Chương 2: Lão già vô dụng
Tà Lão Quái (nguyễn nhạc)
31/03/2019
Chương 2 Lão già vô dụng
Tác Giả: Tà Lão Quái
Vốn đang định rời đi, bỗng gã dừng lại chợt suy nghĩ:
“ấy khoan, Huyết Hỏa trư làm gì có tập tính nội chiến hay tranh giành lãnh thổ, chẳng lẻ….là xuất hiện linh dược nào đó thu hút chúng”
…………………………..
1 canh giờ* sau, một gã thiếu niên vai vác một chiếc bao to bự đứng dửng dưng trước cái một khe vực. ở bên dưới tối om, sau không thấy đáy, sương mù lợn vợn quay lại khắp nơi.
(* 1 canh giờ: bằng 2 giờ đồng hồ đó nha)
“khịt khịt khịt khịt…..” gã ta lắc lư cái đầu như ngửi thấy mùi gì đó.
Bỗng hắn vui mừng thốt lên:
“Xích viêm thảo” một nhành hoa đỏ rực đang bơ vơ mọc trên vách vực.
Hắn liền vội vàng lấy vòng dây thừng phía sau lưng ra. nhìn trái nhìn phải bèn đem thắt vào cột cổ thụ cách đó vài mét. Sau đó hắn buột đầu còn lại vào thân mình rồi nhảy xuống vực
……………
“sắp được sắp được rồi….không AAAA” sợi dây quá ngắn không đủ tầm làm gã phải vươn mình ra để bắt lấy linh thảo. Nào ngờ vừa nắm lấy được linh thảo thì sợi dây bị cọ sát với vách đá nhiều quá đem đứt mẹ nó mất.
……………………
Mấy canh giờ sau, gã thong thả tỉnh lại, đầu có chút đau nhức. Bỗng hắn nhớ lại chuyện trước lúc hắn hôn mê, hắn rùng cả người
Tuy nhiên khi liếc mắt nhìn thấy Xích Viêm thảo đang cầm trong tay thì gã tươi hẳn lên. Gã nghĩ:
“linh thảo đã nằm trong tay… dăm ba cái vết thương này hề hấn gì hehehe”
Tuy gã vốn là người tâm tư thận mật, đầu óc vừa thanh tỉnh, suy nghĩ vô cùng rõ ràng. Nhưng lạ là trước lúc gã hôn mê thùi nhìn như có tia sáng gì đó nhập vào người gã thì phải, điều dó làm gã buồn rầu hết sức.
Nghĩ tới đây, gã vội vàng trầm tĩnh tâm thần, tiến vào trong thức hải của mình.
Vừa tiến vào thức hải, hắn liền ngây dại.
Thức hãi vốn bình thường bỗng dưng xuất hiện đâu ra một biển nước. khắp nơi bao phủ toàn là nước với nước. Xa xa là bóng của một cây cổ thụ to thật to, cao thật cao. Rễ, gốc cây hiển nhiên chìm toàn bộ dưới nước. nhô lên là một cái thân xù sì, già dặn, tán lá tản ra bốn bề.
Trước kia thức hải của gã chỉ là một khoảng không, nào có sinh cơ súc sống bao trùm thế kia…..
Gã ngẩn người đứng tại chỗ, trố mắt hả họng nhìn cảnh vật trước mắt, xa xa vượt quá phạm vi lý giải và sự hiểu biết của gã.
Gã bật tỉnh chạy tới nơi cảu cái cây cổ thụ kia.
Từ cổ thụ, một lão già tóc bạc, râu bạc, gầy gò, ốm yếu mặc đạo bào xanh non đang ngồi trên chiếc ghế tự lắc lư được tạo từ những tán cây, lão một tay đặt trên đùi, một tay chống cằm, vẻ mặt vô cùng hứng thú, khẽ nhìn gã đang chạy tới.
Đợi lúc tới gần, gã nhìn rõ hình dạng lão bào áo xanh non.
Gương mặt già nua.
Mắt đối mắt, mặt đối mặt, một thời gian gã ngẩn người đứng nguyên tại chỗ, không biết nói gì hơn. Gã vốn cũng chỉ là một tiểu tán tu tới mức nghèo rách đáy, khi nào lại gặp ai tiên phong đạo cốt như thế?
"ta tên Thụ." thanh âm khàn khàn già dặn, hứng thú một cách khó tả nhìn vào gã,rồi hỏi ngược lại: "ngươi tên là gì?"
"Tần Túc." Gã ngây ngốc đáp lời.
Tựa hồ chú ý thấy Tần Túc tỉnh lại, Lão thở dài, cũng không có gì vui, vẫn dùng thanh âm già nua: "xem ra ta cần ở đây một thời gian dài, chẳng qua ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ đáp ứng phải không”
“Ngươi là quỷ à?…sao sao lại…” Tần túc khinh hoảng thét lên.
“quỷ? Đúng là tầm nhìn hạn hẹp….lão phu vốn à thụ yêu đấy nhé,vả lại ta cũng không thụ yêu cấp thấp đâu mà là thụ tổ đấy..thụ tổ đấy nha.” lão mỉm cười rồi tỏ vẻ kiêu ngạo ta đây
Rồi lão nói tiếp: “.e..hèm vì một vài lí do đặc biệt nên lão phu hiện chỉ là một linh hồn thể mà thôi… ngươi cũng đừng tưởng rằng ta thích cái thức hải nhỏ bé tí tẹo này”
“A ra là lão chỉ là linh hồn thể…vậy thụ Lão có biết phóng pháp thuật không?”
“không” lão dửng dưng trả lời
“thế lão có biết đoạt xá thân thể không vậy”
“nhiều chuyện! biết đoạt xá ta còn vào thức hãi ngu ngốc này làm gì”
“à ra…cũng chỉ là lão già vô dụng…bốp..bốp này thì ra vẻ này, này thì kiêu ngạo nè, này thì thụ tổ thụ tiết này..bốp..bốp”
Tần Túc nãy giờ nhẫn nhịn sợ lão là cao thủ 1 phương nhưng khi nghe như vậy liền trở mặt đập lão tới tấp
Tác Giả: Tà Lão Quái
Vốn đang định rời đi, bỗng gã dừng lại chợt suy nghĩ:
“ấy khoan, Huyết Hỏa trư làm gì có tập tính nội chiến hay tranh giành lãnh thổ, chẳng lẻ….là xuất hiện linh dược nào đó thu hút chúng”
…………………………..
1 canh giờ* sau, một gã thiếu niên vai vác một chiếc bao to bự đứng dửng dưng trước cái một khe vực. ở bên dưới tối om, sau không thấy đáy, sương mù lợn vợn quay lại khắp nơi.
(* 1 canh giờ: bằng 2 giờ đồng hồ đó nha)
“khịt khịt khịt khịt…..” gã ta lắc lư cái đầu như ngửi thấy mùi gì đó.
Bỗng hắn vui mừng thốt lên:
“Xích viêm thảo” một nhành hoa đỏ rực đang bơ vơ mọc trên vách vực.
Hắn liền vội vàng lấy vòng dây thừng phía sau lưng ra. nhìn trái nhìn phải bèn đem thắt vào cột cổ thụ cách đó vài mét. Sau đó hắn buột đầu còn lại vào thân mình rồi nhảy xuống vực
……………
“sắp được sắp được rồi….không AAAA” sợi dây quá ngắn không đủ tầm làm gã phải vươn mình ra để bắt lấy linh thảo. Nào ngờ vừa nắm lấy được linh thảo thì sợi dây bị cọ sát với vách đá nhiều quá đem đứt mẹ nó mất.
……………………
Mấy canh giờ sau, gã thong thả tỉnh lại, đầu có chút đau nhức. Bỗng hắn nhớ lại chuyện trước lúc hắn hôn mê, hắn rùng cả người
Tuy nhiên khi liếc mắt nhìn thấy Xích Viêm thảo đang cầm trong tay thì gã tươi hẳn lên. Gã nghĩ:
“linh thảo đã nằm trong tay… dăm ba cái vết thương này hề hấn gì hehehe”
Tuy gã vốn là người tâm tư thận mật, đầu óc vừa thanh tỉnh, suy nghĩ vô cùng rõ ràng. Nhưng lạ là trước lúc gã hôn mê thùi nhìn như có tia sáng gì đó nhập vào người gã thì phải, điều dó làm gã buồn rầu hết sức.
Nghĩ tới đây, gã vội vàng trầm tĩnh tâm thần, tiến vào trong thức hải của mình.
Vừa tiến vào thức hải, hắn liền ngây dại.
Thức hãi vốn bình thường bỗng dưng xuất hiện đâu ra một biển nước. khắp nơi bao phủ toàn là nước với nước. Xa xa là bóng của một cây cổ thụ to thật to, cao thật cao. Rễ, gốc cây hiển nhiên chìm toàn bộ dưới nước. nhô lên là một cái thân xù sì, già dặn, tán lá tản ra bốn bề.
Trước kia thức hải của gã chỉ là một khoảng không, nào có sinh cơ súc sống bao trùm thế kia…..
Gã ngẩn người đứng tại chỗ, trố mắt hả họng nhìn cảnh vật trước mắt, xa xa vượt quá phạm vi lý giải và sự hiểu biết của gã.
Gã bật tỉnh chạy tới nơi cảu cái cây cổ thụ kia.
Từ cổ thụ, một lão già tóc bạc, râu bạc, gầy gò, ốm yếu mặc đạo bào xanh non đang ngồi trên chiếc ghế tự lắc lư được tạo từ những tán cây, lão một tay đặt trên đùi, một tay chống cằm, vẻ mặt vô cùng hứng thú, khẽ nhìn gã đang chạy tới.
Đợi lúc tới gần, gã nhìn rõ hình dạng lão bào áo xanh non.
Gương mặt già nua.
Mắt đối mắt, mặt đối mặt, một thời gian gã ngẩn người đứng nguyên tại chỗ, không biết nói gì hơn. Gã vốn cũng chỉ là một tiểu tán tu tới mức nghèo rách đáy, khi nào lại gặp ai tiên phong đạo cốt như thế?
"ta tên Thụ." thanh âm khàn khàn già dặn, hứng thú một cách khó tả nhìn vào gã,rồi hỏi ngược lại: "ngươi tên là gì?"
"Tần Túc." Gã ngây ngốc đáp lời.
Tựa hồ chú ý thấy Tần Túc tỉnh lại, Lão thở dài, cũng không có gì vui, vẫn dùng thanh âm già nua: "xem ra ta cần ở đây một thời gian dài, chẳng qua ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ đáp ứng phải không”
“Ngươi là quỷ à?…sao sao lại…” Tần túc khinh hoảng thét lên.
“quỷ? Đúng là tầm nhìn hạn hẹp….lão phu vốn à thụ yêu đấy nhé,vả lại ta cũng không thụ yêu cấp thấp đâu mà là thụ tổ đấy..thụ tổ đấy nha.” lão mỉm cười rồi tỏ vẻ kiêu ngạo ta đây
Rồi lão nói tiếp: “.e..hèm vì một vài lí do đặc biệt nên lão phu hiện chỉ là một linh hồn thể mà thôi… ngươi cũng đừng tưởng rằng ta thích cái thức hải nhỏ bé tí tẹo này”
“A ra là lão chỉ là linh hồn thể…vậy thụ Lão có biết phóng pháp thuật không?”
“không” lão dửng dưng trả lời
“thế lão có biết đoạt xá thân thể không vậy”
“nhiều chuyện! biết đoạt xá ta còn vào thức hãi ngu ngốc này làm gì”
“à ra…cũng chỉ là lão già vô dụng…bốp..bốp này thì ra vẻ này, này thì kiêu ngạo nè, này thì thụ tổ thụ tiết này..bốp..bốp”
Tần Túc nãy giờ nhẫn nhịn sợ lão là cao thủ 1 phương nhưng khi nghe như vậy liền trở mặt đập lão tới tấp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.