Chương 4: CHƯƠNG 2.2: Họ Tịch kia, thiên đường có lối anh không đi
Tuyết Ảnh Sương Hồn
12/10/2015
Quý Phong thân làm đại diện phụ huynh, nhiệt tình đi lên phía trước nghênh đón các giáo viên mà em gái mình mời đến tham gia bữa tiệc sinh nhật. Quý Vân lần lượt giới thiệu từng người với anh, những giáo viên thực tập trẻ tuổi này đều là dùng sự nhiệt tình giống nhau để đáp lại anh, nhưng lúc giới thiệu đến người thanh niên mặc áo sơ mi màu xanh da trời, anh ta chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái.
“Chào anh.”
Quý Phong nhìn thấy anh ta liền sững lại, anh nhận ra khuôn mặt này, khuôn mặt tỏa sáng giống như một vì sao trên bầu trời. Anh ta chắc cũng nhận ra anh rồi, bề ngoài tỏ vẻ thản nhiên nhưng đôi mắt sâu thẳm ẩn giấu sự thảng thốt thoáng qua.
“Anh trai, đây là thầy giáo Tịch.”
Định thần lại, Quý Phong mỉm cười, bắt tay với anh ta. “Chào anh, thầy giáo Tịch.”
Sau khi bắt tay, trong lúc vô thức, Quý Phong quay đầu nhìn Bạc Hà đang đứng cách đó không xa. Vô cùng nhạy bén, Tịch Duệ Nam cũng nhìn theo anh, lúc trông thấy Bạc Hà, anh ta không quá kinh ngạc, rõ ràng sau khi nhìn thấy Quý Phong, anh ta đã chuẩn bị tâm lý sẽ thấy cô. Biểu cảm của cô rất bình tĩnh, chỉ là ánh mắt đột nhiên lạnh lùng như đóng băng.
Bạc Hà nửa cười nửa không đi đến. “Vân Vân, mấy vị này chính là giáo viên em mời đến à?”
Quý Vân lại giới thiệu chị gái mình cho mấy giáo viên, những người khác không nói làm gì, chỉ có Tịch Duệ Nam nghe thấy tên “Bạc Hà” liền nhướng mày, vẻ vô cùng bất ngờ. Anh ta biết gia đình Bạc Hà trước đây chỉ có hai bố con, từ lúc nào lại xuất hiện một đôi anh trai em gái như thế này? Nhưng anh ta vẫn im lặng.
Sau khi giới thiệu anh trai, chị gái, Quý Vân dẫn các giáo viên đến bên bàn ăn trước. Tịch Duệ Nam vẫn đi sau cùng, Bạc Hà đi bên trái anh ta, hạ giọng nhỏ đến mức chỉ để một mình anh ta nghe thấy: “Họ Tịch kia, thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa anh lại xông vào. Khà, khà, khà.”
Giẫm hỏng giầy sắt tìm chẳng thấy, lúc có được lại không tốn chút sức lực nào. Bạc Hà thật sự không ngờ, Tịch Duệ Nam hóa ra đang lẩn trong trường học của Quý Vân. Anh ta lại còn làm giáo viên, đây thực sự là chuyện đáng cười nhất của năm.
Tịch Duệ Nam không thèm đếm xỉa đến cô, vờ như chẳng nghe thấy gì bước nhanh rời đi. Ánh đèn neon rực rỡ chiếu lên chiếc áo sơ mi màu xanh da trời sạch sẽ của anh ta, khiến thân hình cao ráo của anh ta trở nên lấp lánh. Nhưng trên khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt lại băng giá, lạnh lẽo, không một tia ấm áp.
Không ai phát giác ra con sóng ngầm cuộn trào giữa hai người họ, ngoại trừ Quý Phong ngẫu nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn mang theo sự phỏng đoán.
Tịch Duệ Nam đi đến bên bàn ăn, cầm chai nước khoáng uống hai ngụm. Quý Vân nhiệt tình đưa cho anh ta một đĩa thịt nướng, anh ta cầm lấy, cảm ơn nhưng cũng chẳng động đến.
Tịch Duệ Nam rất hối hận vì đã đến tham gia bữa tiệc sinh nhật này, vốn dĩ anh ta cũng không muốn đến nhưng Quý Vân mời hết lần này đến lần khác, thêm vào đó mấy đồng nghiệp cứ một mực kéo anh ta tham gia, chẳng biết làm thế nào, đành phải cùng đi một chuyến. Không ngờ chị gái của Quý Vân là Bạc Hà, vì sao bọn họ lại là chị em?
“Thầy giáo Tịch, vì sao thầy không ăn ạ? Có phải thầy không thích ăn những thứ đồ nướng này không? Thầy muốn ăn gì, em bảo người làm cho thầy.”
Quý Vân rõ ràng đối xử với anh chu đáo, nhiệt tình hơn những giáo viên khác, Bạc Hà ở gần đó nhìn thấy, đột nhiên có một chút cảnh giác.
“Không cần đâu, bây giờ tôi không đói, để lát nữa ăn sau đi. Quý Vân, bọn Hạ Lôi đang gọi em đó, em qua xem sao đi.”
Quý Vân nhanh nhẹn cất bước rời đi, Bạc Hà nhân cơ hội lập tức tiến tới trước mặt Tịch Duệ Nam, vẻ mặt trịnh trọng, cảnh cáo anh ta: “Họ Tịch kia, nếu anh không muốn gặp phải phiền phức thì hãy tránh xa em gái tôi một chút. Nếu không thì…”
Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, cuối cùng cũng đáp lại, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng: “Nếu không thì làm sao?”
Cô hít sâu một hơi, ngữ khí hung hăng: “Nếu không thì nợ cũ, nợ mới tôi sẽ tính cả thể. Anh ăn không nổi thì chuồn đi. Có tin là tôi sẽ gọi người đến đánh gãy một chân anh không?”
Anh ta trầm mặc một hồi. “Bạc Hà, cô còn tàn nhẫn hơn trước đây.”
Vứt lại câu nói này, anh ta liền quay người rời đi. Sau khi đến chưa được mười phút, không chào tạm biệt ai, lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc sinh nhật vô cùng náo nhiệt, bóng dáng cô độc mất tích trong màn đêm đen như mực.
Tịch Duệ Nam không từ mà biệt, Quý Vân nhanh chóng phát hiện ra, trên gương mặt hiện đầy vẻ thất vọng. Cô bé lập tức thúc giục anh trai Quý Phong lái xe đuổi theo, mời thầy giáo Tịch quay lại.
Lúc Quý Phong cầm chìa khóa xe đi ngang qua Bạc Hà, cô khẽ giọng nói với anh: “Anh giả vờ làm vậy là được rồi, đừng đuổi theo anh ta thật. Nói thật cho anh biết, anh ta là do em đuổi đi đó.”
Quý Phong không hề kinh ngạc, anh chỉ hiếu kỳ nhìn cô. “Vì sao vậy? Trước đây em quen biết anh ta à?”
Bạc Hà không trả lời, chỉ dặn dò: “Đừng để Quý Vân biết em quen anh ta.”
Nhận ra cô không muốn nói nhiều, Quý Phong cười cười rời đi. Một lát sau anh quay trở lại, tỏ vẻ có lỗi, nói với em gái là anh không đuổi kịp người ta.
Sự thất vọng trên mặt Quý Vân càng rõ ràng khiến Bạc Hà càng thêm cảnh giác. Cô nghĩ chắc cô phải làm gì đó, không thể để Tịch Duệ Nam tiếp tục ở lại ngôi trường này.
Tịch Duệ Nam thực ra là giáo viên thực tập của trường Quý Vân học. Buổi trưa hôm sau, An Nhiên hẹn Bạc Hà ra ngoài ăn cơm, lúc biết được tin tức này từ Bạc Hà, An Nhiên cũng vô cùng bất ngờ. “Trùng hợp như vậy sao? Cậu đi khắp nơi tìm cậu ấy, không ngờ cậu ấy lại làm giáo viên ở trường mà em gái cậu đang học.”
“Năm đó anh ta là tên chơi bời lêu lổng, dựa vào gia đình có tiền mới không bị nhốt vào trại quản giáo, bây giờ lại còn làm kỹ sư tâm hồn, cậu nói xem có phải là chuyện đáng cười nhất trong thiên hạ không?”
An Nhiên không đồng ý với lời của cô: “Bạc Hà, cậu đừng có nói như thế chứ! Lúc Tịch Duệ Nam học cấp ba tuy có phạm lỗi lầm, nhưng lãng tử quay đầu vàng không đổi, cậu cũng phải cho người ta một cơ hội làm lại chứ!”
Bạc Hà lạnh lùng càu nhàu. “Mình thiên về khuynh hướng đánh gãy một chân anh ta trước, sau đó sẽ cho anh ta cơ hội.”
An Nhiên nghẹn lời, hồi lâu sau mới nói: “Nghe nói Quách Ích bây giờ sống cũng rất tốt, quán đặc sản của cậu ta ở Thanh Châu đã mở chi nhánh rồi phải không?”
“Nhưng nếu không phải do Tịch Duệ Nam, có lẽ cậu ta không chỉ là ông chủ của một quán đặc sản, cậu ta có thể đã là Lưu Bang thứ hai cũng chưa biết chừng.”
An Nhiên cười. “Chuyện chẳng ai có thể nói chắc chắn cả, được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa. Cho mình biết Tịch Duệ Nam dạy ở trường nào, mình mà rảnh phải đi thăm cậu ấy mới được. Nếu biết cậu ấy đến, hôm qua mình đã không ngại vất vả đi một chuyến.”
“Cậu muốn đi gặp anh ta?”
“Đúng vậy, bạn học cũ chín năm chưa gặp, lại là người thời thiếu nữ mình từng yêu thầm, còn là… đối tượng mình đã trao nụ hôn đầu nữa. Bạc Hà, cậu nói xem mình sao lại không muốn đi gặp cậu ấy một chút chứ?” Biểu cảm trên mặt An Nhiên bỗng trở nên vô cùng dịu dàng, ánh mắt cũng hơi mơ màng, giữa hai hàng lông mày hiện lên chút hoài niệm nhàn nhạt.
Trong lòng Bạc Hà đột nhiên giống như bị đâm một nhát đau nhói, đầu mày nhíu lại, ngữ khí không vui: “Mình thật sự phục cậu rồi, trước đây anh ta gần như chưa từng có sắc mặt tốt với cậu, vậy mà bây giờ cậu nói về anh ta lại tình cảm dạt dào như thế. Mình thấy cậu đừng đi gặp anh ta thì hơn, để tránh phạm sai lầm, mình cũng chẳng muốn để Phó Chính nhà cậu chạy đến bắt mình chịu trách nhiệm.”
“Yên tâm đi, mình sẽ không phạm sai lầm đâu. Mình đã hai mươi tư tuổi rồi, không còn là cô nữ sinh mười lăm tuổi của năm đó nữa. Mình muốn gặp Tịch Duệ Nam không có ý gì khác, chỉ là muốn gặp mặt một lần. So với nói muốn gặp mặt cậu ấy, không bằng nói là muốn hâm nóng một chút giấc mộng thời thiếu nữ của mình.”
Cuối cùng Bạc Hà không bắt bẻ được An Nhiên. “Được rồi, buổi chiều mình sẽ đến trường gây phiền phức cho anh ta, cậu có thể nhân tiện đi cùng với mình.”
An Nhiên thuận miệng nói: “Buổi chiều không được, buổi chiều tổng biên tập của bọn mình triệu tập toàn thể biên tập viên ở lại mở cuộc họp…” Lời còn chưa nói xong, cô đột nhiên giật mình. “Cái gì? Bạc Hà, cậu thật sự muốn gây phiền phức cho cậu ấy à?”
“Mình đã nói rồi, nếu như anh ta may mắn thì đừng để mình gặp lại lần nữa.”
An Nhiên hạ giọng khuyên can: “Bạc Hà, chuyện cũng đã trôi qua lâu rồi…”
Bạc Hà bỏ ngoài tai, quay đầu gọi nhân viên phục vụ: “Thanh toán.”
An Nhiên biết rõ có nói nữa cũng uổng công, chỉ thở dài thườn thượt.
Sau khi chia tay với An Nhiên, Bạc Hà đi thẳng đến trường học của Quý Vân.
Một giờ ba mươi phút chiều là thời điểm nắng nóng gay gắt nhất trong ngày, ánh mặt trời nóng rừng rực khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Vườn trường rộng rãi gần như không một bóng người.
Bạc Hà cố tình chọn lúc này để đến, nhân lúc buổi trưa Quý Vân về nhà ăn cơm. Đi đi lại lại hơn nửa vòng trong trường, đến mức mồ hôi túa ra như tắm, cuối cùng cũng hỏi thăm được ký túc xá của Tịch Duệ Nam nằm ở một góc khuất nhất trong vườn trường, phòng ở tầng bảy, tầng cao nhất của tòa ký túc xá cho giáo viên trông có vẻ được xây từ rất lâu rồi.
Cô leo cầu thang bộ mệt đến mức thở phì phò. Mỗi tầng có một phòng nước và nhà vệ sinh, có lẽ là cả tầng dùng chung. Ở lối đi phơi đồng phục của đầu bếp, bảo vệ, nhân viên dọn vệ sinh, xem ra sống trong tòa ký túc xá kiểu cũ này chắc là những nhân viên thuộc tầng lớp thấp nhất của trường, giáo viên thực tập vừa mới vào trường cũng bị phân đến chỗ này.
Càng đi lên trên thì càng nóng, bởi vì uy lực vô biên của ánh mặt trời chói chang được phát huy đến mức độ lớn nhất. Leo đến tầng bảy, Bạc Hà cảm thấy mình giống như đang đi vào lồng hấp.
Trong phòng nước ở góc rẽ truyền ra tiếng nước chảy róc rách, âm thanh duy nhất ấy vang lên trên hành lang yên tĩnh lúc nghỉ trưa khiến Bạc Hà vô thức quay đầu nhìn lại, một chiếc áo sơ mi màu xanh đập ngay vào mắt.
Là Tịch Duệ Nam, anh ta đang cúi xuống một ống nước mở lớn hết cỡ. Những giọt nước bắn tứ tung, phần vai áo sơ mi của anh ta cũng đã bị ướt một mảng lớn.
Bước chân của Bạc Hà dừng lại.
Trong nháy mắt, thời gian dường như quay trở về chín năm trước.
Thanh Châu nhất trung những ngày đó, ánh mặt trời rực rỡ giống như lửa, cậu thiếu niên Tịch Duệ Nam thường mở vòi nước ở cuối hành lang để xả nước vào đầu.
Bởi vì anh ta rất sợ nóng, ngày hè mới vận động một chút là mồ hôi đã vã ra như tắm, mỗi lần rời khỏi sân vận động thường xả nước lạnh xuống đầu cho mát mẻ, sau đó mang cái đầu ướt rượt chạy lên lớp. Mái tóc ngắn cứ khẽ lắc một cái, làm bắn ra vô số hạt nước trong suốt.
Nhiều năm như vậy rồi, thói quen này của anh ta xem ra vẫn không thay đổi.
Bạc Hà lặng lẽ đứng ở đầu hành lang nhìn thân hình trong chiếc áo màu xanh đang quay lưng lại với cô. Nhưng Tịch Duệ Nam dường như đã phát hiện ra, đột nhiên đứng thẳng người, vừa dùng tay lau những giọt nước trên mặt, vừa quay đầu nhìn lại, lúc nhìn vào mắt Bạc Hà, biểu cảm của anh ta cứng đờ
“Chào anh.”
Quý Phong nhìn thấy anh ta liền sững lại, anh nhận ra khuôn mặt này, khuôn mặt tỏa sáng giống như một vì sao trên bầu trời. Anh ta chắc cũng nhận ra anh rồi, bề ngoài tỏ vẻ thản nhiên nhưng đôi mắt sâu thẳm ẩn giấu sự thảng thốt thoáng qua.
“Anh trai, đây là thầy giáo Tịch.”
Định thần lại, Quý Phong mỉm cười, bắt tay với anh ta. “Chào anh, thầy giáo Tịch.”
Sau khi bắt tay, trong lúc vô thức, Quý Phong quay đầu nhìn Bạc Hà đang đứng cách đó không xa. Vô cùng nhạy bén, Tịch Duệ Nam cũng nhìn theo anh, lúc trông thấy Bạc Hà, anh ta không quá kinh ngạc, rõ ràng sau khi nhìn thấy Quý Phong, anh ta đã chuẩn bị tâm lý sẽ thấy cô. Biểu cảm của cô rất bình tĩnh, chỉ là ánh mắt đột nhiên lạnh lùng như đóng băng.
Bạc Hà nửa cười nửa không đi đến. “Vân Vân, mấy vị này chính là giáo viên em mời đến à?”
Quý Vân lại giới thiệu chị gái mình cho mấy giáo viên, những người khác không nói làm gì, chỉ có Tịch Duệ Nam nghe thấy tên “Bạc Hà” liền nhướng mày, vẻ vô cùng bất ngờ. Anh ta biết gia đình Bạc Hà trước đây chỉ có hai bố con, từ lúc nào lại xuất hiện một đôi anh trai em gái như thế này? Nhưng anh ta vẫn im lặng.
Sau khi giới thiệu anh trai, chị gái, Quý Vân dẫn các giáo viên đến bên bàn ăn trước. Tịch Duệ Nam vẫn đi sau cùng, Bạc Hà đi bên trái anh ta, hạ giọng nhỏ đến mức chỉ để một mình anh ta nghe thấy: “Họ Tịch kia, thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa anh lại xông vào. Khà, khà, khà.”
Giẫm hỏng giầy sắt tìm chẳng thấy, lúc có được lại không tốn chút sức lực nào. Bạc Hà thật sự không ngờ, Tịch Duệ Nam hóa ra đang lẩn trong trường học của Quý Vân. Anh ta lại còn làm giáo viên, đây thực sự là chuyện đáng cười nhất của năm.
Tịch Duệ Nam không thèm đếm xỉa đến cô, vờ như chẳng nghe thấy gì bước nhanh rời đi. Ánh đèn neon rực rỡ chiếu lên chiếc áo sơ mi màu xanh da trời sạch sẽ của anh ta, khiến thân hình cao ráo của anh ta trở nên lấp lánh. Nhưng trên khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt lại băng giá, lạnh lẽo, không một tia ấm áp.
Không ai phát giác ra con sóng ngầm cuộn trào giữa hai người họ, ngoại trừ Quý Phong ngẫu nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn mang theo sự phỏng đoán.
Tịch Duệ Nam đi đến bên bàn ăn, cầm chai nước khoáng uống hai ngụm. Quý Vân nhiệt tình đưa cho anh ta một đĩa thịt nướng, anh ta cầm lấy, cảm ơn nhưng cũng chẳng động đến.
Tịch Duệ Nam rất hối hận vì đã đến tham gia bữa tiệc sinh nhật này, vốn dĩ anh ta cũng không muốn đến nhưng Quý Vân mời hết lần này đến lần khác, thêm vào đó mấy đồng nghiệp cứ một mực kéo anh ta tham gia, chẳng biết làm thế nào, đành phải cùng đi một chuyến. Không ngờ chị gái của Quý Vân là Bạc Hà, vì sao bọn họ lại là chị em?
“Thầy giáo Tịch, vì sao thầy không ăn ạ? Có phải thầy không thích ăn những thứ đồ nướng này không? Thầy muốn ăn gì, em bảo người làm cho thầy.”
Quý Vân rõ ràng đối xử với anh chu đáo, nhiệt tình hơn những giáo viên khác, Bạc Hà ở gần đó nhìn thấy, đột nhiên có một chút cảnh giác.
“Không cần đâu, bây giờ tôi không đói, để lát nữa ăn sau đi. Quý Vân, bọn Hạ Lôi đang gọi em đó, em qua xem sao đi.”
Quý Vân nhanh nhẹn cất bước rời đi, Bạc Hà nhân cơ hội lập tức tiến tới trước mặt Tịch Duệ Nam, vẻ mặt trịnh trọng, cảnh cáo anh ta: “Họ Tịch kia, nếu anh không muốn gặp phải phiền phức thì hãy tránh xa em gái tôi một chút. Nếu không thì…”
Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, cuối cùng cũng đáp lại, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng: “Nếu không thì làm sao?”
Cô hít sâu một hơi, ngữ khí hung hăng: “Nếu không thì nợ cũ, nợ mới tôi sẽ tính cả thể. Anh ăn không nổi thì chuồn đi. Có tin là tôi sẽ gọi người đến đánh gãy một chân anh không?”
Anh ta trầm mặc một hồi. “Bạc Hà, cô còn tàn nhẫn hơn trước đây.”
Vứt lại câu nói này, anh ta liền quay người rời đi. Sau khi đến chưa được mười phút, không chào tạm biệt ai, lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc sinh nhật vô cùng náo nhiệt, bóng dáng cô độc mất tích trong màn đêm đen như mực.
Tịch Duệ Nam không từ mà biệt, Quý Vân nhanh chóng phát hiện ra, trên gương mặt hiện đầy vẻ thất vọng. Cô bé lập tức thúc giục anh trai Quý Phong lái xe đuổi theo, mời thầy giáo Tịch quay lại.
Lúc Quý Phong cầm chìa khóa xe đi ngang qua Bạc Hà, cô khẽ giọng nói với anh: “Anh giả vờ làm vậy là được rồi, đừng đuổi theo anh ta thật. Nói thật cho anh biết, anh ta là do em đuổi đi đó.”
Quý Phong không hề kinh ngạc, anh chỉ hiếu kỳ nhìn cô. “Vì sao vậy? Trước đây em quen biết anh ta à?”
Bạc Hà không trả lời, chỉ dặn dò: “Đừng để Quý Vân biết em quen anh ta.”
Nhận ra cô không muốn nói nhiều, Quý Phong cười cười rời đi. Một lát sau anh quay trở lại, tỏ vẻ có lỗi, nói với em gái là anh không đuổi kịp người ta.
Sự thất vọng trên mặt Quý Vân càng rõ ràng khiến Bạc Hà càng thêm cảnh giác. Cô nghĩ chắc cô phải làm gì đó, không thể để Tịch Duệ Nam tiếp tục ở lại ngôi trường này.
Tịch Duệ Nam thực ra là giáo viên thực tập của trường Quý Vân học. Buổi trưa hôm sau, An Nhiên hẹn Bạc Hà ra ngoài ăn cơm, lúc biết được tin tức này từ Bạc Hà, An Nhiên cũng vô cùng bất ngờ. “Trùng hợp như vậy sao? Cậu đi khắp nơi tìm cậu ấy, không ngờ cậu ấy lại làm giáo viên ở trường mà em gái cậu đang học.”
“Năm đó anh ta là tên chơi bời lêu lổng, dựa vào gia đình có tiền mới không bị nhốt vào trại quản giáo, bây giờ lại còn làm kỹ sư tâm hồn, cậu nói xem có phải là chuyện đáng cười nhất trong thiên hạ không?”
An Nhiên không đồng ý với lời của cô: “Bạc Hà, cậu đừng có nói như thế chứ! Lúc Tịch Duệ Nam học cấp ba tuy có phạm lỗi lầm, nhưng lãng tử quay đầu vàng không đổi, cậu cũng phải cho người ta một cơ hội làm lại chứ!”
Bạc Hà lạnh lùng càu nhàu. “Mình thiên về khuynh hướng đánh gãy một chân anh ta trước, sau đó sẽ cho anh ta cơ hội.”
An Nhiên nghẹn lời, hồi lâu sau mới nói: “Nghe nói Quách Ích bây giờ sống cũng rất tốt, quán đặc sản của cậu ta ở Thanh Châu đã mở chi nhánh rồi phải không?”
“Nhưng nếu không phải do Tịch Duệ Nam, có lẽ cậu ta không chỉ là ông chủ của một quán đặc sản, cậu ta có thể đã là Lưu Bang thứ hai cũng chưa biết chừng.”
An Nhiên cười. “Chuyện chẳng ai có thể nói chắc chắn cả, được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa. Cho mình biết Tịch Duệ Nam dạy ở trường nào, mình mà rảnh phải đi thăm cậu ấy mới được. Nếu biết cậu ấy đến, hôm qua mình đã không ngại vất vả đi một chuyến.”
“Cậu muốn đi gặp anh ta?”
“Đúng vậy, bạn học cũ chín năm chưa gặp, lại là người thời thiếu nữ mình từng yêu thầm, còn là… đối tượng mình đã trao nụ hôn đầu nữa. Bạc Hà, cậu nói xem mình sao lại không muốn đi gặp cậu ấy một chút chứ?” Biểu cảm trên mặt An Nhiên bỗng trở nên vô cùng dịu dàng, ánh mắt cũng hơi mơ màng, giữa hai hàng lông mày hiện lên chút hoài niệm nhàn nhạt.
Trong lòng Bạc Hà đột nhiên giống như bị đâm một nhát đau nhói, đầu mày nhíu lại, ngữ khí không vui: “Mình thật sự phục cậu rồi, trước đây anh ta gần như chưa từng có sắc mặt tốt với cậu, vậy mà bây giờ cậu nói về anh ta lại tình cảm dạt dào như thế. Mình thấy cậu đừng đi gặp anh ta thì hơn, để tránh phạm sai lầm, mình cũng chẳng muốn để Phó Chính nhà cậu chạy đến bắt mình chịu trách nhiệm.”
“Yên tâm đi, mình sẽ không phạm sai lầm đâu. Mình đã hai mươi tư tuổi rồi, không còn là cô nữ sinh mười lăm tuổi của năm đó nữa. Mình muốn gặp Tịch Duệ Nam không có ý gì khác, chỉ là muốn gặp mặt một lần. So với nói muốn gặp mặt cậu ấy, không bằng nói là muốn hâm nóng một chút giấc mộng thời thiếu nữ của mình.”
Cuối cùng Bạc Hà không bắt bẻ được An Nhiên. “Được rồi, buổi chiều mình sẽ đến trường gây phiền phức cho anh ta, cậu có thể nhân tiện đi cùng với mình.”
An Nhiên thuận miệng nói: “Buổi chiều không được, buổi chiều tổng biên tập của bọn mình triệu tập toàn thể biên tập viên ở lại mở cuộc họp…” Lời còn chưa nói xong, cô đột nhiên giật mình. “Cái gì? Bạc Hà, cậu thật sự muốn gây phiền phức cho cậu ấy à?”
“Mình đã nói rồi, nếu như anh ta may mắn thì đừng để mình gặp lại lần nữa.”
An Nhiên hạ giọng khuyên can: “Bạc Hà, chuyện cũng đã trôi qua lâu rồi…”
Bạc Hà bỏ ngoài tai, quay đầu gọi nhân viên phục vụ: “Thanh toán.”
An Nhiên biết rõ có nói nữa cũng uổng công, chỉ thở dài thườn thượt.
Sau khi chia tay với An Nhiên, Bạc Hà đi thẳng đến trường học của Quý Vân.
Một giờ ba mươi phút chiều là thời điểm nắng nóng gay gắt nhất trong ngày, ánh mặt trời nóng rừng rực khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Vườn trường rộng rãi gần như không một bóng người.
Bạc Hà cố tình chọn lúc này để đến, nhân lúc buổi trưa Quý Vân về nhà ăn cơm. Đi đi lại lại hơn nửa vòng trong trường, đến mức mồ hôi túa ra như tắm, cuối cùng cũng hỏi thăm được ký túc xá của Tịch Duệ Nam nằm ở một góc khuất nhất trong vườn trường, phòng ở tầng bảy, tầng cao nhất của tòa ký túc xá cho giáo viên trông có vẻ được xây từ rất lâu rồi.
Cô leo cầu thang bộ mệt đến mức thở phì phò. Mỗi tầng có một phòng nước và nhà vệ sinh, có lẽ là cả tầng dùng chung. Ở lối đi phơi đồng phục của đầu bếp, bảo vệ, nhân viên dọn vệ sinh, xem ra sống trong tòa ký túc xá kiểu cũ này chắc là những nhân viên thuộc tầng lớp thấp nhất của trường, giáo viên thực tập vừa mới vào trường cũng bị phân đến chỗ này.
Càng đi lên trên thì càng nóng, bởi vì uy lực vô biên của ánh mặt trời chói chang được phát huy đến mức độ lớn nhất. Leo đến tầng bảy, Bạc Hà cảm thấy mình giống như đang đi vào lồng hấp.
Trong phòng nước ở góc rẽ truyền ra tiếng nước chảy róc rách, âm thanh duy nhất ấy vang lên trên hành lang yên tĩnh lúc nghỉ trưa khiến Bạc Hà vô thức quay đầu nhìn lại, một chiếc áo sơ mi màu xanh đập ngay vào mắt.
Là Tịch Duệ Nam, anh ta đang cúi xuống một ống nước mở lớn hết cỡ. Những giọt nước bắn tứ tung, phần vai áo sơ mi của anh ta cũng đã bị ướt một mảng lớn.
Bước chân của Bạc Hà dừng lại.
Trong nháy mắt, thời gian dường như quay trở về chín năm trước.
Thanh Châu nhất trung những ngày đó, ánh mặt trời rực rỡ giống như lửa, cậu thiếu niên Tịch Duệ Nam thường mở vòi nước ở cuối hành lang để xả nước vào đầu.
Bởi vì anh ta rất sợ nóng, ngày hè mới vận động một chút là mồ hôi đã vã ra như tắm, mỗi lần rời khỏi sân vận động thường xả nước lạnh xuống đầu cho mát mẻ, sau đó mang cái đầu ướt rượt chạy lên lớp. Mái tóc ngắn cứ khẽ lắc một cái, làm bắn ra vô số hạt nước trong suốt.
Nhiều năm như vậy rồi, thói quen này của anh ta xem ra vẫn không thay đổi.
Bạc Hà lặng lẽ đứng ở đầu hành lang nhìn thân hình trong chiếc áo màu xanh đang quay lưng lại với cô. Nhưng Tịch Duệ Nam dường như đã phát hiện ra, đột nhiên đứng thẳng người, vừa dùng tay lau những giọt nước trên mặt, vừa quay đầu nhìn lại, lúc nhìn vào mắt Bạc Hà, biểu cảm của anh ta cứng đờ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.