Chàng Trai Trong Giấc Mơ Năm Xưa
Chương 22: Buổi ra chơi đầy nắng
Mặc Thiên Song
20/10/2022
Tùng tùng tùng.... tùng tùng tùng tùng.... tùng tùng
Tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đã đến, khi tiếng trống vang lên thì tất cả học sinh trong trường đều không hẹn mà kéo nhau xuống căn tin làm cho căn tin ngày càng đông đúc. Cô và Vân cũng không phải ngoại lệ. Tiếng trống vừa dứt thì nhóm đã có mặt hết ở dưới căn tin.
Anh đang cầm một khối rubik 3x3 còn tay thì bỏ vào túi quần. Vừa vào bàn, anh đã lấy cặp kính vừa vắt trên cổ áo vừa nãy ra rồi đeo vào như thường ngày.
Hai người con gái thì đã ùa đi mua đồ ăn và nước vì họ rất đói bụng sau khi học xong tiết thể dục. Cặp bạn thân Hải Đăng và Kiệt Trí thì đã kéo nhau đi đá bóng chung với nhau còn Khánh và Nhật thì không muốn nên đi theo hai cô gái và kết quả là phải ngồi chờ ở cái bàn gỗ ở căn tin.
Anh thì đang cầm một khối rubik 3x3 và đang chăm chú vào nó để có thể giải được, còn người con trai kế bên thì đang cầm một quyển sách đọc. Hai người con trai vô cùng đẹp đang ngồi kế bên nhau và có vẻ mặt đang rất tập trung khiến người con gái nào đi ngang qua cũng muốn chụp hình và xin in4.
Hai người thì đang tập trung cao độ để làm việc của mình và tính của hai người họ là không thích bị làm phiền, tất nhiên là sẽ có sự ngoại lệ nhưng là ai thì chưa nói. Bỗng chợt, có một bạn nữ có mái tóc dài lượn sóng, khuôn mặt tươi cười nhìn có vẻ là rất hiền lành và xinh đẹp đến xin in4 của Khánh.
Hầu như cả khối 7 ai cũng biết bạn nữ ấy nhưng chỉ riêng nhóm của anh là ngoại lệ, Hà và Vân cũng biết nhưng không để tâm mấy. Bạn ấy tên là Hoàng Lê Thiên Vy.
Khánh đang đọc sách mà bị làm phiền liền ngước lên khẽ nhăn mặt rồi trở lại bình thường. Cậu hỏi lại bằng một giọng không mấy dễ chịu:
-Khánh: Có chuyện gì thế? Cậu hỏi tớ việc gì sao?
-Vy: Xin lỗi vì đã làm phiền lúc cậu đang tập trung, tớ chỉ muốn hỏi là cậu có thể cho tớ xin facebook được không?
Thiên Vy vừa cười vừa nhẹ nhàng nói nhưng Khánh cũng chả thay đổi sắc mặt gì mà trả lời bạn ấy không lạnh cũng không nóng.
- Khánh: Xin lỗi, tớ không kết bạn với con gái khi chưa thân.
- Vy: V... Vậy thôi, không sao. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.
Thiên Vy cười áy náy rồi bỏ đi, Nhật nãy giờ đã chứng kiến tất cả nhưng cũng không nói gì, Khánh vẫn tiếp tục đọc sách. Nhật và Khánh không quan tâm ánh mắt của mọi người như thế nào cả, việc của mình thì mình làm, không cần để ý những người xung quanh.
Nhật mới vừa giải xong khối rubik thì anh giật mình vì có một ai đó để lon nước ngọt coca cola bên má. Mặt anh đen như đít nồi rồi anh quay phắt lại định lườm người ấy nhưng ý định của anh đã bị dập tắt khi người đó chính là... Trương Thị Thu Hà.
Ngay khi anh biết người ấy là Thu Hà thì anh đã tức tốc thu lại bộ mặt đen như đít nồi ấy mà thay vào đó là một bộ mặt bình thường (thậm chí còn có chút tươi cười).
Cô tươi cười rồi đưa lon Coca cola cho anh, anh cũng nhận lấy đồng thơi cùng cười nhẹ để dáp lại cô. Hà ngỡ ngàng vì cô không ngờ anh có thể cười trong tình cảnh đông đúc người như thế này.
Tất nhiên là vào lúc anh cười thì sẽ có nhiều người nhìn thấy, một nụ cười rất đẹp, đã vậy những ánh nắng chói chang của mặt trời còn chiếu vào khuôn mặt điển trai kia lại càng làm cho anh có sức hút hơn.
Một nơi đông đúc người như vậy mà anh lại cười, vì người con gái đó là cô nên anh mới bất chấp đông đúc người mà cười chăng? Hay là đơn giản là anh có thể cười trước đám đông rồi? Hay đó chỉ là một nụ cười giả mạo nên anh mới dám cười mà không quan tâm mọi người?
Ngỡ ngàng xong thì cô bình tĩnh lại rồi ngồi ngay vô chỗ ghế đối diện anh, vì chiếc bụng cô đang đói meo nên cô có thể bình tĩnh trước nụ cười của anh như vậy chứ nếu cô không đói bụng mà vẫn bình tĩnh được thì người đó không phải là Trương Thị Thu Hà thường ngày.
Hà vừa ngồi xuống ghế thì Vân chạy một cái vèo đến rồi đặt đồ ăn trên bàn.
- Vân: Hello mấy chế
Vân thấy Khánh vẫn còn đang chăm chú đọc nên cô quyết định lấy quyển sách từ tay Khánh một cách "nhẹ nhàng" làm Khánh có phần hơi tức giận nhưng vẫn kìm lại được.
- Khánh: Ôi, cô nàng à. Mong lần sau nàng lấy thì báo ta một tiếng chứ đừng giật bất ngờ như vậy chứ.
Khánh than thở, vừa than thở mà còn vừa cười nữa chứ. Vân cười tươi rồi ngồi xuống kế bên Hà và đối diện Khánh. Sau đó thì họ cùng ăn với nhau.
Vứt rác xong thì họ quyết định đi đến một hàng ghế đá dưới một cái cây phượng vĩ sau trường, chỗ này ít người qua lại nên có thể nói đây là một địa điểm lý tưởng phù hợp với những người như Nhật vì nơi đây chỉ có một không gian đầy hoa cỏ và khá yên tĩnh.
Vân và Khánh ra tín hiệu cho nhau bằng ánh mắt sau đó cả hai ấn hai người bạn của mình xuống một chiếc ghế đá còn hai đứa thì qua ghế khác ngồi để cho Nhật và Hà một không gian "riêng tư" còn hai đứa ấy thì ngồi hóng.
Anh thì có vẻ là không biết ý đồ của hai đứa kia nên cũng chả nói gì, sau đó thì liếc nhẹ qua cô gái ngồi kế bên cạnh mình.
Cô gái ấy ngước lên nhìn những chùm hoa phượng đỏ rực như những đốm lửa cùng với những chiếc lá. Ánh nắng mặt trời dịu nhẹ khẽ chiếu lên gương mặt xinh xắn đang chăm chú ngắm nhìn những bông hoa kia làm anh bất giấc không thể rời mắt khỏi cô.
Giờ đây, ánh mắt của anh không phải liếc nhẹ nữa mà đã hoàn toàn đặt trên gương mặt xinh đẹp kia của cô. Những làn gió nhẹ khẽ lướt qua làm cho những tán cây rung rinh theo cơn gió, cô gái với một gương mặt đầy vui vẻ nhẹ nhàng nhắm mắt lại cảm nhận cơn gió nhẹ ấy.
Ngay khi cơn gió đã đi qua hoàn toàn, cô mới nhẹ nhàng mở mắt ra và dường như cô đã cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình từ hướng của Nhật nên đã quay qua hướng ấy để xem.
Ngay khi cô định quay qua thì anh đã nhanh chóng quay mặt lại và chăm chú vào cục Rubik mặc dù nó đã được giải xong.
- Hà: Cậu giải xong rồi à?
- Nhật: Ừm, từ nãy giờ rồi.
Anh đưa khối Rubik cho cô rồi nói.
- Nhật: Cậu làm rối tung khối Rubik này giúp tớ được không? Sau đó thì tớ giải.
- Hà: Được thôi!
Cô tươi cười nhận lấy khối Rubik và bắt đầu làm rối tung chúng lên, anh không nói gì mà ngước lên nhìn bầu trời xanh cao xa kia, mắt hơi nheo lại vì ánh sáng của mặt trời sau đó rồi quay qua lén nhìn cô, khẽ thở dài.
- Nhật: "Rốt cuộc đầy là cảm giác gì đây? Thật khó hiểu".
- Hà: Xong rồi nè, cậu giải thử xem. Tớ làm rối tung hết mức có thể rồi đấy.
- Nhật: Dù cậu có làm nó rối tung đến mức nào tớ cũng có thể tìm ra cách giải thôi.
- Hà: Thế cậu giải thử xem!
Anh xoay mặt qua hướng khác phì cười trước gương mặt có phần dễ thương ấy của cô.
Khánh và Vân từ nãy giờ ngồi trên một chiếc ghế đá cách cô và anh hai chiếc ghế. Kế hoạch ban đầu của họ là sẽ thoe dõi cuộc trò chuyện của hai người kia nhưng không biết từ khi nào thì Khánh và Vân đã nói chuyện với nhau mà không thèm đếm xỉa đến hai người nào đó nữa.
- Khánh: Chỗ này đúng lý tưởng cho tớ với Nhật luôn ấy, mát mẻ lại vừa yên tĩnh.
Khánh cười tươi, một nụ cười thiệt đẹp. Nụ cười của cậu đã làm cho cô gái kế bên xém nữa phải nói ra ba tiếng "Đẹp trai quá" trước gương mặt đầy nắng ấy. Vân đáp lại cậu.
- Vân: Ừm! Không chỉ có chỗ này đâu, còn một chỗ nữa còn tuyệt vời hơn ở đây nữa cơ. Tớ và Hà thường đến chỗ đó vào buổi chiều, chỗ đó cũng ít người qua lại lắm!
- Khánh: Vậy chiều nay các cậu dẫn bọn tớ qua chỗ đó nha?
Vân đồng ý và nở một nụ cười thật tươi trên môi. Nụ cười của cô đã làm cho Khánh phải ngạc nhiên, vừa ấm áp lại còn... tỏa sáng như ánh mặt trời. Cậu bỗng chốc nhớ đến ký ức năm ấy, một cô gái với một mái tóc ngắn đang cười với cậu.
Điều trùng hợp là Vân cũng có một nụ cười tựa như người con gái ấy nhưng lại đẹp và tươi hơn.
- Khánh: "Giống nhau quá..."
Cậu vừa nghĩ thế, có khi nào Vân chính là cô bé năm xưa? Cậu vừa nghĩ đến vậy liền gạt suy nghĩ ấy đi vì tóc của Vân dài hơn và cậu cũng không thể quyết định vội vàng được. Nhưng... cũng không phải không có khả năng, cậu không nghĩ nữa mà quyết định tập trung vào việc trước mắt.
Vân nhẹ nhàng lấy quyển sách của khánh rồi vỗ nhẹ lên đầu cậu.
- Vân: Cậu nghĩ gì mà suy tư vậy?
- Khánh: Không có gì, cậu đừng để ý.
Hai người cứ tiếp tục trò chuyện mà quên mất rằng kế hoạch của mình.
- Nhật: Xong rồi.
Anh đưa khối rubik đã được giải xong cho Hà trước ánh mắt bất ngờ và có phần vui vẻ của cô. Cô cứ nghịch ngợm mà phá hết lần này tới lần khác nhưng cuối cùng cũng bị anh giải hết. Mặc dù cô rất nghịch ngợm mà làm anh giải hết lần này đến lần khác nhưng anh chả có biểu hiện gì là phản kháng cả, thậm chí còn phì cười trước sự tinh nghịch của cô.
Cả hai "cặp đôi" ngồi nói chuyện vui đùa với nhau cho đến khi giờ ra chơi kết thúc.
Tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đã đến, khi tiếng trống vang lên thì tất cả học sinh trong trường đều không hẹn mà kéo nhau xuống căn tin làm cho căn tin ngày càng đông đúc. Cô và Vân cũng không phải ngoại lệ. Tiếng trống vừa dứt thì nhóm đã có mặt hết ở dưới căn tin.
Anh đang cầm một khối rubik 3x3 còn tay thì bỏ vào túi quần. Vừa vào bàn, anh đã lấy cặp kính vừa vắt trên cổ áo vừa nãy ra rồi đeo vào như thường ngày.
Hai người con gái thì đã ùa đi mua đồ ăn và nước vì họ rất đói bụng sau khi học xong tiết thể dục. Cặp bạn thân Hải Đăng và Kiệt Trí thì đã kéo nhau đi đá bóng chung với nhau còn Khánh và Nhật thì không muốn nên đi theo hai cô gái và kết quả là phải ngồi chờ ở cái bàn gỗ ở căn tin.
Anh thì đang cầm một khối rubik 3x3 và đang chăm chú vào nó để có thể giải được, còn người con trai kế bên thì đang cầm một quyển sách đọc. Hai người con trai vô cùng đẹp đang ngồi kế bên nhau và có vẻ mặt đang rất tập trung khiến người con gái nào đi ngang qua cũng muốn chụp hình và xin in4.
Hai người thì đang tập trung cao độ để làm việc của mình và tính của hai người họ là không thích bị làm phiền, tất nhiên là sẽ có sự ngoại lệ nhưng là ai thì chưa nói. Bỗng chợt, có một bạn nữ có mái tóc dài lượn sóng, khuôn mặt tươi cười nhìn có vẻ là rất hiền lành và xinh đẹp đến xin in4 của Khánh.
Hầu như cả khối 7 ai cũng biết bạn nữ ấy nhưng chỉ riêng nhóm của anh là ngoại lệ, Hà và Vân cũng biết nhưng không để tâm mấy. Bạn ấy tên là Hoàng Lê Thiên Vy.
Khánh đang đọc sách mà bị làm phiền liền ngước lên khẽ nhăn mặt rồi trở lại bình thường. Cậu hỏi lại bằng một giọng không mấy dễ chịu:
-Khánh: Có chuyện gì thế? Cậu hỏi tớ việc gì sao?
-Vy: Xin lỗi vì đã làm phiền lúc cậu đang tập trung, tớ chỉ muốn hỏi là cậu có thể cho tớ xin facebook được không?
Thiên Vy vừa cười vừa nhẹ nhàng nói nhưng Khánh cũng chả thay đổi sắc mặt gì mà trả lời bạn ấy không lạnh cũng không nóng.
- Khánh: Xin lỗi, tớ không kết bạn với con gái khi chưa thân.
- Vy: V... Vậy thôi, không sao. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.
Thiên Vy cười áy náy rồi bỏ đi, Nhật nãy giờ đã chứng kiến tất cả nhưng cũng không nói gì, Khánh vẫn tiếp tục đọc sách. Nhật và Khánh không quan tâm ánh mắt của mọi người như thế nào cả, việc của mình thì mình làm, không cần để ý những người xung quanh.
Nhật mới vừa giải xong khối rubik thì anh giật mình vì có một ai đó để lon nước ngọt coca cola bên má. Mặt anh đen như đít nồi rồi anh quay phắt lại định lườm người ấy nhưng ý định của anh đã bị dập tắt khi người đó chính là... Trương Thị Thu Hà.
Ngay khi anh biết người ấy là Thu Hà thì anh đã tức tốc thu lại bộ mặt đen như đít nồi ấy mà thay vào đó là một bộ mặt bình thường (thậm chí còn có chút tươi cười).
Cô tươi cười rồi đưa lon Coca cola cho anh, anh cũng nhận lấy đồng thơi cùng cười nhẹ để dáp lại cô. Hà ngỡ ngàng vì cô không ngờ anh có thể cười trong tình cảnh đông đúc người như thế này.
Tất nhiên là vào lúc anh cười thì sẽ có nhiều người nhìn thấy, một nụ cười rất đẹp, đã vậy những ánh nắng chói chang của mặt trời còn chiếu vào khuôn mặt điển trai kia lại càng làm cho anh có sức hút hơn.
Một nơi đông đúc người như vậy mà anh lại cười, vì người con gái đó là cô nên anh mới bất chấp đông đúc người mà cười chăng? Hay là đơn giản là anh có thể cười trước đám đông rồi? Hay đó chỉ là một nụ cười giả mạo nên anh mới dám cười mà không quan tâm mọi người?
Ngỡ ngàng xong thì cô bình tĩnh lại rồi ngồi ngay vô chỗ ghế đối diện anh, vì chiếc bụng cô đang đói meo nên cô có thể bình tĩnh trước nụ cười của anh như vậy chứ nếu cô không đói bụng mà vẫn bình tĩnh được thì người đó không phải là Trương Thị Thu Hà thường ngày.
Hà vừa ngồi xuống ghế thì Vân chạy một cái vèo đến rồi đặt đồ ăn trên bàn.
- Vân: Hello mấy chế
Vân thấy Khánh vẫn còn đang chăm chú đọc nên cô quyết định lấy quyển sách từ tay Khánh một cách "nhẹ nhàng" làm Khánh có phần hơi tức giận nhưng vẫn kìm lại được.
- Khánh: Ôi, cô nàng à. Mong lần sau nàng lấy thì báo ta một tiếng chứ đừng giật bất ngờ như vậy chứ.
Khánh than thở, vừa than thở mà còn vừa cười nữa chứ. Vân cười tươi rồi ngồi xuống kế bên Hà và đối diện Khánh. Sau đó thì họ cùng ăn với nhau.
Vứt rác xong thì họ quyết định đi đến một hàng ghế đá dưới một cái cây phượng vĩ sau trường, chỗ này ít người qua lại nên có thể nói đây là một địa điểm lý tưởng phù hợp với những người như Nhật vì nơi đây chỉ có một không gian đầy hoa cỏ và khá yên tĩnh.
Vân và Khánh ra tín hiệu cho nhau bằng ánh mắt sau đó cả hai ấn hai người bạn của mình xuống một chiếc ghế đá còn hai đứa thì qua ghế khác ngồi để cho Nhật và Hà một không gian "riêng tư" còn hai đứa ấy thì ngồi hóng.
Anh thì có vẻ là không biết ý đồ của hai đứa kia nên cũng chả nói gì, sau đó thì liếc nhẹ qua cô gái ngồi kế bên cạnh mình.
Cô gái ấy ngước lên nhìn những chùm hoa phượng đỏ rực như những đốm lửa cùng với những chiếc lá. Ánh nắng mặt trời dịu nhẹ khẽ chiếu lên gương mặt xinh xắn đang chăm chú ngắm nhìn những bông hoa kia làm anh bất giấc không thể rời mắt khỏi cô.
Giờ đây, ánh mắt của anh không phải liếc nhẹ nữa mà đã hoàn toàn đặt trên gương mặt xinh đẹp kia của cô. Những làn gió nhẹ khẽ lướt qua làm cho những tán cây rung rinh theo cơn gió, cô gái với một gương mặt đầy vui vẻ nhẹ nhàng nhắm mắt lại cảm nhận cơn gió nhẹ ấy.
Ngay khi cơn gió đã đi qua hoàn toàn, cô mới nhẹ nhàng mở mắt ra và dường như cô đã cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình từ hướng của Nhật nên đã quay qua hướng ấy để xem.
Ngay khi cô định quay qua thì anh đã nhanh chóng quay mặt lại và chăm chú vào cục Rubik mặc dù nó đã được giải xong.
- Hà: Cậu giải xong rồi à?
- Nhật: Ừm, từ nãy giờ rồi.
Anh đưa khối Rubik cho cô rồi nói.
- Nhật: Cậu làm rối tung khối Rubik này giúp tớ được không? Sau đó thì tớ giải.
- Hà: Được thôi!
Cô tươi cười nhận lấy khối Rubik và bắt đầu làm rối tung chúng lên, anh không nói gì mà ngước lên nhìn bầu trời xanh cao xa kia, mắt hơi nheo lại vì ánh sáng của mặt trời sau đó rồi quay qua lén nhìn cô, khẽ thở dài.
- Nhật: "Rốt cuộc đầy là cảm giác gì đây? Thật khó hiểu".
- Hà: Xong rồi nè, cậu giải thử xem. Tớ làm rối tung hết mức có thể rồi đấy.
- Nhật: Dù cậu có làm nó rối tung đến mức nào tớ cũng có thể tìm ra cách giải thôi.
- Hà: Thế cậu giải thử xem!
Anh xoay mặt qua hướng khác phì cười trước gương mặt có phần dễ thương ấy của cô.
Khánh và Vân từ nãy giờ ngồi trên một chiếc ghế đá cách cô và anh hai chiếc ghế. Kế hoạch ban đầu của họ là sẽ thoe dõi cuộc trò chuyện của hai người kia nhưng không biết từ khi nào thì Khánh và Vân đã nói chuyện với nhau mà không thèm đếm xỉa đến hai người nào đó nữa.
- Khánh: Chỗ này đúng lý tưởng cho tớ với Nhật luôn ấy, mát mẻ lại vừa yên tĩnh.
Khánh cười tươi, một nụ cười thiệt đẹp. Nụ cười của cậu đã làm cho cô gái kế bên xém nữa phải nói ra ba tiếng "Đẹp trai quá" trước gương mặt đầy nắng ấy. Vân đáp lại cậu.
- Vân: Ừm! Không chỉ có chỗ này đâu, còn một chỗ nữa còn tuyệt vời hơn ở đây nữa cơ. Tớ và Hà thường đến chỗ đó vào buổi chiều, chỗ đó cũng ít người qua lại lắm!
- Khánh: Vậy chiều nay các cậu dẫn bọn tớ qua chỗ đó nha?
Vân đồng ý và nở một nụ cười thật tươi trên môi. Nụ cười của cô đã làm cho Khánh phải ngạc nhiên, vừa ấm áp lại còn... tỏa sáng như ánh mặt trời. Cậu bỗng chốc nhớ đến ký ức năm ấy, một cô gái với một mái tóc ngắn đang cười với cậu.
Điều trùng hợp là Vân cũng có một nụ cười tựa như người con gái ấy nhưng lại đẹp và tươi hơn.
- Khánh: "Giống nhau quá..."
Cậu vừa nghĩ thế, có khi nào Vân chính là cô bé năm xưa? Cậu vừa nghĩ đến vậy liền gạt suy nghĩ ấy đi vì tóc của Vân dài hơn và cậu cũng không thể quyết định vội vàng được. Nhưng... cũng không phải không có khả năng, cậu không nghĩ nữa mà quyết định tập trung vào việc trước mắt.
Vân nhẹ nhàng lấy quyển sách của khánh rồi vỗ nhẹ lên đầu cậu.
- Vân: Cậu nghĩ gì mà suy tư vậy?
- Khánh: Không có gì, cậu đừng để ý.
Hai người cứ tiếp tục trò chuyện mà quên mất rằng kế hoạch của mình.
- Nhật: Xong rồi.
Anh đưa khối rubik đã được giải xong cho Hà trước ánh mắt bất ngờ và có phần vui vẻ của cô. Cô cứ nghịch ngợm mà phá hết lần này tới lần khác nhưng cuối cùng cũng bị anh giải hết. Mặc dù cô rất nghịch ngợm mà làm anh giải hết lần này đến lần khác nhưng anh chả có biểu hiện gì là phản kháng cả, thậm chí còn phì cười trước sự tinh nghịch của cô.
Cả hai "cặp đôi" ngồi nói chuyện vui đùa với nhau cho đến khi giờ ra chơi kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.