Chương 52: bản thoả thuận
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
29/08/2020
Trương Kỳ Kỳ bị Tô Khả ôm một cái như vậy, cả người lập tức cứng ngắc,
trái tim không thể đè nén mà đập bịch bịch, hai cái đùi dán lên Tô Khả
cũng bắt đầu như nhũn ra.
Trái tim Tô Khả cuồng loạn, anh áp sát Trương Kỳ Kỳ, làm cho cô dính sát mình, sau đó dán khuôn mặt mình lên trên khuôn mặt Trương Kỳ Kỳ, ngửi ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người Trương Kỳ Kỳ, dựa theo nhắc nhở bên trong giáo trình, nhẹ nhàng liếm liếm, ý đồ làm mềm nhũn Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ bị anh siết chặt sắp không thở nổi, tuy rằng thân thể có chút phản ứng, nhưng trong lòng cô một chút suy nghĩ bậy bạ cũng không có.
Vừa rồi cô kiểm tra thân thể Tô Khả, cũng là ôm thái độ chịu trách nhiệm, bởi vậy đến giờ phút này cô còn đang suy nghĩ làm thế nào khiến Tô Khả khôi phục lý trí để mình được thoát thân.
Khi tay Tô Khả định sờ phía trước cô, Trương Kỳ Kỳ hoàn toàn thanh tỉnh lại, cố ý dùng thanh âm mang theo chút mệt mỏi thấp giọng nói: "Tô Khả, anh lại vừa muốn cường bạo em?"
Não Tô Khả so với thân thể phản ứng nhanh hơn, thân thể anh cứng lại - - Trương Kỳ Kỳ bắt được xương sườn mềm của anh!
Hô hấp nóng rực của anh quanh quẩn bên tai Trương Kỳ Kỳ, làm lông tơ cả người cô cũng bị dựng lên, Trương Kỳ Kỳ mặt không chút thay đổi nói: "Nếu như sau này anh vẫn còn muốn gặp em, hiện tại liền không nên vọng động." Tô Khả đang là độ tuổi xúc động, anh lúc này tên đã trên dây, cô chỉ có thể nghĩ biện pháp hòa hoãn tình thế trước, miễn cho như lần trước phát sinh không thể vãn hồi, đến cuối cùng chịu tội vẫn là cô.
Tô Khả không có giãy giụa liền buông Trương Kỳ Kỳ ra.
Anh sợ mình hối hận, đưa lưng về phía Trương Kỳ Kỳ cầm quần mặc vào, sau đó nhấc chân đi vào phòng tắm.
Trương Kỳ Kỳ nhìn bóng lưng mạnh mẽ thon dài của Tô Khả biến mất bên trong cửa phòng tắm, lúc này mới thở dài một hơi.
Lúc này trong phòng tắm đã truyền đến tiếng nước, Trương Kỳ Kỳ đang muốn rời khỏi, bên trong liền truyền đến giọng của Tô Khả: "Đợi anh!"
Trương Kỳ Kỳ: ". . ."
Tô Khả tắm xong đi ra, ở phòng chơi lầu một tìm được Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ đang ngồi trước máy vi tính chơi Plans vs Zombie, sau khi nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy là Tô Khả, không khỏi nở nụ cười: "Tắm xong rồi hả ?"
Tô Khả vừa tắm rửa xong, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Anh vẻ mặt nghiêm túc "ừ" một tiếng - - bởi vì bị Trương Kỳ Kỳ cự tuyệt mà chạy đi tắm nước lạnh, anh không cảm thấy mình nên vui vẻ.
Trương Kỳ Kỳ vốn đang chơi vui vẻ, thế nhưng từ khi Tô Khả đứng ở sau lưng cô, cô cũng có chút không tập trung, rất nhanh liền thua một ván, bị Cương thi ăn óc.
Tô Khả thừa cơ nói: "Chúng ta đi nói chuyện đi!" Anh phải cùng Trương Kỳ Kỳ tính tổng nợ!
Trương Kỳ Kỳ đứng lên nói: "Được!"
Tô Khả ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, chờ Trương Kỳ Kỳ rót nước cho anh.
Trương Kỳ Kỳ ở chỗ máy đun nước cầm ly rót nước, thỉnh thoảng nhìn Tô Khả, thấy trên khuôn mặt tuấn tú của anh không có có một chút biểu lộ, ánh đèn nhu hòa rọi vào mặt anh, lộ ra yên tĩnh mà nhu hòa, cùng với anh điên cuồng đêm đó cơ hồ không phải là một người.
Cô im lặng thở dài, cảm giác mình vẫn thích Tô Khả an toàn vô hại hiện tại.
Ghế sô pha phòng khách rất lớn rất mềm mại, khoảng cách của hai người cũng rất gần, Trương Kỳ Kỳ cảm thấy có chút nguy hiểm, liền chủ động đề nghị: "Tô Khả, chúng ta đi thư phòng đi! Thư phòng nói chuyện tức có không khí hơn!"
Tô Khả liếc cô, đứng dậy đi lên lầu.
Trương Kỳ Kỳ vội đi theo.
Thư phòng của Tô Khả trống rỗng, gọn gàng sạch sẽ tới cực điểm, trên bàn gần cửa sổ xếp một hàng hoa nhài Châu Phi xanh biếc cao lớn, nhìn không giống thư phòng, ngược lại như một nhà ấm.
Tô Khả ấn sáng đèn thư phòng, ở trên ghế sau bàn ông chủ ngồi xuống,
Thấy Tô Khả ngồi xuống rồi, Trương Kỳ Kỳ ngồi xuống ghế sa lon đối diện anh.
Ghế sô pha trong phòng Tô Khả không biết là sản xuất ở đâu, siêu cấp mềm mại thoải mái, Trương Kỳ Kỳ ngồi xuống liền vùi vào ghế sofa, cực kỳ thoải mái.
Cô ngồi xuống ghế sofa, lúc này mới nhìn Tô Khả ngồi nghiêm chỉnh bàn ông chủ, đợi Tô Khả nói chuyện.
Tô Khả uống một ngụm nước lọc, để cái cốc ở trên bàn trà, đôi mắt đen nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Tại sao em phải đi xem mắt?"
Trương Kỳ Kỳ có chút buồn cười: "Mẹ của em lừa em đi đó!"
Tô Khả mặt không biểu tình: "Vậy em vì sao trốn tránh anh?"
Trương Kỳ Kỳ có chút co quắp cúi đầu, rầu rĩ nói: "Em cũng không biết. . ." Cô thật sự không biết, cho là chính là không tự chủ sợ Tô Khả tức giận.
Tô Khả thấy cô như vậy, giật mình, lại hỏi một câu: "Em sợ anh tức giận? Vì sao?" Anh tuy rằng hỏi như thế, thế nhưng khuôn mặt nhưng có chút đỏ.
Trương Kỳ Kỳ nhìn anh một cái, thành thành thật thật nói: "Em chính là sợ anh tức giận. . ."
Tô Khả thấy khuôn mặt cô trong trắng lộ hồng, đôi mắt ngập nước, nhìn hết sức kiều diễm, lập tức nói không ra lời, tất cả mỗi trình tự kế hoạch lập tức toàn bộ quên sạch, chỉ ngồi ở chỗ kia nhìn Trương Kỳ Kỳ, cả buổi mới hỏi một câu chua lè: "Cái tên bài mạt chược từ chỗ nào chui ra vậy? Em và anh ta trò chuyện cái gì vậy? Nhìn thân mật lắm!"
Trương Kỳ Kỳ "PHỐC" một tiếng nở nụ cười: "Người kia gọi là Lý Gia Hưng, là đồng nghiệp của mẹ em giới thiệu, nghe nói là đi làm ở bộ vệ sinh, bởi vì em vốn định xế chiều đi bộ vệ sinh lo liệu giấy chứng nhận vệ sinh, cho nên liền hỏi anh ta vài câu." Lý Gia Hưng bộ dạng đúng là giống hai 'miếng bài mạt chược' chồng lên nhau, Tô Khả và cô thật sự là tâm ý tương thông, suy nghĩ cũng giống nhau.
Nghe vậy Tô Khả như có điều suy nghĩ, trong lòng liền có so đo.
Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ những chuyện phiền lòng gần đây một chút, không khỏi lại thở dài, dốc bầu tâm sự nói: "Tô Khả, lúc xem mắt em lén trốn đi, mẹ em đang giận em, sắp phát điên rồi. Em muốn đi ra ngoài thuê phòng, nhưng buổi tối em không dám ở một mình, thật sự là quá dọa người rồi. Muốn thuê cùng người khác, lại cảm thấy bất tiện. Em nên nói cái gì để thuyết phục mẹ em không tức giận, không bắt em đi xem mắt nữa?" Cô thích xem trinh thám khủng bố và phim tiểu thuyết thể loại thần bí, tuy nhiên lại không dám ở một mình, bởi vì sức tưởng tượng quá mức phong phú.
Tô Khả nhíu lông mày nói: "Anh có biện pháp giải quyết mọi vấn đề của em, nhưng - - "
Trương Kỳ Kỳ: ". . ."
Mắt to của cô không hề chớp mắt nhìn Tô Khả, chờ Tô Khả nói tiếp.
Trên mặt anh hiện ra vẻ mặt ảm đạm: "Bởi vì phản ứng lần trước của em. . . Anh có bóng ma tâm lí. . . Em vừa đụng anh một chút, anh cảm thấy anh giống như xảy ra vấn đề."
Trương Kỳ Kỳ cứng họng nhìn anh, quả thực là không thể tin được lỗ tai của mình.
Tô Khả khẩn thiết nhìn cô: "Em phải ngủ cùng anh, để cho anh khôi phục tự tin."
Trương Kỳ Kỳ cứng họng: ". . . Cùng anh ngủ?" Tô Khả, anh không biết xấu hổ hả?
Khuôn mặt của Tô Khả thật ra đã sớm đỏ lên, cay cay , thế nhưng anh biết mình lúc này không thể lùi bước. Anh nhìn Trương Kỳ Kỳ, vẻ mặt ngại ngùng: "Anh muốn thử xem mình rốt cuộc có vấn đề hay không." Anh vừa rồi trên lầu soi gương luyện qua, dáng vẻ này của anh nhìn rất đẹp.
Trương Kỳ Kỳ cũng không bị nam sắc dụ dỗ, cô hậm hực hừ một tiếng.
Tô Khả am hiểu sâu sắc đạo đàm phán, trước che giấu mục tiêu chân thật của mình, đưa ra yêu cầu đối phương nhất định sẽ không tiếp nhận, sau khi bị cự tuyệt lại nói ra yêu cầu chân thật của bản thân, như vậy đối phương giống như đều đồng ý.
Anh rũ mắt xuống, nhìn tay mình, dường như đang lầm bầm lầu bầu: "Từ sau lần kia, anh cũng rất hối hận, cảm giác mình rất vô dụng, bị em ghét bỏ như vậy . . . Anh ngày mai đi tìm Trương Băng Băng Trương Hoằng Hoằng cố vấn, bọn họ dù sao cũng đã kết hôn, có kinh nghiệm - - "
"Ngừng!" Trương Kỳ Kỳ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, "Để cho em suy nghĩ thật kỹ. . ." Để Trương Băng Băng Trương Hoằng Hoằng biết cô thế kia thì xong rồi.
Tô Khả chăm chú nhìn Trương Kỳ Kỳ, giọng nói trong veo chậm chạp, mang theo hấp dẫn vô cùng: "Vậy em theo giúp anh một lần là được rồi, theo giúp anh một lần anh liền không dây dưa em nữa, dù sao đã có qua một lần rồi, một lần nữa thì có sao đâu? Hơn nữa anh còn có thể giúp em giải thích với mẹ em . . ."
Trương Kỳ Kỳ cảm giác mình sắp bị Tô Khả tẩy não rồi - - đúng vậy a, dù sao đã có qua một lần rồi, một lần nữa thì có sao đâu?
Nhưng cô vẫn giữ lại một đường thanh minh : "Tô Khả, em đáp ứng anh. Nhưng anh. . . kỹ thuật của anh quá kém. . . em sợ lại bị thương. . . Lần này chúng ta trước ký thác đi, sau này hãy nói!"
Cô tận lực uyển chuyển rồi, thế nhưng Tô Khả vẫn là bị đâm một đao, anh đỏ mặt kéo ngăn kéo ra một chồng giấy: "Được. Nhưng chúng ta phải viết bản thoả thuận."
Trương Kỳ Kỳ mở trừng hai mắt, nghĩ thầm: ký thì ký! Đến lúc đó em trốn anh, anh có thể làm gì? Hơn nữa, vạn nhất anh đến lúc đó kết hôn? Bản thoả thuận chẳng phải mất hiệu lực sao?
Hai người đều có tâm tư riêng, lại có thể thật sự ký bản thoả thuận.
Tô Khả chấp Bút, Trương Kỳ Kỳ ở một bên nhìn bản thoả thuận anh soạn thảo, còn đặc biệt bổ sung một câu: "Phải viết lên sau khi em thực hiện bản thoả thuận thì anh không được dây dưa em nữa!"
Tô Khả sắp Trương Kỳ Kỳ làm tức chết rồi, lạnh lùng nhìn Trương Kỳ Kỳ, vì không muốn bứt dây động rừng, anh vẫn viết lên.
Cầm bản thoả thuận đã ấn dấu tay thuộc về mình, Trương Kỳ Kỳ cười tủm tỉm bỏ bản thoả thuận vào trong túi xách của mình, sau đó hùng hồn nói: "Tô Khả, dựa theo bản thoả thuận, trước khi em thực hiện bản thoả thuận, anh cần phải giúp em giải quyết những khó khăn trong cuộc sống. Hiện tại anh tiễn em đi bộ vệ sinh lo liệu vệ giấy chứng nhận sinh đi!" trên đường khắp nơi đều tan tuyết, vùng này không dễ thuê xe, phải bảoTô Khả đưa cô đi.
Tô Khả thản nhiên nói: "Được!"
Anh nhận phần hiệp nghị của mình bỏ vào trong ngăn kéo khóa kỹ, đứng lên nói: "Anh đi thay quần áo. Em muốn đi theo không?"
Trương Kỳ Kỳ: ". . . Em ở dưới lầu chờ anh."
Mười phút sau, Tô Khả đặt hai túi quà to vào trong cốp xe o tô, lái xe mang theo Trương Kỳ Kỳ ra khỏi Đế Hồ.
Trương Kỳ Kỳ vừa rồi đã nhìn thấy trong hộp quà là một cái áo khoác lông chồn màu xanh nhạt, bên trong còn có sâm Cao Ly, có chút không rõ dụng ý của Tô Khả.
Sau khi lái ra khu biệt thự, cô nhìn nhìn xe đuổi theo phía sau, thấp giọng hỏi Tô Khả: "Tô Khả, gần đây anh làm chuyện xấu gì hả? Tại sao phải có người đi theo bảo vệ?"
Tô Khả: ". . ." Anh nhìn giống người làm chuyện xấu lắm hả?
Anh suy nghĩ một chút, nói: "Gần đây Tiểu Tam của cha anh có chút kiêu ngạo, anh sợ cô ta nhằm vào anh." Trên thực tế là anh vừa lừa cha anh, sợ người bên kia trả thù anh.
Trương Kỳ Kỳ lập tức có chút lo lắng cho anh, nhìn bên mặt chuyên tâm lái xe của Tô Khả, im lặng thở dài: "Anh vẫn nên cẩn thận một chút!"
Đến bãi đỗ xe gần bộ vệ sinh, Trương Kỳ Kỳ cười nói: "Em xuống chỗ này là được rồi, cám ơn anh!"
Tô Khả lại không nói gì.
Sau khi xuống xe Trương Kỳ Kỳ còn đi chưa được mấy bước, liền phát hiện Tô Khả hai tay chọc vào trong túi quần, nhàn nhã đi theo phía sau cô, đành phải dừng bước chờ Tô Khả.
Lúc Trương Kỳ Kỳ làm việc, Tô Khả đi theo phía sau Trương Kỳ Kỳ, sau khi dạo quanh một phen, anh rốt cuộc phát hiện miếng bài mạt chược xem mắt Trương Kỳ Kỳ, đang giả vờ hồ đồ vô tình vươn cánh tay ôm eo Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ đang lấy văn kiện trong túi xách ra, không có chú ý tới cử động của anh ta.
Lý Gia Hưng đang ngồi trước cửa sổ văn phòng, trong nháy mắt đó nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ, ánh mắt anh ta sáng lên một cái, tiếp theo đó trong nháy mắt nhìn thấy mặt trắng nhỏ ôm Trương Kỳ Kỳ lập tức phai nhạt xuống.
Anh ta cảm thấy mặt trắng nhỏ cao cao này và Trương Kỳ Kỳ nhìn có chút quen mặt, cũng không nhớ ra được đã gặp nhau ở nơi nào.
Đợi Trương Kỳ Kỳ và mặt trắng nhỏ đã rời đi, Lý Gia Hưng rốt cuộc nhớ tới: người này chính là chú họ nhỏ của Trương Kỳ Kỳ!
Anh ta tức giận thẳng cắn răng, liền đi vào nhà vệ sinh dùng di động gọi điện thoại cho mẹ.
Giấy tờ làm xong xuôi hết, Trương Kỳ Kỳ ngồi trên xe Tô Khả, hỏi Tô Khả: "Anh chuẩn bị khuyên mẹ em như thế nào?"
Tô Khả khởi động xe lái xe ra khỏi bãi đỗ xe: "Anh sẽ đi nhà em ngay bây giờ."
Trương Kỳ Kỳ lập tức yên lòng. Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy Tô Khả người này rất đáng để tín nhiệm, làm chuyện gì cũng rất đáng tin cậy - - đương nhiên loại chuyện đó thì ngoại lệ.
Trái tim Tô Khả cuồng loạn, anh áp sát Trương Kỳ Kỳ, làm cho cô dính sát mình, sau đó dán khuôn mặt mình lên trên khuôn mặt Trương Kỳ Kỳ, ngửi ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người Trương Kỳ Kỳ, dựa theo nhắc nhở bên trong giáo trình, nhẹ nhàng liếm liếm, ý đồ làm mềm nhũn Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ bị anh siết chặt sắp không thở nổi, tuy rằng thân thể có chút phản ứng, nhưng trong lòng cô một chút suy nghĩ bậy bạ cũng không có.
Vừa rồi cô kiểm tra thân thể Tô Khả, cũng là ôm thái độ chịu trách nhiệm, bởi vậy đến giờ phút này cô còn đang suy nghĩ làm thế nào khiến Tô Khả khôi phục lý trí để mình được thoát thân.
Khi tay Tô Khả định sờ phía trước cô, Trương Kỳ Kỳ hoàn toàn thanh tỉnh lại, cố ý dùng thanh âm mang theo chút mệt mỏi thấp giọng nói: "Tô Khả, anh lại vừa muốn cường bạo em?"
Não Tô Khả so với thân thể phản ứng nhanh hơn, thân thể anh cứng lại - - Trương Kỳ Kỳ bắt được xương sườn mềm của anh!
Hô hấp nóng rực của anh quanh quẩn bên tai Trương Kỳ Kỳ, làm lông tơ cả người cô cũng bị dựng lên, Trương Kỳ Kỳ mặt không chút thay đổi nói: "Nếu như sau này anh vẫn còn muốn gặp em, hiện tại liền không nên vọng động." Tô Khả đang là độ tuổi xúc động, anh lúc này tên đã trên dây, cô chỉ có thể nghĩ biện pháp hòa hoãn tình thế trước, miễn cho như lần trước phát sinh không thể vãn hồi, đến cuối cùng chịu tội vẫn là cô.
Tô Khả không có giãy giụa liền buông Trương Kỳ Kỳ ra.
Anh sợ mình hối hận, đưa lưng về phía Trương Kỳ Kỳ cầm quần mặc vào, sau đó nhấc chân đi vào phòng tắm.
Trương Kỳ Kỳ nhìn bóng lưng mạnh mẽ thon dài của Tô Khả biến mất bên trong cửa phòng tắm, lúc này mới thở dài một hơi.
Lúc này trong phòng tắm đã truyền đến tiếng nước, Trương Kỳ Kỳ đang muốn rời khỏi, bên trong liền truyền đến giọng của Tô Khả: "Đợi anh!"
Trương Kỳ Kỳ: ". . ."
Tô Khả tắm xong đi ra, ở phòng chơi lầu một tìm được Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ đang ngồi trước máy vi tính chơi Plans vs Zombie, sau khi nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy là Tô Khả, không khỏi nở nụ cười: "Tắm xong rồi hả ?"
Tô Khả vừa tắm rửa xong, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Anh vẻ mặt nghiêm túc "ừ" một tiếng - - bởi vì bị Trương Kỳ Kỳ cự tuyệt mà chạy đi tắm nước lạnh, anh không cảm thấy mình nên vui vẻ.
Trương Kỳ Kỳ vốn đang chơi vui vẻ, thế nhưng từ khi Tô Khả đứng ở sau lưng cô, cô cũng có chút không tập trung, rất nhanh liền thua một ván, bị Cương thi ăn óc.
Tô Khả thừa cơ nói: "Chúng ta đi nói chuyện đi!" Anh phải cùng Trương Kỳ Kỳ tính tổng nợ!
Trương Kỳ Kỳ đứng lên nói: "Được!"
Tô Khả ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, chờ Trương Kỳ Kỳ rót nước cho anh.
Trương Kỳ Kỳ ở chỗ máy đun nước cầm ly rót nước, thỉnh thoảng nhìn Tô Khả, thấy trên khuôn mặt tuấn tú của anh không có có một chút biểu lộ, ánh đèn nhu hòa rọi vào mặt anh, lộ ra yên tĩnh mà nhu hòa, cùng với anh điên cuồng đêm đó cơ hồ không phải là một người.
Cô im lặng thở dài, cảm giác mình vẫn thích Tô Khả an toàn vô hại hiện tại.
Ghế sô pha phòng khách rất lớn rất mềm mại, khoảng cách của hai người cũng rất gần, Trương Kỳ Kỳ cảm thấy có chút nguy hiểm, liền chủ động đề nghị: "Tô Khả, chúng ta đi thư phòng đi! Thư phòng nói chuyện tức có không khí hơn!"
Tô Khả liếc cô, đứng dậy đi lên lầu.
Trương Kỳ Kỳ vội đi theo.
Thư phòng của Tô Khả trống rỗng, gọn gàng sạch sẽ tới cực điểm, trên bàn gần cửa sổ xếp một hàng hoa nhài Châu Phi xanh biếc cao lớn, nhìn không giống thư phòng, ngược lại như một nhà ấm.
Tô Khả ấn sáng đèn thư phòng, ở trên ghế sau bàn ông chủ ngồi xuống,
Thấy Tô Khả ngồi xuống rồi, Trương Kỳ Kỳ ngồi xuống ghế sa lon đối diện anh.
Ghế sô pha trong phòng Tô Khả không biết là sản xuất ở đâu, siêu cấp mềm mại thoải mái, Trương Kỳ Kỳ ngồi xuống liền vùi vào ghế sofa, cực kỳ thoải mái.
Cô ngồi xuống ghế sofa, lúc này mới nhìn Tô Khả ngồi nghiêm chỉnh bàn ông chủ, đợi Tô Khả nói chuyện.
Tô Khả uống một ngụm nước lọc, để cái cốc ở trên bàn trà, đôi mắt đen nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Tại sao em phải đi xem mắt?"
Trương Kỳ Kỳ có chút buồn cười: "Mẹ của em lừa em đi đó!"
Tô Khả mặt không biểu tình: "Vậy em vì sao trốn tránh anh?"
Trương Kỳ Kỳ có chút co quắp cúi đầu, rầu rĩ nói: "Em cũng không biết. . ." Cô thật sự không biết, cho là chính là không tự chủ sợ Tô Khả tức giận.
Tô Khả thấy cô như vậy, giật mình, lại hỏi một câu: "Em sợ anh tức giận? Vì sao?" Anh tuy rằng hỏi như thế, thế nhưng khuôn mặt nhưng có chút đỏ.
Trương Kỳ Kỳ nhìn anh một cái, thành thành thật thật nói: "Em chính là sợ anh tức giận. . ."
Tô Khả thấy khuôn mặt cô trong trắng lộ hồng, đôi mắt ngập nước, nhìn hết sức kiều diễm, lập tức nói không ra lời, tất cả mỗi trình tự kế hoạch lập tức toàn bộ quên sạch, chỉ ngồi ở chỗ kia nhìn Trương Kỳ Kỳ, cả buổi mới hỏi một câu chua lè: "Cái tên bài mạt chược từ chỗ nào chui ra vậy? Em và anh ta trò chuyện cái gì vậy? Nhìn thân mật lắm!"
Trương Kỳ Kỳ "PHỐC" một tiếng nở nụ cười: "Người kia gọi là Lý Gia Hưng, là đồng nghiệp của mẹ em giới thiệu, nghe nói là đi làm ở bộ vệ sinh, bởi vì em vốn định xế chiều đi bộ vệ sinh lo liệu giấy chứng nhận vệ sinh, cho nên liền hỏi anh ta vài câu." Lý Gia Hưng bộ dạng đúng là giống hai 'miếng bài mạt chược' chồng lên nhau, Tô Khả và cô thật sự là tâm ý tương thông, suy nghĩ cũng giống nhau.
Nghe vậy Tô Khả như có điều suy nghĩ, trong lòng liền có so đo.
Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ những chuyện phiền lòng gần đây một chút, không khỏi lại thở dài, dốc bầu tâm sự nói: "Tô Khả, lúc xem mắt em lén trốn đi, mẹ em đang giận em, sắp phát điên rồi. Em muốn đi ra ngoài thuê phòng, nhưng buổi tối em không dám ở một mình, thật sự là quá dọa người rồi. Muốn thuê cùng người khác, lại cảm thấy bất tiện. Em nên nói cái gì để thuyết phục mẹ em không tức giận, không bắt em đi xem mắt nữa?" Cô thích xem trinh thám khủng bố và phim tiểu thuyết thể loại thần bí, tuy nhiên lại không dám ở một mình, bởi vì sức tưởng tượng quá mức phong phú.
Tô Khả nhíu lông mày nói: "Anh có biện pháp giải quyết mọi vấn đề của em, nhưng - - "
Trương Kỳ Kỳ: ". . ."
Mắt to của cô không hề chớp mắt nhìn Tô Khả, chờ Tô Khả nói tiếp.
Trên mặt anh hiện ra vẻ mặt ảm đạm: "Bởi vì phản ứng lần trước của em. . . Anh có bóng ma tâm lí. . . Em vừa đụng anh một chút, anh cảm thấy anh giống như xảy ra vấn đề."
Trương Kỳ Kỳ cứng họng nhìn anh, quả thực là không thể tin được lỗ tai của mình.
Tô Khả khẩn thiết nhìn cô: "Em phải ngủ cùng anh, để cho anh khôi phục tự tin."
Trương Kỳ Kỳ cứng họng: ". . . Cùng anh ngủ?" Tô Khả, anh không biết xấu hổ hả?
Khuôn mặt của Tô Khả thật ra đã sớm đỏ lên, cay cay , thế nhưng anh biết mình lúc này không thể lùi bước. Anh nhìn Trương Kỳ Kỳ, vẻ mặt ngại ngùng: "Anh muốn thử xem mình rốt cuộc có vấn đề hay không." Anh vừa rồi trên lầu soi gương luyện qua, dáng vẻ này của anh nhìn rất đẹp.
Trương Kỳ Kỳ cũng không bị nam sắc dụ dỗ, cô hậm hực hừ một tiếng.
Tô Khả am hiểu sâu sắc đạo đàm phán, trước che giấu mục tiêu chân thật của mình, đưa ra yêu cầu đối phương nhất định sẽ không tiếp nhận, sau khi bị cự tuyệt lại nói ra yêu cầu chân thật của bản thân, như vậy đối phương giống như đều đồng ý.
Anh rũ mắt xuống, nhìn tay mình, dường như đang lầm bầm lầu bầu: "Từ sau lần kia, anh cũng rất hối hận, cảm giác mình rất vô dụng, bị em ghét bỏ như vậy . . . Anh ngày mai đi tìm Trương Băng Băng Trương Hoằng Hoằng cố vấn, bọn họ dù sao cũng đã kết hôn, có kinh nghiệm - - "
"Ngừng!" Trương Kỳ Kỳ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, "Để cho em suy nghĩ thật kỹ. . ." Để Trương Băng Băng Trương Hoằng Hoằng biết cô thế kia thì xong rồi.
Tô Khả chăm chú nhìn Trương Kỳ Kỳ, giọng nói trong veo chậm chạp, mang theo hấp dẫn vô cùng: "Vậy em theo giúp anh một lần là được rồi, theo giúp anh một lần anh liền không dây dưa em nữa, dù sao đã có qua một lần rồi, một lần nữa thì có sao đâu? Hơn nữa anh còn có thể giúp em giải thích với mẹ em . . ."
Trương Kỳ Kỳ cảm giác mình sắp bị Tô Khả tẩy não rồi - - đúng vậy a, dù sao đã có qua một lần rồi, một lần nữa thì có sao đâu?
Nhưng cô vẫn giữ lại một đường thanh minh : "Tô Khả, em đáp ứng anh. Nhưng anh. . . kỹ thuật của anh quá kém. . . em sợ lại bị thương. . . Lần này chúng ta trước ký thác đi, sau này hãy nói!"
Cô tận lực uyển chuyển rồi, thế nhưng Tô Khả vẫn là bị đâm một đao, anh đỏ mặt kéo ngăn kéo ra một chồng giấy: "Được. Nhưng chúng ta phải viết bản thoả thuận."
Trương Kỳ Kỳ mở trừng hai mắt, nghĩ thầm: ký thì ký! Đến lúc đó em trốn anh, anh có thể làm gì? Hơn nữa, vạn nhất anh đến lúc đó kết hôn? Bản thoả thuận chẳng phải mất hiệu lực sao?
Hai người đều có tâm tư riêng, lại có thể thật sự ký bản thoả thuận.
Tô Khả chấp Bút, Trương Kỳ Kỳ ở một bên nhìn bản thoả thuận anh soạn thảo, còn đặc biệt bổ sung một câu: "Phải viết lên sau khi em thực hiện bản thoả thuận thì anh không được dây dưa em nữa!"
Tô Khả sắp Trương Kỳ Kỳ làm tức chết rồi, lạnh lùng nhìn Trương Kỳ Kỳ, vì không muốn bứt dây động rừng, anh vẫn viết lên.
Cầm bản thoả thuận đã ấn dấu tay thuộc về mình, Trương Kỳ Kỳ cười tủm tỉm bỏ bản thoả thuận vào trong túi xách của mình, sau đó hùng hồn nói: "Tô Khả, dựa theo bản thoả thuận, trước khi em thực hiện bản thoả thuận, anh cần phải giúp em giải quyết những khó khăn trong cuộc sống. Hiện tại anh tiễn em đi bộ vệ sinh lo liệu vệ giấy chứng nhận sinh đi!" trên đường khắp nơi đều tan tuyết, vùng này không dễ thuê xe, phải bảoTô Khả đưa cô đi.
Tô Khả thản nhiên nói: "Được!"
Anh nhận phần hiệp nghị của mình bỏ vào trong ngăn kéo khóa kỹ, đứng lên nói: "Anh đi thay quần áo. Em muốn đi theo không?"
Trương Kỳ Kỳ: ". . . Em ở dưới lầu chờ anh."
Mười phút sau, Tô Khả đặt hai túi quà to vào trong cốp xe o tô, lái xe mang theo Trương Kỳ Kỳ ra khỏi Đế Hồ.
Trương Kỳ Kỳ vừa rồi đã nhìn thấy trong hộp quà là một cái áo khoác lông chồn màu xanh nhạt, bên trong còn có sâm Cao Ly, có chút không rõ dụng ý của Tô Khả.
Sau khi lái ra khu biệt thự, cô nhìn nhìn xe đuổi theo phía sau, thấp giọng hỏi Tô Khả: "Tô Khả, gần đây anh làm chuyện xấu gì hả? Tại sao phải có người đi theo bảo vệ?"
Tô Khả: ". . ." Anh nhìn giống người làm chuyện xấu lắm hả?
Anh suy nghĩ một chút, nói: "Gần đây Tiểu Tam của cha anh có chút kiêu ngạo, anh sợ cô ta nhằm vào anh." Trên thực tế là anh vừa lừa cha anh, sợ người bên kia trả thù anh.
Trương Kỳ Kỳ lập tức có chút lo lắng cho anh, nhìn bên mặt chuyên tâm lái xe của Tô Khả, im lặng thở dài: "Anh vẫn nên cẩn thận một chút!"
Đến bãi đỗ xe gần bộ vệ sinh, Trương Kỳ Kỳ cười nói: "Em xuống chỗ này là được rồi, cám ơn anh!"
Tô Khả lại không nói gì.
Sau khi xuống xe Trương Kỳ Kỳ còn đi chưa được mấy bước, liền phát hiện Tô Khả hai tay chọc vào trong túi quần, nhàn nhã đi theo phía sau cô, đành phải dừng bước chờ Tô Khả.
Lúc Trương Kỳ Kỳ làm việc, Tô Khả đi theo phía sau Trương Kỳ Kỳ, sau khi dạo quanh một phen, anh rốt cuộc phát hiện miếng bài mạt chược xem mắt Trương Kỳ Kỳ, đang giả vờ hồ đồ vô tình vươn cánh tay ôm eo Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ đang lấy văn kiện trong túi xách ra, không có chú ý tới cử động của anh ta.
Lý Gia Hưng đang ngồi trước cửa sổ văn phòng, trong nháy mắt đó nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ, ánh mắt anh ta sáng lên một cái, tiếp theo đó trong nháy mắt nhìn thấy mặt trắng nhỏ ôm Trương Kỳ Kỳ lập tức phai nhạt xuống.
Anh ta cảm thấy mặt trắng nhỏ cao cao này và Trương Kỳ Kỳ nhìn có chút quen mặt, cũng không nhớ ra được đã gặp nhau ở nơi nào.
Đợi Trương Kỳ Kỳ và mặt trắng nhỏ đã rời đi, Lý Gia Hưng rốt cuộc nhớ tới: người này chính là chú họ nhỏ của Trương Kỳ Kỳ!
Anh ta tức giận thẳng cắn răng, liền đi vào nhà vệ sinh dùng di động gọi điện thoại cho mẹ.
Giấy tờ làm xong xuôi hết, Trương Kỳ Kỳ ngồi trên xe Tô Khả, hỏi Tô Khả: "Anh chuẩn bị khuyên mẹ em như thế nào?"
Tô Khả khởi động xe lái xe ra khỏi bãi đỗ xe: "Anh sẽ đi nhà em ngay bây giờ."
Trương Kỳ Kỳ lập tức yên lòng. Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy Tô Khả người này rất đáng để tín nhiệm, làm chuyện gì cũng rất đáng tin cậy - - đương nhiên loại chuyện đó thì ngoại lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.