Chương 14
Trà Vô Vị
20/08/2021
Đi được một lúc tôi mới quay người chạy về hướng ngược lại, lén bám theo ba người họ.
Trường học cách chỗ chúng tôi không xa, phương tiện thiếu thốn, hầu hết học sinh ở đây đều đi bộ tới trường.
Suốt cả quãng đường, Mai Thừa Vũ ủ rũ không nói lời nào, Trần Lan đi bên cạnh nhỏ nhẹ động viên vài câu thằng nhóc vẫn không có phản ứng. Tôi rón rén chạy theo, mãi cho đến khi ba bóng dáng mất hút sau cánh cổng trường mới đứng lại. Dường như cảm nhận được gì đó Mai Thừa Vũ bỗng nhiên quay đầu nhìn lui, tôi giật mình nhanh chóng lẫn vào bụi cây ven đường.
Hù chết tôi, thằng nhóc này mẫn cảm ra phết.
-
Về đến nhà, tôi lôi đống giấy bút tiếp tục cặm cụi ngồi vẽ. Tẩy tẩy xoá xoá suốt mấy tiếng mới ném bút xuống đất, đổ lăn ra giường không thèm động đậy.
Mai Thừa Vũ giờ này đang làm gì? Từ lúc trở thành Thị Sắc đến giờ đây là lần đầu tiên chúng tôi tách ra lâu như vậy.
Nhắc đến chuyện này mới nhớ, dạo gần đây Mai Thừa Vũ có cải thiện thái độ hơn hẳn. Mỗi lúc nghe tôi chửi bới xong xuôi, thằng nhóc chỉ khép mắt gật đầu, tỏ vẻ đã quen thuộc với hoàn cảnh, hôm sau vẫn thản nhiên tìm tôi hỏi bài, dường như mọi lời điêu ngoa mắng chửi tôi nói chỉ lọt từ tai trái rồi bay ra ngoài tai phải. Thằng nhóc này đỉnh thật, đầu óc không tệ, năng lực tiếp nhận tình cảnh cũng quá mạnh mẽ.
Thái độ Mai Thừa Vũ khiến tôi bắt đầu trở nên có chút áp lực. Thế là ngày qua ngày tháng qua tháng, ngoài vẽ vời kiếm tiền tôi còn nghiên cứu thêm một vài từ ngữ có thể phun ra mắng người.
Giữa trưa tan học, tôi cùng Trần Lan đến đón bọn trẻ. Chúng tôi đợi trước cổng trường, con trai Trần Lan tên Hoàng Anh Quân, thằng bé cao to mập mạp thấy chúng tôi liền niềm nở chạy lại. Thấy nó đi một mình tôi mới hỏi, "Mai Thừa Vũ đâu ? "
Hoàng Anh Quân nhìn tôi lắc đầu, "Không thấy. Chúng con được phân khác lớp. "
Trong nháy mắt tôi trở nên hoảng loạn. Mẹ con Trần Lan có việc bận không thể ở lại cùng nên tôi khuyên về trước, nếu có chuyện gì sẽ báo lại sau. Nói rồi tôi chạy vào trường tìm Mai Thừa vũ.
Lớp học yên ắng, hành lang vắng lặng, tôi lần theo chỉ dẫn dán trên bảng thông báo tìm được lớp Mai Thừa Vũ. Đứng trước cửa lớp tôi trở nên sốt sắng, nhanh chóng mở toang cửa. Nhìn quanh một lượt mới trông thấy dáng hình nhỏ nhắn nằm vật ra giữa bàn, sách vở vẫn chưa thu dọn, đầu chôn giữa hai cánh tay, Mai Thừa Vũ đang ngủ trông rất say sưa.
Tôi cứng người chạy đến, lay tỉnh thằng bé. Cả người Mai Thừa Vũ vẫn không động tĩnh, đôi mắt hẹp dài nhắm nghiền, nhịp thở đều đều. Tôi nín thở lay lay dữ dội hơn, tay động miệng cũng không ngừng nói, "Mai Thừa Vũ! Tỉnh tỉnh, dậy đi đến giờ tan học rồi!"
Thằng bé đang ngủ bị đánh thức chép miệng một cái, đôi mắt nheo lại bực bội ngước lên. Nhìn thấy tôi, mặt đờ ra một lúc mới xoay đầu qua hướng khác, không chừa cho tôi sắc mặt tốt.
Tôi bực bội nhìn lại. Khó hiểu đảo khắp người nhìn nó một lượt
"Đêm qua không chợp mắt hay sao mà ngủ gật trong lớp?" Vừa nói tôi vừa lôi lên chiếc balo dưới hộc bàn, bắt đầu thu dọn sách vở. Mai Thừa Vũ rủ xuống đôi mắt, môi mím lại thành một đường không lên tiếng.
Thấy thằng nhóc lại dở chứng, tôi không đôi co thêm nữa, "Về nhà."
Mai Thừa Vũ vẫn ngồi bất động, thằng bé chớp chớp mắt, mãi lúc sau mới nhả ra vài chữ, "Dì có việc bận."
Tôi: ???
"Bận rồi sao?" Tôi khó hiểu.
"Bận nên không thể đến trường đưa đón." Mai Thừa Vũ nghiêm túc đáp.
"Ừ tao bận, nhưng giờ rảnh rỗi mới nổi hứng đến đón. Được không?"
Thái độ Mai Thừa Vũ có vẻ bực bội, nghe xong lời tôi nói thằng bé không hỏi nữa, từ từ đứng dậy bước ra phòng học. Tôi theo sau có chút chột dạ. Làm người xấu cũng đâu phải dễ, lựa lời đả kích cũng đau đầu lắm chứ bộ.
Trên đường, một lúc rất lâu Mai Thừa Vũ lại nhỏ giọng lên tiếng, "Bọn họ nói dì sẽ ngược đãi trẻ em."
"Ai nói?"
"Bạn học."
Tôi à một tiếng, xoa cằm gật gù, "Đúng thế!"
Mai Thừa Vũ liếc mắt về phía tôi, "Dì là người xấu?"
"Đúng vậy!" Tôi mừng rỡ trả lời.
Mai Thừa Vũ: . . .
Mai Thừa Vũ thở dài, mặt mày vô cảm nhìn đường phía trước, không để ý đến tôi nữa.
Mấy ngày sau đó, tôi trích ra ít tiền sửa sang lại nhà cửa, mua một vài vật dụng thiết yếu dự trữ cho mùa đông. Ở chốn làng quê hẻo lánh, thực phẩm cùng đồ giữ ấm vào mùa thu tuy hiếm nhưng giá cả phải chăng, đợi qua mùa đông giá tăng ngút trời, đổ hết tài sản dành dụm cũng chưa chắc mua được.
Quả như tôi nghĩ, năng lực học tập của Mai Thừa Vũ rất mạnh. Chỉ sau mấy tuần mà kiến thức của thằng bé đã vượt bằng tụi nhóc ở trường, không, có khi còn hơn. Phiếu điểm gửi về rất được giáo viên ưu ái khen tặng, người làm dì đây cũng được phen nở mày nở mặt.
Tôi vui sướng đong đưa tờ phiếu điểm trước mặt Mai Thừa Vũ. Thằng bé đang làm bài tập, thấy tôi liền ngẩng đầu nhìn lên.
"Không tồi, học hành không tệ!" Tôi cười cười khích lệ.
Mai Thừa Vũ lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, tiếp tục cúi đầu làm bài tập.
Tôi sờ sờ mũi xấu hổ, thằng nhóc này bây giờ mềm cứng đều không ăn, lúc trước tôi khích lệ động viên mấy câu ít nhiều nó vẫn đợi tôi nói xong mới tỏ vẻ ngượng nghịu mở miệng cảm ơn, giờ thì hỏng bét, chỉ sắc mặt tốt thôi nó cũng không thèm biểu hiện.
Chỉ trách tôi làm người xấu chưa ra hồn, làm người tốt cũng không đến nơi đến chốn.
Tôi bực bội bước vào phòng, bắt đầu viết nhật ký. Suýt nữa thì quên bén, ngọc xanh nói rằng viết đến trang thứ mười khi kết thúc nhiệm vụ tôi có thể yêu cầu hồn kìa xác trước khi chết. Thằng nhóc Mai Thừa Vũ đúng là phúc lớn mạng lớn, chết đi thì không nói, sống sót vẫn có người đau hộ, chết hộ, hơn nữa cái người "chết hộ" này còn đang cần mẫn làm việc nuôi dạy người được sống, đau đớn hơn là ngay cả việc giảm đau trước khi chết tôi cũng phải tranh thủ dụng công thương lượng. Đúng là số thảm. Là kiếp trước tôi nợ nó, nên kiếp này phải trả không chỉ một mạng mà tận bốn mạng.
Dạo gần đây chuyện Mai Thừa Vũ được Thị Sắc cho đi học đang trở thành chủ đề nóng hổi được bà con trong làng bàn tán xôn xao. Tôi còn nghe đồn rằng Thị Sắc bị trúng tà, người ta kháo nhau bà ngoại ghẻ trước khi rời đi không cam lòng nên bỏ bùa trù ẻo, kết quả là đứa cháu gái điên điên tàng tàng này lúc thì thịnh nộ nóng giận, lúc thì bình tĩnh hiền lành, ranh giới giữa lên cơn và hoà hoãn như một sợi chỉ mỏng manh dễ đứt.
Nghe xong lời đồn tôi càng rung đùi đắc ý. Nỗi oan này tôi ghánh !
Không ngờ năng lực làm việc của tôi cũng tầm cỡ trâu bò. Lúc trước dự tính ghánh danh độc ác, ngu ngốc, tham lam, sau này đến chết còn ghánh thêm cái nồi trúng tà. Làm việc hiệu suất như thế ngọc xanh ông ta không khen tôi cũng uổng.
Trên đời này mấy ai mà bằng lòng chịu đeo danh kẻ xấu, bất đắc dĩ mới nuốt nước mắt tạo nghiệp, tôi suốt hai mươi ba năm nay làm công dân tốt đâu phải dễ, điều này suy ra ngoài việc sỉ vả Mai Thừa Vũ tôi cũng rất tích cực học hành, tử tế tiếp thu kiến thức mới dễ dàng trở thành người xấu qua vô số cái miệng.
Có một câu nói như thế này "Những người may mắn được tuổi thơ chữa lành một đời, còn những người kém may mắn lại dùng một đời để chữa lành tuổi thơ." Mai Thừa Vũ, cuộc đời cậu rốt cuộc may mắn hay là bất hạnh? Tôi không thể đem ánh sáng hoàn mỹ nhất tưới rọi cho tuổi thơ của cậu, tôi chỉ có thể cố gắng bảo vệ mạng sống để cậu có một cuộc đời, sau này hãy dùng cuộc đời mà cậu có được để chữa lành tuổi thơ đi.
Trường học cách chỗ chúng tôi không xa, phương tiện thiếu thốn, hầu hết học sinh ở đây đều đi bộ tới trường.
Suốt cả quãng đường, Mai Thừa Vũ ủ rũ không nói lời nào, Trần Lan đi bên cạnh nhỏ nhẹ động viên vài câu thằng nhóc vẫn không có phản ứng. Tôi rón rén chạy theo, mãi cho đến khi ba bóng dáng mất hút sau cánh cổng trường mới đứng lại. Dường như cảm nhận được gì đó Mai Thừa Vũ bỗng nhiên quay đầu nhìn lui, tôi giật mình nhanh chóng lẫn vào bụi cây ven đường.
Hù chết tôi, thằng nhóc này mẫn cảm ra phết.
-
Về đến nhà, tôi lôi đống giấy bút tiếp tục cặm cụi ngồi vẽ. Tẩy tẩy xoá xoá suốt mấy tiếng mới ném bút xuống đất, đổ lăn ra giường không thèm động đậy.
Mai Thừa Vũ giờ này đang làm gì? Từ lúc trở thành Thị Sắc đến giờ đây là lần đầu tiên chúng tôi tách ra lâu như vậy.
Nhắc đến chuyện này mới nhớ, dạo gần đây Mai Thừa Vũ có cải thiện thái độ hơn hẳn. Mỗi lúc nghe tôi chửi bới xong xuôi, thằng nhóc chỉ khép mắt gật đầu, tỏ vẻ đã quen thuộc với hoàn cảnh, hôm sau vẫn thản nhiên tìm tôi hỏi bài, dường như mọi lời điêu ngoa mắng chửi tôi nói chỉ lọt từ tai trái rồi bay ra ngoài tai phải. Thằng nhóc này đỉnh thật, đầu óc không tệ, năng lực tiếp nhận tình cảnh cũng quá mạnh mẽ.
Thái độ Mai Thừa Vũ khiến tôi bắt đầu trở nên có chút áp lực. Thế là ngày qua ngày tháng qua tháng, ngoài vẽ vời kiếm tiền tôi còn nghiên cứu thêm một vài từ ngữ có thể phun ra mắng người.
Giữa trưa tan học, tôi cùng Trần Lan đến đón bọn trẻ. Chúng tôi đợi trước cổng trường, con trai Trần Lan tên Hoàng Anh Quân, thằng bé cao to mập mạp thấy chúng tôi liền niềm nở chạy lại. Thấy nó đi một mình tôi mới hỏi, "Mai Thừa Vũ đâu ? "
Hoàng Anh Quân nhìn tôi lắc đầu, "Không thấy. Chúng con được phân khác lớp. "
Trong nháy mắt tôi trở nên hoảng loạn. Mẹ con Trần Lan có việc bận không thể ở lại cùng nên tôi khuyên về trước, nếu có chuyện gì sẽ báo lại sau. Nói rồi tôi chạy vào trường tìm Mai Thừa vũ.
Lớp học yên ắng, hành lang vắng lặng, tôi lần theo chỉ dẫn dán trên bảng thông báo tìm được lớp Mai Thừa Vũ. Đứng trước cửa lớp tôi trở nên sốt sắng, nhanh chóng mở toang cửa. Nhìn quanh một lượt mới trông thấy dáng hình nhỏ nhắn nằm vật ra giữa bàn, sách vở vẫn chưa thu dọn, đầu chôn giữa hai cánh tay, Mai Thừa Vũ đang ngủ trông rất say sưa.
Tôi cứng người chạy đến, lay tỉnh thằng bé. Cả người Mai Thừa Vũ vẫn không động tĩnh, đôi mắt hẹp dài nhắm nghiền, nhịp thở đều đều. Tôi nín thở lay lay dữ dội hơn, tay động miệng cũng không ngừng nói, "Mai Thừa Vũ! Tỉnh tỉnh, dậy đi đến giờ tan học rồi!"
Thằng bé đang ngủ bị đánh thức chép miệng một cái, đôi mắt nheo lại bực bội ngước lên. Nhìn thấy tôi, mặt đờ ra một lúc mới xoay đầu qua hướng khác, không chừa cho tôi sắc mặt tốt.
Tôi bực bội nhìn lại. Khó hiểu đảo khắp người nhìn nó một lượt
"Đêm qua không chợp mắt hay sao mà ngủ gật trong lớp?" Vừa nói tôi vừa lôi lên chiếc balo dưới hộc bàn, bắt đầu thu dọn sách vở. Mai Thừa Vũ rủ xuống đôi mắt, môi mím lại thành một đường không lên tiếng.
Thấy thằng nhóc lại dở chứng, tôi không đôi co thêm nữa, "Về nhà."
Mai Thừa Vũ vẫn ngồi bất động, thằng bé chớp chớp mắt, mãi lúc sau mới nhả ra vài chữ, "Dì có việc bận."
Tôi: ???
"Bận rồi sao?" Tôi khó hiểu.
"Bận nên không thể đến trường đưa đón." Mai Thừa Vũ nghiêm túc đáp.
"Ừ tao bận, nhưng giờ rảnh rỗi mới nổi hứng đến đón. Được không?"
Thái độ Mai Thừa Vũ có vẻ bực bội, nghe xong lời tôi nói thằng bé không hỏi nữa, từ từ đứng dậy bước ra phòng học. Tôi theo sau có chút chột dạ. Làm người xấu cũng đâu phải dễ, lựa lời đả kích cũng đau đầu lắm chứ bộ.
Trên đường, một lúc rất lâu Mai Thừa Vũ lại nhỏ giọng lên tiếng, "Bọn họ nói dì sẽ ngược đãi trẻ em."
"Ai nói?"
"Bạn học."
Tôi à một tiếng, xoa cằm gật gù, "Đúng thế!"
Mai Thừa Vũ liếc mắt về phía tôi, "Dì là người xấu?"
"Đúng vậy!" Tôi mừng rỡ trả lời.
Mai Thừa Vũ: . . .
Mai Thừa Vũ thở dài, mặt mày vô cảm nhìn đường phía trước, không để ý đến tôi nữa.
Mấy ngày sau đó, tôi trích ra ít tiền sửa sang lại nhà cửa, mua một vài vật dụng thiết yếu dự trữ cho mùa đông. Ở chốn làng quê hẻo lánh, thực phẩm cùng đồ giữ ấm vào mùa thu tuy hiếm nhưng giá cả phải chăng, đợi qua mùa đông giá tăng ngút trời, đổ hết tài sản dành dụm cũng chưa chắc mua được.
Quả như tôi nghĩ, năng lực học tập của Mai Thừa Vũ rất mạnh. Chỉ sau mấy tuần mà kiến thức của thằng bé đã vượt bằng tụi nhóc ở trường, không, có khi còn hơn. Phiếu điểm gửi về rất được giáo viên ưu ái khen tặng, người làm dì đây cũng được phen nở mày nở mặt.
Tôi vui sướng đong đưa tờ phiếu điểm trước mặt Mai Thừa Vũ. Thằng bé đang làm bài tập, thấy tôi liền ngẩng đầu nhìn lên.
"Không tồi, học hành không tệ!" Tôi cười cười khích lệ.
Mai Thừa Vũ lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, tiếp tục cúi đầu làm bài tập.
Tôi sờ sờ mũi xấu hổ, thằng nhóc này bây giờ mềm cứng đều không ăn, lúc trước tôi khích lệ động viên mấy câu ít nhiều nó vẫn đợi tôi nói xong mới tỏ vẻ ngượng nghịu mở miệng cảm ơn, giờ thì hỏng bét, chỉ sắc mặt tốt thôi nó cũng không thèm biểu hiện.
Chỉ trách tôi làm người xấu chưa ra hồn, làm người tốt cũng không đến nơi đến chốn.
Tôi bực bội bước vào phòng, bắt đầu viết nhật ký. Suýt nữa thì quên bén, ngọc xanh nói rằng viết đến trang thứ mười khi kết thúc nhiệm vụ tôi có thể yêu cầu hồn kìa xác trước khi chết. Thằng nhóc Mai Thừa Vũ đúng là phúc lớn mạng lớn, chết đi thì không nói, sống sót vẫn có người đau hộ, chết hộ, hơn nữa cái người "chết hộ" này còn đang cần mẫn làm việc nuôi dạy người được sống, đau đớn hơn là ngay cả việc giảm đau trước khi chết tôi cũng phải tranh thủ dụng công thương lượng. Đúng là số thảm. Là kiếp trước tôi nợ nó, nên kiếp này phải trả không chỉ một mạng mà tận bốn mạng.
Dạo gần đây chuyện Mai Thừa Vũ được Thị Sắc cho đi học đang trở thành chủ đề nóng hổi được bà con trong làng bàn tán xôn xao. Tôi còn nghe đồn rằng Thị Sắc bị trúng tà, người ta kháo nhau bà ngoại ghẻ trước khi rời đi không cam lòng nên bỏ bùa trù ẻo, kết quả là đứa cháu gái điên điên tàng tàng này lúc thì thịnh nộ nóng giận, lúc thì bình tĩnh hiền lành, ranh giới giữa lên cơn và hoà hoãn như một sợi chỉ mỏng manh dễ đứt.
Nghe xong lời đồn tôi càng rung đùi đắc ý. Nỗi oan này tôi ghánh !
Không ngờ năng lực làm việc của tôi cũng tầm cỡ trâu bò. Lúc trước dự tính ghánh danh độc ác, ngu ngốc, tham lam, sau này đến chết còn ghánh thêm cái nồi trúng tà. Làm việc hiệu suất như thế ngọc xanh ông ta không khen tôi cũng uổng.
Trên đời này mấy ai mà bằng lòng chịu đeo danh kẻ xấu, bất đắc dĩ mới nuốt nước mắt tạo nghiệp, tôi suốt hai mươi ba năm nay làm công dân tốt đâu phải dễ, điều này suy ra ngoài việc sỉ vả Mai Thừa Vũ tôi cũng rất tích cực học hành, tử tế tiếp thu kiến thức mới dễ dàng trở thành người xấu qua vô số cái miệng.
Có một câu nói như thế này "Những người may mắn được tuổi thơ chữa lành một đời, còn những người kém may mắn lại dùng một đời để chữa lành tuổi thơ." Mai Thừa Vũ, cuộc đời cậu rốt cuộc may mắn hay là bất hạnh? Tôi không thể đem ánh sáng hoàn mỹ nhất tưới rọi cho tuổi thơ của cậu, tôi chỉ có thể cố gắng bảo vệ mạng sống để cậu có một cuộc đời, sau này hãy dùng cuộc đời mà cậu có được để chữa lành tuổi thơ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.