Chương 1
Trà Vô Vị
20/08/2021
"Lão kia thật thảm. Ngoại hình, gia thế không đến nỗi nào chẳng ngờ sa ngã đến bước đường này" Anh Liên chép miệng uống nốt ngụm nước, quay sang nói với tôi.
"Ai vậy?" Tôi ném bút ngả người về phía sau, nhướng mắt nhìn vào tivi.
"Từng là gia chủ của dòng tộc lớn, tên Chế Tài, danh tiếng rất tốt. Không ngờ sau ánh hào quang lại có quá khứ bẩn thỉu" Anh Liên nói tiếp "Mấy hôm nay báo chí đưa tin, hồi trẻ lão từng có người vợ, tên Mai Nguyệt, nghe nói lụy tình ghê lắm, không biết xuất phát từ nguyên do gì mà kể từ ngày kết hôn hai vợ chồng nảy sinh mâu thuẫn. Vợ có thai, trong lúc tranh cãi vô tình lão đẩy vợ mình rơi xuống hố khiến thai nhi bị sinh non."
Anh Liên rót thêm cốc nước đưa đến trước mặt tôi: "Không dám đưa đến bệnh viện, sợ báo chí đồn thổi nên liên hệ với một phòng khám nạo thai chui. Phòng khám đó thiếu thốn vật chất còn thiếu chuyên nghiệp. Thai nhi sinh ra chưa đủ tháng liền chết, thai phụ kiệt sức ngất đi. Thai phụ chưa chết lão liền gọi người đến đánh cho đến chết mới thôi. Hôm đó máu tươi lai láng nhuộm đầy phòng khám, một mẹ một con chết bất đắc kỳ từ. Nghe có bi kịch, đau lòng không cơ chứ. Thật là vô nhân tính, không còn tính người!"
Tôi sởn gai óc từng hồi, "Ghê quá. Không biêt mâu thuẫn chuyện gì, báo đưa tin rõ ràng không?"
Anh Liên cười nhạo: "Chưa, không chịu khai. Nhưng mặt tối của thế giới người giàu mấy ai hiểu nổi. Sung sướng, rảnh rỗi, trở nên biến thái, giết vợ giết con, lại thành công che mắt người đời mấy chục năm. Chết đáng lắm!"
Tôi vặn người một cái cho đỡ mỏi "Làm người nghèo như chúng ta có phải an nhàn hơn nhỉ."
"Tao vẫn muốn trở nên giàu có, làm một quý bà lương thiện chẳng hạn" Anh Liên cười híp mắt "Người giàu lương thiện trên đời này còn cả đống, chẳng qua lão già kia là trường hợp hi hữu. Làm mất mặt giới thượng lưu quá đi."
"Được rồi đừng đứng đây thao thao bất tuyệt nữa. Nhanh ôn bài còn ngủ, cả ngày thi cử mệt lắm rồi" Tôi dụi dụi con mắt, ngáp ngắn ngáp dài
"Ừ, ngủ ngon." Anh Liên quay người đóng cửa.
"Ngủ ngon." Tôi tắt ti vi, thu dọn sách vở phóng lên giường, lật người đắp chăn rồi chìm vào giấc ngủ.
Nằm được một lúc lại trở mình, không ngủ được, mới vừa rồi còn hận không thể dính lên giường, bây giờ lại chẳng thể chợp mắt nổi. Không hiểu sao... câu chuyện về thảm án gia đình của vị chủ tịch vừa chiếu trên ti vi kia cứ quay vòng vòng trong đầu. Hai cái mạng a, thật là tội nghiêp.
---
Mấy ngày sau tôi được chẩn đoán bệnh nan y, ngày đó trời đổ mưa như vũ bão, tôi ngồi ngây ngẩn trước cổng bệnh viên tận mấy tiếng, tay vân vê tờ bệnh án đến nhăn nhúm.
Hải Quân lái xe đến đón, chuyện này ngoài tôi ra chỉ có mình anh ấy biết. Tôi không dám kể cho mẹ, tôi cũng không có người bạn nào thân thiết để có thể giãi bày, chỉ có một người anh họ cà lơ phất phơ chơi chung hồi nhỏ.
Hải Quân cúi người ngồi trước mặt tôi "Xem cái mặt bí xị của mày kìa, rồi ai dám lấy."
Tự nhiên tôi thấy tủi thân quá, uất ức ghê gớm, muốn khóc.
"Khóc cũng không làm bệnh tình tốt hơn đâu".
Tôi bắt đầu nổi điên gào lên, "Câm mồm tên khốn này. Nói thế là có ý gì! Tôi cứ khóc đấy đâu ảnh hưởng bát cơm nhà anh đâu. Tôi như thế này mà anh còn chọc ghẹo, lương tâm bị chó cắn nát rồi hả. Đợi đến lúc chết đi tôi sẽ trở thành cô hồn dã quỷ nguyền rủa anh nghèo nàn độc thân cả đời!" Tôi thở hồng hộc trừng cặp mắt đỏ ngầu xuyên qua lớp kính dày nhìn chòng chọc hắn.
Hải Quân gỡ mắt kính tôi xuống, lau nước mắt trên mặt, "Mắng xong chưa? Thoải mái hơn chút nào chưa?"
Tôi gạt tay hắn ra, "Nhẹ chút, anh định cào rách mặt tôi hả."
"Đi nổi không đấy, hay anh bế chị lên xe nhé."
Tôi hấp háy cặp mặt đỏ lòm, "Ba mẹ em có nhà không? Đừng về nhà mà, em không dám nói lại với họ."
Hải Quân xoa xoa đầu tôi, "Ngốc. Chị nghĩ bản thân có thể tự mình chữa hết hay sao."
"Chữa? Làm gì còn cách nào để chữa. Chữa không hết!"
"Chữa được!" Hải Quân lại xoa đầu tôi, "Tin anh đi."
"Làm sao được, nan y mà", lại có chút muốn khóc.
Hải Quân dứt khoát bế tôi lên, ném vào trong xe, "Anh bảo được là được. Mới giai đoạn đầu, chịu khó một chút chị cũng có thể sống đến trăm tuổi."
Bỗng nhiên tôi có chút cảm động, tên anh họ này ngày thường độc mồm độc miệng, chẳng ngờ vào giây phút tuyệt vọng nhất lại làm tôi yên tâm kinh khủng.
"Vậy..." Tôi ấp úng, "Về nhà em hả?"
"Ừ" Hải Quân khởi động xe, lại nói tiếp: "Sợ cái gì. Đó là bố mẹ mày, mắc bệnh còn sợ họ biết? Nếu để lâu chuyện không thưa đợi đến lúc bệnh tình nặng thêm thì người làm cha làm mẹ có thể không đau, không thương, không ân hận sao?"
"Cũng phải nghĩ đến cảm nhận của gia đình chứ." Hải Quân thở dài một hơi.
"Dạ." Tôi quẹt đi nước mắt, cất tờ bệnh án vào túi sách.
Đúng thế, bệnh tình thì đã sao. Có làm sao đi chăng nữa thì tôi vẫn còn sống, mà người sống vẫn còn phải chiến đấu. Tôi vẫn còn trẻ, tôi vẫn tin có phép màu.
Một năm sau, tôi bắt đầu hóa trị. Vốn dĩ cái thân hình này chẳng được bao nhiêu cân mỡ, giờ bệnh tật ốm tong teo như bộ xương khô, nhìn trong gương giật hết cả mình.
Hải Quân hôm nào đến cũng không quên trêu ghẹo, thật quá đáng! Đợi đến khi tôi chết xem anh có còn cười được nữa không. Hắn ta luôn miệng bảo, "Mày phúc lớn mạng lớn, yên tâm đi. Trị được! Không chết đâu."
Tin cái con khỉ.
Nhưng tôi biết hắn là đang tìm cách an ủi động viên, khiến cho tôi được vui. Chỉ là không biết biểu hiện ra thôi.
Tối đó, tôi kéo chăn đắp kín mặt, cảm thấy cơ thể có triệu chứng lạ dữ dội. Đầu đau quá. Giật buốt từng hồi, cả người như rơi vào hầm băng, lạnh ngắt tím tái. Tôi hoảng hốt định gọi bác sĩ nhưng không kịp, sau đó mất dần ý thức.
Từ từ mở mắt ra, đối với cảnh vật hết thảy đều trở nên xa lạ, tiếp đó mờ mịt trong nháy mắt, nhớ đến phát sinh chuyện gì.
Trên người còn mang đồ bệnh nhân, tôi nhớ bản thân vẫn đang còn nằm trên giường bệnh, chẳng lẽ bị bắt cóc? Cái thân tàng này còn gì để lấy đâu, tôi buồn buồn nghĩ.
Lồng ngực bỗng nóng lên, tôi cúi xuống trông thấy một sợi dây chuyền đeo ở cổ. Trên đó có gắn một miếng ngọc màu xanh lục đang lập lòe tỏa sáng.
Nóng quá, như thiêu đốt cả lồng ngực.
Tôi đưa tay gỡ xuống nhưng không được, không tìm thấy nút khóa, hay nói cách khác là không có.
Một lúc sau viên ngọc xanh lục nguội hẳn đi. Tắt sáng.
Đây là đâu? Cảnh vật xung quanh heo hút, vắng lặng quá.
Tôi không còn sức đứng vững nữa liền ngồi bệt xuống nền đất. Cái thân này của tôi đã dần mất sức một năm nay, cơ thể lúc nào cũng mỏi mệt chán chường, thiếu sức sống vô cùng. Phảng phất có cơn gió thổi qua cũng khiến tôi rơi rụng.
Tôi bỗng lạnh cả sống lưng, "Có ai ở đây không?" Tôi thều thào lên tiếng. Trước mắt tôi là một lùm cây, sau lưng là con hẻm sâu hun hút. Trong không gian bốc lên thứ mùi kinh dị, tanh tưởi, cay nồng. Không có tiếng động, ngay cả tiếng côn trùng cũng không, tất cả như bị bao trùm bởi bóng tối.
"Có ai ở đây không?" Tôi lại lên tiếng, "Làm ơn giúp đỡ, tôi bị bắt đến đây."
Tôi nhìn xung quanh vẫn không một tiếng động, dường như nơi này chỉ còn tôi là sinh vật sống duy nhất.
Hay là, đây là địa phủ?
Tôi đã chết rồi sao? Chết thật đó ư? Tự nhiên lòng bỗng chùng xuống. Tôi còn chưa làm được gì có ích cho gia đình, tôi còn chưa kiếm được việc làm tử tế, tôi còn chưa chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Tôi không nghĩ mình lại chết nhanh như thế. Một cái chết cô độc trên giường bệnh không người thân ư? Tôi khóc ròng, tôi đau đớn quá.
Ánh trăng trên cao bỗng rọi xuống, làn gió vụt qua lay động xào xạc từng kẽ lá, tôi giật bắn mình run run khóe môi. Dưới âm phủ còn có trăng, còn có gió?
Mặt dây chuyền đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh lục nhưng không còn nóng hổi như lúc trước. Tôi cúi đầu cầm lên ngắm nghía.
Bỗng nhiên, viên ngọc cử động
"Á!" Giật mình kêu lên một tiếng, buông viên ngọc ra, hít một thân khí lạnh.
Cái quỷ gì đây.
Viên ngọc tiếp tục lung lay, bất ngờ nó phát ra tiếng, "Ô ô."
Tôi tái cả mặt, dùng sức kéo sợi dây ra khỏi cổ nhưng không thành, ngược lại tay còn bị sợi dây xước một vệt dài hồng hồng.
"Bình tĩnh," Viên ngọc màu lục lên tiếng, nó từ từ dịch chuyển qua lại trên lồng ngực tôi, tiếp tục nói, "Chưa chết được, cô còn sống. Là tôi đưa cô tới đây."
Tôi kinh hoàng liếc xuống viên ngọc đeo trên cổ, nuốt nước miếng cái ực.
"Có muốn sống không?" Viên ngọc màu lục hỏi.
Im lặng một lát, tôi nói, "Mày là thứ gì thế?"
"Không cần biết, chỉ cần trả lời. Sống hay chết?"
Tôi không ngần ngại đáp, "Sống, tôi muốn sống."
"Bệnh tật hay lành lặn?" Viên ngọc tiếp tục hỏi
"Hả?"
"Trả lời nhanh!" Viên ngọc rít lên.
"Lành lặn lành lặn." Tôi lắp bắp trả lời.
"Tốt." Lời vừa dứt viên ngọc bỗng thoát ra mặt dây chuyền bay đến trước mặt tôi. Bao quanh nó là một vòng sáng màu xanh lục, đẹp long lanh như thứ đá quý màu ngọc bích mà mẹ tôi thường trầm trồ trên ti vi.
Viên ngọc tiếp tục phát sáng, tôi thấy có khói bốc lên từ nó. Tôi nhắm mắt lại, thứ ánh sáng đó khiến mắt tôi hơi tê nhức. Một lát sau, có một tờ giấy màu vàng biến ra từ lớp khói, lượn lờ trên không trung rồi bay đến trước mặt tôi.
Mở mắt ra, thứ ánh sáng đó đã tắt hẳn, viên ngọc cũng lặng yên nằm trên mặt dây chuyền đeo trên cổ, không hề động tĩnh. Chỉ còn duy nhất một tờ giấy màu vàng khá cũ kĩ đặt ngay trước mắt tôi khoảng chừng một bước chân. Tôi rướn người tới, nắm lấy tờ giấy.
[Muốn sống, không chết.
Muốn lành lặn, không bệnh tật.
Tìm một viên ngọc khác màu xanh lục.
Mãi mãi là một cặp, không thể tách rời.]
Nương nhờ ánh trăng, tôi đọc nội dung được viết trên tờ giấy. Đọc xong, tay vân vê viên ngọc nằm trong lồng ngực.
Tìm một viên ngọc màu lục khác? Nếu tìm ra rồi có thể trở về không? Tìm ra rồi có còn được sống, có còn được khỏe mạnh nữa không?
Tôi chưa bao giờ tin vào tâm linh, kì bí. Nhưng rõ ràng mới vừa nãy nó xuất hiện ngay trước mắt tôi. Lại còn để lại tờ giấy. Viên ngọc phát sáng. . . Nó, còn biết nói chuyện!
Nhanh chóng bỏ tờ giấy vào túi áo, nhìn xung quanh một lượt, mọi thứ vẫn yên lặng đến đáng sợ, cũng nương nhờ ánh trăng mà tôi có thể nhìn thoáng qua cảnh vật.
Tôi lật người đứng dậy, đứng không vững lại ngã xuống, tôi bò tới cái cây to cạnh đó cầm lên một thanh gỗ, chống gậy đứng lên.
Tin hay không tin vẫn còn phải sống. Tôi muốn đặt cược một lần!
Đằng nào suốt chừng mấy tháng như bị giam cầm với bệnh tật, vừa đau vừa sợ, chắc mẩm phải chết, lần này tìm thấy hi vọng sống như trong nội dung bức thư quái quỷ đó viết. Thử một lần, tội gì không làm! Chỉ cần còn một chút cơ hội, tôi cũng phải liều mạng...
"Ai vậy?" Tôi ném bút ngả người về phía sau, nhướng mắt nhìn vào tivi.
"Từng là gia chủ của dòng tộc lớn, tên Chế Tài, danh tiếng rất tốt. Không ngờ sau ánh hào quang lại có quá khứ bẩn thỉu" Anh Liên nói tiếp "Mấy hôm nay báo chí đưa tin, hồi trẻ lão từng có người vợ, tên Mai Nguyệt, nghe nói lụy tình ghê lắm, không biết xuất phát từ nguyên do gì mà kể từ ngày kết hôn hai vợ chồng nảy sinh mâu thuẫn. Vợ có thai, trong lúc tranh cãi vô tình lão đẩy vợ mình rơi xuống hố khiến thai nhi bị sinh non."
Anh Liên rót thêm cốc nước đưa đến trước mặt tôi: "Không dám đưa đến bệnh viện, sợ báo chí đồn thổi nên liên hệ với một phòng khám nạo thai chui. Phòng khám đó thiếu thốn vật chất còn thiếu chuyên nghiệp. Thai nhi sinh ra chưa đủ tháng liền chết, thai phụ kiệt sức ngất đi. Thai phụ chưa chết lão liền gọi người đến đánh cho đến chết mới thôi. Hôm đó máu tươi lai láng nhuộm đầy phòng khám, một mẹ một con chết bất đắc kỳ từ. Nghe có bi kịch, đau lòng không cơ chứ. Thật là vô nhân tính, không còn tính người!"
Tôi sởn gai óc từng hồi, "Ghê quá. Không biêt mâu thuẫn chuyện gì, báo đưa tin rõ ràng không?"
Anh Liên cười nhạo: "Chưa, không chịu khai. Nhưng mặt tối của thế giới người giàu mấy ai hiểu nổi. Sung sướng, rảnh rỗi, trở nên biến thái, giết vợ giết con, lại thành công che mắt người đời mấy chục năm. Chết đáng lắm!"
Tôi vặn người một cái cho đỡ mỏi "Làm người nghèo như chúng ta có phải an nhàn hơn nhỉ."
"Tao vẫn muốn trở nên giàu có, làm một quý bà lương thiện chẳng hạn" Anh Liên cười híp mắt "Người giàu lương thiện trên đời này còn cả đống, chẳng qua lão già kia là trường hợp hi hữu. Làm mất mặt giới thượng lưu quá đi."
"Được rồi đừng đứng đây thao thao bất tuyệt nữa. Nhanh ôn bài còn ngủ, cả ngày thi cử mệt lắm rồi" Tôi dụi dụi con mắt, ngáp ngắn ngáp dài
"Ừ, ngủ ngon." Anh Liên quay người đóng cửa.
"Ngủ ngon." Tôi tắt ti vi, thu dọn sách vở phóng lên giường, lật người đắp chăn rồi chìm vào giấc ngủ.
Nằm được một lúc lại trở mình, không ngủ được, mới vừa rồi còn hận không thể dính lên giường, bây giờ lại chẳng thể chợp mắt nổi. Không hiểu sao... câu chuyện về thảm án gia đình của vị chủ tịch vừa chiếu trên ti vi kia cứ quay vòng vòng trong đầu. Hai cái mạng a, thật là tội nghiêp.
---
Mấy ngày sau tôi được chẩn đoán bệnh nan y, ngày đó trời đổ mưa như vũ bão, tôi ngồi ngây ngẩn trước cổng bệnh viên tận mấy tiếng, tay vân vê tờ bệnh án đến nhăn nhúm.
Hải Quân lái xe đến đón, chuyện này ngoài tôi ra chỉ có mình anh ấy biết. Tôi không dám kể cho mẹ, tôi cũng không có người bạn nào thân thiết để có thể giãi bày, chỉ có một người anh họ cà lơ phất phơ chơi chung hồi nhỏ.
Hải Quân cúi người ngồi trước mặt tôi "Xem cái mặt bí xị của mày kìa, rồi ai dám lấy."
Tự nhiên tôi thấy tủi thân quá, uất ức ghê gớm, muốn khóc.
"Khóc cũng không làm bệnh tình tốt hơn đâu".
Tôi bắt đầu nổi điên gào lên, "Câm mồm tên khốn này. Nói thế là có ý gì! Tôi cứ khóc đấy đâu ảnh hưởng bát cơm nhà anh đâu. Tôi như thế này mà anh còn chọc ghẹo, lương tâm bị chó cắn nát rồi hả. Đợi đến lúc chết đi tôi sẽ trở thành cô hồn dã quỷ nguyền rủa anh nghèo nàn độc thân cả đời!" Tôi thở hồng hộc trừng cặp mắt đỏ ngầu xuyên qua lớp kính dày nhìn chòng chọc hắn.
Hải Quân gỡ mắt kính tôi xuống, lau nước mắt trên mặt, "Mắng xong chưa? Thoải mái hơn chút nào chưa?"
Tôi gạt tay hắn ra, "Nhẹ chút, anh định cào rách mặt tôi hả."
"Đi nổi không đấy, hay anh bế chị lên xe nhé."
Tôi hấp háy cặp mặt đỏ lòm, "Ba mẹ em có nhà không? Đừng về nhà mà, em không dám nói lại với họ."
Hải Quân xoa xoa đầu tôi, "Ngốc. Chị nghĩ bản thân có thể tự mình chữa hết hay sao."
"Chữa? Làm gì còn cách nào để chữa. Chữa không hết!"
"Chữa được!" Hải Quân lại xoa đầu tôi, "Tin anh đi."
"Làm sao được, nan y mà", lại có chút muốn khóc.
Hải Quân dứt khoát bế tôi lên, ném vào trong xe, "Anh bảo được là được. Mới giai đoạn đầu, chịu khó một chút chị cũng có thể sống đến trăm tuổi."
Bỗng nhiên tôi có chút cảm động, tên anh họ này ngày thường độc mồm độc miệng, chẳng ngờ vào giây phút tuyệt vọng nhất lại làm tôi yên tâm kinh khủng.
"Vậy..." Tôi ấp úng, "Về nhà em hả?"
"Ừ" Hải Quân khởi động xe, lại nói tiếp: "Sợ cái gì. Đó là bố mẹ mày, mắc bệnh còn sợ họ biết? Nếu để lâu chuyện không thưa đợi đến lúc bệnh tình nặng thêm thì người làm cha làm mẹ có thể không đau, không thương, không ân hận sao?"
"Cũng phải nghĩ đến cảm nhận của gia đình chứ." Hải Quân thở dài một hơi.
"Dạ." Tôi quẹt đi nước mắt, cất tờ bệnh án vào túi sách.
Đúng thế, bệnh tình thì đã sao. Có làm sao đi chăng nữa thì tôi vẫn còn sống, mà người sống vẫn còn phải chiến đấu. Tôi vẫn còn trẻ, tôi vẫn tin có phép màu.
Một năm sau, tôi bắt đầu hóa trị. Vốn dĩ cái thân hình này chẳng được bao nhiêu cân mỡ, giờ bệnh tật ốm tong teo như bộ xương khô, nhìn trong gương giật hết cả mình.
Hải Quân hôm nào đến cũng không quên trêu ghẹo, thật quá đáng! Đợi đến khi tôi chết xem anh có còn cười được nữa không. Hắn ta luôn miệng bảo, "Mày phúc lớn mạng lớn, yên tâm đi. Trị được! Không chết đâu."
Tin cái con khỉ.
Nhưng tôi biết hắn là đang tìm cách an ủi động viên, khiến cho tôi được vui. Chỉ là không biết biểu hiện ra thôi.
Tối đó, tôi kéo chăn đắp kín mặt, cảm thấy cơ thể có triệu chứng lạ dữ dội. Đầu đau quá. Giật buốt từng hồi, cả người như rơi vào hầm băng, lạnh ngắt tím tái. Tôi hoảng hốt định gọi bác sĩ nhưng không kịp, sau đó mất dần ý thức.
Từ từ mở mắt ra, đối với cảnh vật hết thảy đều trở nên xa lạ, tiếp đó mờ mịt trong nháy mắt, nhớ đến phát sinh chuyện gì.
Trên người còn mang đồ bệnh nhân, tôi nhớ bản thân vẫn đang còn nằm trên giường bệnh, chẳng lẽ bị bắt cóc? Cái thân tàng này còn gì để lấy đâu, tôi buồn buồn nghĩ.
Lồng ngực bỗng nóng lên, tôi cúi xuống trông thấy một sợi dây chuyền đeo ở cổ. Trên đó có gắn một miếng ngọc màu xanh lục đang lập lòe tỏa sáng.
Nóng quá, như thiêu đốt cả lồng ngực.
Tôi đưa tay gỡ xuống nhưng không được, không tìm thấy nút khóa, hay nói cách khác là không có.
Một lúc sau viên ngọc xanh lục nguội hẳn đi. Tắt sáng.
Đây là đâu? Cảnh vật xung quanh heo hút, vắng lặng quá.
Tôi không còn sức đứng vững nữa liền ngồi bệt xuống nền đất. Cái thân này của tôi đã dần mất sức một năm nay, cơ thể lúc nào cũng mỏi mệt chán chường, thiếu sức sống vô cùng. Phảng phất có cơn gió thổi qua cũng khiến tôi rơi rụng.
Tôi bỗng lạnh cả sống lưng, "Có ai ở đây không?" Tôi thều thào lên tiếng. Trước mắt tôi là một lùm cây, sau lưng là con hẻm sâu hun hút. Trong không gian bốc lên thứ mùi kinh dị, tanh tưởi, cay nồng. Không có tiếng động, ngay cả tiếng côn trùng cũng không, tất cả như bị bao trùm bởi bóng tối.
"Có ai ở đây không?" Tôi lại lên tiếng, "Làm ơn giúp đỡ, tôi bị bắt đến đây."
Tôi nhìn xung quanh vẫn không một tiếng động, dường như nơi này chỉ còn tôi là sinh vật sống duy nhất.
Hay là, đây là địa phủ?
Tôi đã chết rồi sao? Chết thật đó ư? Tự nhiên lòng bỗng chùng xuống. Tôi còn chưa làm được gì có ích cho gia đình, tôi còn chưa kiếm được việc làm tử tế, tôi còn chưa chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Tôi không nghĩ mình lại chết nhanh như thế. Một cái chết cô độc trên giường bệnh không người thân ư? Tôi khóc ròng, tôi đau đớn quá.
Ánh trăng trên cao bỗng rọi xuống, làn gió vụt qua lay động xào xạc từng kẽ lá, tôi giật bắn mình run run khóe môi. Dưới âm phủ còn có trăng, còn có gió?
Mặt dây chuyền đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh lục nhưng không còn nóng hổi như lúc trước. Tôi cúi đầu cầm lên ngắm nghía.
Bỗng nhiên, viên ngọc cử động
"Á!" Giật mình kêu lên một tiếng, buông viên ngọc ra, hít một thân khí lạnh.
Cái quỷ gì đây.
Viên ngọc tiếp tục lung lay, bất ngờ nó phát ra tiếng, "Ô ô."
Tôi tái cả mặt, dùng sức kéo sợi dây ra khỏi cổ nhưng không thành, ngược lại tay còn bị sợi dây xước một vệt dài hồng hồng.
"Bình tĩnh," Viên ngọc màu lục lên tiếng, nó từ từ dịch chuyển qua lại trên lồng ngực tôi, tiếp tục nói, "Chưa chết được, cô còn sống. Là tôi đưa cô tới đây."
Tôi kinh hoàng liếc xuống viên ngọc đeo trên cổ, nuốt nước miếng cái ực.
"Có muốn sống không?" Viên ngọc màu lục hỏi.
Im lặng một lát, tôi nói, "Mày là thứ gì thế?"
"Không cần biết, chỉ cần trả lời. Sống hay chết?"
Tôi không ngần ngại đáp, "Sống, tôi muốn sống."
"Bệnh tật hay lành lặn?" Viên ngọc tiếp tục hỏi
"Hả?"
"Trả lời nhanh!" Viên ngọc rít lên.
"Lành lặn lành lặn." Tôi lắp bắp trả lời.
"Tốt." Lời vừa dứt viên ngọc bỗng thoát ra mặt dây chuyền bay đến trước mặt tôi. Bao quanh nó là một vòng sáng màu xanh lục, đẹp long lanh như thứ đá quý màu ngọc bích mà mẹ tôi thường trầm trồ trên ti vi.
Viên ngọc tiếp tục phát sáng, tôi thấy có khói bốc lên từ nó. Tôi nhắm mắt lại, thứ ánh sáng đó khiến mắt tôi hơi tê nhức. Một lát sau, có một tờ giấy màu vàng biến ra từ lớp khói, lượn lờ trên không trung rồi bay đến trước mặt tôi.
Mở mắt ra, thứ ánh sáng đó đã tắt hẳn, viên ngọc cũng lặng yên nằm trên mặt dây chuyền đeo trên cổ, không hề động tĩnh. Chỉ còn duy nhất một tờ giấy màu vàng khá cũ kĩ đặt ngay trước mắt tôi khoảng chừng một bước chân. Tôi rướn người tới, nắm lấy tờ giấy.
[Muốn sống, không chết.
Muốn lành lặn, không bệnh tật.
Tìm một viên ngọc khác màu xanh lục.
Mãi mãi là một cặp, không thể tách rời.]
Nương nhờ ánh trăng, tôi đọc nội dung được viết trên tờ giấy. Đọc xong, tay vân vê viên ngọc nằm trong lồng ngực.
Tìm một viên ngọc màu lục khác? Nếu tìm ra rồi có thể trở về không? Tìm ra rồi có còn được sống, có còn được khỏe mạnh nữa không?
Tôi chưa bao giờ tin vào tâm linh, kì bí. Nhưng rõ ràng mới vừa nãy nó xuất hiện ngay trước mắt tôi. Lại còn để lại tờ giấy. Viên ngọc phát sáng. . . Nó, còn biết nói chuyện!
Nhanh chóng bỏ tờ giấy vào túi áo, nhìn xung quanh một lượt, mọi thứ vẫn yên lặng đến đáng sợ, cũng nương nhờ ánh trăng mà tôi có thể nhìn thoáng qua cảnh vật.
Tôi lật người đứng dậy, đứng không vững lại ngã xuống, tôi bò tới cái cây to cạnh đó cầm lên một thanh gỗ, chống gậy đứng lên.
Tin hay không tin vẫn còn phải sống. Tôi muốn đặt cược một lần!
Đằng nào suốt chừng mấy tháng như bị giam cầm với bệnh tật, vừa đau vừa sợ, chắc mẩm phải chết, lần này tìm thấy hi vọng sống như trong nội dung bức thư quái quỷ đó viết. Thử một lần, tội gì không làm! Chỉ cần còn một chút cơ hội, tôi cũng phải liều mạng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.