Chương 38: Nhường bước
Bất Dạ
28/04/2021
Mùa hạ như nuốt chửng lấy Đài Bắc trong cái nóng như rát bỏng thiêu đốt, nực nội oi ả. Trang Tuyết đi siêu thị mua cá hồi, vào bếp làm một trong ba món sở trường: cơm rang cá hồi[1], ăn kèm với salad cà chua và trà dưa gang đặc chế từ Đài Trung.
Mặt trời đang buông mình xuống núi, Trần Hải Thiên dán lên cửa kính tranh phác họa Ngày Mưa ngồi trong cốc cà phê do cậu trai kính vạn hoa vẽ, ở dưới có hàng chữ: “Đại nhân Ngày Mưa đang chơi, thần dân muốn uống cà phê xin mời ấn chuông”, bên cạnh có ngón tay chỉ đến chuông cửa.
“Đại nhân Ngày Mưa, ăn cơm thôi.” Anh ôm Ngày Mưa đi vào bếp. Trang Tuyết đã sắp xong bữa tối, đồng thời đổ đầy bánh quy cho mèo vào bát của Ngày Mưa.
Quái thật đấy. Trần Hải Thiên nghĩ bụng, hình ảnh này là gì nhở? Không phải một nhà ba người thì còn là gì nữa?
Ba người, anh lại nhớ tới sư phụ cà phê của mình. Mấy ngày trước Tam Khẩu[2] nhắn vào fanpage cà phê của anh: “Hoa kim châm nở tháng 8, qua chơi đi tôi đãi cậu bánh mì.” Lúc ấy, anh mới biết Tam Khẩu đã kết hôn. Đối phương là giáo viên tiểu học ở Ngọc Lý – người khiến Tam Khẩu vứt bỏ tất cả ở Đài Bắc, chạy tới Ngọc Lý mở một cửa hàng cà phê bán bánh mì. Bánh mì là do Tam Khẩu tự làm, đó là tình yêu mới trong mấy năm nay của Tam Khẩu. Anh lên mạng xem Ngọc Lý ở đâu, vừa mở bản đồ ra thì đã hiểu ngay vì sao Tam Khẩu lại chạy tới nơi này.
Khắp đồi khắp núi óng ánh sắc vàng rực rỡ của hoa kim châm.
“Khi nào cậu nghỉ bán đậu phụ thối thì chúng ta đi Ngọc Lý chơi nhé được không? Sư phụ tôi bán bánh mì ở đó.”
“Được, sao tự nhiên lại chạy đến đó bán bánh mì?” Trang Tuyết lấy trà dưa gang mát lạnh từ trong tủ lạnh, rót một cốc cho anh: “Đây là trà lúa mạch dưa gang rum tôi học được từ cửa hàng kỳ lạ nào ở phía Nam thành phố rồi tự pha đấy.”
Trần Hải Thiên uống một ngụm, vị trà dưa gang cân bằng với vị trà lúa mạch, thêm vài giọt rum nữa, hương vị rất đặc biệt, uống ngon dã man, anh thầm học trộm cách làm.
Lúc Trần Hải Thiên đang ăn cơm rang cá hồi, kể Trang Tuyết những chuyện hay ho hồi học cà phê với Tam Khẩu thì nghe thấy tiếng điện thoại. Anh đứng dậy, đến quầy bar bắt máy.
“Tiểu Vạn à?” Trong điện thoại vang lên giọng nói xa lạ: “Tôi là Đại Võ.”
“Đại Võ?” Anh hơi ngạc nhiên. Sau lần vô tình gặp lại ở hiệu sách phía Nam thành phố, suốt gần một năm này, anh chỉ gặp Đại Võ được hai lần: “Tôi Tiểu Vạn đây, sao vậy?” Anh quay lại thấy Trang Tuyết thò đầu ra nhìn từ phòng bếp.
“Tôi… anh có thể dạy tôi cách dùng bình Moka không?” Võ Đại Lang nói hơi ngập ngừng: “Trước đây tôi đều pha bằng máy Americano, không biết bình Moka pha như nào mới ngon.”
“Được thôi, mà sao tự nhiên muốn học thế?” Trần Hải Thiên nhún nhún vai với Trang Tuyết.
“Tôi gặp được người ấy rồi, em ấy thích uống cà phê, là cà phê pha bằng bình Moka…”
“Anh gặp lại người ấy rồi?!” Trong phút chốc giọng anh cao vút lên nửa tông, khiến Ngày Mưa đang ngủ trên máy pha cà phê sau khi ăn no xong rướn nửa người dậy nhìn về phía anh, Trang Tuyết cũng trợn trừng mắt, đi tới chỗ điện thoại khoa tay với Trần Hải Thiên, đoạn y nhận lấy ống nghe.
“Gặp lại lúc nào thế… Ừ, tôi đang ở quán, hay là ông qua đây đi.” Trang Tuyết và Võ Đại Lang nói vài câu với nhau, sau khi cúp điện thoại thì y bảo Trần Hải Thiên: “Anh ta nói vừa mới xuống máy bay, đang trên đường về Đài Bắc, gặp người ấy ở Thượng Hải, đợi lát sẽ qua.”
Trần Hải Thiên nhìn giờ, mới hơn 6 rưỡi tối Chủ Nhật, hiện tại quán chỉ có mỗi anh với Trang Tuyết.
“Nếu vừa xuống máy bay thì chắc chưa ăn gì, hay cậu lên tầng rang thêm cơm cho anh ta?” Anh và Trang Tuyết vào bếp, ăn tiếp cơm rang cá hồi.
“Đã dạy anh ta pha cà phê lại còn mời anh ta ăn cơm, thế thì chúng ta lỗ to mất.” Trang Tuyết cười lắc đầu: “Với cả tên đó không mang quà cho chúng ta là cái chắc, người ấy hẳn đã giết sạch tế bào não của anh ta rồi.”
Mỗi lần Trang Tuyết tự nhiên nói ra hai chữ “chúng ta”, Trần Hải Thiên đều nhoẻn miệng cười, sau đó không hề nể nang giấu nhẹm vào trong lòng. Và cứ qua từng giọt từng giọt ấy, thứ tình cảm “thích” mà anh dành cho Trang Tuyết đã được kết tinh lên hình.
Nhưng dù có gom góp bao nhiêu “thích” cũng chẳng thể biến thành “yêu”. Bởi yêu là thứ còn phức tạp hơn nhiều, mà anh vẫn còn chưa yêu Trang Tuyết. Song anh cũng không vội, bởi vì trước đây anh chỉ muốn tìm được tổ trưởng Lý, giờ anh phải ngẫm xem nên chung sống với tổ trưởng Lý như thế nào.
Hành tây đun lâu cũng sẽ ngọt thơm như sữa, chỉ cần thời điểm ấy tới, anh sẽ yêu Trang Tuyết.
Tầm 7 giờ Võ Đại Lang đến quán cà phê, còn tay xách nách mang hành lý theo.
“Tôi mà về nhà cất hành lý rồi mới qua thì chắc cũng phải hơn 8 giờ, nên tôi qua đây luôn cho nhanh.” Võ Đại Lang cầm lấy bát cơm rang mà Trang Tuyết đưa, cảm động nói cảm ơn. Hắn ngồi bên quầy bar, vừa ăn vừa kể sơ lược lại mọi chuyện.
“Thế là ông chỉ vừa mới gặp người ấy, còn chưa đâu vào đâu đã chạy luôn tới đây học pha cà phê luôn?” Trang Tuyết hơi choáng váng hỏi.
“Rồi đâu sẽ có đó, cứ học trước đã, thể nào cũng có lúc dùng tới.” Võ Đại Lang ngấu nghiến cơm rang như chết đói, tràn đầy tự tin nói.
“Nhưng cậu ta có bạn trai rồi, dù đúng là tình cảm có thể bị phá vỡ không phải tình cảm đích thực thật, song ông đập chậu cướp bông như vậy thể nào cũng sẽ bị nghiệp quật đấy?” Trang Tuyết khẽ nhíu mày, không đồng tình nói.
Lời nói của Trang Tuyết làm Trần Hải Thiên lại sinh ra cảm giác dejavu lần nữa, tuy nhiên anh đã gặp chuyện này nhiều lần lắm rồi, đến mức giờ anh thấy quen luôn, không hề ngạc nhiên.
Võ Đại Lang lặng lẽ nuốt cơm rang xong mới nói: “Người ấy là người rất đơn giản, không chơi mấy trò lạt mềm buộc chặt đâu, cần thì cần mà không cần thì không cần, không nói gì chứng tỏ em ấy còn chưa chắc chắn. Chỉ cần em ấy nói thẳng tôi hết hy vọng rồi, hoặc em ấy đã yêu ai khác, tôi sẽ dừng lại ngay, vì tôi chỉ muốn em ấy hạnh phúc thôi, tôi sẽ không ép em ấy ở bên tôi, dù em ấy bên tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc nhất…”
Trần Hải Thiên và Trang Tuyết rất ăn ý gãi gãi tay.
“… Cơ mà em ấy không nói.” Võ Đại Lang cầm thìa vung vài cái, nhấn mạnh: “Không-nói-dù-một-từ! Do đó có ma mới tin em ấy yêu đương sâu sắc gì với cái tên kia, không thể! Trừ khi…”
Dường như Võ Đại Lang nghĩ đến chuyện gì đó rất khủng khiếp, mặt mày thoắt cái tối sầm: “Trừ khi em ấy yêu bồ em ấy, nếu vậy thì đúng là toang hẳn.”
“Bồ em ấy chính là cái tên ba đầu sáu tay gì đó đúng không?” Trần Hải Thiên tò mò hỏi.
“Không phải, đó là cái tên ngu si háu chiến nông nổi tầm thường, cái kiểu thiếu niên trong truyện tranh đó, lại còn là kẻ lăng nhăng đa tình, song tên đó rất thương Tiểu Thành, còn chạy tới đánh tôi vì em ấy…” Võ Đại Lang rầu rĩ nhìn chiếc đĩa chỉ còn sót lại vài hạt cơm, suy sụp tới đáng thương.
Trần Hải Thiên bỗng thấy thương thay cho Tiểu Thành – một người xa lạ không trong giới gay. Trước thì có một tên bồ là kẻ ngu si nông nổi, giờ lại thêm một kẻ theo đuổi mù quáng ngốc nghếch.
Im lặng một lúc, Võ Đại Lang mới lại lẩm bà lẩm bẩm: “Nhưng ông trời đã để cho chúng tôi tình cờ gặp lại nhau ở Thượng Hải rồi, nên không thể lại nhồi nhét thêm mấy tình tiết máu chó để bẫy rập cản trở chúng tôi đâu đúng không?”
Ông trời bận quá cũng có thể làm sai đó, sao mấy người này cứ khăng khăng không hiểu nhỉ? Trần Hải Thiên bất lực lắc đầu, không biết vì sao mà Võ Đại Lang luôn làm anh không dằn được tuôn ra những lời chế giễu trong lòng, đã vậy còn không thể thoải mái nói toẹt ra, sau rốt chỉ đành nuốt hết vào trong bụng. Anh lấy bình Moka ra, dạy Võ Đại Lang pha.
Khoảng 9 giờ, Trang Tuyết rời đi, chuẩn bị đón xe về Đài Trung. Trần Hải Thiên treo biển “Có việc ra ngoài”, bỏ lại Võ Đại Lang đang rất chăm chỉ học đổ bột, cùng Trang Tuyết đi tới bến xe. Càng ngày anh càng hiểu, muốn sánh vai đi cùng với một người khó khăn tới nhường nào, đi quá nhanh hay quá chậm đều không được, nên họ phải nắm lấy tay nhau, nhường bước nhau trong niềm hạnh phúc bé nhỏ.
“Nhường bước” là một bài học mới, bởi họ là cà phê cần pha thêm sữa và đậu phụ thối cần uống thêm nước, vậy nên họ chầm chậm đi, chầm chậm vun đắp nuôi dưỡng sự ăn ý.
Cuộc sống gồm vô vàn những mảnh ghép như vậy, nhặt mãi không hết. Chúng giống như muôn loại nguyên liệu nấu ăn vụn vặt nho nhỏ, hành, gừng, hồi, đường, rượu Thiệu Hưng… Dù chúng không liên quan gì tới nhau, song tới một thời điểm nào đó, có thể nấu chúng thành món thịt kho Đông Pha[3] lộng lẫy, ngọt mà không ngấy.
Trang Tuyết làm động tác gọi điện thoại rồi đi vào ga tàu điện ngầm. Trần Hải Thiên về quán, thấy Võ Đại Lang đã pha được ba cốc cà phê.
“Tôi cho anh mượn bình Moka đã nhé, về nhà luyện dần đi. Chắc phải mất một thời gian đấy, khi nào cậu ta quay lại Đài Loan?” Trần Hải Thiên dạy Võ Đại Lang cách rửa và bảo quản bình, đoạn lau sạch bình rồi cho vào túi. Bên trong túi còn có ba gói hạt cà phê Võ Đại Lang mua để về nhà đóng cửa khổ luyện.
“Tôi không biết nữa, chắc nhanh nhất là một tháng sau. Em ấy là lãng tử, tôi chỉ là chó đợi cửa trung thành thôi.” Võ Đại Lang cười, cầm lấy túi, nói thêm với anh vài câu, lúc gần đi thì đột nhiên hỏi: “Trang Trang đến Đài Bắc học, chắc là ở chỗ anh hả? Nếu thế sau này có thể nhờ cậu ấy cầm hạt cà phê cho tôi, dù sao thì trường cậu ấy cũng gần nhà tôi mà.”
“Ừ, chắc vậy.” Trần Hải Thiên tiễn Võ Đại Lang ra cửa, quay lại ngồi chỗ dành riêng cho mình. Mãi tới khi Võ Đại Lang hỏi, anh mới ý thức là Trang Tuyết sẽ lên Đài Bắc học, trước mắt phải tìm chỗ ở.
Có lẽ Trang Tuyết sẽ thuê trọ ở phía Nam thành phố? Anh thầm nghĩ, chỗ anh và trường y bên Nam bên Bắc, phải đi qua cả thành phố Đài Bắc, hai bên quá xa nhau. Nhưng được cái là có tàu điện ngầm rất tiện, hơn nữa cũng không phải đi học hàng ngày…
Sau khi phân tích kỹ càng hết các ưu điểm, nhược điểm dưới góc độ khách quan và chủ quan, anh mở Notebook, màn hình đang chế độ ngủ lập tức tỏa ra ánh sáng màu vàng của bít tết heo và xám của sợi bắp cải. Anh phải rán bít tết, rưới nước tương, chụp ảnh, sau đó dùng một cốc Latte nhờ bé dễ thương chỉnh màu mới có được bức ảnh này.
Trang Tuyết cũng từng nhìn thấy màn hình máy tính này, còn cười chê anh tự kỷ, bởi Trang Tuyết không thể nhận ra bức ảnh đã được chỉnh màu.
Đó là những mảnh ghép ngẫu nhiên be bé trong cuộc sống khiến anh đau lòng. Anh nhặt chúng lên, giấu nhẹm vào lòng. Mọi đồ đạc Trang Tuyết dùng, từ cái đĩa cái cốc, ga giường chăn gối trong phòng khách đều được anh lấy lý do thời tiết âm thầm đổi sang màu đậm hơn. Khi ở bên Trang Tuyết, anh cũng chú ý mặc đồ đậm màu, dù cho anh hợp với đồ màu nhạt hơn.
Anh dùng bức ảnh này làm màn hình máy tính, cũng nhằm nhắc nhở chính mình rằng: dù thế nào đi nữa, trong lòng mỗi người luôn có một số thứ mà người khác không bao giờ có thể hiểu được. Bởi vậy, anh không ngu ngốc đến mức ảo tưởng rằng mình có thể hiểu rõ Trang Tuyết tới từng ngóc ngách. Dù cho anh có hiểu y tới 95% đi chăng nữa, thì vẫn còn những bí mật nằm đó, dẫu anh làm cách nào cũng không thể tường tỏ được chúng.
Anh đã không phải anh của mấy năm trước, con người mặc kệ tất thảy, dửng dưng lạnh lùng nhìn vạn vật ngọc nát đá tàn.
Anh mở email, viết thư cho mẹ. Dù sao căn nhà này cũng đứng tên mẹ anh, hơn nữa phòng ngủ tầng ba cũng là của mẹ anh, nên nếu để Trang Tuyết ở lâu dài trên phòng khách tầng ba thì phải hỏi ý kiến mẹ anh một tiếng.
Trong thư anh viết: [Cậu ấy rất tốt, nếu rảnh thì mẹ về đây giám định thử xem, tiện thể mua mấy lọ tương giúp con.]
Chiều tối ngày hôm sau mẹ anh viết thư trả lời, rất dứt khoát đồng ý luôn, còn nói đến Trung thu sẽ quay về Đài Loan. Trong thư bà còn không quên cà khịa anh: [Không ngờ con trai lanh lợi thông minh của mẹ còn chơi trò lửng lơ cá vàng “chưa phải là yêu nhưng không còn là bạn” nữa cơ đấy, đúng là làm thương nhân lâu rồi, cũng bắt đầu có mùi người rồi, mẹ cảm thấy hết sức vui mừng. Song hai đứa còn chưa đâu vào đâu mà đã bảo mẹ giám định, không sợ dọa người ta chạy mất dép à?]
Còn chưa đâu vào đâu. Trần Hải Thiên bực bội nghĩ thầm, chưa đâu vào đâu là Võ Đại Lang, còn anh thì sắp đâu vào đấy cả rồi[4]. [Mới thế mà đã bỏ chạy thì cậu ấy không phải người lọt được vào mắt con.] Riêng chuyện này thì anh rất tự tin, anh viết thêm: [Với cả con với cậu ấy đã trên mức tình bạn, chỉ là chưa tới mức bạn đời.]
Muốn đạt tới mức người yêu thì lúc nào cũng được, song người anh cần là bạn đời, hơn nữa còn là người bạn đời có thể dìu dắt lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành và già đi. Người bạn đời anh tìm khó hơn người yêu rất nhiều.
Anh đợi mãi tới 7 rưỡi, nghĩ bụng chắc Trang Tuyết đã tắm và ăn cơm xong mới gọi điện qua, đi thẳng vào vấn đề luôn: “Tháng 9 cậu lên Đài Bắc học, nếu cần tìm chỗ ở thì có thể ở chỗ tôi. Tôi chỉ thu cậu tiền điện nước, tiền thuê nhà trả bằng công đóng gói hạt cà phê và quét dọn.”
“Hả?” Hình như Trang Tuyết đang ngẩn người ra, nghĩ ngợi một lát, y đáp: “Được.”
“Tết Trung thu mẹ tôi về Đài Loan, mẹ tôi ở phòng ngủ tầng ba, nên vài ngày đó cậu sẽ gặp mẹ tôi, có sao không?”
“Không sao, tôi là sát thủ phụ huynh đấy, các bậc cha chú cô bác đều mến tôi.” Giọng nói Trang Tuyết ăm ắp niềm vui, y dò hỏi: “Thế còn, Tết trung thu, bánh trứng nướng của ông ngoại anh…”
“Rồi, rồi biết rồi, đúng là…” Anh nói tạm biệt trong tiếng cười, cúp điện thoại.
Mặt trời đang buông mình xuống núi, Trần Hải Thiên dán lên cửa kính tranh phác họa Ngày Mưa ngồi trong cốc cà phê do cậu trai kính vạn hoa vẽ, ở dưới có hàng chữ: “Đại nhân Ngày Mưa đang chơi, thần dân muốn uống cà phê xin mời ấn chuông”, bên cạnh có ngón tay chỉ đến chuông cửa.
“Đại nhân Ngày Mưa, ăn cơm thôi.” Anh ôm Ngày Mưa đi vào bếp. Trang Tuyết đã sắp xong bữa tối, đồng thời đổ đầy bánh quy cho mèo vào bát của Ngày Mưa.
Quái thật đấy. Trần Hải Thiên nghĩ bụng, hình ảnh này là gì nhở? Không phải một nhà ba người thì còn là gì nữa?
Ba người, anh lại nhớ tới sư phụ cà phê của mình. Mấy ngày trước Tam Khẩu[2] nhắn vào fanpage cà phê của anh: “Hoa kim châm nở tháng 8, qua chơi đi tôi đãi cậu bánh mì.” Lúc ấy, anh mới biết Tam Khẩu đã kết hôn. Đối phương là giáo viên tiểu học ở Ngọc Lý – người khiến Tam Khẩu vứt bỏ tất cả ở Đài Bắc, chạy tới Ngọc Lý mở một cửa hàng cà phê bán bánh mì. Bánh mì là do Tam Khẩu tự làm, đó là tình yêu mới trong mấy năm nay của Tam Khẩu. Anh lên mạng xem Ngọc Lý ở đâu, vừa mở bản đồ ra thì đã hiểu ngay vì sao Tam Khẩu lại chạy tới nơi này.
Khắp đồi khắp núi óng ánh sắc vàng rực rỡ của hoa kim châm.
“Khi nào cậu nghỉ bán đậu phụ thối thì chúng ta đi Ngọc Lý chơi nhé được không? Sư phụ tôi bán bánh mì ở đó.”
“Được, sao tự nhiên lại chạy đến đó bán bánh mì?” Trang Tuyết lấy trà dưa gang mát lạnh từ trong tủ lạnh, rót một cốc cho anh: “Đây là trà lúa mạch dưa gang rum tôi học được từ cửa hàng kỳ lạ nào ở phía Nam thành phố rồi tự pha đấy.”
Trần Hải Thiên uống một ngụm, vị trà dưa gang cân bằng với vị trà lúa mạch, thêm vài giọt rum nữa, hương vị rất đặc biệt, uống ngon dã man, anh thầm học trộm cách làm.
Lúc Trần Hải Thiên đang ăn cơm rang cá hồi, kể Trang Tuyết những chuyện hay ho hồi học cà phê với Tam Khẩu thì nghe thấy tiếng điện thoại. Anh đứng dậy, đến quầy bar bắt máy.
“Tiểu Vạn à?” Trong điện thoại vang lên giọng nói xa lạ: “Tôi là Đại Võ.”
“Đại Võ?” Anh hơi ngạc nhiên. Sau lần vô tình gặp lại ở hiệu sách phía Nam thành phố, suốt gần một năm này, anh chỉ gặp Đại Võ được hai lần: “Tôi Tiểu Vạn đây, sao vậy?” Anh quay lại thấy Trang Tuyết thò đầu ra nhìn từ phòng bếp.
“Tôi… anh có thể dạy tôi cách dùng bình Moka không?” Võ Đại Lang nói hơi ngập ngừng: “Trước đây tôi đều pha bằng máy Americano, không biết bình Moka pha như nào mới ngon.”
“Được thôi, mà sao tự nhiên muốn học thế?” Trần Hải Thiên nhún nhún vai với Trang Tuyết.
“Tôi gặp được người ấy rồi, em ấy thích uống cà phê, là cà phê pha bằng bình Moka…”
“Anh gặp lại người ấy rồi?!” Trong phút chốc giọng anh cao vút lên nửa tông, khiến Ngày Mưa đang ngủ trên máy pha cà phê sau khi ăn no xong rướn nửa người dậy nhìn về phía anh, Trang Tuyết cũng trợn trừng mắt, đi tới chỗ điện thoại khoa tay với Trần Hải Thiên, đoạn y nhận lấy ống nghe.
“Gặp lại lúc nào thế… Ừ, tôi đang ở quán, hay là ông qua đây đi.” Trang Tuyết và Võ Đại Lang nói vài câu với nhau, sau khi cúp điện thoại thì y bảo Trần Hải Thiên: “Anh ta nói vừa mới xuống máy bay, đang trên đường về Đài Bắc, gặp người ấy ở Thượng Hải, đợi lát sẽ qua.”
Trần Hải Thiên nhìn giờ, mới hơn 6 rưỡi tối Chủ Nhật, hiện tại quán chỉ có mỗi anh với Trang Tuyết.
“Nếu vừa xuống máy bay thì chắc chưa ăn gì, hay cậu lên tầng rang thêm cơm cho anh ta?” Anh và Trang Tuyết vào bếp, ăn tiếp cơm rang cá hồi.
“Đã dạy anh ta pha cà phê lại còn mời anh ta ăn cơm, thế thì chúng ta lỗ to mất.” Trang Tuyết cười lắc đầu: “Với cả tên đó không mang quà cho chúng ta là cái chắc, người ấy hẳn đã giết sạch tế bào não của anh ta rồi.”
Mỗi lần Trang Tuyết tự nhiên nói ra hai chữ “chúng ta”, Trần Hải Thiên đều nhoẻn miệng cười, sau đó không hề nể nang giấu nhẹm vào trong lòng. Và cứ qua từng giọt từng giọt ấy, thứ tình cảm “thích” mà anh dành cho Trang Tuyết đã được kết tinh lên hình.
Nhưng dù có gom góp bao nhiêu “thích” cũng chẳng thể biến thành “yêu”. Bởi yêu là thứ còn phức tạp hơn nhiều, mà anh vẫn còn chưa yêu Trang Tuyết. Song anh cũng không vội, bởi vì trước đây anh chỉ muốn tìm được tổ trưởng Lý, giờ anh phải ngẫm xem nên chung sống với tổ trưởng Lý như thế nào.
Hành tây đun lâu cũng sẽ ngọt thơm như sữa, chỉ cần thời điểm ấy tới, anh sẽ yêu Trang Tuyết.
Tầm 7 giờ Võ Đại Lang đến quán cà phê, còn tay xách nách mang hành lý theo.
“Tôi mà về nhà cất hành lý rồi mới qua thì chắc cũng phải hơn 8 giờ, nên tôi qua đây luôn cho nhanh.” Võ Đại Lang cầm lấy bát cơm rang mà Trang Tuyết đưa, cảm động nói cảm ơn. Hắn ngồi bên quầy bar, vừa ăn vừa kể sơ lược lại mọi chuyện.
“Thế là ông chỉ vừa mới gặp người ấy, còn chưa đâu vào đâu đã chạy luôn tới đây học pha cà phê luôn?” Trang Tuyết hơi choáng váng hỏi.
“Rồi đâu sẽ có đó, cứ học trước đã, thể nào cũng có lúc dùng tới.” Võ Đại Lang ngấu nghiến cơm rang như chết đói, tràn đầy tự tin nói.
“Nhưng cậu ta có bạn trai rồi, dù đúng là tình cảm có thể bị phá vỡ không phải tình cảm đích thực thật, song ông đập chậu cướp bông như vậy thể nào cũng sẽ bị nghiệp quật đấy?” Trang Tuyết khẽ nhíu mày, không đồng tình nói.
Lời nói của Trang Tuyết làm Trần Hải Thiên lại sinh ra cảm giác dejavu lần nữa, tuy nhiên anh đã gặp chuyện này nhiều lần lắm rồi, đến mức giờ anh thấy quen luôn, không hề ngạc nhiên.
Võ Đại Lang lặng lẽ nuốt cơm rang xong mới nói: “Người ấy là người rất đơn giản, không chơi mấy trò lạt mềm buộc chặt đâu, cần thì cần mà không cần thì không cần, không nói gì chứng tỏ em ấy còn chưa chắc chắn. Chỉ cần em ấy nói thẳng tôi hết hy vọng rồi, hoặc em ấy đã yêu ai khác, tôi sẽ dừng lại ngay, vì tôi chỉ muốn em ấy hạnh phúc thôi, tôi sẽ không ép em ấy ở bên tôi, dù em ấy bên tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc nhất…”
Trần Hải Thiên và Trang Tuyết rất ăn ý gãi gãi tay.
“… Cơ mà em ấy không nói.” Võ Đại Lang cầm thìa vung vài cái, nhấn mạnh: “Không-nói-dù-một-từ! Do đó có ma mới tin em ấy yêu đương sâu sắc gì với cái tên kia, không thể! Trừ khi…”
Dường như Võ Đại Lang nghĩ đến chuyện gì đó rất khủng khiếp, mặt mày thoắt cái tối sầm: “Trừ khi em ấy yêu bồ em ấy, nếu vậy thì đúng là toang hẳn.”
“Bồ em ấy chính là cái tên ba đầu sáu tay gì đó đúng không?” Trần Hải Thiên tò mò hỏi.
“Không phải, đó là cái tên ngu si háu chiến nông nổi tầm thường, cái kiểu thiếu niên trong truyện tranh đó, lại còn là kẻ lăng nhăng đa tình, song tên đó rất thương Tiểu Thành, còn chạy tới đánh tôi vì em ấy…” Võ Đại Lang rầu rĩ nhìn chiếc đĩa chỉ còn sót lại vài hạt cơm, suy sụp tới đáng thương.
Trần Hải Thiên bỗng thấy thương thay cho Tiểu Thành – một người xa lạ không trong giới gay. Trước thì có một tên bồ là kẻ ngu si nông nổi, giờ lại thêm một kẻ theo đuổi mù quáng ngốc nghếch.
Im lặng một lúc, Võ Đại Lang mới lại lẩm bà lẩm bẩm: “Nhưng ông trời đã để cho chúng tôi tình cờ gặp lại nhau ở Thượng Hải rồi, nên không thể lại nhồi nhét thêm mấy tình tiết máu chó để bẫy rập cản trở chúng tôi đâu đúng không?”
Ông trời bận quá cũng có thể làm sai đó, sao mấy người này cứ khăng khăng không hiểu nhỉ? Trần Hải Thiên bất lực lắc đầu, không biết vì sao mà Võ Đại Lang luôn làm anh không dằn được tuôn ra những lời chế giễu trong lòng, đã vậy còn không thể thoải mái nói toẹt ra, sau rốt chỉ đành nuốt hết vào trong bụng. Anh lấy bình Moka ra, dạy Võ Đại Lang pha.
Khoảng 9 giờ, Trang Tuyết rời đi, chuẩn bị đón xe về Đài Trung. Trần Hải Thiên treo biển “Có việc ra ngoài”, bỏ lại Võ Đại Lang đang rất chăm chỉ học đổ bột, cùng Trang Tuyết đi tới bến xe. Càng ngày anh càng hiểu, muốn sánh vai đi cùng với một người khó khăn tới nhường nào, đi quá nhanh hay quá chậm đều không được, nên họ phải nắm lấy tay nhau, nhường bước nhau trong niềm hạnh phúc bé nhỏ.
“Nhường bước” là một bài học mới, bởi họ là cà phê cần pha thêm sữa và đậu phụ thối cần uống thêm nước, vậy nên họ chầm chậm đi, chầm chậm vun đắp nuôi dưỡng sự ăn ý.
Cuộc sống gồm vô vàn những mảnh ghép như vậy, nhặt mãi không hết. Chúng giống như muôn loại nguyên liệu nấu ăn vụn vặt nho nhỏ, hành, gừng, hồi, đường, rượu Thiệu Hưng… Dù chúng không liên quan gì tới nhau, song tới một thời điểm nào đó, có thể nấu chúng thành món thịt kho Đông Pha[3] lộng lẫy, ngọt mà không ngấy.
Trang Tuyết làm động tác gọi điện thoại rồi đi vào ga tàu điện ngầm. Trần Hải Thiên về quán, thấy Võ Đại Lang đã pha được ba cốc cà phê.
“Tôi cho anh mượn bình Moka đã nhé, về nhà luyện dần đi. Chắc phải mất một thời gian đấy, khi nào cậu ta quay lại Đài Loan?” Trần Hải Thiên dạy Võ Đại Lang cách rửa và bảo quản bình, đoạn lau sạch bình rồi cho vào túi. Bên trong túi còn có ba gói hạt cà phê Võ Đại Lang mua để về nhà đóng cửa khổ luyện.
“Tôi không biết nữa, chắc nhanh nhất là một tháng sau. Em ấy là lãng tử, tôi chỉ là chó đợi cửa trung thành thôi.” Võ Đại Lang cười, cầm lấy túi, nói thêm với anh vài câu, lúc gần đi thì đột nhiên hỏi: “Trang Trang đến Đài Bắc học, chắc là ở chỗ anh hả? Nếu thế sau này có thể nhờ cậu ấy cầm hạt cà phê cho tôi, dù sao thì trường cậu ấy cũng gần nhà tôi mà.”
“Ừ, chắc vậy.” Trần Hải Thiên tiễn Võ Đại Lang ra cửa, quay lại ngồi chỗ dành riêng cho mình. Mãi tới khi Võ Đại Lang hỏi, anh mới ý thức là Trang Tuyết sẽ lên Đài Bắc học, trước mắt phải tìm chỗ ở.
Có lẽ Trang Tuyết sẽ thuê trọ ở phía Nam thành phố? Anh thầm nghĩ, chỗ anh và trường y bên Nam bên Bắc, phải đi qua cả thành phố Đài Bắc, hai bên quá xa nhau. Nhưng được cái là có tàu điện ngầm rất tiện, hơn nữa cũng không phải đi học hàng ngày…
Sau khi phân tích kỹ càng hết các ưu điểm, nhược điểm dưới góc độ khách quan và chủ quan, anh mở Notebook, màn hình đang chế độ ngủ lập tức tỏa ra ánh sáng màu vàng của bít tết heo và xám của sợi bắp cải. Anh phải rán bít tết, rưới nước tương, chụp ảnh, sau đó dùng một cốc Latte nhờ bé dễ thương chỉnh màu mới có được bức ảnh này.
Trang Tuyết cũng từng nhìn thấy màn hình máy tính này, còn cười chê anh tự kỷ, bởi Trang Tuyết không thể nhận ra bức ảnh đã được chỉnh màu.
Đó là những mảnh ghép ngẫu nhiên be bé trong cuộc sống khiến anh đau lòng. Anh nhặt chúng lên, giấu nhẹm vào lòng. Mọi đồ đạc Trang Tuyết dùng, từ cái đĩa cái cốc, ga giường chăn gối trong phòng khách đều được anh lấy lý do thời tiết âm thầm đổi sang màu đậm hơn. Khi ở bên Trang Tuyết, anh cũng chú ý mặc đồ đậm màu, dù cho anh hợp với đồ màu nhạt hơn.
Anh dùng bức ảnh này làm màn hình máy tính, cũng nhằm nhắc nhở chính mình rằng: dù thế nào đi nữa, trong lòng mỗi người luôn có một số thứ mà người khác không bao giờ có thể hiểu được. Bởi vậy, anh không ngu ngốc đến mức ảo tưởng rằng mình có thể hiểu rõ Trang Tuyết tới từng ngóc ngách. Dù cho anh có hiểu y tới 95% đi chăng nữa, thì vẫn còn những bí mật nằm đó, dẫu anh làm cách nào cũng không thể tường tỏ được chúng.
Anh đã không phải anh của mấy năm trước, con người mặc kệ tất thảy, dửng dưng lạnh lùng nhìn vạn vật ngọc nát đá tàn.
Anh mở email, viết thư cho mẹ. Dù sao căn nhà này cũng đứng tên mẹ anh, hơn nữa phòng ngủ tầng ba cũng là của mẹ anh, nên nếu để Trang Tuyết ở lâu dài trên phòng khách tầng ba thì phải hỏi ý kiến mẹ anh một tiếng.
Trong thư anh viết: [Cậu ấy rất tốt, nếu rảnh thì mẹ về đây giám định thử xem, tiện thể mua mấy lọ tương giúp con.]
Chiều tối ngày hôm sau mẹ anh viết thư trả lời, rất dứt khoát đồng ý luôn, còn nói đến Trung thu sẽ quay về Đài Loan. Trong thư bà còn không quên cà khịa anh: [Không ngờ con trai lanh lợi thông minh của mẹ còn chơi trò lửng lơ cá vàng “chưa phải là yêu nhưng không còn là bạn” nữa cơ đấy, đúng là làm thương nhân lâu rồi, cũng bắt đầu có mùi người rồi, mẹ cảm thấy hết sức vui mừng. Song hai đứa còn chưa đâu vào đâu mà đã bảo mẹ giám định, không sợ dọa người ta chạy mất dép à?]
Còn chưa đâu vào đâu. Trần Hải Thiên bực bội nghĩ thầm, chưa đâu vào đâu là Võ Đại Lang, còn anh thì sắp đâu vào đấy cả rồi[4]. [Mới thế mà đã bỏ chạy thì cậu ấy không phải người lọt được vào mắt con.] Riêng chuyện này thì anh rất tự tin, anh viết thêm: [Với cả con với cậu ấy đã trên mức tình bạn, chỉ là chưa tới mức bạn đời.]
Muốn đạt tới mức người yêu thì lúc nào cũng được, song người anh cần là bạn đời, hơn nữa còn là người bạn đời có thể dìu dắt lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành và già đi. Người bạn đời anh tìm khó hơn người yêu rất nhiều.
Anh đợi mãi tới 7 rưỡi, nghĩ bụng chắc Trang Tuyết đã tắm và ăn cơm xong mới gọi điện qua, đi thẳng vào vấn đề luôn: “Tháng 9 cậu lên Đài Bắc học, nếu cần tìm chỗ ở thì có thể ở chỗ tôi. Tôi chỉ thu cậu tiền điện nước, tiền thuê nhà trả bằng công đóng gói hạt cà phê và quét dọn.”
“Hả?” Hình như Trang Tuyết đang ngẩn người ra, nghĩ ngợi một lát, y đáp: “Được.”
“Tết Trung thu mẹ tôi về Đài Loan, mẹ tôi ở phòng ngủ tầng ba, nên vài ngày đó cậu sẽ gặp mẹ tôi, có sao không?”
“Không sao, tôi là sát thủ phụ huynh đấy, các bậc cha chú cô bác đều mến tôi.” Giọng nói Trang Tuyết ăm ắp niềm vui, y dò hỏi: “Thế còn, Tết trung thu, bánh trứng nướng của ông ngoại anh…”
“Rồi, rồi biết rồi, đúng là…” Anh nói tạm biệt trong tiếng cười, cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.