Chào Anh, Thổ Hào!

Chương 29: Bữa tối dưới nến

Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

29/08/2020

Tô Khả quay trở lại phía sau bàn ông chủ ngồi xuống, cả người tựa lưng vào ghế ngồi tiếp tục ngẩn người.

Thật ra trong lòng đã có kế hoạch sơ bộ, thế nhưng anh vẫn còn có chút khẩn trương, trái tim đập bịch bịch, giống như có thứ gì đó sắp vỡ kén chui ra, có chút bối rối, lại có chút chờ mong.

Đối với Tô Khả luôn luôn tỉnh táo mà nói, đây là tương đối hiếm thấy.

Một tràng tiếng gõ cửa phá vỡ yên tĩnh trong văn phòng.

Tô Khả lập tức ngồi thẳng dậy, chờ Trương Băng Băng và Phương Chính Dương đi vào.

Quy mô đầu tư công ty càng lúc càng lớn, mà anh còn phải chú ý hầm mỏ cùng với các việc làm ăn khác, có chút bận không chịu nổi, cho nên Tô Khả cảm thấy cần phải người quản lí có chuyên môn tới quản lý công ty, liền dự định khai thông cho hai cổ đông Trương Băng Băng và Phương Chính Dương trước.

Trương Băng Băng và Phương Chính Dương được trợ lý Lâm Lỗi của Tô Khả mời đến văn phòng Tô Khả, sau khi ngồi vững vàng, ba người bắt đầu họp.

Sau khi hội nghị chấm dứt, Phương Chính Dương cười hì hì mời Trương Băng Băng buổi tối đi câu lạc bộ tư nhân nhà anh ta mở chơi - - Tô Khả chưa bao giờ đi những địa phương này, nói cũng nói vô ích, còn không bằng không nói.

Trương Băng Băng vui vẻ đáp ứng.

Tô Khả vốn một mực không nói chuyện, thế nhưng Phương Chính Dương vừa đi tới cửa, đã bị anhgọi lại: "Chính Dương, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo cậu."

Phương Chính Dương và Trương Băng Băng đồng thời ngừng lại, đều trơ mắt nhìn Tô Khả, quả thực không thể tin được Tô Khả lại có thể nói hai chữ "Thỉnh giáo" này.

Thấy Trương Băng Băng cũng ngừng lại, Tô Khả không khỏi cảm thấy có chút lúng túng, liền phất phất tay: "Được rồi, đi đi!" Phương Chính Dương ít nhất vẫn thường xuyên nói chuyện yêu thương, coi như có chút kinh nghiệm yêu đương; Trương Băng Băng lại chỉ bao nuôi, không nói chuyện yêu, không có gì có thể dạy anh.

Phương Chính Dương: ". . ."

Anh ta là quỷ linh tinh, thấy Tô Khả muốn nói lại thôi, liền đoán được chuyện Tô Khả muốn nói với anh ta không thể để cho Trương Băng Băng tham dự.

Phương Chính Dương vỗ vỗ vai Trương Băng Băng, lại cười nói: "Anh Băng Băng, anh về trước đi, tôi nói chuyện chút với Tô Khả chút nữa!"

Trương Băng Băng không biết trong hồ lô Tô Khả muốn làm cái gì, trong lòng mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười săn sóc, nhẹ gật đầu đi trước.

Lâm Lỗi pha trà ngon xong liền đóng cửa phòng đi ra, trong văn phòng chỉ còn lại có Tô Khả và Phương Chính Dương.

Phương Chính Dương nhìn nhìn Tô Khả đối diện, thấy tuy rằng mặt anh không biểu tình, thế nhưng đôi mắt tỏa sáng, sắc mặt ửng đỏ, đúng là dáng vẻ tiêu chuẩn của thiếu niên hoài xuân, liền cười nói: "Tô Khả, mùa đông sắp đến rồi, nên xuân tình của cậu manh động sao?"

Nói xong, anh ta bưng chén trà bốc hơi nóng lên thổi thổi.

Khuôn mặt Tô Khả dường như đỏ hơn, anh rũ mắt xuống che đi sóng mắt, sau khi hơi suy nghĩ thêm lại ngẩng đầu lên, trên mặt biểu lộ càng thêm nghiêm túc, dường như làm ra một quyết định trọng đại.

Anh mấp máy bờ môi đỏ tươi rốt cuộc hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Phương Chính Dương: "Cậu bình thường dỗ dành con gái như thế nào . . ."

Phương Chính Dương đang nhấp nhấp trà, nghe vậy lập tức không khống chế được uống một ngụm vào, nước trà nóng hổi lập tức như một luồng lửa chảy từ trên xuống dưới, làm anh ta nóng đến "NGAO" một tiếng.

Tô Khả đang muốn cầu cạnh anh ta, vẫn tương đối ân cần, đứng dậy cầm bình nước khoáng mở nắp đưa cho anh ta.

Phương Chính Dương một hơi rót hơn phân nửa bình nước lạnh đi vào, lúc này mới dễ chịu hơn một chút, gặng hỏi Tô Khả: "Từ khi tôi bắt đầu học cấp hai, tất cả các câu chuyện lớn nhỏ có hơn mười lần đều liên quan đến yêu đương, kinh nghiệm yêu đương của tôi quả thực có thể viết thành một quyển sách. . . Nhưng cậu và tình huống của tôi không giống nhau, cậu là đền thờ trinh tiết còn sống . . . Cậu thật sự có ý kiến gì không?" Anh ta vẫn không chịu tin tưởng Tô Khả lại có thể thông suốt.

Tô Khả nhịn không được lại đốt thuốc hít một hơi, lúc này mới khó nhọc nói: ". . . Cô ấy. . . Cô ấy không phải như vậy. . . Nhiệt tình như vậy. . . Tôi. . ." Tuy rằng khó khăn, thế nhưng là Tô Khả vẫn thành công biểu đạt ý nghĩ của mình.

Phương Chính Dương cảm giác tam quan của mình bị Tô Khả đổi mới rồi, anh ta mặt mày hớn hở khoa tay múa chân: "Tô Khả, cậu cần gì phải xoắn xuýt như vậy? Cậu có cái gì? Cậu có tiền, cậu lớn lên đẹp trai! Tôi cho cậu biết, cậu trước dùng tiền của cậu nện cô ấy, thật sự không được, lại dùng sắc đẹp của cậu hấp dẫn cô ấy, tôi cũng không tin, trên đời này còn có người phụ nữ nào mà tài sắc đánh cũng không nhúc nhích- - "

Dường như nghĩ tới điều gì, Phương Chính Dương lập tức biến đổi như gió: "Cậu không phải là vừa ý đàn ông chứ?" Không phải là vừa ý tôi chứ? "

Tô Khả lẳng lặng nhìn anh ta một cái, dùng ánh mắt nhìn bệnh thần kinh.

Phương Chính Dương lập tức không dám nói nữa, bất quá anh ta vẫn nhịn không được lòng hiếu kỳ, tròng mắt đảo mồng mồng, liền thay đổi phương hướng: "Tô Khả, tóm lại cậu vừa ý người nào?"



Tô Khả tất nhiên là không chịu nói.

Phương Chính Dương bắt đầu suy đoán lung tung: "Hồ Giai Hạnh con gái của tổng giám đốc tập đoàn than đá? Lý Cẩm Vũ con gái của Lý Bảo Khánh ? Chẳng lẽ con gái của Ôn Châu Thanh?" Ôn Châu Thanh là bạn của cha Tô Khả, cũng là chủ mỏ than Tân Mật. Phương Chính Dương nói mấy người này đều là phái nữ đến tuổi lập gia đình trong giới của bọn họ ở Trịnh thành.

Tô Khả chán anh ta nói chuyện lỗ mãng, treo tên con gái người nhà ta trên miệng, còn có chính là ngại anh ta nói nhiều còn không có nội dung thực tế, liền mở cửa đẩy anh ta đi ra.

Phương Chính Dương quắc mắt ở bên ngoài phòng làm việc gõ vài cái lên cửa, cuối cùng vẫn không dám chọc giận Tô Khả, đành phải hậm hực rời đi.

Nhìn thời gian sắp đến rồi, Tô Khả rốt cuộc hạ quyết tâm. Anh cầm điện thoại nội bộ: "Lâm Lỗi, cậu vào đây một chuyến đi."

Cách giờ tan sở còn hơn một giờ, Trương Kỳ Kỳ vừa gạt bơ, vừa nghĩ làm sao trả lại vòng cổ Phỉ Thúy cho Tô Khả, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lâm Lỗi.

Sau khi chào hỏi một phen, Lâm Lỗi nói: "Chị Kỳ Kỳ, Tô quản lý nói tối nay anh ấy có khách hàng quan trọng, muốn chị đến nhà sớm hơn nửa giờ chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến."

Trương Kỳ Kỳ nghe vậy, lồng ngực chợt nhảy một cái, tiếp theo liền khôi phục bình tĩnh. Tô Khả lớn hơn cô một tuổi, năm nay hai mươi bốn tuổi, hẹn hò phụ nữ không phải rất bình thường sao?

Thế nhưng không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng Trương Kỳ Kỳ lại rầu rĩ, giống như có người ở ác ý nhào nặn trái tim cô, rất khó chịu.

Để giảm bớt khó chịu, Trương Kỳ Kỳ cố ý cười nói: "Được rồi, Lâm Lỗi, Tô Khả là quản lý, vậy ông chủ của công ty các anh là ai vậy?"

Lâm Lỗi trong điện thoại nở nụ cười: "Ông chủ chính là Tô quản lý. Chỉ là lúc trước Tô lão còn trong công ty, mặc dù sau này ông ấy đã rời khỏi, nhưng mọi người đã quen gọi là Tô quản lý rồi."

Trương Kỳ Kỳ "Nha" một tiếng, trong giọng nói tràn đầy hưng phấn"Thì ra là thế", trên mặt lại không một chút biểu lộ.

Lâm Lỗi nói: "Tôi đang đi đưa chìa khóa Tô gia cho chị, năm phút nữa tôi đến!"

Sau khi nhận được chìa khóa Lâm Lỗi đưa tới, Trương Kỳ Kỳ kiếm cớ xin ông chủ nghỉ, tan việc sớm hơn một giờ.

Đi ở lối đi bộ, trong lòng Trương Kỳ Kỳ tính toán chờ một chút đi ngang qua ngân hàng Trịnh thành rút ít tiền, từ nhà Tô Khả trở về vừa vặn tiện đường đi cửa hàng mỹ phẩm gần nhà cô mua một ít mặt nạ.

Trương Kỳ Kỳ là cuồng mặt nạ tiêu chuẩn, ngoại trừ các loại mặt nạ DIY tự mình làm ra, còn thường mua thành phẩm mặt nạ.

Đi vào buồng ATM Trịnh thành, Trương Kỳ Kỳ đứng trước máy rút tiền tự động, vừa nghĩ buổi tối nên chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến cho Tô Khả, vừa móc mấy thẻ ngân hàng trong túi xách ra, rút ra tấm thẻ sau khi quay về Trịnh thành mới mở, cắm vào ổ thẻ.

sau khi nhập mật mã cô lại chọn nút tra.

Nhìn 5 con số 0 phía sau số 6, Trương Kỳ Kỳ có chút mê muội: rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Cái thẻ này chỉ có Tô gia trả thù lao cho cô, nhiều lắm là hai vạn đồng, làm sao có thể có nhiều số 0 như vậy?

Trương Kỳ Kỳ ghé sát vào màn hình máy rút tiền, dùng ngón tay chỉ đếm đếm: "Mười, trăm, nghìn, vạn, mười vạn?"

Cô lập tức chọn nút trả thẻ, lúc này mới phát hiện vốn là mình vừa rồi chỉ lo suy nghĩ, cầm nhầm thẻ rồi, đã cầm nhầm thẻ Lý Hoài cho cô.

Nhưng vẫn là rất kỳ quái, thẻ Lý Hoài cho không phải chỉ có 30 vạn sao? Làm sao lại biến thành 60 vạn?

Trương Kỳ Kỳ nghĩ không ra nguyên nhân, cũng không có ý định tiếp tục nghĩ.

Có lẽ là chuyển khoản chuyển sai rồi, có lẽ là Lý Hoài muốn cô chủ động gọi điện thoại cho anh ta.

Cho dù là khả năng nào, Trương Kỳ Kỳ cũng không định để ý tới.

Đã cắt đứt là cắt đứt, mắc gì phải liên lạc lại.

Ra khỏi buồng ATM, Trương Kỳ Kỳ nhẹ nhàng đi thẳng về phía trước. 60 vạn này không thuộc về cô, nhưng vừa nghĩ tới có 60 vạn này làm hậu thuẫn, trong lòng Trương Kỳ Kỳ lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, đây là loại cảm giác hạnh phúc thoải mái cho việc phòng xa không cần phải lo lắng cho sau này nữa.

Trương Kỳ Kỳ vừa mở cửa nhà, liền phát hiện ba và mẹ đang ở trong phòng khách phòng khách gấp khăn trải giường, liền kêu ba ba: "Cha, tới giúp con cởi giày!"

Cha Kỳ Kỳ cười đi tới: "Còn chưa có tuyết rơi, con đả mang giày cao cổ rồi, không thấy nóng sao?"



Trương Kỳ Kỳ cũng không giải thích thêm với ba ba, trước nâng chân trái lên bảo ba ba cởi giày, lại nâng chân phải lên cho ba ba cởi.

Mẹ Kỳ Kỳ thấy con gái vội vội vàng vàng xông vào toilet rửa tay, liền oán trách cha Kỳ Kỳ nói: "Đều là ông quen chiều nó, ông giúp nó cởi giày, còn phải giúp nó xếp giày, ông cũng không xem Kỳ Kỳ bao lớn rồi? Nó 23 rồi đó !"

Cha Kỳ Kỳ cũng không phản bác, cười hớn hở cầm xi đánh giầy bàn chải đánh bóng giày bót cho Trương Kỳ Kỳ, lại lấy vải nhung lau kỹ. Kỳ Kỳ một người làm hai phần công việc, khổ cực như vậy, với tư cách ba ba giúp cô cởi giày thì tính là cái gì!

Mẹ Kỳ Kỳ thấy chồng ở bên này đánh giày, liền đi vào phòng ngủ thấy Trương Kỳ Kỳ thay quần áo: "Lại phải thay quần áo, con xem con mỗi ngày thay quần áo, không thấy phiền sao?"

Trương Kỳ Kỳ đang cất chuỗi vòng cổ Phỉ Thúy, thấy mẹ đi vào, sợ mẹ nhìn thấy, vội nhét vòng cổ dưới gối nằm, rồi đẩy mẹ đi ra ngoài: "Mẹ, con thay quần áo, mẹ không nên nhìn!"

Mẹ Kỳ Kỳ lập tức nhíu mày.

Trương Kỳ Kỳ thấy mẹ mình vừa muốn dài dòng, vội làm nũng nói: "Mẹ, con khát nước!"

Mẹ Kỳ Kỳ nghe xong, vội nói: "Để mẹ đi lấy chén nước cho con!"

Thấy mẹ đi ra, Trương Kỳ Kỳ vội vàng bỏ vòng cổ Phỉ Thúy vào trong hộp, vừa tìm túi giấy trước kia, đặt cái hộp vào, lại nhét túi giấy vào trong túi xách của mình.

Cô vừa làm xong hết những thứ này, Mẹ Kỳ Kỳ vừa vặn bưng một chén nước tới.

Trương Kỳ Kỳ không khỏi nở nụ cười.

Năm giờ 50, Trương Kỳ Kỳ đúng giờ ra khỏi nhà.

Đến ngoài cửa lớn Tô gia, Trương Kỳ Kỳ bấm chìa khóa điều khiển từ xa một cái, cổng liền mở ra.

Cô đi vào cổng, đi ngang qua sân lầu hai, mở cửa trước, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng khách lầu hai không có một bóng người.

Trương Kỳ Kỳ xuyên qua phòng khách và phòng ăn, đi vào phòng bếp.

Sau khi mở tủ lạnh siêu to của Tô gia nhìn một phen Trương Kỳ Kỳ liền đi phòng thay quần áo thay đồ.

Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Trương Kỳ Kỳ hay làm một vài chuyện tương đối máy móc, thí dụ như lúc thay quần áo giặt quần áo quét dọn vệ sinh, suy nghĩ của cô liền đặc biệt nhanh nhẹn, hoàn toàn có thể toàn tâm toàn ý, cho nên đợi cô thay quần áo xong đội mũ đi ra, cô đã quyết định bữa tối làm món súp nấm sữa, mỳ Ý nghêu, đồ ngọt liền chuẩn bị pudding xoài và bánh pie táo.

Đối với Trương Kỳ Kỳ mà nói, quá trình làm đồ ăn chính là quá trình tạo hình tác phẩm nghệ thuật, là một loại hồi hộp hưởng thụ có ý nghĩa.

Cô sắp xếp thứ tự trước sau, làm việc đâu vào đấy, trong khi bưng bánh pie táo nâng ra, mỳ Ý tương cũng nấu xong, mà bánh mì que cũng đã bày trên bàn ăn.

Đợi hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Trương Kỳ Kỳ lại đi phòng kho bên cạnh ga ra lầu một, trong tủ rượu thành hàng cô phát hiện một hàng rượu Bồ Đào, liền chọn một chai cầm đi lên.

Sau khi rót hai chén rượu Bồ Đào, Trương Kỳ Kỳ đốt nến bạc trắng, lúc này mới đi tắt đèn phòng bếp, đèn phòng ăn và đèn của phòng khách.

Ở trong ánh nến lập lòe, Trương Kỳ Kỳ hài lòng phủi tay. Cô cảm thấy ngoại trừ không âm nhạc là hơi có chút tiếc nuối, còn lại đều là hoàn mỹ.

Trương Kỳ Kỳ trước gửi tin nhắn cho Tô Khả- - "Bữa tối đã chuẩn bị xong" - - nhắc nhở Tô Khả mang khách hàng về, sau đó cô liền đi phòng thay đồ thay quần áo, thay xong quần áo cô còn muốn đi dạo phố mua đồ trang điểm!

Sau khi tháo mũ xuống, Trương Kỳ Kỳ kéo một túm tóc dài lên ngửi ngửi, phát hiện trong tóc có mùi khói dầu, mùi thơm hoa quả trong dầu gội đầu xen lẫn mùi khói dầu rất khó ngửi, liền cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh lầu hai tắm.

Tắm gội trong phòng vệ sinh ở lầu hai Tô gia bình thường chỉ có cô và tiểu Huệ dùng, Trương Kỳ Kỳ sau khi làm cơm xong nếu như không trực tiếp về nhà, luôn ở chỗ này tắm rửa xong mới trở về.

Trương Kỳ Kỳ đóng kỹ cửa lại, lúc này mới cởi quần áo ra bắt đầu tắm gội.

Cô mới vừa đổ sữa tắm trên người, nhưng loáng thoáng nghe được cửa phòng tắm truyền đến một tiếng "Két cạch", vội xoay người nhìn sang chỗ khác

Tô Khả đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn cô, đôi mắt trong suốt dường như mang theo xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn cũng đỏ ửng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chào Anh, Thổ Hào!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook