Chương 21: Lão ăn mày
Tà Lão Quái (nguyễn nhạc)
31/03/2019
*Chương 21: Lão Ăn Mày
Tác Giả: Tà Lão Quái*
Một khắc sau, gã dừng chân tại Thủy Ngọc Điếm, dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của tiểu nhị, gã đi thẳng lên lầu.
*“Vị công tử này, ngài muốn bao phòng dùng cơm hay là trực tiếp ở đại đường dùng cơm?” *Tiểu nhị niềm nở hỏi
Gã đáp:
“Đặt một chổ ở đại đường đi!”
“vâng, thế bên kia có chỗ ngồi gần cửa sổ thuận tiện xem phong cảnh,mời công tử sang bên này.”
Tiểu nhị giơ taychỉ chỉ, rồi lanh lẹ chạy đi lấy cái khăn đang vắt trên vai lau lau bàn.
Đặt mông ngồi xuống, Tần Túc nói:
“lấy cho ta đồ ngon nhất ở đây với hai vò rượi đi”
Nghe vậy tên tiểu nhị mừng rỡ như gặp tiên tức tốc chạy vào quầy.
Nhìn ra đường phố đông đúc tấp nập, với vô số hàng quán nhỏ lẻ gã cảm thán:
*“đẹp thật, thân thuộc thật, nhưng người thân thì lại chẳng còn ai!”
*
Hồi tưởng lại những chuyện đã qua, trong lòng Tần Túc vẫn nhói đau lẫn sự bực dọc tức giận.
Chốc Thức ăn đã dọn lên, rượu thịt bát đũa đem lên đầy đủ, cả một bàn thức ăn.
Bập, bập, bập....
Đang ăn cơm, thì bên ngoài cửa sổ ngay trước cửa của Điếm này. Một cuộc chửi rủa bỗng nổi lên.
*“hừ! cút đi lão già, đã nghèo rồi còn đến đây xin xỏ, cơm ăn,…,cút đi lão tử tối chết ta được...xùi xùi” *
Tên tiểu nhị mang đồ ăn lúc nãy cho gã và vài tên khác đang vừa chửi vừa đánh một lão già mặt mày lăm luốc, ăn mặc rách rưới.
Một đám đông tụ tập quanh đó lại vừa chỉ chỉ chỏ chỏ vừa bán tán xôn xao.
Nhìn vậy, Gã liền phi qua ô cửa sổ nhảy xuống chổ đang đánh.
“ồn ào quá rồi đấy!” Tần Túc khó chịu quát
Sau đó gã đi đến quàng tay dìu lên lão giả phóng lên bàn ăn lúc nãy, rồi gã đặt lão xuống bàn ăn:
“Tiểu nhị, lấy cho ta thêm một cái 2 bát và một đôi đũa nữa”
Lúc sau, bát đũa vừa tới, Tần Túc liền vung tay đặt 2 cái bác trước mặt lão, rồi gã bắt đầu mở nắp bình rót cho lão một bát rượu cho mình một bát:
“Lão ăn đi, coi như chấu này ta mời, Kính Lão!”
gã nâng bát rượu lên mời lão. Mặc kệ những ánh mắt dị nghĩ nhìn gã bàn tán.
Lão cũng cầm lấy cái bát lên cùng cụng bát với Tần Túc.
Uống xong bát rượu lão giả ăn như mưa sa bão táp, gã thầm nghĩ:
“có lẽ lâu lắm rồi lão giả này chưa được ăn đây”
Thấy lão ăn cực kỳ hăn say, Tần Túc vung tay gọi tiểu nhị:
“tiểu nhị đâu lấy cho ta thêm 2 vò rượu nữa và một bàn thức ăn như này”
Rồi Tần Túc quay sang nói với lão giả:
“Lão cứ ăn, không cần phải lo, ta có gọi thêm rồi”
*
“đa tạ công tử” *
Đến lúc này lão mới lên tiếng. một âm thanh rất già dặn những cũng rát trải đời có cảm giác cũng như cũng như gã đều đã trải qua một biến cố lớn nào đó trong đời.
Một canh giờ sau, sau khi đã ăn uống no say Tần Túc nhìn lão rồi chợt lấy ra một cái túi da có chứa 20 viên hạ phẩm linh thạch đem cho Lão:
“cái này coi như là quà ta tặng lão, cố gắng sống cho tốt, đừng đi xin ăn như vậy nữa, sau này cũng không phải đi đâu cũng gặp người như ta đâu”
Nói xong gã liền mỉm cười rồi rời bàn đi đến quầy thanh toán. Trả linh thạch cho bữa cơm vừa nãy. Hết tất cả 15 viên hạ phẩm lịnh thạch cộng với việc cho lão giả vừa nãy nữa là hiện tại gã đang có trong tay một ngàn bốn trăm chín mươi viên hạ phẩm linh thạch( 1490).
Rời khỏi Thủy Ngọc Điếm, Tần Túc có qua lại vài cửa hàng nhỏ mua một ít đồ dùng để tập luyện khí như: Thanh Cương thiết, Xích Vẫn Thạch,….
Thế là chấm dứt một ngày dài, tiếp đến gã quyết định trở về Bách Lý Hiên
Nhưng, từ khi rời khỏi Thủy Ngọc Điếm, gã cứ có cảm giác bị ai đó theo dõi, đi theo suốt cả ngày.
Cuối cùng để xác thực, Tần Túc đi lẫn vào đám người gần đó rồi xuyên qua đi thẳng vào một con hẻm nấp ở đó đợi chờ kẻ bám đuôi kia.
Vài khắc sau, một nhân ảnh hơi già nua cũng đi vào con hẻm nơi Tần Túc đang đợi chờ.
Nhân ảnh này cứ lúi húi tìm tìm cái gì đó, bỗng:
“vèo,…xoạt”
Một âm thanh âm thanh xoáy gió vang lên, một nhân ảnh nữa cầm kiếm chĩa vào cổ nhân ảnh già nua kia:
“ngươi là ai sao lại theo dõi ta”
Nhân ảnh cầm kiếm không phải Tần Túc thì còn ai nữa.
“Tiền bối, là lão hủ!” nhân ảnh già nua quay lại. hóa ra là lão ăn mày lúc sáng gã mời ăn
Tần Túc nhíu mày:
“ Lão già! Lão theo ta làm gì!. Nói?... ai sai lão tới đây?”
Âm thanh gã ngày càng bén lạnh hơn.
Tác Giả: Tà Lão Quái*
Một khắc sau, gã dừng chân tại Thủy Ngọc Điếm, dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của tiểu nhị, gã đi thẳng lên lầu.
*“Vị công tử này, ngài muốn bao phòng dùng cơm hay là trực tiếp ở đại đường dùng cơm?” *Tiểu nhị niềm nở hỏi
Gã đáp:
“Đặt một chổ ở đại đường đi!”
“vâng, thế bên kia có chỗ ngồi gần cửa sổ thuận tiện xem phong cảnh,mời công tử sang bên này.”
Tiểu nhị giơ taychỉ chỉ, rồi lanh lẹ chạy đi lấy cái khăn đang vắt trên vai lau lau bàn.
Đặt mông ngồi xuống, Tần Túc nói:
“lấy cho ta đồ ngon nhất ở đây với hai vò rượi đi”
Nghe vậy tên tiểu nhị mừng rỡ như gặp tiên tức tốc chạy vào quầy.
Nhìn ra đường phố đông đúc tấp nập, với vô số hàng quán nhỏ lẻ gã cảm thán:
*“đẹp thật, thân thuộc thật, nhưng người thân thì lại chẳng còn ai!”
*
Hồi tưởng lại những chuyện đã qua, trong lòng Tần Túc vẫn nhói đau lẫn sự bực dọc tức giận.
Chốc Thức ăn đã dọn lên, rượu thịt bát đũa đem lên đầy đủ, cả một bàn thức ăn.
Bập, bập, bập....
Đang ăn cơm, thì bên ngoài cửa sổ ngay trước cửa của Điếm này. Một cuộc chửi rủa bỗng nổi lên.
*“hừ! cút đi lão già, đã nghèo rồi còn đến đây xin xỏ, cơm ăn,…,cút đi lão tử tối chết ta được...xùi xùi” *
Tên tiểu nhị mang đồ ăn lúc nãy cho gã và vài tên khác đang vừa chửi vừa đánh một lão già mặt mày lăm luốc, ăn mặc rách rưới.
Một đám đông tụ tập quanh đó lại vừa chỉ chỉ chỏ chỏ vừa bán tán xôn xao.
Nhìn vậy, Gã liền phi qua ô cửa sổ nhảy xuống chổ đang đánh.
“ồn ào quá rồi đấy!” Tần Túc khó chịu quát
Sau đó gã đi đến quàng tay dìu lên lão giả phóng lên bàn ăn lúc nãy, rồi gã đặt lão xuống bàn ăn:
“Tiểu nhị, lấy cho ta thêm một cái 2 bát và một đôi đũa nữa”
Lúc sau, bát đũa vừa tới, Tần Túc liền vung tay đặt 2 cái bác trước mặt lão, rồi gã bắt đầu mở nắp bình rót cho lão một bát rượu cho mình một bát:
“Lão ăn đi, coi như chấu này ta mời, Kính Lão!”
gã nâng bát rượu lên mời lão. Mặc kệ những ánh mắt dị nghĩ nhìn gã bàn tán.
Lão cũng cầm lấy cái bát lên cùng cụng bát với Tần Túc.
Uống xong bát rượu lão giả ăn như mưa sa bão táp, gã thầm nghĩ:
“có lẽ lâu lắm rồi lão giả này chưa được ăn đây”
Thấy lão ăn cực kỳ hăn say, Tần Túc vung tay gọi tiểu nhị:
“tiểu nhị đâu lấy cho ta thêm 2 vò rượu nữa và một bàn thức ăn như này”
Rồi Tần Túc quay sang nói với lão giả:
“Lão cứ ăn, không cần phải lo, ta có gọi thêm rồi”
*
“đa tạ công tử” *
Đến lúc này lão mới lên tiếng. một âm thanh rất già dặn những cũng rát trải đời có cảm giác cũng như cũng như gã đều đã trải qua một biến cố lớn nào đó trong đời.
Một canh giờ sau, sau khi đã ăn uống no say Tần Túc nhìn lão rồi chợt lấy ra một cái túi da có chứa 20 viên hạ phẩm linh thạch đem cho Lão:
“cái này coi như là quà ta tặng lão, cố gắng sống cho tốt, đừng đi xin ăn như vậy nữa, sau này cũng không phải đi đâu cũng gặp người như ta đâu”
Nói xong gã liền mỉm cười rồi rời bàn đi đến quầy thanh toán. Trả linh thạch cho bữa cơm vừa nãy. Hết tất cả 15 viên hạ phẩm lịnh thạch cộng với việc cho lão giả vừa nãy nữa là hiện tại gã đang có trong tay một ngàn bốn trăm chín mươi viên hạ phẩm linh thạch( 1490).
Rời khỏi Thủy Ngọc Điếm, Tần Túc có qua lại vài cửa hàng nhỏ mua một ít đồ dùng để tập luyện khí như: Thanh Cương thiết, Xích Vẫn Thạch,….
Thế là chấm dứt một ngày dài, tiếp đến gã quyết định trở về Bách Lý Hiên
Nhưng, từ khi rời khỏi Thủy Ngọc Điếm, gã cứ có cảm giác bị ai đó theo dõi, đi theo suốt cả ngày.
Cuối cùng để xác thực, Tần Túc đi lẫn vào đám người gần đó rồi xuyên qua đi thẳng vào một con hẻm nấp ở đó đợi chờ kẻ bám đuôi kia.
Vài khắc sau, một nhân ảnh hơi già nua cũng đi vào con hẻm nơi Tần Túc đang đợi chờ.
Nhân ảnh này cứ lúi húi tìm tìm cái gì đó, bỗng:
“vèo,…xoạt”
Một âm thanh âm thanh xoáy gió vang lên, một nhân ảnh nữa cầm kiếm chĩa vào cổ nhân ảnh già nua kia:
“ngươi là ai sao lại theo dõi ta”
Nhân ảnh cầm kiếm không phải Tần Túc thì còn ai nữa.
“Tiền bối, là lão hủ!” nhân ảnh già nua quay lại. hóa ra là lão ăn mày lúc sáng gã mời ăn
Tần Túc nhíu mày:
“ Lão già! Lão theo ta làm gì!. Nói?... ai sai lão tới đây?”
Âm thanh gã ngày càng bén lạnh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.