Chàng Vợ Của Đại Soái

Chương 11: Suy Tính Sâu Xa

Mẹ Kế

02/12/2021

Liêu Vãn không nhanh không chậm, cứ thế kể mọi chuyện đã xảy ra cho Kiện Niên rõ, cậu nhìn Kiện Niên, cau mày thật sâu: "Đây là nhà anh sao?"

Kiện Niên ho khan vài tiếng: "Đúng vậy, đây là nhà của anh, chắc em đã bị kinh sợ rồi. Cái đó… mẹ anh quả thật là có tính tình không được tốt lắm. Nhưng em đừng lo, tuy bà ấy trông có vẻ hung hăng như thế nhưng nội tâm rất tốt. Có thể nói là khẩu xà tâm Phật đấy!"

Liêu Vãn im lặng không nói, đơn giản vì cậu không cảm thấy như vậy. Ngải Liễu là tâm sinh tướng, dáng vẻ của bà ta khiến người đối diện khó sinh thiện cảm. Cộng với lời nói và cử chỉ hung hãn, độc địa như thế cũng đủ khiến cho Liêu Vãn hiểu ít nhiều về con người của bà ta.

Đương nhiên, Ngải Liễu là mẹ của Kiện Niên chứ không phải là mẹ của cậu, anh ta cảm thấy mẹ mình tốt là lẽ thường tình. Cậu thân là khách, một người ăn nhờ ở đậu cũng không tiện lên tiếng phản bác.

Kiện Niên thấy Liêu Vãn im lặng thì nghĩ rằng cậu đã đồng tình với lời nói của mình. Kiện Niên không khỏi cười trừ: "Nào, em đừng lo lắng nữa. Ban đầu là thế thôi, đợi chung đụng một thời gian mẹ anh sẽ xem em như người trong nhà, anh đảm bảo đấy!"

Liêu Vãn tiếp tục im lặng, không chút phản ứng. Cậu xuất thân từ nơi nào chứ? Là nhà chứa.

Có loại đàn ông nào Liêu Vãn chưa thấy qua? Chợt, ánh mắt Liêu Vãn khẽ sáng, nếu có sẽ chính là một người đàn ông như Ly Hạc. Người đàn ông chính trực như anh sẽ không đến loại địa phương hỗn tạp đó để mua vui.

Có điều, Liêu Vãn hiểu rất rõ một đạo lý, nếu lời nói của đàn ông có thể tin tưởng được, heo mẹ cũng sẽ biết leo cây. Thân là một người đàn ông, Liêu Vãn thừa hiểu đây chỉ là những câu chót lưỡi đầu môi, những lời nói qua loa của giống đực.

Đối với đàn ông, bạn chỉ cần nhìn hành động, không nên nghe lời họ nói. Nguyên do rất đơn giản: "Lời nói ngon ngọt, câu từ thề non hẹn biển đều không tốn phí để thốt ra. Còn để hành động, chắc chắn anh ta đã dùng cả tâm sức và con tim của mình."

Vì vậy nếu nhẹ dạ trót dại tin vào lời nói của đàn ông, cứ thế trao tất thảy niềm tin cho đối phương, một ngày nào đó chắc chắn sẽ phải hối hận. Hơn nữa, một người đàn ông luôn phun ra những câu hứa hẹn, thề thốt cũng không đáng để tin tưởng. Một người đàn ông thực thụ và có bản lĩnh sẽ không ba hoa, anh ta chỉ hành động mà thôi.

Tú Uyên từng nói hai câu kinh điển về vấn đề ấy, Liêu Vãn không tự chủ được đã ghi nhớ trong đầu: "Vì đàn ông yêu bằng mắt nên phụ nữ mới thường hay trang điểm. Vì phụ nữ yêu bằng tai nên đàn ông mới luôn nói những lời mật ngọt."

"Tại sao tôi lại có mặt ở đây? Ly Hạc đâu rồi?"

Nghe Liêu Vãn hỏi, Kiện Niên có chút giật mình. Hóa ra cảm nhận của anh ta không hề sai, Liêu Vãn thật sự có ý định đi theo Ly Hạc, xem ra anh ta đi trước một bước lừa Liêu Vãn đến tay là quyết định vô cùng đúng đắn.

Một khi người vào tay của Ly Hạc, anh ta muốn cướp về cũng thật sự khó khăn.

"Ly Hạc luôn là kẻ không đáng tin. Lúc anh ta ngỏ lời với em, anh đã hiểu đó chỉ là lời ong bướm. Ly Hạc là một tên đào hoa khét tiếng của tinh cầu đấy."

Liêu Vãn tiếp tục duy trì trầm mặc, cậu có nhận định riêng của bản thân, chỉ với đôi lời của Kiện Niên là không đủ để khiến cho cậu bác bỏ đi năng lực phán đoán của mình.



Đối với những lời Kiện Niên nói, Liêu Vãn không cho là thật.

Khi còn ở Trái Đất, biểu hiện của Kiện Niên là kẻ hoạt ngôn. Lúc Ly Hạc vẫn còn hôn mê, Liêu Vãn quan sát thấy ánh nhìn chết chóc của Kiện Niên dành cho anh rất nồng đậm.

Dù sao mọi chuyện cũng đã rồi, hiện tại Liêu Vãn là kẻ không nhà không cửa không nơi nương tựa. Kiện Niên đã đưa ra một lời đảm bảo như thế, nếu cậu tiếp tục từ chối cũng không hay cho lắm.

Nơi đây lạ nước lạ cái, muốn hành động gì đó, trước tiên Liêu Vãn phải tìm hiểu môi trường xung quanh một chút rồi tính toán sau cũng không muộn.

Với suy nghĩ như thế, Liêu Vãn hoàn toàn trầm mặc đối với những lời giải thích của Kiện Niên, chỉ cúi đầu cảm ơn anh ta đã giúp đỡ mình rồi vùi đầu lên giường chìm vào giấc ngủ. Thân thể của cậu vẫn còn khá mệt mỏi, mặc dù cánh tay gãy đã lành lặn một cách lạ lùng nhưng nghỉ ngơi vẫn là điều cần thiết.

Thấy biểu hiện của Liêu Vãn, Kiện Niên đoán được ít nhiều suy nghĩ của cậu. Anh ta vò đầu, đưa tay dém chăn cho Liêu Vãn rồi nhẹ nhàng mở cửa nhường không gian cho cậu nghỉ ngơi.

Bên ngoài, Ngải Liễu và hai chị em sinh đôi vô cùng tức tối. Nhất là Ngải Liễu, trong lòng bà ta như có núi lửa phun trào, mặt mũi khó chịu đến méo mó.

Bấy giờ, Kiện Hoa đã nguôi ngoai nên vừa trở về nhà, nhưng thấy gương mặt tức giận đến méo mó của Ngải Liễu thì sự bất lực liền dâng cao.

"Mẹ, mẹ thôi đi có được không? Mẹ cứ thế này thì bao giờ con mới tìm được bạn đời đây? Đó là ân nhân cứu mạng của con, đồng thời cũng là người con đem lòng mến mộ. Xưa nay con chưa từng mang ai về nhà cả, mẹ còn không hiểu lòng con sao?"

Kiện Hoa cười khổ: "Sao lại không hiểu? Chẳng thà mẹ con quá hiểu, do đó mới cố tình dọa người ta chạy mất. Từ rất lâu về trước cha đã nhìn thấu loại suy nghĩ méo mó đó của mẹ con rồi. Con trai lớn nhưng lại sợ nó có bạn đời, ruồng bỏ mình, cha cũng chưa từng thấy ai như mẹ con cả."

Bị chồng nói trúng tim đen, Ngải Liễu gắt lên: "Ông im đi, đừng có ăn nói hàm hồ. Đâu ra chuyện như thế? Làm sao như vậy…"

"Có hay không tự bà hiểu rõ, không cần giải trình hay gắt gỏng tỏ thái độ với tôi. Sống với nhau hơn trăm năm, có với nhau ba mặt con không lẽ tôi lại không hiểu bà? Điều mà tôi không hiểu là khi nào bà mới chịu thay đổi, mới chịu suy nghĩ và hành động như một người bình thường cho con cái nó nhờ!"

Ngải Liễu bị Kiện Hoa nói cho đuối lý, ngay lúc bà ta quay sang con trai lớn định cáo trạng thì thấy sắc mặt Kiện Niên vô cùng tệ: "Đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng con nói rõ ràng với mẹ thế này. Người con dẫn về đây là người con muốn cưới, chung sống cả đời. Nếu mẹ vẫn không chịu hiểu, tiếp tục chứng nào tật nấy con sẽ dọn ra ở riêng. Khi đó mẹ muốn tuyệt thực hay tự tử con cũng không quản. Mẹ đừng ép con."

Từ rất lâu về trước, Kiện Niên đã muốn dọn ra bên ngoài sống. Bởi Ngải Liễu là một người phụ nữ không nói lý lẽ, thương con thương chồng muốn vun đắp gia đình nhưng không biết cách. Trái lại còn hành động ngược ngạo, làm chồng con mỏi mệt, gia đình xào xáo.

Nhưng Ngải Liễu hết tuyệt thực lại đòi tự tử, bảy bảy bốn mươi chín lý do ép Kiện Niên không thể chuyển ra ngoài.

Mà xưa nay, Kiện Niên cũng không thường ở nhà, vì vậy không thể cảm nhận rõ loại tính tình đó của Ngải Liễu, chưa từng nói nặng lời với Ngải Liễu dù chỉ nửa câu. Nhưng hiện tại anh ta đã chân chính cảm nhận được, quả thật là khó lòng chấp nhận nổi.

Cuộc nói chuyện kết thúc trong bầu không khí nặng nề, Ngải Liễu không nói thêm lời nào, bà ta òa khóc chạy về phòng đóng sập cửa.



Sáng sớm ngày hôm sau, khi Liêu Vãn đi xuống phòng khách liền gặp Ngải Liễu ngồi xem tivi. Chiếc tivi mỏng tanh đang lơ lửng trên không trung, quả thật là rất hiện đại.

Liêu Vãn quét mắt qua Ngải Liễu, suýt nữa cậu không kìm được kinh ngạc tri hô lên, Ngải Liễu vậy mà đang tươi cười nhìn cậu: "Nào, ngồi xuống đi con. Con tên Liêu Vãn đúng không? Bác gọi con là Vãn nhé."

"Cô Ôn, mau mang bữa sáng lên cho cậu Vãn." Ôn Nghi đáp một tiếng, nhanh chóng hâm nóng thức ăn rồi đặt lên khay mang ra phòng khách.

Ôn Nghi nhìn Liêu Vãn một cái, vẻ mặt của cậu biểu hiện rõ sự khó hiểu và hoang mang. Thân là người giúp việc lâu năm ở nhà họ Kiện, Ôn Nghi ngầm hiểu tính tình Ngải Liễu ra sao. Bộ dạng của bà ta như thế, chắc hẳn đã mưu tính điều gì đó sâu xa.

Vì Ngải Liễu không bao giờ là một người chịu ép dạ cầu toàn. Hôm qua bà ta bị chồng và con trai lớn nói đến gay gắt như thế, trong lòng nhất định không cam.

Về phía Liêu Vãn, cậu không rõ tính tình Ngải Liễu ra sao. Nếu bà ta đã bày ra vẻ mặt tươi cười, cậu cũng không để ý chuyện hôm qua thêm nữa. Sống dưới mái hiên nhà người khác khó tránh phải cúi đầu, đạo lý này Liêu Vãn hiểu.

Nếu không ép Liêu Vãn đến mức bộc phát tính tình, cậu cũng không phải một người không biết trái biết phải.

"Con cảm ơn bác gái. Mời bác gái dùng bữa."

"Ôi con ăn đi, bác ăn từ ban sáng rồi. Thanh niên mới lớn như con thì ăn nhiều vào nhé, ăn ít thì không đủ dinh dưỡng để thân thể phát triển đâu. Như Kiện Niên nhà bác, ngày xưa bác nuôi kỹ lắm, chăm ăn chăm uống khéo léo nên bây giờ mới được như thế."

Nói đến đây, bỗng nụ cười tươi trên mặt Ngải Liễu trở nên nhạt nhòa, bà ta thở dài một hơi: "Ấy vậy mà… nuôi nó lớn khôn rồi nó lại vì một kẻ ất ơ mà to tiếng với bác. Không những vậy, còn muốn đội người ta lên đầu. Người mẹ như bác đây, nó có xem ra gì đâu."

Nghe đến đây, xem như Liêu Vãn đã dần hiểu biểu hiện thay đổi một trăm tám mươi độ của Ngải Liễu. Thế nhưng cậu cũng không giống người khác, cảm thấy khó xử trước lời đâm thọc của Ngải Liễu.

Liêu Vãn bình tĩnh uống một ngụm sữa: "Thế ạ? Nhưng đấy cũng là chuyện riêng của gia đình bác. Con cũng là người ngoài thôi, nghe những điều này thật sự có chút thất lễ, càng không dám bình phẩm câu nào cả."

Thức ăn ở tinh cầu LI991 cũng khá giống Trái Đất, có điều khẩu vị rất nhạt nhẽo so với thức ăn đậm vị ở Trái Đất. Hơn nữa cũng sẽ không có nhiều thịt, bữa sáng này của cậu hết tám phần là rau xanh hoa quả, còn thịt chỉ có một miếng nho nhỏ trông như được áp chảo.

Trong khi Liêu Vãn tập trung vào thức ăn, Ngải Liễu lại ngứa ngáy vô cùng. Thằng nhóc con này có vẻ không dễ xử lý như bà ta nghĩ, nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Liêu Vãn, bà ta cảm thấy thật khó lòng bình tĩnh.

Ôn Nghi trong bếp lắc đầu, loại tính tình này đúng là làm khổ con cháu. Thiết nghĩ ngày xưa Kiện Hoa cưới Ngải Liễu về cũng thật vô phước quá.

Bao nhiêu năm qua, không ít lần Ôn Nghi nghe người nhà họ Kiện nói về chuyện ngày xưa, cái thời Ngải Liễu còn làm dâu, khéo léo trăm bề trước mặt mẹ chồng. Thế nhưng Ôn Nghi thật khó lòng tưởng tượng ra một Ngải Liễu như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Vợ Của Đại Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook