Chương 42: Người xưa
Bất Dạ
28/04/2021
Đèn sáng rồi lại tắt, chớp mắt đã thoắt sang năm.
Bên ngoài truyền tới tiếng trẻ con đuổi bắt nô đùa ầm ĩ, phá vỡ không khí thanh nhàn lúc 3 rưỡi chiều. Trần Hải Thiên cho nhạc to lên, ngồi trong quầy bar, cau mày ăn salad khoai tây dưa chuột.
Cuối tháng 3, mùa đông dạo bước tới chặng cuối, mùa xuân kề cà chưa chịu tới. Trời vẫn còn se se lạnh, không khí vừa loãng vừa thiếu sức sống, y chang sinh tố đào mà lại không có cùi đào. Song gió vẫn dịu dàng thoảng đưa trong không trung và bầu trời vẫn xanh ngắt không một gợn mây. Quán cà phê như có mái nhà bắt sáng, chìm trong ánh dương lạnh lẽo.
Trước đây, Trần Hải Thiên sẽ đoán trong mắt Trang Tuyết, màu xanh lam rất nhạt ấy sẽ hiện lên như thế nào. Anh nhờ bé dễ thương chỉnh màu, cơ mà cũng chỉ dựa vào suy đoán để chỉnh mà thôi. Khi ấy bé dễ thương đã lấy ảnh phong cảnh nhạt màu có bãi cát, bầu trời cho vào phần mềm Photoshop, loại trừ dải màu xanh lá, thế là biển và bầu trời trở nên giống với xanh ngọc lam.[1]
Rất đẹp, có nét đặc sắc riêng, nhưng anh không dám chắc đó có phải là phong cảnh trong mắt Trang Tuyết không. Mù màu chắc không phải là chuyện đơn giản chỉ bỏ sắc xanh lá như thế.
Sau đó anh quyết định không nghĩ tới chuyện này nữa. Anh là Trần Hải Thiên, anh sẽ trở thành sắc màu biển trời của Trang Tuyết. Trang Tuyết nhìn anh là đủ, không cần quan tâm đại dương hay trời xanh kia màu gì nữa.
Bọn họ duy trì nhịp bước của chính mình, cùng nhau chia sẻ cuộc sống. Đến đối tượng duy nhất ghét bỏ Trang Tuyết là Ngày Mưa cũng đã bị Trang Tuyết dùng chiến lược tấn công qua đường dạ dày dần dần mua chuộc. Lần đầu tiên Ngày Mưa chịu cho Trang Tuyết ôm, Trang Tuyết đã không kìm được cười hỉ hả nói: “Đúng là mèo nào chủ nấy.”
Trần Hải Thiên lặng lẽ nhìn Ngày Mưa. Ngày Mưa rúc vào trong lòng Trang Tuyết, cũng lặng lẽ nhìn lại anh, vẫy vẫy đuôi cho có.
“Có ngày nó sẽ biến thành người, ép em lựa chọn giữa anh và nó, em sẽ nhất thời bị mê hoặc ứ ứ ừ ừ với nó, sau đó nó hoàn toàn tỉnh ngộ quay về vương quốc mèo, lúc ấy em đã mất cả chì lẫn chài, đành phải quỳ xuống cầu xin anh tha thứ. Song anh sẽ nói với em là tất cả đã không thể quay trở về như xưa được nữa.” Trần Hải Thiên bình thản dựng xong vở kịch, không quên buông nốt câu: “Tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình của Lương Mĩ Lị toàn vậy đấy.”
“Ngày Mưa mà biến thành người, với kiểu tính nết của nó em sẽ giúp anh ném nó qua cửa sổ tầng ba.”
Trong chính khoảnh khắc đó, Trần Hải Thiên cảm thấy vé bổ sung đã mua được tới 90%.
“Trà chiều nhé?”
Giọng nói của Trang Tuyết cắt ngang mạch suy nghĩ của anh. Anh quay đầu nhìn vào bếp, thấy Trang Tuyết mặc quần áo ở nhà hình chuột Mickey, thò đầu qua cửa, nom vẻ không tỉnh táo lắm.
“Salad chiều.” Anh đến cửa phòng bếp, múc một thìa đút cho Trang Tuyết: “Trong tủ lạnh vẫn còn nửa bát.”
Trang Tuyết ừa một tiếng, lại trốn vào phòng bếp. Mọi khi lúc này Trang Tuyết đều ở trường, gần đây giảng viên ra nước ngoài, nên y đóng cọc trong nhà học hành và dịch sách.
Ở chung lâu ngày với nhau, Trần Hải Thiên dần dần phát hiện ra những mặt khác mà trước đây anh không biết về Trang Tuyết. Ví dụ như khi Trang Tuyết học hành hoặc chìm đắm trong thú vui dịch thuật sẽ rơi vào trạng thái nhập ma, giống như người mụ mị bài bạc hoặc say mê điện tử vậy, quên ăn quên ngủ, không ra khỏi phòng.
Trần Hải Thiên nghĩ ngày đêm đảo lộn không sao, ngủ đủ là được, song không thể không ăn cơm được. Thế là lần đầu tiên phát hiện ra tình trạng ấy, anh đã hỏi thẳng Trang Tuyết: “Nếu người khác làm phiền em thì có được không? Anh sẽ gọi em ra ăn cơm đấy. Nếu không được thì anh sẽ để cơm trên bàn nhỏ chỗ cửa, khi nào em đi vệ sinh sẽ nhìn thấy rồi ăn sau.”
Trang Tuyết cũng trả lời rất thẳng thắn: “Người khác không được, nhưng anh thì được.”
Những câu chữ ngắn ngủi đơn giản vậy lại luôn khiến cho Trần Hải Thiên nghe ra được hương vị yêu thương trong đó, nó sung sướng hạnh phúc, nó thanh đạm nhẹ nhàng, nó ít muối ít dầu lành mạnh khỏe mạnh.
Trần Hải Thiên bưng cà phê vào trong bếp cho Trang Tuyết đang ăn salad. Lúc đi ra, anh nhìn thấy bé dễ thương đẩy cửa bước vào, còn đứa bé gào thét rú rít bên ngoài đã bị mẹ tóm đi. Anh gật đầu với bé dễ thương, chuyển nhạc sang Tom Waits, nghe thấy lão Tom dùng chất giọng thấm đẫm vị rượu và thuốc lá hát: “Well I hope that I don’t fall in love with you, ’cause falling in love just makes me blue…”[2]
Chìm đắm trong tình yêu sẽ khiến con người ta biến thành màu xanh lam, bởi vậy anh và Trang Tuyết đều là người Navi.[3]
Lúc anh đưa nước qua, bé dễ thương đưa cho anh một Thanh đồng khí giống với mặt người ngoài hành tinh: “Quà cho anh nè.”
“Cảm ơn, Tam Tinh Đôi à?”[4] Trần Hải Thiên vừa nhìn đã nhận ra, anh để quà lên trên tủ để đồ cùng chỗ với vết chân thạch cao của Ngày Mưa lúc nhỏ, hỏi: “Chơi vui không?”
“Ờ, cũng được.” Hình như bé dễ thương có tâm sự trong lòng, mãi một lúc sau mới hỏi anh với giọng điệu ngập ngừng: “A Vạn, tôi hỏi anh nhé, anh biết kiểu cảm giác mà muốn mọc ra đôi cánh để đưa người khác đi không?”
“Không biết, là cảm giác muốn trở nên thật tự do hả?”
Hình như bé dễ thương bị lời nói của anh đả kích đâm trúng chỗ đau, oán trách nhìn anh: “Tôi muốn như thế.”
“Người đó có chảy máu không?” Bé dễ thương còn chưa kịp trả lời, anh đã quay lại quầy bar. Anh hoàn toàn không thể dằn lại cảm giác nổi da gà da vịt với câu nói sến rện của bé dễ thương: “À, đợi tôi một lát, chừng ba phút thôi.”
Anh vào phòng bếp, ôm chặt Trang Tuyết đang ăn salad xem báo.
“Sao thế?” Trang Tuyết ôm lại anh.
“Nghe thấy câu nói sến rện quá, hơi mất khống chế.”
“Ai mà dữ vậy, để em nhìn trộm cái nào.” Trang Tuyết dở khóc dở cười thò đầu ra xem, nhìn thấy bé dễ thương thì lủi về như chớp, hơi ngạc nhiên hỏi: “Cậu ta là khách quen hay khách ruột?”
“Khách ruột, đến đây hơn hai năm rồi. Sao vậy?”
“Hình như cậu ta chính là admin fafa của Mộng Cầu Vồng, chính là người được mệnh danh là băng sơn mỹ nhân đó, em với Đại Võ từng gặp mấy lần.”
Trần Hải Thiên đã đoán ra bé dễ thương là người trong giới từ lâu, nhưng anh hoàn toàn không ngờ cậu lại là admin: “Cậu ta đẹp thì đẹp thật, cơ mà có lạnh lùng gì đâu?”
“Cậu ta chỉ siêu cấp lạnh lùng với người theo đuổi cậu ta thôi.” Trang Tuyết nói xong, nhìn vẻ mặt của Trần Hải Thiên, không kìm được bật cười: “Em chưa từng theo đuổi cậu ta, em không theo đuổi ai, hồi ấy có một vài bạn nhậu từng cưa cẩm cậu ta, Đại Võ cũng kể sơ sơ. Nghe nói lần đầu fafa đều rất lịch sự từ chối người tán mình, song nếu đối phương còn tiếp tục bám riết hoặc hành động quá giới hạn, như là chặn đường cậu ta tặng hoa hay đợi cậu ta ở nơi công cộng như trường học chẳng hạn, cậu ta sẽ gọi điện báo cảnh sát luôn, nói đối phương đang quấy rối mình. Đại Võ kể fafa có câu nói nổi tiếng là ‘Ít nhất chó còn nghe hiểu tiếng người.’”
“Em chắc cậu ấy chính là fafa? Anh còn đặt biệt danh cho cậu ta là bé dễ thương đó.” Vẻ mặt Trần Hải Thiên sặc mùi nghi ngờ, những gì Trang Tuyết nói nghe rất giống với chuyện anh sẽ làm.
“Con người có rất nhiều bộ mặt mà, đâu ai giống em trước sau như một.” Trang Tuyết quăng cho anh nụ cười vừa lười biếng vừa ngọt ngào. Y nghiêng đầu qua, ngửi mùi cà phê trên cổ Trần Hải Thiên: “Mà sao em ở đây nửa năm rồi lại chưa từng gặp cậu ta nhỉ?”
“Cậu ta toàn đến vào lúc dở hơi, lần nào đến quán cũng không có khách.” Giống như núi băng, Trần Hải Thiên thầm nghĩ, cứ như tất cả mọi người cùng hẹn nhau tự động đi đường vòng, xuất quỷ nhập thần, “Rồi, anh ra ngoài làm Latte đã.” Anh nhìn mặt Trang Tuyết, không kìm được bật cười, hôn Trang Tuyết một cái rồi quay lại quầy bar, lòng dạ xúc động cảm khái vô hạn.
Thành phố này quá nhỏ, quán cà phê của anh lại quá lớn, Đại Võ và bé dễ thương đến rồi đi mà chưa từng đụng mặt nhau.
Anh cầm tay cầm máy pha cà phê xay hạt thành bột, lòng thầm nghĩ về sự “gặp gỡ” và “bỏ lỡ” giữa người với người, dùng cục nén cà phê Tamper đè phẳng hết tất những suy nghĩ lúc này, lấy chổi nhỏ quét hết bột cà phê vương ra.[5]
Duyên phận giống như chiếc thang mà ta không thể leo nhầm dẫu chỉ một bước. Nếu Trang Tuyết không nghỉ ở nhà, hoặc nếu y uống xong cà phê lên tầng luôn, anh sẽ không biết bộ mặt khác của bé dễ thương. Nếu đẩy thời gian về ngày xưa, vào ngày nọ sáu năm trước, anh nhớ log out, tắt bộ đàm, hoặc anh không xem bộ phim hoạt hình “Cuộc phiêu lưu của Nemo” thì thậm chí tất cả đã không xảy ra.
Anh liếc mắt nhìn kỹ khuôn mặt bé dễ thương, có thể tưởng tượng ra được khi cậu lạnh mặt sẽ làm mọi thứ xung quanh đóng băng ra sao. Tuy nhiên, anh không định come out với bé dễ thương, tính hướng không phải là lý do để kết bạn. Anh và bé dễ thương vẫn sẽ giữ mối quan hệ “khách và chủ”, như vậy sẽ đỡ rắc rối hơn.
Anh đặt cốc cà phê trước mặt bé dễ thương, ở giữa cốc bồng lên lớp kem sữa cong cong hoàn mỹ.
Người khiến bé dễ thương muốn mọc ra đôi cánh, mặt mũi hẳn còn to hơn cả khay tản nhiệt máy rang cà phê[6] ha? Trần Hải Thiên không kìm được dò hỏi: “Sao muốn đưa người ấy đi?”
Bé dễ thương ôm lây cốc bằng hai tay, uống mấy ngụm, nghĩ một lát rồi mới đáp: “Vì anh ấy rất đáng thương.”
“Ồ”, Trần Hải Thiên bất lực day huyệt thái dương: “Cậu nhặt chó nhặt mèo thì tốt thôi, nhưng không thể tự dưng nhặt về một người chứ?”
“Tôi đâu có nhặt về, phiền lắm, thế nên tôi quăng anh ấy ở đó rồi.” Khuôn mặt bé dễ thương ánh lên sự áy náy, bất an, và cả sự tiến thoái lưỡng nan không biết nên làm thế nào: “Mong là có người sẽ nhặt anh ấy về.”
Anh nhún nhún vai, đáp bừa một tiếng rồi về quầy bar. Anh biết ý của bé dễ thương, sự “phiền” ấy giống như ngón tay dính bùn đất, lau không sạch mà vẩy mãi cũng chẳng đi.
Trước những chuyện phiền phức ấy, tốt nhất là nên tránh không dây vào, nếu không muốn trở nên tự do tự tại thì tốt nhất là thấy chết không cứu.
Bên ngoài truyền tới tiếng trẻ con đuổi bắt nô đùa ầm ĩ, phá vỡ không khí thanh nhàn lúc 3 rưỡi chiều. Trần Hải Thiên cho nhạc to lên, ngồi trong quầy bar, cau mày ăn salad khoai tây dưa chuột.
Cuối tháng 3, mùa đông dạo bước tới chặng cuối, mùa xuân kề cà chưa chịu tới. Trời vẫn còn se se lạnh, không khí vừa loãng vừa thiếu sức sống, y chang sinh tố đào mà lại không có cùi đào. Song gió vẫn dịu dàng thoảng đưa trong không trung và bầu trời vẫn xanh ngắt không một gợn mây. Quán cà phê như có mái nhà bắt sáng, chìm trong ánh dương lạnh lẽo.
Trước đây, Trần Hải Thiên sẽ đoán trong mắt Trang Tuyết, màu xanh lam rất nhạt ấy sẽ hiện lên như thế nào. Anh nhờ bé dễ thương chỉnh màu, cơ mà cũng chỉ dựa vào suy đoán để chỉnh mà thôi. Khi ấy bé dễ thương đã lấy ảnh phong cảnh nhạt màu có bãi cát, bầu trời cho vào phần mềm Photoshop, loại trừ dải màu xanh lá, thế là biển và bầu trời trở nên giống với xanh ngọc lam.[1]
Rất đẹp, có nét đặc sắc riêng, nhưng anh không dám chắc đó có phải là phong cảnh trong mắt Trang Tuyết không. Mù màu chắc không phải là chuyện đơn giản chỉ bỏ sắc xanh lá như thế.
Sau đó anh quyết định không nghĩ tới chuyện này nữa. Anh là Trần Hải Thiên, anh sẽ trở thành sắc màu biển trời của Trang Tuyết. Trang Tuyết nhìn anh là đủ, không cần quan tâm đại dương hay trời xanh kia màu gì nữa.
Bọn họ duy trì nhịp bước của chính mình, cùng nhau chia sẻ cuộc sống. Đến đối tượng duy nhất ghét bỏ Trang Tuyết là Ngày Mưa cũng đã bị Trang Tuyết dùng chiến lược tấn công qua đường dạ dày dần dần mua chuộc. Lần đầu tiên Ngày Mưa chịu cho Trang Tuyết ôm, Trang Tuyết đã không kìm được cười hỉ hả nói: “Đúng là mèo nào chủ nấy.”
Trần Hải Thiên lặng lẽ nhìn Ngày Mưa. Ngày Mưa rúc vào trong lòng Trang Tuyết, cũng lặng lẽ nhìn lại anh, vẫy vẫy đuôi cho có.
“Có ngày nó sẽ biến thành người, ép em lựa chọn giữa anh và nó, em sẽ nhất thời bị mê hoặc ứ ứ ừ ừ với nó, sau đó nó hoàn toàn tỉnh ngộ quay về vương quốc mèo, lúc ấy em đã mất cả chì lẫn chài, đành phải quỳ xuống cầu xin anh tha thứ. Song anh sẽ nói với em là tất cả đã không thể quay trở về như xưa được nữa.” Trần Hải Thiên bình thản dựng xong vở kịch, không quên buông nốt câu: “Tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình của Lương Mĩ Lị toàn vậy đấy.”
“Ngày Mưa mà biến thành người, với kiểu tính nết của nó em sẽ giúp anh ném nó qua cửa sổ tầng ba.”
Trong chính khoảnh khắc đó, Trần Hải Thiên cảm thấy vé bổ sung đã mua được tới 90%.
“Trà chiều nhé?”
Giọng nói của Trang Tuyết cắt ngang mạch suy nghĩ của anh. Anh quay đầu nhìn vào bếp, thấy Trang Tuyết mặc quần áo ở nhà hình chuột Mickey, thò đầu qua cửa, nom vẻ không tỉnh táo lắm.
“Salad chiều.” Anh đến cửa phòng bếp, múc một thìa đút cho Trang Tuyết: “Trong tủ lạnh vẫn còn nửa bát.”
Trang Tuyết ừa một tiếng, lại trốn vào phòng bếp. Mọi khi lúc này Trang Tuyết đều ở trường, gần đây giảng viên ra nước ngoài, nên y đóng cọc trong nhà học hành và dịch sách.
Ở chung lâu ngày với nhau, Trần Hải Thiên dần dần phát hiện ra những mặt khác mà trước đây anh không biết về Trang Tuyết. Ví dụ như khi Trang Tuyết học hành hoặc chìm đắm trong thú vui dịch thuật sẽ rơi vào trạng thái nhập ma, giống như người mụ mị bài bạc hoặc say mê điện tử vậy, quên ăn quên ngủ, không ra khỏi phòng.
Trần Hải Thiên nghĩ ngày đêm đảo lộn không sao, ngủ đủ là được, song không thể không ăn cơm được. Thế là lần đầu tiên phát hiện ra tình trạng ấy, anh đã hỏi thẳng Trang Tuyết: “Nếu người khác làm phiền em thì có được không? Anh sẽ gọi em ra ăn cơm đấy. Nếu không được thì anh sẽ để cơm trên bàn nhỏ chỗ cửa, khi nào em đi vệ sinh sẽ nhìn thấy rồi ăn sau.”
Trang Tuyết cũng trả lời rất thẳng thắn: “Người khác không được, nhưng anh thì được.”
Những câu chữ ngắn ngủi đơn giản vậy lại luôn khiến cho Trần Hải Thiên nghe ra được hương vị yêu thương trong đó, nó sung sướng hạnh phúc, nó thanh đạm nhẹ nhàng, nó ít muối ít dầu lành mạnh khỏe mạnh.
Trần Hải Thiên bưng cà phê vào trong bếp cho Trang Tuyết đang ăn salad. Lúc đi ra, anh nhìn thấy bé dễ thương đẩy cửa bước vào, còn đứa bé gào thét rú rít bên ngoài đã bị mẹ tóm đi. Anh gật đầu với bé dễ thương, chuyển nhạc sang Tom Waits, nghe thấy lão Tom dùng chất giọng thấm đẫm vị rượu và thuốc lá hát: “Well I hope that I don’t fall in love with you, ’cause falling in love just makes me blue…”[2]
Chìm đắm trong tình yêu sẽ khiến con người ta biến thành màu xanh lam, bởi vậy anh và Trang Tuyết đều là người Navi.[3]
Lúc anh đưa nước qua, bé dễ thương đưa cho anh một Thanh đồng khí giống với mặt người ngoài hành tinh: “Quà cho anh nè.”
“Cảm ơn, Tam Tinh Đôi à?”[4] Trần Hải Thiên vừa nhìn đã nhận ra, anh để quà lên trên tủ để đồ cùng chỗ với vết chân thạch cao của Ngày Mưa lúc nhỏ, hỏi: “Chơi vui không?”
“Ờ, cũng được.” Hình như bé dễ thương có tâm sự trong lòng, mãi một lúc sau mới hỏi anh với giọng điệu ngập ngừng: “A Vạn, tôi hỏi anh nhé, anh biết kiểu cảm giác mà muốn mọc ra đôi cánh để đưa người khác đi không?”
“Không biết, là cảm giác muốn trở nên thật tự do hả?”
Hình như bé dễ thương bị lời nói của anh đả kích đâm trúng chỗ đau, oán trách nhìn anh: “Tôi muốn như thế.”
“Người đó có chảy máu không?” Bé dễ thương còn chưa kịp trả lời, anh đã quay lại quầy bar. Anh hoàn toàn không thể dằn lại cảm giác nổi da gà da vịt với câu nói sến rện của bé dễ thương: “À, đợi tôi một lát, chừng ba phút thôi.”
Anh vào phòng bếp, ôm chặt Trang Tuyết đang ăn salad xem báo.
“Sao thế?” Trang Tuyết ôm lại anh.
“Nghe thấy câu nói sến rện quá, hơi mất khống chế.”
“Ai mà dữ vậy, để em nhìn trộm cái nào.” Trang Tuyết dở khóc dở cười thò đầu ra xem, nhìn thấy bé dễ thương thì lủi về như chớp, hơi ngạc nhiên hỏi: “Cậu ta là khách quen hay khách ruột?”
“Khách ruột, đến đây hơn hai năm rồi. Sao vậy?”
“Hình như cậu ta chính là admin fafa của Mộng Cầu Vồng, chính là người được mệnh danh là băng sơn mỹ nhân đó, em với Đại Võ từng gặp mấy lần.”
Trần Hải Thiên đã đoán ra bé dễ thương là người trong giới từ lâu, nhưng anh hoàn toàn không ngờ cậu lại là admin: “Cậu ta đẹp thì đẹp thật, cơ mà có lạnh lùng gì đâu?”
“Cậu ta chỉ siêu cấp lạnh lùng với người theo đuổi cậu ta thôi.” Trang Tuyết nói xong, nhìn vẻ mặt của Trần Hải Thiên, không kìm được bật cười: “Em chưa từng theo đuổi cậu ta, em không theo đuổi ai, hồi ấy có một vài bạn nhậu từng cưa cẩm cậu ta, Đại Võ cũng kể sơ sơ. Nghe nói lần đầu fafa đều rất lịch sự từ chối người tán mình, song nếu đối phương còn tiếp tục bám riết hoặc hành động quá giới hạn, như là chặn đường cậu ta tặng hoa hay đợi cậu ta ở nơi công cộng như trường học chẳng hạn, cậu ta sẽ gọi điện báo cảnh sát luôn, nói đối phương đang quấy rối mình. Đại Võ kể fafa có câu nói nổi tiếng là ‘Ít nhất chó còn nghe hiểu tiếng người.’”
“Em chắc cậu ấy chính là fafa? Anh còn đặt biệt danh cho cậu ta là bé dễ thương đó.” Vẻ mặt Trần Hải Thiên sặc mùi nghi ngờ, những gì Trang Tuyết nói nghe rất giống với chuyện anh sẽ làm.
“Con người có rất nhiều bộ mặt mà, đâu ai giống em trước sau như một.” Trang Tuyết quăng cho anh nụ cười vừa lười biếng vừa ngọt ngào. Y nghiêng đầu qua, ngửi mùi cà phê trên cổ Trần Hải Thiên: “Mà sao em ở đây nửa năm rồi lại chưa từng gặp cậu ta nhỉ?”
“Cậu ta toàn đến vào lúc dở hơi, lần nào đến quán cũng không có khách.” Giống như núi băng, Trần Hải Thiên thầm nghĩ, cứ như tất cả mọi người cùng hẹn nhau tự động đi đường vòng, xuất quỷ nhập thần, “Rồi, anh ra ngoài làm Latte đã.” Anh nhìn mặt Trang Tuyết, không kìm được bật cười, hôn Trang Tuyết một cái rồi quay lại quầy bar, lòng dạ xúc động cảm khái vô hạn.
Thành phố này quá nhỏ, quán cà phê của anh lại quá lớn, Đại Võ và bé dễ thương đến rồi đi mà chưa từng đụng mặt nhau.
Anh cầm tay cầm máy pha cà phê xay hạt thành bột, lòng thầm nghĩ về sự “gặp gỡ” và “bỏ lỡ” giữa người với người, dùng cục nén cà phê Tamper đè phẳng hết tất những suy nghĩ lúc này, lấy chổi nhỏ quét hết bột cà phê vương ra.[5]
Duyên phận giống như chiếc thang mà ta không thể leo nhầm dẫu chỉ một bước. Nếu Trang Tuyết không nghỉ ở nhà, hoặc nếu y uống xong cà phê lên tầng luôn, anh sẽ không biết bộ mặt khác của bé dễ thương. Nếu đẩy thời gian về ngày xưa, vào ngày nọ sáu năm trước, anh nhớ log out, tắt bộ đàm, hoặc anh không xem bộ phim hoạt hình “Cuộc phiêu lưu của Nemo” thì thậm chí tất cả đã không xảy ra.
Anh liếc mắt nhìn kỹ khuôn mặt bé dễ thương, có thể tưởng tượng ra được khi cậu lạnh mặt sẽ làm mọi thứ xung quanh đóng băng ra sao. Tuy nhiên, anh không định come out với bé dễ thương, tính hướng không phải là lý do để kết bạn. Anh và bé dễ thương vẫn sẽ giữ mối quan hệ “khách và chủ”, như vậy sẽ đỡ rắc rối hơn.
Anh đặt cốc cà phê trước mặt bé dễ thương, ở giữa cốc bồng lên lớp kem sữa cong cong hoàn mỹ.
Người khiến bé dễ thương muốn mọc ra đôi cánh, mặt mũi hẳn còn to hơn cả khay tản nhiệt máy rang cà phê[6] ha? Trần Hải Thiên không kìm được dò hỏi: “Sao muốn đưa người ấy đi?”
Bé dễ thương ôm lây cốc bằng hai tay, uống mấy ngụm, nghĩ một lát rồi mới đáp: “Vì anh ấy rất đáng thương.”
“Ồ”, Trần Hải Thiên bất lực day huyệt thái dương: “Cậu nhặt chó nhặt mèo thì tốt thôi, nhưng không thể tự dưng nhặt về một người chứ?”
“Tôi đâu có nhặt về, phiền lắm, thế nên tôi quăng anh ấy ở đó rồi.” Khuôn mặt bé dễ thương ánh lên sự áy náy, bất an, và cả sự tiến thoái lưỡng nan không biết nên làm thế nào: “Mong là có người sẽ nhặt anh ấy về.”
Anh nhún nhún vai, đáp bừa một tiếng rồi về quầy bar. Anh biết ý của bé dễ thương, sự “phiền” ấy giống như ngón tay dính bùn đất, lau không sạch mà vẩy mãi cũng chẳng đi.
Trước những chuyện phiền phức ấy, tốt nhất là nên tránh không dây vào, nếu không muốn trở nên tự do tự tại thì tốt nhất là thấy chết không cứu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.