Chương 28:
Tường Vân
16/02/2024
Diêu Dao vừa nhắn tin đến, nói có tài liệu quan trọng gửi đến nhà cô, nhờ cậu qua ký nhận một chút.
Thuần thục nhấn thang máy lên lầu, Hoắc Không Hiệp kéo kéo cà vạt, cởi áo vest, cởi luôn nút trên áo sơmi.
Vào cửa nhà Diêu Dao, Hoắc Không Hiệp còn chưa kịp bật đèn, trong bóng đêm cậu nhạy bén hơn hẳn, mũi ngửi thấy hương nước hoa, là hương trên người Diêu Dao.
Hoắc Không Hiệp cởi giày, nhẹ nhàng lên lầu.
Trong bóng đêm đột nhiên có người chạy nhanh đến, Hoắc Không Hiệp không phòng bị, lập tức bị người ta đâm đầu vào, đôi tay nhỏ bé ôm lấy thắt lưng cậu, cánh môi mềm mại tìm được đôi môi vương theo hương rượu của cậu, đầu lưỡi liền tiến vào.
Hoắc Không Hiệp lập tức ý thức được người trong trong lòng là Diêu Dao, ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, bắt đầu đáp lại cô, đầu lưỡi không chút do dự bắt đầu tiến công, cùng chiếc lưỡi đinh hương mềm mại kia dây dưa.
"Ưm..." Diêu Dao thỏa mãn phát ra giọng mũi, tay vòng qua cổ cậu.
Hoắc Không Hiệp vuốt ve tấm lưng trần trụi của cô, phát hiện dường như cô chỉ mặc nội y.
Hoắc Không Hiệp vòng tay qua mông bế cô lên, hướng trên lầu mà đi.
Vừa lên lầu, hai người cũng không buông ra, Hoắc Không Hiệp vững vàng bước, bàn tay to giữ cặp mông tròn trịa của cô.
Hai người đến đầu giường, vẫn không muốn rời, Hoắc Không Hiệp buông tay, đặt Diêu Dao trên giường.
Nương theo ánh trăng, Diêu Dao nhìn rõ chàng trai đã lâu không gặp.
Cậu dường như trưởng thành hơn một chút, ngũ quan đích càng thêm rõ ràng, KHông Hiệp nhìn đến tiểu huyệt co rút của Diêu Dao mà thân mình đang mặc bộ âu phục của cảm thấy ngứa ngáy, Diêu Dao thấy cậu cởi cà vạt, nút áo sơmi, từng chiếc từng chiếc được mở, thân hình to lớn lộ ra trước mắt cô, thời điểm cởi đến quần lót, Diêu Dao tiến lên ngăn tay cậu lại.
Hoắc Không Hiệp nheo mắt nhìn cô, cô quả nhiên chỉ mặc một bộ nội y màu trắng, bầu ngực bị bao lại, hạ thân là quần lót chữ "T", Hoắc Không Hiệp không nhúc nhích, muốn nhìn xem cô định làm gì.
Diêu Dao bò dậy quỳ gối trên giường, tay chạm vào túp lều cao cao kia, kéo quần lót xuống, cự long vươn cao được thả, bật dậy trước mắt cô, hương vị của cậu phả vào mặt cô, nhẹ nhàng mà khoan khoái, có một chút tanh nồng, Diêu Dao ngửi thấy, tiểu huyệt bắt đầu chảy nước, Diêu Dao khép hai chân lại.
Cho tới bây giờ Diêu Dao dùng miệng, đương nhiên cô cũng không cần hầu hạ ai như vậy, nhưng một khắc này cô chút muốn ngậm côn thịt kia vào.
Hai tay cô cầm côn thịt cứng nóng kia.
Diêu Dao đưa sát vào ngửi ngửi, không có gì mùi gì lạ, Diêu Dao vươn đầu lưỡi liếm một chút.
Hoắc Không Hiệp run lên, cậu chưa từng nghĩ Diêu Dao dùng miệng, hai tay vuốt tóc cô, hình như đã dài hơn một chút.
Diêu Dao như được cổ vũ, nhẹ nhàng liếm vật nóng bỏng kia, Hoắc Không Hiệp kìm lại ý định muốn nhét vật kia vào miệng cô.
Côn thịt rất lớn, bề mặt còn che kín bởi gân xanh và mạch máu, Diêu Dao liếm từ trên xuống dưới, rồi đến hai viên tròn tròn.
"A"
Hoắc Không Hiệp nhịn không được thở ra, Diêu Dao đứng dậy, ngậm lấy đỉnh vật nóng bỏng kia, nuốt vào nhả ra.
Hoắc Không Hiệp xiết chặt nắm tay, kiềm chế ý muốn nhấn đầu Diêu Dao vào sâu hơn.
Diêu Dao miễn cưỡng nuốt vào phun ra, làm vài lần dần dần nắm được kỹ xảo, đầu lưỡi đồng thời liếm liếm, có khi còn liếm một vòng quanh quy đầu.
Hoắc Không Hiệp nhìn Diêu Dao, đôi môi hồng bị cậu giày vò, còn luyến tiếc rời đi, nước bọt lưu lại nơi khóe miệng, nhỏ lên bầu ngực, côn thịt được khoang miệng ấm áp bao quanh, đầu lưỡi mềm mại tựa như rắn nước quấn quanh cậu.
Diêu Dao ngước mắt nhìn Hoắc Không Hiệp, nước mắt cô long lanh lưu lại trên khóe mi, ánh mắt mang theo dục vọng, côn thịt đột nhiên trướng lớn một vòng, Diêu Dao nức nở thành tiếng.
"Mẹ kiếp!"
Hoắc Không Hiệp mắng, rút côn thịt trong miệng Diêu Dao ra, đè cô xuống giường.
"Ăn ngon không?"
Hoắc Không Hiệp nhìn vào mắt cô, khàn giọng hỏi.
Đôi chân Diêu Dao cọ vào bắp chân cậu, cô vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi đỏ mọng, cuối cùng tựa như đang thưởng thức, khẽ hé miệng.
"Ngon." Cô nói.
Thân dưới Hoắc Không Hiệp lập tức thúc vào nơi sâu nhất của cô.
Thuần thục nhấn thang máy lên lầu, Hoắc Không Hiệp kéo kéo cà vạt, cởi áo vest, cởi luôn nút trên áo sơmi.
Vào cửa nhà Diêu Dao, Hoắc Không Hiệp còn chưa kịp bật đèn, trong bóng đêm cậu nhạy bén hơn hẳn, mũi ngửi thấy hương nước hoa, là hương trên người Diêu Dao.
Hoắc Không Hiệp cởi giày, nhẹ nhàng lên lầu.
Trong bóng đêm đột nhiên có người chạy nhanh đến, Hoắc Không Hiệp không phòng bị, lập tức bị người ta đâm đầu vào, đôi tay nhỏ bé ôm lấy thắt lưng cậu, cánh môi mềm mại tìm được đôi môi vương theo hương rượu của cậu, đầu lưỡi liền tiến vào.
Hoắc Không Hiệp lập tức ý thức được người trong trong lòng là Diêu Dao, ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, bắt đầu đáp lại cô, đầu lưỡi không chút do dự bắt đầu tiến công, cùng chiếc lưỡi đinh hương mềm mại kia dây dưa.
"Ưm..." Diêu Dao thỏa mãn phát ra giọng mũi, tay vòng qua cổ cậu.
Hoắc Không Hiệp vuốt ve tấm lưng trần trụi của cô, phát hiện dường như cô chỉ mặc nội y.
Hoắc Không Hiệp vòng tay qua mông bế cô lên, hướng trên lầu mà đi.
Vừa lên lầu, hai người cũng không buông ra, Hoắc Không Hiệp vững vàng bước, bàn tay to giữ cặp mông tròn trịa của cô.
Hai người đến đầu giường, vẫn không muốn rời, Hoắc Không Hiệp buông tay, đặt Diêu Dao trên giường.
Nương theo ánh trăng, Diêu Dao nhìn rõ chàng trai đã lâu không gặp.
Cậu dường như trưởng thành hơn một chút, ngũ quan đích càng thêm rõ ràng, KHông Hiệp nhìn đến tiểu huyệt co rút của Diêu Dao mà thân mình đang mặc bộ âu phục của cảm thấy ngứa ngáy, Diêu Dao thấy cậu cởi cà vạt, nút áo sơmi, từng chiếc từng chiếc được mở, thân hình to lớn lộ ra trước mắt cô, thời điểm cởi đến quần lót, Diêu Dao tiến lên ngăn tay cậu lại.
Hoắc Không Hiệp nheo mắt nhìn cô, cô quả nhiên chỉ mặc một bộ nội y màu trắng, bầu ngực bị bao lại, hạ thân là quần lót chữ "T", Hoắc Không Hiệp không nhúc nhích, muốn nhìn xem cô định làm gì.
Diêu Dao bò dậy quỳ gối trên giường, tay chạm vào túp lều cao cao kia, kéo quần lót xuống, cự long vươn cao được thả, bật dậy trước mắt cô, hương vị của cậu phả vào mặt cô, nhẹ nhàng mà khoan khoái, có một chút tanh nồng, Diêu Dao ngửi thấy, tiểu huyệt bắt đầu chảy nước, Diêu Dao khép hai chân lại.
Cho tới bây giờ Diêu Dao dùng miệng, đương nhiên cô cũng không cần hầu hạ ai như vậy, nhưng một khắc này cô chút muốn ngậm côn thịt kia vào.
Hai tay cô cầm côn thịt cứng nóng kia.
Diêu Dao đưa sát vào ngửi ngửi, không có gì mùi gì lạ, Diêu Dao vươn đầu lưỡi liếm một chút.
Hoắc Không Hiệp run lên, cậu chưa từng nghĩ Diêu Dao dùng miệng, hai tay vuốt tóc cô, hình như đã dài hơn một chút.
Diêu Dao như được cổ vũ, nhẹ nhàng liếm vật nóng bỏng kia, Hoắc Không Hiệp kìm lại ý định muốn nhét vật kia vào miệng cô.
Côn thịt rất lớn, bề mặt còn che kín bởi gân xanh và mạch máu, Diêu Dao liếm từ trên xuống dưới, rồi đến hai viên tròn tròn.
"A"
Hoắc Không Hiệp nhịn không được thở ra, Diêu Dao đứng dậy, ngậm lấy đỉnh vật nóng bỏng kia, nuốt vào nhả ra.
Hoắc Không Hiệp xiết chặt nắm tay, kiềm chế ý muốn nhấn đầu Diêu Dao vào sâu hơn.
Diêu Dao miễn cưỡng nuốt vào phun ra, làm vài lần dần dần nắm được kỹ xảo, đầu lưỡi đồng thời liếm liếm, có khi còn liếm một vòng quanh quy đầu.
Hoắc Không Hiệp nhìn Diêu Dao, đôi môi hồng bị cậu giày vò, còn luyến tiếc rời đi, nước bọt lưu lại nơi khóe miệng, nhỏ lên bầu ngực, côn thịt được khoang miệng ấm áp bao quanh, đầu lưỡi mềm mại tựa như rắn nước quấn quanh cậu.
Diêu Dao ngước mắt nhìn Hoắc Không Hiệp, nước mắt cô long lanh lưu lại trên khóe mi, ánh mắt mang theo dục vọng, côn thịt đột nhiên trướng lớn một vòng, Diêu Dao nức nở thành tiếng.
"Mẹ kiếp!"
Hoắc Không Hiệp mắng, rút côn thịt trong miệng Diêu Dao ra, đè cô xuống giường.
"Ăn ngon không?"
Hoắc Không Hiệp nhìn vào mắt cô, khàn giọng hỏi.
Đôi chân Diêu Dao cọ vào bắp chân cậu, cô vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi đỏ mọng, cuối cùng tựa như đang thưởng thức, khẽ hé miệng.
"Ngon." Cô nói.
Thân dưới Hoắc Không Hiệp lập tức thúc vào nơi sâu nhất của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.