Chàng Trai Trong Giấc Mơ Năm Xưa
Chương 25: Khi nào về?
Mặc Thiên Song
18/01/2023
"Mấy đứa! Xuống ăn cơm nào!" - Mẹ tớ gọi từ dưới nhà bếp vọng lên.
Thế là tất cả chúng tớ đều chạy ùa xuống, cùng với đó là giọng hét lớn đến nỗi muốn "banh nóc nhà" của tớ.
"BA MẸ ƠI!! ANH HAI CÓ NGƯỜI YÊU!!!"
Ờm.... hình như tớ thấy hơi lành lạnh ở phía sau lưng thì phải? Tớ dần dần quay lại và... thôi chết rồi! Anh hai đang nhanh chân chạy đến chỗ tớ với ánh mắt muốn giết tớ luôn vậy ấy. Tớ cũng muốn chạy nhanh lắm nhưng đây là cầu thang đấy!? A! Tớ biết phải cầu cứu ai rồi!
"Nhật! Cứu tớ!"
Nhật nãy giờ đã xuống dưới nhà nên lúc nghe thấy giọng cầu cứu của tớ thì cậu ấy lại cấp tốc chạy lên rồi giữ tay tớ giúp tớ chạy xuống.
"Thật tình...! Cậu đấy!"
"Tớ sao?"- Tớ nhướng người lên nhìn cậu ấy với bộ mặt vừa thách thức cũng vừa... trêu ghẹo.
Minh Nhật đứng hình nhìn tớ giống như là không thể ngờ vậy.
"Cậu...."
"Sao?"
Sao tớ có cảm giác giống như là đang bắt nạt con trai nhà người ta thế nhỉ?
"Lần sau đừng có mà chạy nhanh trên cầu thang như thế! Còn nữa! Lúc cậu chạy xuống xong thì nói ra cũng chả muộn đâu. Cậu đừng quên là vừa nãy anh Tú đang ở phía sau cậu đấy!"
"Ừm. Thế thôi?" - Tớ lại tiếp tục nhướng người và bước một bước đến chỗ Nhật.
"Lỡ lần sau tớ chạy lên không kịp thì sao?"
"Thì tớ tự lực cánh sinh"
"Sau đó thì giận tớ vì tớ không cứu kịp à?"
"Ừ thì...."
Thôi đến mức này thì không cãi được nữa rồi. À.... Tớ cãi tiếp nè, xem phản ứng của cậu ra sao ha Nhật.
"Thì... không có chuyện cậu không đỡ được tớ, cậu chạy nhanh mà! Với lại nếu cậu không đỡ được thì tớ kéo theo con Vân hay thằng nào té chung thôi, nếu ngã thì chắc cũng bị nhẹ".
"Cậu đúng thật là!"
Sau đó, bọn tớ ngồi vào bàn ăn và.... đã đến giây phút chúng tớ chờ đợi nhất và trừ anh hai tớ ra thôi, nhưng có vẻ là trừ luôn cả Nhật vì nhìn mặt cậu ấy không có gì là hóng của chả có gì là không thích cả. Khó đoán thiệt ấy!
"Con gái, nãy con nói gì? Nói lại cho ba nghe xem nào"
"MÀY CÂM CHO TAO À! TAO CẤM MÀY NÓI LẠI LẦN NỮA!"
*Bốp*
"Ai da! Sao mẹ đánh con?" - Anh Tú bất ngờ.
"Tự mà biết" - Khuôn mặt mẹ tớ thản nhiên.
"Ơ??????????"
Anh hai tớ xoa xoa cái lưng vừa bị mẹ đánh xong. Hehe, đáng đời!
"Dạ, anh hai có người yêu đó ba!"
"Thiệt không Tú?" - Ba tớ quay sang hỏi lại anh.
"Dạ... Tất nhiên là KH-"
"Anh ấy có thật ạ" - Nhật lên tiếng.
Lên tiếng đúng lúc nhỉ? Nãy giờ Nhật chỉ lo bấm điện thoại thôi, chắc đang nhắn tin với ai đó thì phải, lâu lâu cứ thấy cậu ấy cười.
"Ồ? Vậy thì tên gì?" - Mẹ tớ cười rồi đặt tay lên vai anh tớ một cách nhẹ nhàng.
"Dạ, dạ dạ??????"
"Trả lời!"
Ôi trời, đâu đó có nguyên đám đang cố nhịn cười và tớ là một trong số đó.
"Là... là... l... Vũ Ngọc Bích Phượng ạ"
"Ồ... anh~" - Mẹ tớ cười một cách gian xảo rồi quay qua nhìn ba đầy ẩn ý.
"Ừm hứm, cho ba xem hình nha con trai?"
"Ơ hơ.... Không ạ"
"Đây ạ"
Nhật giơ điện thoại ra và đó là... chị dâu tương lai của tớ! Trong hình, chị ấy đang cười dưới một ánh bình minh đẹp lắm luôn ấy. Mái tóc nâu bay phấp phới trong gió. Nụ cười thật tỏa sáng như ánh mặt trời, cực kì, cực kì xinh luôn ấy!
"Mặt của bạn gái con không tệ ha? Chị con cũng trưởng thành rồi, rất đẹp. Bà quả nhiên sinh ra một đứa con gái có phúc rồi đấy, không biết trong tương lai đứa trẻ trước mặt tôi sẽ đẹp đến mức nào đây?" - Mẹ tớ tấm tắt khen người con gái trong điện thoại của Nhật và liếc nhẹ qua nhìn Nhật.
"Vâng ạ? Cô... có quen biết mẹ con?"
"Không! Đâu có đâu! Cô nói bừa thôi!"
Nhật nhìn mẹ tớ với một ánh mắt nghi ngờ nhưng ít ai có thể nhận ra và tớ đã nhận ra vì tớ ngồi kế bên mà!
Thế là cả nhà ăn cơm trong với hàng ngàn câu hỏi mà ba mẹ tớ hỏi dành cho người anh nào đó. Nhóm của Nhật ở lại nhà tớ chơi đến 8 giờ 30 đã về rồi. Tự nhiên tớ thấy hơi buồn, cảm giác này là gì nhỉ? Khó chịu thật đấy! Rõ ràng là họ chỉ về nhà của họ và sáng mai tớ có thể gặp từ buổi sáng cơ mà?
Tớ dẹp cảm xúc ấy qua một bên và chào Vân tại vì Vân cũng nên về nhà rồi. Tớ chạy lên phòng bấm điện thoại và đến 9 giờ 45 phút tớ tắt đèn đi ngủ.
Bây giờ trong đầu tớ thật thấy khó hiểu khi mẹ tớ lại nói những câu khi ăn vừa nãy. Không chỉ tớ nghi ngờ mà tất cả mọi người đều như vậy trừ ba và anh ra. Rốt cuộc họ giấu bọn tớ cái gì chứ?
Sau một hồi suy nghĩ loằng ngoằng thì tớ chuyển qua suy nghĩ khác, dạo gần đây tớ cảm thấy hình như ánh mắt của Khánh nhìn Vân có chút khác? Khác chỗ nào nhỉ? Suy nghĩ mãi tớ cũng chẳng thể nhận ra rốt cuộc khác ở chỗ nào và Vân cũng có vẻ là không nhận ra. Thật kì lạ.
Đến tận 10 giờ 30 tớ mới có thể chìm vào giấc ngủ cùng với chiếc mền ấm áp.
----------------------------------------------------------------
*CHUYỂN QUA SUY NGHĨ CỦA VŨ MINH NHẬT
Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế sofa và đang chăm chú vào cái điện thoại.
*Tách*
Đèn trong nhà bỗng nhiên bật sáng làm tôi có chút giật mình. Ba người nào đó đã đi ra khỏi cái nhà tắm và với chiếc khăn đang ở trên cổ.
"Cậu đấy! Sao không bật đèn? Đã vậy còn xem điện thoại trong bóng tối, có ngày bị cận thật cũng không chừng" - Khánh ngồi lên sofa trách tôi.
"...." - Tôi nhẹ nhàng cởi chiếc kính ra và đặt lên bàn.
"Cận thật thì đeo kính cận, có sao" - Tôi bình thản trả lời.
"Mẹ biết mẹ buồn đó" - Đăng trêu tôi
"..."
Mấy thằng này! Không gian bây giờ đã không còn ảm đạm như trước đó nữa mà toàn những tiếng cười của mấy người này, tất nhiên là tôi không cười. Tôi không chần chừ mà vô thẳng vấn đề khiến không gian lại một lần nữa yên tĩnh không một tiếng cười.
"Vô thẳng vấn đề. Khi nào về?"
"Làm mất vui rồi anh bạn ạ" - Khánh đập vai tôi nói.
"Khi nào về thế?" - Đăng quay qua hỏi Hải.
Căn phòng lại yên tĩnh. Xem ra không phải vì tôi mà căn phòng này mới yên tĩnh như vậy mà là do câu hỏi 'Khi nào về?'.
"Đầu năm lớp tiếp theo của họ. Hình như là tháng 9" - Hải điềm đạm trả lời.
Câu trả lời của Hải như sét đánh ngang tai tôi, thật sự là đầu năm lớp tiếp theo ư?
"Vậy thì chưa đến 1 năm" - Đăng đáp lại.
"Ừm..." - Khánh trầm tư suy nghĩ.
Tôi chỉ biết ngồi im lặng, thất thần nhìn ra ngoài trời đang mưa và trầm tư, tập trung suy nghĩ. Tôi như đang quay cuồng trong luồng suy nghĩ của mình mà không chú ý đến ai.
"Ê!"
"..."
"Ê bạn!"
"..."
"Ê! Ê cái thằng kia!"
"Gì?" - Tôi giật mình quay qua hỏi Khánh.
"Làm gì mà thất thần vậy?" - Khánh nhìn tôi nghi ngờ.
"Chắc đang nhớ tới người con gái nào đó?" - Đăng trêu tôi.
"..."
Không sai nhưng có cần nói thẳng ra thế không? Nhưng không hoàn toàn là vậy.
"Chắc đúng rồi nên mới im lặng" - Hải cười nham hiểm nhìn tôi.
Chẳng lẽ bọn này muốn ăn đấm nhỉ? Trêu hoài chả chán sao? Đã thế bọn này còn hiểu rõ tính cách tôi như thế nào nữa mà còn trêu tôi sao? Chẳng lẽ dạo gần đây tôi hiền quá?
"Không còn cách nào khác để kéo dài thời gian à?" - Tôi nghiêm túc hỏi.
"Tôi hỏi mẹ cậu rồi. Dì ấy nói không thể. Mẹ của tôi, Khánh và Đăng cũng nói không thể" - Hải nói.
"Bốn dì ấy trả lời vậy là điều đương nhiên. Chúng ta cần phải về để học đúng chương trình, không thể kéo dài thêm thời gian." - Khánh cười nhẹ nói.
Cười sao? Khánh à, khi ở cùng bọn tôi thì dù cậu có cười đi nữa cũng không che giấu được cảm xúc thật sự của cậu. Đó chỉ là một nụ cười để che giấu cho sự thoáng buồn của Khánh. Cậu ấy chỉ thoáng buồn chứ không đến nỗi quá buồn bã nên bọn tôi cũng không quá lo gì cả.
"Chính xác thì một tuần trước khi họ khai giảng" - Đăng nói.
"Thôi vậy, chịu" - Khánh nói với vẻ mặt bình thản.
"Ừm, chịu" - Tôi cũng thả lỏng người và không suy nghĩ nữa.
Hải và Đăng hoang mang nhìn bọn tôi. Cũng dễ hiểu thôi. Tôi và Khánh đang trầm tư suy nghĩ thì tự nhiên lại bình thản bất thường, không suy nghĩ nữa thì cũng khiến cho Hải và Đăng hoang mang. Sau đó chúng tôi không bàn về việc này nữa mà mỗi người một cái điện thoại.
"Nè mọi người, sao tôi thấy chúng ta giống người hai mặt quá nhỉ?" - Đăng lên tiếng.
"Sao?" - Khánh và Hải hỏi.
" Lúc ở cùng nhóm Thu Hà thì xưng tớ -cậu rồi đối xử cười nhẹ nhàng các kiểu xong về nhà thì tôi-cậu rồi ít nói, im lặng. Cái này thì không áp dụng với tôi và Hải nhé. Bọn tôi nhây hoài"
"Ừm, thì đúng là người hai mặt thiệt mà chứ có phải là giống đâu? Đúng luôn ấy chứ" - Hải trả lời Đăng.
"Không phải hai mặt mà là nhiều mặt. Như vậy mới đúng" - Khánh nói
Tôi nãy giờ đã gõ máy tính trả lời tin nhắn của Hà và vẫn nghe họ trò chuyện. Bỗng nhiên điện thoại tôi đổ chuông và người gọi là mẹ của tôi.
"Ê! Mẫu thân của cậu gọi kìa" - Khánh đẩy vai tôi.
Tôi bắt máy và cố ý mở loa ngoài cho mọi người cùng nghe.
{Sao vậy mẹ?}
{À, Thu Hà dạo này ổn không con? Con có làm cho con bé sợ không?}
Khoan đã... Sao mẹ biết cô ấy? Rồi do câu hỏi này của mẹ tôi nên chúng tôi bắt đầu nghi ngờ. Mẹ tôi biết Thu Hà và mẹ của Thu Hà dường như là có quen biết với mẹ tôi.
{Thu Hà? Mẹ biết bạn ấy?}
{À nhầm, ý mẹ là con học ổn không?}
{Con ổn, con không giống họ nữa}.
"Không giống gì cơ?" - Đăng cố tình hỏi tôi mặc dù cậu ta biết tôi đang nói đến cái gì.
{Vậy nhé. Bọn con nhớ ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ. Để quay về mà bốn người mẹ đây thấy bọn con mà ốm hơn là hiểu!} - Mẹ tôi đe dọa.
*Tút tút tút....*
"..."
Bốn người bọn tôi im lặng nhìn nhau. Quả thật là mấy ngày nay Đăng là người ăn ngủ đầy đặn nhất và tôi thì ngược lại. Trong nhóm, tôi là người ăn ít, ngủ ít nhất, Khánh chỉ là sau tôi. Tính ra thì một ngày tôi ăn khoảng 1-2 bữa là cùng và ngủ khoảng 2-3 tiếng.
"Có thằng nào đó đang ngẫm lại ha?" - Đăng lại trêu tôi.
"Quả thật là đang ngẫm lại" - Hữu bồi thêm.
"Tôi chắc chắn có thằng để ý điều này nha. Từ khi quen nhóm Vân với Hà một cái là cậu ta ăn điều độ hẳn lên, ngủ mặc dù cũng không đủ giấc theo khoa học nhưng ít ra là hơn bình thường một chút" - Khánh giả bộ "vuốt râu" như một ông cụ non.
"Đúng! Đúng! Đại ca nói đúng nha!" - Hải giơ ngón like tán thành Khánh.
"Quả thật đúng là vậy. Còn cậu nữa đó Khánh! Ăn uống với nghỉ ngơi tốt hơn Nhật gấp đôi. Cũng là từ khi gặp nhóm Vân" - Đăng cười.
Bọn này tưởng tượng nhiều quá hay sao vậy? Tâm trạng tôi tốt hẳn lên thì tôi hoạt động cũng lành mạnh hơn chút ít, có gì sai sao? Tôi vừa nghe bọn này nói vừa nhắn tin với Hà.
"Ê bọn mày..." - Khánh gọi khẽ.
"Tự nhiên đổi xưng hô?" - Hải và Đăng đồng thanh đáp.
"Nhầm, nghe Hà với Vân nói nhiều quá nên quen"
"Sao?" - Hai "con nai vàng" hỏi.
"Sao thằng Nhật nó cười vui dữ vậy mày, à nhầm, vậy các cậu?"
"Ai biết, chắc nhắn với người nào đó ấy mà" - Đăng cười nham hiểm.
"Chắc vậy đấy!" - Hữu cười theo.
Tôi cứ thế vừa nhắn với Hà vừa nghe bọn kia nói. Mặc dù tôi nghe ba thằng bàn gì đó mờ ám nhưng tôi kệ. Có lẽ là tôi đã không nhận ra rằng tôi quá chăm chú nhắn tin mà không nhận ra có ba ánh mắt đang nhìn tôi nghi ngờ.
[Cậu chưa ngủ à?] - Hà nhắn tin hỏi tôi.
[Mới 9 giờ mà ngủ cái gì?]
[Gì cơ? 9 giờ rưỡi rồi cơ mà, giờ này là nên ngủ rồi]
[Giờ này tớ chưa ngủ]
[À ok, vậy thường mấy giờ cậu ngủ?]
[Sao cậu quan tâm tớ thế?] - Tôi vừa nhắn vừa cười.
[Quan tâm gì đâu? Tớ hỏi thôi mà]
[Ừm thì 10 giờ rưỡi] - Tôi nhắn với Hà một cách giả dối.
[Ừm, cậu nhớ đi ngủ sớm nhá!]
[Ok nè]
"Chuyện mờ ám, đáng để suy nghĩ" - Khánh và Đăng đồng thanh gật đầu, giả bộ vuốt râu nhầm trêu chọc tôi.
"Mờ ám là mấy người, làm cái gì mà xì xầm to nhỏ, mắt giống như là theo dõi tao từng li từng tí"
"Hehe... ủa mà sao xưng "tao" rồi?" - Hữu nói.
Tôi biết rõ là Hữu đang lái qua chủ đề khác để không xảy ra cuộc cãi tay đôi, nói đúng hơn là Hữu không muốn cãi dài với tôi vì cậu ta lười.
Thế là tất cả chúng tớ đều chạy ùa xuống, cùng với đó là giọng hét lớn đến nỗi muốn "banh nóc nhà" của tớ.
"BA MẸ ƠI!! ANH HAI CÓ NGƯỜI YÊU!!!"
Ờm.... hình như tớ thấy hơi lành lạnh ở phía sau lưng thì phải? Tớ dần dần quay lại và... thôi chết rồi! Anh hai đang nhanh chân chạy đến chỗ tớ với ánh mắt muốn giết tớ luôn vậy ấy. Tớ cũng muốn chạy nhanh lắm nhưng đây là cầu thang đấy!? A! Tớ biết phải cầu cứu ai rồi!
"Nhật! Cứu tớ!"
Nhật nãy giờ đã xuống dưới nhà nên lúc nghe thấy giọng cầu cứu của tớ thì cậu ấy lại cấp tốc chạy lên rồi giữ tay tớ giúp tớ chạy xuống.
"Thật tình...! Cậu đấy!"
"Tớ sao?"- Tớ nhướng người lên nhìn cậu ấy với bộ mặt vừa thách thức cũng vừa... trêu ghẹo.
Minh Nhật đứng hình nhìn tớ giống như là không thể ngờ vậy.
"Cậu...."
"Sao?"
Sao tớ có cảm giác giống như là đang bắt nạt con trai nhà người ta thế nhỉ?
"Lần sau đừng có mà chạy nhanh trên cầu thang như thế! Còn nữa! Lúc cậu chạy xuống xong thì nói ra cũng chả muộn đâu. Cậu đừng quên là vừa nãy anh Tú đang ở phía sau cậu đấy!"
"Ừm. Thế thôi?" - Tớ lại tiếp tục nhướng người và bước một bước đến chỗ Nhật.
"Lỡ lần sau tớ chạy lên không kịp thì sao?"
"Thì tớ tự lực cánh sinh"
"Sau đó thì giận tớ vì tớ không cứu kịp à?"
"Ừ thì...."
Thôi đến mức này thì không cãi được nữa rồi. À.... Tớ cãi tiếp nè, xem phản ứng của cậu ra sao ha Nhật.
"Thì... không có chuyện cậu không đỡ được tớ, cậu chạy nhanh mà! Với lại nếu cậu không đỡ được thì tớ kéo theo con Vân hay thằng nào té chung thôi, nếu ngã thì chắc cũng bị nhẹ".
"Cậu đúng thật là!"
Sau đó, bọn tớ ngồi vào bàn ăn và.... đã đến giây phút chúng tớ chờ đợi nhất và trừ anh hai tớ ra thôi, nhưng có vẻ là trừ luôn cả Nhật vì nhìn mặt cậu ấy không có gì là hóng của chả có gì là không thích cả. Khó đoán thiệt ấy!
"Con gái, nãy con nói gì? Nói lại cho ba nghe xem nào"
"MÀY CÂM CHO TAO À! TAO CẤM MÀY NÓI LẠI LẦN NỮA!"
*Bốp*
"Ai da! Sao mẹ đánh con?" - Anh Tú bất ngờ.
"Tự mà biết" - Khuôn mặt mẹ tớ thản nhiên.
"Ơ??????????"
Anh hai tớ xoa xoa cái lưng vừa bị mẹ đánh xong. Hehe, đáng đời!
"Dạ, anh hai có người yêu đó ba!"
"Thiệt không Tú?" - Ba tớ quay sang hỏi lại anh.
"Dạ... Tất nhiên là KH-"
"Anh ấy có thật ạ" - Nhật lên tiếng.
Lên tiếng đúng lúc nhỉ? Nãy giờ Nhật chỉ lo bấm điện thoại thôi, chắc đang nhắn tin với ai đó thì phải, lâu lâu cứ thấy cậu ấy cười.
"Ồ? Vậy thì tên gì?" - Mẹ tớ cười rồi đặt tay lên vai anh tớ một cách nhẹ nhàng.
"Dạ, dạ dạ??????"
"Trả lời!"
Ôi trời, đâu đó có nguyên đám đang cố nhịn cười và tớ là một trong số đó.
"Là... là... l... Vũ Ngọc Bích Phượng ạ"
"Ồ... anh~" - Mẹ tớ cười một cách gian xảo rồi quay qua nhìn ba đầy ẩn ý.
"Ừm hứm, cho ba xem hình nha con trai?"
"Ơ hơ.... Không ạ"
"Đây ạ"
Nhật giơ điện thoại ra và đó là... chị dâu tương lai của tớ! Trong hình, chị ấy đang cười dưới một ánh bình minh đẹp lắm luôn ấy. Mái tóc nâu bay phấp phới trong gió. Nụ cười thật tỏa sáng như ánh mặt trời, cực kì, cực kì xinh luôn ấy!
"Mặt của bạn gái con không tệ ha? Chị con cũng trưởng thành rồi, rất đẹp. Bà quả nhiên sinh ra một đứa con gái có phúc rồi đấy, không biết trong tương lai đứa trẻ trước mặt tôi sẽ đẹp đến mức nào đây?" - Mẹ tớ tấm tắt khen người con gái trong điện thoại của Nhật và liếc nhẹ qua nhìn Nhật.
"Vâng ạ? Cô... có quen biết mẹ con?"
"Không! Đâu có đâu! Cô nói bừa thôi!"
Nhật nhìn mẹ tớ với một ánh mắt nghi ngờ nhưng ít ai có thể nhận ra và tớ đã nhận ra vì tớ ngồi kế bên mà!
Thế là cả nhà ăn cơm trong với hàng ngàn câu hỏi mà ba mẹ tớ hỏi dành cho người anh nào đó. Nhóm của Nhật ở lại nhà tớ chơi đến 8 giờ 30 đã về rồi. Tự nhiên tớ thấy hơi buồn, cảm giác này là gì nhỉ? Khó chịu thật đấy! Rõ ràng là họ chỉ về nhà của họ và sáng mai tớ có thể gặp từ buổi sáng cơ mà?
Tớ dẹp cảm xúc ấy qua một bên và chào Vân tại vì Vân cũng nên về nhà rồi. Tớ chạy lên phòng bấm điện thoại và đến 9 giờ 45 phút tớ tắt đèn đi ngủ.
Bây giờ trong đầu tớ thật thấy khó hiểu khi mẹ tớ lại nói những câu khi ăn vừa nãy. Không chỉ tớ nghi ngờ mà tất cả mọi người đều như vậy trừ ba và anh ra. Rốt cuộc họ giấu bọn tớ cái gì chứ?
Sau một hồi suy nghĩ loằng ngoằng thì tớ chuyển qua suy nghĩ khác, dạo gần đây tớ cảm thấy hình như ánh mắt của Khánh nhìn Vân có chút khác? Khác chỗ nào nhỉ? Suy nghĩ mãi tớ cũng chẳng thể nhận ra rốt cuộc khác ở chỗ nào và Vân cũng có vẻ là không nhận ra. Thật kì lạ.
Đến tận 10 giờ 30 tớ mới có thể chìm vào giấc ngủ cùng với chiếc mền ấm áp.
----------------------------------------------------------------
*CHUYỂN QUA SUY NGHĨ CỦA VŨ MINH NHẬT
Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế sofa và đang chăm chú vào cái điện thoại.
*Tách*
Đèn trong nhà bỗng nhiên bật sáng làm tôi có chút giật mình. Ba người nào đó đã đi ra khỏi cái nhà tắm và với chiếc khăn đang ở trên cổ.
"Cậu đấy! Sao không bật đèn? Đã vậy còn xem điện thoại trong bóng tối, có ngày bị cận thật cũng không chừng" - Khánh ngồi lên sofa trách tôi.
"...." - Tôi nhẹ nhàng cởi chiếc kính ra và đặt lên bàn.
"Cận thật thì đeo kính cận, có sao" - Tôi bình thản trả lời.
"Mẹ biết mẹ buồn đó" - Đăng trêu tôi
"..."
Mấy thằng này! Không gian bây giờ đã không còn ảm đạm như trước đó nữa mà toàn những tiếng cười của mấy người này, tất nhiên là tôi không cười. Tôi không chần chừ mà vô thẳng vấn đề khiến không gian lại một lần nữa yên tĩnh không một tiếng cười.
"Vô thẳng vấn đề. Khi nào về?"
"Làm mất vui rồi anh bạn ạ" - Khánh đập vai tôi nói.
"Khi nào về thế?" - Đăng quay qua hỏi Hải.
Căn phòng lại yên tĩnh. Xem ra không phải vì tôi mà căn phòng này mới yên tĩnh như vậy mà là do câu hỏi 'Khi nào về?'.
"Đầu năm lớp tiếp theo của họ. Hình như là tháng 9" - Hải điềm đạm trả lời.
Câu trả lời của Hải như sét đánh ngang tai tôi, thật sự là đầu năm lớp tiếp theo ư?
"Vậy thì chưa đến 1 năm" - Đăng đáp lại.
"Ừm..." - Khánh trầm tư suy nghĩ.
Tôi chỉ biết ngồi im lặng, thất thần nhìn ra ngoài trời đang mưa và trầm tư, tập trung suy nghĩ. Tôi như đang quay cuồng trong luồng suy nghĩ của mình mà không chú ý đến ai.
"Ê!"
"..."
"Ê bạn!"
"..."
"Ê! Ê cái thằng kia!"
"Gì?" - Tôi giật mình quay qua hỏi Khánh.
"Làm gì mà thất thần vậy?" - Khánh nhìn tôi nghi ngờ.
"Chắc đang nhớ tới người con gái nào đó?" - Đăng trêu tôi.
"..."
Không sai nhưng có cần nói thẳng ra thế không? Nhưng không hoàn toàn là vậy.
"Chắc đúng rồi nên mới im lặng" - Hải cười nham hiểm nhìn tôi.
Chẳng lẽ bọn này muốn ăn đấm nhỉ? Trêu hoài chả chán sao? Đã thế bọn này còn hiểu rõ tính cách tôi như thế nào nữa mà còn trêu tôi sao? Chẳng lẽ dạo gần đây tôi hiền quá?
"Không còn cách nào khác để kéo dài thời gian à?" - Tôi nghiêm túc hỏi.
"Tôi hỏi mẹ cậu rồi. Dì ấy nói không thể. Mẹ của tôi, Khánh và Đăng cũng nói không thể" - Hải nói.
"Bốn dì ấy trả lời vậy là điều đương nhiên. Chúng ta cần phải về để học đúng chương trình, không thể kéo dài thêm thời gian." - Khánh cười nhẹ nói.
Cười sao? Khánh à, khi ở cùng bọn tôi thì dù cậu có cười đi nữa cũng không che giấu được cảm xúc thật sự của cậu. Đó chỉ là một nụ cười để che giấu cho sự thoáng buồn của Khánh. Cậu ấy chỉ thoáng buồn chứ không đến nỗi quá buồn bã nên bọn tôi cũng không quá lo gì cả.
"Chính xác thì một tuần trước khi họ khai giảng" - Đăng nói.
"Thôi vậy, chịu" - Khánh nói với vẻ mặt bình thản.
"Ừm, chịu" - Tôi cũng thả lỏng người và không suy nghĩ nữa.
Hải và Đăng hoang mang nhìn bọn tôi. Cũng dễ hiểu thôi. Tôi và Khánh đang trầm tư suy nghĩ thì tự nhiên lại bình thản bất thường, không suy nghĩ nữa thì cũng khiến cho Hải và Đăng hoang mang. Sau đó chúng tôi không bàn về việc này nữa mà mỗi người một cái điện thoại.
"Nè mọi người, sao tôi thấy chúng ta giống người hai mặt quá nhỉ?" - Đăng lên tiếng.
"Sao?" - Khánh và Hải hỏi.
" Lúc ở cùng nhóm Thu Hà thì xưng tớ -cậu rồi đối xử cười nhẹ nhàng các kiểu xong về nhà thì tôi-cậu rồi ít nói, im lặng. Cái này thì không áp dụng với tôi và Hải nhé. Bọn tôi nhây hoài"
"Ừm, thì đúng là người hai mặt thiệt mà chứ có phải là giống đâu? Đúng luôn ấy chứ" - Hải trả lời Đăng.
"Không phải hai mặt mà là nhiều mặt. Như vậy mới đúng" - Khánh nói
Tôi nãy giờ đã gõ máy tính trả lời tin nhắn của Hà và vẫn nghe họ trò chuyện. Bỗng nhiên điện thoại tôi đổ chuông và người gọi là mẹ của tôi.
"Ê! Mẫu thân của cậu gọi kìa" - Khánh đẩy vai tôi.
Tôi bắt máy và cố ý mở loa ngoài cho mọi người cùng nghe.
{Sao vậy mẹ?}
{À, Thu Hà dạo này ổn không con? Con có làm cho con bé sợ không?}
Khoan đã... Sao mẹ biết cô ấy? Rồi do câu hỏi này của mẹ tôi nên chúng tôi bắt đầu nghi ngờ. Mẹ tôi biết Thu Hà và mẹ của Thu Hà dường như là có quen biết với mẹ tôi.
{Thu Hà? Mẹ biết bạn ấy?}
{À nhầm, ý mẹ là con học ổn không?}
{Con ổn, con không giống họ nữa}.
"Không giống gì cơ?" - Đăng cố tình hỏi tôi mặc dù cậu ta biết tôi đang nói đến cái gì.
{Vậy nhé. Bọn con nhớ ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ. Để quay về mà bốn người mẹ đây thấy bọn con mà ốm hơn là hiểu!} - Mẹ tôi đe dọa.
*Tút tút tút....*
"..."
Bốn người bọn tôi im lặng nhìn nhau. Quả thật là mấy ngày nay Đăng là người ăn ngủ đầy đặn nhất và tôi thì ngược lại. Trong nhóm, tôi là người ăn ít, ngủ ít nhất, Khánh chỉ là sau tôi. Tính ra thì một ngày tôi ăn khoảng 1-2 bữa là cùng và ngủ khoảng 2-3 tiếng.
"Có thằng nào đó đang ngẫm lại ha?" - Đăng lại trêu tôi.
"Quả thật là đang ngẫm lại" - Hữu bồi thêm.
"Tôi chắc chắn có thằng để ý điều này nha. Từ khi quen nhóm Vân với Hà một cái là cậu ta ăn điều độ hẳn lên, ngủ mặc dù cũng không đủ giấc theo khoa học nhưng ít ra là hơn bình thường một chút" - Khánh giả bộ "vuốt râu" như một ông cụ non.
"Đúng! Đúng! Đại ca nói đúng nha!" - Hải giơ ngón like tán thành Khánh.
"Quả thật đúng là vậy. Còn cậu nữa đó Khánh! Ăn uống với nghỉ ngơi tốt hơn Nhật gấp đôi. Cũng là từ khi gặp nhóm Vân" - Đăng cười.
Bọn này tưởng tượng nhiều quá hay sao vậy? Tâm trạng tôi tốt hẳn lên thì tôi hoạt động cũng lành mạnh hơn chút ít, có gì sai sao? Tôi vừa nghe bọn này nói vừa nhắn tin với Hà.
"Ê bọn mày..." - Khánh gọi khẽ.
"Tự nhiên đổi xưng hô?" - Hải và Đăng đồng thanh đáp.
"Nhầm, nghe Hà với Vân nói nhiều quá nên quen"
"Sao?" - Hai "con nai vàng" hỏi.
"Sao thằng Nhật nó cười vui dữ vậy mày, à nhầm, vậy các cậu?"
"Ai biết, chắc nhắn với người nào đó ấy mà" - Đăng cười nham hiểm.
"Chắc vậy đấy!" - Hữu cười theo.
Tôi cứ thế vừa nhắn với Hà vừa nghe bọn kia nói. Mặc dù tôi nghe ba thằng bàn gì đó mờ ám nhưng tôi kệ. Có lẽ là tôi đã không nhận ra rằng tôi quá chăm chú nhắn tin mà không nhận ra có ba ánh mắt đang nhìn tôi nghi ngờ.
[Cậu chưa ngủ à?] - Hà nhắn tin hỏi tôi.
[Mới 9 giờ mà ngủ cái gì?]
[Gì cơ? 9 giờ rưỡi rồi cơ mà, giờ này là nên ngủ rồi]
[Giờ này tớ chưa ngủ]
[À ok, vậy thường mấy giờ cậu ngủ?]
[Sao cậu quan tâm tớ thế?] - Tôi vừa nhắn vừa cười.
[Quan tâm gì đâu? Tớ hỏi thôi mà]
[Ừm thì 10 giờ rưỡi] - Tôi nhắn với Hà một cách giả dối.
[Ừm, cậu nhớ đi ngủ sớm nhá!]
[Ok nè]
"Chuyện mờ ám, đáng để suy nghĩ" - Khánh và Đăng đồng thanh gật đầu, giả bộ vuốt râu nhầm trêu chọc tôi.
"Mờ ám là mấy người, làm cái gì mà xì xầm to nhỏ, mắt giống như là theo dõi tao từng li từng tí"
"Hehe... ủa mà sao xưng "tao" rồi?" - Hữu nói.
Tôi biết rõ là Hữu đang lái qua chủ đề khác để không xảy ra cuộc cãi tay đôi, nói đúng hơn là Hữu không muốn cãi dài với tôi vì cậu ta lười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.