Chương 16
Hatherine
11/07/2023
Tối hôm đó Gia Vĩ trở về, vừa vào phòng đã thấy nguyên một cái vali đen
kịt nằm trên giường. Cái quái gì đây nhỉ? Cậu bước đến mở ra, bên trong
đầy ấp những cọc tiền toàn tờ năm trăm nghìn.
Trần Gia Vĩ ngớ người, đưa tay lên dụi dụi mấy lần như không thể tin vào mắt mình vậy, cậu nhanh chóng di chuyển xuống bếp:
"Châu Yến!"
"Sao? Anh lại lên cơn?" con bé bưng nồi súp gà ra bàn, bình tĩnh đáp.
"Bớt giỡn đi, trong phòng tao là sao?"
"Tiền lương của em ứng trước đó, lấy đi thanh toán nốt tiền của chiếc xe đi, anh mua trả góp mà"
"Ông chủ của mày cũng hào phóng ghê nhỉ?"
Duy Khánh chỉ phụt cười từ trong mang nồi cơm ra. Cả đám ngồi vào bàn, lần này rút kinh nghiệm của bốn năm trước, Châu Yến múc súp ra từng bát cho mọi người đỡ phải tranh giành, Minh Tuân vừa cầm đũa chưa kịp gắp đồ ăn lên miệng nữa đã có âm thanh tin nhắn gửi đến rồi, ngoài Gia Vĩ ra thì còn ai vào đây nữa, nội dung như sau:
"Duy Khánh và em gái tao sao rồi?"
Thằng Tuân khẽ nuốt nước bọt, đảo mắt nhìn thằng Việt xong lia qua chỗ ông chủ vựa "đá vụn" kia, trầm ngâm một lúc rồi gõ gõ mấy chữ trên bàn phím điện thoại:
"Chưa tiến triển đến đâu cả, tao nghĩ mọi chuyện không phải thế đâu, có khi nó chỉ đơn giản quan tâm Châu Yến như em gái thôi"
Đọc xong, Gia Vĩ có phần nhẹ nhõm, cũng vui vẻ hơn nên ăn rất nhiều, chắc từ mai cậu sẽ sớm đi làm lại, không cần quá bận tâm về chuyện của con bé nữa. Bữa tối đã xong xuôi ai cũng chia việc ra làm, vì Châu Yến và Duy Khánh đã nấu ăn nên ba thằng đực rựa còn lại phải rửa bát. Căn nhà đáng lẽ ra phải yên ắng nhưng ngày càng trở nên đông vui hơn theo thời gian, nó nhìn khung cảnh này chợt cảm thấy hạnh phúc. Mai là đến ngày giỗ của bố mẹ rồi, chắc chắn ông anh trai kia sẽ lén con bé đi viếng mộ thôi, nhưng Gia Vĩ không hề biết nó luôn lén theo sau cậu cho đến khi cậu rời đi thì là đến lượt nó viếng. Châu Yến thật sự rất nhớ họ, đã mười một năm sống trong một gia đình không trọn vẹn, mọi ngày đều phải nhìn anh trai mình gánh vác mọi thứ khiến nó càng không thể bộc lộ được sự yếu đuối của mình ra, lúc nào cũng luôn phải tỏ vẻ mạnh mẽ để Gia Vĩ yên tâm. Nhìn thấy Châu Yến ngơ người, ánh mắt nhìn vào một khoảng không vô định kia như người mất hồn, Duy Khánh đặt tay lên đỉnh đầu nó xoa xoa mấy cái, vẫn là nụ cười đó, anh luôn cười với nó suốt những khi ở cùng nhau, một chút gì đó ấm áp len lỏi.
"Em sao thế?"
"Không sao" nó lắc đầu nguầy nguậy, sau đó đáp "Mai cho phép em nghỉ một hôm ạ, em chợt nhớ ra có vài việc bận"
"Bạn gái của anh muốn gì thì anh đều đáp ứng cả" Khánh cúi đầu, nói nhỏ vào tai nó, chủ yếu để tránh Gia Vĩ nghe thấy.
Châu Yến nghe xong đỏ mặt, quả thực nó vẫn chưa quen cái việc yêu đương này cho lắm, vả lại còn là bạn thân của ông anh trai nó nữa chứ. Chợt anh lôi cái tai nghe không dây ra, kết nối Bluetooth rồi đeo vào một bên, một bên đeo cho Châu Yến. Anh bật một bài nhạc nào đó nghe rất hay, nó vừa ngân nga theo điệu nhạc vừa tò mò:
"Tên bài hát là gì thế?"
"She's crazy but she's mine"
"Nghĩa là gì thế?" nó là ngu môn Anh Văn nhất trần đời, nghe đương nhiên không hiểu.
"Em không cần biết đâu" Duy Khánh lấy ra hộp kẹo, mở nắp bóc một viên, tận tay đưa đến miệng nó. Châu Yến cúi xuống, há miệng ra ăn, chẳng biết có phải do cố ý hay không nhưng anh chẳng hề chịu buông tay khỏi viên kẹo dù đã Châu Yến đã ngậm vào rồi, nó vội nhả ra nhìn người trước mặt đầy khó hiểu.
"Không ăn sao?" Duy Khánh nở một nụ cười, cho viên kẹo đó vào miệng mình "Vậy anh ăn nhé"
"Cái đó... em ngậm rồi mà?"
"Thì sao?"
Vậy là Huỳnh Vũ Duy Khánh cố tình thật rồi. Vừa hay Trần Gia Vĩ bước đến sofa ngồi cạnh Châu Yến, cậu thấy con em gái mình hơi nhếch mép khinh khỉnh, dùng một ánh mắt vô cùng kì lạ để nhìn Duy Khánh cũng lấy làm lạ nhưng rồi mặc kệ luôn. Minh Tuân từ trong bếp phụ Đức Việt mang ra mấy cốc nước ép trái cây mà cả hai người đã làm lúc nãy, phát cho mỗi người một cốc.
Châu Yến cầm uống hết một hơi, sau đó chỉ thấy nó về phòng trước. Con bé soạn tí đồ để lát vừa qua nửa đêm là liền đi đến mộ viếng bố mẹ luôn, nó sẽ ở đó nhổ cỏ dại mọc xung quanh rồi đợi nhang cháy hết mới chịu về.
"Mai là đám giỗ họ à?" Minh Tuân vẫn chăm chăm ánh mắt về phía ti vi. Gia Vĩ "ừm" một tiếng nhẹ hẫng, gương mặt không bày tỏ một chút cảm xúc nào như thể đã quá quen thuộc với chuyện này.
Đức Việt vỗ vỗ vai cậu mấy cái: "Yên tâm, tôi sẽ trông chừng nhà cẩn thận"
"Chẳng biết trông hay phá đây nhỉ?" Duy Khánh chọc ghẹo, tháo chiếc tai nghe không dây xuống định cho vào hộp đựng chợt nhận ra Châu Yến vẫn còn đang giữ một bên còn lại. Anh chậm rãi đứng dậy đi về phía phòng nó, gõ gõ mấy cái, thấy con bé mở cửa, dáng vẻ trông có hơi thất thần, Duy Khánh xoa đầu nó:
"Sao vậy?"
"Không sao ạ" Châu nhìn tay anh đang cầm cái hộp liền hiểu ra, vội tháo tai nghe xuống trả.
Duy Khánh cầm lấy, đưa mắt vào trong thấy ba lô và đống đồ đạc nằm trên giường, dịu giọng hỏi: "Mai em đi đâu à?"
"Em đi chơi với bạn ạ"
"Ra thế"
Anh hôn nhẹ lên má của Châu Yến sau đó nhân lúc nó chưa phản ứng, nhanh chóng về phòng của mình. Nó đỏ mặt, đóng cửa rồi vội vào trong, tim đập vô cùng nhanh, nó lắc đầu mấy cái để lấy lại tinh thần xong tiếp tục dọn đồ. Khi kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ đêm, cũng là thời điểm Châu Yến rời khỏi nhà, đi bộ đến khu nghĩa trang. Đứng trước mộ bố mẹ mình, con bé chỉ biết nhìn mà không hề nói gì. Một bàn tay đặt lên vai nó, dần siết chặt lại, nó rùng mình, run rẩy đứng chôn chân ngay tại chỗ.
"Khuya rồi đến đây làm gì?" Duy Khánh lên tiếng làm nó giật thót quay đầu lại nhìn.
"Anh..."
Anh biết rõ nó nói dối nhưng không vạch trần, lén lút theo dõi nó, không biết nó định đi đâu mãi cho đến khi vào tận khu nghĩa trang.
"Em biết bố mẹ mình mất?" Duy Khánh nhìn vào hai chiếc bia mộ đề chữ Phan Thùy Vân và Trần Trọng Vũ nằm sát nhau.
"Vâng"
"Bao lâu rồi?"
"Mười năm rồi ạ"
"Giấu Gia Vĩ?"
"Vâng ạ"
Anh không nói gì thêm nữa, chỉ bước đến ôm con bé vào lòng: "Khóc đi"
Như chọc trúng điểm yếu của Châu Yến, nó không tự chủ được mà rơi nước mắt, tiếng nấc cũng bắt đầu vang lên ngày một to, nó vỡ òa có vẻ như đã phải nhịn từ rất lâu rồi. Một lúc lâu sau đó anh cùng nó dọn cỏ mọc xung quanh, bày đồ cúng và thắp nhang, Duy Khánh bảo nó ra ngoài gốc cây gần đó ngồi nghỉ tạm, anh quay qua nhìn hai tấm bia mộ. Sở dĩ con bé chọn đi vào buổi tối là vì Gia Vĩ sẽ đến đây vào buổi sáng và ở lại cả ngày, nó không thể đến gần được trừ khi cậu rời đi nhưng lúc ông anh trai nó chịu về thì cũng đã khuya rồi còn đâu. Châu Yến đưa ánh mắt của mình sang Huỳnh Vũ Duy Khánh, nhìn anh lẩm bẩm gì đó trước mộ bố mẹ khiến nó vô cùng tò mò. Sau đó anh tiến gần đến chỗ nó đỡ con bé đứng dậy:
"Đi thôi, anh đưa em về"
"Vâng ạ"
Lúc cả hai tới nhà cũng là tờ mờ sáng, cũng may Trần Gia Vĩ vẫn còn đang say giấc nồng. Đến khi mặt trời chiếu nắng xuống gắt hơn một chút thì cậu mới dậy để xuất phát, bây giờ trong nhà chỉ còn ba thằng đực rựa và cô em gái nhỏ bé của thằng bạn thân họ thôi. Đức Việt lê bước đến trước phòng Châu Yến:
"Xuống ăn sáng đi nào"
"..."
Người ra mở cửa lại là Duy Khánh. Thằng Việt đứng ngây ra, giơ tay lên xong tự tát vào mặt mình một cái rõ mạnh:
"Đau quá... vậy là không phải mơ rồi..."
"Làm gì lâu thế thằng này..." Minh Tuân từ dưới bếp đi lên "Ủa? Sao mày..."
Cả hai không thấy anh ở ngủ trên giường nên đều tưởng Duy Khánh đã đi làm từ sớm, ấy thế mà giờ lại bắt gặp anh ở trong phòng em gái thằng Gia Vĩ, Đức Việt giơ tay lên tát vào mặt Minh Tuân:
"Đau không?"
"Đau" Tuân ôm bên mặt hằn vết ngón tay đỏ chót.
"Không phải mơ đâu"
"..."
Huỳnh Vũ Duy Khánh gương mặt còn đang ngái ngủ chẳng thèm xem hai thằng bạn mình làm trò hề liền đóng cửa luôn, họ dĩ nhiên chưa biết anh đã thành công tóm được Châu Yến bằng sáu tỷ chỉ là chưa bắt được trái tim con bé thôi, mà anh cũng lười giải thích nên mặc kệ luôn. Bây giờ ngủ cái đã, anh và nó đã thức cả đêm rồi, Duy Khánh đi đến nằm cạnh Châu Yến nhẹ nhàng ôm nó, mệt mỏi nhắm mắt lại.
"Anh trai con bé mà biết chắc cả đám chầu ông bà quá..." Đức Việt ngã khuỵu.
"Ba đứa mình, đặc biệt là thằng Khánh đều học võ mà, Gia Vĩ làm gì có học, sao lại sợ chứ" Minh Tuân tự chấn an.
"Ba thằng học võ đấu với một thằng liều mạng vì em gái cưng, không chột cũng sớm què thôi"
"..."
"..."
"Cũng đúng"
Cả hai bây giờ đang thầm cầu nguyện cho bản thân mong tương lai mình sẽ tai qua nạn khỏi.
Trần Gia Vĩ ngớ người, đưa tay lên dụi dụi mấy lần như không thể tin vào mắt mình vậy, cậu nhanh chóng di chuyển xuống bếp:
"Châu Yến!"
"Sao? Anh lại lên cơn?" con bé bưng nồi súp gà ra bàn, bình tĩnh đáp.
"Bớt giỡn đi, trong phòng tao là sao?"
"Tiền lương của em ứng trước đó, lấy đi thanh toán nốt tiền của chiếc xe đi, anh mua trả góp mà"
"Ông chủ của mày cũng hào phóng ghê nhỉ?"
Duy Khánh chỉ phụt cười từ trong mang nồi cơm ra. Cả đám ngồi vào bàn, lần này rút kinh nghiệm của bốn năm trước, Châu Yến múc súp ra từng bát cho mọi người đỡ phải tranh giành, Minh Tuân vừa cầm đũa chưa kịp gắp đồ ăn lên miệng nữa đã có âm thanh tin nhắn gửi đến rồi, ngoài Gia Vĩ ra thì còn ai vào đây nữa, nội dung như sau:
"Duy Khánh và em gái tao sao rồi?"
Thằng Tuân khẽ nuốt nước bọt, đảo mắt nhìn thằng Việt xong lia qua chỗ ông chủ vựa "đá vụn" kia, trầm ngâm một lúc rồi gõ gõ mấy chữ trên bàn phím điện thoại:
"Chưa tiến triển đến đâu cả, tao nghĩ mọi chuyện không phải thế đâu, có khi nó chỉ đơn giản quan tâm Châu Yến như em gái thôi"
Đọc xong, Gia Vĩ có phần nhẹ nhõm, cũng vui vẻ hơn nên ăn rất nhiều, chắc từ mai cậu sẽ sớm đi làm lại, không cần quá bận tâm về chuyện của con bé nữa. Bữa tối đã xong xuôi ai cũng chia việc ra làm, vì Châu Yến và Duy Khánh đã nấu ăn nên ba thằng đực rựa còn lại phải rửa bát. Căn nhà đáng lẽ ra phải yên ắng nhưng ngày càng trở nên đông vui hơn theo thời gian, nó nhìn khung cảnh này chợt cảm thấy hạnh phúc. Mai là đến ngày giỗ của bố mẹ rồi, chắc chắn ông anh trai kia sẽ lén con bé đi viếng mộ thôi, nhưng Gia Vĩ không hề biết nó luôn lén theo sau cậu cho đến khi cậu rời đi thì là đến lượt nó viếng. Châu Yến thật sự rất nhớ họ, đã mười một năm sống trong một gia đình không trọn vẹn, mọi ngày đều phải nhìn anh trai mình gánh vác mọi thứ khiến nó càng không thể bộc lộ được sự yếu đuối của mình ra, lúc nào cũng luôn phải tỏ vẻ mạnh mẽ để Gia Vĩ yên tâm. Nhìn thấy Châu Yến ngơ người, ánh mắt nhìn vào một khoảng không vô định kia như người mất hồn, Duy Khánh đặt tay lên đỉnh đầu nó xoa xoa mấy cái, vẫn là nụ cười đó, anh luôn cười với nó suốt những khi ở cùng nhau, một chút gì đó ấm áp len lỏi.
"Em sao thế?"
"Không sao" nó lắc đầu nguầy nguậy, sau đó đáp "Mai cho phép em nghỉ một hôm ạ, em chợt nhớ ra có vài việc bận"
"Bạn gái của anh muốn gì thì anh đều đáp ứng cả" Khánh cúi đầu, nói nhỏ vào tai nó, chủ yếu để tránh Gia Vĩ nghe thấy.
Châu Yến nghe xong đỏ mặt, quả thực nó vẫn chưa quen cái việc yêu đương này cho lắm, vả lại còn là bạn thân của ông anh trai nó nữa chứ. Chợt anh lôi cái tai nghe không dây ra, kết nối Bluetooth rồi đeo vào một bên, một bên đeo cho Châu Yến. Anh bật một bài nhạc nào đó nghe rất hay, nó vừa ngân nga theo điệu nhạc vừa tò mò:
"Tên bài hát là gì thế?"
"She's crazy but she's mine"
"Nghĩa là gì thế?" nó là ngu môn Anh Văn nhất trần đời, nghe đương nhiên không hiểu.
"Em không cần biết đâu" Duy Khánh lấy ra hộp kẹo, mở nắp bóc một viên, tận tay đưa đến miệng nó. Châu Yến cúi xuống, há miệng ra ăn, chẳng biết có phải do cố ý hay không nhưng anh chẳng hề chịu buông tay khỏi viên kẹo dù đã Châu Yến đã ngậm vào rồi, nó vội nhả ra nhìn người trước mặt đầy khó hiểu.
"Không ăn sao?" Duy Khánh nở một nụ cười, cho viên kẹo đó vào miệng mình "Vậy anh ăn nhé"
"Cái đó... em ngậm rồi mà?"
"Thì sao?"
Vậy là Huỳnh Vũ Duy Khánh cố tình thật rồi. Vừa hay Trần Gia Vĩ bước đến sofa ngồi cạnh Châu Yến, cậu thấy con em gái mình hơi nhếch mép khinh khỉnh, dùng một ánh mắt vô cùng kì lạ để nhìn Duy Khánh cũng lấy làm lạ nhưng rồi mặc kệ luôn. Minh Tuân từ trong bếp phụ Đức Việt mang ra mấy cốc nước ép trái cây mà cả hai người đã làm lúc nãy, phát cho mỗi người một cốc.
Châu Yến cầm uống hết một hơi, sau đó chỉ thấy nó về phòng trước. Con bé soạn tí đồ để lát vừa qua nửa đêm là liền đi đến mộ viếng bố mẹ luôn, nó sẽ ở đó nhổ cỏ dại mọc xung quanh rồi đợi nhang cháy hết mới chịu về.
"Mai là đám giỗ họ à?" Minh Tuân vẫn chăm chăm ánh mắt về phía ti vi. Gia Vĩ "ừm" một tiếng nhẹ hẫng, gương mặt không bày tỏ một chút cảm xúc nào như thể đã quá quen thuộc với chuyện này.
Đức Việt vỗ vỗ vai cậu mấy cái: "Yên tâm, tôi sẽ trông chừng nhà cẩn thận"
"Chẳng biết trông hay phá đây nhỉ?" Duy Khánh chọc ghẹo, tháo chiếc tai nghe không dây xuống định cho vào hộp đựng chợt nhận ra Châu Yến vẫn còn đang giữ một bên còn lại. Anh chậm rãi đứng dậy đi về phía phòng nó, gõ gõ mấy cái, thấy con bé mở cửa, dáng vẻ trông có hơi thất thần, Duy Khánh xoa đầu nó:
"Sao vậy?"
"Không sao ạ" Châu nhìn tay anh đang cầm cái hộp liền hiểu ra, vội tháo tai nghe xuống trả.
Duy Khánh cầm lấy, đưa mắt vào trong thấy ba lô và đống đồ đạc nằm trên giường, dịu giọng hỏi: "Mai em đi đâu à?"
"Em đi chơi với bạn ạ"
"Ra thế"
Anh hôn nhẹ lên má của Châu Yến sau đó nhân lúc nó chưa phản ứng, nhanh chóng về phòng của mình. Nó đỏ mặt, đóng cửa rồi vội vào trong, tim đập vô cùng nhanh, nó lắc đầu mấy cái để lấy lại tinh thần xong tiếp tục dọn đồ. Khi kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ đêm, cũng là thời điểm Châu Yến rời khỏi nhà, đi bộ đến khu nghĩa trang. Đứng trước mộ bố mẹ mình, con bé chỉ biết nhìn mà không hề nói gì. Một bàn tay đặt lên vai nó, dần siết chặt lại, nó rùng mình, run rẩy đứng chôn chân ngay tại chỗ.
"Khuya rồi đến đây làm gì?" Duy Khánh lên tiếng làm nó giật thót quay đầu lại nhìn.
"Anh..."
Anh biết rõ nó nói dối nhưng không vạch trần, lén lút theo dõi nó, không biết nó định đi đâu mãi cho đến khi vào tận khu nghĩa trang.
"Em biết bố mẹ mình mất?" Duy Khánh nhìn vào hai chiếc bia mộ đề chữ Phan Thùy Vân và Trần Trọng Vũ nằm sát nhau.
"Vâng"
"Bao lâu rồi?"
"Mười năm rồi ạ"
"Giấu Gia Vĩ?"
"Vâng ạ"
Anh không nói gì thêm nữa, chỉ bước đến ôm con bé vào lòng: "Khóc đi"
Như chọc trúng điểm yếu của Châu Yến, nó không tự chủ được mà rơi nước mắt, tiếng nấc cũng bắt đầu vang lên ngày một to, nó vỡ òa có vẻ như đã phải nhịn từ rất lâu rồi. Một lúc lâu sau đó anh cùng nó dọn cỏ mọc xung quanh, bày đồ cúng và thắp nhang, Duy Khánh bảo nó ra ngoài gốc cây gần đó ngồi nghỉ tạm, anh quay qua nhìn hai tấm bia mộ. Sở dĩ con bé chọn đi vào buổi tối là vì Gia Vĩ sẽ đến đây vào buổi sáng và ở lại cả ngày, nó không thể đến gần được trừ khi cậu rời đi nhưng lúc ông anh trai nó chịu về thì cũng đã khuya rồi còn đâu. Châu Yến đưa ánh mắt của mình sang Huỳnh Vũ Duy Khánh, nhìn anh lẩm bẩm gì đó trước mộ bố mẹ khiến nó vô cùng tò mò. Sau đó anh tiến gần đến chỗ nó đỡ con bé đứng dậy:
"Đi thôi, anh đưa em về"
"Vâng ạ"
Lúc cả hai tới nhà cũng là tờ mờ sáng, cũng may Trần Gia Vĩ vẫn còn đang say giấc nồng. Đến khi mặt trời chiếu nắng xuống gắt hơn một chút thì cậu mới dậy để xuất phát, bây giờ trong nhà chỉ còn ba thằng đực rựa và cô em gái nhỏ bé của thằng bạn thân họ thôi. Đức Việt lê bước đến trước phòng Châu Yến:
"Xuống ăn sáng đi nào"
"..."
Người ra mở cửa lại là Duy Khánh. Thằng Việt đứng ngây ra, giơ tay lên xong tự tát vào mặt mình một cái rõ mạnh:
"Đau quá... vậy là không phải mơ rồi..."
"Làm gì lâu thế thằng này..." Minh Tuân từ dưới bếp đi lên "Ủa? Sao mày..."
Cả hai không thấy anh ở ngủ trên giường nên đều tưởng Duy Khánh đã đi làm từ sớm, ấy thế mà giờ lại bắt gặp anh ở trong phòng em gái thằng Gia Vĩ, Đức Việt giơ tay lên tát vào mặt Minh Tuân:
"Đau không?"
"Đau" Tuân ôm bên mặt hằn vết ngón tay đỏ chót.
"Không phải mơ đâu"
"..."
Huỳnh Vũ Duy Khánh gương mặt còn đang ngái ngủ chẳng thèm xem hai thằng bạn mình làm trò hề liền đóng cửa luôn, họ dĩ nhiên chưa biết anh đã thành công tóm được Châu Yến bằng sáu tỷ chỉ là chưa bắt được trái tim con bé thôi, mà anh cũng lười giải thích nên mặc kệ luôn. Bây giờ ngủ cái đã, anh và nó đã thức cả đêm rồi, Duy Khánh đi đến nằm cạnh Châu Yến nhẹ nhàng ôm nó, mệt mỏi nhắm mắt lại.
"Anh trai con bé mà biết chắc cả đám chầu ông bà quá..." Đức Việt ngã khuỵu.
"Ba đứa mình, đặc biệt là thằng Khánh đều học võ mà, Gia Vĩ làm gì có học, sao lại sợ chứ" Minh Tuân tự chấn an.
"Ba thằng học võ đấu với một thằng liều mạng vì em gái cưng, không chột cũng sớm què thôi"
"..."
"..."
"Cũng đúng"
Cả hai bây giờ đang thầm cầu nguyện cho bản thân mong tương lai mình sẽ tai qua nạn khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.