Chương 48: Kịch liệt!
Tà Lão Quái (nguyễn nhạc)
15/04/2019
“khục khục…Phải nói rằng từ trước tới giờ ngươi là kẻ khó chơi nhất mà ta từng đấu qua!”
Từ dưới đống đất đá đổ nát, Tần Túc co người đứng dậy, mặt mày cơ thể dính toàn bụi với bụi.
Trước một quyền chí tử kia mà vẫn chưa diệt trừ được Tần Túc đã khiến tên đầu lĩnh nổi hết cả gân xanh.
“bớt nói nhảm đi, hôm nay ngươi nhấtđịnh chỉ sống được tới đây!”
Tên đầu lĩnh nổi giận gào thét cả lên
“Phệ Cốt Đại Pháp – đệ Nhất trọng!”
Tên Đầu lĩnh nhìn chằm chằm vàoTần Túc, hắn gồng mình vận lực, những âm thanh “răn rắc” vag lên liên hồi cả người cả như đang bị bạch hóa cả đi, cơ bắp cuồn cuộn bắt đầu nổi lên, một lực lượng khó tả như đang vờn vờn quanh hắn. Làm cho áo bào của hắnbị xé toạt cả ra, một cỗ uy áp tràn ngập nguy hiểm lan tràn ra xung quanh.
Có thể tạo dựng một thế lực có tiếng chuyên cướp bóc ở gầnThanh Phong thành, đương nhiên hắn cũng chẳng phải là hạng tầm thường gì.
Kinh nghiệm nhiều năm sinh tử huyết chiến, cướp đoạt biết bao là tài nguyên cùng tài liệu của vô số các thương gia lớn nhỏ. Đồng thời, bản lĩnh được tôi luyện trong máu và lửa chỉ với điều này thôi thì Tần Túc thúc ngựa đuổi cũng đã không kịp.
Hiển nhiên kinh nghiệm chiến đấu của tên đầu lĩnh phong phú hơn Tần Túc gấp mấy lần. không chỉ thế thủ đoạn của những kẻ lăn lộn bấy nhiêu năm chắc chắn sẽ rất tàn bạo và độc ác, chỉ cần đi sai một bước có thể khiến Tần Túc lâm vào chổ chết ngay!.
Bởi vậy, sắc mặt của Tần Túc lúc này nhanh chóng trở nên nghiêm túc đan xen cả sự phấn khích hiếm có.
“bấy nhiêu năm nay, ngươi là kẻ khiến ta phải động chiêu này…”
Tên đầu lĩnh nhìn Tần Túc vơi ánh mắt âm lãnh tàn nhẫn, hung tàn ngạo nghể, giống như Tần Túc đã là món thịt sống đang nằm trên thớt của hắn vậy.
Dứt lời, thân hình hắn biến mất ngay tại chỗ.
Xoẹt xoẹt …
“Huyết Ma Tử Quyền – Sát!”
“phụt!”
Quyền phong trong nháy mắt va vào người Tần Túc, trước ngực hắn quyền phong vẫn chưa hết, còn xoáy điên cùng như muốn đánh thủng ngực gã.
“Phá cho ta!”
Lâm Tiêu không chút lo lắng, gã gồng mình lên vận chuyển linh lực đem quyền phong kia tiêu huỷ.
Một quyền kia hầu như đã khiến Tần Túc có phần kinh hãi. Cùng một chiêu thức nhưng sự khắc biệt quá rõ rệt. Lúc trước mới chiến đấu Tên đầu lĩnh có sử dụng chiêu này nhưng không làm gì được gã, không ngờ lần này lực lượng một quyền kia lại mạnh mẽ đến kinh người như vậy.
“Khặc Khặc khặc… đã sợ chưa!”
Tên Đầu lĩnh cười khoái chí khi cảm giác sự tình lúc này của Tần Túc.
Không cho Tần Túc có cơ hội được thở:
“Tiếp ta một chiêu nữa: Bạch Cốt Trảo”
Tên đầu lĩnh nhanh như đạn bắn, hét to lao xuống hướng về Tần Túc đánh xuống, Trảo kia vừa thi triển, tay hắn ngay lập tức chuyển sang bạch hóa đi, cái âm u cái lạnh lẽo như muốn bao trùm trong khoảng không này vậy.
“hừ! đừng quá vênh váo! Tiêu Dao Trích Tinh”
Ngay lập tức Tần Túc cũng hét lên, kiếm khí bắt đầu tỏ ra, gã nhảy lên một bước tung ra một chiêu kiếm quyết mạnh nhất đang có trong tay mình. Kiếm gã theo sau kiếm khí lao lên cùng một hướng tựa muốn giao đấu với trảo kia của tên đầu lĩnh huyết y nhân.
Oanh long long…
Kiếm Khí cùng Cốt Trảo va chạm, phát ra quang mang sáng chói, Linh lực nổ tung kịch liệt hình thành phong bạo thổi quét khắp nơi ở đây.
Một ít tên huyết y nhân thủ hạ chịu không nổi liền một chảy máu thất khiếu mà chết, ngay cả đệ nhị và đệ tam cao thủ của huyết y tặc lẫn thiếu niên vác đao và Lão Bộc đều không cách nào chịu được cùng lúc thoát ly ra xa.
Thế nhưng ngay lúc này kiếm của Tần Túc lại nhanh chóng bị tan vỡ, áp lực quá lớn đè ép lên thanh kiếm. Vô hình chung khiến nó chịu trận.
Sau chiêu này cả hai cùng lúc lui thật xa về phía sau, trong đầu ai cũng đều có suy nghĩ của riếng mình.
Với tên thủ lĩnh hắn nghĩ rằng một kiếm tu một khi mất kiếm chẳng khác gì mọt người bị chặt đứt một cánh tay. Trong nội tâm hắn thầm cười lạnh.
Còn Tần Túc mặc dù kiếm đã vỡ nhưng gã cũng chẳng lo lắng nhiều. bởi hắn còn quyền, với chiêu “liệt hỏa quyền” gã cực kỳ tin tưởng.
“kiếm đã mất vậy thì chết đi: Bạch Cốt Trảo”
“Chưa chắc: Liệt Hỏa Quyền!”
Hai bên một lần nữa lại giáp lá cà giao phong, nhưng lần này thì Tần Túc lại sử dụng nắm đấm của mình.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt...
“Khí kình thật đáng sợ, Đại nhân…” Lão Bộc một bên quan sát lo lắng vô cùng. Lão Thật sự rất muốn lao vào hộ giá nhưng
Cho đến lúc này, mọi người ở đây quan sát đều biết được sự lợi hại của chiêu Bạch Cốt Trảo kia của tên Đầu Lĩnh, tuyệt đối không phải là thứ mà lão có thể đối chiến được, thậm chí còn cản tay cản chân Tần Túc.
Kình Phong quá mạnh nửa trên y phục Diệp Trần đều bị nứt toác, lộ ra phần cơ bắp săn chắc, cường hãn không hợp thói thường.
“Hừ Đại Thành!”
Tần Túc hét lên
Từ dưới đống đất đá đổ nát, Tần Túc co người đứng dậy, mặt mày cơ thể dính toàn bụi với bụi.
Trước một quyền chí tử kia mà vẫn chưa diệt trừ được Tần Túc đã khiến tên đầu lĩnh nổi hết cả gân xanh.
“bớt nói nhảm đi, hôm nay ngươi nhấtđịnh chỉ sống được tới đây!”
Tên đầu lĩnh nổi giận gào thét cả lên
“Phệ Cốt Đại Pháp – đệ Nhất trọng!”
Tên Đầu lĩnh nhìn chằm chằm vàoTần Túc, hắn gồng mình vận lực, những âm thanh “răn rắc” vag lên liên hồi cả người cả như đang bị bạch hóa cả đi, cơ bắp cuồn cuộn bắt đầu nổi lên, một lực lượng khó tả như đang vờn vờn quanh hắn. Làm cho áo bào của hắnbị xé toạt cả ra, một cỗ uy áp tràn ngập nguy hiểm lan tràn ra xung quanh.
Có thể tạo dựng một thế lực có tiếng chuyên cướp bóc ở gầnThanh Phong thành, đương nhiên hắn cũng chẳng phải là hạng tầm thường gì.
Kinh nghiệm nhiều năm sinh tử huyết chiến, cướp đoạt biết bao là tài nguyên cùng tài liệu của vô số các thương gia lớn nhỏ. Đồng thời, bản lĩnh được tôi luyện trong máu và lửa chỉ với điều này thôi thì Tần Túc thúc ngựa đuổi cũng đã không kịp.
Hiển nhiên kinh nghiệm chiến đấu của tên đầu lĩnh phong phú hơn Tần Túc gấp mấy lần. không chỉ thế thủ đoạn của những kẻ lăn lộn bấy nhiêu năm chắc chắn sẽ rất tàn bạo và độc ác, chỉ cần đi sai một bước có thể khiến Tần Túc lâm vào chổ chết ngay!.
Bởi vậy, sắc mặt của Tần Túc lúc này nhanh chóng trở nên nghiêm túc đan xen cả sự phấn khích hiếm có.
“bấy nhiêu năm nay, ngươi là kẻ khiến ta phải động chiêu này…”
Tên đầu lĩnh nhìn Tần Túc vơi ánh mắt âm lãnh tàn nhẫn, hung tàn ngạo nghể, giống như Tần Túc đã là món thịt sống đang nằm trên thớt của hắn vậy.
Dứt lời, thân hình hắn biến mất ngay tại chỗ.
Xoẹt xoẹt …
“Huyết Ma Tử Quyền – Sát!”
“phụt!”
Quyền phong trong nháy mắt va vào người Tần Túc, trước ngực hắn quyền phong vẫn chưa hết, còn xoáy điên cùng như muốn đánh thủng ngực gã.
“Phá cho ta!”
Lâm Tiêu không chút lo lắng, gã gồng mình lên vận chuyển linh lực đem quyền phong kia tiêu huỷ.
Một quyền kia hầu như đã khiến Tần Túc có phần kinh hãi. Cùng một chiêu thức nhưng sự khắc biệt quá rõ rệt. Lúc trước mới chiến đấu Tên đầu lĩnh có sử dụng chiêu này nhưng không làm gì được gã, không ngờ lần này lực lượng một quyền kia lại mạnh mẽ đến kinh người như vậy.
“Khặc Khặc khặc… đã sợ chưa!”
Tên Đầu lĩnh cười khoái chí khi cảm giác sự tình lúc này của Tần Túc.
Không cho Tần Túc có cơ hội được thở:
“Tiếp ta một chiêu nữa: Bạch Cốt Trảo”
Tên đầu lĩnh nhanh như đạn bắn, hét to lao xuống hướng về Tần Túc đánh xuống, Trảo kia vừa thi triển, tay hắn ngay lập tức chuyển sang bạch hóa đi, cái âm u cái lạnh lẽo như muốn bao trùm trong khoảng không này vậy.
“hừ! đừng quá vênh váo! Tiêu Dao Trích Tinh”
Ngay lập tức Tần Túc cũng hét lên, kiếm khí bắt đầu tỏ ra, gã nhảy lên một bước tung ra một chiêu kiếm quyết mạnh nhất đang có trong tay mình. Kiếm gã theo sau kiếm khí lao lên cùng một hướng tựa muốn giao đấu với trảo kia của tên đầu lĩnh huyết y nhân.
Oanh long long…
Kiếm Khí cùng Cốt Trảo va chạm, phát ra quang mang sáng chói, Linh lực nổ tung kịch liệt hình thành phong bạo thổi quét khắp nơi ở đây.
Một ít tên huyết y nhân thủ hạ chịu không nổi liền một chảy máu thất khiếu mà chết, ngay cả đệ nhị và đệ tam cao thủ của huyết y tặc lẫn thiếu niên vác đao và Lão Bộc đều không cách nào chịu được cùng lúc thoát ly ra xa.
Thế nhưng ngay lúc này kiếm của Tần Túc lại nhanh chóng bị tan vỡ, áp lực quá lớn đè ép lên thanh kiếm. Vô hình chung khiến nó chịu trận.
Sau chiêu này cả hai cùng lúc lui thật xa về phía sau, trong đầu ai cũng đều có suy nghĩ của riếng mình.
Với tên thủ lĩnh hắn nghĩ rằng một kiếm tu một khi mất kiếm chẳng khác gì mọt người bị chặt đứt một cánh tay. Trong nội tâm hắn thầm cười lạnh.
Còn Tần Túc mặc dù kiếm đã vỡ nhưng gã cũng chẳng lo lắng nhiều. bởi hắn còn quyền, với chiêu “liệt hỏa quyền” gã cực kỳ tin tưởng.
“kiếm đã mất vậy thì chết đi: Bạch Cốt Trảo”
“Chưa chắc: Liệt Hỏa Quyền!”
Hai bên một lần nữa lại giáp lá cà giao phong, nhưng lần này thì Tần Túc lại sử dụng nắm đấm của mình.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt...
“Khí kình thật đáng sợ, Đại nhân…” Lão Bộc một bên quan sát lo lắng vô cùng. Lão Thật sự rất muốn lao vào hộ giá nhưng
Cho đến lúc này, mọi người ở đây quan sát đều biết được sự lợi hại của chiêu Bạch Cốt Trảo kia của tên Đầu Lĩnh, tuyệt đối không phải là thứ mà lão có thể đối chiến được, thậm chí còn cản tay cản chân Tần Túc.
Kình Phong quá mạnh nửa trên y phục Diệp Trần đều bị nứt toác, lộ ra phần cơ bắp săn chắc, cường hãn không hợp thói thường.
“Hừ Đại Thành!”
Tần Túc hét lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.