Chàng Trai Trong Giấc Mơ Năm Xưa
Chương 14
Mặc Thiên Song
11/09/2022
Về đến nhà, cô và Vân cũng đã ăn hết kem. Anh đi lên phòng đưa những thứ mà ông anh của cô nhờ
- Nhật: Anh Tú....
- Tú: Ồ~ Là nhóc à, cảm ơn nhóc đã đem lên. Mà... sẵn tiện, Hà nó có làm khó nhóc không?
- Nhật: Dạ không, nếu anh không cần gì nữa thì em xuống nhà
- Tú: Oke~~
Xuống nhà, anh lại ngồi xuống sàn. Thực ra có ghế sofa nhưung họ không ngồi tại cái bàn nó khá thấp nên họ ngồi dưới sàn, với lại sàn cũng rất mát với sạch nên cũng có thể nằm luôn
- Nhật: Tổng cộng......
- Hải, Đăng, Trí, Kiệt: Sao thế?
- Nhật: Tổng cộng.... 836 nghìn....
- Khánh: Hơ.... Chưa bao giờ đi mua mà nhiều đến vậy
- Kiệt: Mấy người đừng quên bọn tôi với... 2 con heo đằng kia đấy..... heo hay thỏ nhở?
- Đăng: Heo?
- Trí: Người ngoài hành tinh
- Nhật: Người
- Khánh: Nói gì thì nói..... Chứ bọn tôi rốt cuộc cũng thấy được khuôn mặt lúc ông cười nữa rồi
- Hải: Hiếm lắm mới gặp khoảnh khắc này đấy
- Đăng: Còn cười tươi như vậy được là may rồi
Cô lại gần anh, đúng lúc anh quay lại thì 2 đôi mắt đã chạm nhau
- Nhật: Bà.....
- Hà: Này Nhật! Tui nghiêm túc hỏi ông nè. Sao không thường xuyên cười thế?
- Nhật: Tôi......
- Hà: Rõ ràng ông cười lên thì đẹp như thế sao cứ mãi để bộ mặt nghiêm túc đó ra hoài vậy? Ông có thể để bộ mặt nghiêm túc đó ra ngoài nhưng mà về nhà tôi rồi, thì ông có thể mở lớp mặt nạ này ra mà? Tôi và Vân đã nói rồi, mấy ông cứ tự nhiên như ở nhà là được. Ông nên cười nhiều hơn đấy, hợp với ông lắm. Ông cứ mang lớp mặt nạ ấy theo khiến dì chú và ba mẹ bọn tôi thấy thương với luôn lo cho ông đấy. Họ cứ lo là ông có chuyện gì buồn không ấy, nên là.... đừng cố mang lớp mặt nạ ấy nữa. Ông có thể mang bên ngoài nhưng làm ơn... về nhà rồi thì hãy tháo bỏ nó ra cho thoải mái nhé! Mang hoài lớp mặt nạ như vậy, không biểu hiện cảm xúc cũng chả có gì dễ chịu đâu.
Cô dừng lại và đã nhận ra cô nói quá nhiều:
- Hà: À xin lỗi, có vẻ tôi nói nhiều rồi. Ông không nghe cũng được
- Nhật: Kh... Không sao. C.. cảm ơn
- Hà: Nếu ông không gỡ được thì để tôi giúp nhé?
Anh nói nhỏ
- Nhật: Không có gì..... Em đã mở nó từ lúc đầu khi chúng ta gặp nhau rồi
Cô nghiêng đầu nhẹ, thắc mắc
- Hà: Hả? Ông nói gì?
- Nhật: À.... Không có gì, bà đã mở nó giúp tôi lâu rồi
- Hà: Kh.... Khi nào... thế?
- Nhật: Bà.... sẽ có câu trả lời trong tương lai thôi, chỉ không biết... là khi nào tôi mới nói câu trả lời. Bà.... Sẽ có câu trả lời trong tương lai...
Cô đáp lại anh bằng một nụ cười thật tươi
- Hà: Ừm! Bây giờ là ở nhà, không phải chốn đông người nên ông cứ biểu hiện cảm xúc thật sự là được! Nào, cười lên một lần nữa đi, được không?
- Nhật:........
Anh cười lên một lần nữa khiến cô cảm thấy rất vui, nụ cười của anh không phải là giả tạo để cho cô vui mà đó là một nụ cười thật sự đẹp và..... ấm áp
- Nhật: Thế này được rồi chứ?
- Hà: Ừm! Đẹp lắm
Anh ngẩn ngơ một lúc rồi mới định thần lại. Cô cũng trở lại khoảng cách ban đầu. Mọi người ở đó đều ngạc nhiên hết sức nhưng dù họ có ngạc nhiên đến mức nào thì cũng không bằng 3 chàng trai đã sống với anh từ nhỏ cho đến giờ.
- Khánh: Tôi.... Thật sự không ngờ.... người có thể khiến Nhật... cởi bỏ lớp mặt nạ.... một lần nữa lại là... Hà
- Hải: Lâu lắm rồi..... mới có thể thấy nụ cười của Nhật đấy
- Đăng: Cười được như vậy là may rồi
Kiệt, Trí bắt đầu đến gần Hà rồi khịa
- Kiệt: Ghê nha~~ Không ngờ mày có thể giúp con trai nhà người ta cởi bỏ lớp mặt nạ 'ấy' nha
- Trí: ô hô~~ Ghê nha~~ Trình độ tán tr.....
Trí chưa kịp nói xong thì đã bị Hà bịt miệng và đè xuống sàn
- Hà: Mày..... Im miệng lại coi. Nếu mày mà không yên thì.......... Đừng trách tao mạnh tay đấy
- Vân: Ây đừng manh động bạn, thả nó ra đi.
Cô thả tay ra, Trí vẫn tiếp tục nói nhưng không phải khịa
- Trí: Mày thả tay ra thì mày đứng dậy luôn đi cho tao nhờ. Đừng có nói là mày định ngồi trên người tao luôn nha trời
Cô đứng dậy
- Hà: Rồi đó
- Trí: Nói thật sự là tao không vinh hạnh khi mày ngồi trên người tao đâu đấy
- Hà: Thế thằng nào hồi đó còn nói tao nhẹ nên tao có thể ngồi trên người nó
Trí có vẻ đã nhớ ra lời nói lúc ấy đã từng nói với cô
- Trí: Mày quên đi
- Hà: Cho tao thứ gì đó để quên đi
- Trí: Hmmm....... Tao cho mày thằng Nhật nha?
- Khánh: Hợp lý nha
- Hải: Được đấy
- Hà: Mày đang giỡn mặt với tao hả thằng Trí đần kia!!!!!!!!!!!!!!
- Trí: Rồi rồi, cho 50 nghìn oke không?
- Hà: Ừ
Bỗng tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, nguyên đám liền lại gần coi ai gọi. Trên màn hình của anh hiển thị chữ 'Mẹ', mặt anh liền không vui như trước nữa mà thay vào đó là một nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt của anh. Mọi người có vẻ đã nhận ra, điện thoại kêu một hồi anh vẫn không bắt máy. Cô lại gần an ủi
- Hà: Ông... quyết định không nghe?
- Nhật:........
- Hà: Thôi nào, nghe đi. Bọn tui vẫn đang ở bên cạnh ông mà
- Nhật: Được
Anh bắt máy và mở loa ngoài để cho nguyên nhóm nghe. Tất nhiên là mọi người đều im lặng để anh nói chuyện với mẹ anh
- Vy(Mẹ của Nhật): { Alo con trai, con giờ đang làm gì? }
- Nhật: { Con..... đang ở bên nhà bạn chơi }
- Vy (Mẹ của Nhật): { Họ có tốt với con không? }
- Nhật: { Có ạ }
- Vy (Mẹ của Nhật): { Vậy thì mẹ yên tâm rồi }
- Nhật: { Nếu không có việc gì nữa thì con xin cúp máy }
- Vy (Mẹ của Nhật): { Ừm }
- Nhật: Anh Tú....
- Tú: Ồ~ Là nhóc à, cảm ơn nhóc đã đem lên. Mà... sẵn tiện, Hà nó có làm khó nhóc không?
- Nhật: Dạ không, nếu anh không cần gì nữa thì em xuống nhà
- Tú: Oke~~
Xuống nhà, anh lại ngồi xuống sàn. Thực ra có ghế sofa nhưung họ không ngồi tại cái bàn nó khá thấp nên họ ngồi dưới sàn, với lại sàn cũng rất mát với sạch nên cũng có thể nằm luôn
- Nhật: Tổng cộng......
- Hải, Đăng, Trí, Kiệt: Sao thế?
- Nhật: Tổng cộng.... 836 nghìn....
- Khánh: Hơ.... Chưa bao giờ đi mua mà nhiều đến vậy
- Kiệt: Mấy người đừng quên bọn tôi với... 2 con heo đằng kia đấy..... heo hay thỏ nhở?
- Đăng: Heo?
- Trí: Người ngoài hành tinh
- Nhật: Người
- Khánh: Nói gì thì nói..... Chứ bọn tôi rốt cuộc cũng thấy được khuôn mặt lúc ông cười nữa rồi
- Hải: Hiếm lắm mới gặp khoảnh khắc này đấy
- Đăng: Còn cười tươi như vậy được là may rồi
Cô lại gần anh, đúng lúc anh quay lại thì 2 đôi mắt đã chạm nhau
- Nhật: Bà.....
- Hà: Này Nhật! Tui nghiêm túc hỏi ông nè. Sao không thường xuyên cười thế?
- Nhật: Tôi......
- Hà: Rõ ràng ông cười lên thì đẹp như thế sao cứ mãi để bộ mặt nghiêm túc đó ra hoài vậy? Ông có thể để bộ mặt nghiêm túc đó ra ngoài nhưng mà về nhà tôi rồi, thì ông có thể mở lớp mặt nạ này ra mà? Tôi và Vân đã nói rồi, mấy ông cứ tự nhiên như ở nhà là được. Ông nên cười nhiều hơn đấy, hợp với ông lắm. Ông cứ mang lớp mặt nạ ấy theo khiến dì chú và ba mẹ bọn tôi thấy thương với luôn lo cho ông đấy. Họ cứ lo là ông có chuyện gì buồn không ấy, nên là.... đừng cố mang lớp mặt nạ ấy nữa. Ông có thể mang bên ngoài nhưng làm ơn... về nhà rồi thì hãy tháo bỏ nó ra cho thoải mái nhé! Mang hoài lớp mặt nạ như vậy, không biểu hiện cảm xúc cũng chả có gì dễ chịu đâu.
Cô dừng lại và đã nhận ra cô nói quá nhiều:
- Hà: À xin lỗi, có vẻ tôi nói nhiều rồi. Ông không nghe cũng được
- Nhật: Kh... Không sao. C.. cảm ơn
- Hà: Nếu ông không gỡ được thì để tôi giúp nhé?
Anh nói nhỏ
- Nhật: Không có gì..... Em đã mở nó từ lúc đầu khi chúng ta gặp nhau rồi
Cô nghiêng đầu nhẹ, thắc mắc
- Hà: Hả? Ông nói gì?
- Nhật: À.... Không có gì, bà đã mở nó giúp tôi lâu rồi
- Hà: Kh.... Khi nào... thế?
- Nhật: Bà.... sẽ có câu trả lời trong tương lai thôi, chỉ không biết... là khi nào tôi mới nói câu trả lời. Bà.... Sẽ có câu trả lời trong tương lai...
Cô đáp lại anh bằng một nụ cười thật tươi
- Hà: Ừm! Bây giờ là ở nhà, không phải chốn đông người nên ông cứ biểu hiện cảm xúc thật sự là được! Nào, cười lên một lần nữa đi, được không?
- Nhật:........
Anh cười lên một lần nữa khiến cô cảm thấy rất vui, nụ cười của anh không phải là giả tạo để cho cô vui mà đó là một nụ cười thật sự đẹp và..... ấm áp
- Nhật: Thế này được rồi chứ?
- Hà: Ừm! Đẹp lắm
Anh ngẩn ngơ một lúc rồi mới định thần lại. Cô cũng trở lại khoảng cách ban đầu. Mọi người ở đó đều ngạc nhiên hết sức nhưng dù họ có ngạc nhiên đến mức nào thì cũng không bằng 3 chàng trai đã sống với anh từ nhỏ cho đến giờ.
- Khánh: Tôi.... Thật sự không ngờ.... người có thể khiến Nhật... cởi bỏ lớp mặt nạ.... một lần nữa lại là... Hà
- Hải: Lâu lắm rồi..... mới có thể thấy nụ cười của Nhật đấy
- Đăng: Cười được như vậy là may rồi
Kiệt, Trí bắt đầu đến gần Hà rồi khịa
- Kiệt: Ghê nha~~ Không ngờ mày có thể giúp con trai nhà người ta cởi bỏ lớp mặt nạ 'ấy' nha
- Trí: ô hô~~ Ghê nha~~ Trình độ tán tr.....
Trí chưa kịp nói xong thì đã bị Hà bịt miệng và đè xuống sàn
- Hà: Mày..... Im miệng lại coi. Nếu mày mà không yên thì.......... Đừng trách tao mạnh tay đấy
- Vân: Ây đừng manh động bạn, thả nó ra đi.
Cô thả tay ra, Trí vẫn tiếp tục nói nhưng không phải khịa
- Trí: Mày thả tay ra thì mày đứng dậy luôn đi cho tao nhờ. Đừng có nói là mày định ngồi trên người tao luôn nha trời
Cô đứng dậy
- Hà: Rồi đó
- Trí: Nói thật sự là tao không vinh hạnh khi mày ngồi trên người tao đâu đấy
- Hà: Thế thằng nào hồi đó còn nói tao nhẹ nên tao có thể ngồi trên người nó
Trí có vẻ đã nhớ ra lời nói lúc ấy đã từng nói với cô
- Trí: Mày quên đi
- Hà: Cho tao thứ gì đó để quên đi
- Trí: Hmmm....... Tao cho mày thằng Nhật nha?
- Khánh: Hợp lý nha
- Hải: Được đấy
- Hà: Mày đang giỡn mặt với tao hả thằng Trí đần kia!!!!!!!!!!!!!!
- Trí: Rồi rồi, cho 50 nghìn oke không?
- Hà: Ừ
Bỗng tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, nguyên đám liền lại gần coi ai gọi. Trên màn hình của anh hiển thị chữ 'Mẹ', mặt anh liền không vui như trước nữa mà thay vào đó là một nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt của anh. Mọi người có vẻ đã nhận ra, điện thoại kêu một hồi anh vẫn không bắt máy. Cô lại gần an ủi
- Hà: Ông... quyết định không nghe?
- Nhật:........
- Hà: Thôi nào, nghe đi. Bọn tui vẫn đang ở bên cạnh ông mà
- Nhật: Được
Anh bắt máy và mở loa ngoài để cho nguyên nhóm nghe. Tất nhiên là mọi người đều im lặng để anh nói chuyện với mẹ anh
- Vy(Mẹ của Nhật): { Alo con trai, con giờ đang làm gì? }
- Nhật: { Con..... đang ở bên nhà bạn chơi }
- Vy (Mẹ của Nhật): { Họ có tốt với con không? }
- Nhật: { Có ạ }
- Vy (Mẹ của Nhật): { Vậy thì mẹ yên tâm rồi }
- Nhật: { Nếu không có việc gì nữa thì con xin cúp máy }
- Vy (Mẹ của Nhật): { Ừm }
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.