Chàng Trai Năm Ấy

Chương 18: Chương 9.2

Tuyết Ảnh Sương Hồn

12/10/2015

Đưa Bạc Hà đến dưới lầu nhà cô, Tịch Duệ Nam dựng xe của mình, giúp cô dắt xe vào nơi để ở tầng một. Trời mùa đông tối rất sớm, mới năm rưỡi chiều, trời đã gần như tối hẳn, Bạc Hà vào phòng trước bật đèn len, để cậu dắt xe vào dễ dàng.

Đó là một gian phòng nhỏ, thường dùng để đồ linh tinh và cất xe. Tịch Duệ Nam dựng xe xong, vừa quay người lại liền đối mặt với Bạc Hà ở phía sau. Cô thấp hơn cậu nửa cái đầu, mái tóc ngắn trẻ trung tỏa ra hương thơm ngay dưới mũi cậu, hơi thở của cậu bỗng trở nên gấp gáp, cảm giác kích động muốn hôn cô lại đến. Không chần chừ, cậu dùng hai cánh tay vây cô đến bên tường, mãnh liệt hôn cô.

Không giống với nụ hôn môi đơn thuần của hai lần trước, sau khi vụng về mơn man, Tịch Duệ Nam theo bản năng duỗi đầu lưỡi, luồn vào giữa hai bờ môi ẩm ướt, mềm mại của Bạc Hà. Cậu muốn được hôn sâu hơn. Lúc cậu vụng về, nóng bỏng, từng bước thâm nhập, cảm thấy Bạc Hà bất an khẽ giãy giụa, nhưng cậu không chịu thả cô ra, trái lại hai tay càng ôm cô chặt hơn, chặt đến mức thân thể của hai người hoàn toàn áp sát vào nhau.

Bởi vì kích động mà hôn, càng hôn lại càng thêm kích động, Tịch Duệ Nam cảm thấy như có một ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong cơ thể, máu nóng cuộn trào. Dưới sự kích động đến cực điểm, suy nghĩ của cậu rối loạn, không thỏa mãn với việc chỉ có hôn môi không thôi. Theo bản năng, cậu duỗi tay thò vào bên trong áo khoác của Bạc Hà, cách qua một lớp vải sờ lên khuôn ngực căng đầy của cô.

Ngón tay cậu vừa mới chạm đến khối mềm mại kia, lập tức bị Bạc Hà gạt ra. Đồng thời, cô dùng toàn lực đẩy cậu ra, trừng mắt lườm cậu, vẻ mặt vừa giận dữ vừa xấu hổ, đanh giọng hỏi: “Cậu làm trò gì vậy?”

Dáng vẻ tức giận của cô khiến ngọn lửa kích động của Tịch Duệ Nam tắt ngúm, vừa bình tĩnh lại, cậu lập tức ý thức được hành động quá đà của mình, bản thân cậu cũng thẹn thùng hoảng hốt. Mặt thoáng cái đỏ bừng, cậu lắp bắp xin lỗi: “Mình…mình xin lỗi.”

Bạc Hà sầm mặt, không thèm để ý đến cậu, mở cửa ra, đi thẳng.

Sự việc xảy ra trong phòng để xe khiến Bạc Hà vô cùng tức giận. Cô cảm thấy Tịch Duệ Nam quá bừa bãi. Nụ hôn đầu thận trọng, e dè mới qua được hai ngày, cậu đã dám động tay động chân sờ ngực cô. Trong mắt cậu, cô là cô gái dễ dãi thế sao? Đột nhiên, cô thấy nghi ngờ không biết cậu có thực sự thích cô không? Hay chỉ vì nhìn thấy “cảnh xuân hé lộ” của cô nên mới nảy sinh sự kích thích ở “phương diện kia” với cô?

Suy nghĩ này khiến Bạc Hà rất không thoải mái. Cảm giác bị xúc phạm như lúc đầu suy đoán nguyên nhân Tịch Duệ Nam thích cô lại quay trở về, hơn nữa còn tăng thêm gấp bộ. Càng nghĩ cô càng cảm thấy động cơ Tịch Duệ Nam thích mình không trong sáng, cho nên sau khi ở cùng cô, hễ có cơ hội liền ôm ấp, hôn hít, cho dù là ở trường cũng không ngại ngùng,dè chừng gì cả.

Ngày hôm sau đi học, lúc gặp An Nhiên ở cổng trường. Bạc Hà mang suy đoán của mình ra thảo luận với cô ấy. Cô giả vờ nói tình huống này xảy ra với chị hàng xóm cạnh nhà cô, kể lại đại khái tình hình cho cô ấy nghe, cuối cùng hỏi: “Cậu nói xem, cậu con trai đó thật sự thích chị ấy không? Hay là chỉ muốn lợi dụng chị ấy thôi?”

An Nhiên ngẫm nghĩ rất lâu. “Mình nghĩ anh ta ít nhiều có thích chị ấy, nhưng sự kích động của tuổi trẻ chắc là chiếm phần hơn.”

Nói xong, cô ấy nhìn trái ngó phải, hạ thấp giọng, tiếp tục nói: “Mình nghe nói, con trai ở độ tuổi này đều rất kích động. Con trai chúng mình chẳng phải có rất nhiều người đến nhà Lão Miêu xem phim cấp ba sao, nghe nói có một lần đang xem, có mấy tên còn kích đông đến mức nói phải tìm “gái bán hoa.”

An Nhiên luôn thông thạo tin tức, Bạc Hà nghe thấy mà giật mình. “Không phải chứ?”

“Phải, nhưng mà đương nhiên bọn họ chỉ nói xuông thế thôi, làm gì có ai thật sự không biết xấu hổ đi tìm “gái bán hoa” thật chứ. Nhưng mà hễ tên nào thích bạn gái trong trường là theo đuổi ghê lắm, cậu không biết sao, gần đây trong lớp lại có thêm mấy đôi nữa đấy…

Những lời sau đó của An Nhiên, Bạc Hà không nghe rõ nữa, cô chỉ nghĩ đi nghĩ lại về nửa trước nội dung cô ấy nói, Tịch Duệ Nam cũng như vậy phải không, không phải là cậu rất thích cô, mà chỉ do sự xao động trong thời kì dậy thì khiến cậu tìm đến cô thôi. Hễ nghĩ như thế, trong lòng cô không chỉ càm thấy bị xúc phạm, mà còn có cảm giác bị sỉ nhục, càng nghĩ càng thấy giận.

Tiết truy bài sáng, Tịch Duệ Nam đến muộn. Cậu vẫn như thường lệ đến dưới nhà đợi Bạc Hà, mang theo lời xin lỗi đã ấp ủ cả buổi tối. Nhưng đợi mãi chẳng thấy người, cậu không biết là Bạc Hà vì giận cậu nên cố ý không đi xe đạp, mà sáng sớm đã ngồi xe buýt đi rồi.

Đợi mãi cho đến khi thấy không kịp giờ truy bài sáng, cậu mới đoán là có thể cô vẫn còn tức giận nên đã đi trước rồi. Cậu đạp xe đến trường, quả nhiên thấy cô đã ngồi ngay ngắn trong phòng học. Thấy cậu đi vào, cô cúi đầu xuống như không nhìn thấy cậu, vẻ mặt lạnh lùng, xem ra cô vẫn còn rất tức giận.

Tịch Duệ Nam ngồi xuống chỗ của mình, nhìn bóng lưng của Bạc Hà, ngẫm nghĩ xem phải tìm cơ hội nào để xin lỗi cô. Trong phòng học không tiện nói chuyện, vì cô không muốn để người khác biết họ đang thích nhau, nếu nói trước mặt mọi người sẽ chỉ khiến cô càng tức giận, nên đành đợi sau khi tan học.

Còn một tháng nữa là thi cuối kỳ, hằng ngày giáo viên chủ nhiệm lớp bắt đầu đến giám sát tiết truy bài sáng. Bởi vì cô giáo chủ nhiệm dạy tiếng Anh nên yêu cầu các học sinh truy bài buổi sáng phải đọc nhiều bài văn tiếng Anh. Tịch Duệ Nam đến muộn cô giáo lại chẳng nhắc nhở gì, chỉ bảo cậu mau chóng ngồi xuống lấy sách ra đọ. Nhưng cậu lục tìm trong cặp sách mãi cũng không tìm thấy sách tiếng Anh, chắc là đã để quên ở nhà. Tối qua ôn bài, trong lòng cậu vẫn rất hoang mang, bất an về chuyện làm Bạc Hà tức giận, cho nên sắp xếp sách vở cũng qua loa không cẩn thận.

Giáo viên chủ nhiệm phát hiện ra. “Sao vậy? Quên mang sách à? Tịch Duệ Nam cuối học kỳ rồi phải tranh thủ thời gian ôn luyện, không thể lơ đãng như vậy được.”

Sau khi thành tích của Tịch Duệ Nam được khôi phục trở lại, giáo viên chủ nhiệm vẫn nhắc nhở, đốc thúc cậu duy trì thái độ học tập cho tốt.

Đúng lúc đang nói, cửa phòng học bị ai đó khẽ gõ hai tiếng rồi đẩy ra. Hạ Dung Phương, mẹ của Tịch Duệ Nam đứng ở ngoài cửa, đưa mứt nhìn qua cả lớp rồi khi trông thấy con trai, bà nói: “Nam Nam, sách tiếng Anh của con để quên ở nhà, mẹ mang đến cho con này.

Mẹ mang sách đến kịp thời, Tịch Duệ Nam rất cảm ơn mẹ nhưng ở trước mặt bao nhiêu bạn học mà bà lại gọi tên thân mật ở nhà của cậu khiến cậu rất mất tự nhiên. Cậu đã mười lăm tuổi rồi, gọi cái tên con nít này lại khiến cậu giống như mới lên năm tuổi. Cậu thấy hơi xấu hổ, nhận sách rồi chẳng buồn nói cảm ơn mẹ, lập tức giục mẹ về. “Mẹ mau về đi!”

“Được, Nam Nam, vậy mẹ đi trước đây. Buổi trưa tan học con về nhà sớm ăn cơm đó, mẹ hầm món canh con thích ăn rồi.”

“Con biết rồi, biết rồi ạ!Mẹ mau đi đi.”

Mẹ mở miệng ra là gọi “Nam Nam”, ngữ khí nói chuyện với cậu như là nói với cô bé con. Lúc ở nhà Tịch Duệ Nam nghe quen thì không cảm thấy gì, nhưng ở trong lớp học mà mẹ vẫn cứ gọi như vậy khiến cậu thấy rất xấu hổ. Hơn nữa, cậu còn nghe thấy có bạn học đang cười trộm, còn có nữ sinh khe khẽ cười, cũng bắt chước gọi: “Nam Nam, Nam Nam”.

Sau khi mẹ đi rồi, Tịch Duệ Nam cầm sách, quay người lại định đi về chỗ ngỗi, ánh mắt nhìn Bạc Hà trước tiên, sợ cô cũng đang cười cậu. Nhưng cậu lại thấy cô cắn chặt môi dưới lườm cậu một cái, sâu thẳm trong ánh mắt cô là hai ngọn lửa giận cháy rừng rực. Cậu sững sờ, không hiểu tại sao trông cô còn có vẻ tức giận hơn lúc trước.

5

Nam Nam, biệt danh của Tịch Duệ Nam là Nam Nam.

Hai từ này lọt vào tai, Bạc Hà bất giác sững sờ rồi chợt hiểu ra, vì sao cậu luôn mang đến cho cô một cảm giác như đã từng quen biết. Khuôn mặt xinh đẹp của cậu, kẹo bạc hà cậu thích ăn, đều lặng lẽ khuấy động đoạn ký ức mơ hồ, xa xăm của cô.

Chín năm trước, lúc cô sáu tuổi đã từng gặp cậu một lần.

Lúc đó, bố cô – Bạc Gia Khánh là lái xe riêng cho bố cậu – Tịch Văn Khiêm. Cô từng cùng bố đi ăn tiệc của Tịch gia. Chính trong bữa tiệc lần đó, cô đã gặp Tịch Duệ Nam – khi đó cô chỉ biết tên cậu là Nam Nam. Đó là một cậu bé xinh đẹp, môi hồng răng trắng, tính khí kiêu ngạo.

Buổi trưa hôm đó, cậu chẳng thèm để ý đến mấy cô bé xinh xắn khác, chỉ hứng thú chơi cùng cô. Bọn họ cùng nhau chơi trò “binh bắt giặc” trong vườn hoa, lúc mới bắt đầu cũng chơi rất vui vẻ, cậu còn không hề kiêu kiệt mời cô ăn kẹo bạc hà. Lúc ăn kẹo bạc hà xong lại chuẩn bị chơi tiếp thì chuyện xảy ra.

Khởi đầu là Nam Nam đột nhiên buồn tè, lúc cởi quần ra cậu quay đầu lại nhìn Bạc Hà cười: “Cậu có buồn tè không? Nếu có, chúng ta thi xem ai tè xa hơn, cậu thấy thế nào?”

Bạc Hà đúng lúc cũng muốn đi tè, lại là trẻ con không hiểu chuyện, không có ý thức về giới tính, cho nên nghe Nam Nam nói, cô chẳng suy nghĩ gì, đáp: “Thi thì thi.”

Hai đứa trẻ liền đứng phía sau ghế đá bắt đầu tè, một đứa đứng tè, một đứa ngồi tè. Khi Nam Nam quay sang nhìn thấy Bạc Hà ngồi xổm xuống tè, cặp mắt to xinh đẹp trợn lên đầy vẻ kinh ngạc. “Vì sao cậu lại ngồi xổm tè? Cậu là con gái à?”

Câu nói này khiến Bạc Hà đột nhiên biết vì sao cậu không chơi cùng với mấy cô bé mặc váy kia, lại chỉ chơi với mỗi mình cô. Hóa ra cậu cho rằng cô cũng là một cậu bé.

Nam Nam tỏ ra rất ngạc nhiên với việc cô thực sự là bé gái, càng khiến cậu kinh ngạc hơn là tuy cô ngồi xổm nhưng tè được rất xa, thậm chí còn xa hơn cậu nữa. Mặt đầy vẻ nghi hoặc, cậu khom người xuống nhìn cô. “Cậu thật sự là con gái sao?”

Bạc Hà vẫn đang ngồi xổm tè, Nam Nam nhìn qua thấy đúng là trên người cô không có chú chim nhỏ giống như mình, vẻ mặt cậu càng kỳ quái hơn. “Vậy làm thế nào mà cậu có thể tè được xa như vậy? Hơn nữa con gái các cậu không có chú chim nhỏ thì dùng cái gì để tè?”

Cậu vừa nói vừa cúi xuống thấp hơn, muốn nhìn cho rõ không có chim nhỏ Bạc Hà làm thế nào để tè, nhưng cô đã tè xong va kéo quần lên rồi. Cậu chẳng nhìn thấy gì cả, cảm thấy không cam lòng. “Cậu lại cởi quần xuống để cho tôi xem cậu dùng gì để tè đi.”

Bạc Hà tuy còn nhỏ, cũng không có nhiều ý thức về giới tính, không để ý đến chuyện thi tè xa cùng với Nam Nam, nhưng việc cởi quần ra cho cậu xem, cô theo bản năng không đồng ý. “Tôi không muốn.”

Tính cách của Nam Nam lại rất ương bướng, càng không cho cậu xem thì cậu lại càng muốn xem, cậu nhất định đòi Bạc Hà cho xem, xem không được. “Bố cậu là lái xe của bố tôi, cậu không cho tôi xem, tôi bảo bố tôi đuổi việc bố cậu. Cậu có biết đuổi việc đáng sợ thế nào không? Bố tôi mấy ngày trước muốn đuổi việc một bác, ông ấy là người lớn như vậy mà cũng sợ đén mức tìm tới tận nhà tôi khóc.”



Lời uy hiếp của Nam Nam tràn đầy sự ấu trĩ của trẻ con, nhưng Bạc Hà ở cùng độ tuổi, nghe thấy một người lớn cũng có thể bị dọa cho phải khóc, cảm thấy đuổi việc nhất định là rất đáng sợ. Nhất thời cô cũng thấy sợ hãi, nhưng lại không muốn dễ dàng chịu thua. Ngẫm nghĩ một lát, cô nói: “Vậy tôi cho cậu xem rồi, cậu cũng phải cho tôi xem.”

Mọi người cùng xem của nhau, cô cảm thấy như vậy khá là công bằng. Tuy từ nhỏ đã chơi cùng với con trai, cũng chẳng phải là cô chưa từng nhìn thấy con chim nhỏ của con trai, nhưng không đòi xem thì cảm thấy rất thua thiệt, Nam Nam cũng đồng ý với giao dịch công bằng này.

Tiếp tục đi ra sau ghế đá, Bạc Hà cởi quần xuống cho Nam Nam xem cô dùng cái gì để tè, cậu nhìn mà vẫn thấy không hiểu, còn duỗi tay ra, dùng ngón tay móc một cái. “Đây chính là chỗ con gái các cậu đi tè?”

Bị tay cậu móc một cái dù không mạnh nhưng vẫn khiến Bạc Hà cảm thấy đau. Cô tức tối, vốn dĩ chỉ là bất đắc dĩ nói cho cậu ta xem, hơn nữa trước đó chỉ nói là xem không nói là móc, cậu lại móc vào làm cô thấy đau. Thế là khi cậu cởi quần cho cô xem, cô cũng không chút khách khí duỗi tay ra tóm lấy con chim nhỏ của cậu để báo thù cái móc kia.

Cô là cố ý, cho nên bóp khá mạnh, Nam Nam lập tức khóc ầm lên, tiếng khóc của cậu vô cùng to và rõ ràng, nhanh chóng làm kinh động đến người trong phòng tiệc.

Cái tóm tay bóp của Bạc Hà là nhắm vào mầm giống duy nhất của Tịch gia. Nam Nam đau đến mức mặt trắng bệch, khóc nức nở không thành tiếng, sắc mặt vn Tịch Văn Khiêm lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Bạc Gia Khánh kéo con gái về, mạnh tay phát mấy cái lên mông cô, làm cô cũng bật khóc. Trái tim bé nhỏ cảm thấy vô cùng ấm ức. Cậu ta cũng chọc đau cô mà! Vì sao chỉ đánh mình cô?

Sau sự việc này, chẳng bao lâu Tịch Văn Khiêm không thuê Bạc Gia Khánh làm lái xe nữa. Bố vừa thất nghiệp, Bạc Hà nhanh chóng biết được, bởi vì khi ông còn làm lái xe thường xuyên có thể mượn việc công làm việc tư lái xe đến đón cô tan học, không có xe thì không còn đãi ngộ này nữa. Cô nghĩ nhất định là do Nam Nam bảo bố cậu ta đuổi việc bố cô, cô đã cho cậu ta xem một lần rồi, mà cậu ta lại nói lời chẳng giữ lời.

Đồ chó con vô lại! Bạc Hà mới sáu tuổi, khi đó cô đã rất phẫn nộ, thầm chửi rủa tên Nam Nam đáng ghét kia.

Khi lên học cấp hai, Bạc Hà bắt đầu hiểu rõ sự đời. Cô muộn màng hiểu ra việc năm xưa cởi quần cho con trai xem, còn bị con trai sờ vào là có ý nghĩa gì. Sự việc đã xảy ra trong độ tuổi không hiểu chuyện, khiến cô cảm thấy rất bị sỉ nhục.

Ngoài sỉ nhục ra còn là lo sợ, bởi vì hiểu biết nửa vời về các kiến thức liên quan tới giới tính khiến cô nhầm tưởng rằng mình bị người khác giới sờ vào bộ phận kín như thế là đã mất đi sự trong trắng, không còn là thân thể xử nữ nữa. Nhận thức sai lầm này khiến cho cô bé mười một, mười hai tuổi bị dọa sợ chết khiếp, tâm lý cô bị đè nặng trong suốt một khoảng thời gian dài, cả ngày hoảng hốt bất an. Cậu con trai tên Nam Nam năm đó bị cô thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi, mắng chửi tét tát, không còn chửi cậu là “đồ chó con vô lại” nữa, mà là: “Đồ lưu manh thối tha không biết xấu hổi!” .Mới tí tuổi đầu đã xấu xa như vậy rồi, dựa vào thế của bố để ức hiếp người khác, uy hiếp cô cởi quần cho cậu ta xem, còn vừa nhìn vừa sờ, lớn lên rồi nhất định là lưu manh.

Bạc Hà thật sự không ngờ, cậu bé Nam Nam đáng ghét năm đó lại là Tịch Duệ Nam của bây giờ. Chẳng trách cậu ta thích động tay động chân như vậy, truy ngược về nguồn gốc căn bản là có “tiền án” rồi. Nghĩ đến chín năm trước bị cậu sờ bộ phận riêng tư của mình, chín năm sau lại bị cậu ôm hôn, rồi còn sờ cả ngực với động cơ không trong sáng, cô thấy vừa thẹn vừa tức giận, vừa hận vừa phẫn nộ đến cực điểm.

Nếu như ánh mắt có lực sát thương, cái lườm đó của cô nhất định có thể khoét ra hai lỗ trên người cậu.

Lúc này, trong tim Bạc Hà thù mới hận cũ cùng trào lên, hận Tịch Duệ Nam đến nghiến răng nghiến lợi. Tất cả những điểm tốt của cậu đều bị một nét bút xóa sạch, tất cả những chỗ xấu của cậu đều được phóng đại lên. Trong mắt cô, cậu trở thành một người đáng ghét nhất, đáng sỉ nhục nhất, đáng hận nhất trên đời. Cô hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không để ý đến cậu nữa.

Tiết Thể dục giữa giờ, Tịch Duệ Nam luyện tập xong quay lại, phát hiện ra trong ngăn bàn của mình có thêm một món đồ. Là chiếc túi chườm nóng mà cậu tặng cho Bạc Hà dùng để ủ ấm tay, rõ ràng cô nhân lúc mọi người không chú ý đã lặng lẽ trả lại.

Cô không cần đồ cậu tặng nữa! Tịch Duệ Nam cầm chiếc túi chườm nóng đó, trong lòng chùng xuống. Cậu thật sự chỉ là nhất thời kích động, không ngờ lại khiến cô tức giận đến vậy. Cậu phải giải thích với cô thế nào đây?

Sau khi tan học, Bạc Hà cùng đi với An Nhiên, phát hiện Tịch Duệ Nam đạp xe bám theo phía sau bọn họ cách một khoảng cách không xa không gần. Nhà An Nhiên ở gần trường, ra khỏi cổng trường sẽ phải chia tay với cô ấy. An Nhiên rẽ trái còn cô rẽ phải đi đến một bến xe buýt ở bên đường đợi xe.

Giờ tan trường, học sinh đợi xe rất nhiều,Bạc Hà đứng im trong đám người. Tịch Duệ Nam ngập ngừng không tiện qua đó. Chẳng mấy chốc xe buýt đã đến, cô lập tức lên xe, từ đầu chí cuối không nhìn cậu lấy một cái.

Buổi trưa, lúc Bạc Hà vừa xuống lầu đã nhìn thấy Tịch Duệ Nam, cậu cũng không đạp xe, hai tay đút trong túi quần đứng ở dưới lầu. Bộ dạng bơ phờ trông hơi giống cái cây xơ xác tiêu điều, cành lá trơ trụi phía sau lưng cậu. Trong lòng cô hậm hực. Còn cố tình làm ra bộ dạng này để lừa sự cảm thông của cô phải không? Cô sẽ không mắc lừa cậu nữa đâu.

Bạc Hà nhìn mà như không thấy đi lướt qua cậu, đến khóe mắt cô cũng không muốn liếc cậu một cái.

“Bạc Hà.” Tịch Duệ Nam cẩn thận, e dè đi sau cô, nói: “Mình biết hôm qua là mình không tốt, mình sai rồi, xin lỗi cậu, cậu tha thứ cho mình được không?”

Tịch Duệ Nam vẫn luôn kiêu ngạo, tính cách lại mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên cậu chịu hạ giọng xuống nước với người khác. Bởi vì biết mình sai, càng vô cùng để tâm tới Bạc Hà, cô là người con gái đầu tiên khiến cậu động lòng, cậu vừa đi phía sau cô vừa nói những lời xin lỗi đã nghĩ cả buổi tối hôm qua. Đây là sự hối hận chân thành, cầu xin sự tha thứ của cô.Nhưng còn chưa nói xong, cô đã lạnh băng cắt ngang lời cậu: “Cậu đừng đi theo tôi nữa có được không? Tôi ghét cậu.”

Câu nói tuyệt tình, lạnh lùng của cô mang theo sự ghét bỏ và hận thù không hề che giấu. Giống như bị một cây gậy lớn giáng thẳng xuống đầu, Tịch Duệ Nam bỗng chốc đờ đẫn cả người.

Cậu chẳng thể ngờ được rằng, sự kích động nhất thời ngày hôm qua lại khiến cô phản cảm đến vậy, sự phản cảm còn sâu đậm hơn cả trước kia. Ánh mắt cô nhìn cậu bây giờ lại là ánh mắt coi cậu như lưu manh, còn có cả sự khinh thường và ghét bỏ. Tịch Duệ Nam khó khăn lắm mới thay đổi được ấn tượng không tốt trong mắt cô, vậy mà trong chốc lát đã bị đánh về nguyên hình.

Tịch Duệ Nam ngốc nghếch đứng nguyên tại chỗ, nhìn Bạc Hà lên xe buýt rời đi mà chẳng thèm quay đầu lại. Cậu vô cùng rầu rĩ, buồn bã. Vừa mới nếm được hương vị ngọt ngào của tình yêu, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã biến thành vị đắng chát như hoàng liên, cậu thực sự khó mà thích ứng được với sự tương phản to lớn này.

Chút tuyết cuối cùng còn động lại trên cành cây tan chảy dưới ánh mặt trời. Tiếng nước chảy tí tách giống như tiếng khóc mơ hồ.

Lúc tuyết rơi, tình yêu đến, khi tuyết tan, tình yêu đi. Tình yêu thời niên thiếu đơn thuần của bọn họ ngắn ngủi như tuyết. Khi tuyết tan thành nước, tình yêu cũng theo đó mà tan biến.

6

Bạc Hà quyết tâm phải đoạn tuyệt với Tịch Duệ Nam, hễ nghĩ đến nụ hôn đầu của cô bị một tên khốn nạn như vậy lấy mất, còn cả tấm thân nữ nhi trong trắng của cô cũng bị tên khốn này sờ mó, cô chỉ hận không thể lập tức khiến cậu ta chết đi. Đồng thời cũng hận bản thân mình, sao có thể dễ dàng bị cậu ta mê hoặc như vậy? Chẳng phải cậu ta chỉ đẹp trai thôi sao? Hừ, chỉ đpẹ trai thì có tác dụng gì chứ, trong đầu chỉ có những suy nghĩ không lành mạnh, điển hình của loại bề ngoài đẹp đẽ còn bên trong thì thối nát.

Bạc Hà không còn đạp xe đi học nữa, mùa đông lạnh như vậy vốn dĩ cô chẳng muốn đạp xe, chỉ vì trước đo bị Tịch Duệ Nam “mê hoặc” mới ngày ngày chịu lạnh, chịu rét cùng cậu ta đạp xe đi học. Bây giờ biết rõ con người cậu ta rồi, đương nhiên cô sẽ không dính dáng gì đến cậu ta nữa. Cô thậm chí hận không thể cách xa cậu ta đến mười vạn tám nghìn dặm.

Mười vạn tám nghìn dặm đương nhiên là không thể, cự li duy nhất Bạc Hà có thể kéo xa được chính là không ngồi trước mặt Tịch Duệ Nam nữa. Ngày hôm sau cô liền tìm lý do xin giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ đến một tổ khác.

Khi Tịch Duệ Nam đến lớp, thấy chỗ ngồi trước mình giờ đã là một nữ sinh khác, cậu sững sờ cả người. Vốn dĩ cậu vẫn còn ôm hy vọng Bạc Hà chỉ vì tức giận nên mới có thái độ không tốt với cậu, hy vọng qua mấy ngày nữa, khi cô bớt giận rồi sẽ tha thứ cho cậu. Nhưng cậu không ngờ được rằng cô lại lập tức chuyển chỗ ngồi.

Trái tim hoang mang rối loạn, Tịch Duệ Nam vô thức tìm kiếm bóng hình Bạc Hà, phát hiện cô đã đổi đến một chỗ ngồi gần sát tường, cách xa cậu hơn nửa phòng học, mấy chục bạn học như thể núi non trùng trùng điệp điệp ngăn cách họ. Cậu không còn được nhìn thấy bóng lưng của cô im lặng thất thần, càng không thể khe khẽ nói chuyện phía sau lưng cô, cô đã dứt khoát kéo xa khoảng cách với cậu, thật sự không muốn để ý đến cậu nữa rồi.

Sự đau khổ, chán chường giống như thủy triều từng đợt nối tiếp nhau không ngừng đánh tới, khiến cậu có cảm giác sắp nghẹt thở.

Tịch Duệ Nam vẫn muốn cố gắng thêm lần nữa, cô gái cậu thích, tình cảm mới manh nha, cậu thực sự không muốn dễ dàng vứt bỏ. Cậu biết hôm đó là mình có lỗi,biểu hiện quá kích động khiến cho Bạc Hà tức giận, nhưng cậu tuyệt đối không phải là loại lưu manh như cô nghĩ, sự kích động của cậu có thể tha thứ được. Bố đã nói với cậu như thế, ở tuổi thanh xuân, bản năng sinh lý kích động là chuyện khó tránh.

Sau khi tan học, Tịch Duệ Nam không đạp xe mà cùng Bạc Hà lên xe buýt, trên xe rất đông người, chen chúc nhau, mỗi bến vẫn tiếp tục có người lên, trong khoang xe càng lúc càng chật.

Bởi vì Tịch Duệ Nam vẫn bám sát không rời Bạc Hà nên lúc chen chúc trên xe bị ép dính sát lại với cô. Ngực cậu áp vào lưng cô, hơi ấm của cơ thể truyền sang cho nhau, cậu không kìm nén được hơi thở lại trở nên gấp gáp.

Trong thời kỳ dậy thì của Tịch Duệ Nam, xao động tình cảm nảy sinh cùng với ý thức về tình dục, thêm vào đó là cá tính kích động mạnh mẽ, cho nên cậu rất dễ dàng nảy sinh dục vọng.

Bạc Hà mẫn cảm nhận ra, quay đầu giận dữ lườm cậu một cái. Cô cảm thấy cậu như hình với bóng bám theo cô chen lên xe, rõ ràng nhân lúc người đông hỗn loạn cố ý lợi dụng cô.

Tịch Duệ Nam nhìn ánh mắc cô là hiểu ngay, khuôn mặt bỗng đỏ ửng lên. Sau khi Bạc Hà lườm cậu, liền cố gắng chen ra khỏi đám người đi đến cuối xe, cậu không có dũng khí bám theo nữa. Nếu như còn bám theo, cậu càng không thể giải thích rõ ràng với cô.

Đến bến, hai người cùng xuống xe, cậu sải bước bám theo bóng dáng vội vàng của cô, gắng sức giải thích: “Bạc Hà, hôm đó là mình quá kích động, mình sai rồi, mình xin lỗi, cậu có thể tha thứ cho mình lần này được không? Chỉ một lần thôi, mình đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không có hành động như vậy nữa.”

Bất luận cậu giải thích, nhận sai, xin lỗi như thế nào, Bạc Hà đều như chẳng muốn nghe thấy, chỉ tăng tốc đi nhanh hơn, không muốn để ý đến cậu.



Tịch Duệ Nam bước lên chặn trước mặt cô, vẻ mặt khẩn cầu chăm chú nhìn cô, hỏi: “Bạc Hà, cậu thật sự không thể tha thứ cho mình một lần sao?”

“Tôi sẽ không tha thứ cho cậu, việc động tay, động chân của cậu khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Bây giờ người tôi ghét nhất, hận nhất trên thế giới này chính là cậu, Tịch Duệ Nam, cậu đi chỗ khác tìm một nữ sinh kích động để cùng làm chuyện đó đi, tôi thì tuyệt đối sẽ không dính vào nữa đâu.”

Giống như bị những lời lẽ khinh bỉ, thù hận của Bạc Hà giáng cho một cú nặng nề, Tịch Duệ Nam đứng sững lại. Cậu hiểu ra ý tứ của cô, rõ ràng cô cho rằng cậu tiếp cận cô vì có ý đồ xấu, chỉ vì ham muốn dục vọng không kiềm chế được nên mới tìm đến cô “động tay động chân”. Cô coi cậu là người như vậy sao? Trong mắt cô, cậu lại là người như thế ư?

Máu toàn thân như xộc thẳng lên đầu, mặt cậu thoắt cái đỏ phừng phừng. Vừa tức giạn vừa lo sợ khiến cậu nhất thời không thốt lên lời, lồng ngực phập phồng dữ dội, cậu cúi đầu nhìn bàn tay phải của mình – bởi vì nhất thời kích động mà bàn tay đó khiến cậu phải chịu oan uổng như thế này. Cậu cắn răng, vội vàng lục tìm trong túi xách, lấy ra một lưỡi dao sáng loáng, không hề suy nghĩ đã cứa một đường vào lòng bàn tay phải. Một vệt máu đỏ tươi liền trào ra, nhanh chóng thấm đỏ lòng bàn tay cậu.

Cô hiểu nhầm như vậy, cậu có giải thích thế nào cô cũng không nghe, vậy cậu dùng máu tươi để trừng phạt sự kích động nhất thời của mình, điều này có thể giành lại được sự cảm thông và tha thứ của cô không?

Cảm giác đau đớn thấu tim khi lưỡi dao sắc nhọn rạch vào da thịt khiến cả cơ thể cậu bất giác run lên, sắc mặt chuyển sang trắng bệch. Cậu ngẩng đầu, đưa bàn tay đẫm máu ra trước mặt Bạc Hà, trong mắt cháy lên ngọn lửa kích động, giọng nói bi phẫn: “Như thế này cậu có thể giải hết hận chưa? Như thế này cậu không buồn nôn nữa rồi chứ? Như thế này cậu có thể tha thứ cho mình rồi chứ?”

Lúc đầu Bạc Hà bị bàn tay đầm đìa máu tươi của cậu dọa sợ, nhưng ngay sau đó, cậu đưa một chuỗi câu hỏi để bức bách cô, có cảm giác như họ đang hung hăng cãi nhau, khiến cô lập tức thấy phản cảm: Cậu ta làm thế này là có ý gì? Rạch tay để đe dọa cô sao? Cậu ta chỉ biết dùng khổ nhục kế để dọa dẫm người khác, chuyện bố cậu ta ngoại tình cũng thế.

“Cậu muốn làm gì vậy? Dùng khổ nhục kế để đe dọa tôi? Tôi không bị lừa đâu, cậu thôi đi, xin cậu sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Đã có người qua đường dừng lại xem họ tranh cãi, chỗ này ngay gần tiểu khu cô sống, Bạc Hà không muốn để hàng xóm hay người quen nhìn thấy, rồi lại bàn ra tán vào. Cho nên vừa nói dứt lời, cô liền chạy đi mà không biết rằng mỗi chữ cô nói ra đều giống như kim nhọn đâm vào tim Tịch Duệ Nam giày vò cậu đau đớn.

Như người mộng du, Tịch Duệ Nam thẫn thờ đi trên đường. Bàn tay phải không ngừng chảy máu, cậu cũng chẳng quan tâm, để mặc cho máu tươi theo đầu ngón tay không ngừng nhỏ giọt xuống đường. Cậu đã không còn cảm thấy cơn đau nơi lòng bàn tay nữa, bởi vì trái tim cậu còn đau đớn gấp nghìn lần, vạn lần.

Sự khinh miệt của Bạc Hà khiến cậu đau đớn vô cùng, cô hoàn toàn không nghe lời giải thích của cậu, càng không chịu tiếp nhận lời xin lỗi của cậu. Trong cơn giận dữ, cậu tự rạch tay trừng phạt để cầu xin tha thứ, nhưng cô vẫn không chút động lòng, còn nói ra những lời vô tình như vậy. Vì sao cô lại tuyệt tình với cậu như thế? Mặc dù cậu có lỗi nhưng cũng không phải là sia lầm quá đáng, đúng không? Vậy mà một chút cơ hội, cô cũng không chịu cho cậu.

Tịch Duệ Nam không biết rằng, sự căm hận của Bạc Hà đối với cậu thực ra không chỉ vì chuyện mắc lỗi đó. Cô còn có nhiều lý do không thể nói rõ ra được. Lẽ nào cô phải nói rằng, sở dĩ cô bỗng nhiên hận cậu, không chỉ vì chuyện xảy ra trong phòng chứ đồ hôm đó mà còn vì chuyện chín năm trước cô từng bị cậu cưỡng ép bắt cho xem và bị cậu sờ mó bộ phận riêng tư nhất của mình sao? Những lời này làm sao một cô gái mười lăm tuổi có thể mở miệng nói ra được chứ?

Trước nay, Tịch Duệ Nam không sợ rét, vậy mà vào giữa trưa ngày đông này, cậu lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Sau đợt tuyết rơi, ánh mặt trời chỉ là một chùm ánh sáng trắng mờ nhạt, hoàn toàn không có chút ấm áp nào, cậu cứ đi, đi mãi trên đường, cảm thấy càng đi càng lạnh, lạnh đến mức toàn thân run rẩy.

Bỗng nhiên, một làn hương hoa thanh khiết lan tỏa khắp nơi trong không khí lạnh giá. Hương hoa vô cùng quen thuộc, Tịch Duệ Nam đang cúi đầu đi bỗng sững lại, vô thức ngẩng lên nhìn, thấy cành hoa mai chi chit trên cao, sau đợt tuyết rơi, hoa càng nở rộ, cả nghìn bông hoa trắng tinh khiết phủ trên cành, đúng là một cây hương tuyết1 .

1-Hương tuyết, chỉ cây hoa mai.

Trong vô thức, cậu lại đi đến nơi cậu và Bạc Hà đã trao nụ hôn đầu tiên đêm đó. Bấm tay mà đếm, cũng mới chỉ là chuyện của bốn ngày trước, vậy mà bây giờ nghĩ lại đã cảm thấy như cách cả một đời.

Hương hoa mai dập dềnh lưu chuyển trong không khí từng sợi từng sợ hương vây quanh cậu. Mắt cậu đột nhiên ươn ướt, càng lúc càng ướt, vảnh mắt nhanh chóng rưng rưng đầy nước. Cậu không muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn cứ khóc.

Nước mắt trào ra, những dòng nước mắt đau đớn chảy tràn khắp mặt.

Nam nhi có lệ không dễ rơi, mỗi người con trai đều thế, Tịch Duệ Nam thì càng như vậy. Ngay từ bé, khi bắt đầu hiểu chuyện, cậu đã không còn khóc nữa. Nhưng vào năm mười lăm tuổi này, cậu đã biết thế nào là đau thấu tim gan, cậu khóc tới hai lần. Hai lần đềuvì gặp phải sự đả kích chưa từng có nhất, ấm áp trong ngày, cậu lại một mình chịu đừng cảm giác thế giới bỗng chốc tối đen và lạnh lẽo.

Sợ bị người đi đường nhìn thấy, Tịch Duệ Nam trốn vào sau gốc mai, khóc không thành tiếng. Nước mắt và máu của cậu đều đang chảy, nỗi đau đớn giống như sóng triều vỗ vào bờ, khiến trái tim vang lên những tiếng vỡ nát mãi không dứt.

Cây mai lặng im đứng bên cậu, khi gió thổi qua, vô số cánh hoa trắng tinh khiết lất phất rơi xuỗng, như thể nó hiểu thấu nỗi đau trong lòng cậu, lặng lẽ rơi nước mắt cùng cậu.

Một cây hoa mai đã chứng kiến thời khắc hạnh phúc nhất đồng thời cũng chứng kiến thời khác đau khổ nhất của Tịch Duệ Nam.

7

Chiều hôm nay, Tịch Duệ Nam không đi học. Sauk hi ngồi dưới gốc hoa mai khóc, cậu xốc lại tinh thần đến bệnh viện băng bó vết thương. Nếu như mang bộ dạng máu me này về nhà, chắc chắn sẽ khiên bố mẹ cậu sợ hãi.

Nhát dao đó cắt rất sâu, vết thương lại rất dài, gần như rạch ngang cả lòng bàn tay. Bác sĩ khâu đủ mười hai mũi, khi mũi tim đâm vào da thịt, cậu đau đớn đến mức cả người run rẩy, môi dưới gần như bị cắn chảy máu. Không sao cả, cậu tình nguyện chịu đau như thế này, vì khi đó, cậu mới không cảm thấy nỗi đau ở trong tim.

Lúc về đến nhà, tay phải của cậu quấn một lớp băng trắng dày vẫn khiến cho bố mẹ bị dọa giật mình. Cả hai căng thẳng truy hỏi chuyện gì đã xảy ra? Nhưng cậu chỉ nói là không cẩn thận bị rạch đứt, lấp liếm cho qua.

Bởi vì mất máu và bị lạnh lâu, cơ thể vừa mệt mỏi vừa suy nhược, Tịch Duệ Nam không ăn cơm trưa mà đã ngã người xuống giường, nặng nề ngủ thiếp đi. Sau khi cậu ngủ sau, Hạ Dung Phương cẩn thận kiểm tra phát hiện cậu bị sốt. Hai vợ chồng lo lắng không thôi, bởi vì người từng bị bệnh tim cấp tính nếu phát sốt sẽ rất nguy hiểm, nên lập tức liên hệ với bác sĩ quen đến khám. Sau khi bác sĩ kiểm tra sơ bộ, chẩn đoán là không có vấn đề gì, nhưng bởi vì cậu có tiền sử bệnh tim cấp tính nên dặn dò bố mẹ cậu phải cẩn thận chăm sóc nếu sau khi tiêm mà trong ngày cậu vẫn còn sốt cao không hạ hoặc có triệu chứng khác thì phải đưa đến bệnh viện gnay.

Hạ Dung Phương lo lắng thấp thỏm, cả buổi chiều luôn túc trực bên cạnh, không dám rời con trai nửa bước, thỉnh thoảng lại sờ trán cậu để kiểm tra nhiệt độ cơ thể. Tịch Văn Khiêm cũng không dám đi làm, sợ bệnh tình của con chẳng may biến đổi đột ngột, một mình vợ ông ở nhà sẽ hoảng loạn không xử lý được. Sauk hi gọi điện thoại đến công ty dặn dò công việc, ông lại gọi điện thoại đến trường xin phép cho con trai nghỉ ốm hai ngày.

Tin tức Tịch Duệ Nam xin nghỉ ốm khiến học sinh của lớp năm khối mười lại bàn tán:

“Có phải là bệnh tim tái phát không?”

“Không phải bệnh tim tái phát, chỉ bị sốt thôi. Nhưng nghe nói bị đau đầu, sốt cao đối với người bị bệnh tim rất nguy hiểm.”

“Thật không? Trời ơi, hy vọng Tịch Duệ Nam không gặp nguy hiểm gì.”

Trong khi bạn cùng lớp xôn xao bàn tán, Bạc Hà thầm cảm thấy buồn cười. Tất cả mọi người đều bị Tịch Duệ Nam lừa dối, nếu muốn bình chọn kẻ lừa đảo số một trong năm thì chắc chắn vị trí đó sẽ thuộc về cậu ta. Cậu ta nào có bệnh tim gì, nhưng nhiều người lại bị cậu ta lừa xoay như chong chóng.

An Nhiên lại rủ các bạn học buổi chiều tan học cùng đến thăm Tịch Duệ Nam, rất nhiều nữ sinh nhiệt tình đăng ký. Lúc cô ấy hỏi Bạc Hà, cô từ chối thẳng thừng: “Mình không đi đâu, cậu biết đó, hôm nay mình phải trực nhật.”

“Trực nhật cũng chẳng sao, cùng lắm bọn mình đợi cậu mười lăm phút.”

“Trực nhật xong mình phải về nhà nấu cơm, thật sự không rảnh, các cậu đông người như vậy đi là đủ rồi, thêm mình cũng chẳng nhiều hơn mà thiếu mình cũng chẳng ít đi.”

Bạc Hà kiên quyết không đi, An Nhiên cũng không miễn cưỡng. “Lần trước thăm cậu ấy, cậu đã không đi, lần này lại không chịu đi, thôi vậy, dù sao mình cũng nhất định phải đi.”

Buổi chiều sau khi tan học, gần hai phần ba học sinh trong lớp đi thăm Tịch Duệ Nam. Nữ sinh ngồi trước mặt Bạc Hà vốn cũng phải trực nhất nhưng cô ấy nhờ Bạc Hà làm giúp để đi thăm bệnh. Bị bạn nhờ vả, Bạc Hà đành đồng ý.

Hằng ngày lịch phân công trực nhật trong lớp là bốn người lần lượt theo thứ tự chỗ ngồi, hiện giờ chỉ còn lại ba người, Bạc Hà và hai nam sinh ngồi phía sau cô, một trong số đó là Quách Ích, thật trùng hợp, chỗ ngồi cô mới đổi lại cùng tổ với cậu ta.

Nam sinh còn lại trong nhóm trực nhật cũng là con nhà giàu, Bạc Hà không thích cậu ta, lớn lên trong gia đình quen được chiều chuộng nên mấy việc trực nhật cậu ta chỉ làm qua quýt. Cậu ta cầm giẻ lau bảng mấy nhát rồi tìm cớ chuồn mất. Trong phòng học chỉ còn lại Bạc Hà và Quách Ích đang vùi đầu làm việc. Một người xê bàn ghế, một người quét, im lặng phối hợp.

Đã mấy ngày rồi bọn họ không nói chuyện, lúc này sau khi im lặng hồi lâu, Quách Ích đột nhiên hỏi: “Tại sao cậu không đi thăm Tịch Duệ Nam.”

“Vì sao tôi phải đi thăm cậu ta?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Trai Năm Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook