Chào Anh Bác Sĩ Tần

Chương 76

Dạ Man

05/02/2020

Edit: melbournje

Sinh hoạt của Lâm Vu biến hóa quá nhiều, ngoại trừ nghỉ, phần lớn thời gian cô đều ở bệnh viện, học tập. Cố gắng của cô đều hiện rõ trong mắt người xung quanh. Nơi nào người liền sẽ có ma sát, có mâu thuẫn. Cùng chỗ làm của Lâm Vu có một bác sĩ Từ, hai người một mực bị so sánh. Đại khái vì cô sau khi tốt nghiệp có thể ở lại bệnh viện, bác sĩ Từ không ít lần cùng Lâm Vu so tài.

Lâm Vu mỗi lần đều không tranh không đoạt, ai muốn thay ca, tìm cô cũng không có vấn đề gì.

Mấy vị lãnh đạo khoa phụ sản tự mình tán dương cô, nhất là chủ nhiệm Mục. Bà là người thanh lãnh cao ngạo, đối với Lâm Vu xác thực đối đãi theo cách khác.

Mùa đông, trời tối đặc biệt nhanh. Năm giờ chiều bên ngoài đã tối đen.

Lâm Vu vừa muốn đi, y tá đưa cho cô một cốc trà sữa. "Người nhà sản phụ tặng."

Lâm Vu cười nhận, trên tay lập tức bị sự ấm áp bao vây. "Đêm nay sẽ có tuyết."

"Đúng vậy. Ngày mai khó mà đi làm đây." Sợ nhất mùa đông, người bị bệnh còn nhiều hơn. "Thật nhanh, bác sĩ Tần đã đi nửa năm. Cô ăn tết ở đây sao?"

Lâm Vu lắc đầu, "Tôi muốn về Tấn thành."

"Thật là buồn nhỉ. Nếu cô ở Mỹ, bác sĩ Tần khẳng định sẽ chăm sóc cho cô."

Lâm Vu cười cười, vô ý thức sờ soạng một chút chiếc nhẫn ở ngón áp út. Từ từ suy nghĩ, tối hôm qua Tử Uyển cùng cô nói —— thân là một người vợ cần phải tự giác.

Tần Hành chưa từng có đề cập qua, để cô đi Mỹ thăm người thân.

Anh ở đó học bận bịu không được, mỗi ngày thời gian ngủ còn ít, các loại bệnh, giải phẫu, Lâm Vu đương nhiên sẽ không vào lúc này đi quấy rầy anh.

Năm mới, Tần Hành chưa có trở về nước.

Hai nhà Tần Lâm cùng nhau đón năm mới, hai đứa bé mặc dù chưa tổ chức hôn lễ, nhà họ Tần đều biết Tần Hành đã lĩnh chứng. Có người thân cũng nghe ngóng bối cảnh nhà Lâm Vu, không khỏi có chút tiếc hận. Mẹ Tần cũng không giải thích.

Thừa dịp năm mới, bà mang theo Lâm Vu tham gia mấy cuộc hội ngộ gia đình.

Advertisement / Quảng cáo

Họ hàng nhìn thấy Lâm Vu xong, rốt cục không cần phải nhiều lời nữa.

Mẹ Tần cẩn thận từng li từng tí che chở, nếu không ai nói là mẹ chồng nàng dâu, mọi người còn tưởng mẹ con ruột.

Mùng sáu, các thân thích đều đến nhà Tần làm khách, trong nhà nhiệt nhiệt nháo nháo.

"A Vu, nếu con cảm thấy nhàm chán, đi đọc sách đi." Mẹ Tần cười yếu ớt, "Đứa nhỏ này so với Tần Hành thông minh hơn, mỗi năm đều được học bổng. Con bé một mình ở thành phố B, chúng tôi đều sợ nó mệt mỏi."

Cô Tần Hành nói: "Thật là lợi hại, về sau hai đứa nó sinh con nhất định rất thông minh."

Chú của Tần Hành khí vị chua, "Tần Hành cùng Lâm Vu khẳng định ở lại thành phố B nhỉ."

Mẹ Tần tựa hồ lơ đễnh: "Ở đâu cũng được, bọn nó vui là được rồi."

Cô họ nói: "Con trai trưởng thành vẫn theo vợ. Vẫn là con gái thì tốt."

Mẹ Tần nhìn một chút, cũng không tức giận.

Lâm Vu nhàn nhạt cười một tiếng, "Mẹ, con đi pha trà."

Mẹ Tần vỗ vỗ tay của cô, "Không cần. Con đi mau đi. Đúng, ngày mai con không phải muốn đến nhà Chu sao? Quà mẹ đã chuẩn bị xong."

Lâm Vu gật gật đầu, trở về phòng. Căn phòng ngủ này là phòng của Tần Hành, một mực không có thay đổi.

Tần Hành từ nhỏ đến lớn rất nhiều thứ đều bày ở căn phòng này.

Cô đi đến trước tủ sách, ánh mắt chậm rãi đảo qua những cuốn sách kia. Đột nhiên ánh mắt của cô rơi vào một quyển sách.

Kia là...

Con mắt của cô trong nháy mắt sáng lên, lấy xuống xem xét, quả nhiên là một cuốn tiểu thuyết. Lúc trước Khương Hiểu mãnh liệt đề cử « nhìn quanh sinh huy ».

Sách rất mới, lại có vết tích.

Tờ thứ nhất còn có chữ ký tác giả.

Lâm Vu nhẹ nhàng lật vài tờ, một tờ giấy rớt xuống, nhẹ nhàng bay xuống trên sàn nhà.

Cô khom lưng nhặt lên, giấy đã ố vàng, phía trên là chữ viết quen thuộc ——

Lâm Vu...

Chỉ có tên của cô.

Lâm Vu nghiêm túc đếm, hết thảy 12 cái.

Buổi chiều đó, cô một mình trong phòng, đọc hết cuốn tiểu thuyết kia.

Nhân vật nam chính cùng nữ chính ước định gặp nhau ở đại học T. Đọc đến đây, Lâm Vu rốt cuộc hiểu rõ.

Lúc trước Tần Hành cùng cô nói hẹn gặp nhau ở đại học B, thì ra là mượn sáng tác của người ta.

Lâm Vu nhìn đồng hồ, bên Mỹ lúc này đúng là sáng sớm. Cô call video.



Một lát sau nhận máy.

Gương mặt Tần Hành xuất hiện ở trên màn hình, anh vừa mới rửa mặt xong, thái dương còn có giọt nước, khí khái hào hùng mười phần.

"Sao sáng sớm đã call video rồi? Nhớ anh hả?"

Lâm Vu ngậm lấy ý cười, "Tần Hành, em phát hiện trên kệ sách của anh có một cuốn tiểu thuyết."

"Tiếu thuyết gì?" Nhiều sách như vậy anh đã không nhớ rõ.

Lâm Vu giơ sách lên.

Tần Hành giật mình, "Sách của Khương Hiểu không phải bị thầy Hách tịch thu sao, lúc đầu định đưa cho cậu ấy."

Lâm Vu: "Là bản có chữ ký."

Tần Hành sửng sốt một chút, "Giả. Là anh bắt chước."

Lâm Vu cười, "Anh đến mức này luôn hả!"

Tần Hành mặt mày cũng mang theo ý cười, "Em có nhặt được thứ gì hay không?"

"Cái gì?" Cô làm bộ không biết.

Tần Hành mím mím khóe miệng, "Một tờ giấy! Lúc đầu định viết thư cho em, có đoạn thời gian chúng ta cãi nhau. Về sau anh nghĩ, anh tại sao phải tốn sức lấy lòng em! Lại nói chuyện kia anh cũng không sai."

Chuyện kia Lâm Vu biết rõ, "Không nói với anh đâu."

Tần Hành mắt nhìn thời gian trôi nhanh. Anh có chút bất đắc dĩ, "Dứt khoát còn nửa năm. Chờ anh!"

Lâm Vu cười gật gật đầu.

Tần Hành ở nước ngoài một năm, học tập suốt. Lúc anh đến Colombia, tham gia hoạt động du học sinh bên đó, tự nhiên cũng có người tỏ tình. Con gái nước ngoài thoáng hơn con gái trong nước nhiều, các phương diện điều kiện của anh lại tốt, người theo đuổi không ít.

Ngay từ đầu, anh sẽ giải thích: "Tôi đã kết hôn." Về sau có người nghi ngờ, Tần Hành lấy ra ảnh chụp chung cùng Lâm Vu, "Vợ của tôi, cô ấy cũng là bác sĩ. Sau khi về nước, đợi cô ấy tốt nghiệp chúng tôi liền cử hành hôn lễ." Không phải anh tốt tính, đại khái anh nghĩ đắc ý một chút.

Nửa năm sau.

Tần Hành về nước, ba mẹ anh đều đến thành phố B, người một nhà đều là tới tham gia lễ tốt nghiệp của anh.

Ngày ấy, Lâm Vu đến sân bay đón. Ông bà Tần tự dưng làm bóng đèn.

Advertisement / Quảng cáo

Biển người ở sân bay, ánh mắt cô không hề chớp nhìn ở lối ra, cho đến khi một hình bóng quen thuộc chậm rãi đi tưới. Con mắt của cô nóng lên.

Tần Hành nhanh chân tiến đến, dùng sức ôm lấy cô. "A Vu, anh về rồi."

Một năm, hơn ba trăm ngày cả ngày lẫn đêm, thật không dễ.

Lâm Vu tựa ở đầu vai của anh, thanh âm khàn khàn, "Tần Hành, em rất nhớ anh." Cô ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói. Cô xưa nay không ở trong điện thoại nói lời như vậy, cũng chỉ có lúc này, cô mới nói ra tình cảm của mình.

Tần Hành kéo lấy cằm của cô, hôn thật sâu.

Môi cuốn lấy nhau, anh tham lam nếm hương vị của cô. Ở Mỹ, mỗi ngày anh đều nghĩ đến cô.

Hiện tại rốt cuộc đã trở về.

Tần Hành đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ học tập trong lần du học này. Các giáo viên cũng đều biết, viện y học ở Columbia cũng định giữ Tần Hành ở Mỹ. Tất cả mọi người cũng có mấy phần hiếu kì, vì cái gì mà cuối cùng anh lại cự tuyệt. Không phải là ai cũng từ chối được sự mê hoặc này.

Về sau nhân viên nhà trường tìm anh làm phát biểu tốt nghiệp, có vị phó viện trưởng hỏi anh vấn đề này. "Vì cái gì từ bỏ ở lại Mỹ?"

Tần Hành một mặt lạnh nhạt, "Tôi nghĩ cho vợ tôi."

Mấy vị giáo sư khóe mắt kéo ra.

Quên đi, quốc gia bồi dưỡng được bác sĩ không dễ dàng, bỏ ra nhiều tinh lực như vậy, anh lại có thể trở về thì tốt bao nhiêu. Xứng đáng được quốc gia bồi dưỡng!

Buổi lễ tốt nghiệp ngày ấy, ông bà Tần có mặt, Lâm Vu làm người nhà, cũng tới trường học.

Mẹ Tần giơ máy ảnh, "A Vu, chồng con tuyệt như thế đó! Có phải trong lòng rất kiêu ngạo không?"

Ba Tần: "..."

Lâm Vu uốn lên khóe miệng: "Đúng vậy, anh ấy rất tuyệt!"

Tần Hành hiện đang ở trên đài, tự nhiên hào phóng, "Tôi thật cao hứng khi có thể đại diện cho học sinh tốt nghiệp để phát biểu. Học ở nơi này bảy năm, thời gian vui vẻ nhất có lẽ là năm hai, bởi vì bạn hồi cấp 3 của tôi trở thành đàn em của tôi."

Dưới đài truyền đến một trận cười.

"Rất nhiều người hỏi qua tôi, từ bỏ toán học, có tiếc hay không? Có lẽ cậu sẽ trở thành nhà số học hay gì gì đó! Hôm nay tôi ở chỗ này nói cho mọi người biết, tôi chưa hề hối hận. Ngược lại, tôi rất thích sự lựa chọn của mình. Cảm ơn các giáo viên ở trường học đã dạy bảo, cảm ơn cha mẹ của tôi, bọn họ luôn ủng hộ quyết định của tôi, cảm ơn —— vợ của tôi, Lâm Vu."

"Ô —— ô ——" tiếng vỗ tay, tiếng kêu vang vọng.

"Bởi vì cô ấy, tôi mới nhận thức được ý nghĩa của cuộc sống. Bởi vì cô ấy, tôi cố gắng trở nên tốt hơn. Bởi vì cô ấy, tôi hiểu rõ trọng trách của nghề bác sĩ này." Tần Hành nhìn dưới đài, ánh mắt như lửa.

Lâm Vu cắn góc môi, lộ ra nụ cười xán lạn, trong mắt lóe ra ánh sáng.

Tần Hành, em cũng rất cảm ơn khi đã gặp được anh!



Mẹ Tần lắc đầu, "Mẹ vẫn cho là Tần Hành EQ thấp, sẽ không nói lời tâm tình, sẽ không dỗ dành con gái, nên có chút lo lắng. Hôm nay mẹ xem như thấy được. Cái gì gọi là trò giỏi hơn thầy!"

Ô

ng Tần lắc đầu, "Gen di truyền tốt."

Buổi lễ tốt nghiệp hôm đó, bài phát biểu này được lan truyền rất rộng. Thẳng cho đến rất nhiều năm sau, còn có người sẽ nghĩ đến những lời này, lời phát biểu thuần thúy mà động lòng người.

Tần Hành sau khi tốt nghiệp, ở tại bệnh viện nhân dân ngoại khoa.

Một năm sau, Lâm Vu tốt nghiệp tiến sĩ. Lần này, tham gia buổi lễ tốt nghiệp của Lâm Vu liền có thêm. Tần Hành đem mẹ Lâm, cùng bà cũng đến.

Cũng như anh, Lâm Vu cũng đại diện học sinh ưu tú đứng lên phát biểu. "Tôi rất may mắn, có thể từ trong núi lên đây học. Các thầy cô đều nói tôi thông minh, có cố gắng, nhưng tôi biết rõ, là do tôi may mắn, không thể không thiếu đi những lời động viên và an ủi của mọi người đã trợ giúp tôi, trường học, giáo viên, bạn học... Cuộc đời còn rất dài, vì vậy, tôi sẽ đem những gì đã học được đi giúp thế giới này."

Tám năm, tốt nghiệp. Đoạn đường này, mỗi người cũng không dễ dàng.

Bọn họ dưới ánh mặt trời lại một lần nữa tuyên thệ:

Tôi nguyện vọng hiến thân cho Y học, yêu tổ quốc, trung với dân, tuân thủ nghiêm ngặt y đức, tôn sư thủ kỷ, khắc khổ nghiên cứu, chăm chỉ không ngừng, đã tốt phải tốt hơn, phát triển toàn diện.

Tôi quyết tâm dốc hết toàn lực giúp dân trừ đau, ai cũng khỏe mạnh, giữ gìn sự thanh khiết của Y học, chăm sóc người bị thương, không chối từ gian khổ, chấp nhất truy cầu, vì sự nghiệp Y học của tổ quốc được phát triển cùng nhân loại, thể xác lẫn tinh thần khỏe mạnh phấn đấu cả đời.

Mẹ Lâm nhẹ nhàng lau nước mắt, bà nhìn qua bầu trời xanh thẳm. "Ô Trạch, ông thấy không? Con gái của chúng ta, tốt nghiệp đại học B rồi đó."

Mẹ Tần đưa một tờ khăn giấy cho bà.

Hai người mẹ này đều tràn đầy cảm động.

Lâm Vu tốt nghiệp xong, Tần Hành thương lượng với cô, hai người cuối cùng quyết định về Tấn thành. Các lãnh đạo cũng cải cách tư tưởng cho hai người rồi, nhưng không thành.

Chủ nhiệm Mục cùng Lâm Vu nói chuyện thật lâu. Lần đầu tiên bà cùng người khác nói chuyện của chính mình. "Lâm Vu, em rất giống tôi lúc còn trẻ. Cố gắng, nghiêm túc, yêu nghề nghiệp. Nghề này, cũng chỉ có chính chúng ta biết nó bạc như nào. Là con gái còn khổ hơn nữa, từ đầu đến cuối phải lo cho gia đình. Trở về, có người nhà hỗ trợ, em mới có thể đem tinh lực vùi đầu vào công việc. Tôi lúc lớn cũng như em vậy, liền đem mọi chuyện nghĩ quá dễ dàng. Cho nên tôi cùng chồng trước mới càng chạy càng xa."

Lâm Vu kinh ngạc: "Chủ nhiệm —— "

Chủ nhiệm Mục cười cười, "Bác sĩ Tần là người tốt đấy. Mặc kệ ở đâu, đều phải cố lên!"

Lâm Vu thần sắc trịnh trọng, "Em hiểu rồi."

Ba mẹ Tần nghe chuyện họ về đây, đáy lòng cao hứng không thôi. Bọn họ trước đó cũng có chút lo lắng, hai người đều học y, về sau sinh con, bận rộn phải làm sao bây giờ?

Về Tấn Thành là tốt nhất. Nhưng bọn họ cũng nghĩ cho con cái, dù sao ở thành phố B thì các phương diện phát triển đều tốt hơn so với Tấn Thành.

Tháng bảy, Lâm Vu cùng Tần Hành đến bệnh viện nhân dân J. Ngay lúc đó, hôn lễ của hai người cũng chưa tính xong. May là, có mẹ Tần ở đây, hai người này cũng không cần quá quan tâm.

Nhưng mà đúng mà công việc về sau của hai người rất bận. Cũng may nửa năm trước Tần Hành cùng Lâm Vu đã đi Thanh Đảo chụp ảnh cưới, mỗi một tấm hình đều xinh đẹp không chịu được. Mẹ Tần cố ý in mấy tấm treo ở trong nhà.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tần Hành, hai người chụp ảnh cưới bằng trang phục của người Miêu.

Tối hôm đó, hai người ở thư phòng viết thiếp mời. Dưới ánh đèn mờ nhạt, Tần Hành ngồi trên ghế, "Viết cho cả nhà chú Thẩm nữa đi."

Advertisement / Quảng cáo

Lâm Vu nhìn qua.

Tần Hành: "Thẩm Nghi Hành với Thẩm Nghi Đình chúng ta nhắn tin."

Lâm Vu nháy mắt mấy cái: "Vậy em gửi tin nhắn cho anh Nghi Hành."

Tần Hành đưa tay đưa ôm cô kéo lên trên đùi của mình, anh hiện tại cũng sẽ không ăn dấm linh tinh nữa. "Hoa đồng để Mộ Mộ làm?"

Lâm Vu không có ý kiến.

Tần Hành bỗng nhiên cười một tiếng.

Lâm Vu nghiêng đầu, "Thế nào?"

Tần Hành để tay trên bụng của cô, "Em nói chúng ta bao giờ sẽ có con?" Cả tháng bảy về sau, hai người sẽ rất bận, như vậy anh sẽ không có biện pháp.

Sang năm hai người đã hai bảy tuổi, rất nhiều người đều nói, hai người bọn họ quá nhanh.

Kỳ thật nơi nào nhanh?

Tính ra từ hồi cấp ba, đã mười hai năm.

Lâm Vu nghĩ nghĩ, "Sau một tuần lễ nữa là biết."

Tần Hành hôn cổ của cô, "A Vu, anh hi vọng là con gái, tên sẽ đặt là Tần Y."

"Y trong nghĩa gì?"

"Từ số không đến một."

"Một hai ba bốn năm sáu một? Tần Nhất?" Lâm Vu niệm niệm, "Cái tên này vô cùng... Đơn giản."

"Gần nhau gắn bó." Tần Hành cười, "Tần Nhất, Tần Y." Anh cầm tay của cô, đầu ngón tay ở trên bàn sách viết xuống chữ này.

Một bút một nét viết xuống - Y.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chào Anh Bác Sĩ Tần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook