Chanh Nhân Dâu

Chương 9

Hatherine

04/07/2023

Sau vụ đó, mọi thứ cứ bình yên như thế mãi cho đến một quãng thời gian sau. Bây giờ đã là gần cuối tháng năm, Châu Yến đang phải thi tuyển sinh đại học rồi, con bé toàn cắm đầu vào đi làm với đi học nên quên béng mất chuyện tình yêu cấp ba của nó, Gia Vĩ thấy vậy cũng tốt liền không thèm nhắc lại. Cậu ngồi lật tờ tạp chí trên tay, cầm tách cà phê đưa lên miệng nhấm nháp. Duy Khánh từ trên lầu đi xuống, đến ngồi ngay chiếc sofa bên cạnh cất giọng:

"Ê"

"Sao?" Gia Vĩ đưa mắt lên nhìn.

"Sắp tới tao không ở nhà mày được nữa, tối nay sẽ dọn đi" Duy Khánh cầm chiếc điều khiển lên, thong thả bật tivi.

"Bị triệu tập rồi à?"

"Ừm"

Trần Gia Vĩ không hỏi gì thêm, tựa chừng như cậu rất hiểu những chuyện liên quan đến Huỳnh Vũ Duy Khánh. Tiếng cửa mở đột ngột vang lên khiến hai con người quay đầu về phía phát ra tiếng động.

"Anh trai, em thi xong rồi"

"Tốt không?" Gia Vĩ đứng dậy, đi vào bếp rót ly nước lọc.

"Có ạ"

Cậu mang ra đưa nó, Châu Yến cầm lấy uống một hơi. Duy Khánh mỉm cười, mở nắp hộp kẹo ra đưa cho nó, con bé hiểu ý liền bóc một viên cho vào miệng. Nó ngồi xuống sofa, đặt túi sơ mi chứa vật dụng khi đi thi lên bàn. Anh đóng nắp hộp kẹo lại nhìn con bé, do dự nói:

"Tối nay anh sẽ chuyển đi"

"Chuyển đi đâu cơ?" nó hỏi lại cho chắc chắn.

"Chuyển về nhà cũ, không sống cùng em nữa"

Châu Yến "à" một tiếng nhẹ hẫng, biểu cảm có hơi khựng lại trông khá gượng gạo, Duy Khánh xoa xoa đầu nó, nhẹ giọng:

"Anh hứa sẽ cùng Minh Tuân và Đức Việt sẽ sang đây chơi với em mỗi ngày mà, sẽ không bỏ em lại đâu"

"Dạ"

Thực ra thì sau cái ngày anh chuyển đi, đúng là có sang đây thăm nó được vài hôm thật, sau đấy thì không còn thấy bóng dáng anh đâu nữa, Trần Ngọc Châu Yến cũng ngượng miệng không dám hỏi ông anh trai của nó. Một thời gian không lâu sau, nó nhận được thông báo trúng tuyển vào trường đại học ngành Mỹ Thuật, bây giờ Gia Vĩ cũng vừa hay có được việc làm ổn định rồi nên cũng đủ trang trải cho cả hai. Hiện tại thì con em gái và ông anh trai của nó đang dọn dẹp lại căn nhà, thỉnh thoảng rảnh rỗi thì dọn bớt đồ không dùng nữa mang đi bán.

"Cái này em còn cần không?" Gia Vĩ đưa con bé một cái túi màu đen.

Châu Yến lại gần mở ra, là hộp cơm và bình nước mà Duy Khánh đã mua cho Châu Yến vào năm trước. Chỉ thấy nó gật đầu ngụ ý là còn sử dụng, Gia Vĩ cũng không để tâm nữa liền dọn tiếp đống đồ khác. Chợt nó cất giọng hỏi:

"Bố mẹ của anh Duy Khánh bán sắt vụn thật ạ?"

"..." ông anh trai nó cứng họng, quay sang nhìn đứa em gái thân yêu của mình bằng một ánh mắt rất kì quặc, như thể vừa mới nghe một sinh vật lạ nói chuyện vậy đấy "Sắt vụn? Ai bảo mày thế?"

"Anh Duy Khánh chứ ai, không phải sao?" Châu Yến lớ ngớ đóng thùng lại những vật dụng cũ.



"Không, bố cậu ta kinh doanh một chuỗi cửa hàng kim cương đá quý, còn mẹ cậu ta bán vàng"

"..."

Thảo nào nhà giàu thế, vậy sắt vụn nghĩa là mấy thứ đó à? Nếu là vụn thì cho nó xin mấy cái có được không?

Gia Vĩ chưa đợi Châu Yến kịp phản ứng đã nói tiếp: "Cậu ta còn sở hữu căn nhà riêng trị giá cả tỷ cùng con xe S-Class Sedan Long nữa kia kìa, ở đấy mà bán sắt vụn"

"Chiếc xe đó bao nhiêu vậy ạ?" nó quay sang, tò mò hỏi.

"Hơn năm tỏi nếu mày có nhu cầu mua tặng thằng anh trai này của mày" Gia Vĩ vừa tra Google về giá của chiếc đó xong.

"Năm tỏi?"

"À, ý tao là năm tỷ"

"..." có bán nó đi cũng chẳng đủ tiền để mua nữa.

Thấm thoát đã một thời gian rất dài trôi qua, Châu Yến hiện tại đã học xong đại học năm thứ tư rồi, anh trai nó càng ngày càng bận bịu hơn trước nhưng hôm nay vẫn tranh thủ đến lễ tốt nghiệp của con bé để chụp chung vài tấm ảnh. Sau đó Gia Vĩ dẫn nó đi ăn để chúc mừng, có cả Minh Tuân và Đức Việt đều đến tham gia, cư nhiên vẫn là thiếu Huỳnh Vũ Duy Khánh.

Chẳng hiểu vì lí do gì mà từ hôm đó trở đi, anh như biến mất hoàn toàn vậy, Châu Yến vô cùng tò mò pha lẫn một chút thất vọng và tức giận vì rõ ràng anh đã hứa sẽ tới thăm nó mỗi ngày xong lại làm trái lời, con bé ghét nhất cái cảm giác bị bỏ rơi như cái lúc nó biết bố mẹ mình đã rời xa anh em nhà nó vậy, ghét cả cái cách dì và chú ruột luân phiên nhau ruồng bỏ con bé, cũng ghét luôn cái cảm giác bị hụt hẫng khi trông ngóng một ai đó nữa. Lần này Châu Yến mặc kệ vì dù gì cũng quen dần với việc đó rồi, nó cùng một ông anh ruột và hai ông anh trai không biết từ đâu mà tự dưng lòi ra này mở tiệc lớn một lần, nhân tiện ăn cho sướng mồm.

"Em định đi dạo một tí" Châu Yến từ chối để Gia Vĩ đưa về.

Con bé muốn lanh quanh chỗ công viên ở đối diện một vòng để xả bớt tâm trạng buồn bực của mình. Khí trời bây giờ đang khá lạnh do mới tạnh mưa xong, chẳng hiểu tại sao Châu Yến luôn có cảm giác mất mát nhưng không rõ là gì. Quan trọng hơn! Nó lỡ ngồi lên chiếc ghế đá trong công viên rồi, chiếc ghế này nằm ở ngoài trời nên mặt ghế ướt sũng, nói thẳng ra là quần đã bị thấm nước nên không thể đứng lên được, xấu hổ chết mất. Có ba phương án như sau:

Một là ngồi đợi ghế lẫn quần khô hẳn rồi về, có lẽ sẽ phải chờ đến hôm sau.

Hai là gọi điện cho Trần Gia Vĩ, kêu ông anh trai yêu quý mang đến cái áo khoác để cột chặt ngang hông, che được chỗ bị ướt.

Ba là mang nhục, để người đời nhìn mình mặc quần ướt đi về nhà.

Trần Ngọc Châu Yến chọn phương án ít nguy hiểm nhất. Nó cầm điện thoại lên, bấm vào cụm từ "lợn thúi" hiện ở trong danh bạ, rất nhanh sau đó đã bắt máy, con bé vội vàng:

"Anh!"

"Sao? Mày lại lên cơn?" hầu như lần nào kêu như thế, Gia Vĩ cũng đều trả lời bằng mỗi câu này.

"Mang cho em cái áo khoác ra công viên gần quán ăn lúc nãy được không?"

"..."

Anh trai nó cúp máy mất rồi, Châu Yến còn chẳng biết là có thèm đếm xỉa đến đứa em gái này hay không nữa. Đợi cũng tầm mười lăm phút sau, có một cái áo đột nhiên phủ lên đầu nó thật. Con bé tỏ vẻ bực bội, vùng vằng kéo cái áo xuống khỏi mặt.

Chợt nó khựng lại, đây là áo vest chứ có phải cái áo của nó đâu? Ông anh thúi này còn chẳng thèm vào phòng nó lấy nên dùng hẳn áo của mình luôn đây mà.

"Anh..." Châu Yến ngẩng lên nhìn rồi bỗng cứng họng, trước mặt nó có phải Trần Gia Vĩ đâu? Là Huỳnh Vũ Duy Khánh bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt nó.



Hầu như mấy năm rồi không gặp, trông anh vẫn vậy nhỉ? Chẳng thay đổi gì nhiều, khác mỗi bộ đồ anh đang mặc có vẻ chững chạc hơn nhiều so với cái hồi ở chung với nó. Duy Khánh mỉm cười, vẫn là nụ cười như tỏa nắng như cái ngày đầu tiên hai người gặp nhau, anh cất chất giọng trầm của mình lên phá tan bầu không khí yên lặng:

"Đã lâu không gặp rồi nhỉ?"

"..." căn bản Châu Yến vẫn còn giận anh vì lần thất hứa vừa rồi, nó không thèm trả lời liền đưa lại áo.

"Em sao vậy?" Duy Khánh đứng đó, không có ý định cầm lại áo.

"Không cần ạ"

"Gia Vĩ bảo với anh rằng là em đang cần áo khoác"

"..."

Anh mặc kệ sự im lặng đấy của con bé, bước đến gần nắm lấy cổ tay nó kéo dậy, cầm cái áo vest quấn ngang hông của nó, nhẹ nhàng dặn dò:

"Sau này nhớ chú ý ghế trước khi ngồi đấy"

"Dạ"

Hình như anh nhận ra con bé đang giận mình, hành xử kia có vẻ là đang muốn né tránh anh đây mà. Duy Khánh lấy từ trong túi ra một hộp kẹo, vẫn là vị chanh nhân dâu quen thuộc đó, nhưng lần này không chìa ra trước nữa vì biết rõ con bé sẽ không nhận lấy do còn đang dỗi, anh bóc một viên kẹo ra xong đóng nắp hộp lại rồi nhét cái hộp vào túi, sau đó dùng một tay bóp miệng nó, tay kia nhét viên kẹo vào.

"Cấm nhả" như hiểu rõ ý định của Châu Yến, Duy Khánh nhẹ nhàng cảnh cáo.

Nó vẫn còn di chứng cũ khó bỏ đó là vẫn sợ anh mỗi khi anh nghiêm túc nên chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời. Cơ mặt của Duy Khánh giãn ra tỏ vẻ thoải mái, anh cầm tay nó dắt đi, có lẽ là muốn đưa về tận nhà, Châu Yến giật cổ tay mình ra khỏi tay anh, di chuyển nhanh về phía trước, chính thức bày tỏ thái độ cạch mặt.

"Đúng thật là khó chiều và bướng bỉnh" Duy Khánh nói thầm trong miệng, chợt nhớ về lời của Trần Gia Vĩ vào mấy năm trước, cái hồi mà anh bảo sẽ giúp cậu trông chừng con bé, rất nhanh sau đó anh lại nhún vai, mỉm cười đi theo "Như thế mới là con bé chứ, dù gì cũng là lỗi của mình... dỗ thôi"

Trần Ngọc Châu Yến đến nhà, mở cửa xong do dự nhìn về phía sau lưng, anh vẫn đứng đó nhìn con bé khiến nó càng thêm bối rối, chẳng hiểu lí do vì sao mà đã lâu không gặp càng làm cho tất cả mọi hành động của nó bây giờ đều trở nên gượng gạo. Không những thế, nếu không mời anh ấy vào nhà thì là rất thất lễ, dù gì anh cũng mua cho nó rất nhiều đồ và cho khá nhiều tiền rồi.

Chỉ thấy con bé mở toang cửa, chìa hai tay về phía nhà, cúi đầu làm động tác mời vào trong, dù không dùng lời nói nhưng Duy Khánh lại cảm thấy rất hài lòng, anh giữ nguyên nụ cười đó bước vào. Đã lâu rồi không quay lại, nội thất bên trong vẫn không đổi mới gì. Gia Vĩ thấy thằng bạn chí cốt vừa đón được em gái mình về liền nhếch mép cười như không cười, mỉa mai:

"Mang con báo kia tới rồi đó à?"

"Hết lợn rồi lại báo" Châu Yến nghe được, nó bĩu môi đáp xong lên phòng thay cái quần mới.

"Ngồi đi bạn hiền, lâu rồi không gặp" cậu mặc kệ, nhanh chóng kêu thằng bạn mình ngồi xuống ghế.

Duy Khánh đương nhiên là rất tự nhiên như ở nhà rồi, vì dù gì thì đây cũng đâu phải lần đầu anh đến chơi. Anh còn từng ở lại đây khoảng một thời gian luôn cơ mà. Gia Vĩ đặt cuốn tạp chí xuống, ngồi chỉnh tề lại nghiêm túc hỏi:

"Gọi điện cho tao, câu đầu tiên sau nhiều năm không gặp lại là tìm em gái tao, có việc gì à?"

Lúc nãy cậu cầm áo khoác vội vàng định ra ngoài lái xe đến chỗ công viên, vừa khóa cửa thì có cuộc gọi đến, nhìn tên thì là "Thằng Bán Sắt Vụn" mà ngoài Duy Khánh ra thì chẳng còn ai khác có tên đấy, nhưng ai mà ngờ được câu "Châu Yến đâu rồi? Tao đến tạo bất ngờ cho nó" lại xuất hiện đầu tiên đâu chứ? Cuối cùng vẫn là báo địa điểm cho anh đi đón, đơn giản chỉ vì Gia Vĩ lười ra đấy.

"Lúc còn ở chung với anh em nhà mày, tao có hứa sẽ tuyển bé con về làm ở chỗ tao, nay đến để xin phép mày bắt người đi" Duy Khánh vô cùng thản nhiên trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chanh Nhân Dâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook