Chương 4: Yêu Em (H)
Tường Vân
16/02/2024
Hoắc Không Hiệp một tay ôm ngang thắt lưng, một tay nâng mông cô ôm ra khỏi phòng tắm. Diêu Dao một khắc cũng không muốn lãng phí, cô ôm lấy khuôn mặt Không Hiệp, bắt đầu gặm cắn môi cậu. Hoắc Không Hiệp không cam lòng yếu thế liền đáp lại cô. Đang lúc bất phân thắng bại, Hoắc Không Hiệp ném Diêu Dao xuống chiếc giường mềm mại, tiện tay cởi chiếc áo choàng ném xuống đất, thuận tiện ngồi lên người cô.
Áo tắm của cô cũng lộn xộn, để lộ hơn nửa khối tròn đầy trước ngực, Hoắc Không Hiệp đỏ mắt nhìn, đã sớm muốn tới khi dễ một phen, hai chân khóa chặt thân hình mỏng manh của cô ở giữa, miệng ngậm vào một bên nhũ hoa của cô.
Hoắc Không Hiệp một tay chống bên mạn sườn cô, tay kia ra sức nắn bóp khối tròn còn lại. Ngực Diêu Dao đầy đặn, vừa khít một nắm tay, bầu ngực trắng nõn ẩn hiện sau những ngón tay của cậu, bị cậu nhào nặn thành nhiều hình dạng khác nhau. Miệng nhấm mút nhũ hoa, khiến đầu ti ngày càng cứng rắn, cậu giống như muốn hút ra sữa vậy.
"A! Nhẹ thôi!"
Diêu Dao bị mút đến chịu không nổi nữa, cô nhẹ nhàng giúp cậu, Không Hiệp ngại cô vướng bận, lập tức nắm lấy hai cổ tay Diêu Dao giữ chặt trên đầu cô.
Diêu Dao trừng cậu, chưa từng có người dám đối xử với cô như thế, vừa định phát tác, tay Không Hiệp đã tìm tới giữa hai chân cô, đột nhiên ấn mạnh vào hạt đậu đang sưng lên của cô.
"A!"
Tiếng kêu đột nhiên trở nên yêu kiều. Tay cậu có một lớp chai mỏng, không giống với những kích thích người khác mang đến, ngay cả khi cậu không có bất kỳ kỹ năng nào, cũng có thể khiến tiểu huyệt của cô ướt sũng.
Bên dưới Hoắc Không Hiệp như sắp nổ tung, nhiệt độ của côn thịt nóng đến dọa người. Cậu đứng dậy nắm lấy mắt cá chân tinh tế, kéo cô về phía mình. Côn thịt đột nhiên đâm vào khe thịt ướt sũng của cô. Vật nóng của cậu ở trong huyệt hoa non mềm ma sát tới lui, cọ qua miệng huyệt, ngẫu nhiên để lại vết xước, khiến nó sưng lên, làm Diêu Dao run rẩy không ngừng.
"Đừng, cậu đừng cứ tiến vào như vậy chứ!"
Diêu Dao nắm chặt tấm ga giường, nước mắt lưng tròng, làm cho Hoắc Không Hiệp cảm giác cô đang dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn cậu vậy. Nhịn không được, cậu đưa tay tìm tòi tiểu huyệt. Kết quả, thật nhiều nước, xem qua huyệt đạo, viên đậu bị cậu cọ sát đến mức không thể sưng hơn được nữa.
"A!"
Diêu Dao bị đầu ngón tay cậu chạm vào làm cho đạt đến cao trào, đầu ngón tay cấu vào cánh tay cậu.
"Mang bao ở đầu giường vào đi!"
Diêu Dao thở hổn hển, chỉ ngón tay vào chiếc tủ đầu giường, bộ dáng uể oải nằm trên giường. Nhũ hoa dựng đứng giữa không trung vẫn còn lấp lánh ánh nước bọt của Hoắc Không Hiệp, giữa hai chân là chất dịch trăng trắng. Thảm cỏ đen nhánh của cậu cũng bị vấy dâm dịch của cô, thật dâm mĩ.
Hoắc Không Hiệp vươn tay, lấy ra một bộ. Hoắc Không Hiệp là lần đầu tiên gặp, cậu nhìn kĩ một lượt trước khi mặc vào.
Thử cố nhét vào vài lần, nhưng vẫn bị tuột ra ngoài. Huyệt đạo Diêu Dao quá nhỏ, cậu lại sợ làm cô bị thương, vì vậy không dám dùng sức đi vào.
Diêu Dao nằm trên giường khóc không ra nước mắt. Cái này không phải là cô tìm một trai bao mà là gặp phải một tiểu tổ tông rồi!
Diêu Dao đành tự mình cầm lấy vật nóng bỏng kia, giữ dương vật nóng bỏng của cậu, đặt vào cửa huyệt của mình.
Nhìn vẻ mặt do dự của Hoắc Không Hiệp, Diêu Dao dùng hai chân quấn quanh eo cậu, môi đỏ mọng phun ra hai chữ: "Làm đi!"
Hoắc Không Hiệp gạt bỏ lo lắng, trực tiếp đi vào.
"A!" Tiểu huyệt vang lên một tiếng, cậu trực tiếp đâm đến điểm sâu nhất, Hoắc Không Hiệp thoải mái thở dài, hóa ra hương vị của cô lại thật tuyệt vời, vách thịt gắt gao quấn chặt, ấm áp mà lại ướt át. Giống như vô số cái miệng nhỏ muốn hút ra tinh dịch cậu, Hoắc Không Hiệp nhịn không được, bắt đầu mạnh mẽ cắm vào.
"Cậu đừng... cậu đừng...ừ... sâu như vậy..."
Cô bị húc đến nỗi lời nói ra cũng không lưu loát, hai chân quấn quanh eo để không bị húc văng. Hoắc Không Hiệp chưa biết bất kỳ kỹ thuật nào, cậu chỉ biết cậy mạnh mà cắm rút không ngừng. Nhanh hơn, lại sâu hơn. Diêu Dao vừa mới trải qua một cao trào, không thể chịu được một những cú thúc như vậy, tiếng kêu cũng ngày càng lớn, càng trở nên mị hoặc, cô cảm thấy mình lại sắp đạt cao trào lần nữa.
"Quá... quá... sâu... a... Không Hiệp!"
Côn thịt đột nhiên hung hăng chà xát chỗ thịt mềm mại kia của cô. Diêu Dao vốn không phòng bị, lại lần nữa đạt cực khoái. Hoắc Không Hiệp bị cô siết chặt bất ngờ bắn ra.
Cách lớp áo mưa, Diêu Dao có thể cảm nhận được nhiệt độ tinh dịch của cậu, nóng đến nổi khiến cô không thể ngừng run rẩy. Hoắc Không Hiệp chỉ cảm thấy cái miệng nhỏ bên dưới của cô đang mút lấy cậu, côn thịt vừa mới mềm ra lập tức có dấu hiệu cứng trở lại trong hang nhỏ của cô.
"Cậu sao thế?"
Diêu Dao không thể tin được nhìn cậu, thấy cậu đưa tay lấy ra một cái bao khác trên tủ, lúc cậu rút ra khỏi cơ thể cô còn phát ra âm thanh dâm mĩ, như thể cậu chưa muốn rời đi, nhanh chóng xé bao, mang vào cái thứ hai, đâm vào hang nhỏ ấm áp của cô lần nữa.
Qua một lần trải nghiệm, Hoắc Không Hiệp không còn giống lần đầu tiên chỉ biết cậy mạnh, nhưng vẫn mê đắm cao trào trong huyệt thịt bé nhỏ. Thời điểm cậu rời khỏi, tiểu huyệt dường như còn muốn giữ cậu lại, không cho cậu ra ngoài. Hoắc Không Hiệp chậm rãi chen vào một lần nữa. Hoắc Không Hiệp nhìn chằm chằm vào đôi mắt mộng mị của Diêu Dao, lại nhìn cặp thỏ trước ngực cô không ngừng lắc lư, xóc nảy theo luật động của cậu, Hoắc Không Hiệp cúi xuống, ngậm lấy một quả anh đào.
"Cậu nhanh lên một chút! A!"
Diêu Dao không chịu nổi dày vò như vậy, thúc giục cậu động nhanh hơn, nhưng khi Hoắc Hiệp Không đâm vào, nghiền nát huyệt hoa mềm mịn, Diêu Dao rốt cục chịu không nổi, khóc thành tiếng.
"Cầu cậu, mau một chút... ừ... a!"
Hoắc Không Hiệp nghe thấy cô cầu xin tha thứ liền bắt đầu mạnh mẽ cắm vào, trong tay bóp lấy bầu ngực của cô, làm Diêu Dao vừa đau đớn lại sảng khoái. Diêu Dao lại lần nữa đạt đến đỉnh điểm, động nhỏ không ngừng bị cậu đâm vào rút ra tạo thành bọt trắng. Nhưng Hoắc Không Hiệp dường như không có ý dừng lại, như thể cậu không biết mệt mỏi. Cho đến khi Diêu Dao dần mất đi ý thức, Hoắc Không Hiệp vẫn chưa bắn lần thứ hai.
Trước khi ngất xỉu, Diêu Dao một thoáng đã nghĩ, cái này không phải là cô chơi cậu, mà là cậu chơi cô nha!
Mặc dù Diêu Dao đã ngất, tiểu huyệt của cô vẫn chặt chẽ cắn mút, sợ rằng Hoắc Không Hiệp đã không thể tự kiềm chế, sau mấy chục lần mạnh mẽ đâm vào, cuối cùng cậu cũng bắn vào nơi sâu nhất của cô.
Miệng nhỏ nhanh chóng co thắt, Diêu Dao run rẩy, cũng không tỉnh dậy.
Hoắc Không Hiệp thở hổn hển, nhìn chằm chằm Diêu Dao đang bất tỉnh.
Cậu có vẻ mất khống chế, khiến Diêu Dao ngất xỉu. Cô sẽ tức giận chứ?
Hoắc Không Hiệp không biết, trước tiên cậu đi vào phòng tắm vệ sinh qua một chút, sau đó lại tìm một chiếc khăn sạch với một ít nước nóng, đi vào phòng ngủ lau cho Diêu Dao.
Có vẻ như cậu thực sự mất kiểm soát. Ngực cô có vài vết ngón tay đỏ thẫm. Tiểu huyệt bị khinh bạc quá mức biến thành màu đỏ thẫm, miệng động không thể khép lại như bình thường, vẫn đang chảy ra dâm dịch.
Hoắc Không Hiệp lau người cho cô, ga giường đều dính dấu vết hoan ái ban nãy. Hoắc Không Hiệp ôm lấy Diêu Dao đi phòng dành cho khách ngủ.
Diêu Dao vẫn đang ngủ say, nhiệt độ cơ thể của cậu rất cao, Diêu Dao tiếp xúc với thứ ấm áp như vậy liền muốn tới gần thêm một chút. Hai người toàn thân trần trụi cứ thế gắt gao ôm nhau.
Hoắc Không Hiệp đắp chăn cho cô, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Diêu Dao, tâm tình phức tạp.
Hai người đã làm chuyện thân mật nhất, nhưng thực tế, cả hai chẳng biết gì về nhau, ngoại trừ cái tên.
Hoắc Không Hiệp không biết, qua đêm nay, cuộc đời cậu đã xảy ra một biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Mà tất cả điều này là vì cậu đã gặp Diêu Dao chứ không phải một ai khác.
Áo tắm của cô cũng lộn xộn, để lộ hơn nửa khối tròn đầy trước ngực, Hoắc Không Hiệp đỏ mắt nhìn, đã sớm muốn tới khi dễ một phen, hai chân khóa chặt thân hình mỏng manh của cô ở giữa, miệng ngậm vào một bên nhũ hoa của cô.
Hoắc Không Hiệp một tay chống bên mạn sườn cô, tay kia ra sức nắn bóp khối tròn còn lại. Ngực Diêu Dao đầy đặn, vừa khít một nắm tay, bầu ngực trắng nõn ẩn hiện sau những ngón tay của cậu, bị cậu nhào nặn thành nhiều hình dạng khác nhau. Miệng nhấm mút nhũ hoa, khiến đầu ti ngày càng cứng rắn, cậu giống như muốn hút ra sữa vậy.
"A! Nhẹ thôi!"
Diêu Dao bị mút đến chịu không nổi nữa, cô nhẹ nhàng giúp cậu, Không Hiệp ngại cô vướng bận, lập tức nắm lấy hai cổ tay Diêu Dao giữ chặt trên đầu cô.
Diêu Dao trừng cậu, chưa từng có người dám đối xử với cô như thế, vừa định phát tác, tay Không Hiệp đã tìm tới giữa hai chân cô, đột nhiên ấn mạnh vào hạt đậu đang sưng lên của cô.
"A!"
Tiếng kêu đột nhiên trở nên yêu kiều. Tay cậu có một lớp chai mỏng, không giống với những kích thích người khác mang đến, ngay cả khi cậu không có bất kỳ kỹ năng nào, cũng có thể khiến tiểu huyệt của cô ướt sũng.
Bên dưới Hoắc Không Hiệp như sắp nổ tung, nhiệt độ của côn thịt nóng đến dọa người. Cậu đứng dậy nắm lấy mắt cá chân tinh tế, kéo cô về phía mình. Côn thịt đột nhiên đâm vào khe thịt ướt sũng của cô. Vật nóng của cậu ở trong huyệt hoa non mềm ma sát tới lui, cọ qua miệng huyệt, ngẫu nhiên để lại vết xước, khiến nó sưng lên, làm Diêu Dao run rẩy không ngừng.
"Đừng, cậu đừng cứ tiến vào như vậy chứ!"
Diêu Dao nắm chặt tấm ga giường, nước mắt lưng tròng, làm cho Hoắc Không Hiệp cảm giác cô đang dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn cậu vậy. Nhịn không được, cậu đưa tay tìm tòi tiểu huyệt. Kết quả, thật nhiều nước, xem qua huyệt đạo, viên đậu bị cậu cọ sát đến mức không thể sưng hơn được nữa.
"A!"
Diêu Dao bị đầu ngón tay cậu chạm vào làm cho đạt đến cao trào, đầu ngón tay cấu vào cánh tay cậu.
"Mang bao ở đầu giường vào đi!"
Diêu Dao thở hổn hển, chỉ ngón tay vào chiếc tủ đầu giường, bộ dáng uể oải nằm trên giường. Nhũ hoa dựng đứng giữa không trung vẫn còn lấp lánh ánh nước bọt của Hoắc Không Hiệp, giữa hai chân là chất dịch trăng trắng. Thảm cỏ đen nhánh của cậu cũng bị vấy dâm dịch của cô, thật dâm mĩ.
Hoắc Không Hiệp vươn tay, lấy ra một bộ. Hoắc Không Hiệp là lần đầu tiên gặp, cậu nhìn kĩ một lượt trước khi mặc vào.
Thử cố nhét vào vài lần, nhưng vẫn bị tuột ra ngoài. Huyệt đạo Diêu Dao quá nhỏ, cậu lại sợ làm cô bị thương, vì vậy không dám dùng sức đi vào.
Diêu Dao nằm trên giường khóc không ra nước mắt. Cái này không phải là cô tìm một trai bao mà là gặp phải một tiểu tổ tông rồi!
Diêu Dao đành tự mình cầm lấy vật nóng bỏng kia, giữ dương vật nóng bỏng của cậu, đặt vào cửa huyệt của mình.
Nhìn vẻ mặt do dự của Hoắc Không Hiệp, Diêu Dao dùng hai chân quấn quanh eo cậu, môi đỏ mọng phun ra hai chữ: "Làm đi!"
Hoắc Không Hiệp gạt bỏ lo lắng, trực tiếp đi vào.
"A!" Tiểu huyệt vang lên một tiếng, cậu trực tiếp đâm đến điểm sâu nhất, Hoắc Không Hiệp thoải mái thở dài, hóa ra hương vị của cô lại thật tuyệt vời, vách thịt gắt gao quấn chặt, ấm áp mà lại ướt át. Giống như vô số cái miệng nhỏ muốn hút ra tinh dịch cậu, Hoắc Không Hiệp nhịn không được, bắt đầu mạnh mẽ cắm vào.
"Cậu đừng... cậu đừng...ừ... sâu như vậy..."
Cô bị húc đến nỗi lời nói ra cũng không lưu loát, hai chân quấn quanh eo để không bị húc văng. Hoắc Không Hiệp chưa biết bất kỳ kỹ thuật nào, cậu chỉ biết cậy mạnh mà cắm rút không ngừng. Nhanh hơn, lại sâu hơn. Diêu Dao vừa mới trải qua một cao trào, không thể chịu được một những cú thúc như vậy, tiếng kêu cũng ngày càng lớn, càng trở nên mị hoặc, cô cảm thấy mình lại sắp đạt cao trào lần nữa.
"Quá... quá... sâu... a... Không Hiệp!"
Côn thịt đột nhiên hung hăng chà xát chỗ thịt mềm mại kia của cô. Diêu Dao vốn không phòng bị, lại lần nữa đạt cực khoái. Hoắc Không Hiệp bị cô siết chặt bất ngờ bắn ra.
Cách lớp áo mưa, Diêu Dao có thể cảm nhận được nhiệt độ tinh dịch của cậu, nóng đến nổi khiến cô không thể ngừng run rẩy. Hoắc Không Hiệp chỉ cảm thấy cái miệng nhỏ bên dưới của cô đang mút lấy cậu, côn thịt vừa mới mềm ra lập tức có dấu hiệu cứng trở lại trong hang nhỏ của cô.
"Cậu sao thế?"
Diêu Dao không thể tin được nhìn cậu, thấy cậu đưa tay lấy ra một cái bao khác trên tủ, lúc cậu rút ra khỏi cơ thể cô còn phát ra âm thanh dâm mĩ, như thể cậu chưa muốn rời đi, nhanh chóng xé bao, mang vào cái thứ hai, đâm vào hang nhỏ ấm áp của cô lần nữa.
Qua một lần trải nghiệm, Hoắc Không Hiệp không còn giống lần đầu tiên chỉ biết cậy mạnh, nhưng vẫn mê đắm cao trào trong huyệt thịt bé nhỏ. Thời điểm cậu rời khỏi, tiểu huyệt dường như còn muốn giữ cậu lại, không cho cậu ra ngoài. Hoắc Không Hiệp chậm rãi chen vào một lần nữa. Hoắc Không Hiệp nhìn chằm chằm vào đôi mắt mộng mị của Diêu Dao, lại nhìn cặp thỏ trước ngực cô không ngừng lắc lư, xóc nảy theo luật động của cậu, Hoắc Không Hiệp cúi xuống, ngậm lấy một quả anh đào.
"Cậu nhanh lên một chút! A!"
Diêu Dao không chịu nổi dày vò như vậy, thúc giục cậu động nhanh hơn, nhưng khi Hoắc Hiệp Không đâm vào, nghiền nát huyệt hoa mềm mịn, Diêu Dao rốt cục chịu không nổi, khóc thành tiếng.
"Cầu cậu, mau một chút... ừ... a!"
Hoắc Không Hiệp nghe thấy cô cầu xin tha thứ liền bắt đầu mạnh mẽ cắm vào, trong tay bóp lấy bầu ngực của cô, làm Diêu Dao vừa đau đớn lại sảng khoái. Diêu Dao lại lần nữa đạt đến đỉnh điểm, động nhỏ không ngừng bị cậu đâm vào rút ra tạo thành bọt trắng. Nhưng Hoắc Không Hiệp dường như không có ý dừng lại, như thể cậu không biết mệt mỏi. Cho đến khi Diêu Dao dần mất đi ý thức, Hoắc Không Hiệp vẫn chưa bắn lần thứ hai.
Trước khi ngất xỉu, Diêu Dao một thoáng đã nghĩ, cái này không phải là cô chơi cậu, mà là cậu chơi cô nha!
Mặc dù Diêu Dao đã ngất, tiểu huyệt của cô vẫn chặt chẽ cắn mút, sợ rằng Hoắc Không Hiệp đã không thể tự kiềm chế, sau mấy chục lần mạnh mẽ đâm vào, cuối cùng cậu cũng bắn vào nơi sâu nhất của cô.
Miệng nhỏ nhanh chóng co thắt, Diêu Dao run rẩy, cũng không tỉnh dậy.
Hoắc Không Hiệp thở hổn hển, nhìn chằm chằm Diêu Dao đang bất tỉnh.
Cậu có vẻ mất khống chế, khiến Diêu Dao ngất xỉu. Cô sẽ tức giận chứ?
Hoắc Không Hiệp không biết, trước tiên cậu đi vào phòng tắm vệ sinh qua một chút, sau đó lại tìm một chiếc khăn sạch với một ít nước nóng, đi vào phòng ngủ lau cho Diêu Dao.
Có vẻ như cậu thực sự mất kiểm soát. Ngực cô có vài vết ngón tay đỏ thẫm. Tiểu huyệt bị khinh bạc quá mức biến thành màu đỏ thẫm, miệng động không thể khép lại như bình thường, vẫn đang chảy ra dâm dịch.
Hoắc Không Hiệp lau người cho cô, ga giường đều dính dấu vết hoan ái ban nãy. Hoắc Không Hiệp ôm lấy Diêu Dao đi phòng dành cho khách ngủ.
Diêu Dao vẫn đang ngủ say, nhiệt độ cơ thể của cậu rất cao, Diêu Dao tiếp xúc với thứ ấm áp như vậy liền muốn tới gần thêm một chút. Hai người toàn thân trần trụi cứ thế gắt gao ôm nhau.
Hoắc Không Hiệp đắp chăn cho cô, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Diêu Dao, tâm tình phức tạp.
Hai người đã làm chuyện thân mật nhất, nhưng thực tế, cả hai chẳng biết gì về nhau, ngoại trừ cái tên.
Hoắc Không Hiệp không biết, qua đêm nay, cuộc đời cậu đã xảy ra một biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Mà tất cả điều này là vì cậu đã gặp Diêu Dao chứ không phải một ai khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.