Chương 7: chương 7
Kim Rang
06/06/2014
Cuộc đối đầu giữa một bên là mẹ muốn có đất và một bên là
Ji Hyeon dẫu chết cũng chẳng chịu đi
“Ông cho cả những thứ này cơ à? Ôi trời ơi, ngửi xem cái mùi thơm của nó này. Đúng là dầu mè và dầu tía tô rồi.”
Chỉ có mỗi chai dầu mè và dầu tía tô ở quê thôi mà sao hạnh phúc quá lố như thế. Ji Hyeon nhìn thái độ vờ vịt của mẹ.
“Hôm nay phải làm món rau trộn mới được. Bố con sẽ thích lắm đây.”
“…”
“Phải gọi cho ông cảm ơn chứ nhỉ? Nói với ông, ta sẽ dùng hết dầu mè và dầu tía tô này một cách ngon lành. Mà sao ông không cho nhà mình thứ khác. Mẹ cứ tưởng ông sẽ gởi cho mình một thùng nho cơ đấy... Còn con sao cứ đứng đực ra thế kia hả?”
Mẹ nhìn vẻ mặt phụng phịu của Ji Hyeon.”Hay là đã có chuyện gì rồi? Mặt mày sao lại thế kia?”
“Con muốn đi làm, không muốn quay lại đó nữa.”
“Lại thế nữa rồi? Về đến nhà thì phải tươi cười lên chứ.”
“Cực khổ lắm mẹ ơi, mẹ không biết nên mới nói thế. Mẹ biết từ sớm tinh mơ đã mệt thế nào không?”
“Mẹ biết chứ. Đâu phải mẹ không nghĩ đến việc đó. Mẹ cũng có dễ chịu gì đâu? Gởi đứa con gái ở nhà chẳng biết rửa lấy một cái bát về quê làm vườn thì con nói xem, bố mẹ có dễ chịu không? Dù sao con cũng phải biết suy nghĩ, phải biết lo toan. Là lo toan hiểu không, không phải tính toán. Sau hai năm nữa, con hãy đếm thử những số không trong tài khoản của mình đi. Cứ đem mức lương con đi làm so với cái vườn nho thì biết. Có dành hết tiền đi làm, không xài một xu đi nữa cũng không bằng được.”
“Vậy mẹ xuống đấy mà làm vườn đi. Thế là được chứ gì.”
“Mẹ cũng muốn thế lắm, nhưng ông chỉ muốn giao vườn cho riêng con và kêu một mình con xuống làm vườn đó thôi.”
“Bây giờ mẹ vui lắm à?”
“Con bảo mẹ vui cái nỗi gì?”
“Mẹ nhìn vào mặt con đây này. Mẹ xem những đốm tàn nhang và làn da khét nắng của con đây này. Suốt cả ngày trơ mặt làm ngoài đồng cho nên mới ra nông nỗi này đấy.”
“Vậy mẹ mát xa cho nhé. Mặt nạ khoai tây cũng tốt cho da mặt đấy. Mẹ đắp mặt nạ cho con gái nhé.”
“Con có bị phỏng đâu? Sao lại đắp mặt nạ khoai tây cho con? Con đi bảo là con muốn đi làm cơ mà!”
“Vậy mẹ đắp dưa leo là được chứ gì. Dạo này vào mùa rồi nên dưa leo tươi lắm. Đừng có cắt lát đắp, gọt vỏ rồi nghiền với bột mì mới hiệu quả. Từ giờ đến lúc trước khi con đi mẹ sẽ làm cho con mỗi ngày. Mẹ mua mỹ phẩm cao cấp cho con nha.”
“Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện đó.”
Ji Hyeon nổi giận đùng đùng, mẹ cô cũng lập tức trở mặt, trợn mắt nhìn cô.
“Con cố rủa thầm mẹ trong bụng cũng được, nhưng mà bỏ vườn nho ấy thì chết với mẹ đấy!”
Mẹ bắt đầu phơi bày những suy nghĩ thật trong lòng.
“Chúng ta đã có được gì rồi? Hử? Mẹ muốn có một mảnh đất nào đó trong tay dù chỉ một lần. Mẹ cũng muốn nhìn thấy con vỗ ngực tự tin rằng con có đất. Hãy suy nghĩ đơn giản hơn đi con, chỉ chịu cực một hai năm thôi rồi sau đó con muốn gì mà chẳng được. Ngày xưa con nói gì ấy nhỉ? Phải rồi, con bảo muốn mở cửa hàng trang sức? Được đấy con à.”
“Đó là ý tưởng hồi cấp hai thôi. Bây giờ con chán rồi.”
“Không làm cái đó, thì làm cái khác cũng được.”
“Con chẳng muốn làm gì khác nữa.”
“Vậy thì khỏi phải làm gì cả, chỉ cần sống và tiêu tiền thôi cũng được.”
Mẹ nói bằng giọng nữ cao trong dàn nhạc.
“Con muốn đi làm. Mấy việc kia chỉ toàn là lao động tay chân thôi.”
Ji Hyeon nói xong, gương mặt mẹ tái nhợt rồi đỏ bừng.
“Con nhất định không trồng nho? Mặc cho nó là một số tiền khổng lồ. Nói thật lòng đi, đặt tay lên ngực và nói thật xem nào. Nếu con nhất quyết không làm ở vườn nho thì lên đỉnh Himalaya mà tu, làm thần thánh luôn đi.”
“Việc này... thật lòng mà nói, con cũng tham, nhưng con ghét phải làm vườn lắm.”
Đã là người, ai thấy vườn nho bao la ấy mà không nổi lòng tham cơ chứ. Nhưng điều đáng nói là làm sao Ji Hyeon có thể bằng lòng yêu thích công việc làm vườn được. Nếu có thì chắc chắn là nói dối.
“Ông bảo không làm vườn thì không cho đất đâu.”
“Thế nên con mới bảo mẹ đi làm vườn đi.”
“Nhưng ông có bảo mẹ làm đâu. Thôi thì con gắng trồng nho hai năm rồi nhận vườn, lúc ấy con muốn làm gì thì làm.”
Mẹ Ji Hyeon lớn giọng nói.
“Mẹ chỉ có một ước mong thôi mà con cùng không chịu nghe mẹ sao? Được thừa kế vườn nho chính là ước mơ của mẹ.”
Mẹ làm ầm lên còn Ji Hyeon thì nhìn mẹ với vẻ mặt nhăn nhó.
“Mẹ cũng xót con lắm chứ. Con về nhà với nước da trước đẹp là vậy mà giờ bị rám nắng thế kia, chắc họ đã vắt kiệt sức lao động của con tôi với đủ thứ việc trên đời nên da dẻ mới thành ra như thế, tinh thần mới suy sụp thế này, mà hình như còn gầy rộc đi nữa này.”
“Tuy con không làm được việc gì, nhưng cũng sụt ba cân rồi. Năm giờ sáng đã phải dậy, làm việc cật lực cho đến tận lúc mặt trời lặn đấy.”
“Nhìn các ngón tay kìa. Các khớp ngón to ra rồi...”
“Mẹ, mẹ đang chọc tức con đấy à?”
“Chọc gì mà chọc chứ? Mẹ xót nên mới nói thế mà.”
“Vậy thì mẹ đi đi. Bố mẹ nắm tay nhau xuống đấy làm vườn thay con đi.”
“Còn Ji Hyeok thì sao chứ, nó đang học lớp 12, làm sao bỏ ngang mà đi được hả?”
“Thật điên mất thôi.”
Ji Hyeon đứng phắt dậy láy nước lạnh trong tủ lạnh ra uống ừng ực.
“Từ lúc con bảo ông xây nhà vệ sinh mới cho đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi gì cả. Mẹ biết trong thời gian đó con đi tắm như thế nào không? Không có chỗ nào để rửa ráy ngoài cái vòi nước ở giữa sân. Cả ngày làm việc mồ hôi nhễ nhại mà không tắm được, thế nên con thấm khăn ướt lau mình. Vậy mà ông còn chẳng hiểu cho, bảo con là xài nước lãng phí, con thực sự rất tủi thân.”
“Không tắm thì sao mà sống được?”
“Thì đấy! Mẹ xem, cứ như vậy con làm sao rửa vùng kín như những đứa con gái khác được? Ôi, xấu hổ chết mất. Con phải múc nước vào chậu, mang vào trong phòng lau đấy. Đã vậy còn chẳng có nước nóng nữa.”
“Ôi trời ơi là trời.”
Mặt mẹ Ji Hyeon trở nên biến sắc.
“Mẹ có biết mỗi lần con múc nước về phòng lau người thì kinh khủng thế nào không? Đầu tuần sau con đến kỳ, với cái bụng ấm ách con sẽ chẳng muốn đi đâu nửa bước. Chỉ có ông và gã làm vườn ấy, toàn đàn ông con trai nên rất bất tiện, bất tiện vô cùng.”
Ji Hyeon vừa nói vừa thấy mẹ nhìn mình với vẻ vô cùng thương xót.
“Nhà dưới ấy sao đến nông nỗi thế nhỉ? Chẳng phải đã nói là xây sẵn nhà tắm rồi mới kêu con xuống sao. Hay vì ông lão ấy không lấy vợ nên chẳng biết gì cả.”
“Xuống Kim Cheon rồi là chẳng có khi nào con được tắm cho đàng hoàng cả. Dùng nước tiết kiệm là tốt nhưng dù gì thì cũng phải cho người ta tắm chứ.”
Ji Hyeon nói với giọng ấm ức, mẹ nhìn cô như cảm thấy có lối, liên tục gật đầu.
“Thế à, mẹ biết rồi. Nếu con không thích thì đừng đi nữa vậy.”
Bây giờ thì đến lượt nét mặt mẹ cô trở nên uất ức nghẹn ngào dù chỉ trong chốc lát. Chẳng biết do mẹ xót đứa con gái về quê không được tắm rửa, hay ấm ức vì phải từ bỏ mảnh đất đã cầm chắc trong tay, mà nhìn như thể bà đang rất bất hạnh.
“Mẹ mà có cả tỷ trong tay...”
Mẹ cô lẩm bẩm như đang nói một mình.
“Mẹ mà có cả tỷ trong tay, mẹ đã chẳng bắt con gái cưng của mẹ phải chịu cực khổ như vậy... Vì không có tiền nên mới nuối tiếc, thậm chí gây ra tội nghiệt. Lòng tham của mẹ lớn quá. Mẹ chẳng có phước có được mảnh đất đó đâu. Cho mẹ xin lỗi nhé!”
Mẹ cầm chai dầu mè và dầu tía tô mang từ quê lên cho vào tủ lạnh rồi lập tức bỏ vào phòng.
Ji Hyeon bỗng thấy mình có lỗi. Giả sử mẹ hỏi vặn lại rằng nếu ở quê bất tiện như thế thì tại sao người ta lại dựng làng ở một nơi không thể sống được như vậy, hoặc giả một mực khuyên Ji Hyeon cố gắng chịu đựng tiếp thì có lẽ cô sẽ tức giận chối đây đẩy bằng được. Nhưng khi mẹ bảo cô thôi đừng làm nữa rồi bỏ đi với vẻ mặt âu sầu, cô bỗng cảm thấy có lỗi biết dường nào. Quả thật Ji Hyeon không thể chịu đựng được và không thể làm được công việc ở Kim Cheon, quả thật việc tắm gội và chùi rửa”chỗ ấy” vô cùng bất tiện, dù cô chẳng hề nói quá sự thật nhưng không hiểu sao khi gây cho mẹ một sự thất vọng quá lớn, cô lại cảm thấy lòng mình bất an đến thế.
“Thôi, mặc kệ. Mình có nói gì sai đâu? Kệ... mặc kệ hết.”
Ji Hyeon nghĩ nếu giờ vào xin lỗi mẹ, bảo rằng con sẽ tiếp tục về quê thì đúng là một hành vi ngu xuẩn. Nói thực lòng, Ji Hyeon không muốn đi, nếu miễn cưỡng phải đi, cô hẳn sẽ rất chán ghét. Cho nên tuy trong lòng cảm thấy áy náy, nhưng làm thế này không được, làm thế kia cũng không xong. Tóm lại là tiến thoái lưỡng nan, chỉ tổ phiền lòng.
“Có khi mẹ giả bộ bỏ cuộc cũng nên.”
Ji Hyeon nghĩ biết đâu mẹ đang dùng khổ nhục kế, đoạn cô nàng bỏ về phòng với tâm trạng không vui.
{ Hồi 2 {
Người mẹ “khát đất” hồi tâm chuyển ý
Ji Hyeon bướng bỉnh thay đổi bất ngờ
Ji Hyeon ngẫm lại cuộc trò chuyện khó chịu với mẹ rồi chìm vào giấc ngủ, đột nhiên, cô bị giật mình bởi tiếng của bố, toan bước ra ngoài thì Ji Hyeon nghe thấy những lời nói bất ngờ từ phía mẹ.
“Không cho nó xuống đó nữa. Con gái, chứ có phải con trai đâu, làm sao sống ở chỗ đấy được? Giá bảo là người đã sống ở đó cả đời đã đành, đến tôi đây, mình mẩy mà nhơm nhớp đã không thể chịu nổi rồi, con Ji Hyeon nhà mình, cả ngày ướt đẫm mồ hôi thì nó chịu làm sao. Ông chú già ấy ngay từ đầu liệu có ý định giày vò con mình không, sao có cái nhà tắm mà mãi không xây, bảo Ji Hyeon nhà mình đến thì phải làm sao?”
“Ông ấy không lấy vợ, không nuôi con gái nên mới thế.”
“Dù chưa từng nuôi con, cái chuyện đơn giản như thế mà cũng không biết à? Nghe con nó kể mà tôi xót cả ruột đây.”
Nghe giọng mẹ nói quả thật hết sức xót xa.
“Thế nó bảo nó không đi nữa à?”
“Tôi bảo nó khỏi phải đi rồi.”
“Vậy là ta bỏ đất à?”
“Thôi bỏ đi. Ông ấy đã cho đất bao giờ đâu? Nực cười quá. Nếu cho thì cứ thế mà cho, ai lại bắt con người ta phải về trồng vườn mới cho là sao? Ông bảo ông ấy có muốn hiến cho nhà nước hay không thì tùy. Mai ông gọi xuống đó, bảo là mẹ nó không cho nó xuống nữa, chú cứ quyên đất cho nhà nước đi.”
“Ông cụ chắc sẽ nổi giận đùng đùng lên mất.”
“Phản ứng ấy có thể đoán được. Nhưng vậy thì đã sao. Con nó có mỗi cái việc tắm táp thôi còn chẳng được. Mà nào có được tắm ướt người đâu, cũng đâu phải ngày nào cũng tắm, vì nhà toàn đàn ông nên nó phải nhúng nước để lau người, đến cả cái việc ấy ông cũng càu nhàu.”
“Ôi, sao lại thế được.”
“Ji Hyeon nói mà sai à?”
“Biết nó làm việc vất vả đổ mồ hôi mà cư xử như thế à?”
“Đàn ông đàn ang cứ trần nhồng nhộng ra giội một xô nước tắm là được, Ji Hyeon nhà mình đâu thể làm như vậy. Cả nhà chỉ có một cái vòi nước trên sân, nó làm sao mà rửa háng được, nó phải múc nước vào chậu đem vào phòng lau đấy. Ông thấy thế có được không?”
Chết mất thôi. Sao mẹ lại nói những lời đó với bố cơ chứ!
Ji Hyeon vừa thẹn vừa tức, cô cảm thấy nóng mặt.
“Hừ, thật là...”
Bố chậc lưỡi.
“Sao ông lại chậc lưỡi? Bộ ông khó chịu với tôi?”
“Không, tôi bực mình vì chú thôi.”
“Tôi không cho nó đi đâu. Ông cũng quên cái chuyện đất cát đi.”
“Bà, không sao đó chứ?”
“Chẳng sao cả. Nghĩ kỹ lại thì không chỉ có ông lão mà còn có cả một anh chàng phụ việc vườn sống chung nữa. Ở đấy có những hai người đàn ông mà chỉ có mỗi mình Ji Hyeon, không thể thế được.”
“Tôi biết rồi.”
“Ngày mai ông gọi điện bảo nó không đi đâu nữa nhé.”
“Biết rồi. Bà gọi Ji Hyeon dậy đi.”
“Gọi nó dậy làm gì?”
“Tôi nói chuyện với nó một chút.”
“Ông nói chuyện gì chứ? Thôi, nó đã phải dậy từ 6 giờ sáng rồi làm việc đến cuối ngày. Chẳng đoái hoài gì đến mặt mày, thân thể. Xanh xao lắm rồi. Tôi thực sự xót lòng lắm. Ông để cho nó ngủ đi. Về nhà rồi thì cho nó ngủ thoải mái đi.”
Vừa nãy thấy mẹ mặt mày ảm đạm quay về phòng sau khi bảo con mình bỏ đất và không phải về quê nữa, Ji Hyeon cứ tưởng mẹ đang dùng khổ nhục kế. Nhưng xem ra đây không phải khổ nhục kế mà có vẻ như mẹ đã từ bỏ mảnh đất thật. Lúc đầu khi ông họ nói cho đất, mẹ hết nài nỉ, ta thán rồi than thân trách phận, dù Ji Hyeon cố gắng phản đối thế nào mẹ vẫn bảo cô phải chịu đựng. Lần này tưởng rằng mẹ chỉ thay đổi chiến thuật thôi nhưng hình như không phải vậy. Khi biết mẹ thật sự xót xa và lo lắng cho mình, Ji Hyeon còn cảm thấy có lỗi hơn lúc sáng, đầu óc cô bấn loạn vì chẳng biết làm thế nào.
Ji Hyeon rối bời trong những lo âu.
“Hay là mình lại xuống đấy?”
{ Hồi 3{
Người mẹ từng khao khát đất đai nay đã hoàn toàn thay đổi.
Ji Hyeon nay đã thay đổi vì hoàn toàn khao khát đất đai.
6 giờ sáng chẳng ai đánh thức nhưng Ji Hyeon cũng tự động mở mắt. Mới có mười ngày, Ji Hyeon đã cảm thấy cơ thể mình quen với cuộc sống ở Kim Cheon. Cô định ngủ thêm nhưng trằn trọc mãi, không tài nào ngủ tiếp được. Ji Hyeon ngồi dậy, ra phòng khách bật ti vi. Không có chương trình hấp dẫn, Ji Hyeon càng cảm thấy chán. Mọi người vẫn còn đang say ngủ, Ji Hyeon đi loanh quanh trong nhà, đầu óc trống rỗng, tự động lấy gạo từ trong hũ ra vo gạo đặt cơm. Giờ này ở Kim Cheon đã qua giờ ăn sáng và đến giờ ra đồng làm việc, nhưng khi đã rời xa Kim Cheon khúc khuỷu đầy phiền muộn, cô lại cảm thấy chán nản, tẻ nhạt.
Ji Hyeon vừa về đến nhà thì đụng độ với mẹ, rồi lại chạm trán bộ mặt hầm hầm của bố lúc tan sở về. Người thứ tư trong gia đình là cậu em trai đã học lớp 12, sau khi tan trường còn phải chạy đến hai lớp học thêm, hơn 12 giờ đêm mới về nhà, gặp được chốc lát thì nó lăn ra ngủ, cũng chẳng có gì hay hớm.
Bát bẩn chưa rửa ngâm đầy bồn, chẳng phải Ji Hyeon muốn giúp đỡ mẹ mà vì buồn chán quá nên có cứ vậy mơ màng rửa bát. Vậy mà vẫn dư thời gian, lúc này, Ji Hyeon lấy rau mang từ dưới quê lên làm y như Taek Gi đã làm, Ji Hyeon đang thêm gia vị vào đĩa rau trộn thì nồi cơm điện reo lên, bật tín hiệu cơm chín. Cô xới cơm, mẹ từ trong phòng bước ra.
“Ôi trời ơi, con dậy từ khi nào thế?”
Mẹ nhìn thấy khuôn mặt mơ màng của Ji Hyeon ở nhà bếp thì giật mình hỏi.
“Từ lúc 6 giờ.”
Ji Hyeon trả lời cộc lốc.
“Con định làm gì mà dậy sớm thế. Bảo ở dưới quê mệt mỏi thì phải ngủ thêm chứ.”
“Con ngủ không được.”
“Ôi trời ơi, con rửa bát đấy à? Ôi, lại còn nêm gia vị cho rau trộn nữa à? Nấu cơm luôn à? Con bị làm sao thế?”
Mẹ không giấu được nỗi kinh ngạc.
“Tại con thấy chán quá nên...”
“Làm mẹ giật cả mình, ôi trời ơi…”
“Có gì đâu mà mẹ giật mình.”
Ji Hyeon đang cằn nhằn thì bố cũng bước ra.
“Mình ơi, nhìn con Ji Hyeon này. Sáng sớm tinh mơ đã dậy làm hết các thứ này.”
Có gì trọng đại đâu mà mẹ lại om sòm lên, kể với bố chuyện Ji Hyeon đã làm, mà sao bố cũng khen ngợi cô quá mức như thế. Ji Hyeon nghĩ, chắc do cô hai mươi sáu tuổi rồi mà chưa hề phụ mẹ việc nhà, chẳng trách bố mẹ lại xúc động đến vậy. Tuy nhiên, Ji Hyeon lại cảm thấy bực mình bởi phải nghe những lời chẳng mấy hay ho rằng con gái chúng ta hăm máy tuổi đầu giờ mới khôn lớn thật sự.
Cả nhà cùng ăn cơm sáng, sau đó bố đi làm trước, rồi đến em trai đi học. Trước khi rửa bát, Ji Hyeon định hỏi xem mẹ uống cà phê không thì mẹ đã mang túi xách bước ra ngoài.
“Mẹ đi đâu à?”
“Ừ.”
“Mẹ đi đâu đấy? Con đang định uống cà phê, mẹ uống không?”
“Con uống đi. Mẹ về rồi uống sau.”
“Nhưng mà mẹ đi đâu?”
“Mẹ tìm được việc làm rồi.”
Nghe đến từ”việc làm”, Ji Hyeon quay ngoắt đầu lại nhìn mẹ chằm chằm.
“Tìm được việc làm ạ? Việc gì? Ở đâu vậy mẹ?”
Con gái còn chưa bàn gì đến chuyện tìm việc mà mẹ đã bảo tìm được việc làm rồi, thế là thế nào.
“Chẳng có gì to tát đâu, trước nhà mình có cái siêu thị nhỏ ấy, ở đó còn trống một chỗ thu ngân.”
“Mẹ làm thu ngân ở siêu thị?”
Ji Hyeon hỏi với vẻ mặt bị kích động.
“Tại sao, sao mẹ lại làm ở siêu thị vậy mẹ?”
“Mẹ có làm bốc vác đâu, mẹ làm thu ngân mà. Nhiều người cũng muốn vào làm lắm đấy, trước đây người làm chỗ ấy chính là bác hàng xóm ở tầng trên. Nhờ có bác ấy giới thiệu nên mẹ mới được nhận vào làm.”
“Thế nhưng con hỏi là sao mẹ lại làm thu ngân?”
“Còn sao nữa, Ji Hyeok năm nay đã học lớp 12 rồi đấy.”
“Ji Hyeok học lớp 12 thì làm sao chứ?”
“Con có biết phí học thêm của nó là bao nhiêu không? Đáng lẽ nó còn phải học thêm ở trường cao đẳng nữa nhưng đến lương của bố con không đủ chi.”
“Con có học thêm đâu mà vẫn đậu đại học đấy thôi. Mẹ nhất định phải cho Ji Hyeok đi học thêm mới được à?”
“Bây giờ khác thời con học đại học rồi. Bây giờ học thêm là chính. Không thuê được gia sư thì cũng phải gởi nó vào trung tâm. Học ở trung tâm thành tích tăng đáng kể đấy. Nó học mà không tiến bộ thì chỉ tổ phí tiền cho trung tâm thôi. Mẹ quan sát trong mấy tháng liền, thấy hiệu quả nên mới cho nó đi. Khoảng 6 giờ mẹ về. Mẹ sẽ đem táo và dưa vàng về, con lấy mà mát xa nhé. Làn da đẹp bị rám nắng cả rồi còn gì.”
Mẹ đưa tay xoa mặt Ji Hyeon đầy trìu mến và nói.
“Mẹ đi làm từ bao giờ vậy?”
“Chưa đến một tuần. Cái vị trí ấy mà trống là mọi người tranh nhau vào làm ngay. Thôi mẹ đi đây.”
Ji Hyeon cảm thấy xót xa, buồn bực vì chuyện mẹ đi làm ở siêu thị, bất giác nét mặt cô chùng xuống, ánh mắt dõi theo lưng mẹ. Mẹ rời khỏi nhà nhanh như một cơn gió.
Trước đây, cô cứ uất ức nghĩ rằng bố mẹ đẩy một đứa ghét làm việc như cô về quê để cô phải lao động cực nhọc, còn họ thì sống an nhàn, thi thoảng lại ngồi cười và chỉ biết nói rằng “Thôi cố lên con!” Nhưng giờ khi nhìn dáng mẹ đi sang siêu thị, lòng Ji Hyeon lại ngổn ngang bao cảm xúc. Mẹ đi khuất, Ji Hyeon đứng ngơ ngẩn trước cánh cửa, rồi cô đi vào bếp đeo găng tay và bắt đầu rửa bát. Cô bần thần rửa bát đĩa xong, lại quay sang dọn dẹp, lau phòng khách. Ji Hyeon vào toilet giặt giẻ lau, đang lấy nước ở la-va-bô thì bỗng dưng rơi nước mắt.
“Sao mình lại khóc chứ? Đã bao giờ mình nghĩ đến mẹ như thế đâu?”
Chẳng phải đến tận hai mươi sáu tuổi, Ji Hyeon vẫn không biết mình đã sai và cứ sống thản nhiên đó sao. Cô tự cười nhạo mình, cười nhạo cái điệu bộ con gái hiếu thảo của cô.
“Mẹ có phải làm việc cực nhọc đâu, chỉ tính tiền ở siêu thị thôi mà, làm gì vất vả lắm? Chậc, mình còn phải làm vườn dưới quê nữa kìa.”
Nước mắt một khi đã trào ra, thì cứ lã chã tuôn rơi, cuối cùng ào ạt như một cơn mưa.
Những người mẹ phải ra ngoài bươn chải vì thiếu tiền sinh hoạt, vì chăm lo cho con cái, hay vì vô số lý do khác đâu chỉ một hai người. Song Ji Hyeon cứ có cảm giác như trong số tất cả những người mẹ trên đời, chỉ có mỗi mẹ cô là phải bươn chải làm việc ở ngoài. Rồi đột nhiên cô thấy mẹ thật tội, đồng thời xấu hổ bởi mình không thể tìm việc phụ giúp gia đình, lãng phí mất bao thời gian.
“Làm thu ngân ở siêu thị thì có gì là tủi nhục đâu mà phải đứng đây khóc chứ.”
Sực nhớ đến lời hứa cho đất của ông họ, hình như ông muốn đày đọa mình cho nhừ xương ra mới thôi, trong lòng Ji Hyeon chỉ thấy ghét ông thêm và càng thương cho thân phận của mình. Cô khóa vòi nước đã chảy tràn trên la-va-bô, trở về phòng tìm số điện thoại mà Taek Gi đã lưu lại, nhấn nút gọi anh ta.
“A lô?”
“Anh Taek Gi? Tôi là Ji Hyeon đây.”
“Cô đi đường bình an không?”
Ji Hyeon đang rất buồn, cô không hề nhận ra giọng mừng rỡ và ngạc nhiên của Taek Gi.
“Vâng, anh bận chứ?”
“Không sao cả.”
“Vâng, tôi có chuyện muốn nhờ cậy anh giúp ạ!”
“Gì vậy cô?”
“Anh gởi hết những thứ có thể gởi được như gạo, ớt bột, nho cho tôi được không? Gởi hết ấy.”
Ji Hyeon nghẹn ngào nói.
“Cô có làm sao không?”
“Không có gì.”
“Vậy sao giọng cô lại như vậy?”
“Không sao mà, vậy, anh gởi được không? Để bố mẹ tôi được ăn thật nhiều.”
Ji Hyeon ngay sau đó, vừa nói vừa khóc.
“Có việc gì vậy?”
Taek Gi lo lắng hỏi.
“Không có việc gì cả. Chỉ là tôi muốn bố mẹ tôi đươc thưởng thức vị ngon của nho thôi.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ gởi cho. Gởi ngay hôm nay.”
“Anh gởi mau mau để ngày mai tôi nhận được luôn nhé.”
“Có thật là không có chuyện gì không?”
“Không có thật mà, không có việc gì đâu.”
Ji Hyeon vừa sụt sịt vừa nói.
“Anh Taek Gi!”
“Cô cứ nói đi.”
“Anh mua vé tàu giùm tôi nhé? Ngày mai nho đến tôi sẽ ăn cùng bố mẹ rồi sáng ngày mốt sẽ trở xuống đấy.”
“Tôi biết rồi.”
“Tối cúp máy nhé.”
“Ừ, vậy nhé!”
Ji Hyeon dập máy xong lại tiếp tục khóc tu tu. Và cô quyết tâm. Dù cho có nát nhừ thân xác cũng phải làm vườn nhận đất của ông về dâng cho mẹ.
“Đổi ý rồi á? Sẽ làm vườn và không đi làm ở công ty á?”
Yeon Hee nói với giọng bực bội khi Ji Hyeon bảo hôm sau không thể đến buổi phỏng vấn.
“Cậu có chắn không?”
“Ừ.”
Ji Hyeon dè dặt nói.
“Cậu gặp tớ nhé. Gặp rồi nói chuyện.”
“Có gặp cũng thế thôi. Tớ vô cùng có lỗi với cậu nhưng đành phải bỏ thôi.”
“Thế thì nguyên nhân chính là do đâu? Ai bắt cậu làm vườn rồi cho cả đất thế?”
“Tự dưng thôi.”
“Cái gì?!”
“Thì bỗng dưng có đất nên bỗng dưng phải đi làm vườn thôi.”
“Cậu, nói thật không đấy?”
“Đấy là chuyện thật hay là đùa đấy hả?”
“Đùa gì chứ... Thật đấy.”
“Thứ Bảy này cậu đi họp mặt lớp cũ không?”
“Không, tớ định mai đi rồi. Không đi được.”
“Vậy thì bây giờ gặp nhau ngay đi!”
Trước lời đề nghị của Yeon Hee, Ji Hyeon không có cách nào thoái thác. Buổi tối, Ji Hyeon đến nơi gần công ty bạn. Vừa gặp Ji Hyeon, Yeon Hee liền tung ra những câu hỏi tò mò về mảnh đất của cô.
“Có thật là được thừa kế đất không?”
“Có thể nói là vậy.”
“Ở đâu? Đất ở đâu?”
“Ở Kim Cheon.”
“Kim Choen? Rộng bao mét?”
“Sao lại tò mò vậy chứ? Chẳng phải là món to tát gì đâu.”
“To tát hay không to tát, bố tớ làm bên bất động sản đây này.”
“À, thế à.”
“Dạo gần đây những người ở Seoul hễ có một ít tiền là về quê mua đất vườn để phòng thân cả, dù chỉ là một mảnh vườn nhỏ cũng chẳng phải chuyện đùa đâu. Vì có tin đồn sắp có luật cải cách ruộng đất cho nên người ta mua trước khi đất khan hiếm đấy. Là đất ruộng hay đất ở? Mà dù có là gì thì được khoảng bao nhiêu? Bao nhiêu mét thế?”
“Là vườn nho mà.”
“Vườn nho à?”
“Hình như 30 hecta hay sao ấy?”
“Ba - mươi - hecta!”
Miệng Yeon Hee há hốc.
“Ôi chao, không thể tin được!”
“Ừ, rộng thật đúng không. Diện tích vườn nho ở Kim Cheon hầu hết đều là đất của ông đấy.”
“Thế ông cho cậu cả à?”
“Ừ.”
“Ông cậu mất rồi chứ nhỉ? Ông này là ông nào vậy?”
“Ông là anh em họ với ông ruột mình nên là ông họ thôi.”
“Bà con xa quá nhỉ. Thế sao lại giao đất cho cậu?”
“Ông không lấy vợ nên cũng không có con, thời trẻ ông sống hơi phóng túng. Anh em họ hàng hầu như đều xa lánh cả. Vậy nên mấy đứa cháu cũng không đứa nào thân thiết. Ông tình cờ trông thấy mình, có thiện cảm cho nên sau khi ngẫm nghĩ một thời gian, ông quyết định giao đất cho mình.”
“Ồ, số cậu sướng thật đấy.”
“Về chuyện ấy à?”
“Chứ còn gì nữa. Có ai không dưng mà được nhận 30 hecta đất đâu chứ? Nói thế nào thì nói, đây cũng là điều tốt.”
“Không hẳn như vậy đâu. Ông bảo phải làm vườn hai năm rồi mới cho cơ. Y rằng không muốn thấy mình bán sạch để ăn.”
“Cậu không làm vườn trong hai năm được hay sao? Nếu là tớ thì tớ làm tất. Làm vườn hai năm rồi bán đất đi, được biết bao nhiêu là tiền. Với ngần ấy tiền, muốn làm gì mà chẳng được, chẳng phải quá tốt sao?”
Ji Hyeon nghe những lời của Yeon Hee, nghĩ bụng sao nó lại nói hệt như mẹ mình thế nhỉ.
“Này, nếu cậu thực sự được ai đó cho đất, cậu có bỏ công ty, xuống đó làm vườn không?”
“Đương nhiên rồi! Nhưng mà thú thật, tớ không muốn làm vườn lắm.”
“Làm vườn cực lắm ấy. Này, nhìn mặt tớ đây này.”
“Cậu dưỡng da là đẹp lên ngay ấy mà. Dù sao thì cậu cũng sướng rồi.”
Yeon Hee nhìn Ji Hyeon với ánh mắt ghen tị.
“Bố tớ làm môi giới bất động sản hai mươi năm nay mà chẳng có lấy một mét vuông đất đáng giá. Bố tớ bảo chẳng có gì giá trị hơn đất đai, căn hộ hay cửa hàng. Bây giờ bán căn hộ chẳng có gì thú vị cả, bố tớ chỉ chuyên môi giới đất và cửa hàng thôi. Ở đâu nhỉ? Ở Jeon La, ngày xưa bố tớ mua nhầm khu đất ở Jeon La, thủy triều rút xuống thì thấy đất ngoi lên, thủy triều dâng lên thì đất biến mất, bị lừa toàn tập.”
“Bố cậu làm bất động sản mà lại mua cái đất ấy?”
“Bố mình thì như thế, chứ bọn kinh doanh bất động sản đều là lũ lừa đảo. Đến cả những người làm cùng ngành bất động sản với nhau cũng không tha.”
“Vậy thì bố cậu cũng là lừa đảo còn gì?”
“Làm gì có.”
Yeon Hee và Ji Hyeon cùng phì cười rồi bước vào quán cà phê quen thuộc.
“Này, kia chẳng phải tay Kyu Jin sao?”
“Phải rồi còn gì nữa. Công ty Kyu Jin đang điều hành nằm trong cùng một tòa nhà với công ty tớ mà. Giờ ăn trưa chạm trán nhau suốt. Biết tớ sẽ gặp cậu nên hắn bảo muốn đi cùng.”
“Sao hắn ta biết mà nói thế?”
“Lúc đang nói chuyện điện thoại với cậu thì gặp hắn đấy.”
“Hắn tốt nghiệp chưa?”
“Tốt nghiệp hồi mùa thu rồi.”
“Tìm được việc nhanh nhỉ.”
“Đã lâu không gặp!”
Kyu Jin tươi cười mở lời chào Ji Hyeon trước.
“Ừm.”
“Ông cho cả những thứ này cơ à? Ôi trời ơi, ngửi xem cái mùi thơm của nó này. Đúng là dầu mè và dầu tía tô rồi.”
Chỉ có mỗi chai dầu mè và dầu tía tô ở quê thôi mà sao hạnh phúc quá lố như thế. Ji Hyeon nhìn thái độ vờ vịt của mẹ.
“Hôm nay phải làm món rau trộn mới được. Bố con sẽ thích lắm đây.”
“…”
“Phải gọi cho ông cảm ơn chứ nhỉ? Nói với ông, ta sẽ dùng hết dầu mè và dầu tía tô này một cách ngon lành. Mà sao ông không cho nhà mình thứ khác. Mẹ cứ tưởng ông sẽ gởi cho mình một thùng nho cơ đấy... Còn con sao cứ đứng đực ra thế kia hả?”
Mẹ nhìn vẻ mặt phụng phịu của Ji Hyeon.”Hay là đã có chuyện gì rồi? Mặt mày sao lại thế kia?”
“Con muốn đi làm, không muốn quay lại đó nữa.”
“Lại thế nữa rồi? Về đến nhà thì phải tươi cười lên chứ.”
“Cực khổ lắm mẹ ơi, mẹ không biết nên mới nói thế. Mẹ biết từ sớm tinh mơ đã mệt thế nào không?”
“Mẹ biết chứ. Đâu phải mẹ không nghĩ đến việc đó. Mẹ cũng có dễ chịu gì đâu? Gởi đứa con gái ở nhà chẳng biết rửa lấy một cái bát về quê làm vườn thì con nói xem, bố mẹ có dễ chịu không? Dù sao con cũng phải biết suy nghĩ, phải biết lo toan. Là lo toan hiểu không, không phải tính toán. Sau hai năm nữa, con hãy đếm thử những số không trong tài khoản của mình đi. Cứ đem mức lương con đi làm so với cái vườn nho thì biết. Có dành hết tiền đi làm, không xài một xu đi nữa cũng không bằng được.”
“Vậy mẹ xuống đấy mà làm vườn đi. Thế là được chứ gì.”
“Mẹ cũng muốn thế lắm, nhưng ông chỉ muốn giao vườn cho riêng con và kêu một mình con xuống làm vườn đó thôi.”
“Bây giờ mẹ vui lắm à?”
“Con bảo mẹ vui cái nỗi gì?”
“Mẹ nhìn vào mặt con đây này. Mẹ xem những đốm tàn nhang và làn da khét nắng của con đây này. Suốt cả ngày trơ mặt làm ngoài đồng cho nên mới ra nông nỗi này đấy.”
“Vậy mẹ mát xa cho nhé. Mặt nạ khoai tây cũng tốt cho da mặt đấy. Mẹ đắp mặt nạ cho con gái nhé.”
“Con có bị phỏng đâu? Sao lại đắp mặt nạ khoai tây cho con? Con đi bảo là con muốn đi làm cơ mà!”
“Vậy mẹ đắp dưa leo là được chứ gì. Dạo này vào mùa rồi nên dưa leo tươi lắm. Đừng có cắt lát đắp, gọt vỏ rồi nghiền với bột mì mới hiệu quả. Từ giờ đến lúc trước khi con đi mẹ sẽ làm cho con mỗi ngày. Mẹ mua mỹ phẩm cao cấp cho con nha.”
“Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện đó.”
Ji Hyeon nổi giận đùng đùng, mẹ cô cũng lập tức trở mặt, trợn mắt nhìn cô.
“Con cố rủa thầm mẹ trong bụng cũng được, nhưng mà bỏ vườn nho ấy thì chết với mẹ đấy!”
Mẹ bắt đầu phơi bày những suy nghĩ thật trong lòng.
“Chúng ta đã có được gì rồi? Hử? Mẹ muốn có một mảnh đất nào đó trong tay dù chỉ một lần. Mẹ cũng muốn nhìn thấy con vỗ ngực tự tin rằng con có đất. Hãy suy nghĩ đơn giản hơn đi con, chỉ chịu cực một hai năm thôi rồi sau đó con muốn gì mà chẳng được. Ngày xưa con nói gì ấy nhỉ? Phải rồi, con bảo muốn mở cửa hàng trang sức? Được đấy con à.”
“Đó là ý tưởng hồi cấp hai thôi. Bây giờ con chán rồi.”
“Không làm cái đó, thì làm cái khác cũng được.”
“Con chẳng muốn làm gì khác nữa.”
“Vậy thì khỏi phải làm gì cả, chỉ cần sống và tiêu tiền thôi cũng được.”
Mẹ nói bằng giọng nữ cao trong dàn nhạc.
“Con muốn đi làm. Mấy việc kia chỉ toàn là lao động tay chân thôi.”
Ji Hyeon nói xong, gương mặt mẹ tái nhợt rồi đỏ bừng.
“Con nhất định không trồng nho? Mặc cho nó là một số tiền khổng lồ. Nói thật lòng đi, đặt tay lên ngực và nói thật xem nào. Nếu con nhất quyết không làm ở vườn nho thì lên đỉnh Himalaya mà tu, làm thần thánh luôn đi.”
“Việc này... thật lòng mà nói, con cũng tham, nhưng con ghét phải làm vườn lắm.”
Đã là người, ai thấy vườn nho bao la ấy mà không nổi lòng tham cơ chứ. Nhưng điều đáng nói là làm sao Ji Hyeon có thể bằng lòng yêu thích công việc làm vườn được. Nếu có thì chắc chắn là nói dối.
“Ông bảo không làm vườn thì không cho đất đâu.”
“Thế nên con mới bảo mẹ đi làm vườn đi.”
“Nhưng ông có bảo mẹ làm đâu. Thôi thì con gắng trồng nho hai năm rồi nhận vườn, lúc ấy con muốn làm gì thì làm.”
Mẹ Ji Hyeon lớn giọng nói.
“Mẹ chỉ có một ước mong thôi mà con cùng không chịu nghe mẹ sao? Được thừa kế vườn nho chính là ước mơ của mẹ.”
Mẹ làm ầm lên còn Ji Hyeon thì nhìn mẹ với vẻ mặt nhăn nhó.
“Mẹ cũng xót con lắm chứ. Con về nhà với nước da trước đẹp là vậy mà giờ bị rám nắng thế kia, chắc họ đã vắt kiệt sức lao động của con tôi với đủ thứ việc trên đời nên da dẻ mới thành ra như thế, tinh thần mới suy sụp thế này, mà hình như còn gầy rộc đi nữa này.”
“Tuy con không làm được việc gì, nhưng cũng sụt ba cân rồi. Năm giờ sáng đã phải dậy, làm việc cật lực cho đến tận lúc mặt trời lặn đấy.”
“Nhìn các ngón tay kìa. Các khớp ngón to ra rồi...”
“Mẹ, mẹ đang chọc tức con đấy à?”
“Chọc gì mà chọc chứ? Mẹ xót nên mới nói thế mà.”
“Vậy thì mẹ đi đi. Bố mẹ nắm tay nhau xuống đấy làm vườn thay con đi.”
“Còn Ji Hyeok thì sao chứ, nó đang học lớp 12, làm sao bỏ ngang mà đi được hả?”
“Thật điên mất thôi.”
Ji Hyeon đứng phắt dậy láy nước lạnh trong tủ lạnh ra uống ừng ực.
“Từ lúc con bảo ông xây nhà vệ sinh mới cho đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi gì cả. Mẹ biết trong thời gian đó con đi tắm như thế nào không? Không có chỗ nào để rửa ráy ngoài cái vòi nước ở giữa sân. Cả ngày làm việc mồ hôi nhễ nhại mà không tắm được, thế nên con thấm khăn ướt lau mình. Vậy mà ông còn chẳng hiểu cho, bảo con là xài nước lãng phí, con thực sự rất tủi thân.”
“Không tắm thì sao mà sống được?”
“Thì đấy! Mẹ xem, cứ như vậy con làm sao rửa vùng kín như những đứa con gái khác được? Ôi, xấu hổ chết mất. Con phải múc nước vào chậu, mang vào trong phòng lau đấy. Đã vậy còn chẳng có nước nóng nữa.”
“Ôi trời ơi là trời.”
Mặt mẹ Ji Hyeon trở nên biến sắc.
“Mẹ có biết mỗi lần con múc nước về phòng lau người thì kinh khủng thế nào không? Đầu tuần sau con đến kỳ, với cái bụng ấm ách con sẽ chẳng muốn đi đâu nửa bước. Chỉ có ông và gã làm vườn ấy, toàn đàn ông con trai nên rất bất tiện, bất tiện vô cùng.”
Ji Hyeon vừa nói vừa thấy mẹ nhìn mình với vẻ vô cùng thương xót.
“Nhà dưới ấy sao đến nông nỗi thế nhỉ? Chẳng phải đã nói là xây sẵn nhà tắm rồi mới kêu con xuống sao. Hay vì ông lão ấy không lấy vợ nên chẳng biết gì cả.”
“Xuống Kim Cheon rồi là chẳng có khi nào con được tắm cho đàng hoàng cả. Dùng nước tiết kiệm là tốt nhưng dù gì thì cũng phải cho người ta tắm chứ.”
Ji Hyeon nói với giọng ấm ức, mẹ nhìn cô như cảm thấy có lối, liên tục gật đầu.
“Thế à, mẹ biết rồi. Nếu con không thích thì đừng đi nữa vậy.”
Bây giờ thì đến lượt nét mặt mẹ cô trở nên uất ức nghẹn ngào dù chỉ trong chốc lát. Chẳng biết do mẹ xót đứa con gái về quê không được tắm rửa, hay ấm ức vì phải từ bỏ mảnh đất đã cầm chắc trong tay, mà nhìn như thể bà đang rất bất hạnh.
“Mẹ mà có cả tỷ trong tay...”
Mẹ cô lẩm bẩm như đang nói một mình.
“Mẹ mà có cả tỷ trong tay, mẹ đã chẳng bắt con gái cưng của mẹ phải chịu cực khổ như vậy... Vì không có tiền nên mới nuối tiếc, thậm chí gây ra tội nghiệt. Lòng tham của mẹ lớn quá. Mẹ chẳng có phước có được mảnh đất đó đâu. Cho mẹ xin lỗi nhé!”
Mẹ cầm chai dầu mè và dầu tía tô mang từ quê lên cho vào tủ lạnh rồi lập tức bỏ vào phòng.
Ji Hyeon bỗng thấy mình có lỗi. Giả sử mẹ hỏi vặn lại rằng nếu ở quê bất tiện như thế thì tại sao người ta lại dựng làng ở một nơi không thể sống được như vậy, hoặc giả một mực khuyên Ji Hyeon cố gắng chịu đựng tiếp thì có lẽ cô sẽ tức giận chối đây đẩy bằng được. Nhưng khi mẹ bảo cô thôi đừng làm nữa rồi bỏ đi với vẻ mặt âu sầu, cô bỗng cảm thấy có lỗi biết dường nào. Quả thật Ji Hyeon không thể chịu đựng được và không thể làm được công việc ở Kim Cheon, quả thật việc tắm gội và chùi rửa”chỗ ấy” vô cùng bất tiện, dù cô chẳng hề nói quá sự thật nhưng không hiểu sao khi gây cho mẹ một sự thất vọng quá lớn, cô lại cảm thấy lòng mình bất an đến thế.
“Thôi, mặc kệ. Mình có nói gì sai đâu? Kệ... mặc kệ hết.”
Ji Hyeon nghĩ nếu giờ vào xin lỗi mẹ, bảo rằng con sẽ tiếp tục về quê thì đúng là một hành vi ngu xuẩn. Nói thực lòng, Ji Hyeon không muốn đi, nếu miễn cưỡng phải đi, cô hẳn sẽ rất chán ghét. Cho nên tuy trong lòng cảm thấy áy náy, nhưng làm thế này không được, làm thế kia cũng không xong. Tóm lại là tiến thoái lưỡng nan, chỉ tổ phiền lòng.
“Có khi mẹ giả bộ bỏ cuộc cũng nên.”
Ji Hyeon nghĩ biết đâu mẹ đang dùng khổ nhục kế, đoạn cô nàng bỏ về phòng với tâm trạng không vui.
{ Hồi 2 {
Người mẹ “khát đất” hồi tâm chuyển ý
Ji Hyeon bướng bỉnh thay đổi bất ngờ
Ji Hyeon ngẫm lại cuộc trò chuyện khó chịu với mẹ rồi chìm vào giấc ngủ, đột nhiên, cô bị giật mình bởi tiếng của bố, toan bước ra ngoài thì Ji Hyeon nghe thấy những lời nói bất ngờ từ phía mẹ.
“Không cho nó xuống đó nữa. Con gái, chứ có phải con trai đâu, làm sao sống ở chỗ đấy được? Giá bảo là người đã sống ở đó cả đời đã đành, đến tôi đây, mình mẩy mà nhơm nhớp đã không thể chịu nổi rồi, con Ji Hyeon nhà mình, cả ngày ướt đẫm mồ hôi thì nó chịu làm sao. Ông chú già ấy ngay từ đầu liệu có ý định giày vò con mình không, sao có cái nhà tắm mà mãi không xây, bảo Ji Hyeon nhà mình đến thì phải làm sao?”
“Ông ấy không lấy vợ, không nuôi con gái nên mới thế.”
“Dù chưa từng nuôi con, cái chuyện đơn giản như thế mà cũng không biết à? Nghe con nó kể mà tôi xót cả ruột đây.”
Nghe giọng mẹ nói quả thật hết sức xót xa.
“Thế nó bảo nó không đi nữa à?”
“Tôi bảo nó khỏi phải đi rồi.”
“Vậy là ta bỏ đất à?”
“Thôi bỏ đi. Ông ấy đã cho đất bao giờ đâu? Nực cười quá. Nếu cho thì cứ thế mà cho, ai lại bắt con người ta phải về trồng vườn mới cho là sao? Ông bảo ông ấy có muốn hiến cho nhà nước hay không thì tùy. Mai ông gọi xuống đó, bảo là mẹ nó không cho nó xuống nữa, chú cứ quyên đất cho nhà nước đi.”
“Ông cụ chắc sẽ nổi giận đùng đùng lên mất.”
“Phản ứng ấy có thể đoán được. Nhưng vậy thì đã sao. Con nó có mỗi cái việc tắm táp thôi còn chẳng được. Mà nào có được tắm ướt người đâu, cũng đâu phải ngày nào cũng tắm, vì nhà toàn đàn ông nên nó phải nhúng nước để lau người, đến cả cái việc ấy ông cũng càu nhàu.”
“Ôi, sao lại thế được.”
“Ji Hyeon nói mà sai à?”
“Biết nó làm việc vất vả đổ mồ hôi mà cư xử như thế à?”
“Đàn ông đàn ang cứ trần nhồng nhộng ra giội một xô nước tắm là được, Ji Hyeon nhà mình đâu thể làm như vậy. Cả nhà chỉ có một cái vòi nước trên sân, nó làm sao mà rửa háng được, nó phải múc nước vào chậu đem vào phòng lau đấy. Ông thấy thế có được không?”
Chết mất thôi. Sao mẹ lại nói những lời đó với bố cơ chứ!
Ji Hyeon vừa thẹn vừa tức, cô cảm thấy nóng mặt.
“Hừ, thật là...”
Bố chậc lưỡi.
“Sao ông lại chậc lưỡi? Bộ ông khó chịu với tôi?”
“Không, tôi bực mình vì chú thôi.”
“Tôi không cho nó đi đâu. Ông cũng quên cái chuyện đất cát đi.”
“Bà, không sao đó chứ?”
“Chẳng sao cả. Nghĩ kỹ lại thì không chỉ có ông lão mà còn có cả một anh chàng phụ việc vườn sống chung nữa. Ở đấy có những hai người đàn ông mà chỉ có mỗi mình Ji Hyeon, không thể thế được.”
“Tôi biết rồi.”
“Ngày mai ông gọi điện bảo nó không đi đâu nữa nhé.”
“Biết rồi. Bà gọi Ji Hyeon dậy đi.”
“Gọi nó dậy làm gì?”
“Tôi nói chuyện với nó một chút.”
“Ông nói chuyện gì chứ? Thôi, nó đã phải dậy từ 6 giờ sáng rồi làm việc đến cuối ngày. Chẳng đoái hoài gì đến mặt mày, thân thể. Xanh xao lắm rồi. Tôi thực sự xót lòng lắm. Ông để cho nó ngủ đi. Về nhà rồi thì cho nó ngủ thoải mái đi.”
Vừa nãy thấy mẹ mặt mày ảm đạm quay về phòng sau khi bảo con mình bỏ đất và không phải về quê nữa, Ji Hyeon cứ tưởng mẹ đang dùng khổ nhục kế. Nhưng xem ra đây không phải khổ nhục kế mà có vẻ như mẹ đã từ bỏ mảnh đất thật. Lúc đầu khi ông họ nói cho đất, mẹ hết nài nỉ, ta thán rồi than thân trách phận, dù Ji Hyeon cố gắng phản đối thế nào mẹ vẫn bảo cô phải chịu đựng. Lần này tưởng rằng mẹ chỉ thay đổi chiến thuật thôi nhưng hình như không phải vậy. Khi biết mẹ thật sự xót xa và lo lắng cho mình, Ji Hyeon còn cảm thấy có lỗi hơn lúc sáng, đầu óc cô bấn loạn vì chẳng biết làm thế nào.
Ji Hyeon rối bời trong những lo âu.
“Hay là mình lại xuống đấy?”
{ Hồi 3{
Người mẹ từng khao khát đất đai nay đã hoàn toàn thay đổi.
Ji Hyeon nay đã thay đổi vì hoàn toàn khao khát đất đai.
6 giờ sáng chẳng ai đánh thức nhưng Ji Hyeon cũng tự động mở mắt. Mới có mười ngày, Ji Hyeon đã cảm thấy cơ thể mình quen với cuộc sống ở Kim Cheon. Cô định ngủ thêm nhưng trằn trọc mãi, không tài nào ngủ tiếp được. Ji Hyeon ngồi dậy, ra phòng khách bật ti vi. Không có chương trình hấp dẫn, Ji Hyeon càng cảm thấy chán. Mọi người vẫn còn đang say ngủ, Ji Hyeon đi loanh quanh trong nhà, đầu óc trống rỗng, tự động lấy gạo từ trong hũ ra vo gạo đặt cơm. Giờ này ở Kim Cheon đã qua giờ ăn sáng và đến giờ ra đồng làm việc, nhưng khi đã rời xa Kim Cheon khúc khuỷu đầy phiền muộn, cô lại cảm thấy chán nản, tẻ nhạt.
Ji Hyeon vừa về đến nhà thì đụng độ với mẹ, rồi lại chạm trán bộ mặt hầm hầm của bố lúc tan sở về. Người thứ tư trong gia đình là cậu em trai đã học lớp 12, sau khi tan trường còn phải chạy đến hai lớp học thêm, hơn 12 giờ đêm mới về nhà, gặp được chốc lát thì nó lăn ra ngủ, cũng chẳng có gì hay hớm.
Bát bẩn chưa rửa ngâm đầy bồn, chẳng phải Ji Hyeon muốn giúp đỡ mẹ mà vì buồn chán quá nên có cứ vậy mơ màng rửa bát. Vậy mà vẫn dư thời gian, lúc này, Ji Hyeon lấy rau mang từ dưới quê lên làm y như Taek Gi đã làm, Ji Hyeon đang thêm gia vị vào đĩa rau trộn thì nồi cơm điện reo lên, bật tín hiệu cơm chín. Cô xới cơm, mẹ từ trong phòng bước ra.
“Ôi trời ơi, con dậy từ khi nào thế?”
Mẹ nhìn thấy khuôn mặt mơ màng của Ji Hyeon ở nhà bếp thì giật mình hỏi.
“Từ lúc 6 giờ.”
Ji Hyeon trả lời cộc lốc.
“Con định làm gì mà dậy sớm thế. Bảo ở dưới quê mệt mỏi thì phải ngủ thêm chứ.”
“Con ngủ không được.”
“Ôi trời ơi, con rửa bát đấy à? Ôi, lại còn nêm gia vị cho rau trộn nữa à? Nấu cơm luôn à? Con bị làm sao thế?”
Mẹ không giấu được nỗi kinh ngạc.
“Tại con thấy chán quá nên...”
“Làm mẹ giật cả mình, ôi trời ơi…”
“Có gì đâu mà mẹ giật mình.”
Ji Hyeon đang cằn nhằn thì bố cũng bước ra.
“Mình ơi, nhìn con Ji Hyeon này. Sáng sớm tinh mơ đã dậy làm hết các thứ này.”
Có gì trọng đại đâu mà mẹ lại om sòm lên, kể với bố chuyện Ji Hyeon đã làm, mà sao bố cũng khen ngợi cô quá mức như thế. Ji Hyeon nghĩ, chắc do cô hai mươi sáu tuổi rồi mà chưa hề phụ mẹ việc nhà, chẳng trách bố mẹ lại xúc động đến vậy. Tuy nhiên, Ji Hyeon lại cảm thấy bực mình bởi phải nghe những lời chẳng mấy hay ho rằng con gái chúng ta hăm máy tuổi đầu giờ mới khôn lớn thật sự.
Cả nhà cùng ăn cơm sáng, sau đó bố đi làm trước, rồi đến em trai đi học. Trước khi rửa bát, Ji Hyeon định hỏi xem mẹ uống cà phê không thì mẹ đã mang túi xách bước ra ngoài.
“Mẹ đi đâu à?”
“Ừ.”
“Mẹ đi đâu đấy? Con đang định uống cà phê, mẹ uống không?”
“Con uống đi. Mẹ về rồi uống sau.”
“Nhưng mà mẹ đi đâu?”
“Mẹ tìm được việc làm rồi.”
Nghe đến từ”việc làm”, Ji Hyeon quay ngoắt đầu lại nhìn mẹ chằm chằm.
“Tìm được việc làm ạ? Việc gì? Ở đâu vậy mẹ?”
Con gái còn chưa bàn gì đến chuyện tìm việc mà mẹ đã bảo tìm được việc làm rồi, thế là thế nào.
“Chẳng có gì to tát đâu, trước nhà mình có cái siêu thị nhỏ ấy, ở đó còn trống một chỗ thu ngân.”
“Mẹ làm thu ngân ở siêu thị?”
Ji Hyeon hỏi với vẻ mặt bị kích động.
“Tại sao, sao mẹ lại làm ở siêu thị vậy mẹ?”
“Mẹ có làm bốc vác đâu, mẹ làm thu ngân mà. Nhiều người cũng muốn vào làm lắm đấy, trước đây người làm chỗ ấy chính là bác hàng xóm ở tầng trên. Nhờ có bác ấy giới thiệu nên mẹ mới được nhận vào làm.”
“Thế nhưng con hỏi là sao mẹ lại làm thu ngân?”
“Còn sao nữa, Ji Hyeok năm nay đã học lớp 12 rồi đấy.”
“Ji Hyeok học lớp 12 thì làm sao chứ?”
“Con có biết phí học thêm của nó là bao nhiêu không? Đáng lẽ nó còn phải học thêm ở trường cao đẳng nữa nhưng đến lương của bố con không đủ chi.”
“Con có học thêm đâu mà vẫn đậu đại học đấy thôi. Mẹ nhất định phải cho Ji Hyeok đi học thêm mới được à?”
“Bây giờ khác thời con học đại học rồi. Bây giờ học thêm là chính. Không thuê được gia sư thì cũng phải gởi nó vào trung tâm. Học ở trung tâm thành tích tăng đáng kể đấy. Nó học mà không tiến bộ thì chỉ tổ phí tiền cho trung tâm thôi. Mẹ quan sát trong mấy tháng liền, thấy hiệu quả nên mới cho nó đi. Khoảng 6 giờ mẹ về. Mẹ sẽ đem táo và dưa vàng về, con lấy mà mát xa nhé. Làn da đẹp bị rám nắng cả rồi còn gì.”
Mẹ đưa tay xoa mặt Ji Hyeon đầy trìu mến và nói.
“Mẹ đi làm từ bao giờ vậy?”
“Chưa đến một tuần. Cái vị trí ấy mà trống là mọi người tranh nhau vào làm ngay. Thôi mẹ đi đây.”
Ji Hyeon cảm thấy xót xa, buồn bực vì chuyện mẹ đi làm ở siêu thị, bất giác nét mặt cô chùng xuống, ánh mắt dõi theo lưng mẹ. Mẹ rời khỏi nhà nhanh như một cơn gió.
Trước đây, cô cứ uất ức nghĩ rằng bố mẹ đẩy một đứa ghét làm việc như cô về quê để cô phải lao động cực nhọc, còn họ thì sống an nhàn, thi thoảng lại ngồi cười và chỉ biết nói rằng “Thôi cố lên con!” Nhưng giờ khi nhìn dáng mẹ đi sang siêu thị, lòng Ji Hyeon lại ngổn ngang bao cảm xúc. Mẹ đi khuất, Ji Hyeon đứng ngơ ngẩn trước cánh cửa, rồi cô đi vào bếp đeo găng tay và bắt đầu rửa bát. Cô bần thần rửa bát đĩa xong, lại quay sang dọn dẹp, lau phòng khách. Ji Hyeon vào toilet giặt giẻ lau, đang lấy nước ở la-va-bô thì bỗng dưng rơi nước mắt.
“Sao mình lại khóc chứ? Đã bao giờ mình nghĩ đến mẹ như thế đâu?”
Chẳng phải đến tận hai mươi sáu tuổi, Ji Hyeon vẫn không biết mình đã sai và cứ sống thản nhiên đó sao. Cô tự cười nhạo mình, cười nhạo cái điệu bộ con gái hiếu thảo của cô.
“Mẹ có phải làm việc cực nhọc đâu, chỉ tính tiền ở siêu thị thôi mà, làm gì vất vả lắm? Chậc, mình còn phải làm vườn dưới quê nữa kìa.”
Nước mắt một khi đã trào ra, thì cứ lã chã tuôn rơi, cuối cùng ào ạt như một cơn mưa.
Những người mẹ phải ra ngoài bươn chải vì thiếu tiền sinh hoạt, vì chăm lo cho con cái, hay vì vô số lý do khác đâu chỉ một hai người. Song Ji Hyeon cứ có cảm giác như trong số tất cả những người mẹ trên đời, chỉ có mỗi mẹ cô là phải bươn chải làm việc ở ngoài. Rồi đột nhiên cô thấy mẹ thật tội, đồng thời xấu hổ bởi mình không thể tìm việc phụ giúp gia đình, lãng phí mất bao thời gian.
“Làm thu ngân ở siêu thị thì có gì là tủi nhục đâu mà phải đứng đây khóc chứ.”
Sực nhớ đến lời hứa cho đất của ông họ, hình như ông muốn đày đọa mình cho nhừ xương ra mới thôi, trong lòng Ji Hyeon chỉ thấy ghét ông thêm và càng thương cho thân phận của mình. Cô khóa vòi nước đã chảy tràn trên la-va-bô, trở về phòng tìm số điện thoại mà Taek Gi đã lưu lại, nhấn nút gọi anh ta.
“A lô?”
“Anh Taek Gi? Tôi là Ji Hyeon đây.”
“Cô đi đường bình an không?”
Ji Hyeon đang rất buồn, cô không hề nhận ra giọng mừng rỡ và ngạc nhiên của Taek Gi.
“Vâng, anh bận chứ?”
“Không sao cả.”
“Vâng, tôi có chuyện muốn nhờ cậy anh giúp ạ!”
“Gì vậy cô?”
“Anh gởi hết những thứ có thể gởi được như gạo, ớt bột, nho cho tôi được không? Gởi hết ấy.”
Ji Hyeon nghẹn ngào nói.
“Cô có làm sao không?”
“Không có gì.”
“Vậy sao giọng cô lại như vậy?”
“Không sao mà, vậy, anh gởi được không? Để bố mẹ tôi được ăn thật nhiều.”
Ji Hyeon ngay sau đó, vừa nói vừa khóc.
“Có việc gì vậy?”
Taek Gi lo lắng hỏi.
“Không có việc gì cả. Chỉ là tôi muốn bố mẹ tôi đươc thưởng thức vị ngon của nho thôi.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ gởi cho. Gởi ngay hôm nay.”
“Anh gởi mau mau để ngày mai tôi nhận được luôn nhé.”
“Có thật là không có chuyện gì không?”
“Không có thật mà, không có việc gì đâu.”
Ji Hyeon vừa sụt sịt vừa nói.
“Anh Taek Gi!”
“Cô cứ nói đi.”
“Anh mua vé tàu giùm tôi nhé? Ngày mai nho đến tôi sẽ ăn cùng bố mẹ rồi sáng ngày mốt sẽ trở xuống đấy.”
“Tôi biết rồi.”
“Tối cúp máy nhé.”
“Ừ, vậy nhé!”
Ji Hyeon dập máy xong lại tiếp tục khóc tu tu. Và cô quyết tâm. Dù cho có nát nhừ thân xác cũng phải làm vườn nhận đất của ông về dâng cho mẹ.
“Đổi ý rồi á? Sẽ làm vườn và không đi làm ở công ty á?”
Yeon Hee nói với giọng bực bội khi Ji Hyeon bảo hôm sau không thể đến buổi phỏng vấn.
“Cậu có chắn không?”
“Ừ.”
Ji Hyeon dè dặt nói.
“Cậu gặp tớ nhé. Gặp rồi nói chuyện.”
“Có gặp cũng thế thôi. Tớ vô cùng có lỗi với cậu nhưng đành phải bỏ thôi.”
“Thế thì nguyên nhân chính là do đâu? Ai bắt cậu làm vườn rồi cho cả đất thế?”
“Tự dưng thôi.”
“Cái gì?!”
“Thì bỗng dưng có đất nên bỗng dưng phải đi làm vườn thôi.”
“Cậu, nói thật không đấy?”
“Đấy là chuyện thật hay là đùa đấy hả?”
“Đùa gì chứ... Thật đấy.”
“Thứ Bảy này cậu đi họp mặt lớp cũ không?”
“Không, tớ định mai đi rồi. Không đi được.”
“Vậy thì bây giờ gặp nhau ngay đi!”
Trước lời đề nghị của Yeon Hee, Ji Hyeon không có cách nào thoái thác. Buổi tối, Ji Hyeon đến nơi gần công ty bạn. Vừa gặp Ji Hyeon, Yeon Hee liền tung ra những câu hỏi tò mò về mảnh đất của cô.
“Có thật là được thừa kế đất không?”
“Có thể nói là vậy.”
“Ở đâu? Đất ở đâu?”
“Ở Kim Cheon.”
“Kim Choen? Rộng bao mét?”
“Sao lại tò mò vậy chứ? Chẳng phải là món to tát gì đâu.”
“To tát hay không to tát, bố tớ làm bên bất động sản đây này.”
“À, thế à.”
“Dạo gần đây những người ở Seoul hễ có một ít tiền là về quê mua đất vườn để phòng thân cả, dù chỉ là một mảnh vườn nhỏ cũng chẳng phải chuyện đùa đâu. Vì có tin đồn sắp có luật cải cách ruộng đất cho nên người ta mua trước khi đất khan hiếm đấy. Là đất ruộng hay đất ở? Mà dù có là gì thì được khoảng bao nhiêu? Bao nhiêu mét thế?”
“Là vườn nho mà.”
“Vườn nho à?”
“Hình như 30 hecta hay sao ấy?”
“Ba - mươi - hecta!”
Miệng Yeon Hee há hốc.
“Ôi chao, không thể tin được!”
“Ừ, rộng thật đúng không. Diện tích vườn nho ở Kim Cheon hầu hết đều là đất của ông đấy.”
“Thế ông cho cậu cả à?”
“Ừ.”
“Ông cậu mất rồi chứ nhỉ? Ông này là ông nào vậy?”
“Ông là anh em họ với ông ruột mình nên là ông họ thôi.”
“Bà con xa quá nhỉ. Thế sao lại giao đất cho cậu?”
“Ông không lấy vợ nên cũng không có con, thời trẻ ông sống hơi phóng túng. Anh em họ hàng hầu như đều xa lánh cả. Vậy nên mấy đứa cháu cũng không đứa nào thân thiết. Ông tình cờ trông thấy mình, có thiện cảm cho nên sau khi ngẫm nghĩ một thời gian, ông quyết định giao đất cho mình.”
“Ồ, số cậu sướng thật đấy.”
“Về chuyện ấy à?”
“Chứ còn gì nữa. Có ai không dưng mà được nhận 30 hecta đất đâu chứ? Nói thế nào thì nói, đây cũng là điều tốt.”
“Không hẳn như vậy đâu. Ông bảo phải làm vườn hai năm rồi mới cho cơ. Y rằng không muốn thấy mình bán sạch để ăn.”
“Cậu không làm vườn trong hai năm được hay sao? Nếu là tớ thì tớ làm tất. Làm vườn hai năm rồi bán đất đi, được biết bao nhiêu là tiền. Với ngần ấy tiền, muốn làm gì mà chẳng được, chẳng phải quá tốt sao?”
Ji Hyeon nghe những lời của Yeon Hee, nghĩ bụng sao nó lại nói hệt như mẹ mình thế nhỉ.
“Này, nếu cậu thực sự được ai đó cho đất, cậu có bỏ công ty, xuống đó làm vườn không?”
“Đương nhiên rồi! Nhưng mà thú thật, tớ không muốn làm vườn lắm.”
“Làm vườn cực lắm ấy. Này, nhìn mặt tớ đây này.”
“Cậu dưỡng da là đẹp lên ngay ấy mà. Dù sao thì cậu cũng sướng rồi.”
Yeon Hee nhìn Ji Hyeon với ánh mắt ghen tị.
“Bố tớ làm môi giới bất động sản hai mươi năm nay mà chẳng có lấy một mét vuông đất đáng giá. Bố tớ bảo chẳng có gì giá trị hơn đất đai, căn hộ hay cửa hàng. Bây giờ bán căn hộ chẳng có gì thú vị cả, bố tớ chỉ chuyên môi giới đất và cửa hàng thôi. Ở đâu nhỉ? Ở Jeon La, ngày xưa bố tớ mua nhầm khu đất ở Jeon La, thủy triều rút xuống thì thấy đất ngoi lên, thủy triều dâng lên thì đất biến mất, bị lừa toàn tập.”
“Bố cậu làm bất động sản mà lại mua cái đất ấy?”
“Bố mình thì như thế, chứ bọn kinh doanh bất động sản đều là lũ lừa đảo. Đến cả những người làm cùng ngành bất động sản với nhau cũng không tha.”
“Vậy thì bố cậu cũng là lừa đảo còn gì?”
“Làm gì có.”
Yeon Hee và Ji Hyeon cùng phì cười rồi bước vào quán cà phê quen thuộc.
“Này, kia chẳng phải tay Kyu Jin sao?”
“Phải rồi còn gì nữa. Công ty Kyu Jin đang điều hành nằm trong cùng một tòa nhà với công ty tớ mà. Giờ ăn trưa chạm trán nhau suốt. Biết tớ sẽ gặp cậu nên hắn bảo muốn đi cùng.”
“Sao hắn ta biết mà nói thế?”
“Lúc đang nói chuyện điện thoại với cậu thì gặp hắn đấy.”
“Hắn tốt nghiệp chưa?”
“Tốt nghiệp hồi mùa thu rồi.”
“Tìm được việc nhanh nhỉ.”
“Đã lâu không gặp!”
Kyu Jin tươi cười mở lời chào Ji Hyeon trước.
“Ừm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.