Chương 42: .2: Tức Giận (1)
Tường Vân
16/02/2024
Hoắc Không Hiệp thở dài muốn phủ nhận, nhưng Lão Hắc căn bản không nghe cậu giải thích, vì vậy liền nhận định rằng hai người họ đã thành đôi.
“Đêm nay nếu cậu không về phòng trọ, tôi cũng có thể hiểu mà.” Lão Hắc nhướng mày, ám chỉ nói.
"Cậu đùng suy nghĩ vớ vẩn ..." Hoắc Không Hiệp vội vàng phủ nhận.
Diêu Dao vừa lên xe tình cờ nghe được những lời này, nhìn thấy Hoắc Không Hiệp phủ nhận.
Diêu Dao sắc mặt lạnh lùng nói: “Đêm nay cậu ta sẽ trở về phòng trọ.”
Lão Hắc lúc này hiển nhiên cảm thấy nhiệt độ của bầu không khí đã giảm xuống đến mức muốn đóng băng, cũng không dám ở lại nữa, tìm cớ liền xuống xe chuồn mất.
Hai người ngồi trong xe, Hoắc Không Hiệp giải thích: “Chị đừng nghe hắn nói nhảm.”
Diêu Dao hừ lạnh một tiếng: “Không phải chính cậu cũng muốn trở về phòng trọ sao.”
Hoắc Không Hợp không biết nên giải thích như thế nào. Tình cảm của hai người từ lâu đã vượt qua ranh giới giữa người bao dưỡng và người được bao dưỡng, nhưng lại không có ai chủ động đâm thủng tầng giấy mỏng manh đó.
Diêu Dao đưa cậu đi ăn bò bít tết, Diêu Dao dường như không còn tức giận nữa, bắt đầu trò chuyện như bình thường.
Sau khi ăn xong món tráng miệng Diêu Dao ngay lập tức đưa Hoắc Không Hợp trở lại trường học, ném cậu xuống rồi liền rời đi.
Trong hai tháng kế tiếp, Diệp Dao vẫn nhắn tin cho cậu mỗi ngày như thường lệ, còn gọi video khi có thời gian, nhưng Diêu Dao lại không bao giờ đề cập đến việc rủ cậu đến nhà mình. Hoắc Không Hợp cũng từng ẩn ý đề cập đến, nhưng đều bị Diêu Dao lảng tránh nói sang chủ đề khác.
Hoắc Không Hiệp muốn nhanh chóng tốt nghiệp trước thời hạn, ngày nào cũng bận, cuối cùng phải đợi tới buổi tối mới có thời gian gọi video với Diêu Dao, nhưng Diêu Dao thường phải đi ngủ sớm.
“Tôi muốn đi ngủ.” Diệp Dao mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông xù, trông rất đáng yêu.
“Được.” Hoắc Không Hiệp gật đầu.
Diệp Dao cởi áo khoác, lộ ra chiếc váy ngủ hai dây bên trong, Diệp Dao nằm ghé trên giường, hai luồng tròn trịa đặc biệt dễ thấy, trên quần áo có hai điểm nho nhỏ nổi lên.
Diệp Dao thấy cậu nhìn chằm chằm vào ngực mình, dứt khoát kéo áo xuống, hai cái vú đột nhiên thoát khỏi xiềng xích quần áo nhảy ra ngoài.
“Nhớ bọn nó sao.” Diệp Dao liếm môi, đôi tay nắm lấy chúng, nhũ thịt từ khe hở giữa các ngón tay của cô tràn ra.
"Dao Dao ..." Hoắc Không Hiệp cười khổ, nhìn căn lều cao ngất phía dưới, may mà trong ký túc xá không có ai.
Vài ngày nữa là đến 15 tháng 12, đó là hạn chót nộp hồ sơ đi du học của cậu.
Diêu Dao kéo dây áo lên, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nói cho tôi biết ngày cậu nộp đơn, tôi sẽ đến bãi đậu xe tầng ba khu Nam của trường để tìm cậu.”
Hoắc Không Hiệp gật đầu, ban đầu cậu định gặp cô vào ngày hôm đó.
Ban đầu dự định sẽ nộp hồ sơ vào ngày 13 tháng 12, nhưng Hoắc Không Hiệp vừa nộp hồ sơ vào tối ngày 11, sau khi nộp hồ sơ xong liền trực tiếp gọi cho Diệp Dao.
Diêu Dao đang dự tiệc rượu chiêu đãi do một người bạn tổ chức, khi thấy cuộc gọi của cậu, Diệp Dao nhấc máy, chuẩn bị trả lời cuộc gọi ở đại sảnh.
Vừa định đi ra ngoài, Kỳ Kỳ đã gọi cô lại, cầm áo khoác đi tới.
Cho dù mùa đông rất lạnh, tham gia tiệc rượu đều mặc một chiếc váy mỏng, đó đã trở thành một thói quen của Diệp Dao, nhưng cô ấy vẫn luôn mang theo một chiếc áo khoác dày, khi bước vào sảnh tiệc liền cởi ra. Lần này đi vội nên quên cầm theo.
“Bên ngoài lạnh lắm, Dao Dao.” Kỳ Kỳ khoác áo lên đôi vai trần trụi của Dao Dao.
“Cám ơn.” Diêu Dao vội vàng nghe điện thoại, nói cảm ơn rồi chạy ra ngoài.
“Ừm.” Diêu Dao đeo giày cao gót chạy có chút mệt, thở hổn hển. “Tôi nộp xong rồi, chị đang bận việc gì sao.” Hoắc Không Hiệp thu dọn hành lý trong ký túc xá, cậu trên cơ bản liền được tính là đã tốt nghiệp.
“Không có, bây giờ tôi đi tìm cậu liền.” Diệp Dao tối nay không có thời gian uống rượu, vừa lúc cô có thể tự mình lái xe đến đó.
“Bãi đậu xe tầng ba của khu Nam, hai mươi phút sau.” Diệp Dao nói thêm.
Dù còn hơn chục ngày nữa mới đến lễ Giáng sinh nhưng các doanh nghiệp từ mọi tầng lớp xã hội đã bắt đầu bày biện đèn trang trí, cả thành phố ngập tràn trong không khí Giáng sinh vui vẻ và lãng mạn. Diệp Dao lái xe đến, đột nhiên phát hiện, đang có tuyết rơi.
“Đêm nay nếu cậu không về phòng trọ, tôi cũng có thể hiểu mà.” Lão Hắc nhướng mày, ám chỉ nói.
"Cậu đùng suy nghĩ vớ vẩn ..." Hoắc Không Hiệp vội vàng phủ nhận.
Diêu Dao vừa lên xe tình cờ nghe được những lời này, nhìn thấy Hoắc Không Hiệp phủ nhận.
Diêu Dao sắc mặt lạnh lùng nói: “Đêm nay cậu ta sẽ trở về phòng trọ.”
Lão Hắc lúc này hiển nhiên cảm thấy nhiệt độ của bầu không khí đã giảm xuống đến mức muốn đóng băng, cũng không dám ở lại nữa, tìm cớ liền xuống xe chuồn mất.
Hai người ngồi trong xe, Hoắc Không Hiệp giải thích: “Chị đừng nghe hắn nói nhảm.”
Diêu Dao hừ lạnh một tiếng: “Không phải chính cậu cũng muốn trở về phòng trọ sao.”
Hoắc Không Hợp không biết nên giải thích như thế nào. Tình cảm của hai người từ lâu đã vượt qua ranh giới giữa người bao dưỡng và người được bao dưỡng, nhưng lại không có ai chủ động đâm thủng tầng giấy mỏng manh đó.
Diêu Dao đưa cậu đi ăn bò bít tết, Diêu Dao dường như không còn tức giận nữa, bắt đầu trò chuyện như bình thường.
Sau khi ăn xong món tráng miệng Diêu Dao ngay lập tức đưa Hoắc Không Hợp trở lại trường học, ném cậu xuống rồi liền rời đi.
Trong hai tháng kế tiếp, Diệp Dao vẫn nhắn tin cho cậu mỗi ngày như thường lệ, còn gọi video khi có thời gian, nhưng Diêu Dao lại không bao giờ đề cập đến việc rủ cậu đến nhà mình. Hoắc Không Hợp cũng từng ẩn ý đề cập đến, nhưng đều bị Diêu Dao lảng tránh nói sang chủ đề khác.
Hoắc Không Hiệp muốn nhanh chóng tốt nghiệp trước thời hạn, ngày nào cũng bận, cuối cùng phải đợi tới buổi tối mới có thời gian gọi video với Diêu Dao, nhưng Diêu Dao thường phải đi ngủ sớm.
“Tôi muốn đi ngủ.” Diệp Dao mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông xù, trông rất đáng yêu.
“Được.” Hoắc Không Hiệp gật đầu.
Diệp Dao cởi áo khoác, lộ ra chiếc váy ngủ hai dây bên trong, Diệp Dao nằm ghé trên giường, hai luồng tròn trịa đặc biệt dễ thấy, trên quần áo có hai điểm nho nhỏ nổi lên.
Diệp Dao thấy cậu nhìn chằm chằm vào ngực mình, dứt khoát kéo áo xuống, hai cái vú đột nhiên thoát khỏi xiềng xích quần áo nhảy ra ngoài.
“Nhớ bọn nó sao.” Diệp Dao liếm môi, đôi tay nắm lấy chúng, nhũ thịt từ khe hở giữa các ngón tay của cô tràn ra.
"Dao Dao ..." Hoắc Không Hiệp cười khổ, nhìn căn lều cao ngất phía dưới, may mà trong ký túc xá không có ai.
Vài ngày nữa là đến 15 tháng 12, đó là hạn chót nộp hồ sơ đi du học của cậu.
Diêu Dao kéo dây áo lên, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nói cho tôi biết ngày cậu nộp đơn, tôi sẽ đến bãi đậu xe tầng ba khu Nam của trường để tìm cậu.”
Hoắc Không Hiệp gật đầu, ban đầu cậu định gặp cô vào ngày hôm đó.
Ban đầu dự định sẽ nộp hồ sơ vào ngày 13 tháng 12, nhưng Hoắc Không Hiệp vừa nộp hồ sơ vào tối ngày 11, sau khi nộp hồ sơ xong liền trực tiếp gọi cho Diệp Dao.
Diêu Dao đang dự tiệc rượu chiêu đãi do một người bạn tổ chức, khi thấy cuộc gọi của cậu, Diệp Dao nhấc máy, chuẩn bị trả lời cuộc gọi ở đại sảnh.
Vừa định đi ra ngoài, Kỳ Kỳ đã gọi cô lại, cầm áo khoác đi tới.
Cho dù mùa đông rất lạnh, tham gia tiệc rượu đều mặc một chiếc váy mỏng, đó đã trở thành một thói quen của Diệp Dao, nhưng cô ấy vẫn luôn mang theo một chiếc áo khoác dày, khi bước vào sảnh tiệc liền cởi ra. Lần này đi vội nên quên cầm theo.
“Bên ngoài lạnh lắm, Dao Dao.” Kỳ Kỳ khoác áo lên đôi vai trần trụi của Dao Dao.
“Cám ơn.” Diêu Dao vội vàng nghe điện thoại, nói cảm ơn rồi chạy ra ngoài.
“Ừm.” Diêu Dao đeo giày cao gót chạy có chút mệt, thở hổn hển. “Tôi nộp xong rồi, chị đang bận việc gì sao.” Hoắc Không Hiệp thu dọn hành lý trong ký túc xá, cậu trên cơ bản liền được tính là đã tốt nghiệp.
“Không có, bây giờ tôi đi tìm cậu liền.” Diệp Dao tối nay không có thời gian uống rượu, vừa lúc cô có thể tự mình lái xe đến đó.
“Bãi đậu xe tầng ba của khu Nam, hai mươi phút sau.” Diệp Dao nói thêm.
Dù còn hơn chục ngày nữa mới đến lễ Giáng sinh nhưng các doanh nghiệp từ mọi tầng lớp xã hội đã bắt đầu bày biện đèn trang trí, cả thành phố ngập tràn trong không khí Giáng sinh vui vẻ và lãng mạn. Diệp Dao lái xe đến, đột nhiên phát hiện, đang có tuyết rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.