Chương 31: Anh Nhớ
Tường Vân
16/02/2024
Diêu Dao ngồi một ngày một đêm trên máy bay trở về nước, lại bị Hoắc Không Hiệp chơi cả đêm, cậu cũng ngủ thiếp đi sau khi trời sáng, và cả hai đều cùng nhau ngủ đến chiều.
Diêu Dao mở to mắt, sửng sốt một hồi, mới nhớ ra mình đã về nước, sau đó trong đầu hiện lên những đoạn ký ức ngắn của tối qua.
Là cô bị làm đến ngất đi, Diêu Dao trở mình, phát hiện người nào đó đang tựa vào đầu giường nhìn cô.
Rất ít khi Diêu Dao tỉnh ngủ mà Hoắc Không Hiệp còn bên người. Diêu Dao ngẩn người, cậu trần trụi, trên người có mấy vết cào phiếm hồng, cơ ngực và cánh tay đều có thể hấp dẫn cô.
Đây là phạm quy nha! Diêu Dao bò lên cắn một ngụm lên cơ bắp cứng rắn kia, nhận ra cả người đều đau nhức.
Hoắc Không Hiệp kéo Diêu Dao vào lòng, vuốt lại tóc cho cô, vỗ về cô.
Gần hai tháng không gặp, hai người đều thực hưởng thụ thời khắc an nhiên này.
Sau một lúc lâu, Diêu Dao đói bụng, cầm lấy di động ở đầu giường đặt hàng.
Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, Hoắc Không Hiệp cũng không chuẩn bị, vì thế hai người bắt đầu chọn lựa nhãn hàng.
"Cậu ăn sashimi không?"
Diêu Dao quay đầu hỏi cậu, phát hiện cằm cậu râu lún phún, Diêu Dao nhẹ nhàng cắn cằm cậu một cái.
"Không nhiều."
Hoắc Không Hiệp chi tiết hồi đáp.
"Thật ra tôi cũng bình thường."
Diêu Dao đưa ngón cái xuống.
Vì chú ý thân thể Diêu Dao, Hoắc Không Hiệp cuối cùng vẫn chọn thức ăn Quảng Đông khá nhẹ nhàng.
Diêu Dao không cảm kích là mấy, ở Mỹ ăn hai tháng ăn cơm, về nước muốn ăn lẩu thật cay.
"Hôm nào đi ăn lẩu đi, tôi biết một nhà hàng lẩu bò."
Diêu Dao chu môi nói.
"Được."
Hoắc Không Hiệp dịu dàng nói, đều theo ý cô đi.
"Đêm nay và ngày mai cậu có việc gì không?"
Diêu Dao hỏi.
Hoắc Không Hiệp lắc đầu.
Diêu Dao nằm trong lòng cậu, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt trong suốt.
"Đêm nay đi đi."
Cửa hàng đó là nơi vài năm trước chú đưa cô đến, đó là một cửa hàng lẩu, kỳ thật nơi đây giống khu nghỉ mát hơn, bên trong bài trí như một khách sạn năm sao. Chủ quán này hợp tác với một trang trại, vì thế thịt bò tươi luôn được cung cấp mỗi ngày, chỉ với lý do này đã có thể thu hút được không ít thực khách ghé thăm, còn chưa kể đến chất lượng dịch vụ và cảnh vật xung quanh đều rất tốt.
Diêu Dao mang theo một bộ quần áo, một ít đồ trang điểm và đồ vệ sinh cá nhân, và kéo theo một chiếc vali.
Mở nó ra, bên trong đều là quần áo, giày dép và đồ lót nam, toàn bộ đều mới tinh, vẫn còn nhãn giá bên trên.
"Như vậy cậu có thể thay quần áo ở nhà tôi rồi."
Diêu Dao dọn một khoảng trống trong phòng quần áo, bắt đầu mở bao bì, treo quần áo vào trong.
Quần áo Diêu Dao mua rất tốt, cô cũng rất biết cách tôn trọng Hoắc Không Hiệp, cô chọn quần áo đơn giản và có màu sắc trang nhã.
"Tôi thuận tay mua chúng khi dạo phố ở LA."
Diêu Dao nói, Hoắc Không Hiệp đứng dậy giúp cô treo quần áo, tiện tay cầm một chiếc áo sơmi màu đen, phát hiện giá tận bốn con số, đơn vị là đôla.
Hoắc Không Hiệp không quen cuộc sống như vậy, cuộc sống như vậy giống như thời thời khắc khắc đều nhắc nhở cậu về quan hệ giữa hai người.
Diêu Dao vốn có ý tốt, cậu biết số tiền đó đối với cô chẳng đáng là bao, huống hồ Diêu Dao đã biết tài khoản Alipay của cậu, rảnh rỗi lại chuyển khoản qua, mỗi lần đều không hề ít, tài khoản kia nhận tự động, cậu lại không có biện pháp cự tuyệt.
Diêu Dao biết suy nghĩ của cậu. Cô bước tới, áp hai tay vào má giữ khuôn mặt cậu lại.
"Tất cả những thứ này đều là vật ngoài thân, cảm thấy cậu mặc vào đẹp đẽ lại thoải mái thì tôi sẽ mua."
Diêu Dao kiễng chân hôn cậu.
"Hơn nữa về sau cậu sẽ là một người tuyệt vời, đến lúc đó cậu sẽ biết, tiền so với năng lực thật sự không đáng giá nhắc tới."
Diêu Dao lại hôn lên môi cậu.
Hoắc Không Hiệp cúi đầu, cảm kích đáp lại cô.
Bình thường Hoắc Không Hiệp đều mặc áo ngắn tay và quần bò đến trường, hôm qua cậu mặc một bộ đồ trang trọng vì phải đi thực tập. Mặc dù quần áo cắt may không được tinh tế nhưng Hoắc Không Hiệp mặc lên rất đẹp, dễ dàng khiến cho Diêu Dao say như điếu đổ.
Quần áo Diêu Dao mua cho cậu lại càng không cần phải nói, sau khi Hoắc Không Hiệp mặc thử, Diêu Dao tựa vào khung cửa không ngừng tán thưởng.
Diêu Dao mở to mắt, sửng sốt một hồi, mới nhớ ra mình đã về nước, sau đó trong đầu hiện lên những đoạn ký ức ngắn của tối qua.
Là cô bị làm đến ngất đi, Diêu Dao trở mình, phát hiện người nào đó đang tựa vào đầu giường nhìn cô.
Rất ít khi Diêu Dao tỉnh ngủ mà Hoắc Không Hiệp còn bên người. Diêu Dao ngẩn người, cậu trần trụi, trên người có mấy vết cào phiếm hồng, cơ ngực và cánh tay đều có thể hấp dẫn cô.
Đây là phạm quy nha! Diêu Dao bò lên cắn một ngụm lên cơ bắp cứng rắn kia, nhận ra cả người đều đau nhức.
Hoắc Không Hiệp kéo Diêu Dao vào lòng, vuốt lại tóc cho cô, vỗ về cô.
Gần hai tháng không gặp, hai người đều thực hưởng thụ thời khắc an nhiên này.
Sau một lúc lâu, Diêu Dao đói bụng, cầm lấy di động ở đầu giường đặt hàng.
Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, Hoắc Không Hiệp cũng không chuẩn bị, vì thế hai người bắt đầu chọn lựa nhãn hàng.
"Cậu ăn sashimi không?"
Diêu Dao quay đầu hỏi cậu, phát hiện cằm cậu râu lún phún, Diêu Dao nhẹ nhàng cắn cằm cậu một cái.
"Không nhiều."
Hoắc Không Hiệp chi tiết hồi đáp.
"Thật ra tôi cũng bình thường."
Diêu Dao đưa ngón cái xuống.
Vì chú ý thân thể Diêu Dao, Hoắc Không Hiệp cuối cùng vẫn chọn thức ăn Quảng Đông khá nhẹ nhàng.
Diêu Dao không cảm kích là mấy, ở Mỹ ăn hai tháng ăn cơm, về nước muốn ăn lẩu thật cay.
"Hôm nào đi ăn lẩu đi, tôi biết một nhà hàng lẩu bò."
Diêu Dao chu môi nói.
"Được."
Hoắc Không Hiệp dịu dàng nói, đều theo ý cô đi.
"Đêm nay và ngày mai cậu có việc gì không?"
Diêu Dao hỏi.
Hoắc Không Hiệp lắc đầu.
Diêu Dao nằm trong lòng cậu, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt trong suốt.
"Đêm nay đi đi."
Cửa hàng đó là nơi vài năm trước chú đưa cô đến, đó là một cửa hàng lẩu, kỳ thật nơi đây giống khu nghỉ mát hơn, bên trong bài trí như một khách sạn năm sao. Chủ quán này hợp tác với một trang trại, vì thế thịt bò tươi luôn được cung cấp mỗi ngày, chỉ với lý do này đã có thể thu hút được không ít thực khách ghé thăm, còn chưa kể đến chất lượng dịch vụ và cảnh vật xung quanh đều rất tốt.
Diêu Dao mang theo một bộ quần áo, một ít đồ trang điểm và đồ vệ sinh cá nhân, và kéo theo một chiếc vali.
Mở nó ra, bên trong đều là quần áo, giày dép và đồ lót nam, toàn bộ đều mới tinh, vẫn còn nhãn giá bên trên.
"Như vậy cậu có thể thay quần áo ở nhà tôi rồi."
Diêu Dao dọn một khoảng trống trong phòng quần áo, bắt đầu mở bao bì, treo quần áo vào trong.
Quần áo Diêu Dao mua rất tốt, cô cũng rất biết cách tôn trọng Hoắc Không Hiệp, cô chọn quần áo đơn giản và có màu sắc trang nhã.
"Tôi thuận tay mua chúng khi dạo phố ở LA."
Diêu Dao nói, Hoắc Không Hiệp đứng dậy giúp cô treo quần áo, tiện tay cầm một chiếc áo sơmi màu đen, phát hiện giá tận bốn con số, đơn vị là đôla.
Hoắc Không Hiệp không quen cuộc sống như vậy, cuộc sống như vậy giống như thời thời khắc khắc đều nhắc nhở cậu về quan hệ giữa hai người.
Diêu Dao vốn có ý tốt, cậu biết số tiền đó đối với cô chẳng đáng là bao, huống hồ Diêu Dao đã biết tài khoản Alipay của cậu, rảnh rỗi lại chuyển khoản qua, mỗi lần đều không hề ít, tài khoản kia nhận tự động, cậu lại không có biện pháp cự tuyệt.
Diêu Dao biết suy nghĩ của cậu. Cô bước tới, áp hai tay vào má giữ khuôn mặt cậu lại.
"Tất cả những thứ này đều là vật ngoài thân, cảm thấy cậu mặc vào đẹp đẽ lại thoải mái thì tôi sẽ mua."
Diêu Dao kiễng chân hôn cậu.
"Hơn nữa về sau cậu sẽ là một người tuyệt vời, đến lúc đó cậu sẽ biết, tiền so với năng lực thật sự không đáng giá nhắc tới."
Diêu Dao lại hôn lên môi cậu.
Hoắc Không Hiệp cúi đầu, cảm kích đáp lại cô.
Bình thường Hoắc Không Hiệp đều mặc áo ngắn tay và quần bò đến trường, hôm qua cậu mặc một bộ đồ trang trọng vì phải đi thực tập. Mặc dù quần áo cắt may không được tinh tế nhưng Hoắc Không Hiệp mặc lên rất đẹp, dễ dàng khiến cho Diêu Dao say như điếu đổ.
Quần áo Diêu Dao mua cho cậu lại càng không cần phải nói, sau khi Hoắc Không Hiệp mặc thử, Diêu Dao tựa vào khung cửa không ngừng tán thưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.