Chương 7: Tình Huống Éo Le
Lan Phương ( Bí )
24/08/2021
“Á à, thì ra cậu chính là người mấy hôm nay lén cắt quần đùi và silip của tên Quân! Làm anh ta cũng mách dì Hương mãi”
“Im liền!!!”
Luân nhìn vậy mà cũng biến thái ghê nhỉ? Dám cắt quần của anh hai mình. Có đứa em đáng đồng tiền ghê.
“Cô có phải con gái không? Sao mở miệng vô duyên thế.”
Haiz, đây là bị tôi phát giác nên mới thẹn quá hoá giận này. Tôi đi lại xoa đầu Luân như người chị đang chăm sóc đứa em.
“Ganh tị vì anh hai mình có nhiều quần đẹp à? Ha để tôi nói với bà chủ mua cho cậu nha?”
“Bỏ cái tay dơ bẩn đó ra! Cô biết gì mà nói chứ? Tránh xa tôi ra!”
Luân phớt tay tôi xuống. Mặt cậu ta khó chịu bỏ đi. Lại giống mấy cậu ấm rồi. Mong rằng sẽ không học chung lớp với cậu ta. Và mình cũng nên tiết chế lại lời nói thôi, mẹ mình mà nghe thấy thì..
À đúng rồi, tối nay Việt Nam đá với Indo nên tôi khá háo hức ấy. Tối hai ba con chở nhau ra ngoài tiệm cafe của xóm để xem, ôi cái cảm giác xôn tụ ngồi cùng coi đá banh nó vui lắm.
“Ê... ê... vooooooooooo”
“Gáy lên đi!!!”
Mỗi lần vô là các chú các bác thế ấy. Tôi ngồi bên xem cũng thấy là không khí nó nóng lên từng hồi.
“Ba à”
“Hả?”
“Anh thủ môn Indo đẹp trai quá”
“Cái đồ quỷ!”
Ba tôi cốc đầu tôi. Tôi có nói gì sai à? Cơ mà anh ta đẹp thật luôn, cứ lên hình mãi. Khổ cho thủ môn mình, mặc đồ vàng rực rỡ mà ngậm ngùi không được lên hình. Ai biểu Việt Nam mình đá hay quá chi!
“Ê eeeee eee Voooooooooo”
Đã 1h sáng rồi mà quán cafe vẫn mỗi lúc đông. Xóm tôi xác định hôm nay không ngủ.
[...]
Thế là đã hơn nửa tháng kể từ lúc tôi làm việc ở đây rồi. Mấy con chó cũng quen mặt nên chúng ngoan lắm. Việc cũng dễ dàng nữa.
“Lan ơi, vô đây dì bảo này”
“Dạ??”
“Con mang ly sữa lên cho cậu chủ lớn đi con”
Tôi vâng vâng dạ dạ, sau đó đem ly sữa lên cho Quân. Rút kinh nghiệm lần trước, gõ cửa khá cẩn thận.
“Mang vào đây đi”
Tôi cũng đành mang vào. Quân không khoá cửa. Anh ta đang ngồi trên bàn học. Làm gì đó khá chăm chú, tôi đặt ly sữa lên bàn anh ta mới phát hiện tôi.
“Bé mới lên à? Giúp anh cái này..”
Quân chưa kịp nói thì có một giọng nói từ cửa phát lên. Giọng nói này là khá quen..
“Quân ơi!!!”
“Ai vậy?!”
“Như này”
Chết! Tại sao chị ta lại xuất hiện ở đây chứ? Chị ta mà biết tôi ở trong phòng Quân chắc chắn sẽ làm lớn chuyện.
Quân đứng dậy định đi mở cửa thì tôi ngăn lại.
“Bé sao đó?”
“Đừng cho chị tôi thấy tôi được không? Rắc rối to ấy”
Quân chau mày khó hiểu, sau đó bình thản cười trêu ghẹo tôi.
“Em sợ người ta hiểu lầm anh với em à? Anh cũng thích..”
“Xin anh, làm ơn!!”
“Quân sao không mở cửa cho tôi?!!”
Thấy bộ dạng khẩn trương của tôi. Quân cũng đành gật đầu, anh chỉ tay về hướng ban công bảo tôi ra đó. Sau đó Quân đóng cửa ban công, khép rèm cửa lại, bảo tôi yên vị ngồi chờ.
Một lúc sau thì nghe tiếng chị Như bước vào. Họ nói gì đó khá nhiều, ở ngoài trời thì lại nắng gắt. Tôi suýt say.
“Anh Quân hôm nay sao đóng cửa kín mít thế? Để em mở giúp cho”
“Không.. cần đâu..”
Tôi giật mình. Nếu phát hiện ở đây thì còn toang dữ. Hình như chị ta cứ nhất quyết mở. Kì này tôi tiêu rồi, đây là lầu ba sao có thể nhảy xuống được?
Trong lúc nguy cấp, tôi nhìn sang ban công bên trái. Thông qua đó là một ô nhỏ trồng hoa. Tôi đành đánh cược nhắm mắt cố vượt qua nỗi sợ độ cao, trèo qua đó..
*Rầm!
Tôi đáp xuống nền ban công bên kia một cách êm ái. Cũng kịp thời cánh cửa bên phòng Quân mở toang ra. Suýt thì chết mấy thôi!
“Hử? Đây là phòng ai nhỉ?”
Tôi không quan tâm, chỉ muốn nhanh chóng trốn xuống nhà, dù gì cũng sắp đến giờ về rồi. Cửa ban công không khoá, tôi đánh liều mở vào.
Căn phòng khá âm u và bừa bộn, nội thất thì cũng khá đơn giản. Không treo nhiều ảnh gia đình giống như bên Quân. Có một chiếc liều lớn ở giữa phòng. Trong đó có một người đang trùm mền ngủ.
Đã gần 3h chiều còn ai có tâm trạng ngủ nhỉ? Tôi định lướt qua rồi, nhưng nghe tiếng thở của người ấy có chút không bình thường. Đành tiến lại gần, tôi ngồi bên ngoài lều, dùng tay kéo mền ra.
Đó là Luân, cậu ta đang ngủ, nhưng thở khá hổn hển. Tôi đưa tay lên trán Luân, khá nóng..
“Ê Luân, cậu có sao không? Sốt rồi nè”
“Luân ơi..”
“Ê ê”
Sợ cậu ta có chuyện gì tôi cứ gọi mãi. Cuối cùng Luân mở mắt một cách mệt nhọc, giọng cậu ta thều thào.
“Tôi.. không sao..”
“Không được, tôi phải đi báo dì Hương”
Tôi vội đứng dậy thì bị Luân nắm tay lôi lại.
“Không được!”
“Tại sao chứ? Sốt cao thế này còn ngoan cố à?”
Tôi vẫn cố ngồi dậy, nhất quyết phải đi báo dì Hương nhỡ cậu ta nhốt đến phát ngất thì biết làm sao..?!
Nhưng không, lần này Luân kéo tay tôi mạnh hơn khiến tôi trực tiếp té xuống sàn.
“Tôi ngủ nude, chưa kịp mặc quần áo, kêu dì Hương lên đây cô điên à?!”
“Im liền!!!”
Luân nhìn vậy mà cũng biến thái ghê nhỉ? Dám cắt quần của anh hai mình. Có đứa em đáng đồng tiền ghê.
“Cô có phải con gái không? Sao mở miệng vô duyên thế.”
Haiz, đây là bị tôi phát giác nên mới thẹn quá hoá giận này. Tôi đi lại xoa đầu Luân như người chị đang chăm sóc đứa em.
“Ganh tị vì anh hai mình có nhiều quần đẹp à? Ha để tôi nói với bà chủ mua cho cậu nha?”
“Bỏ cái tay dơ bẩn đó ra! Cô biết gì mà nói chứ? Tránh xa tôi ra!”
Luân phớt tay tôi xuống. Mặt cậu ta khó chịu bỏ đi. Lại giống mấy cậu ấm rồi. Mong rằng sẽ không học chung lớp với cậu ta. Và mình cũng nên tiết chế lại lời nói thôi, mẹ mình mà nghe thấy thì..
À đúng rồi, tối nay Việt Nam đá với Indo nên tôi khá háo hức ấy. Tối hai ba con chở nhau ra ngoài tiệm cafe của xóm để xem, ôi cái cảm giác xôn tụ ngồi cùng coi đá banh nó vui lắm.
“Ê... ê... vooooooooooo”
“Gáy lên đi!!!”
Mỗi lần vô là các chú các bác thế ấy. Tôi ngồi bên xem cũng thấy là không khí nó nóng lên từng hồi.
“Ba à”
“Hả?”
“Anh thủ môn Indo đẹp trai quá”
“Cái đồ quỷ!”
Ba tôi cốc đầu tôi. Tôi có nói gì sai à? Cơ mà anh ta đẹp thật luôn, cứ lên hình mãi. Khổ cho thủ môn mình, mặc đồ vàng rực rỡ mà ngậm ngùi không được lên hình. Ai biểu Việt Nam mình đá hay quá chi!
“Ê eeeee eee Voooooooooo”
Đã 1h sáng rồi mà quán cafe vẫn mỗi lúc đông. Xóm tôi xác định hôm nay không ngủ.
[...]
Thế là đã hơn nửa tháng kể từ lúc tôi làm việc ở đây rồi. Mấy con chó cũng quen mặt nên chúng ngoan lắm. Việc cũng dễ dàng nữa.
“Lan ơi, vô đây dì bảo này”
“Dạ??”
“Con mang ly sữa lên cho cậu chủ lớn đi con”
Tôi vâng vâng dạ dạ, sau đó đem ly sữa lên cho Quân. Rút kinh nghiệm lần trước, gõ cửa khá cẩn thận.
“Mang vào đây đi”
Tôi cũng đành mang vào. Quân không khoá cửa. Anh ta đang ngồi trên bàn học. Làm gì đó khá chăm chú, tôi đặt ly sữa lên bàn anh ta mới phát hiện tôi.
“Bé mới lên à? Giúp anh cái này..”
Quân chưa kịp nói thì có một giọng nói từ cửa phát lên. Giọng nói này là khá quen..
“Quân ơi!!!”
“Ai vậy?!”
“Như này”
Chết! Tại sao chị ta lại xuất hiện ở đây chứ? Chị ta mà biết tôi ở trong phòng Quân chắc chắn sẽ làm lớn chuyện.
Quân đứng dậy định đi mở cửa thì tôi ngăn lại.
“Bé sao đó?”
“Đừng cho chị tôi thấy tôi được không? Rắc rối to ấy”
Quân chau mày khó hiểu, sau đó bình thản cười trêu ghẹo tôi.
“Em sợ người ta hiểu lầm anh với em à? Anh cũng thích..”
“Xin anh, làm ơn!!”
“Quân sao không mở cửa cho tôi?!!”
Thấy bộ dạng khẩn trương của tôi. Quân cũng đành gật đầu, anh chỉ tay về hướng ban công bảo tôi ra đó. Sau đó Quân đóng cửa ban công, khép rèm cửa lại, bảo tôi yên vị ngồi chờ.
Một lúc sau thì nghe tiếng chị Như bước vào. Họ nói gì đó khá nhiều, ở ngoài trời thì lại nắng gắt. Tôi suýt say.
“Anh Quân hôm nay sao đóng cửa kín mít thế? Để em mở giúp cho”
“Không.. cần đâu..”
Tôi giật mình. Nếu phát hiện ở đây thì còn toang dữ. Hình như chị ta cứ nhất quyết mở. Kì này tôi tiêu rồi, đây là lầu ba sao có thể nhảy xuống được?
Trong lúc nguy cấp, tôi nhìn sang ban công bên trái. Thông qua đó là một ô nhỏ trồng hoa. Tôi đành đánh cược nhắm mắt cố vượt qua nỗi sợ độ cao, trèo qua đó..
*Rầm!
Tôi đáp xuống nền ban công bên kia một cách êm ái. Cũng kịp thời cánh cửa bên phòng Quân mở toang ra. Suýt thì chết mấy thôi!
“Hử? Đây là phòng ai nhỉ?”
Tôi không quan tâm, chỉ muốn nhanh chóng trốn xuống nhà, dù gì cũng sắp đến giờ về rồi. Cửa ban công không khoá, tôi đánh liều mở vào.
Căn phòng khá âm u và bừa bộn, nội thất thì cũng khá đơn giản. Không treo nhiều ảnh gia đình giống như bên Quân. Có một chiếc liều lớn ở giữa phòng. Trong đó có một người đang trùm mền ngủ.
Đã gần 3h chiều còn ai có tâm trạng ngủ nhỉ? Tôi định lướt qua rồi, nhưng nghe tiếng thở của người ấy có chút không bình thường. Đành tiến lại gần, tôi ngồi bên ngoài lều, dùng tay kéo mền ra.
Đó là Luân, cậu ta đang ngủ, nhưng thở khá hổn hển. Tôi đưa tay lên trán Luân, khá nóng..
“Ê Luân, cậu có sao không? Sốt rồi nè”
“Luân ơi..”
“Ê ê”
Sợ cậu ta có chuyện gì tôi cứ gọi mãi. Cuối cùng Luân mở mắt một cách mệt nhọc, giọng cậu ta thều thào.
“Tôi.. không sao..”
“Không được, tôi phải đi báo dì Hương”
Tôi vội đứng dậy thì bị Luân nắm tay lôi lại.
“Không được!”
“Tại sao chứ? Sốt cao thế này còn ngoan cố à?”
Tôi vẫn cố ngồi dậy, nhất quyết phải đi báo dì Hương nhỡ cậu ta nhốt đến phát ngất thì biết làm sao..?!
Nhưng không, lần này Luân kéo tay tôi mạnh hơn khiến tôi trực tiếp té xuống sàn.
“Tôi ngủ nude, chưa kịp mặc quần áo, kêu dì Hương lên đây cô điên à?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.