Chương 13:
Lan Phương ( Bí )
27/08/2021
“Cái giẻ rách ấy ai tặng cậu chắc cũng bị vấn đề thần kinh nhỉ?”
*Đùng!
Tôi nghe được tiếng lòng của Khôi đổ sụp, ánh mắt uỷ khuất. Nhìn sang Mai đang ngơ ngác. Còn Luân đang định mở miệng nói tiếp thì tôi đã nhanh chóng dùng tay bịt lấy miệng cậu.
“Tên này sáng khó chịu, nên bà đừng để ý nha. Hỏi thẳng vậy ngại quá hoá thẹn ấy”
Mai như đã hiểu, gật đầu, sau đó ôm chiếc khăn tay vào lòng, cười tươi.
“Tôi thích lắm”
Sau khi đã chắc Khôi đã hồi phục lại tâm trạng vui vẻ, tôi mới kéo tay Luân quay lên, buông cậu ta ra. Luân nhìn tôi ngơ ngác.
Sau đó Luân lấy trong bìa ra hộp thuốc an thần lúc trước. Cậu định uống một viên thì bị tôi ngăn lại.
“Cậu không được uống nữa”
Luân khó chịu, đẩy tay tôi ra. Cậu ấy cắn viên thuốc trên răng, tìm kiếm chai nước để uống. Tôi vội quá xông đến cướp viên thuốc trên miệng của Luân bằng miệng chính mình. Đúng rồi, các cậu không đọc nhầm đâu, bằng miệng đó!
Nhưng mà tôi chỉ sượt qua, dùng răng cướp lại. Chưa hề chạm môi, chỉ khá gần thôi. Thế mà Luân lại mở to mắt nhìn tôi như bất ngờ lắm, cậu đẩy tôi ra và hét lên.
“Cậu làm cái gì vậy?!”
Thậm chí là Luân đứng dậy luôn. Tôi không ngại thì Luân ngại làm gì? Tôi đã hôn cậu ta đâu?
Cô Nga chủ nhiệm đứng ở trên bục cũng giật mình nhìn tôi và Luân. Cô khá khó chịu vì bị cắt ngang bài giảng, lớn tiếng hỏi.
“Em làm gì vậy Luân?”
Thấy tình hình không ổn, tôi vội kéo áo Luân xuống. Cô Nga mới khó chịu quay đi.
Tôi lay lay tay của Luân, giận thật à? Nhỏ nhen thế?
“Luân, giận à?”
“Luânnnnn”
“Luân ơi, Luân ơi”
Luân không để ý tôi nữa, cậu ta tập trung viết bài và nghe giảng mặc kệ tôi có quấy phá ha gì cũng không phản ứng luôn. Tôi quyết định ngồi yên mà học.
Cuối giờ cô Nga mới cho mọi người nghỉ một chút rồi ra chơi. Tôi thấy Luân bắt đầu lại chìm vào giấc ngủ thì vội kéo cậu lại.
“Luân này, cái này là thuốc ngủ đúng không?”
Luân giật mình nhìn tôi.
“Tại sao cậu lại uống? Cậu lạm dụng nó sẽ ảnh hưởng đến tính mạng ấy”
Luân giật hộp thuốc ngủ trên tay tôi. Im lặng.
“Nếu cậu không trả lời..”
Tôi giật lại hộp thuốc ngủ, mở nắp định đổ hết nguyên hộp vào miệng thì Luân kịp thời nhào đến, đánh vào tay tôi khiến hộp thuốc rớt xuống đất, ghế mất thăng bằng, tôi và Luân té xuống đất.
“Oahhhhh cậu với Luân làm gì ấy?”
Mọi người bu quanh lại trầm trồ, tôi giật mình thấy tay của Luân đang đỡ đầu mình, cậu ta nằm lên người tôi luôn.
“Cơm chó ban ngày hả ta ơi”
“Không ngờ lớp ta lại có couple mới ấy nha”
Luân vội vàng đứng dậy, chắc giận lắm nên bỏ ra ngoài luôn. Chắc tôi lại giỡn quá trớn rồi.
“Minh Lan 10a1 đâu, ra đây chị biểu”
Wtf? Ai dám kêu tên tôi thế? Lại xưng chị. Tôi lồm cồm ngồi dậy, chỉnh sửa áo quần, tóc tai xong bước ra khỏi lớp. Các bạn trong lớp cũng vây quanh hóng chuyện.
Tôi vừa bước ra thì đã bị nguyên ly sting hất vào mặt. Tôi giật mình suýt thì chửi thề luôn ấy. Tôi cố gắng mở mắt ra, là Ngọc Như?! Chị họ của tôi. Xung quanh là các chị khối trên.
“Mày quyến rũ Quân của tao à?!”
“Hả?!”
*Bốp!
Tôi còn ngáo ngơ thì đã bị ăn cái tát trời mẹ nó giáng. Tôi hít thở thật sâu, cố gắng bình tình nhất có thể.
“Sao? Chị nói gì?”
“Bạn tao thấy mày nói chuyện với Quân, đúng không?”
Mấy người khác phụ hoạ theo, gật đầu liên lịa. Tức cười thật. Tôi định nhào đến thì có bóng nào đó lướt qua trực tiếp đá thẳng vào người của Như khiến cô ta lùi lại sau.
“Cái *** má mày dám ăn hiếp bạn tao à?”
“Mai?!”
Đúng rồi, Mai xông đến như vị thần luôn, tôi còn giật mình hơn. Thế là Như bị kích thích lao đến nắm đầu Mai, Mai cũng không dừa chơi tới bến.
“Mày là ai?”
“Tao là bà nội mày!!!”
Tôi chưa kịp nhảy vào can thì tên điên nào đã lướt qua tôi, trực tiếp chạy đến hai đứa đang quánh lộn, ôm eo Mai kéo ra. Khôi khá cao, khoảng 1m8 còn Mai vỏn vẹn 1m5 nên cậu ta kéo Mai về khiến Mai như bị nhấc bổng lên không trung.
“Mai, dừng lại”
“Buông tôi raaaa, con này dám ăn hiếp Lan thì xác định nha”
“Mai, cậu bị thương giờ đó!!”
Mà tướng con Mai nó nhỏ nhưng vẫn không tha ta. Mặc dù bị ôm lại nhưng Mai vẫn cố đạp chân đấm đá. Chị Như thì đầu tóc rối bù. Nhìn thấy tôi thì tính xông đến đưa tay tát tôi nữa, hôm nay tôi như bù nhìn vậy đó vì có tên nào đó lại đột nhiên xuất hiện, chụp lấy tay Như
“Luân..?”
“Lan, nhìn cậu thật thảm hại đó, lại đứng yên cho bị đánh thế này”
*Đùng!
Tôi nghe được tiếng lòng của Khôi đổ sụp, ánh mắt uỷ khuất. Nhìn sang Mai đang ngơ ngác. Còn Luân đang định mở miệng nói tiếp thì tôi đã nhanh chóng dùng tay bịt lấy miệng cậu.
“Tên này sáng khó chịu, nên bà đừng để ý nha. Hỏi thẳng vậy ngại quá hoá thẹn ấy”
Mai như đã hiểu, gật đầu, sau đó ôm chiếc khăn tay vào lòng, cười tươi.
“Tôi thích lắm”
Sau khi đã chắc Khôi đã hồi phục lại tâm trạng vui vẻ, tôi mới kéo tay Luân quay lên, buông cậu ta ra. Luân nhìn tôi ngơ ngác.
Sau đó Luân lấy trong bìa ra hộp thuốc an thần lúc trước. Cậu định uống một viên thì bị tôi ngăn lại.
“Cậu không được uống nữa”
Luân khó chịu, đẩy tay tôi ra. Cậu ấy cắn viên thuốc trên răng, tìm kiếm chai nước để uống. Tôi vội quá xông đến cướp viên thuốc trên miệng của Luân bằng miệng chính mình. Đúng rồi, các cậu không đọc nhầm đâu, bằng miệng đó!
Nhưng mà tôi chỉ sượt qua, dùng răng cướp lại. Chưa hề chạm môi, chỉ khá gần thôi. Thế mà Luân lại mở to mắt nhìn tôi như bất ngờ lắm, cậu đẩy tôi ra và hét lên.
“Cậu làm cái gì vậy?!”
Thậm chí là Luân đứng dậy luôn. Tôi không ngại thì Luân ngại làm gì? Tôi đã hôn cậu ta đâu?
Cô Nga chủ nhiệm đứng ở trên bục cũng giật mình nhìn tôi và Luân. Cô khá khó chịu vì bị cắt ngang bài giảng, lớn tiếng hỏi.
“Em làm gì vậy Luân?”
Thấy tình hình không ổn, tôi vội kéo áo Luân xuống. Cô Nga mới khó chịu quay đi.
Tôi lay lay tay của Luân, giận thật à? Nhỏ nhen thế?
“Luân, giận à?”
“Luânnnnn”
“Luân ơi, Luân ơi”
Luân không để ý tôi nữa, cậu ta tập trung viết bài và nghe giảng mặc kệ tôi có quấy phá ha gì cũng không phản ứng luôn. Tôi quyết định ngồi yên mà học.
Cuối giờ cô Nga mới cho mọi người nghỉ một chút rồi ra chơi. Tôi thấy Luân bắt đầu lại chìm vào giấc ngủ thì vội kéo cậu lại.
“Luân này, cái này là thuốc ngủ đúng không?”
Luân giật mình nhìn tôi.
“Tại sao cậu lại uống? Cậu lạm dụng nó sẽ ảnh hưởng đến tính mạng ấy”
Luân giật hộp thuốc ngủ trên tay tôi. Im lặng.
“Nếu cậu không trả lời..”
Tôi giật lại hộp thuốc ngủ, mở nắp định đổ hết nguyên hộp vào miệng thì Luân kịp thời nhào đến, đánh vào tay tôi khiến hộp thuốc rớt xuống đất, ghế mất thăng bằng, tôi và Luân té xuống đất.
“Oahhhhh cậu với Luân làm gì ấy?”
Mọi người bu quanh lại trầm trồ, tôi giật mình thấy tay của Luân đang đỡ đầu mình, cậu ta nằm lên người tôi luôn.
“Cơm chó ban ngày hả ta ơi”
“Không ngờ lớp ta lại có couple mới ấy nha”
Luân vội vàng đứng dậy, chắc giận lắm nên bỏ ra ngoài luôn. Chắc tôi lại giỡn quá trớn rồi.
“Minh Lan 10a1 đâu, ra đây chị biểu”
Wtf? Ai dám kêu tên tôi thế? Lại xưng chị. Tôi lồm cồm ngồi dậy, chỉnh sửa áo quần, tóc tai xong bước ra khỏi lớp. Các bạn trong lớp cũng vây quanh hóng chuyện.
Tôi vừa bước ra thì đã bị nguyên ly sting hất vào mặt. Tôi giật mình suýt thì chửi thề luôn ấy. Tôi cố gắng mở mắt ra, là Ngọc Như?! Chị họ của tôi. Xung quanh là các chị khối trên.
“Mày quyến rũ Quân của tao à?!”
“Hả?!”
*Bốp!
Tôi còn ngáo ngơ thì đã bị ăn cái tát trời mẹ nó giáng. Tôi hít thở thật sâu, cố gắng bình tình nhất có thể.
“Sao? Chị nói gì?”
“Bạn tao thấy mày nói chuyện với Quân, đúng không?”
Mấy người khác phụ hoạ theo, gật đầu liên lịa. Tức cười thật. Tôi định nhào đến thì có bóng nào đó lướt qua trực tiếp đá thẳng vào người của Như khiến cô ta lùi lại sau.
“Cái *** má mày dám ăn hiếp bạn tao à?”
“Mai?!”
Đúng rồi, Mai xông đến như vị thần luôn, tôi còn giật mình hơn. Thế là Như bị kích thích lao đến nắm đầu Mai, Mai cũng không dừa chơi tới bến.
“Mày là ai?”
“Tao là bà nội mày!!!”
Tôi chưa kịp nhảy vào can thì tên điên nào đã lướt qua tôi, trực tiếp chạy đến hai đứa đang quánh lộn, ôm eo Mai kéo ra. Khôi khá cao, khoảng 1m8 còn Mai vỏn vẹn 1m5 nên cậu ta kéo Mai về khiến Mai như bị nhấc bổng lên không trung.
“Mai, dừng lại”
“Buông tôi raaaa, con này dám ăn hiếp Lan thì xác định nha”
“Mai, cậu bị thương giờ đó!!”
Mà tướng con Mai nó nhỏ nhưng vẫn không tha ta. Mặc dù bị ôm lại nhưng Mai vẫn cố đạp chân đấm đá. Chị Như thì đầu tóc rối bù. Nhìn thấy tôi thì tính xông đến đưa tay tát tôi nữa, hôm nay tôi như bù nhìn vậy đó vì có tên nào đó lại đột nhiên xuất hiện, chụp lấy tay Như
“Luân..?”
“Lan, nhìn cậu thật thảm hại đó, lại đứng yên cho bị đánh thế này”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.