh ấy không có lỗi, chỉ là không sẵn lòng ở lại bên tôi. Anh ấy không có lỗi, chỉ là tình yêu đến không đúng lúc mà thôi.
Anh ấy không có lỗi, chỉ là không ở bên tôi đến phút giây sau cùng.
Anh ấy không có lỗi, không có lỗi…
Tô Mạch chẳng rõ mắt mình đã nhòe đi từ bao giờ. Bài hát kết thúc, Lập Hạ bỏ micro xuống, quay sang bên cạnh mới phát hiện Tô Mạch đang lặng lẽ khóc.
Cô nói: “Tô Mạch, tớ muốn có một thứ gọi là kỷ niệm, nhưng cũng muốn có cả một cái kết”.
Nhìn vẻ mặt của Lập Hạ lúc này, Tô Mạch cảm thấy trái tim mình đau nhói. Cô để Lập Hạ tựa vào vai mình, đôi môi mím chặt, âm thầm đưa ra một quyết định quan trọng.
Thứ Bảy, Tô Mạch gọi điện thoại cho Tần Sở, nói hôm nay sẽ không nấu cơm ở nhà mà mời anh ta ra ngoài ăn.
Bên kia, Tần Sở im lặng vài giây mới cất cao giọng hỏi: “Hồng Môn Yến?”.
Tô Mạch tức giận nghiến răng nói: “Không đi thì thôi!”, rồi lập tức dập máy. Cô thầm nghĩ, Tần Sở nhất định sẽ gọi lại, nào ngờ, đợi mãi không thấy tăm hơi đâu.
Thôi được rồi! Muốn nhờ vả người khác thì phải có lòng.
Tô Mạch tự nhủ như vậy, sau đó mặt dày gọi lại cho Tần Sở. Cuộc gọi được nối thông, cô chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng người đàn ông kia hừ lạnh.
Tần Sở lên tiếng trước: “Nguyễn Tô Mạch, cô có là Tôn Ngộ Không cũng không thoát khỏi năm đầu ngón tay của tôi đâu”.
…
Hết giờ làm, Tần Sở liền lái xe tới địa điểm Tô Mạch đã hẹn trước.
Nơi này khá hẻo lánh, anh phải hỏi thăm mấy lần mới tìm thấy. Hai bên đường là những sạp hàng nằm kề nhau, những người bán hàng chào mời khách liên tục không biết mệt mỏi.
Vừa bước vào quán lẩu nhỏ chật kín người, Tần Sở đã trông thấy Tô Mạch đang vẫy tay gọi mình. Không gian vừa nhỏ vừa ồn ào, anh hơi nhíu mày, nhưng vẫn đi đến chỗ cô.
“Tôi biết ngay mà, chỗ cô hẹn chắc chắn chẳng có gì hay ho”.
“Tần Sở! Anh đừng tưởng chỉ những chỗ đốt tiền mới là những chỗ tốt nhất. Quán này làm đồ ăn truyền thống cực kỳ ngon đấy.”
Lúc này, phục vụ đem nồi nẩu đến. Trông thấy nồi nước đỏ sôi sùng sục, Tần Sở bất giác đưa tay lên che mũi và miệng. Tô Mạch không để ý biểu hiện khác lạ của anh. Một lát sau, không thấy Tần Sở động đũa, cô mới chủ động gắp thức ăn vào bát cho anh.
“Anh ăn thử mà xem, ngon thật mà!”
Tần Sở bấy giờ mới miễn cưỡng lên tiếng: “Cô làm quản gia thật tắc trách. Chẳng lẽ cô không biết tôi ăn đồ cay sẽ bị dị ứng?”.
Tô Mạch mất hứng, buông đũa nói: “Tôi đâu phải con giun trong bụng anh, anh không nói thì sao tôi biết được”.
Tiếp xúc một thời gian, Tần Sở đã hiểu được phần nào tính cách của Tô Mạch. Càng cãi nhau, cô càng hưng phấn, vì thế anh hạn chế tranh luận với cô. Anh đứng dậy vờ như muốn bỏ đi, quả nhiên Tô Mạch vội vàng giữ anh lại.
“Này, anh nếm thử chút đi mà. Món này ngọt, nhìn đỏ thế thôi chứ không hề cay”.
Chẳng mấy khi thấy cô đáng yêu thế này, Tần Sở mềm lòng, lại ngồi xuống, gắp một miếng bỏ vào miệng. Sau đó, anh mím môi, gượng gạo “ừm” một tiếng.
“Ừm” là thế nào? Ngon hay không ngon?
Thấy Tần Sở ăn hết thức ăn mà cô gắp sẵn, rồi lại nhìn vào trong nồi lẩu, Tô Mạch bấy giờ mới yên tâm.
Rất nhiều thứ, nếu không thử thì sẽ chẳng thể nào biết được mùi vị của nó. Cũng giống như đối với con người, nếu không tiếp xúc, thì làm sao biết được bản chất của họ?
Trong quán đông người nên ngột ngạt, Tần Sở đã cởi áo khoác nhưng vẫn nhễ nhại mồ hôi.
Bỗng nhiên, ai đó hô lên một tiếng: “Thanh tra đến!”.
Những người bán hàng rong vội vàng thu dọn quán và bỏ chạy tán loạn. Tần Sở vẫn ung dung ngồi ăn, Tô Mạch vội vàng kéo anh đứng dậy.
“Sao thế?” Tần Sở ngơ ngác hỏi.
Tô Mạch hơi ngây người trước bộ dạng có vẻ “ngốc nghếch” này của anh.
“Có thanh tra an ninh, mau đi thôi, kẻo chủ quán gặp phiền phức”.
Tần Sở nhìn cô mấy giây rồi kéo cô lại.
“Gì thế?” Tô Mạch hỏi.
“Chúng ta nên giúp một tay chứ nhỉ?” Anh thản nhiên đáp.
Đồ đạc trong quán khá nhiều, chủ quán xoay sở không kịp. Đúng lúc này thì một chiếc xe tuần tra lao đến, mấy người đàn ông mặc đồng phục nhảy xuống, chẳng nói chẳng rằng liền khuân hết bàn ghế chất lên thùng xe. Chủ quán luôn miệng van nài, cậu con trai chừng mười tuổi đứng bên cạnh sợ hãi khóc lớn, nhưng đám người kia chẳng thay đổi sắc mặt. Xung quanh, người dân xúm lại xem mỗi lúc một đông. Tô Mạch rất thương hai bố con chủ quán nhưng chẳng thể giúp gì, cô quay lại phía sau định “giận cá chém thớt” thì phát hiện Tần Sở đang đứng đằng xa nói chuyện điện thoại, không rõ có chuyện gì, Tô Mạch thấy anh ta lệnh cho những người khác trả lại bàn ghế cho chủ quán.
Thái độ của họ đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ như thế, Tô Mạch cũng có thể lờ mờ đoán ra nguyên do.
Cô nghiêng đầu nhìn Tần Sở, trong lòng bỗng xuất hiện một thứ cảm giác khó tả.
Trong thành phố này, đi đến đâu cũng bắt gặp những ô cửa sổ sáng lung linh. Màn đêm sáng rực, sáng đến nỗi gương mặt người đàn ông tuấn tú đang đứng cạnh cô cũng có thứ gì đó tỏa ra lấp lánh.
Tần Sở lái xe đưa Tô Mạch về nhà. Đến đầu ngõ, xe đã dừng nhưng Tô Mạch chần chừ không xuống ngay. Tần Sở cũng không hỏi, hai người cứ ngồi lặng im như vậy rất lâu.
Dường như đã sắp xếp hoàn chỉnh câu nói, Tô Mạch mới cẩn thận lên tiếng: “Tôi… có thể nhờ anh một việc được không?”.
Tần Sở nhướng mày: “Tôi đã đợi rất lâu rồi đấy, Tô Mạch! Tối nay cô đột nhiên ngoan ngoãn như thế, tôi không quen chút nào. Rốt cuộc là có chuyện gì?”.
Nghe vậy, Tô Mạch chỉ muốn mắng người đàn ông này một trận, nhưng sợ đắc tội với anh ta, lại làm hỏng chuyện của Lập Hạ, thế nên cô đành nhẫn nhịn.
Kỳ nghỉ hè đã trôi qua được nửa tháng, Tô Mạch ngán ngẩm lật giở quyển sách tham khảo trong tay. Thời tiết thì nóng nực, chiếc quạt điện bé tí ì ạch quay như đuổi ruồi, đã thế còn phát ra những âm thanh ro ro nhức óc, càng khiến Tô Mạch thêm bực dọc.
Lập Hạ cầm túi kem quẳng tới trước mặt cô.
“Mới có một tuần không gặp mà như người mất hồn! Cái đồ lụy tình!”.
Tô Mạch chẳng buồn mở miệng đôi co. Nhưng một giây tiếp theo, điện thoại báo có tin nhắn đến. Trông thấy cái tên Cố An Sênh, hai mắt cô sáng rực như đèn pha, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Công ty của ông Cố Minh đã chuyển tới thành phố B, mới đi vào ổn định tổ chức nên cần tuyển rất nhiều trợ lý và lễ tân. Cố An Sênh sau khi hỏi ý kiến bố, liền gọi điện báo cho Tô Mạch và Lập Hạ chuẩn bị tới phỏng vấn xin việc.
Hai cô mừng rỡ cùng nhau chọn lựa trang phục. Tô Mạch thử hết bộ này đến bộ khác, đứng trước gương ngắm nghía thật lâu, còn hỏi Lập Hạ: “Cậu thấy bộ này có phải hơi thiếu trang trọng không?”.
Lập Hạ đã chọn xong từ lâu, đang ngồi trên giường xem Tô Mạch trình diễn thời trang, bèn cất tiếng trêu chọc: “Đâu phải con dâu ra mắt mẹ chồng, cậu phấn khích như thế làm cái gì chứ?”.
“Ngộ nhỡ tớ gặp bố của Cố An Sênh thì sao? Tớ nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho bác ấy, chưa biết chừng sau này tớ là con dâu nhà họ Cố ấy chứ!”
Nói ra câu này, Tô Mạch cũng cảm thấy buồn cười. Lập Hạ ném cho cô một cái lườm.
Đúng lúc này thì Tần Sở gọi điện tới.
“Đang ở đâu?”
Tô Mạch thành thật nói mình đang chuẩn bị đến Cố Thông phỏng vấn, nào ngờ lại bị Tần Sở châm chọc: “Cô định chuyển hướng kiếm tiền sang bên đó?”.
Thật không hiểu người đàn ông này bị làm sao mà ăn nói khó nghe đến mức ấy! Thù cũ hận mới đan xen, Tô Mạch nổi giận: “Anh bị thần kinh à? Gọi một cuộc điện thoại chỉ để mắng tôi chuyển hướng kiếm tiền thôi sao? Tiền thì có ai chê nhiều bao giờ? Chẳng phải Tần đại thiếu gia giàu có như vậy mà vẫn phải lao đi kiếm tiền đấy thôi? Anh thanh cao đến nỗi không thèm tiền thì đóng cửa công ty tôi xem nào!”.
Tần Sở hẳn là tức giận lắm, nhưng anh không thèm đôi co với cô.
“Vậy được, trước mặt kẻ tâm thần là tôi đây hiện giờ đang có một thứ tên gọi là sọt rác. Đồ mà người chị em tốt của cô đang cần, tôi để trong đó, cô muốn lấy thì đến bãi rác tìm về nhé!”.
Sau đó là một chuỗi tít dài.
Tô Mạch sửng sốt gần một phút đồng hồ mới hiểu Tần Sở đang nhắc đến chuyện gì. Không kịp giải thích với Lập Hạ, cô vội vội vàng vàng lao ra khỏi nhà, bắt taxi đến thẳng công ty của Tần Sở. Đường khá xa, cô nhìn con số không ngừng tăng lên trên đồng hồ tính tiền mà tiếc đứt cả ruột.
Xuống xe, cô tức tốc chạy vào sảnh lớn nhưng bị người ta ngăn lại.
“Xin hỏi, chị có hẹn trước hay không?”
Cái khó ló cái không, Tô Mạch giả vờ mờ ám, nhỏ giọng nói với cô lễ tân: “Tổng giám đốc Tần tối qua bỏ quên chùm chìa khóa này ở chỗ tôi, tôi mang đến trả lại cho anh ấy”. Vừa nói, cô vừa lôi trong túi xách ra chùm chìa khóa nhà của Tần Sở.
Thấy vậy, nhân viên lễ tân đương nhiên mặc định Tô Mạch chính là bạn gái mới của tổng giám đốc, liền dễ dàng để cho cô vào.
Đúng lúc này thì Tần Sở bước ra từ thang máy riêng. Tô Mạch vội gọi: “Tần Sở!”, nhưng đối phương chẳng thèm liếc cô lấy một cái mà ung dung đi thẳng ra ngoài cửa. anh không lên xe, mà đi bộ bên vỉa hè, để mặc cô lững thững chạy theo sau.
Không rõ Tần Sở đi đâu, nhưng Tô Mạch chắc chắn anh đang cố tình trêu đùa mình. Đi một lúc lâu, chân đã mỏi nhừ, cô đành phải lên tiếng: “Thôi tôi chịu thua. Anh muốn thế nào đây?”.
Bấy giờ Tần Sở mới dừng chân, ngoảnh lại trông thấy Tô Mạch đang víu lấy cột đèn, đầu gối khuỵu xuống, một tay không ngừng xoa lưng.
“Một mình ăn tối chán lắm!”
Kết quả là, Tô Mạch phải cùng đi ăn tối với Tần Sở. Cả bữa ăn, cô chỉ nhấm nháp mấy sợi mì trong đĩa, cuối cùng cô bỏ một miếng thật lớn vào miệng mà nhai ngấu nghiến, tưởng tượng đó là thịt người đàn ông đáng ghét kia.
Về đến nhà đã là chín rưỡi, Tô Mạch ném tấm visa xuống trước mặt Lập Hạ, rồi quay chiếc quạt điện về phía mình.
Trong tiếng ù ù của chiếc quạt, cô lơ đễnh nói: “Tớ nghĩ có một số chuyện nên trực tiếp gặp mặt để nói sẽ tốt hơn. Không cần biết ai đúng ai sai, chỉ cần một cái kết!”.
Nghe Tô Mạch nói vậy, Lập Hạ hơi sững người. Một lúc sau, cô mới ngồi dậy, ôm lấy Tô Mạch: “Cảm ơn cậu!”.
“Nhưng sao cậu có cái này?” Lập Hạ lại hỏi.
Tô Mạch không trả lời. Đáp án dường như đã rất rõ ràng.
“Tần Sở giúp?”
Tô Mạch gật đầu.
Lập Hạ tái mặt.
“Anh ta chắc chắn không tốt bụng đến mức giúp người không công đấy chứ? Có phải cậu đã ký giao kèo gì đó không bình thường với anh ta không? Mau trả cái này về đi.”
Tô Mạch lắc đầu: “Làm gì có giao kèo gì không bình thường, chỉ là…anh ta muốn mình ở bên anh ta một đêm mà thôi”.
Lập Hạ trợn trừng mắt: “Cái gì???”.
Tô Mạch bấy giờ mới bật cười khanh khách: “Lừa cậu đấy!”.
Nhưng vẻ mặt Lập Hạ vẫn rất nghiêm túc, cô nhìn thẳng vào mắt Tô Mạch, nói: “Sao cậu có thể lừa tớ? Tớ luôn cho rằng người duy nhất trên thế gian này không bao giờ lừa tớ, chính là cậu”.
Tô Mạch chột dạ, hổ thẹn nói: “Xin lỗi…cậu đừng giận nhé, Lập Hạ!”.
Lập Hạ bỗng nhiên ôm bụng cười: “Tớ cũng lừa cậu đấy! Ha ha…”
Tô Mạch xám xịt mặt.
Tình bạn, có lẽ là một trong những thứ tình cảm đẹp đẽ nhất mà Thượng Đế ban phát cho nhân loại. Trên đường đời dài dằng dặc này, chẳng ai trong chúng ta có thể một mình chống chọi đến cuối cùng.
Vé máy bay đã đặt vào cuối tuần.
Sáng sớm, Cố An Sênh và Tô Mạch đưa Lập Hạ ra sân bay, Lưu Minh Nghĩa sống chết đòi đi theo. Không ai nói cho anh ta biết Lập Hạ sang Anh làm gì, nhưng có lẽ Lưu Minh Nghĩa cũng đã lờ mờ đoán ra. Trước lúc Lập Hạ lên máy bay, anh ta cố gặng hỏi: “Cậu sẽ quay về chứ?”.
Lập Hạ cầm hộ chiếu đánh vào đầu anh ta, giống như quở trách một đứa trẻ không nghe lời: “Chị gái, em nhất định sẽ về, em còn chưa tốt nghiệp!”.
Cố An Sênh dặn dò Lập Hạ mấy câu, Tô Mạch cũng lưu luyến nhào vào ôm cô.
“Cậu cẩn thận đấy nhé, có chuyện gì nhất định phải gọi về nói với tớ, nếu không, tớ sẽ tuyệt giao với cậu. Tên Chu Gia Ngôn kia mà bắt nạt cậu thì tớ sẽ kéo Cố An Sênh qua đó xử cậu ta.”
Lưu Minh Nghĩa cũng xen vào: “Ai dám bắt nạt cậu, tớ sẽ không để cho cả nhà kẻ đó yên”.
Cố An Sênh nghe vậy không khỏi buồn cười, anh kéo Tô Mạch lại: “Thôi được rồi, để Lập Hạ vào làm thủ tục đi”.
Lập Hạ chợt nhớ tới ngày Chu Gia Ngôn xuất ngoại. Anh cũng đã từng ở trong khung cảnh này, tiếng máy bay này, độ cao này, điều không giống duy nhất giữa cô và anh có lẽ là, cô có mặt ở đây lúc này là vì một người, một người độc nhất vô nhị trong lòng.
Đến phần lời của nữ, Tô Mạch hát không có kỹ thuật, nhưng lại chan chứa tình cảm. Ai tinh ý sẽ nhìn thấy trên vẻ mặt cô như viết rõ hai chữ “thâm tình”, dường như cô chính là nữ chính trong ca khúc đó.
Không cam tâm tình nguyện để người khác vượt mặt, Lưu Minh Nghĩa ngay sau đó chọn một bản tình ca buồn da diết. Lúc thể hiện, vẻ cợt nhả trên mặt anh ta hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh mắt nghiêm nghị không ngừng nhìn về phía Lập Hạ. Nhưng Lập Hạ một mực quay đầu đi chỗ khác, cố tình làm như không thấy.
Nếu tám mươi tuổi em vẫn chưa có áo cưới, anh có thể tặng em một bó hoa hay không? Đáng tiếc, em nói cả đời này chỉ lấy mình anh ta.
Quan tâm em, yêu thương em, quý trọng em, nhưng chẳng thể đợi được em [*].
[*] Lời bài hát Vạn năm cô đơn do ca sỹ Lý Khắc Cần trình bày bằng tiếng Quảng Đông.
Tô Mạch đột nhiên có cảm giác, con người Lưu Minh Nghĩa không giống với vẻ bề ngoài. Dường như không một thứ gì có thể cướp nụ cười ra khỏi cuộc sống của cậu ta, càng bị vùi dập lại càng mạnh mẽ. Thái độ của cậu ta đối với Lập Hạ thực sự rất giống với sự kiên định mà Lập Hạ dành cho Chu Gia Ngôn. Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo.
Hóa ra, mỗi người đều là duyên nợ của một người khác. Bạn yêu ai thì nợ người đó.
Tô Mạch không thể chịu đựng thêm được nữa, cô cầm điện thoại của Lập Hạ đang để trên bàn, kéo Lập Hạ dậy, ra khỏi phòng.
Hành lang rất yên tĩnh, Tô Mạch dùng tốc độ nhanh nhất bấm một dãy số. Cô biết, Lập Hạ trước giờ không dám chủ động liên lạc với Chu Gia Ngôn là bởi sợ phải nghe được một câu hỏi lạnh nhạt: “Bạn là ai?”.
Lập Hạ dõi theo ngón tay của Tô Mạch, chẳng khó khăn gì để nhận ra những con số mà cô đã thuộc nằm lòng. Cô không ngăn cản. Thực ra, cô cũng rất muốn được nghe giọng nói của người ấy.
Cuộc gọi được nối thông, Tô Mạch đang mải nghĩ xem phải mắng mỏ Chu Gia Ngôn thế nào thì lại nghe thấy một giọng nữ trả lời: “Hello, this is Grace”.
Lặng im.
“Hello?”
Không thấy hồi âm, đối phương mới chuyển sang nói bằng tiếng Trung: “Bạn của Gia Ngôn phải không?”.
Nháy mắt, mọi chuyện đã được sáng tỏ.
Tô Mạch tức giận hét vào điện thoại: “Bảo Chu Gia Ngôn đi chết đi!”, sau đó liền tắt máy, bàn tay run run đến nỗi phải ấn mấy lần mới được.
Lập Hạ đứng bên cạnh, thoáng cái đã hiểu ra mọi chuyện.
Cuối cùng thì điều cô sợ hãi nhất cũng đã xảy ra.
Hai người quay trở vào phòng hát, Cố An Sênh và Lưu Minh Nghĩa đã đi đâu mất tăm, có lẽ là đi tìm hai cô.
Tô Mạch cho rằng Lập Hạ sẽ suy sụp, sẽ khóc lóc. Nhưng lúc này Lập Hạ vẫn tỏ ra bình thản, cô ngồi lặng im hồi lâu, sau đó đột nhiên cầm micro lên rồi cất tiếng hát mà không cần đệm nhạc.
Không biết nỗi đau khổ này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng tôi tin nhất định sẽ rất cô độc.
Hóa ra thiên trường địa cửu là để hình dung nỗi đau đớn, thủy chung son sắc để rồi cuối cùng chỉ nhận lấy cô đơn.
Anh ấy không có lỗi, mà là tình yêu của anh ấy quá ngắn ngủi. Anh ấy không có lỗi, mà là tôi đã tự lao đầu vào lửa.
Tôi chỉ mong có một thứ gọi là kỷ niệm, chứ chẳng ôm mộng mơ về một cái kết bền lâu.
Anh ấy không có lỗi, chỉ là không sẵn lòng ở lại bên tôi. Anh ấy không có lỗi, chỉ là tình yêu đến không đúng lúc mà thôi.
Anh ấy không có lỗi, chỉ là không ở bên tôi đến phút giây sau cùng.
Anh ấy không có lỗi, không có lỗi…
Tô Mạch chẳng rõ mắt mình đã nhòe đi từ bao giờ. Bài hát kết thúc, Lập Hạ bỏ micro xuống, quay sang bên cạnh mới phát hiện Tô Mạch đang lặng lẽ khóc.
Cô nói: “Tô Mạch, tớ muốn có một thứ gọi là kỷ niệm, nhưng cũng muốn có cả một cái kết”.
Nhìn vẻ mặt của Lập Hạ lúc này, Tô Mạch cảm thấy trái tim mình đau nhói. Cô để Lập Hạ tựa vào vai mình, đôi môi mím chặt, âm thầm đưa ra một quyết định quan trọng.
Thứ Bảy, Tô Mạch gọi điện thoại cho Tần Sở, nói hôm nay sẽ không nấu cơm ở nhà mà mời anh ta ra ngoài ăn.
Bên kia, Tần Sở im lặng vài giây mới cất cao giọng hỏi: “Hồng Môn Yến?”.
Tô Mạch tức giận nghiến răng nói: “Không đi thì thôi!”, rồi lập tức dập máy. Cô thầm nghĩ, Tần Sở nhất định sẽ gọi lại, nào ngờ, đợi mãi không thấy tăm hơi đâu.
Thôi được rồi! Muốn nhờ vả người khác thì phải có lòng.
Tô Mạch tự nhủ như vậy, sau đó mặt dày gọi lại cho Tần Sở. Cuộc gọi được nối thông, cô chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng người đàn ông kia hừ lạnh.
Tần Sở lên tiếng trước: “Nguyễn Tô Mạch, cô có là Tôn Ngộ Không cũng không thoát khỏi năm đầu ngón tay của tôi đâu”.
…
Hết giờ làm, Tần Sở liền lái xe tới địa điểm Tô Mạch đã hẹn trước.
Nơi này khá hẻo lánh, anh phải hỏi thăm mấy lần mới tìm thấy. Hai bên đường là những sạp hàng nằm kề nhau, những người bán hàng chào mời khách liên tục không biết mệt mỏi.
Vừa bước vào quán lẩu nhỏ chật kín người, Tần Sở đã trông thấy Tô Mạch đang vẫy tay gọi mình. Không gian vừa nhỏ vừa ồn ào, anh hơi nhíu mày, nhưng vẫn đi đến chỗ cô.
“Tôi biết ngay mà, chỗ cô hẹn chắc chắn chẳng có gì hay ho”.
“Tần Sở! Anh đừng tưởng chỉ những chỗ đốt tiền mới là những chỗ tốt nhất. Quán này làm đồ ăn truyền thống cực kỳ ngon đấy.”
Lúc này, phục vụ đem nồi nẩu đến. Trông thấy nồi nước đỏ sôi sùng sục, Tần Sở bất giác đưa tay lên che mũi và miệng. Tô Mạch không để ý biểu hiện khác lạ của anh. Một lát sau, không thấy Tần Sở động đũa, cô mới chủ động gắp thức ăn vào bát cho anh.
“Anh ăn thử mà xem, ngon thật mà!”
Tần Sở bấy giờ mới miễn cưỡng lên tiếng: “Cô làm quản gia thật tắc trách. Chẳng lẽ cô không biết tôi ăn đồ cay sẽ bị dị ứng?”.
Tô Mạch mất hứng, buông đũa nói: “Tôi đâu phải con giun trong bụng anh, anh không nói thì sao tôi biết được”.
Tiếp xúc một thời gian, Tần Sở đã hiểu được phần nào tính cách của Tô Mạch. Càng cãi nhau, cô càng hưng phấn, vì thế anh hạn chế tranh luận với cô. Anh đứng dậy vờ như muốn bỏ đi, quả nhiên Tô Mạch vội vàng giữ anh lại.
“Này, anh nếm thử chút đi mà. Món này ngọt, nhìn đỏ thế thôi chứ không hề cay”.
Chẳng mấy khi thấy cô đáng yêu thế này, Tần Sở mềm lòng, lại ngồi xuống, gắp một miếng bỏ vào miệng. Sau đó, anh mím môi, gượng gạo “ừm” một tiếng.
“Ừm” là thế nào? Ngon hay không ngon?
Thấy Tần Sở ăn hết thức ăn mà cô gắp sẵn, rồi lại nhìn vào trong nồi lẩu, Tô Mạch bấy giờ mới yên tâm.
Rất nhiều thứ, nếu không thử thì sẽ chẳng thể nào biết được mùi vị của nó. Cũng giống như đối với con người, nếu không tiếp xúc, thì làm sao biết được bản chất của họ?
Trong quán đông người nên ngột ngạt, Tần Sở đã cởi áo khoác nhưng vẫn nhễ nhại mồ hôi.
Bỗng nhiên, ai đó hô lên một tiếng: “Thanh tra đến!”.
Những người bán hàng rong vội vàng thu dọn quán và bỏ chạy tán loạn. Tần Sở vẫn ung dung ngồi ăn, Tô Mạch vội vàng kéo anh đứng dậy.
“Sao thế?” Tần Sở ngơ ngác hỏi.
Tô Mạch hơi ngây người trước bộ dạng có vẻ “ngốc nghếch” này của anh.
“Có thanh tra an ninh, mau đi thôi, kẻo chủ quán gặp phiền phức”.
Tần Sở nhìn cô mấy giây rồi kéo cô lại.
“Gì thế?” Tô Mạch hỏi.
“Chúng ta nên giúp một tay chứ nhỉ?” Anh thản nhiên đáp.
Đồ đạc trong quán khá nhiều, chủ quán xoay sở không kịp. Đúng lúc này thì một chiếc xe tuần tra lao đến, mấy người đàn ông mặc đồng phục nhảy xuống, chẳng nói chẳng rằng liền khuân hết bàn ghế chất lên thùng xe. Chủ quán luôn miệng van nài, cậu con trai chừng mười tuổi đứng bên cạnh sợ hãi khóc lớn, nhưng đám người kia chẳng thay đổi sắc mặt. Xung quanh, người dân xúm lại xem mỗi lúc một đông. Tô Mạch rất thương hai bố con chủ quán nhưng chẳng thể giúp gì, cô quay lại phía sau định “giận cá chém thớt” thì phát hiện Tần Sở đang đứng đằng xa nói chuyện điện thoại, không rõ có chuyện gì, Tô Mạch thấy anh ta lệnh cho những người khác trả lại bàn ghế cho chủ quán.
Thái độ của họ đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ như thế, Tô Mạch cũng có thể lờ mờ đoán ra nguyên do.
Cô nghiêng đầu nhìn Tần Sở, trong lòng bỗng xuất hiện một thứ cảm giác khó tả.
Trong thành phố này, đi đến đâu cũng bắt gặp những ô cửa sổ sáng lung linh. Màn đêm sáng rực, sáng đến nỗi gương mặt người đàn ông tuấn tú đang đứng cạnh cô cũng có thứ gì đó tỏa ra lấp lánh.
Tần Sở lái xe đưa Tô Mạch về nhà. Đến đầu ngõ, xe đã dừng nhưng Tô Mạch chần chừ không xuống ngay. Tần Sở cũng không hỏi, hai người cứ ngồi lặng im như vậy rất lâu.
Dường như đã sắp xếp hoàn chỉnh câu nói, Tô Mạch mới cẩn thận lên tiếng: “Tôi… có thể nhờ anh một việc được không?”.
Tần Sở nhướng mày: “Tôi đã đợi rất lâu rồi đấy, Tô Mạch! Tối nay cô đột nhiên ngoan ngoãn như thế, tôi không quen chút nào. Rốt cuộc là có chuyện gì?”.
Nghe vậy, Tô Mạch chỉ muốn mắng người đàn ông này một trận, nhưng sợ đắc tội với anh ta, lại làm hỏng chuyện của Lập Hạ, thế nên cô đành nhẫn nhịn.
Kỳ nghỉ hè đã trôi qua được nửa tháng, Tô Mạch ngán ngẩm lật giở quyển sách tham khảo trong tay. Thời tiết thì nóng nực, chiếc quạt điện bé tí ì ạch quay như đuổi ruồi, đã thế còn phát ra những âm thanh ro ro nhức óc, càng khiến Tô Mạch thêm bực dọc.
Lập Hạ cầm túi kem quẳng tới trước mặt cô.
“Mới có một tuần không gặp mà như người mất hồn! Cái đồ lụy tình!”.
Tô Mạch chẳng buồn mở miệng đôi co. Nhưng một giây tiếp theo, điện thoại báo có tin nhắn đến. Trông thấy cái tên Cố An Sênh, hai mắt cô sáng rực như đèn pha, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Công ty của ông Cố Minh đã chuyển tới thành phố B, mới đi vào ổn định tổ chức nên cần tuyển rất nhiều trợ lý và lễ tân. Cố An Sênh sau khi hỏi ý kiến bố, liền gọi điện báo cho Tô Mạch và Lập Hạ chuẩn bị tới phỏng vấn xin việc.
Hai cô mừng rỡ cùng nhau chọn lựa trang phục. Tô Mạch thử hết bộ này đến bộ khác, đứng trước gương ngắm nghía thật lâu, còn hỏi Lập Hạ: “Cậu thấy bộ này có phải hơi thiếu trang trọng không?”.
Lập Hạ đã chọn xong từ lâu, đang ngồi trên giường xem Tô Mạch trình diễn thời trang, bèn cất tiếng trêu chọc: “Đâu phải con dâu ra mắt mẹ chồng, cậu phấn khích như thế làm cái gì chứ?”.
“Ngộ nhỡ tớ gặp bố của Cố An Sênh thì sao? Tớ nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho bác ấy, chưa biết chừng sau này tớ là con dâu nhà họ Cố ấy chứ!”
Nói ra câu này, Tô Mạch cũng cảm thấy buồn cười. Lập Hạ ném cho cô một cái lườm.
Đúng lúc này thì Tần Sở gọi điện tới.
“Đang ở đâu?”
Tô Mạch thành thật nói mình đang chuẩn bị đến Cố Thông phỏng vấn, nào ngờ lại bị Tần Sở châm chọc: “Cô định chuyển hướng kiếm tiền sang bên đó?”.
Thật không hiểu người đàn ông này bị làm sao mà ăn nói khó nghe đến mức ấy! Thù cũ hận mới đan xen, Tô Mạch nổi giận: “Anh bị thần kinh à? Gọi một cuộc điện thoại chỉ để mắng tôi chuyển hướng kiếm tiền thôi sao? Tiền thì có ai chê nhiều bao giờ? Chẳng phải Tần đại thiếu gia giàu có như vậy mà vẫn phải lao đi kiếm tiền đấy thôi? Anh thanh cao đến nỗi không thèm tiền thì đóng cửa công ty tôi xem nào!”.
Tần Sở hẳn là tức giận lắm, nhưng anh không thèm đôi co với cô.
“Vậy được, trước mặt kẻ tâm thần là tôi đây hiện giờ đang có một thứ tên gọi là sọt rác. Đồ mà người chị em tốt của cô đang cần, tôi để trong đó, cô muốn lấy thì đến bãi rác tìm về nhé!”.
Sau đó là một chuỗi tít dài.
Tô Mạch sửng sốt gần một phút đồng hồ mới hiểu Tần Sở đang nhắc đến chuyện gì. Không kịp giải thích với Lập Hạ, cô vội vội vàng vàng lao ra khỏi nhà, bắt taxi đến thẳng công ty của Tần Sở. Đường khá xa, cô nhìn con số không ngừng tăng lên trên đồng hồ tính tiền mà tiếc đứt cả ruột.
Xuống xe, cô tức tốc chạy vào sảnh lớn nhưng bị người ta ngăn lại.
“Xin hỏi, chị có hẹn trước hay không?”
Cái khó ló cái không, Tô Mạch giả vờ mờ ám, nhỏ giọng nói với cô lễ tân: “Tổng giám đốc Tần tối qua bỏ quên chùm chìa khóa này ở chỗ tôi, tôi mang đến trả lại cho anh ấy”. Vừa nói, cô vừa lôi trong túi xách ra chùm chìa khóa nhà của Tần Sở.
Thấy vậy, nhân viên lễ tân đương nhiên mặc định Tô Mạch chính là bạn gái mới của tổng giám đốc, liền dễ dàng để cho cô vào.
Đúng lúc này thì Tần Sở bước ra từ thang máy riêng. Tô Mạch vội gọi: “Tần Sở!”, nhưng đối phương chẳng thèm liếc cô lấy một cái mà ung dung đi thẳng ra ngoài cửa. anh không lên xe, mà đi bộ bên vỉa hè, để mặc cô lững thững chạy theo sau.
Không rõ Tần Sở đi đâu, nhưng Tô Mạch chắc chắn anh đang cố tình trêu đùa mình. Đi một lúc lâu, chân đã mỏi nhừ, cô đành phải lên tiếng: “Thôi tôi chịu thua. Anh muốn thế nào đây?”.
Bấy giờ Tần Sở mới dừng chân, ngoảnh lại trông thấy Tô Mạch đang víu lấy cột đèn, đầu gối khuỵu xuống, một tay không ngừng xoa lưng.
“Một mình ăn tối chán lắm!”
Kết quả là, Tô Mạch phải cùng đi ăn tối với Tần Sở. Cả bữa ăn, cô chỉ nhấm nháp mấy sợi mì trong đĩa, cuối cùng cô bỏ một miếng thật lớn vào miệng mà nhai ngấu nghiến, tưởng tượng đó là thịt người đàn ông đáng ghét kia.
Về đến nhà đã là chín rưỡi, Tô Mạch ném tấm visa xuống trước mặt Lập Hạ, rồi quay chiếc quạt điện về phía mình.
Trong tiếng ù ù của chiếc quạt, cô lơ đễnh nói: “Tớ nghĩ có một số chuyện nên trực tiếp gặp mặt để nói sẽ tốt hơn. Không cần biết ai đúng ai sai, chỉ cần một cái kết!”.
Nghe Tô Mạch nói vậy, Lập Hạ hơi sững người. Một lúc sau, cô mới ngồi dậy, ôm lấy Tô Mạch: “Cảm ơn cậu!”.
“Nhưng sao cậu có cái này?” Lập Hạ lại hỏi.
Tô Mạch không trả lời. Đáp án dường như đã rất rõ ràng.
“Tần Sở giúp?”
Tô Mạch gật đầu.
Lập Hạ tái mặt.
“Anh ta chắc chắn không tốt bụng đến mức giúp người không công đấy chứ? Có phải cậu đã ký giao kèo gì đó không bình thường với anh ta không? Mau trả cái này về đi.”
Tô Mạch lắc đầu: “Làm gì có giao kèo gì không bình thường, chỉ là…anh ta muốn mình ở bên anh ta một đêm mà thôi”.
Lập Hạ trợn trừng mắt: “Cái gì???”.
Tô Mạch bấy giờ mới bật cười khanh khách: “Lừa cậu đấy!”.
Nhưng vẻ mặt Lập Hạ vẫn rất nghiêm túc, cô nhìn thẳng vào mắt Tô Mạch, nói: “Sao cậu có thể lừa tớ? Tớ luôn cho rằng người duy nhất trên thế gian này không bao giờ lừa tớ, chính là cậu”.
Tô Mạch chột dạ, hổ thẹn nói: “Xin lỗi…cậu đừng giận nhé, Lập Hạ!”.
Lập Hạ bỗng nhiên ôm bụng cười: “Tớ cũng lừa cậu đấy! Ha ha…”
Tô Mạch xám xịt mặt.
Tình bạn, có lẽ là một trong những thứ tình cảm đẹp đẽ nhất mà Thượng Đế ban phát cho nhân loại. Trên đường đời dài dằng dặc này, chẳng ai trong chúng ta có thể một mình chống chọi đến cuối cùng.
Vé máy bay đã đặt vào cuối tuần.
Sáng sớm, Cố An Sênh và Tô Mạch đưa Lập Hạ ra sân bay, Lưu Minh Nghĩa sống chết đòi đi theo. Không ai nói cho anh ta biết Lập Hạ sang Anh làm gì, nhưng có lẽ Lưu Minh Nghĩa cũng đã lờ mờ đoán ra. Trước lúc Lập Hạ lên máy bay, anh ta cố gặng hỏi: “Cậu sẽ quay về chứ?”.
Lập Hạ cầm hộ chiếu đánh vào đầu anh ta, giống như quở trách một đứa trẻ không nghe lời: “Chị gái, em nhất định sẽ về, em còn chưa tốt nghiệp!”.
Cố An Sênh dặn dò Lập Hạ mấy câu, Tô Mạch cũng lưu luyến nhào vào ôm cô.
“Cậu cẩn thận đấy nhé, có chuyện gì nhất định phải gọi về nói với tớ, nếu không, tớ sẽ tuyệt giao với cậu. Tên Chu Gia Ngôn kia mà bắt nạt cậu thì tớ sẽ kéo Cố An Sênh qua đó xử cậu ta.”
Lưu Minh Nghĩa cũng xen vào: “Ai dám bắt nạt cậu, tớ sẽ không để cho cả nhà kẻ đó yên”.
Cố An Sênh nghe vậy không khỏi buồn cười, anh kéo Tô Mạch lại: “Thôi được rồi, để Lập Hạ vào làm thủ tục đi”.
Lập Hạ chợt nhớ tới ngày Chu Gia Ngôn xuất ngoại. Anh cũng đã từng ở trong khung cảnh này, tiếng máy bay này, độ cao này, điều không giống duy nhất giữa cô và anh có lẽ là, cô có mặt ở đây lúc này là vì một người, một người độc nhất vô nhị trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.