Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Chương 4: CHƯƠNG 4

Lâm Phỉ Nhiên

12/06/2015

Trong khi hai người kẻ tung người hứng, Tô Mạch cũng dần bình tĩnh lại, cô ngồi xuống, cố gắng giải thích: “Tớ không có ý gì cả, chẳng qua là lo sắp thi đại học rồi, cậu lại bị phân tâm. Yêu thì lúc nào chẳng được, cần gì phải ngay bây giờ? Cậu định thi trường Q phải không? Trường Q và B rất gần, lúc ấy hai người muốn gặp nhau ngày ba lần cũng được, tha hồ mà yêu đương.”

Chu Gia Ngôn bỗng dưng tiếp lời: “Kẹo Sữa, cậu không biết à? Cố An Sênh quyết định thi trường B cùng Hà Huân rồi”.

Sét đánh giữa trời quang.

Trong lòng mỗi người đều có một vết sẹo, bạn tưởng rằng chỉ cần không vạch trần nó thì có thẻ bình yên vô sự. Nhưng sự xuất hiện của Hà Huân chẳng khác nào tên lửa đạn đạo, làm nổ tung phòng tuyến của Tô Mạch. Cô những tưởng có thể hờ hững như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cuối cùng lại chẳng thể giả vờ nổi. Cô đã từng nghĩ đến vô số khả năng tồi tệ có thể xảy ra, thậm chí cũng đã tự nhủ bản thân phải kiên cường như cỏ dại, lửa thiêu không cháy hết, gió thổi lại sinh sôi, phải mạnh mẽ cướp Cố An Sênh về tay mình. Cô đã nghĩ chu đáp như vậy, vì sao chỉ một câu nói của Chu Gia Ngôn đã khiến cô thất bại thảm hại?

Trước giờ, cô luôn cho rằng “theo đuổi” là từ lãng mạn nhất. Anh đi, em theo bước. Đó chẳng phải là từ để hình dung mối quan hệ giữa cô và Cố An Sênh ư? Vì sao lúc này nghe lại cảm thấy nực cười đến thế?

Tô Mạch nhìn không rời mắt vào vầng trán nhẵn bóng của Cố An Sênh, hồi lâu mới nói: “À, hóa ra là vậy. Thế thì tốt quá rồi, dù sao cậu học các môn Xã hội cũng rất giỏi. Cậu đúng là có khả năng dự đoán trước tương lai, học tốt cả Tự nhiên lẫn Xã hội. Sau này cậu với Hà Huân kết hôn nhớ gửi thiệp mời cho tớ nhé, cả tiệc đầy tháng con đầu lòng cũng phải mời tớ tới uống rượu. Quà cưới với phong bì thì miễn nhé, nói thế nào chúng ta cũng là đôi bạn từng “chung hoạn nạn”. Cậu…”

Chưa nói hết câu cuối cùng, giọng của Tô Mạch đã lạc đi. Không kiềm chế nổi nữa, cô chạy ra khỏi quán. Kẻ châm ngòi nổ là Chu Gia Ngôn hoàn toàn chóang váng, Lập Hạ tức đến nỗi chỉ muốn đánh cho cậu ta bầm dập. Trong khi đó, đương sự thấy Tô Mạch bỏ chạy thì vội vàng đứng dậy định đuổi theo. Nhưng vừa đi được mấy bước anh đã dừng lại. Đuổi theo để làm gì? Cố An Sênh nghĩ.

Anh không biết cách an ủi người khác, huống hồ tình huống hiện tại lại là một cô gái. Anh và Tô Mạch đã thống nhất sẽ thi đại học Q cùng nhau, với học lực của hai người, hẳn là không có vấn đề gì. Sự xuất hiện của Hà Huân là một điều ngoài ý muốn, chính bản thân anh cũng không rõ mình thích cô bạn ấy nhiều đến đâu, chỉ là ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có cảm tình với Hà Huân. Cô giống như một đóa hoa hướng dương kiều diễm, cô thẳng thắn thổ lộ, anh nhận lời, hai người cứ như vậy mà thành một đôi. Hà Huân nài nỉ anh thi cùng một trường với mình, dù biết như vậy là ích kỷ, nhưng anh vẫn đồng ý. Mỗi là cùng Chu Gia Ngôn đưa Tô Mạch về ký túc, anh đều chần chừ muốn nói lại thôi. Không phải anh không nhận ra tình cảm của Tô Mạch dành cho mình, anh đâu phải kẻ ngốc. Nhưng đơn giản là anh không thích, vì không thích nên mới giả mù giả điếc như không biết gì.

Anh đã từng nghĩ phải chấm dứt hy vọng của cô, phải đối xử với cô xa cách như những cô gái khác. Thế nhưng, thấy cô tỏ ra ngoan ngoãn, chịu an phận, anh lại không nỡ.

Trong ký ức của Cố An Sênh, Tô Mạch không phải như vậy. Anh nhớ kỹ dánh vẻ cô gái năm xưa dù sợ hãi đến run người nhưng ánh mắt vẫn kiên định, nhớ kỹ lúc cô ôm lấy anh mà khóc nức nở không kiêng dè. Nếu bây giờ cô vẫn như ngày ấy, liệu anh có thích cô không? Có lẽ có. Từ khi bất ngờ gặp lại nhau cho đến hiện tại bốn người thân thiết, anh hầu như không tìm ra được một chút dáng vẻ năm mười ba tuổi nào trên người Tô Mạch.

Cô che giấu quá kỹ, hay anh không đủ tinh tế để nhận ra?

diễnđàn✪lê✪quýđôn diễnđàn✪lê✪quýđôn

Thật lòng, anh có phần tiếc nuối.

Đáng tiếc không phải em, theo anh tới cuối con đường.

Tô Mạch lần đầu tiên biết chuyện Lập Hạ và Chu Gia Ngôn yêu nhau là vào giờ ra chơi một ngày nọ. Lúc ấy, cô đang giải quyết bài tập Vật lý khó nhằn khiến cô đau đầu suốt mấy ngày qua. Lập Hạ ở đâu đi tới, ngồi cạnh cô, có vẻ như phải đấu tranh tinh thần dữ lắm mới quyết định nói ra.

“Cái gì? Cậu cưỡng hôn Chu Gia Ngôn?”

Tô Mạch không khỏi kinh ngạc thốt lên. Cũng may trong lớp không có nhiều người, nửa tháng nữa là bước vào kỳ thi đại học nên ai nấy đều chăm chỉ “cày bừa”, không có hơi sức đâu mà chú ý tới những chuyện xung quanh. Đáng tiếc, Chu Gia Ngôn và Cố An Sênh từ quán ăn trở về, vừa bước vào cửa thì nghe thấy câu nói của Tô Mạch. Chu Gia Ngôn sững người đứng chôn chân tại chỗ. Cố An Sênh hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, không biết làm thế nào.

Ngày đó, sau khi Tô Mạch tức giận bỏ đi, Cố An Sênh cũng phiền muộn rời khỏi quán, chỉ còn lại hai người ngoài cuộc là Chu Gia Ngôn và Lập Hạ ở lại cãi nhau om sòm. Thậm chí suốt dọc đường từ quán ăn về đến con hẻm nhỏ dẫn vào nhà Lập Hạ, họ vẫn không ngừng tranh cãi.



“Chu Gia Ngôn! Cậu đúng là cái đồ ngu ngốc. Chưa thấy ai dại dột như cậu.”

“Tớ hài lòng với cái ngu của ớ đấy thì sao? Hơn nữa, tớ làm sao biết được Kẹo Sữa thích Cố An Sênh, cậu ấy đã bao giờ nói với tớ đâu. Tớ mà biết thì có đánh chết tớ cũng không bao giờ để nước chảy ruộng ngoài như thế, mà sẽ kiên quyết giúp cậu ấy làm cách mạng, tớ…”

“Xì! Cậu là cái đồ ba hoa, cứ lúc quan trọng thì phá hỏng mọi việc. Ngoài nói lắm ra thì cậu còn tài nào khác nữa đâu! Cậu bị mù à mà không nhìn ra Tô Mạch cực kỳ quan tâm tới Cố An Sênh? Cậu không thấy hai người họ rất hay liếc mắt đưa tình với nhau à?”.

“Tớ mà nhìn ra được thì còn ở đây làm gì? Tớ lại chẳng hành nghề thầy bói kiếm sống luôn rồi ấy chứ. Với cả như thế cũng đâu có gì đặc biệt, cậu cũng hay liếc mắt đưa tình với tớ còn gì? Chẳng lẽ cậu thích tớ?”

Bị nói trúng tim đen, Lập Hạ thẹn quá hóa giận, xông lên tát Chu Gia Ngôn một cái. Sau khi định thần lại, không ngờ mình có thể làm thế, cô chột dạ cúi đầu, nhưng không lên tiếng xin lỗi.

Chu Gia Ngôn bất ngờ bị ăn tát, ngây người ra hồi lâu. Chu đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn được cưng chiều, làm sao có thể chịu nỗi nhục này? Vì thế cậu ta lao đến trước mặt Lập Hạ.

“Lập Hạ, cậu điên à?”

Nghe vậy, Lập Hạ cũng nổi cơn tam bành, cô nàng lầm bầm trong miệng mà không biết mình nói cái gì.

“Tớ dù không điên cũng bị cậu làm cho phát điên rồi!...Nói cậu là cái đồ trì độn cậu còn không thừa nhận? Cậu thông mình thì vì sao không nhận ra hai người họ có vấn đề? Cậu thông minh thì vì sao không nhận ra tớ thích cậu?”

Sau đó, cả hai đều im lặng.

Trời tối dần, mãi đến khi Lập Hạ quay đầu đi vào cổng nhà, Chu Gia Ngôn mới gọi cô lại, khẽ nói: “Lập Hạ, tớ thấy, chúng ta vẫn nên là…”.

Không để Chu Gia Ngôn nói hết câu, Lập Hạ đã lao vào người cậu ta.

Đó là một nụ hôn không ngọt ngào, không lãng mạn, không thiên thời địa lợi nhân hòa, thậm chí trong mắt người lớn, nó còn không được gọi là hôn.

Mười giây, hai mươi giây, hoặc là lâu hơn. Hai người dường như quên mất phải hô hấp. Mãi đến khi không thể nín thở nổi nữa, Lập Hạ mới buông tay xuống , trả tự do cho Chu Gia Ngôn.

Chắc chắn đây là lần đầu Lập Hạ được trông thấy vẻ mặt này của Chu Gia Ngôn.

Kinh ngạc? Sợ hãi? Hay ghê tởm?

Cô không có ý định phân tích.

Hai người tựa lưng vào bức tường loang lổ bám đầy dây leo xanh mướt.

Mùa hạ tới thật rồi.



Kỳ thi đại học đến trong căng thẳng. Kết thúc môn thi cuối, Tô Mạch và Cố An Sênh vô tình gặp nhau ngoài cửa lớp. Từ sau sự kiện “ngoài ý muốn” kia, hai người hầu như không nói chuyện với nhau. Tô Mạch nghiêng người nhường Cố An Sênh đi trước, nào ngờ đối phương quay lại, hỏi: “Làm bài thế nào?”.

“À… Tạm được. Vật lý câu cuối làm không ra, chắc sẽ bị mất ít điểm. Cậu thì sao?”

“Cũng tạm, không đến nỗi áp lực lắm. À, tớ vẫn ghi danh vào đại học Q, Hà Huân cũng ủng hộ việc này.”

Cố An Sênh nhìn Tô Mạch, mong muốn trông thấy vẻ vui mừng trong mắt cô. Đáng tiếc, Tô Mạch lại hờ hững đáp: “Đương nhiên, cậu mà chọn trường B thì đúng là não bị ẩm IC”.

diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn

Nói xong, Tô Mạch lè lưỡi, nhỏe miệng cười với Cố An Sênh. Biểu hiện này của Tô Mạch, Cố An Sênh lần đầu tiên nhìn thấy. Anh thậm chí còn dùng một cụm từ mà ngay cả bản thân cũng cảm thấy khoa trương để hình dung: cười tươi như hoa. Anh thích nhìn cô như lúc này, dường như đó mới thật sự là Nguyễn Tô Mạch.

Giấy báo điểm được gửi về, không ngoài dự liệu, cả Cố An Sênh và Tô Mạch đều trúng tuyển đại học Q. Trước đó, Lập Hạ và Chu Gia Ngôn cũng đã bàn bạc, muốn cả bốn người cùng học ở thành phố B. Lực học của Lập Hạ và Chu Gia Ngôn tương đương nhau, điểm thu của cô cũng chỉ nhỉnh hơn điểm sàn mười chín điểm, điền nguyện vọng vào một ngành không quá hot của trường đại học B có vẻ khá nguy hiểm, nhưng may là vẫn đỗ.

Vậy mà xem hết cả bảng danh sách dài dằng dặc, Lập Hạ vẫn không thấy tên Chu Gia Ngôn. Cô không tin cậu ta trượt, cho rằng nhất định mình đã bỏ sót nên tìm lại một lượt nữa. Mắt không dám chớp lấy một cái, đến lúc xem xong thì đỏ ửng lên.

Lớp trưởng Trần Tư Mẫn đứng bên cạnh cười nói: “Lập Hạ, cậu đừng tìm nữa! Chu Gia Ngôn không hề điền nguyện vọng”.

Câu nói này như tiếng sấm nổ đùng trong đầu Lập Hạ. Cô hỏi Trần Tư Mẫn có phải đã nhầm lẫn rồi không, nhưng Trần Tư Mẫn lại nheo mắt nhìn cô, đáp: “Chẳng phải cậu rất thân với Chu Gia Ngôn sao? Hôm trước tớ đến văn phòng lấy phiếu nguyện vọng, nghe thấy cậu ấy nói chuyện với thầy Hữu mà. Cậu không biết Chu Gia Ngôn sẽ đi Anh du học à? Tưởng cậu có bản lĩnh giữ chân được “con rùa vàng” ấy chứ!”.

Từ sau khi xác định mối quan hệ, Lập Hạ hoàn toàn vô tư thể hiện sự quan tâm đặc biệt của mình đối với Chu Gia Ngôn ở trên lớp. Đôi khi, Chu Gia Ngôn cảm thấy phiền phức, trốn tránh Lập Hạ càng xa càng tốt. Thế nhưng, Lập Hạ lúc nào cũng bám lấy Chu Gia Ngôn như hình với bóng. Những người tinh ý đều nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa họ, vậy mà tình cảm ấy lúc này dường như trở thành trò cười cho người khác.

Lập Hạ tức giận nhìn Trần Tư Mẫn, cười khẩy: “Cậu nghĩ ai cũng như cậu chắc? Thôi cái trò giả vờ giả vịt ấy đi. Cậu có ý đồ với Chu Gia Ngôn chẳng phải ngày một ngày hai gì, người khác không biết nhưng tôi thừa hiểu. Đúng đấy, tôi không có bản lĩnh đấy, sao nào? Cậu thì bản lĩnh lớn lắm, thùng rỗng kêu to, cậu có dát vàng lên mặt người ta cũng chẳng thèm đâu.”

Thấy tình hình không ổn, Tô Mạch vội vàng chạy đến kéo Lập Hạ lùi lại.

Trần Tư Mẫn bị nói trúng tim đen, tức giận đến run cả người. Lúc này, phía sau vang lên một tiếng ho khan, Lập Hạ quay đầu lại, bắt gặp Chu Gia Ngôn đang đứng cạnh Cố An Sênh.

Chu Gia Ngôn lẳng lặng tránh né ánh mắt của Lập Hạ. Chẳng cần hỏi, Lập Hạ cũng biết được câu trả lời.

Cô bình thản ra khỏi phòng học, đi qua sân bóng rổ, sân bóng đá. Học sinh lớp mười hai đang luyện tập, tiếng bóng đập vào bảng rổ vang lên không dứt. Lập Hạ như trông thấy cảnh tượng quen thuộc, cô và Tô Mạch ngồi ở khác đài ăn kem, Chu Gia Ngôn đứng trên sân vận động, cười vô tư.

Có thứ chất lỏng rơi xuống tí tách từng giọt. Lập Hạ nghe rõ mồn một.

Cô cảm thấy mình không hề sai. Thích một người thì có gì sai chứ? Để được như ngày hôm nay, cô đã phải lấy bao nhiêu dũng khí để từ bỏ cả lòng tự tôn của bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook