Chương 16:
Lan Phương ( Bí )
29/08/2021
“Tôi đùa đấy, đừng tin”
Có vẻ hôm nay tâm trạng của Luân khá tốt, cậu ta cứ cười mãi, nhưng tôi lại sợ nụ cười ấy lại biến mất giống như lần trước khi Luân tặng con chó cho tôi. Nhất định không được để Luân khó chịu mới được.
“Cậu cứ đùa đi, tôi đi mua đồ”
Tôi không quan tâm Luân nữa. Tối nay sẽ có hội trại dành cho các anh chị lớp 11,12 sau khi tiết mục biểu diễn thời trang xong thì chúng tôi sẽ ra về. Cô Nga mong tôi sẽ ở lại vào buổi trưa để hoàn thành nốt trang phục.
Bây giờ cũng gần 8h sáng, đa số thì đang làm trại, lớp tôi thì tham gia lễ hội ẩm thực nên đang ráo riết chuẩn bị, số ít thì làm lồng đèn, ai cũng khá rộn.
Thế mà có cái tên nào ấy lại bám theo tôi như một cái đuôi. Tôi đi đâu, mua gì cậu ta cũng theo đó. Lại còn bắt tôi chở đi nữa, đáng ghét.
“Sao cậu không ở lại trường đi Luân?”
“Không thích”
“Đi theo tôi làm gì, nắng lắm”
“Giờ thì hết nắng”
Không nói không rằng, Luân ném vào người tôi cái áo khoác của cậu. Sau đó ngang nhiên bước vào siêu thị. Haiz, tên điên này!
Nhưng Luân đi theo cũng khá tốt ấy, cậu ta đẩy xe đồ giúp tôi còn tôi thì lựa các vật liệu cần, tôi phải thiết kế cho Mai một bộ lộng lẫy nhất có thể. Và...
“Luân, cậu rảnh không?”
Tôi đột nhiên quay lại nhìn Luân. Cậu ta cũng gật đầu.
“Thế thì làm người hộ tống cho Tuyết Mai nhé?”
“Không thích”
Luân đang vui vẻ thì nụ cười bị tắt nghẹn đi. Lại chưng vẻ mặt khó chịu ấy. Nếu được thì đã cho Khôi làm rồi, nhưng khổ là Khôi đã tham gia lúc sáng nên không thể đo các vòng, còn Mai thì body khá giống tôi, trừ chiều cao.
“Luân à, chúng ta là bạn bè cùng bàn, không giúp nhau được sao?”
Tôi nắm lấy tay của Luân lay lay năn nỉ. Cậu ta cũng không phản ứng gì.
“Luân à~ cậu nỡ từ chối vậy à~?”
“Cậu chủ nhỏ...”
“Cậu Luân nhỏ nhắn...”
Luân nhìn tôi, thở dài sau đó gật đầu. Tôi thì vui mừng quá nên đã nhảy đến ôm Luân nhưng bị cậu ta phũ nặng nề, Luân đẩy tôi ra.
“Cậu điên à?”
“Xì, ôm miếng mà keo thế?”
Và khi đó tôi không biết rằng, tai của Luân đang đỏ lên..
[...]
“Chị Như, làm ơn thả em ra đi mà!!!”
“Thứ bần hèn như mày chỉ nên ở trong đó thôi”
“Làm ơn, chỗ này đáng sợ lắm..”
Cơ thể tôi bị ướt sũng. Nơi tôi đang đứng thì một màu đen tối, chỉ duy nhất có một cách cửa ra vào và cũng bị khoá chặt.
Bên ngoài nhạc đang rất lớn, chỉ mình chị Như có thể nghe tiếng kêu cứu của tôi. Chị là người đã nhốt tôi vào trong phòng này, thật đáng sợ, lạnh lẽo.
Tôi không ngừng thét lên, nhưng không có ai giúp lấy, hét đến khàn cổ cũng chẳng ai quan tâm. Tiếng bước chân của chị Như xa dần. Tôi ngày càng bất lực.
“Làm ơn... hãy cứu tôi..”
*Rầm!
Bỗng nhiên có một hòn đá bay vào làm bể cả cửa kính lớn. Tôi cứ khóc nấc lên mãi, đến khi có một cậu bé đứng ở ngoài nhìn vào bên trong cửa kính bị bể. Cậu ta nhìn tôi, cười khẩy.
“Thật thảm hại..”
“Cái tên chết tiệt đó!”
Tôi giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi đã lấm tấm bên trán, hình như tôi đã khóc, lại là ác mộng hồi nhỏ.. cũng nhờ lúc ấy, mà tôi rất sợ không gian tối..
Tôi khó chịu ngồi dậy, phát hiện nãy giờ mình đang ngủ trong lớp, nhìn đồng hồ đã 1h chiều, ban nãy tôi đã thiếp đi lúc nào không hay. Nhìn sang tên bên cạnh đang ngủ ngon lành. Lại còn quay mặt về phía tôi nữa chứ. Lớp rộng thênh thang thế mà lại ngồi cạnh tôi mà ngủ.
Tôi đứng dậy vươn vai mệt mỏi, trang phục đã làm xong 4/5 rồi. Giờ chỉ chờ các bạn khác vô thôi. Khoảng 5h chiều là bắt đầu biểu diễn nên tôi cần làm nhanh tiến độ thêm xíu nữa, nhấn nhá các chi tiết.
“Hello Lan!!”
“Ơ Mai cậu vô sớm vậy?”
“Đâu, còn có Khôi nữa này”
Hôm nay chuyện lạ nhỉ, hai người họ lại đi chung. Thấy tôi nhìn họ bằng ánh mắt nghi ngờ thì Mai vội lên tiếng.
“Đừng nghĩ gì bậy nha, tại khi làm lồng đèn xong là đã trưa nên mẹ Khôi ghé chở tôi đi ăn ấy, bây giờ quay lại trường”
“Tôi có nghĩ gì đâu?”
“À đúng rồi, mau lại đây thử trang phục đi”
“Tới liền”
Nhưng Mai vừa chạy tới đã bị Khôi kéo lại. Tôi và Mai nhìn Khôi khó hiểu. Cậu ấy ho vài cái sau đó chỉ xuống cái chân chưa lành của Mai.
“Bị thương không nên mang giày cao gót”
Mai khó chịu, chống tay ngay hông nhìn Khôi.
“Không sao mà, Khôi lo quá”
“Mai đừng tham gia, sàn biểu diễn cao lắm, chân lại chưa lành, nhỡ té thì sao?”
Dường như chỉ một vài lời quan tâm vô lý của Khôi mà khiến Mai giận lắm. Còn giận ra mặt cơ, Mai hét toáng lên.
“Không cần cậu lo!”
“Cậu không được đi!”
“Cậu là gì của tôi mà cấm cản tôi?”
Khôi khựng lại, khó xử. Sau đó lấp bấp nói không thành tiếng.
“Là... là.. bạn.. cùng.. bàn..”
Haiz, bởi thế, nhà là phải có nóc. Khôi nắm lấy tay Mai giở trò mè nheo năn nỉ.
“Mai à đừng giận mà.. tôi xin ấy..”
“Không nói chuyện với cậu nữa!!!”
Mai bỏ ra ngoài, Khôi rơm rớm nước mắt chạy theo. Con trai thế là dở rồi nhưng mà dịu dàng phết, chẳng giống như tên nào đó.
“Gì ồn ào vậy?”
Vừa nhắc tên nào đó thì tên ấy đã tỉnh dậy liền. Mặt còn ngáo ngủ, đã bảo về nhà ăn cơm đi mà cứ thích ở lại đây phiền tôi. Nhìn Luân mệt mỏi chưa kìa.
“Luân, cởi áo ra đi”
“Hả?”
Luân mắt chữ A mồm chữ O nhìn tôi. Cậu ta đang nghĩ bậy gì vậy?
“Cởi áo ra, chừa quần tây lại, để tôi mặc trang phục cho cậu”
“À ừ”
Luân cũng phối hợp làm theo, ban đầu cậu ta ngại lắm, phải ở trần mà. Tôi thì lùn không vớ được tới Luân nên đành đứng lên ghế nhỏ, sát gần Luân hơn để mặc áo. Ấy thế mà Luân cứ xoay qua xoay lại, khó chịu.
“Cậu không ngại à Lan? Sao mặt điềm tĩnh trước con trai đang cởi trần chứ?”
“Đâu phải lần đầu tiên tôi thấy cậu ở trần đâu? Còn có người tự tin đến mức ngủ nude luôn mà”
Có vẻ hôm nay tâm trạng của Luân khá tốt, cậu ta cứ cười mãi, nhưng tôi lại sợ nụ cười ấy lại biến mất giống như lần trước khi Luân tặng con chó cho tôi. Nhất định không được để Luân khó chịu mới được.
“Cậu cứ đùa đi, tôi đi mua đồ”
Tôi không quan tâm Luân nữa. Tối nay sẽ có hội trại dành cho các anh chị lớp 11,12 sau khi tiết mục biểu diễn thời trang xong thì chúng tôi sẽ ra về. Cô Nga mong tôi sẽ ở lại vào buổi trưa để hoàn thành nốt trang phục.
Bây giờ cũng gần 8h sáng, đa số thì đang làm trại, lớp tôi thì tham gia lễ hội ẩm thực nên đang ráo riết chuẩn bị, số ít thì làm lồng đèn, ai cũng khá rộn.
Thế mà có cái tên nào ấy lại bám theo tôi như một cái đuôi. Tôi đi đâu, mua gì cậu ta cũng theo đó. Lại còn bắt tôi chở đi nữa, đáng ghét.
“Sao cậu không ở lại trường đi Luân?”
“Không thích”
“Đi theo tôi làm gì, nắng lắm”
“Giờ thì hết nắng”
Không nói không rằng, Luân ném vào người tôi cái áo khoác của cậu. Sau đó ngang nhiên bước vào siêu thị. Haiz, tên điên này!
Nhưng Luân đi theo cũng khá tốt ấy, cậu ta đẩy xe đồ giúp tôi còn tôi thì lựa các vật liệu cần, tôi phải thiết kế cho Mai một bộ lộng lẫy nhất có thể. Và...
“Luân, cậu rảnh không?”
Tôi đột nhiên quay lại nhìn Luân. Cậu ta cũng gật đầu.
“Thế thì làm người hộ tống cho Tuyết Mai nhé?”
“Không thích”
Luân đang vui vẻ thì nụ cười bị tắt nghẹn đi. Lại chưng vẻ mặt khó chịu ấy. Nếu được thì đã cho Khôi làm rồi, nhưng khổ là Khôi đã tham gia lúc sáng nên không thể đo các vòng, còn Mai thì body khá giống tôi, trừ chiều cao.
“Luân à, chúng ta là bạn bè cùng bàn, không giúp nhau được sao?”
Tôi nắm lấy tay của Luân lay lay năn nỉ. Cậu ta cũng không phản ứng gì.
“Luân à~ cậu nỡ từ chối vậy à~?”
“Cậu chủ nhỏ...”
“Cậu Luân nhỏ nhắn...”
Luân nhìn tôi, thở dài sau đó gật đầu. Tôi thì vui mừng quá nên đã nhảy đến ôm Luân nhưng bị cậu ta phũ nặng nề, Luân đẩy tôi ra.
“Cậu điên à?”
“Xì, ôm miếng mà keo thế?”
Và khi đó tôi không biết rằng, tai của Luân đang đỏ lên..
[...]
“Chị Như, làm ơn thả em ra đi mà!!!”
“Thứ bần hèn như mày chỉ nên ở trong đó thôi”
“Làm ơn, chỗ này đáng sợ lắm..”
Cơ thể tôi bị ướt sũng. Nơi tôi đang đứng thì một màu đen tối, chỉ duy nhất có một cách cửa ra vào và cũng bị khoá chặt.
Bên ngoài nhạc đang rất lớn, chỉ mình chị Như có thể nghe tiếng kêu cứu của tôi. Chị là người đã nhốt tôi vào trong phòng này, thật đáng sợ, lạnh lẽo.
Tôi không ngừng thét lên, nhưng không có ai giúp lấy, hét đến khàn cổ cũng chẳng ai quan tâm. Tiếng bước chân của chị Như xa dần. Tôi ngày càng bất lực.
“Làm ơn... hãy cứu tôi..”
*Rầm!
Bỗng nhiên có một hòn đá bay vào làm bể cả cửa kính lớn. Tôi cứ khóc nấc lên mãi, đến khi có một cậu bé đứng ở ngoài nhìn vào bên trong cửa kính bị bể. Cậu ta nhìn tôi, cười khẩy.
“Thật thảm hại..”
“Cái tên chết tiệt đó!”
Tôi giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi đã lấm tấm bên trán, hình như tôi đã khóc, lại là ác mộng hồi nhỏ.. cũng nhờ lúc ấy, mà tôi rất sợ không gian tối..
Tôi khó chịu ngồi dậy, phát hiện nãy giờ mình đang ngủ trong lớp, nhìn đồng hồ đã 1h chiều, ban nãy tôi đã thiếp đi lúc nào không hay. Nhìn sang tên bên cạnh đang ngủ ngon lành. Lại còn quay mặt về phía tôi nữa chứ. Lớp rộng thênh thang thế mà lại ngồi cạnh tôi mà ngủ.
Tôi đứng dậy vươn vai mệt mỏi, trang phục đã làm xong 4/5 rồi. Giờ chỉ chờ các bạn khác vô thôi. Khoảng 5h chiều là bắt đầu biểu diễn nên tôi cần làm nhanh tiến độ thêm xíu nữa, nhấn nhá các chi tiết.
“Hello Lan!!”
“Ơ Mai cậu vô sớm vậy?”
“Đâu, còn có Khôi nữa này”
Hôm nay chuyện lạ nhỉ, hai người họ lại đi chung. Thấy tôi nhìn họ bằng ánh mắt nghi ngờ thì Mai vội lên tiếng.
“Đừng nghĩ gì bậy nha, tại khi làm lồng đèn xong là đã trưa nên mẹ Khôi ghé chở tôi đi ăn ấy, bây giờ quay lại trường”
“Tôi có nghĩ gì đâu?”
“À đúng rồi, mau lại đây thử trang phục đi”
“Tới liền”
Nhưng Mai vừa chạy tới đã bị Khôi kéo lại. Tôi và Mai nhìn Khôi khó hiểu. Cậu ấy ho vài cái sau đó chỉ xuống cái chân chưa lành của Mai.
“Bị thương không nên mang giày cao gót”
Mai khó chịu, chống tay ngay hông nhìn Khôi.
“Không sao mà, Khôi lo quá”
“Mai đừng tham gia, sàn biểu diễn cao lắm, chân lại chưa lành, nhỡ té thì sao?”
Dường như chỉ một vài lời quan tâm vô lý của Khôi mà khiến Mai giận lắm. Còn giận ra mặt cơ, Mai hét toáng lên.
“Không cần cậu lo!”
“Cậu không được đi!”
“Cậu là gì của tôi mà cấm cản tôi?”
Khôi khựng lại, khó xử. Sau đó lấp bấp nói không thành tiếng.
“Là... là.. bạn.. cùng.. bàn..”
Haiz, bởi thế, nhà là phải có nóc. Khôi nắm lấy tay Mai giở trò mè nheo năn nỉ.
“Mai à đừng giận mà.. tôi xin ấy..”
“Không nói chuyện với cậu nữa!!!”
Mai bỏ ra ngoài, Khôi rơm rớm nước mắt chạy theo. Con trai thế là dở rồi nhưng mà dịu dàng phết, chẳng giống như tên nào đó.
“Gì ồn ào vậy?”
Vừa nhắc tên nào đó thì tên ấy đã tỉnh dậy liền. Mặt còn ngáo ngủ, đã bảo về nhà ăn cơm đi mà cứ thích ở lại đây phiền tôi. Nhìn Luân mệt mỏi chưa kìa.
“Luân, cởi áo ra đi”
“Hả?”
Luân mắt chữ A mồm chữ O nhìn tôi. Cậu ta đang nghĩ bậy gì vậy?
“Cởi áo ra, chừa quần tây lại, để tôi mặc trang phục cho cậu”
“À ừ”
Luân cũng phối hợp làm theo, ban đầu cậu ta ngại lắm, phải ở trần mà. Tôi thì lùn không vớ được tới Luân nên đành đứng lên ghế nhỏ, sát gần Luân hơn để mặc áo. Ấy thế mà Luân cứ xoay qua xoay lại, khó chịu.
“Cậu không ngại à Lan? Sao mặt điềm tĩnh trước con trai đang cởi trần chứ?”
“Đâu phải lần đầu tiên tôi thấy cậu ở trần đâu? Còn có người tự tin đến mức ngủ nude luôn mà”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.