Chương 11: chương 11
Kim Rang
06/06/2014
“Cô làm gì ở đây?”
“Đâu có gì, tôi đi hóng mát ấy mà.”
“Cô đi bộ tới à?”
“Vâng, lúc tôi đến không thấy anh.”
“Tôi vừa từ nhà đằng kia về.”
“Vậy ạ… Khi nào anh về nhà?”
“Tôi về ngay giờ đây.”
“Anh chở tôi về với nhé.”
“Tôi biết rồi. Cô đợi một lát nhé.”
Taek Gi định đi về phía Ji Hyeon vừa bước ra. Ji hyeon nhanh chóng ngăn anh lại nói:”Anh đừng vào đó.”
“Sao vậy?”
“Ở đó… Ông đang ở trong đấy.”
“Thế à? Thế thì sao?”
“Ông ở đó cùng với bà. Ở đằng ấy ấy…”
Ji Hyeon cười sặc sụa.
“Ông cũng có bồ đấy!”
Ji Hyeon đứng sát lại, nói thì thầm vào tai Taek Gi như thể tiết lộ một bí mật hết sức ghê gớm.
“Tôi biết từ lâu rồi.”
“Anh biết rồi à?”
“Ừ, tôi biết rồi.”
“Anh biết cả chuyện ông muốn cưới bà làm vợ á?”
“Biết chứ.”
Taek Gi cười nói.
“Ông bảo bà lấy nhau đi nhưng bà không chịu, nên ông rất bực mình.”
“Việc đó tôi cũng biết.”
“Anh biết hết rồi nhỉ. Biết rồi thì cũng phải động viên người ta vài câu chứ.”
“Người trong làng hầu như ai cũng biết cả rồi, chỉ có ông và bà tưởng không có ai biết thôi.”
“Thật vậy ạ?”
Ji Hyeon cười phá lên.
“Họ thật ngây thơ quá đi mất.”
“Nhưng dễ thương mà.”
“Vâng, dễ thương thật. Thú vị nữa. Ông và bà sẽ đi đảo Jeju.”
“Thế à? Ta về thôi.”
Taek Gi đi trước, Ji Hyeon chạy theo sau.
“Hình như ông yêu bà từ lâu lắm phải không ạ?”
“Bà cũng yêu bác mà.”
“Nhưng bà lại lấy người khác?”
“Vì thời trai trẻ, bác mang tiếng xấu nên ông cụ nhà bà đã phản đối kịch liệt, sau đó gả vội bà cho người khác.”
Taek Gi leo lên máy cày và nói.
“Ông nội tôi cũng nói như vậy, hồi trẻ ông họ… dù gì thì ông còn được gọi là đầu gấu mà.” Ji Hyeon ngồi xuống cạnh Taek Gi nói.
“Mọi người đều nói vậy.”
“Vậy nên ông chẳng bao giờ rời làng anh nhỉ? Vì ông bị bà làm cho tổn thương?”
“Thế đấy, trước lúc ấy bác đã rất cộc cằn rồi.”
“Vậy ạ, nói thực… ở cạnh người có tính cách như ông khổ lắm. Ở lâu thế nào cũng bị lây tính nóng của ông.”
Nghe Ji Hyeon nói, Taek Gi chỉ biết cười.
“Người trong làng đều biết cả rồi, giờ cũng chả có ai đàm tiếu, phải chi bà đổi ý, chịu lấy ông thì hay biết mấy. Ông đã nổi giận đùng đùng đấy.”
“Hai người ấy mà lấy nhau thì tốt quá rồi.”
“Còn anh Taek Gi định bao giờ lấy vợ?”
Ji Hyeon hỏi nhưng không thấy Taek Gi trả lời.
“Anh không kết hôn với cô Hong Y à?”
“Cũng đang định như vậy.”
“Cô Hong Y làm việc ở nơi khác ạ?”
“Cô ấy làm y tá ở Tae Gu.”
“À ra vậy.”
“Cô ấy chỉ về vào cuối tuần thôi.”
“Ra là thế. Y tá… một công việc tốt nhỉ.”
“Cũng đúng. Thỉnh thoảng cô ấy còn truyền nước cho các cụ trong làng nữa.”
“Vậy ạ.”
Ji Hyeon quay đầu lại nhìn Taek Gi. Anh ta nói anh ta định kết hôn với Hong Y. Lạ quá, sao Ji Hyeon lại cảm thấy tiếc nuối vậy nhỉ. Không phải tiếc vì Taek Gi lấy Hong Y, thực ra không biết chừng cô tiếc cho Hong Y hơn là tiếc cho Taek Gi, cảm giác tiếc nuối cứ ngập ngộn vì thấy Taek Gi lấy một cô gái khác.
Mình nghĩ linh tinh gì vậy? Sao phải tiếc? Tiếc gì chứ?
Ji Hyeon vội xua tan ý nghĩ ấy trong đầu. Dù vậy nhưng cô… vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Đêm trước khi lên đường đi đảo Jeju, có lẽ vì được đi du lịch cùng bà nên trông ông rất vui vẻ.
“Mai ta đi đằng này có tí việc.”
Ăn cơm tối xong, ông đứng dậy nói bâng quơ.
“Ông đi đâu ạ?”
Biết tỏng rồi nhưng Ji Hyeon vẫn đùa hỏi.
“Đằng này là đằng nào hả ông?”
“Thì cứ biết thế. Chắc ta sẽ phải đi vài ngày.”
“Ông đi một mình ạ?”
“Một mình, tất nhiên rồi.”
Ông nói với giọng khoa trương.
Ai dà, ông đi đảo Jeju với bà chứ gì.
Ji Hyeon phì cười.
“Một mình có được không?”
Ông hỏi Taek Gi, ý rằng Taek Gi có làm việc một mình được không. Trời ạ, từ khi ông bà yêu nhau, ông có bao giờ nghĩ đến chuyện vườn nho đâu.
“Từ mai các anh trai tráng làng bên sẽ sang giúp ta bác ạ.”
“Vậy à. Thế thì tốt rồi.”
“Vâng, bác cứ đi đi. Đừng lo bác ạ.”
“Ừ, ta biết rồi.”
Ông bước ra khỏi bếp, Ji Hyeon cứ lẩm bẩm nói rằng quá thú vị, Taek Gi cũng phải phì cười.
“Phải chi ông thường xuyên đi du lịch với bà thì hay biết mấy.”
“Vì sao?”
“Không có ông, tôi mới tắm thoải mái được. Từ ngày mai là được giải phóng rồi.”
Ji Hyeon reo to rồi đứng dậy đi rửa chén.
“Ông ở nhà thì cô cũng cứ thoải mái mà tắm.”
“Ông bảo tôi ngốn nước mà.”
“Cô thấy ai nhìn cô tắm bao giờ chưa?”
“Ôi trời, anh nói gì vậy? Anh bảo tôi trơ trẽn vậy sao?”
“Không, tôi bảo cô cứ mạnh dạn tắm đi. Mồ hôi nhễ nhại thế kia mà không tắm thì sống làm sao được.”
“Tôi cũng muốn làm như vậy lắm chứ. Chẳng biết khi hẹn hò với bà, ông có đổ mồ hôi không, không tắm có được không, chứ tôi mà không tắm thì tôi không sống nổi.”
“Bác vốn dĩ ít tắm lắm.”
“Việc ít tắm có khi phải xem lại tiểu sử gia đình. Ông nội tôi cũng hầu như không tắm, bà tôi cằn nhằn suốt ngày. Có phải mùi cơ thể đơn thuần đâu, mà rõ ràng là một mùi khó chịu.”
Ji Hyeon lắc đầu tỏ vẻ kinh tởm.
“Từ mai sẽ bận túi bụi đây. Chính thức vào mùa thu hoạch rồi.”
“Tôi đang chuẩn bị tinh thần đây.”
“Cố gắng làm tốt nhé.”
“Vâng, chúng ta cùng làm tốt nhé.”
Taek Gi nói sẽ bận túi bụi quả không ngoa chút nào. Từ tờ mờ sáng cho đến tối mịt, một tay người làm không xuể, tinh thần rệu rã, hết ngày này qua ngày khác. Trước đây công việc cũng bận, nhưng cả khi người thành phố đã thảnh thơi bước vào kì nghỉ ở nông thôn, người ta vẫn phải đầu tắt mặt tối. Bởi phải giao hàng từ những vùng thành thị gần Kim Cheon cho đến tận những khu chợ nông sản xa xôi ở Seoul.
Phải hái nho lúc hương vị nho ngon nhất và phải đặt nho lên khay của khách trước khi nho rụng mới có thể bán với giá cao nhất. Không phải cứ để ở trên cây lâu là nho sẽ ngày một ngon ngọt hơn, nho phải hái đúng lúc, không được chậm trễ, và phải bán ngay.
Do làng thiếu người nên phải nhờ trai làng bên sang giúp, từ sáng sớm Ji Hyeon đã thấy một tốp trai lạ hoắc ở vườn nho. Nghe nói trai làng bên sang giúp thế này thì lần sau trai làng này phải sang làng bên giúp lại. Giúp đỡ nhau như vậy kể cũng tốt. Thường thì tiền công mướn người rất đắt, tiền vốn cũng không lo đủ, cho nên giúp đỡ nhau đôi bên cùng có lợi. Nhưng dĩ nhiên ai nấy đều mệt lả.
Quả thật, khi có những chàng trai lực lưỡng này xuất hiện, tốc độ công việc trở nên nhanh hơn hẳn so với khi chỉ có các bà cô.
Lần đầu tiên gặp các chàng trai làng bên tại vườn nho, Taek Gi đã giới thiệu Ji Hyeon là cháu gái của bác Kim chủ vườn nho này, và đó cũng là lần đầu tiên Ji Hyeon trở thành trung tâm của sự chú ý kể từ khi đến Kim Cheon. Chưa cần biết Ji Hyeon đến từ Seoul, chỉ cần thấy có con gái thôi, trai trắng nông thôn cũng đã thích thú rồi. Không phơi bày lộ liễu, cũng không âm thầm lẳng lặng, họ vô tư sỗ sàng, song lại rất tử tế với Ji Hyeon. Trong số năm chàng trai chưa vợ đến phụ việc có một người ngoài ba mươi, bốn người còn lại đều trẻ tuổi. Không chỉ có chú thèm lấy vợ đối xử tốt với Ji Hyeon, mà cả bốn chàng còn lại cũng đều đối tốt với cô một cách lạ thường.
Đừng xách nặng! Vào chỗ mát ngồi nghỉ một lát đi! Em vất vả quá!... Những câu nói quá mức quan tâm khiến Ji Hyeon xị mặt, cảm thấy phiền phức không chịu được.
“Chúng nó cứ nhìn thấy gái là mất hồn ấy mà.”
“Sao mà ngứa mắt với mấy cái ánh mắt ấy thế.”
“Ơ hay, mấy cái thằng!”
Không chấp nhận được thái độ của đám con trai làng bên, các bà cô quay lại xì xầm to nhỏ. Trong số ấy, anh chàng lớn tuổi nhất chỉ cần bắt gặp ánh mắt của Ji Hyeon là lập tức đỏ mặt. Cô tự hỏi: Anh chàng này giở trò gì vậy? Trên đời lại có người sỗ sàng đến thế sao, toàn một lũ con trai hễ thấy gái là sáng mắt.
Lúc ăn trưa thậm chí cả khi ăn nhẹ họ đều như vậy, tranh nhau chăm sóc Ji Hyeon, ai không chăm sóc được cho cô thì bực dọc. Ji Hyeon bối rối, chẳng biết phải nhìn đi đâu trước những sự quan tâm quá mức này. Nhưng thật lòng mà nói, cô cũng thấy vui vui.
Anh chàng lớn tuổi nhất được ngồi ăn cơm cạnh Ji Hyeon, từ lúc bắt đầu ngồi xuống cho đến khi ăn hết cơm, mặt cứ đỏ phừng phừng như người uống rượu. Các bà cô được thế trêu:”Chắc chẳng cần mua tương ớt đâu nhỉ, cứ chấm vào mặt cái thằng này lá có ngay.” Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên trong đời Ji Hyeon nhận được sự quan tâm lớn lao đến thế. Cô vừa có cảm giác ghê ghê, song cũng vừa hí hửng trong lòng.
“Ji Hyeon ăn cây kem hoa quả này.”
Ji Hyeon đang đứng trên thang bốn chân hái nho thì một anh chàng làng bên gọi. Anh ta đang cầm một cây kem trên tay.
“Cảm ơn anh.”
Trong lúc Ji Hyeon leo thang xuống, cùng lắm cũng chỉ có hai bậc, anh chàng kia thể hiện tình cảm thắm thiết của mình bằng hành động giữ chặt chân thang cho Ji Hyeon.
“Nóng lắm phải không.”
“Vâng, nóng quá anh ạ.”
“Ji Hyeon ăn một miếng đi.”
Anh chàng làng bên tận tay bóc giấy gói cho Ji Hyeon.
“Cảm ơn anh. Anh mua về từ lúc nào thế ạ.”
“Trời nóng chết mất. Tôi chạy ra hàng bên cạnh hợp tác xã Liên Hợp mua đấy.”
“Có cả hợp tác xã Liên Hợp nữa cơ à? Tôi chẳng biết chỗ đó ở đâu cả.”
“Cô từ Seoul xuống chắc chưa đi thăm thú các làng rồi.”
“Vâng, vì tôi chưa có thời gian đi dạo ạ.”
Trời nóng bức thế này mà ăn một cây kem mát lạnh vào người thì mọi cơn khát đều tan biến cả.
“Tôi tên là Kim Ho Jun.”
“Đến giờ tôi mới biết tên anh đấy.”
“Vậy à?”
“Vậy từ nay tôi sẽ gọi anh là anh Ho Jun.”
“Vậy thì tốt quá.”
Nghe Ji Hyeon nói, Ho Jun đỏ mặt thích thú.
“Nhà Ji Hyeon có mấy anh chị em?”
“Tôi có một cậu em trai, năm nay học lớp 12. Tuổi tôi và nó cách nhau hơi xa, tôi là con cả.”
“Bố mẹ Ji Hyeon vẫn còn cả phải không?”
“Vâng.”
“Tôi là con út, trên tôi còn có ba người anh nữa.”
“Nhà anh không có chị em gái ạ?”
“Không có. Toàn con trai nên mẹ tôi rất vất vả. Bố tôi mất rồi, còn mẹ tôi thì bây giờ anh cả đang phụng dưỡng. Tôi là con út đâm ra lại hay, không có gánh nặng chăm sóc mẹ, và cũng không cần phải lo lắng cho em út.”
Ji Hyeon chẳng thể hiểu nổi vì sao Ho Jun lại mang chuyện gia đình ra kể với cô.
“Thằng Ho Jun đi đâu mất rồi, lại đi quấy rầy Ji Hyeon.”
Mấy anh làng bên từ phía sau Ho Jun đi tới, Ho Jun trừng mắt, vẻ mặt như sắp phải một mình chống chọi với thế lực thù địch.
“Trời hôm nay oi, sợ cô Ji Hyeon mệt nên tôi mua cây kem mang tới cho cô ấy.”
“Tui cũng mua kem cho Ji Hyeon đây này, Ji Hyeon ăn thêm một cây nữa nhé.”
“Thôi ạ, cái này đủ rồi ạ.”
Ji Hyeon nhẹ nhàng khước từ, nhưng anh con trai vừa chạy đến vẫn tỏ ra thất vọng.
“Làm vườn vất vả lắm phải không?”
“Lúc đầu thì cũng mệt nhưng bây giờ hình như quen rồi ạ.”
“Cô Ji Hyeon đến chắc bị mấy tên trai làng Gae Ryeong trêu chọc rồi ấy nhỉ?”
“Chuyện ấy thì... trai làng này ngoài anh Taek Gi ra tôi chưa gặp ai cả... nên chưa bị chòng ghẹo.”
“Thằng nhãi Taek Gi này sướng thật đấy.”
“Ai là thằng nhãi chứ.”
“Taek Gi đối xử có tốt với cô không?”
“Bây giờ thân thiện rồi, chứ lúc đầu tôi sợ phát khiếp. Vì tôi không làm được việc.”
“Taek Gi nổi nóng với cô à? Thằng này, tôi phải cho nó một trận mới được.”
“Chúng tôi làm hết cho, cô Ji Hyeon cứ vào trong chỗ mát nghỉ ngơi đi nhé.”
“Thôi ạ. Tôi mà nghỉ, anh Taek Gi lại nổi giận cho xem.”
“Taek Gi mà nói gì thì cô cứ bảo tôi. Tôi không nhẹ tay với hắn đâu.”
Ji Hyeon bỗng thấy mình như trở thành một nàng công chúa, có thể sai bảo đám thị tòng.
Nếu ngày nào cũng được đối đãi như thế này thì có việc gì không làm được cơ chứ.
“Ji Hyeon cứ nói đi. Ji Hyeon có muốn ăn gì không?”
“Không ạ. Anh Ho Jun cho cây kem nên bây giờ hình như tỉnh hẳn rồi ạ.”
Câu trả lời của Ji Hyeon khiến mặt Ho Jun bừng sáng.
“Bắt đầu làm việc thôi, các anh ơi!”
Bây giờ Taek Gi từ đằng xa nhìn về phía Ji Hyeon với vẻ mặt không mấy dễ chịu, rồi lớn giọng nói.
“Biết rồi, cái thằng này!”
Đám con trai làng bên đi về phía Taek Gi, Ji Hyeon cúi đầu chào Ho Jun tỏ vẻ cảm ơn vì đã mua kem cho cô, sau đó lại leo lên thang làm việc.
“Ngày mai tôi sẽ mua cho cô ấy. Cậu đừng có xen vào nhé.”
Ji Hyeon phì cười khi thấy các anh con trai khác lườm Ho Jun và buông lời cảnh cáo anh ta.
Ngày hôm sau các anh trai làng bên vẫn duy trì sự quan tâm cháy bỏng đối với Ji Hyeon như thế. À không, còn kịch liệt hơn thế.
“Ji Hyeon nếm thử cái này đi.”
Ngay khi Ji Hyeon vừa đến vườn nho, anh trai lớn tuổi liền chìa ra một giỏ cà chua.
“Đây là cà chua ạ.”
“Tôi trồng cà chua mà.”
“Thế ạ? Nhưng mà anh cho nhiều quá thì phải.”
“Ôi dào, nhiều nhặn gì đâu. Tôi rửa sạch lắm rồi, cô Ji Hyeon cứ thế ăn thôi.”
“Cám ơn anh nhé. Tôi sẽ ăn.”
Ji Hyeon nhận lấy giỏ mây thì chú ấy thẹn đỏ mặt.
“Ông anh ơi, bọn em bấy lâu nay đến mùi cà cũng chẳng ngửi, vây mà ông anh lại đem cho con gái người ta nhiều thế cơ à.”
Các anh trai khác chòng ghẹo.
“Rồi anh cũng sẽ cho chúng mày.”
“Nhìn anh đâu phải người phóng khoáng thế, đừng miễn cưỡng.”
“Đừng là đừng thế nào.”
Anh chú cau mặt.
Khi thời tiết oi bức đến đỉnh điểm, các chàng trai tranh nhau đưa kem cho Ji Hyeon, không còn cách nào khác, Ji Hyeon dành chọn lấy hai trong số những cây kem ấy. Dù luôn miệng nói rằng mình rất tiếc và xin lỗi vì không thể ăn thêm được, nhưng trong lòng Ji Hyeon lại cảm thấy rất vui. Những chàng trai không được Ji Hyeon chọn mặt mày tiu nghỉu, còn những chàng được chọn thì hí hửng ra mặt. Đây đâu phải là cuộc tuyển chọn đàn ông vào hậu cung mà chỉ đơn thuần là việc Ji Hyeon chọn cây kem hợp khẩu vị của mình. Vậy mà các chàng lại buồn vui với những chuyện giản đơn như thế. Cuộc sống thật thú vị biết dường nào.
Ji Hyeon làm quần quật cả ngày, song giỏ cà chua anh chú làng bên cho luôn được đặt cạnh cô để khi rảnh tay cô lại lấy từng quả ra ăn. Cà chua ngon và ngọt vô cùng. Trái cây vừa hái, còn tươi rói là tuyệt nhất. Cà chua tươi đến mức bỏ vào trong miệng cắn nghe rôm rốp giòn tan, hương vị thanh mát, sảng khoái.
Anh chú thấy Ji Hyeon liên tục ăn cà chua, có vẻ rất vui, mặt mày hớn hở.
“Làm một ly rượu nào.”
Đang ngồi ăn nhẹ thì Ho Jun mời rượu.
“Thôi ạ.”
“Ji Hyeon không uống được rượu à?”
“Không phải, tôi mà uống rượu thì không làm việc được.”
“Ôi dào, nếu Ji Hyeon không làm được thì cứ ở đấy mà ngủ. Làm ly rượu đã.”
“Tôi hễ uống rượu là mặt đỏ ửng lên, trông xấu lắm.”
“Xấu gì chứ! Khuôn mặt Ji Hyeon mà ửng đỏ thì đẹp vô cùng. Ji Hyeon có vẻ đẹp tự nhiên, mặt ửng hồng lên nữa thì trông như hoa hậu ấy.”
Anh chú Chong Sik nói văng cả nước bọt.
Oh my God, được khen là hoa hậu cơ đấy!
“Vậy thì cô uống một ly đi.”
Đã được ví đến cỡ hoa hậu rồi nên Ji Hyeon cũng muốn uống thử một ly.
“Vậy thì tôi uống bia nhé.”
“Thế cũng được.”
Ho Jin đặt bình rượu xuống, cầm chai bia lên thì Chong Sik đã cầm chai bia rót vào ly tự lúc nào.
“Cụng một ly nào.”
Chong Sik nâng ly lên nói.
Ji Hyeon cũng nâng ly lên định cụng ly với Chong Sik, song những anh chàng còn lại đều cùng lúc nâng ly, tíu tít cụng vào ly của Ji Hyeon như một bầy ong.
“Coi bộ dạng chúng kìa. Ngứa mắt chịu không nổi. Chúng làm tôi điên lên mất!”
“Lũ chúng nó muốn lấy vợ quá rồi nên thấy con Ji Hyeon như thấy tia sáng cuối đường hầm đó mà.”
“Chắc bị chì chiết chuyện vợ con dữ lắm rồi.”
Các bà cô quay trở lại gièm pha các chàng trai làng bên, tuy nhiên tình cảm một mực yêu quý và tán dương đối với Ji Hyeon của các chàng trai vẫn chẳng hề xoay chuyển.
Taek Gi đã uống hết mấy ly rượu trong lúc ngồi ăn cùng, song chẳng nói một lời nào. Ji Hyeon được trai làng bên vây quanh, đối xử như với một nàng công chúa, không hề biết rằng Taek Gi đang cố nén vẻ mặt được dán hàng lớp tâm trạng dày cộp, bằng cách ăn sùm sụp bát canh bánh bột mì vừa mang ra.
Anh chú Chong Sik mời rượu, các anh còn lại cũng thay phiên nhau mời bia, không còn cách thoái thác, Ji Hyeon dành nhận ly bia, vừa uống được hai ly, mặt đã nóng bừng.
Không phải Ji Hyeon không uống được rượu, trái lại cô có thể uống thoải mái một lúc hai ba chai, nhưng vấn đề ở chỗ, như đã nói, Ji Hyeon hễ uống là mặt đỏ. Dù uống một ly hay hai ly thì mặt Ji Hyeon vẫn đỏ rất nhanh. Ji Hyeon thấy ghét mặt mình đỏ ửng lên vì rượu nhưng dường như đám con trai không nghĩ vậy. Ngày xưa tên Kyu Jin cũng bảo rằng mặt cô đỏ trông rất trong sáng đáng yêu, còn bây giờ mặt cô đỏ lên thì cánh trai làng càng ra sức chòng ghẹo, lại nghe thấy có nguời gọi cô là hoa hậu.
“Khí sắc tuyệt đẹp!”
“Hoa hậu Hàn Quốc mà lị!”
“Ji Hyeon đẹp hơn hoa hậu Hàn Quốc nhiều. Hoa hậu làm sao bằng. Người gầy nhom, lại còn cao lêu nghêu. Con gái thì phải như Ji Hyeon đây mới là đẹp.”
Ôi trời ơi, thật là, sao lại thế! Mấy anh chàng này có ý đồ gì mà ngoạc cả mồm ra khen cô thế này. Ji Hyeon thấy vui lắm nhưng không thể cười được, cô che gương mặt đỏ ửng vì rượu, ra vẻ ngượng ngùng. Thật ta không phải cô làm bộ làm tịch. Cảm giác ngượng khi bị chửi thẳng vào mặt cũng tương tự như cảm giác ngượng khi người ta liên tục khen mình hết lời.
Ji Hyeon làm những việc còn lại trong tâm trạng vui vẻ, còn Taek Gi chẳng biết bức xúc chuyện gì mà nổi giận.
“Đừng có ở đó cười nói nữa, làm việc hộ tôi một cái đi!”
Taek Gi hét tướng lên còn Ji Hyeon nhìn anh, thắc mắc không hiểu sao anh lại thô lỗ đến thế.
“Tôi đang làm việc đây thôi.”
“Ý tôi bảo là cô chú tâm làm việc đi.”
“Tôi không chú tâm thì đang làm gì đấy cơ chứ?”
“Cô vừa làm vừa cười cợt đấy thôi.”
“Cười cợt hay nhảy múa thì đó là chuyện của tôi, tôi biết tôi phải làm gì, anh đừng có xen vào.”
Ji Hyeon lẩm bẩm quay ngoắt đầu đi, Taek Gi cũng đùng đùng nổi giận bỏ đi mất.
“Chắc thấy các anh làng bên đối xử với mình tốt quá nên anh ta nổi giận đây mà.”
Ji Hyeon nhìn theo lưng Taek Gi cho đến khi anh đi đến tít xa, miệng không ngớt lầm bầm nhưng khi Taek Gi quay lại nhìn, Ji Hyeon lại ngoảnh mặt đi.
“Dẫu sao cũng vẫn là người thô lỗ mà thôi.”
Ji Hyeon thấy chẳng cần thiết phải mất vui vì Taek Gi, cô mỉm cười và lại bắt đầu làm việc.
Ngày ngày nhận được sự quan tâm ân cần của các chàng trai làng bên, Ji Hyeon cười thầm trong bụng và cảm thấy như vậy mới đáng để sống. Nghĩ đến việc những chàng trai làng bên chỉ còn sang phụ việc mấy ngày nữa, cô cảm thấy tiếc nuối. Chỉ vài ngày nữa thôi, sự quan tâm săn đón này sẽ chấm dứt.
Chong Sik, người hôm mang cà chua, hôm mang rau diếp, có hôm lại mang cả một bao dưa hấu đến cho Ji Hyeon mặt đỏ bừng ngượng ngùng, bỏ các chàng trai đang làm ca đêm khác để chạy theo Ji Hyeon đang chuẩn bị đi về nhà. Anh ta đã phải lấy hết dũng khí để nói với vẻ hết sức bình tĩnh.
“Cô có rảnh thì đến vườn cà chua của tôi chơi nhé.”
“Vườn cà chua ạ?”
“Taek Gi biết đấy, cô cứ nhờ nó chở tới là được. Tôi sẽ biếu cô thật nhiều cà chua.”
“Đúng rồi, chú Chong Sik có lần bảo vườn nhà chú trồng cà chua mà?”
“Ơ, sao giờ lại gọi là chú. Tôi chưa có vợ mà.”
Chong Sik đỏ mặt, nói có vẻ không hài lòng.
“Cô gọi tôi là anh Chong Sik đi.”
“Vâng ạ.”
“Nhất định phải đến đấy nhé!”
“Vâng.”
Taek Gi đến chở Ji Hyeon về, Chong Sik quay lại vườn nho như thể chạy trốn, còn nét mặt Taek Gi khi lái máy cày cũng chẳng bình thường chút nào cả.
“Anh ta nói chuyện gì thế?”
“Việc riêng ấy mà.”
Ji Hyeon cố ý khiêu khích.
“Tôi hỏi là anh ta đã nói gì?”
“Sao vậy, anh tò mò à? Anh ta rủ tôi đến vườn cà chua chơi, bảo sẽ cho cà chua. Được chưa?”
“Cô sẽ đi chứ?”
“Tôi không muốn đi nên dù đã trả lời rằng sẽ đi nhưng không có nghĩa là nhất thiết phải đi. Nhưng nếu chỉ đi thăm vườn thôi thì cũng có gì xấu.”
Ji Hyeon nghĩ Taek Gi đang ghen nên nói chung chung như vậy.
“Trong số các anh làng bên cô có ưng ai không?”
“Không.”
“Vậy tại sao lại thân thiết thế?”
Taek Gi hỏi, giọng hơi run.
Anh chàng này đang ghen thật sao?
“Thân thiết ư? Tôi đâu có thân họ, mấy anh đó làm thân với tôi đấy chứ. Đâu có lý do nào để bực mình với người thân thiện với mình đâu. Phải không nào?”
Ji Hyeon huyên thuyên.
“Do quá đà nên mới thế.”
“Có gì mà quá đà chứ? Anh Taek Gi thấy đấy, họ không nổi giận đùng đùng như anh, họ hiền lành và tử tế biết bao. Với những người như thế thì đương nhiên tôi cũng phải tử tế thôi. Hơn nữa chẳng phải họ đến để giúp làm vườn cho ông đó sao? Mà anh Taek Gi này, hình như anh đang ghen? Chẳng có lý nào anh lại phải ghen cả, trừ phi anh thích tôi?”
Câu hỏi của Ji Hyeon khiến Taek Gi cười sặc sụa.
“Tôi vốn biết không phải vậy nhưng sao anh lại thế chứ. Sao anh lại ngầm để ý, rồi khi thấy tôi thân với các anh ấy, anh lại tỏ vẻ khó chịu?”
Dù biết mọi việc không như những gì cô vừa nói, song Ji Hyeon vẫn hỏi với một giọng điệu có chút đáng ngờ.
“Anh chàng đó đang muốn lấy vợ đấy.”
“Thế thì sao?”
“Hình như anh ta đang hy vọng có thể phát triển mối quan hệ với cô.”
“Anh nói gì vậy?”
Ji Hyeon giật mình nhìn chằm chặp Taek Gi, anh ta không phải vì ghen mà là vì một lý do khác. Một lý do tức chết đi được.
“Làm gì có chuyện ấy.”
“Thật đấy. Thế nên đừng có tùy tiện với anh ấy, chú ý cách cư xử một chút.”
“Cư xử gì cơ?”
“Liên tục cười nói thân mật, anh ấy sẽ tưởng cô Ji Hyeon cũng có ý với anh ấy đấy.”
“Đâu có, tôi đối xử thân mật thì có gì sai. Ôi trời ơi, tức chết mất. Mấy người đó tốt với tôi cho nên tôi cũng đối tốt lại, chuyện này dễ gây hiểu lầm đến thế sao? Con nguời kỳ lạ. Hễ thấy người ta thân thiết là cho rằng người ta đều có ý đó cả sao?”
Ji Hyeon tức giận giậm chân nói.
“Cô ngây thơ trong sáng nên mới thế thôi. Anh ấy muốn lấy vợ ngay, cô Ji Hyeon đa tình quá nên anh ta hiểu lầm đấy.”
“Không phải đâu! Tôi tuyệt đối không nói gì cả! Anh ta ngoài bốn mươi rồi, không có chuyện đó đâu. Dù thế nào cũng không được!”
Ji Hyeon thở hổn hển.
“Anh ấy mới có ba mươi bảy thôi mà.”
“Thật à, trông cứ như ngoài bốn mươi ấy.”
“Anh ấy làm việc ngoài đồng nên da bị sạm, vả lại không biết chải chuốt cho nên trông thế đấy.”
“Nhưng mà, ba mươi bảy tuổi thì bảo sao không già chứ? Cách tôi những mười một tuổi, chết mất. Dạo này có nhiều cô còn tìm bạn trai nhỏ tuổi hơn cơ. Trai trẻ đầy rẫy như thế sao lại phải yêu người đàn ông lớn hơn mình đến chục tuổi chứ! Ôi trời ơi, tức chết mất!”
Không thể nào hỏi Taek Gi những lời lẽ đại loại như đàn ông dưới quê sao lại hay có ý đồ với con gái thành phố. Vì nếu lên tiếng hạ thấp thanh niên ở quê, Taek Gi thế nào cũng sẽ tức giận.
“Cô đi bộ tới à?”
“Vâng, lúc tôi đến không thấy anh.”
“Tôi vừa từ nhà đằng kia về.”
“Vậy ạ… Khi nào anh về nhà?”
“Tôi về ngay giờ đây.”
“Anh chở tôi về với nhé.”
“Tôi biết rồi. Cô đợi một lát nhé.”
Taek Gi định đi về phía Ji Hyeon vừa bước ra. Ji hyeon nhanh chóng ngăn anh lại nói:”Anh đừng vào đó.”
“Sao vậy?”
“Ở đó… Ông đang ở trong đấy.”
“Thế à? Thế thì sao?”
“Ông ở đó cùng với bà. Ở đằng ấy ấy…”
Ji Hyeon cười sặc sụa.
“Ông cũng có bồ đấy!”
Ji Hyeon đứng sát lại, nói thì thầm vào tai Taek Gi như thể tiết lộ một bí mật hết sức ghê gớm.
“Tôi biết từ lâu rồi.”
“Anh biết rồi à?”
“Ừ, tôi biết rồi.”
“Anh biết cả chuyện ông muốn cưới bà làm vợ á?”
“Biết chứ.”
Taek Gi cười nói.
“Ông bảo bà lấy nhau đi nhưng bà không chịu, nên ông rất bực mình.”
“Việc đó tôi cũng biết.”
“Anh biết hết rồi nhỉ. Biết rồi thì cũng phải động viên người ta vài câu chứ.”
“Người trong làng hầu như ai cũng biết cả rồi, chỉ có ông và bà tưởng không có ai biết thôi.”
“Thật vậy ạ?”
Ji Hyeon cười phá lên.
“Họ thật ngây thơ quá đi mất.”
“Nhưng dễ thương mà.”
“Vâng, dễ thương thật. Thú vị nữa. Ông và bà sẽ đi đảo Jeju.”
“Thế à? Ta về thôi.”
Taek Gi đi trước, Ji Hyeon chạy theo sau.
“Hình như ông yêu bà từ lâu lắm phải không ạ?”
“Bà cũng yêu bác mà.”
“Nhưng bà lại lấy người khác?”
“Vì thời trai trẻ, bác mang tiếng xấu nên ông cụ nhà bà đã phản đối kịch liệt, sau đó gả vội bà cho người khác.”
Taek Gi leo lên máy cày và nói.
“Ông nội tôi cũng nói như vậy, hồi trẻ ông họ… dù gì thì ông còn được gọi là đầu gấu mà.” Ji Hyeon ngồi xuống cạnh Taek Gi nói.
“Mọi người đều nói vậy.”
“Vậy nên ông chẳng bao giờ rời làng anh nhỉ? Vì ông bị bà làm cho tổn thương?”
“Thế đấy, trước lúc ấy bác đã rất cộc cằn rồi.”
“Vậy ạ, nói thực… ở cạnh người có tính cách như ông khổ lắm. Ở lâu thế nào cũng bị lây tính nóng của ông.”
Nghe Ji Hyeon nói, Taek Gi chỉ biết cười.
“Người trong làng đều biết cả rồi, giờ cũng chả có ai đàm tiếu, phải chi bà đổi ý, chịu lấy ông thì hay biết mấy. Ông đã nổi giận đùng đùng đấy.”
“Hai người ấy mà lấy nhau thì tốt quá rồi.”
“Còn anh Taek Gi định bao giờ lấy vợ?”
Ji Hyeon hỏi nhưng không thấy Taek Gi trả lời.
“Anh không kết hôn với cô Hong Y à?”
“Cũng đang định như vậy.”
“Cô Hong Y làm việc ở nơi khác ạ?”
“Cô ấy làm y tá ở Tae Gu.”
“À ra vậy.”
“Cô ấy chỉ về vào cuối tuần thôi.”
“Ra là thế. Y tá… một công việc tốt nhỉ.”
“Cũng đúng. Thỉnh thoảng cô ấy còn truyền nước cho các cụ trong làng nữa.”
“Vậy ạ.”
Ji Hyeon quay đầu lại nhìn Taek Gi. Anh ta nói anh ta định kết hôn với Hong Y. Lạ quá, sao Ji Hyeon lại cảm thấy tiếc nuối vậy nhỉ. Không phải tiếc vì Taek Gi lấy Hong Y, thực ra không biết chừng cô tiếc cho Hong Y hơn là tiếc cho Taek Gi, cảm giác tiếc nuối cứ ngập ngộn vì thấy Taek Gi lấy một cô gái khác.
Mình nghĩ linh tinh gì vậy? Sao phải tiếc? Tiếc gì chứ?
Ji Hyeon vội xua tan ý nghĩ ấy trong đầu. Dù vậy nhưng cô… vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Đêm trước khi lên đường đi đảo Jeju, có lẽ vì được đi du lịch cùng bà nên trông ông rất vui vẻ.
“Mai ta đi đằng này có tí việc.”
Ăn cơm tối xong, ông đứng dậy nói bâng quơ.
“Ông đi đâu ạ?”
Biết tỏng rồi nhưng Ji Hyeon vẫn đùa hỏi.
“Đằng này là đằng nào hả ông?”
“Thì cứ biết thế. Chắc ta sẽ phải đi vài ngày.”
“Ông đi một mình ạ?”
“Một mình, tất nhiên rồi.”
Ông nói với giọng khoa trương.
Ai dà, ông đi đảo Jeju với bà chứ gì.
Ji Hyeon phì cười.
“Một mình có được không?”
Ông hỏi Taek Gi, ý rằng Taek Gi có làm việc một mình được không. Trời ạ, từ khi ông bà yêu nhau, ông có bao giờ nghĩ đến chuyện vườn nho đâu.
“Từ mai các anh trai tráng làng bên sẽ sang giúp ta bác ạ.”
“Vậy à. Thế thì tốt rồi.”
“Vâng, bác cứ đi đi. Đừng lo bác ạ.”
“Ừ, ta biết rồi.”
Ông bước ra khỏi bếp, Ji Hyeon cứ lẩm bẩm nói rằng quá thú vị, Taek Gi cũng phải phì cười.
“Phải chi ông thường xuyên đi du lịch với bà thì hay biết mấy.”
“Vì sao?”
“Không có ông, tôi mới tắm thoải mái được. Từ ngày mai là được giải phóng rồi.”
Ji Hyeon reo to rồi đứng dậy đi rửa chén.
“Ông ở nhà thì cô cũng cứ thoải mái mà tắm.”
“Ông bảo tôi ngốn nước mà.”
“Cô thấy ai nhìn cô tắm bao giờ chưa?”
“Ôi trời, anh nói gì vậy? Anh bảo tôi trơ trẽn vậy sao?”
“Không, tôi bảo cô cứ mạnh dạn tắm đi. Mồ hôi nhễ nhại thế kia mà không tắm thì sống làm sao được.”
“Tôi cũng muốn làm như vậy lắm chứ. Chẳng biết khi hẹn hò với bà, ông có đổ mồ hôi không, không tắm có được không, chứ tôi mà không tắm thì tôi không sống nổi.”
“Bác vốn dĩ ít tắm lắm.”
“Việc ít tắm có khi phải xem lại tiểu sử gia đình. Ông nội tôi cũng hầu như không tắm, bà tôi cằn nhằn suốt ngày. Có phải mùi cơ thể đơn thuần đâu, mà rõ ràng là một mùi khó chịu.”
Ji Hyeon lắc đầu tỏ vẻ kinh tởm.
“Từ mai sẽ bận túi bụi đây. Chính thức vào mùa thu hoạch rồi.”
“Tôi đang chuẩn bị tinh thần đây.”
“Cố gắng làm tốt nhé.”
“Vâng, chúng ta cùng làm tốt nhé.”
Taek Gi nói sẽ bận túi bụi quả không ngoa chút nào. Từ tờ mờ sáng cho đến tối mịt, một tay người làm không xuể, tinh thần rệu rã, hết ngày này qua ngày khác. Trước đây công việc cũng bận, nhưng cả khi người thành phố đã thảnh thơi bước vào kì nghỉ ở nông thôn, người ta vẫn phải đầu tắt mặt tối. Bởi phải giao hàng từ những vùng thành thị gần Kim Cheon cho đến tận những khu chợ nông sản xa xôi ở Seoul.
Phải hái nho lúc hương vị nho ngon nhất và phải đặt nho lên khay của khách trước khi nho rụng mới có thể bán với giá cao nhất. Không phải cứ để ở trên cây lâu là nho sẽ ngày một ngon ngọt hơn, nho phải hái đúng lúc, không được chậm trễ, và phải bán ngay.
Do làng thiếu người nên phải nhờ trai làng bên sang giúp, từ sáng sớm Ji Hyeon đã thấy một tốp trai lạ hoắc ở vườn nho. Nghe nói trai làng bên sang giúp thế này thì lần sau trai làng này phải sang làng bên giúp lại. Giúp đỡ nhau như vậy kể cũng tốt. Thường thì tiền công mướn người rất đắt, tiền vốn cũng không lo đủ, cho nên giúp đỡ nhau đôi bên cùng có lợi. Nhưng dĩ nhiên ai nấy đều mệt lả.
Quả thật, khi có những chàng trai lực lưỡng này xuất hiện, tốc độ công việc trở nên nhanh hơn hẳn so với khi chỉ có các bà cô.
Lần đầu tiên gặp các chàng trai làng bên tại vườn nho, Taek Gi đã giới thiệu Ji Hyeon là cháu gái của bác Kim chủ vườn nho này, và đó cũng là lần đầu tiên Ji Hyeon trở thành trung tâm của sự chú ý kể từ khi đến Kim Cheon. Chưa cần biết Ji Hyeon đến từ Seoul, chỉ cần thấy có con gái thôi, trai trắng nông thôn cũng đã thích thú rồi. Không phơi bày lộ liễu, cũng không âm thầm lẳng lặng, họ vô tư sỗ sàng, song lại rất tử tế với Ji Hyeon. Trong số năm chàng trai chưa vợ đến phụ việc có một người ngoài ba mươi, bốn người còn lại đều trẻ tuổi. Không chỉ có chú thèm lấy vợ đối xử tốt với Ji Hyeon, mà cả bốn chàng còn lại cũng đều đối tốt với cô một cách lạ thường.
Đừng xách nặng! Vào chỗ mát ngồi nghỉ một lát đi! Em vất vả quá!... Những câu nói quá mức quan tâm khiến Ji Hyeon xị mặt, cảm thấy phiền phức không chịu được.
“Chúng nó cứ nhìn thấy gái là mất hồn ấy mà.”
“Sao mà ngứa mắt với mấy cái ánh mắt ấy thế.”
“Ơ hay, mấy cái thằng!”
Không chấp nhận được thái độ của đám con trai làng bên, các bà cô quay lại xì xầm to nhỏ. Trong số ấy, anh chàng lớn tuổi nhất chỉ cần bắt gặp ánh mắt của Ji Hyeon là lập tức đỏ mặt. Cô tự hỏi: Anh chàng này giở trò gì vậy? Trên đời lại có người sỗ sàng đến thế sao, toàn một lũ con trai hễ thấy gái là sáng mắt.
Lúc ăn trưa thậm chí cả khi ăn nhẹ họ đều như vậy, tranh nhau chăm sóc Ji Hyeon, ai không chăm sóc được cho cô thì bực dọc. Ji Hyeon bối rối, chẳng biết phải nhìn đi đâu trước những sự quan tâm quá mức này. Nhưng thật lòng mà nói, cô cũng thấy vui vui.
Anh chàng lớn tuổi nhất được ngồi ăn cơm cạnh Ji Hyeon, từ lúc bắt đầu ngồi xuống cho đến khi ăn hết cơm, mặt cứ đỏ phừng phừng như người uống rượu. Các bà cô được thế trêu:”Chắc chẳng cần mua tương ớt đâu nhỉ, cứ chấm vào mặt cái thằng này lá có ngay.” Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên trong đời Ji Hyeon nhận được sự quan tâm lớn lao đến thế. Cô vừa có cảm giác ghê ghê, song cũng vừa hí hửng trong lòng.
“Ji Hyeon ăn cây kem hoa quả này.”
Ji Hyeon đang đứng trên thang bốn chân hái nho thì một anh chàng làng bên gọi. Anh ta đang cầm một cây kem trên tay.
“Cảm ơn anh.”
Trong lúc Ji Hyeon leo thang xuống, cùng lắm cũng chỉ có hai bậc, anh chàng kia thể hiện tình cảm thắm thiết của mình bằng hành động giữ chặt chân thang cho Ji Hyeon.
“Nóng lắm phải không.”
“Vâng, nóng quá anh ạ.”
“Ji Hyeon ăn một miếng đi.”
Anh chàng làng bên tận tay bóc giấy gói cho Ji Hyeon.
“Cảm ơn anh. Anh mua về từ lúc nào thế ạ.”
“Trời nóng chết mất. Tôi chạy ra hàng bên cạnh hợp tác xã Liên Hợp mua đấy.”
“Có cả hợp tác xã Liên Hợp nữa cơ à? Tôi chẳng biết chỗ đó ở đâu cả.”
“Cô từ Seoul xuống chắc chưa đi thăm thú các làng rồi.”
“Vâng, vì tôi chưa có thời gian đi dạo ạ.”
Trời nóng bức thế này mà ăn một cây kem mát lạnh vào người thì mọi cơn khát đều tan biến cả.
“Tôi tên là Kim Ho Jun.”
“Đến giờ tôi mới biết tên anh đấy.”
“Vậy à?”
“Vậy từ nay tôi sẽ gọi anh là anh Ho Jun.”
“Vậy thì tốt quá.”
Nghe Ji Hyeon nói, Ho Jun đỏ mặt thích thú.
“Nhà Ji Hyeon có mấy anh chị em?”
“Tôi có một cậu em trai, năm nay học lớp 12. Tuổi tôi và nó cách nhau hơi xa, tôi là con cả.”
“Bố mẹ Ji Hyeon vẫn còn cả phải không?”
“Vâng.”
“Tôi là con út, trên tôi còn có ba người anh nữa.”
“Nhà anh không có chị em gái ạ?”
“Không có. Toàn con trai nên mẹ tôi rất vất vả. Bố tôi mất rồi, còn mẹ tôi thì bây giờ anh cả đang phụng dưỡng. Tôi là con út đâm ra lại hay, không có gánh nặng chăm sóc mẹ, và cũng không cần phải lo lắng cho em út.”
Ji Hyeon chẳng thể hiểu nổi vì sao Ho Jun lại mang chuyện gia đình ra kể với cô.
“Thằng Ho Jun đi đâu mất rồi, lại đi quấy rầy Ji Hyeon.”
Mấy anh làng bên từ phía sau Ho Jun đi tới, Ho Jun trừng mắt, vẻ mặt như sắp phải một mình chống chọi với thế lực thù địch.
“Trời hôm nay oi, sợ cô Ji Hyeon mệt nên tôi mua cây kem mang tới cho cô ấy.”
“Tui cũng mua kem cho Ji Hyeon đây này, Ji Hyeon ăn thêm một cây nữa nhé.”
“Thôi ạ, cái này đủ rồi ạ.”
Ji Hyeon nhẹ nhàng khước từ, nhưng anh con trai vừa chạy đến vẫn tỏ ra thất vọng.
“Làm vườn vất vả lắm phải không?”
“Lúc đầu thì cũng mệt nhưng bây giờ hình như quen rồi ạ.”
“Cô Ji Hyeon đến chắc bị mấy tên trai làng Gae Ryeong trêu chọc rồi ấy nhỉ?”
“Chuyện ấy thì... trai làng này ngoài anh Taek Gi ra tôi chưa gặp ai cả... nên chưa bị chòng ghẹo.”
“Thằng nhãi Taek Gi này sướng thật đấy.”
“Ai là thằng nhãi chứ.”
“Taek Gi đối xử có tốt với cô không?”
“Bây giờ thân thiện rồi, chứ lúc đầu tôi sợ phát khiếp. Vì tôi không làm được việc.”
“Taek Gi nổi nóng với cô à? Thằng này, tôi phải cho nó một trận mới được.”
“Chúng tôi làm hết cho, cô Ji Hyeon cứ vào trong chỗ mát nghỉ ngơi đi nhé.”
“Thôi ạ. Tôi mà nghỉ, anh Taek Gi lại nổi giận cho xem.”
“Taek Gi mà nói gì thì cô cứ bảo tôi. Tôi không nhẹ tay với hắn đâu.”
Ji Hyeon bỗng thấy mình như trở thành một nàng công chúa, có thể sai bảo đám thị tòng.
Nếu ngày nào cũng được đối đãi như thế này thì có việc gì không làm được cơ chứ.
“Ji Hyeon cứ nói đi. Ji Hyeon có muốn ăn gì không?”
“Không ạ. Anh Ho Jun cho cây kem nên bây giờ hình như tỉnh hẳn rồi ạ.”
Câu trả lời của Ji Hyeon khiến mặt Ho Jun bừng sáng.
“Bắt đầu làm việc thôi, các anh ơi!”
Bây giờ Taek Gi từ đằng xa nhìn về phía Ji Hyeon với vẻ mặt không mấy dễ chịu, rồi lớn giọng nói.
“Biết rồi, cái thằng này!”
Đám con trai làng bên đi về phía Taek Gi, Ji Hyeon cúi đầu chào Ho Jun tỏ vẻ cảm ơn vì đã mua kem cho cô, sau đó lại leo lên thang làm việc.
“Ngày mai tôi sẽ mua cho cô ấy. Cậu đừng có xen vào nhé.”
Ji Hyeon phì cười khi thấy các anh con trai khác lườm Ho Jun và buông lời cảnh cáo anh ta.
Ngày hôm sau các anh trai làng bên vẫn duy trì sự quan tâm cháy bỏng đối với Ji Hyeon như thế. À không, còn kịch liệt hơn thế.
“Ji Hyeon nếm thử cái này đi.”
Ngay khi Ji Hyeon vừa đến vườn nho, anh trai lớn tuổi liền chìa ra một giỏ cà chua.
“Đây là cà chua ạ.”
“Tôi trồng cà chua mà.”
“Thế ạ? Nhưng mà anh cho nhiều quá thì phải.”
“Ôi dào, nhiều nhặn gì đâu. Tôi rửa sạch lắm rồi, cô Ji Hyeon cứ thế ăn thôi.”
“Cám ơn anh nhé. Tôi sẽ ăn.”
Ji Hyeon nhận lấy giỏ mây thì chú ấy thẹn đỏ mặt.
“Ông anh ơi, bọn em bấy lâu nay đến mùi cà cũng chẳng ngửi, vây mà ông anh lại đem cho con gái người ta nhiều thế cơ à.”
Các anh trai khác chòng ghẹo.
“Rồi anh cũng sẽ cho chúng mày.”
“Nhìn anh đâu phải người phóng khoáng thế, đừng miễn cưỡng.”
“Đừng là đừng thế nào.”
Anh chú cau mặt.
Khi thời tiết oi bức đến đỉnh điểm, các chàng trai tranh nhau đưa kem cho Ji Hyeon, không còn cách nào khác, Ji Hyeon dành chọn lấy hai trong số những cây kem ấy. Dù luôn miệng nói rằng mình rất tiếc và xin lỗi vì không thể ăn thêm được, nhưng trong lòng Ji Hyeon lại cảm thấy rất vui. Những chàng trai không được Ji Hyeon chọn mặt mày tiu nghỉu, còn những chàng được chọn thì hí hửng ra mặt. Đây đâu phải là cuộc tuyển chọn đàn ông vào hậu cung mà chỉ đơn thuần là việc Ji Hyeon chọn cây kem hợp khẩu vị của mình. Vậy mà các chàng lại buồn vui với những chuyện giản đơn như thế. Cuộc sống thật thú vị biết dường nào.
Ji Hyeon làm quần quật cả ngày, song giỏ cà chua anh chú làng bên cho luôn được đặt cạnh cô để khi rảnh tay cô lại lấy từng quả ra ăn. Cà chua ngon và ngọt vô cùng. Trái cây vừa hái, còn tươi rói là tuyệt nhất. Cà chua tươi đến mức bỏ vào trong miệng cắn nghe rôm rốp giòn tan, hương vị thanh mát, sảng khoái.
Anh chú thấy Ji Hyeon liên tục ăn cà chua, có vẻ rất vui, mặt mày hớn hở.
“Làm một ly rượu nào.”
Đang ngồi ăn nhẹ thì Ho Jun mời rượu.
“Thôi ạ.”
“Ji Hyeon không uống được rượu à?”
“Không phải, tôi mà uống rượu thì không làm việc được.”
“Ôi dào, nếu Ji Hyeon không làm được thì cứ ở đấy mà ngủ. Làm ly rượu đã.”
“Tôi hễ uống rượu là mặt đỏ ửng lên, trông xấu lắm.”
“Xấu gì chứ! Khuôn mặt Ji Hyeon mà ửng đỏ thì đẹp vô cùng. Ji Hyeon có vẻ đẹp tự nhiên, mặt ửng hồng lên nữa thì trông như hoa hậu ấy.”
Anh chú Chong Sik nói văng cả nước bọt.
Oh my God, được khen là hoa hậu cơ đấy!
“Vậy thì cô uống một ly đi.”
Đã được ví đến cỡ hoa hậu rồi nên Ji Hyeon cũng muốn uống thử một ly.
“Vậy thì tôi uống bia nhé.”
“Thế cũng được.”
Ho Jin đặt bình rượu xuống, cầm chai bia lên thì Chong Sik đã cầm chai bia rót vào ly tự lúc nào.
“Cụng một ly nào.”
Chong Sik nâng ly lên nói.
Ji Hyeon cũng nâng ly lên định cụng ly với Chong Sik, song những anh chàng còn lại đều cùng lúc nâng ly, tíu tít cụng vào ly của Ji Hyeon như một bầy ong.
“Coi bộ dạng chúng kìa. Ngứa mắt chịu không nổi. Chúng làm tôi điên lên mất!”
“Lũ chúng nó muốn lấy vợ quá rồi nên thấy con Ji Hyeon như thấy tia sáng cuối đường hầm đó mà.”
“Chắc bị chì chiết chuyện vợ con dữ lắm rồi.”
Các bà cô quay trở lại gièm pha các chàng trai làng bên, tuy nhiên tình cảm một mực yêu quý và tán dương đối với Ji Hyeon của các chàng trai vẫn chẳng hề xoay chuyển.
Taek Gi đã uống hết mấy ly rượu trong lúc ngồi ăn cùng, song chẳng nói một lời nào. Ji Hyeon được trai làng bên vây quanh, đối xử như với một nàng công chúa, không hề biết rằng Taek Gi đang cố nén vẻ mặt được dán hàng lớp tâm trạng dày cộp, bằng cách ăn sùm sụp bát canh bánh bột mì vừa mang ra.
Anh chú Chong Sik mời rượu, các anh còn lại cũng thay phiên nhau mời bia, không còn cách thoái thác, Ji Hyeon dành nhận ly bia, vừa uống được hai ly, mặt đã nóng bừng.
Không phải Ji Hyeon không uống được rượu, trái lại cô có thể uống thoải mái một lúc hai ba chai, nhưng vấn đề ở chỗ, như đã nói, Ji Hyeon hễ uống là mặt đỏ. Dù uống một ly hay hai ly thì mặt Ji Hyeon vẫn đỏ rất nhanh. Ji Hyeon thấy ghét mặt mình đỏ ửng lên vì rượu nhưng dường như đám con trai không nghĩ vậy. Ngày xưa tên Kyu Jin cũng bảo rằng mặt cô đỏ trông rất trong sáng đáng yêu, còn bây giờ mặt cô đỏ lên thì cánh trai làng càng ra sức chòng ghẹo, lại nghe thấy có nguời gọi cô là hoa hậu.
“Khí sắc tuyệt đẹp!”
“Hoa hậu Hàn Quốc mà lị!”
“Ji Hyeon đẹp hơn hoa hậu Hàn Quốc nhiều. Hoa hậu làm sao bằng. Người gầy nhom, lại còn cao lêu nghêu. Con gái thì phải như Ji Hyeon đây mới là đẹp.”
Ôi trời ơi, thật là, sao lại thế! Mấy anh chàng này có ý đồ gì mà ngoạc cả mồm ra khen cô thế này. Ji Hyeon thấy vui lắm nhưng không thể cười được, cô che gương mặt đỏ ửng vì rượu, ra vẻ ngượng ngùng. Thật ta không phải cô làm bộ làm tịch. Cảm giác ngượng khi bị chửi thẳng vào mặt cũng tương tự như cảm giác ngượng khi người ta liên tục khen mình hết lời.
Ji Hyeon làm những việc còn lại trong tâm trạng vui vẻ, còn Taek Gi chẳng biết bức xúc chuyện gì mà nổi giận.
“Đừng có ở đó cười nói nữa, làm việc hộ tôi một cái đi!”
Taek Gi hét tướng lên còn Ji Hyeon nhìn anh, thắc mắc không hiểu sao anh lại thô lỗ đến thế.
“Tôi đang làm việc đây thôi.”
“Ý tôi bảo là cô chú tâm làm việc đi.”
“Tôi không chú tâm thì đang làm gì đấy cơ chứ?”
“Cô vừa làm vừa cười cợt đấy thôi.”
“Cười cợt hay nhảy múa thì đó là chuyện của tôi, tôi biết tôi phải làm gì, anh đừng có xen vào.”
Ji Hyeon lẩm bẩm quay ngoắt đầu đi, Taek Gi cũng đùng đùng nổi giận bỏ đi mất.
“Chắc thấy các anh làng bên đối xử với mình tốt quá nên anh ta nổi giận đây mà.”
Ji Hyeon nhìn theo lưng Taek Gi cho đến khi anh đi đến tít xa, miệng không ngớt lầm bầm nhưng khi Taek Gi quay lại nhìn, Ji Hyeon lại ngoảnh mặt đi.
“Dẫu sao cũng vẫn là người thô lỗ mà thôi.”
Ji Hyeon thấy chẳng cần thiết phải mất vui vì Taek Gi, cô mỉm cười và lại bắt đầu làm việc.
Ngày ngày nhận được sự quan tâm ân cần của các chàng trai làng bên, Ji Hyeon cười thầm trong bụng và cảm thấy như vậy mới đáng để sống. Nghĩ đến việc những chàng trai làng bên chỉ còn sang phụ việc mấy ngày nữa, cô cảm thấy tiếc nuối. Chỉ vài ngày nữa thôi, sự quan tâm săn đón này sẽ chấm dứt.
Chong Sik, người hôm mang cà chua, hôm mang rau diếp, có hôm lại mang cả một bao dưa hấu đến cho Ji Hyeon mặt đỏ bừng ngượng ngùng, bỏ các chàng trai đang làm ca đêm khác để chạy theo Ji Hyeon đang chuẩn bị đi về nhà. Anh ta đã phải lấy hết dũng khí để nói với vẻ hết sức bình tĩnh.
“Cô có rảnh thì đến vườn cà chua của tôi chơi nhé.”
“Vườn cà chua ạ?”
“Taek Gi biết đấy, cô cứ nhờ nó chở tới là được. Tôi sẽ biếu cô thật nhiều cà chua.”
“Đúng rồi, chú Chong Sik có lần bảo vườn nhà chú trồng cà chua mà?”
“Ơ, sao giờ lại gọi là chú. Tôi chưa có vợ mà.”
Chong Sik đỏ mặt, nói có vẻ không hài lòng.
“Cô gọi tôi là anh Chong Sik đi.”
“Vâng ạ.”
“Nhất định phải đến đấy nhé!”
“Vâng.”
Taek Gi đến chở Ji Hyeon về, Chong Sik quay lại vườn nho như thể chạy trốn, còn nét mặt Taek Gi khi lái máy cày cũng chẳng bình thường chút nào cả.
“Anh ta nói chuyện gì thế?”
“Việc riêng ấy mà.”
Ji Hyeon cố ý khiêu khích.
“Tôi hỏi là anh ta đã nói gì?”
“Sao vậy, anh tò mò à? Anh ta rủ tôi đến vườn cà chua chơi, bảo sẽ cho cà chua. Được chưa?”
“Cô sẽ đi chứ?”
“Tôi không muốn đi nên dù đã trả lời rằng sẽ đi nhưng không có nghĩa là nhất thiết phải đi. Nhưng nếu chỉ đi thăm vườn thôi thì cũng có gì xấu.”
Ji Hyeon nghĩ Taek Gi đang ghen nên nói chung chung như vậy.
“Trong số các anh làng bên cô có ưng ai không?”
“Không.”
“Vậy tại sao lại thân thiết thế?”
Taek Gi hỏi, giọng hơi run.
Anh chàng này đang ghen thật sao?
“Thân thiết ư? Tôi đâu có thân họ, mấy anh đó làm thân với tôi đấy chứ. Đâu có lý do nào để bực mình với người thân thiện với mình đâu. Phải không nào?”
Ji Hyeon huyên thuyên.
“Do quá đà nên mới thế.”
“Có gì mà quá đà chứ? Anh Taek Gi thấy đấy, họ không nổi giận đùng đùng như anh, họ hiền lành và tử tế biết bao. Với những người như thế thì đương nhiên tôi cũng phải tử tế thôi. Hơn nữa chẳng phải họ đến để giúp làm vườn cho ông đó sao? Mà anh Taek Gi này, hình như anh đang ghen? Chẳng có lý nào anh lại phải ghen cả, trừ phi anh thích tôi?”
Câu hỏi của Ji Hyeon khiến Taek Gi cười sặc sụa.
“Tôi vốn biết không phải vậy nhưng sao anh lại thế chứ. Sao anh lại ngầm để ý, rồi khi thấy tôi thân với các anh ấy, anh lại tỏ vẻ khó chịu?”
Dù biết mọi việc không như những gì cô vừa nói, song Ji Hyeon vẫn hỏi với một giọng điệu có chút đáng ngờ.
“Anh chàng đó đang muốn lấy vợ đấy.”
“Thế thì sao?”
“Hình như anh ta đang hy vọng có thể phát triển mối quan hệ với cô.”
“Anh nói gì vậy?”
Ji Hyeon giật mình nhìn chằm chặp Taek Gi, anh ta không phải vì ghen mà là vì một lý do khác. Một lý do tức chết đi được.
“Làm gì có chuyện ấy.”
“Thật đấy. Thế nên đừng có tùy tiện với anh ấy, chú ý cách cư xử một chút.”
“Cư xử gì cơ?”
“Liên tục cười nói thân mật, anh ấy sẽ tưởng cô Ji Hyeon cũng có ý với anh ấy đấy.”
“Đâu có, tôi đối xử thân mật thì có gì sai. Ôi trời ơi, tức chết mất. Mấy người đó tốt với tôi cho nên tôi cũng đối tốt lại, chuyện này dễ gây hiểu lầm đến thế sao? Con nguời kỳ lạ. Hễ thấy người ta thân thiết là cho rằng người ta đều có ý đó cả sao?”
Ji Hyeon tức giận giậm chân nói.
“Cô ngây thơ trong sáng nên mới thế thôi. Anh ấy muốn lấy vợ ngay, cô Ji Hyeon đa tình quá nên anh ta hiểu lầm đấy.”
“Không phải đâu! Tôi tuyệt đối không nói gì cả! Anh ta ngoài bốn mươi rồi, không có chuyện đó đâu. Dù thế nào cũng không được!”
Ji Hyeon thở hổn hển.
“Anh ấy mới có ba mươi bảy thôi mà.”
“Thật à, trông cứ như ngoài bốn mươi ấy.”
“Anh ấy làm việc ngoài đồng nên da bị sạm, vả lại không biết chải chuốt cho nên trông thế đấy.”
“Nhưng mà, ba mươi bảy tuổi thì bảo sao không già chứ? Cách tôi những mười một tuổi, chết mất. Dạo này có nhiều cô còn tìm bạn trai nhỏ tuổi hơn cơ. Trai trẻ đầy rẫy như thế sao lại phải yêu người đàn ông lớn hơn mình đến chục tuổi chứ! Ôi trời ơi, tức chết mất!”
Không thể nào hỏi Taek Gi những lời lẽ đại loại như đàn ông dưới quê sao lại hay có ý đồ với con gái thành phố. Vì nếu lên tiếng hạ thấp thanh niên ở quê, Taek Gi thế nào cũng sẽ tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.