Chương 11: Bầu trời tối đen
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
29/08/2020
Lúc
Trương Kỳ Kỳ và tiểu Huệ bận rộn, Mẹ Tô Khả ở một bên không nói chuyện.
Cha Tô Khả và Tô Khả mỗi ngày đều ở bên ngoài bận rộn, bà thật quá nhàm
chán, bởi vậy câu có câu không tán gẫu với Trương Kỳ Kỳ.
Thấy Trương Kỳ Kỳ sắp xong, bà lại nói đến một việc: "Kỳ Kỳ, con có biết nam minh tinh diễn vai Lý Thuần Vu trong 'Đường mộ u hồn' không?"
Trương Kỳ Kỳ cả người cứng đờ, một lát sau nói giọng khàn khàn: "Dì Hoàng, con luôn luôn không xem tivi."
Mẹ Tô Khả lại không thèm để ý câu trả lời của cô là cái gì, lẩm bẩm nói: "Lý Thụy ngày hôm qua đến Trịnh thành làm tiết mục. Con biết Trương Cầm không? Chính là bà chủ Cao ốc Tứ Minh ! Bà ta biết Lý Thụy đã đến Trịnh thành, liền ra mặt tổ chức bữa tiệc, mời Lý Thụy qua, dì và mẹ Phương Chính Dương cũng trả tiền đi theo mấy người Trương Cầm, mười giờ tối nay, ở khu thương mại quốc tế. Đợi thu xếp xong cơm tối cho Tô Khả, thợ trang điểm sẽ tới đây giúp dì."
Tiểu Huệ xen vào một câu: "Vì gặp Lý Thụy, dì Hoàng buổi sáng đi ra ngoài bỏ ra hơn mười vạn mua một bộ lễ phục đó!"
Trương Kỳ Kỳ giật mình. Cô còn không biết Trịnh thành lại có một bộ lễ phục hơn mười vạn.
Mẹ Tô Khả trong đắc ý lại mang theo chút tiếc nuối nói: "Chỉ là Lý Thụy chào giá có hơi đắt, bất quá là ngồi cùng nhau ăn bữa cơm, mà chào giá tới ba trăm vạn, người đại diện còn đặc biệt yêu cầu không được phép tứ chi tiếp xúc, không thể ngôn ngữ đùa giỡn, thời gian bữa tiệc không thể vượt qua một giờ. . ."
Trương Kỳ Kỳ: ". . ." vẫn là Lý Thụy đi con đường trong sạch, Tần Tùng Lâm an bài như vậy cũng là bình thường.
Nhớ tới 30 vạn bên trong chi phiếu có lẽ cũng là tới như vậy, cô bỗng nhiên có chút chua xót, cũng nói không nên lời nguyên do.
Trương Kỳ Kỳ đè nén khó chịu trong lòng, vừa dọn bàn, vừa cười nói: "Dì Hoàng, thật ra dì không cần bỏ tiền nhìn minh tinh, ở nhà nhìn Tô Khả là được rồi." Tô Khả lớn lên tuấn tú như vậy, cũng không kém hơn Lý Thụy.
"Tô Khả coi như không tệ, " Mẹ Tô Khả không khỏi kiêu ngạo mà nở nụ cười, "Chỉ là. . ." Bà trù trừ một chút chưa nói, con của bà thế nhưng là người thừa kế sự nghiệp của Tô gia, thật ra bề ngoài như thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần biết đầu thai, có năng lực là được rồi.
Trương Kỳ Kỳ mới ra khỏi Cẩm Tú viên, liền nhìn thấy Hồ Hiểu Đông và Lương Thục Hoa cùng đứng ở cổng phía Tây dưới cây ngô đồng Pháp, dường như đang nói chuyện.
Cô cười cười, đi về phía bọn họ.
Hồ Hiểu Đông tuy nói chuyện với Lương Thục Hoa, ánh mắt lại liên tục chú ý đến cổng Cẩm Tú viên, thấy Trương Kỳ Kỳ tới đây, anh ta vội nghênh đón: "Kỳ Kỳ, xe đậu ở bãi đỗ xe đối diện tiểu khu, chúng ta đi qua đi!"
Trương Kỳ Kỳ nhẹ gật đầu, nhìn Lương Thục Hoa đang cười đi tới: "Thục Hoa, đi thôi!"
Lối đi bộ rất hẹp, ba người không thể nào đi song song. Trương Kỳ Kỳ chân dài, đi lại nhanh, sau khi đi một đoạn đường cô mới phát hiện Hồ Hiểu Đông luôn cố gắng đi song song với cô, vứt lại Lương Thục Hoa ở phía sau. Trương Kỳ Kỳ liền dừng lại đợi Lương Thục Hoa, sau đó lui ra phía sau một bước, biến thành cục diện cô và Lương Thục Hoa đi song song.
Lương Thục Hoa thân mật khoác cánh tay Trương Kỳ Kỳ, cười tủm tỉm hỏi: "Chị Kỳ Kỳ, sao chị lại đi ra từ Cẩm Tú viên? Em nhớ nhà của chị ở cục đường sắt mà!"
Hồ Hiểu Đông đi ở phía trước nghe được, lập tức vểnh lỗ tai lên.
Trương Kỳ Kỳ lại cười nói: "Chị tới nhà thân thích hỗ trợ." Cũng không giải thích thêm.
Đến bãi đỗ xe, thấy Lương Thục Hoa kéo cửa xe bên tay lái phụ, Trương Kỳ Kỳ rất tự nhiên ngồi xuống phía sau.
Đợi Hồ Hiểu Đông khởi động xe, Lương Thục Hoa lúc này mới có chút gấp gáp quay đầu lại: "Chị Kỳ Kỳ, vừa rồi không chú ý. . . Ài, vẫn là em ra phía sau!"
Trương Kỳ Kỳ phát hiện Lương Thục Hoa từ khi thấy Hồ Hiểu Đông, liền so với bình thường đáng yêu hoạt bát hơn năm phần, cho nên cô cảm thấy Lương Thục Hoa tựa hồ đối với Hồ Hiểu Đông có chút tâm tư, hơn nữa ở trước mặt mình đùa nghịch cổ tay. Cô không thích loại con gái có tâm cơ, bởi vậy cười cười: "Không cần."
Hồ Hiểu Đông quay đầu nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, cơm nước xong xuôi tớ mời khách, chúng ta đi Tiền Quỹ ca hát nhé!"
Trương Kỳ Kỳ còn chưa kịp nói, Lương Thục Hoa liền làm nũng nói: "Chị Kỳ Kỳ, đi đi đi đi!"
Nhìn bộ dạng đáng yêu của Lương Thục Hoa, Trương Kỳ Kỳ quyết định sẽ xem một chút, Lương Thục Hoa đến tột cùng là thật đáng yêu, hay là giả bộ đáng yêu.
Lúc ăn tiệc đứng, Trương Kỳ Kỳ rời khỏi đi chọn món ăn, đợi cô bưng một khay salad trái cây trở về, phát hiện Lương Thục Hoa đang bĩu môi cầm di động làm nũng với Hồ Hiểu Đông: "Anh Hiểu Đông, nói cho em biết tài khoản QQ của anh đi!"
Trương Kỳ Kỳ cảm thấy trên người nổi lên một tầng da gà, vội lặng lẽ đi lấy bánh ngọt.
Đợi lúc cô trở lại, nghe được Lương Thục Hoa đang phát biểu cao kiến với Hồ Hiểu Đông: ". . . Em vẫn cảm thấy phụ nữ qua hai mươi lăm tuổi liền già rồi, thực ước gì có thể tự mình vĩnh viễn bảo trì trạng thái mười tám tuổi như bây giờ!"
Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Cô sắp hai mươi ba tuổi, cách hai mươi lăm tuổi rất gần, chẳng lẽ phải đi tìm chết sao?
Cô chợt nhớ tới năm cấp hai phát sinh một việc. Cô khi đó vừa xem 'biên thành ' của Trầm Tòng Văn, vì tình yêu của Thúy Thúy và lão nhị Na Tống mà chảy thật nhiều nước mắt, đối với Tô Khả ngay lúc đó ngồi cùng bàn thổ lộ hết: "Qua mười sáu tuổi liền già rồi, tớ qua mười sáu tuổi liền đi chết, chết đi lúc đẹp nhất!"
Trương Kỳ Kỳ còn nhớ rõ Tô Khả nhẹ nhàng nói một câu: "Vậy tớ đây liền đi làm hòa thượng."
Hiện tại nhớ tới chuyện cũ, Trương Kỳ Kỳ quả thực muốn cười to ba tiếng - - thì ra phụ nữ như cô thất bại như vậy.
Nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ tới đây, Hồ Hiểu Đông có chút lúng túng, đứng dậy hỏi Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, cậu muốn ăn kem không?"
Trương Kỳ Kỳ còn đắm chìm trong suy nghĩ vừa rồi, cười lắc đầu: "Tớ không muốn, cám ơn cậu!"
Thấy Hồ Hiểu Đông rời chỗ ngồi, Lương Thục Hoa vô cùng thân thiết từ trong khay của Trương Kỳ Kỳ gắp một miếng điểm tâm ngọt nhỏ, cắn một cái, cười hỏi: "Chị Kỳ Kỳ, nhìn xe anh Hiểu Đông lái, nhà anh ấy rất có tiền à?"
Trương Kỳ Kỳ nhìn cô ta một cái, nói: "Không biết, chúng tôi là bạn học thời cấp 3 thôi." Ngụ ý là "Chúng tôi chỉ là bạn học, tình hình nhà anh ta tôi làm sao biết được" .
Lương Thục Hoa đụng phải cây đinh mềm, cô ta là người thông minh, liền không lên tiếng hỏi thăm nữa.
Ăn xong tiệc đứng đi ra, Trương Kỳ Kỳ kiên trì nói quá mệt mỏi, không muốn đi KTV ca hát.
Hồ Hiểu Đông cố gắng khuyên cô đi, Trương Kỳ Kỳ liền nói: "Hiểu Đông, tớ mệt thật sự. Bằng không cậu và Thục Hoa cùng đi đi!"
Lương Thục Hoa nghe vậy hai mắt lóe sáng nhìn Hồ Hiểu Đông.
Hồ Hiểu Đông nói thẳng: "Tớ tiễn cậu về!"
Anh nhìn về Lương Thục Hoa: "Tiểu Lương, nhà của cô ở hướng, tôi xem thử tiện đường hay không tiện đường."
Lương Thục Hoa híp mắt cười, dùng giọng rất ngọt ngào trẻ con làm nũng: "Anh Hiểu Đông, nhà của em ngay tại đường Giang Sơn, anh trước đưa Chị Kỳ Kỳ trở về, lại đưa em về!"
Hồ Hiểu Đông hơi trầm ngâm, nhìn Trương Kỳ Kỳ. Nhà Lương Thục Hoa một chút cũng không tiện đường, anh là nhìn mặt mũi Trương Kỳ Kỳ mới có lệ với Lương Thục Hoa này.
Trương Kỳ Kỳ không nói chuyện, khuôn mặt trầm tĩnh, dường như đang nhìn dòng xe cộ lui tới dưới bậc thang.
Hồ Hiểu Đông liền có chút khó xử nói: "Tiểu Lương, thật sự là không tiện đường. . ."
Lương Thục Hoa nhu thuận "vâng" một tiếng, khẽ cúi đầu nói: "Vậy em đi trước!"
Sau khi xuống bậc thang, cô ta quay đầu lại nhìn Hồ Hiểu Đông, híp mắt cười: "Anh Hiểu Đông gặp lại! Chị Kỳ Kỳ gặp lại!" Sau đó dọc theo lối đi bộ đi về hướng tây.
Đầu thu buổi tối rất là mát mẻ, Hồ Hiểu Đông không có mở điều hòa, mà là quay kiếng xe xuống để gió tự nhiên thổi vào.
Trương Kỳ Kỳ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cánh tay chống trên cửa kính xe, nhìn nê ông hiện lên phía bên phải.
Lúc đợi đèn đỏ, xe bên cạnh mở cửa sổ xe vang lên bài hát- - ". . . Ta yêu hãy để ta phấn đấu quên đi một người, ta cho rằng đây chính là thế giới ta đang theo đuổi, nhưng hiểu lầm lừa dối đã mạnh mẽ đâm ta, có phải thế giới của người lớn luôn luôn không trọn vẹn, ngã rẽ mỗi ngày ta nhất định phải đối mặt, ta hoài niệm hạnh phúc nhỏ tốt đẹp đơn thuần đã qua, yêu luôn làm cho người ta khóc, làm cho người ta cảm thấy chưa đủ, bầu trời rất lớn nhưng thấy không rõ lắm, thật cô độc, bầu trời lúc tối đen, ta lại nghĩ tới bài hát này, bỗng nhiên chờ mong, dưới cơn mưa tĩnh lặng, thì ra đạo lý của bà ngoại đã sớm hát cho ta nghe, mưa xuống cũng phải dũng cảm tiến lên. . ."
Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống đôi má trơn bóng của Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ nhớ rõ năm ấy đã cùng Lý Thụy ở KTV cùng hát qua bài hát này.
Khi đó cô vui vẻ biết bao, cùng Lý Thụy hát ca cười lăn cười lộn.
Hiện tại nhớ tới, quả thực giống như đã xảy ra ở kiếp trước.
Thấy Trương Kỳ Kỳ sắp xong, bà lại nói đến một việc: "Kỳ Kỳ, con có biết nam minh tinh diễn vai Lý Thuần Vu trong 'Đường mộ u hồn' không?"
Trương Kỳ Kỳ cả người cứng đờ, một lát sau nói giọng khàn khàn: "Dì Hoàng, con luôn luôn không xem tivi."
Mẹ Tô Khả lại không thèm để ý câu trả lời của cô là cái gì, lẩm bẩm nói: "Lý Thụy ngày hôm qua đến Trịnh thành làm tiết mục. Con biết Trương Cầm không? Chính là bà chủ Cao ốc Tứ Minh ! Bà ta biết Lý Thụy đã đến Trịnh thành, liền ra mặt tổ chức bữa tiệc, mời Lý Thụy qua, dì và mẹ Phương Chính Dương cũng trả tiền đi theo mấy người Trương Cầm, mười giờ tối nay, ở khu thương mại quốc tế. Đợi thu xếp xong cơm tối cho Tô Khả, thợ trang điểm sẽ tới đây giúp dì."
Tiểu Huệ xen vào một câu: "Vì gặp Lý Thụy, dì Hoàng buổi sáng đi ra ngoài bỏ ra hơn mười vạn mua một bộ lễ phục đó!"
Trương Kỳ Kỳ giật mình. Cô còn không biết Trịnh thành lại có một bộ lễ phục hơn mười vạn.
Mẹ Tô Khả trong đắc ý lại mang theo chút tiếc nuối nói: "Chỉ là Lý Thụy chào giá có hơi đắt, bất quá là ngồi cùng nhau ăn bữa cơm, mà chào giá tới ba trăm vạn, người đại diện còn đặc biệt yêu cầu không được phép tứ chi tiếp xúc, không thể ngôn ngữ đùa giỡn, thời gian bữa tiệc không thể vượt qua một giờ. . ."
Trương Kỳ Kỳ: ". . ." vẫn là Lý Thụy đi con đường trong sạch, Tần Tùng Lâm an bài như vậy cũng là bình thường.
Nhớ tới 30 vạn bên trong chi phiếu có lẽ cũng là tới như vậy, cô bỗng nhiên có chút chua xót, cũng nói không nên lời nguyên do.
Trương Kỳ Kỳ đè nén khó chịu trong lòng, vừa dọn bàn, vừa cười nói: "Dì Hoàng, thật ra dì không cần bỏ tiền nhìn minh tinh, ở nhà nhìn Tô Khả là được rồi." Tô Khả lớn lên tuấn tú như vậy, cũng không kém hơn Lý Thụy.
"Tô Khả coi như không tệ, " Mẹ Tô Khả không khỏi kiêu ngạo mà nở nụ cười, "Chỉ là. . ." Bà trù trừ một chút chưa nói, con của bà thế nhưng là người thừa kế sự nghiệp của Tô gia, thật ra bề ngoài như thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần biết đầu thai, có năng lực là được rồi.
Trương Kỳ Kỳ mới ra khỏi Cẩm Tú viên, liền nhìn thấy Hồ Hiểu Đông và Lương Thục Hoa cùng đứng ở cổng phía Tây dưới cây ngô đồng Pháp, dường như đang nói chuyện.
Cô cười cười, đi về phía bọn họ.
Hồ Hiểu Đông tuy nói chuyện với Lương Thục Hoa, ánh mắt lại liên tục chú ý đến cổng Cẩm Tú viên, thấy Trương Kỳ Kỳ tới đây, anh ta vội nghênh đón: "Kỳ Kỳ, xe đậu ở bãi đỗ xe đối diện tiểu khu, chúng ta đi qua đi!"
Trương Kỳ Kỳ nhẹ gật đầu, nhìn Lương Thục Hoa đang cười đi tới: "Thục Hoa, đi thôi!"
Lối đi bộ rất hẹp, ba người không thể nào đi song song. Trương Kỳ Kỳ chân dài, đi lại nhanh, sau khi đi một đoạn đường cô mới phát hiện Hồ Hiểu Đông luôn cố gắng đi song song với cô, vứt lại Lương Thục Hoa ở phía sau. Trương Kỳ Kỳ liền dừng lại đợi Lương Thục Hoa, sau đó lui ra phía sau một bước, biến thành cục diện cô và Lương Thục Hoa đi song song.
Lương Thục Hoa thân mật khoác cánh tay Trương Kỳ Kỳ, cười tủm tỉm hỏi: "Chị Kỳ Kỳ, sao chị lại đi ra từ Cẩm Tú viên? Em nhớ nhà của chị ở cục đường sắt mà!"
Hồ Hiểu Đông đi ở phía trước nghe được, lập tức vểnh lỗ tai lên.
Trương Kỳ Kỳ lại cười nói: "Chị tới nhà thân thích hỗ trợ." Cũng không giải thích thêm.
Đến bãi đỗ xe, thấy Lương Thục Hoa kéo cửa xe bên tay lái phụ, Trương Kỳ Kỳ rất tự nhiên ngồi xuống phía sau.
Đợi Hồ Hiểu Đông khởi động xe, Lương Thục Hoa lúc này mới có chút gấp gáp quay đầu lại: "Chị Kỳ Kỳ, vừa rồi không chú ý. . . Ài, vẫn là em ra phía sau!"
Trương Kỳ Kỳ phát hiện Lương Thục Hoa từ khi thấy Hồ Hiểu Đông, liền so với bình thường đáng yêu hoạt bát hơn năm phần, cho nên cô cảm thấy Lương Thục Hoa tựa hồ đối với Hồ Hiểu Đông có chút tâm tư, hơn nữa ở trước mặt mình đùa nghịch cổ tay. Cô không thích loại con gái có tâm cơ, bởi vậy cười cười: "Không cần."
Hồ Hiểu Đông quay đầu nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, cơm nước xong xuôi tớ mời khách, chúng ta đi Tiền Quỹ ca hát nhé!"
Trương Kỳ Kỳ còn chưa kịp nói, Lương Thục Hoa liền làm nũng nói: "Chị Kỳ Kỳ, đi đi đi đi!"
Nhìn bộ dạng đáng yêu của Lương Thục Hoa, Trương Kỳ Kỳ quyết định sẽ xem một chút, Lương Thục Hoa đến tột cùng là thật đáng yêu, hay là giả bộ đáng yêu.
Lúc ăn tiệc đứng, Trương Kỳ Kỳ rời khỏi đi chọn món ăn, đợi cô bưng một khay salad trái cây trở về, phát hiện Lương Thục Hoa đang bĩu môi cầm di động làm nũng với Hồ Hiểu Đông: "Anh Hiểu Đông, nói cho em biết tài khoản QQ của anh đi!"
Trương Kỳ Kỳ cảm thấy trên người nổi lên một tầng da gà, vội lặng lẽ đi lấy bánh ngọt.
Đợi lúc cô trở lại, nghe được Lương Thục Hoa đang phát biểu cao kiến với Hồ Hiểu Đông: ". . . Em vẫn cảm thấy phụ nữ qua hai mươi lăm tuổi liền già rồi, thực ước gì có thể tự mình vĩnh viễn bảo trì trạng thái mười tám tuổi như bây giờ!"
Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Cô sắp hai mươi ba tuổi, cách hai mươi lăm tuổi rất gần, chẳng lẽ phải đi tìm chết sao?
Cô chợt nhớ tới năm cấp hai phát sinh một việc. Cô khi đó vừa xem 'biên thành ' của Trầm Tòng Văn, vì tình yêu của Thúy Thúy và lão nhị Na Tống mà chảy thật nhiều nước mắt, đối với Tô Khả ngay lúc đó ngồi cùng bàn thổ lộ hết: "Qua mười sáu tuổi liền già rồi, tớ qua mười sáu tuổi liền đi chết, chết đi lúc đẹp nhất!"
Trương Kỳ Kỳ còn nhớ rõ Tô Khả nhẹ nhàng nói một câu: "Vậy tớ đây liền đi làm hòa thượng."
Hiện tại nhớ tới chuyện cũ, Trương Kỳ Kỳ quả thực muốn cười to ba tiếng - - thì ra phụ nữ như cô thất bại như vậy.
Nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ tới đây, Hồ Hiểu Đông có chút lúng túng, đứng dậy hỏi Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, cậu muốn ăn kem không?"
Trương Kỳ Kỳ còn đắm chìm trong suy nghĩ vừa rồi, cười lắc đầu: "Tớ không muốn, cám ơn cậu!"
Thấy Hồ Hiểu Đông rời chỗ ngồi, Lương Thục Hoa vô cùng thân thiết từ trong khay của Trương Kỳ Kỳ gắp một miếng điểm tâm ngọt nhỏ, cắn một cái, cười hỏi: "Chị Kỳ Kỳ, nhìn xe anh Hiểu Đông lái, nhà anh ấy rất có tiền à?"
Trương Kỳ Kỳ nhìn cô ta một cái, nói: "Không biết, chúng tôi là bạn học thời cấp 3 thôi." Ngụ ý là "Chúng tôi chỉ là bạn học, tình hình nhà anh ta tôi làm sao biết được" .
Lương Thục Hoa đụng phải cây đinh mềm, cô ta là người thông minh, liền không lên tiếng hỏi thăm nữa.
Ăn xong tiệc đứng đi ra, Trương Kỳ Kỳ kiên trì nói quá mệt mỏi, không muốn đi KTV ca hát.
Hồ Hiểu Đông cố gắng khuyên cô đi, Trương Kỳ Kỳ liền nói: "Hiểu Đông, tớ mệt thật sự. Bằng không cậu và Thục Hoa cùng đi đi!"
Lương Thục Hoa nghe vậy hai mắt lóe sáng nhìn Hồ Hiểu Đông.
Hồ Hiểu Đông nói thẳng: "Tớ tiễn cậu về!"
Anh nhìn về Lương Thục Hoa: "Tiểu Lương, nhà của cô ở hướng, tôi xem thử tiện đường hay không tiện đường."
Lương Thục Hoa híp mắt cười, dùng giọng rất ngọt ngào trẻ con làm nũng: "Anh Hiểu Đông, nhà của em ngay tại đường Giang Sơn, anh trước đưa Chị Kỳ Kỳ trở về, lại đưa em về!"
Hồ Hiểu Đông hơi trầm ngâm, nhìn Trương Kỳ Kỳ. Nhà Lương Thục Hoa một chút cũng không tiện đường, anh là nhìn mặt mũi Trương Kỳ Kỳ mới có lệ với Lương Thục Hoa này.
Trương Kỳ Kỳ không nói chuyện, khuôn mặt trầm tĩnh, dường như đang nhìn dòng xe cộ lui tới dưới bậc thang.
Hồ Hiểu Đông liền có chút khó xử nói: "Tiểu Lương, thật sự là không tiện đường. . ."
Lương Thục Hoa nhu thuận "vâng" một tiếng, khẽ cúi đầu nói: "Vậy em đi trước!"
Sau khi xuống bậc thang, cô ta quay đầu lại nhìn Hồ Hiểu Đông, híp mắt cười: "Anh Hiểu Đông gặp lại! Chị Kỳ Kỳ gặp lại!" Sau đó dọc theo lối đi bộ đi về hướng tây.
Đầu thu buổi tối rất là mát mẻ, Hồ Hiểu Đông không có mở điều hòa, mà là quay kiếng xe xuống để gió tự nhiên thổi vào.
Trương Kỳ Kỳ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cánh tay chống trên cửa kính xe, nhìn nê ông hiện lên phía bên phải.
Lúc đợi đèn đỏ, xe bên cạnh mở cửa sổ xe vang lên bài hát- - ". . . Ta yêu hãy để ta phấn đấu quên đi một người, ta cho rằng đây chính là thế giới ta đang theo đuổi, nhưng hiểu lầm lừa dối đã mạnh mẽ đâm ta, có phải thế giới của người lớn luôn luôn không trọn vẹn, ngã rẽ mỗi ngày ta nhất định phải đối mặt, ta hoài niệm hạnh phúc nhỏ tốt đẹp đơn thuần đã qua, yêu luôn làm cho người ta khóc, làm cho người ta cảm thấy chưa đủ, bầu trời rất lớn nhưng thấy không rõ lắm, thật cô độc, bầu trời lúc tối đen, ta lại nghĩ tới bài hát này, bỗng nhiên chờ mong, dưới cơn mưa tĩnh lặng, thì ra đạo lý của bà ngoại đã sớm hát cho ta nghe, mưa xuống cũng phải dũng cảm tiến lên. . ."
Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống đôi má trơn bóng của Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ nhớ rõ năm ấy đã cùng Lý Thụy ở KTV cùng hát qua bài hát này.
Khi đó cô vui vẻ biết bao, cùng Lý Thụy hát ca cười lăn cười lộn.
Hiện tại nhớ tới, quả thực giống như đã xảy ra ở kiếp trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.