Chương 60: Lôi gia tập kích
Tà Lão Quái (nguyễn nhạc)
24/04/2019
Oanh!
Nhưng khi mấy người Tần Túc ngồi xuống nghĩ ngơi thì bỗng một thứ gì đó ẩn nấp nãy giờ nhanh như tia chớp đánh tới.
Hóa ra đó là một chiêu trảo công của một ngươi nào đó, trông rất thâm độc, trảo chiêu vừa đánh tới không khí như bóp ngẹt lại.
“Liêu Hoa, Thứ Nguyên, coi chừng phía sau!”
Bị tập kích quá bất ngờ, ngoại trừ hét lên thì Lữ Chính Thuần ngay tức khắc khởi động Bảo khí hình khiên phóng về phía sau hai người nhằm chống đỡ trảo công, đồng thời miệng không ngừng hét lớn.
“Khốn kiếp! Là kẻ nào?”
“Ra đây cho lão thân”
Hai người thầm giật mình, hai mắt trừng trọc cả lên, thân hình nhanh chóng bắn lên rừng khỏi phạm vi công kích.
Đồng lượt thi triển ra Hỏa cầu thuật và Băng Chùy thuật. Tuy nhiên đều bị tên vừa thi triển ra trảo công loại bỏ.
Cạt Cạt!
Trảo công kia va chạm với Bảo khí hình khiên vang lên những âm thanh chói tai, chớp nhoáng cả năm người Tần Túc liền đối vai nhanh cẩn thận quan sát.
Sạt! Sạt! Sạt!
Đúng lúc này, ba người khác nữa cũng từ trong bụi rậm phóng ra.
“Há há, Lữ Chính Thuần, lần này ngươi chết chắc rồi?”
Lôi Đức mặc áo đen cũng từ trong bụi rậm thong thả đi ra cười lạnh nhìn Lữ Chính Thuần nói
“Hừ! Lôi Đức”
Lữ Chính Thuần nhìn thấy Lôi Đức bỗng dưng xuất hiện, miệng gằn gừ.
“Lôi gia chủ, xem ra bọn người Lữ gia này cũng có chút thực lực đó a, thương thế, sức lực đã kiệt quệ như vậy rồi mà vẫn còn có thể phản kích đỡ của ta một trảo”
Người vừa rồi mới thi triển ra trảo công ai khác chính là Bạch Mi khách khanh của Lôi gia.
“Mạnh thì cũng có mạnh đấy!...Bất quá thương thay, hôm naychúng đều phải táng thân tại nơi này thôi…hắc hắc hắc”
Tiếng Lôi Đức cười tà vang vọng khắp chốn trong núi rừng.
“Thật không ngờ rằng! Lôi gia các ngươi lại bỉ ổi đến như vậy!”
Đại trưởng lão tức giận gào thét thành lời, hai mắt đỏ thẫm, đến nỗi phun ra cả một ngụm máu.
“Bỉ ổi? Ha ha!”
Đại trưởng lão phía bên Lôi gia nghe thế cười lên thật lớn:
“Là Các ngươi quá ngây thơ mà thôi! Tuy nhiên bỉ ổi như vậy Lôi gia ta lại thích a!”
Lôi Đức nhìn sang đội ngũ của Lữ gia âm trầm suy nghĩ: hiện tại Lôi gia bọn hắn có một Khai Môn cảnh là hắn và 4 người Định Khí Thập Tầng.
Mà Lữ gia thìcũng có một Khai Môn Cảnh và 4 Định Khí Thập tầng, nhưng chiến lực của Lữ gia đã bị hao tổn ít nhất cũng 50% chưa kể hầu hết đều bị thương.
nếu trước kia lôi Đức hắn không cài người của Lôi gia vào đội ngũ của Lữ gia hôm nay, có lẽ cũng có chút hơi rắc rối, nhưng gián điệp của hắn đang ở đây ngay trông đám thân cận nhất với Lữ Chính Thuần thì hôm nay tất cẩ mọi dự liệu đều nằm trong tay hắn hết.
“Cơ mà cũng chẳng sao, chúng ta sẽ cho các ngươi chết một cách nhẹ nhàng từ bi nhất, không đau đớn gì lắm đâu hhahaa”
Chưa dừng lại ở đó, với đám người Lôi gia, chúng đã xem rằng ván bài hôm nay đã thực sự nằm trong sự kiểm soat của chúng, trong lòng bàn tay của chúng hết rồi. Thế nên chúng liên tục ngạo nghễ châm chọc đám người Tần Túc:
“Cũng chưa hết, sắp tới, Lão Thái thượng của Lữ gia các ngươi chắc cũng sắp tọa hóa rồi a!....Địa bàn, vốn liếng của Lữ gia các ngươi chừng ấy bỏ không cũng tiếc a…thôi thì mai sau, Lôi gia ta từ bi đón nhận phát triển giúp các ngươi vậy!”
"AAA...Xắm nữa quên, đợi xử xong các ngươi đem xử luôn con Tử Xích Cự Hạc kia luôn, thuận cả đôi đường Hắc hắc hắc"
“Ha ha! Nói rất hay Đại trưởng lão”
Một đám người Lôi gia cười rộ lên càn rỡ.
“Một lũ ngạo mạn! ngu ngốc!”
Bên trong thức hãi Lão Thụ chứng kiến cảnh này nhếch miệng chê bai trào phúng.
“Tốt rồi! Đừng lãng phí thời gian nữa, động thủ đi!”
Lôi Đức nhìn bốn người của Lôi gia quát lên một tiếng hạ lệnh.
“Hắc hắc…bốn tên còn lại các ngươi tự lo lấy, Lữ Chính Thuần để ta đối phó là được.”
Lời vừa phun ra trong mắt Lôi Đức đã ánh lên một đạo sát cơ, còn bốn người còn lại nhìn nhau:
“Lữ Thứ Nguyên ta sẽ lo, Nhị đệ ngươi đối phó với Lữ Thiên La đi, còn tam đệ ngươi đối phó với Lữ Liêu Hoa đi, Huyền Mi còn lại tên nhãi đấy ngươi xử lý nhanh gọn vào!”
Mắt láo liên nhìn chung quanh thế cục, Đại Trưởng lão của Lôi Gia bắt đầu phân phó đối thú cho từng người.
“Hắc hắc! được được”
Cae bốn người đồng thanh cười tà đáp.
“Nếu đã xong rồi thì….Động thủ”
Lôi Đức xông lên đầu tiên quát.
“Bốn Định Khí Thập Tầng, xem ra phiền toái rồi đây.”
Lữ Chính Thuần trong đầu suy nghĩ nhanh như chớp, lập tức ban hạ lệnh:
“Thứ Nguyên, Liêu Hoa, Thiên La đối phó với đại nhị tam trưởng lão của Lôi gia đi, Ngũ Đức giao cho ta, còn Tần tiên sinh làn này cầu tiên sinh ra tay đối phó giúp ta Bạch Mi, sau này Lữ gia tất có hậu tạ.”
Nhưng khi mấy người Tần Túc ngồi xuống nghĩ ngơi thì bỗng một thứ gì đó ẩn nấp nãy giờ nhanh như tia chớp đánh tới.
Hóa ra đó là một chiêu trảo công của một ngươi nào đó, trông rất thâm độc, trảo chiêu vừa đánh tới không khí như bóp ngẹt lại.
“Liêu Hoa, Thứ Nguyên, coi chừng phía sau!”
Bị tập kích quá bất ngờ, ngoại trừ hét lên thì Lữ Chính Thuần ngay tức khắc khởi động Bảo khí hình khiên phóng về phía sau hai người nhằm chống đỡ trảo công, đồng thời miệng không ngừng hét lớn.
“Khốn kiếp! Là kẻ nào?”
“Ra đây cho lão thân”
Hai người thầm giật mình, hai mắt trừng trọc cả lên, thân hình nhanh chóng bắn lên rừng khỏi phạm vi công kích.
Đồng lượt thi triển ra Hỏa cầu thuật và Băng Chùy thuật. Tuy nhiên đều bị tên vừa thi triển ra trảo công loại bỏ.
Cạt Cạt!
Trảo công kia va chạm với Bảo khí hình khiên vang lên những âm thanh chói tai, chớp nhoáng cả năm người Tần Túc liền đối vai nhanh cẩn thận quan sát.
Sạt! Sạt! Sạt!
Đúng lúc này, ba người khác nữa cũng từ trong bụi rậm phóng ra.
“Há há, Lữ Chính Thuần, lần này ngươi chết chắc rồi?”
Lôi Đức mặc áo đen cũng từ trong bụi rậm thong thả đi ra cười lạnh nhìn Lữ Chính Thuần nói
“Hừ! Lôi Đức”
Lữ Chính Thuần nhìn thấy Lôi Đức bỗng dưng xuất hiện, miệng gằn gừ.
“Lôi gia chủ, xem ra bọn người Lữ gia này cũng có chút thực lực đó a, thương thế, sức lực đã kiệt quệ như vậy rồi mà vẫn còn có thể phản kích đỡ của ta một trảo”
Người vừa rồi mới thi triển ra trảo công ai khác chính là Bạch Mi khách khanh của Lôi gia.
“Mạnh thì cũng có mạnh đấy!...Bất quá thương thay, hôm naychúng đều phải táng thân tại nơi này thôi…hắc hắc hắc”
Tiếng Lôi Đức cười tà vang vọng khắp chốn trong núi rừng.
“Thật không ngờ rằng! Lôi gia các ngươi lại bỉ ổi đến như vậy!”
Đại trưởng lão tức giận gào thét thành lời, hai mắt đỏ thẫm, đến nỗi phun ra cả một ngụm máu.
“Bỉ ổi? Ha ha!”
Đại trưởng lão phía bên Lôi gia nghe thế cười lên thật lớn:
“Là Các ngươi quá ngây thơ mà thôi! Tuy nhiên bỉ ổi như vậy Lôi gia ta lại thích a!”
Lôi Đức nhìn sang đội ngũ của Lữ gia âm trầm suy nghĩ: hiện tại Lôi gia bọn hắn có một Khai Môn cảnh là hắn và 4 người Định Khí Thập Tầng.
Mà Lữ gia thìcũng có một Khai Môn Cảnh và 4 Định Khí Thập tầng, nhưng chiến lực của Lữ gia đã bị hao tổn ít nhất cũng 50% chưa kể hầu hết đều bị thương.
nếu trước kia lôi Đức hắn không cài người của Lôi gia vào đội ngũ của Lữ gia hôm nay, có lẽ cũng có chút hơi rắc rối, nhưng gián điệp của hắn đang ở đây ngay trông đám thân cận nhất với Lữ Chính Thuần thì hôm nay tất cẩ mọi dự liệu đều nằm trong tay hắn hết.
“Cơ mà cũng chẳng sao, chúng ta sẽ cho các ngươi chết một cách nhẹ nhàng từ bi nhất, không đau đớn gì lắm đâu hhahaa”
Chưa dừng lại ở đó, với đám người Lôi gia, chúng đã xem rằng ván bài hôm nay đã thực sự nằm trong sự kiểm soat của chúng, trong lòng bàn tay của chúng hết rồi. Thế nên chúng liên tục ngạo nghễ châm chọc đám người Tần Túc:
“Cũng chưa hết, sắp tới, Lão Thái thượng của Lữ gia các ngươi chắc cũng sắp tọa hóa rồi a!....Địa bàn, vốn liếng của Lữ gia các ngươi chừng ấy bỏ không cũng tiếc a…thôi thì mai sau, Lôi gia ta từ bi đón nhận phát triển giúp các ngươi vậy!”
"AAA...Xắm nữa quên, đợi xử xong các ngươi đem xử luôn con Tử Xích Cự Hạc kia luôn, thuận cả đôi đường Hắc hắc hắc"
“Ha ha! Nói rất hay Đại trưởng lão”
Một đám người Lôi gia cười rộ lên càn rỡ.
“Một lũ ngạo mạn! ngu ngốc!”
Bên trong thức hãi Lão Thụ chứng kiến cảnh này nhếch miệng chê bai trào phúng.
“Tốt rồi! Đừng lãng phí thời gian nữa, động thủ đi!”
Lôi Đức nhìn bốn người của Lôi gia quát lên một tiếng hạ lệnh.
“Hắc hắc…bốn tên còn lại các ngươi tự lo lấy, Lữ Chính Thuần để ta đối phó là được.”
Lời vừa phun ra trong mắt Lôi Đức đã ánh lên một đạo sát cơ, còn bốn người còn lại nhìn nhau:
“Lữ Thứ Nguyên ta sẽ lo, Nhị đệ ngươi đối phó với Lữ Thiên La đi, còn tam đệ ngươi đối phó với Lữ Liêu Hoa đi, Huyền Mi còn lại tên nhãi đấy ngươi xử lý nhanh gọn vào!”
Mắt láo liên nhìn chung quanh thế cục, Đại Trưởng lão của Lôi Gia bắt đầu phân phó đối thú cho từng người.
“Hắc hắc! được được”
Cae bốn người đồng thanh cười tà đáp.
“Nếu đã xong rồi thì….Động thủ”
Lôi Đức xông lên đầu tiên quát.
“Bốn Định Khí Thập Tầng, xem ra phiền toái rồi đây.”
Lữ Chính Thuần trong đầu suy nghĩ nhanh như chớp, lập tức ban hạ lệnh:
“Thứ Nguyên, Liêu Hoa, Thiên La đối phó với đại nhị tam trưởng lão của Lôi gia đi, Ngũ Đức giao cho ta, còn Tần tiên sinh làn này cầu tiên sinh ra tay đối phó giúp ta Bạch Mi, sau này Lữ gia tất có hậu tạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.