Chương 60
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
29/08/2020
Ba
vừa về đến nhà, giống như trước đây, nhưng trong lòng Tô Khả có một loại cảm giác thắng thảm, một chút cũng không cảm thấy cao hứng.
Cho dù nói thế nào, cha của anh chơi nhiều lần như vậy, lần này là chơi lớn nhất, ngay cả con riêng đều có tới 2 đứa. Ông ta còn có thể trở về, mẹ anh đạt được mục đích, nên cũng vui vẻ một chút.
Thế nhưng, nghĩ đến ba ba làm ra cái chuyện hơi bẩn kia, trong lòng Tô Khả cũng có chút nghẹn, đối với ba ba không có tiết tháo này, anh không ưa chút nào, nhưng mẹ không nỡ bỏ một người chồng như vậy, anh cũng không có biện pháp.
Vừa đẩy cửa kéo ra một đường nhỏ, Tô Khả đã cảm thấy không đúng, không khỏi nhíu mày.
Cha Tô Khả quỳ trước đầu gối vợ mình, đang kể lể: ". . . hai đứa bé này một đứa tên là Tô Dĩnh, một đứa tên là Tô Thông, đều lên tiểu học rồi, tôi phải chịu trách nhiệm làm cha . . ."
Mẹ Tô Khả ngồi ở trên ghế sofa, nhìn ông chồng quỳ trước đầu gối, bụm mặt khóc đến bả vai run run. Bà cho rằng chồng mình tuy rằng hoang đường, thế nhưng bà có Tô Khả, có Tô Di, chồng hết hoang đường sớm muộn gì cũng sẽ trở về, thế nhưng không nghĩ tới lần này chồng bà quyết tâm muốn ly hôn.
Tô Khả đẩy cửa kéo ra, trầm giọng nói: "Mẹ, đồng ý ông ấy đi."
Cha Tô Khả đang quỳ, nhìn thấy Tô Khả đứng ở cửa, lập tức sắc mặt thay đổi, vừa đứng dậy vừa mắng: "Tô Khả mày là con chó, những cái video kia có phải mày sai người quay hay không? Chó sủa là chó không cắn người, chó cắn người là chó không sủa" mày nói mày cố ý gài bẫy Mỹ Anh chúng đi, mày nham hiểm quá mà!"
Tô Khả cũng không nói chuyện, trầm mặt đi tới.
Cha Tô Khả biết rõ đứa con trai này tuy không thích nói chuyện, thế nhưng ra tay vô cùng ác độc, lập tức liền sợ hãi, rồi lại không bỏ xuống được thể diện làm cha, bởi vậy ngoài mạnh trong yếu la hét: "con chó mày muốn làm gì? Mày dám! Tao tố cáo - - "
Lời còn chưa dứt, Tô Khả nhấc chân liền đạp tới, một cước đạp ông ta ngã trên đất.
Cha Tô Khả giãy giụa muốn chạy trốn, thế nhưng Tô Khả lại là một cước đạp tới, đá vào ngực ông ta, ông ta không khỏi thở dốc một trận, giãy giụa bất động.
Tô Khả đi qua, một cước dẫm trước ngực ông ta, đang muốn dùng sức nghiền xuống dưới, mẹ anh đã chụp lại: "Tô Khả, giết chết ông ta con cũng phải đền một mạng đó!"
Thừa dịp mẹ Tô Khả kéo Tô Khả lại, Tô Thuận Phú đứng dậy chạy trốn, đi đến chỗ cửa kéo ông ta còn quay đầu kêu gào một câu: "Hoàng Nhã Quyên, thứ tư chúng ta gặp nhau ở chỗ đăng ký kết hôn!"
Thấy Tô Khả nhìn ông ta, ông ta vội vã chuồn mất - - tài xế vẫn lái xe mang theo Đinh Mỹ Anh và hai đứa bé chờ ông ta ngoài cổng mà!
Tô Khả nhìn mẹ khóc khàn giọng trên ghế sofa, trong lòng có chút mờ mịt. Anh có biện pháp ép cha anh quay về, thế nhưng nếu như trái tim đối phương cũng không có ở đây, ép người về thì có ích lợi gì? Còn không bằng mắt không thấy cho khỏe!
Anh biết mình nên an ủi mẹ, thế nhưng lại không biết phải an ủi như thế nào, muốn gọi điện thoại cho chị gái, liền nghĩ tới chị gái đang mang thai, sau khi trái lo phải nghĩ, Tô Khả đứng dậy đi phòng thay quần áo, ở trong phòng thay quần áo gọi một cú điện thoại cho Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ đang thay quần áo trong phòng ngủ, vừa cởi áo ngoài, điện thoại di động của cô liền vang lên.
Cầm lấy điện thoại vừa nhìn, thấy là Tô Khả gọi tới, Trương Kỳ Kỳ liền nhấn nút trả lời, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tô Khả mang theo chút vội vàng truyền tới: "Kỳ Kỳ, em tới nhà anh một chuyến đi!"
Trương Kỳ Kỳ hỏi vội: "Tô Khả, làm sao vậy?"
Tô Khả trầm mặc một lát, sau đó nói: "Cha anh muốn ly hôn với mẹ anh, vừa náo loạn một trận rời đi, mẹ của anh thoạt nhìn rất đau lòng. . ."
Trương Kỳ Kỳ lập tức hiểu được Tô Khả gọi cô tới an ủi người mẹ đang đau lòng của mình, lập tức liền nói: "Được, em sẽ đi ngay bây giờ." Đôi khi, con trai có khả năng đỉnh môn lập hộ, thế nhưng lúc mẹ đau lòng, thường chỉ cần con gái an ủi. Tô Di hiện tại có thai, chuyện phiền lòng trong nhà khẳng định không thể để cho chị ấy biết.
Trương Kỳ Kỳ cảm thấy cô cần phải đi an ủi mẹ Tô Khả thay Tô Khả.
Mẹ Kỳ Kỳ đang chờ Trương Kỳ Kỳ xuống bếp bộc lộ tài năng, kết quả phát hiện con gái thay áo lông và quần jean ôm đi ra, trên đầu còn đội mũ, không khỏi sững sờ: "Kỳ Kỳ, con không đến xào rau hả ?"
Trương Kỳ Kỳ mang theo xin lỗi nói: "Mẹ, mẹ Tô Khả có chút việc bảo chạy nhanh qua, đồ ăn mẹ xào nhé!"
Mẹ Kỳ Kỳ nghe vậy liền nói ngay: "Đi đi đi đi!"
Bà đẩy Trương Kỳ Kỳ đi ra ngoài, còn nhìn tiểu Hồ đang ngồi đối diện đánh cờ với chồng mình giải thích nói: "Ba Kỳ Kỳ nè, mẹ Tô Khả bảo Kỳ Kỳ đi qua liền!"
Cha Kỳ Kỳ nhíu mày, cảm thấy kẻ có tiền chuyện thật nhiều, nhưng không nói chuyện.
Sắp tới giữa trưa, bên ngoài trên đường kết băng cũng chậm rãi tan ra, bị giẫm nhão nhoẹt, nhìn vô cùng bẩn. Cũng may Trương Kỳ Kỳ mặc quần jean giầy thể thao, đi đường vẫn là thuận tiện.
Cô vừa mới vào cổng Cẩm Tú viên, liền nhìn thấy Tô Khả đến đón cô đi tới.
Trong lòng Tô Khả loạn xà ngầu, ngực rầu rĩ, ngẩng đầu nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ càng chạy càng gần, anh lập tức buông lỏng xuống, cảm thấy trong lòng ấm áp, vẻ buồn rầu quét sạch không còn một mảnh.
Bên trong Cẩm Tú viên rất sạch sẽ, tuy rằng trên mặt đất còn có chút ẩm ướt, nhưng một chút tuyết đọng cũng không có. Trương Kỳ Kỳ chạy chậm chạy tới Tô Khả, bởi vì chạy vội nên có chút thở gấp nói: "Tô Khả, đừng khổ sở!" Cô cầm tay Tô Khả.
Tô Khả cúi đầu nhìn cô.
Trương Kỳ Kỳ luôn luôn thích mang giày cao gót, nhìn rất cao gầy, thật ra không mang giày cao gót mà nói, cô mới đến cái cằm của anh.
Lúc này Trương Kỳ Kỳ bởi vì chạy một đoạn đường, khuôn mặt trắng nõn có chút ửng đỏ, mắt to lấp lánh, bờ môi cũng đỏ tươi trơn bóng, nhìn rất có tinh thần.
trái tim xao động phiền muộn của Tô Khả dần dần liền bình phục lại, anh nắm tay Trương Kỳ Kỳ, vừa đi vừa kể lại chuyện cho Trương Kỳ Kỳ một lần - - tuy rằng một câu nói "Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài", nhưng Trương Kỳ Kỳ không phải là người ngoài, là vợ của anh!
Vào trong nhà, Tô Khả cũng không có đi vào, mà là lấy ra một điếu thuốc đốt hít một hơi, đứng ở cửa trước đưa mắt nhìn Trương Kỳ Kỳ lên lầu.
Trương Kỳ Kỳ đi tới kéo cửa ngoài rồi, nhịn không được lại quay đầu lại nhìn Tô Khả, thấy anh nhanh như vậy đã đốt thuốc lên bắt đầu hút, không khỏi mỉm cười một cái - - người này, nghiện thuốc lá dữ như vậy sao?
Trong phòng khách yên tĩnh, tiếng khóc thút thít kiềm chế của mẹ Tô Khả chính là âm thanh duy nhất.
Trương Kỳ Kỳ đi vào, trước tiên ngồi xuống bên cạnh mẹ Tô Khả, trước vỗ nhẹ lưng bà, thấy bà có chỗ chuyển lực chú ý, lúc này mới rút ra một tờ khăn ướt đưa cho bà, dịu dàng nói: "Bà mợ, con đi rót chén trà cho dì nhé."
Mẹ Tô Khả nhận khăn ướt lau lau nước mắt trên mặt, thấp giọng nói: "Kỳ Kỳ, khiến con chê cười." Thân thích người nào không biết chuyện xấu nhà bà, Kỳ Kỳ chắc hẳn cũng hiểu rõ toàn bộ, không cần giấu giếm.
Kỳ Kỳ quen thuộc đi phòng bếp làm chén trà an thần dưỡng tâm, lại bỏ thêm mật hoa táo quấy lên, lúc này mới bưng đi ra, đưa cho mẹ Tô Khả, thấp giọng nói: "Bà mợ, người trước uống ngụm trà đi."
Mẹ Tô Khả không đành lòng bỏ qua ý tốt của cô, nhận ly uống một ngụm, nước trà nóng hổi tinh khiết và thơm ngát chảy qua cổ họng, làm bà hoặc ít hoặc nhiều thư thái một ít.
Trương Kỳ Kỳ đưa tay xoa bóp phần gáy và xương sống cho bà, thấp giọng an ủi: "Nhà ai không có chút chuyện? Thí dụ như em trai nhà mẹ đẻ bác gái con, bởi vì dính vào ma tuý, toàn bộ của cải đều cạn sạch, lại đi đến chỗ bác gái trộm tiền, bác cả con đang bực bội bác gái . . ." Bởi vì trường kỳ quan hệ với mẹ mình, Trương Kỳ Kỳ biết rõ đối với phụ nữ trung niên mà nói, chuyện xui xẻo nhà người ta là biện pháp giải khuây tốt nhất, cho nên liền đem những chuyện xui xẻo của nhà thân thích hai bên phát sinh gần đây thêm dầu thêm dấm nói một lần, sau đó nói: "Bà mợ, dì xem Tô Khả của dì thật tốt, nhân phẩm đáng tin, không chơi gái không đánh bạc không hút chích; buôn bán làm tốt lắm, cũng không cần người lo lắng; anh rất thích sưu tập xe, thế nhưng anh lái xe lại chậm như vậy, cũng không đua xe. . . Con của dì ai vượt qua được? Vả lại cô họ Tô Di, cô gả thật tốt, nhà chồng có tiền, chồng lại yêu thương, cô ấy lại có bầu, con lại nghe nói mẹ chồng của cô họ Tô Di nằm liệt giường, tương lai chăm sóc cháu ngoại trong tháng ở cữ đều có thể là việc của dì . . ."
Tô Khả đứng ở ngoài cửa hút thuốc, nghe cô nói nhăng nói cuội một phen, lại thành công dời đi lực chú ý của mẹ anh, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, rất muốn ôm Trương Kỳ Kỳ nhào nặn sờ một cái- - Trương Kỳ Kỳ bình thường nhìn không thích nói chuyện, những thứ bát quái nhà mấy thân thích này cô làm sao mà biết được?
Trương Kỳ Kỳ thấy cảm xúc mẹ Tô Khả đã bình tĩnh lại, liền đến cửa trước tìm Tô Khả: "Anh ở với bà mợ đi, không cần nhiều lời, bóp vai lưng cho bà là được rồi; bà mợ là người Sơn Tây, thích ăn mì , em đi làm cho bà bát mì , bảo bà ăn rồi ngủ một lát."
Tô Khả nghe được hai chữ "bà mợ " khuôn mặt cũng có chút ửng đỏ, rũ mắt xuống nói: "Biết rồi." Hừ, sớm muộn gì cũng phải làm cho Trương Kỳ Kỳ đổi giọng gọi mẹ . .
Ngay lập tức Tô Khả ở phòng khách ngồi kế mẹ mình, im lặng an ủi mẹ; mà Trương Kỳ Kỳ mang theo tiểu Huệ đi phòng bếp, bận rộn nhào bột mì cắt thịt ba chỉ rửa rau làm tô mì thịt.
Lúc Tiểu Huệ múc mì vào trong bát, Trương Kỳ Kỳ đang lấy điện thoại ra tìm cách làm mì Sơn Tây chính tôn - - cô biết nấu mì , nhưng mà sợ nước lèo làm không đủ chính tông.
Sau khi nấu xong múc mì vào trong bát, Trương Kỳ Kỳ tưới nước lèo nấu với hoa kim châm, nấm mèo, tàu hủ ky, măng mùa đông, tôm luộc, nấm đinh và thịt ba chỉ lên, sau đó thấp giọng dặn dò tiểu Huệ: "Đem hai chén mì này cho Tô Khả và mẹ Tô Khả, chị sẽ bưng một bát cho em."
Tiểu Huệ vội nói: "Chị Kỳ Kỳ không cần, chị còn đang bận việc, dù sao cũng nấu xong rồi, em tự làm được."
Trương Kỳ Kỳ cũng không từ chối, cùng tiểu Huệ bưng mì lên.
Tô Khả thấy mẹ tâm tình ổn định lại, cầm chiếc đũa bắt đầu ăn mì, liền nhìn Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ nhìn Tô Khả, mỉm cười với mẹ Tô Khả cáo từ nói: "Bà mợ, trong nhà của con còn có khách, con còn phải trở về."
Mẹ Tô Khả hôm nay đối với Trương Kỳ Kỳ ấn tượng rất tốt, lúc này muốn đứng dậy tiễn Trương Kỳ Kỳ, lại bị Tô Khả đè xuống: "Mẹ, mẹ ăn mì trước đi, con đi tiễn cô ấy."
Mẹ Tô Khả không nghĩ tới con trai luôn luôn không thích phản ứng hôm nay hoạt bát như vậy, không khỏi nở nụ cười: "Được, con đi con đi!"
Thấy Trương Kỳ Kỳ và Tô Khả cùng nhau đi ra, đều là dáng vẻ đẹp với dáng người cao gầy tứ chi thon dài, nhìn rất là tương xứng, Mẹ Tô Khả không khỏi có chút hoảng hốt: Kỳ Kỳ bộ dạng xinh xắn, tính cách dịu dàng, làm người tài giỏi, mẹ Kỳ Kỳ thật sự có phúc khí. Không biết đứa nhỏ này tương lai sẽ gả vào loại gia đình gì. . .
Xuống lầu dưới, Tô Khả duỗi tay muốn nắm tay Trương Kỳ Kỳ, lại bị Trương Kỳ Kỳ đánh rớt: "Để làm chi a? Không sợ bị người ta nhìn thấy à?"
Tô Khả "Hừ" một tiếng, không nói chuyện.
Trương Kỳ Kỳ ra khỏi cổng Tô gia, thấy Tô Khả vẫn như con chó nhỏ đi theo mình, không khỏi bật cười: "Tô Khả, anh còn không về nhà? Đi theo em làm cái gì?"
Tô Khả thấy cô nói mang hờn dỗi hết sức đáng yêu, trong lòng không khỏi say mê, thấp giọng nói: "Anh không nỡ bỏ em đi!"
Trương Kỳ Kỳ không nghĩ tới Tô Khả lại có thể biết nói dỗ ngon dỗ ngọt, không khỏi đầu tiên là sững sờ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tô Khả, bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ đêm qua của Tô Khả, khuôn mặt cô cũng có chút ửng đỏ.
Tô Khả nhìn đôi mắt long lanh như nước và khuôn mặt phiếm hồng của cô, cũng nghĩ đến tình hình kiều diễm đêm qua và khoái cảm cực điểm giống như thành tiên, trái tim run lên, lập tức hô hấp dồn dập, thấp giọng nói: "Đêm qua anh. . . Em có thoải mái chút nào không?"
Trương Kỳ Kỳ lập tức có chút do dự: ". . ." Nên nói thật không? Đêm qua Tô Khả vừa mới bắt đầu vẫn rất dịu dàng, cũng cố gắng làm cho cô có thể tiếp nhận anh, nhưng cô quả thật chỉ cảm thấy đau thôi! Hơn nữa về sau Tô Khả giống như điên mãi không kết thúc, vậy thì càng không cần phải nói ra rồi. . .
Tô Khả nhìn đôi mắt tránh né của Trương Kỳ Kỳ, trong lòng nhất thời đã rõ- - mình lần này lại thất bại!
Anh cảm thấy trái tim nghẹn vô cùng, ủ rũ trở về.
Lúc tối Phương Chính Dương gọi Tô Khả đi ra ngoài uống rượu.
Trong lòng Tô Khả đang phiền, liền đi theo anh ta.
Ba chén rượu vào bụng, Tô Khả cảm giác say dâng trào, hỏi Phương Chính Dương một một vấn đề ngu xuẩn: "Phương Chính Dương, lúc cậu và phụ nữ làm cái kia, phụ nữ phản ứng thế nào?"
Phương Chính Dương dương dương đắc ý nói: "Tôi trên giường luôn luôn là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, phụ nữ tự nhiên là tự nhiên là dục tiên dục tử thở gấp không thôi cao trào liên tục rồi !"
Tô Khả: ". . ." Ài!
Có tiểu phiên ngoại:
Với tư cách là mẹ vợ Tô Khả, mẹ Kỳ Kỳ liên tục đợi đến lúc cháu ngoại Tô Chấn Vũ ba bốn tuổi mới bắt đầu dám ở trước mặt Tô Khả bày ra tư thế mẹ vợ, tuy rằng vẫn không dám giống như các mẹ vợ khác để con trai không dám dùng mà là gọi điện thoại gọi con rể đi đổi bóng đèn chuyển bình gas thông cống ngầm, nhưng cũng muốn thử chỉ tay năm ngón.
Chủ nhật mẹ Kỳ Kỳ trong lúc rảnh rỗi, ngồi xe buýt đi chợ mua đồ ăn, nhưng dằn xuống không nổi nỗi nhớ nhung với cháu ngoại Tô Chấn Vũ, ở nửa đường xuống xe, rẽ vào biệt thự Tô Khả ở Đế Hồ, gặp Tô Chấn Vũ vài ngày không có đi nhà bà ngoại.
Khi bà đi qua, Tô Chấn Vũ đang trồng một gốc hồng đậu sam với mẹ.
Mẹ Kỳ Kỳ thấy con gái đào hố cháu ngoại tưới nước, không khỏi căm giận nói: "Tô Khả đâu? Những chuyện lặt vặt này là phụ nữ và con nít nên làm sao?"
Trương Kỳ Kỳ vừa dùng xẻng lấp đất trong hố, vừa nói: "Tô Khả ở phòng giải trí! Hơn nữa, đây là con cùng chấn Vũ giao hẹn, liên quan gì đến Tô Khả?" Cô và Tô Chấn Vũ giao hẹn, hàng năm trồng cây đều phải tự tay trồng một gốc cây.
Mẹ Kỳ kỳ ma ma nghe xong liền biết Tô Khả lại đang ở phòng giải trí chơi trò chơi rồi, cau mày nói: "Tô Khả tại sao lại ghiền chơi trò chơi dữ vậy? Kỳ Kỳ, con cũng không quản sao?" Tô Khả khi còn chưa làm con rể của bà, luôn kèm theo quầng sáng thổ hào, làm bà ngưỡng mộ thêm sùng bái; Tô Khả trở thành con rể của bà, bà mới biết được, Tô Khả lại có nhiều tật xấu như vậy, tùy tiện nói một cái cũng có thể làm bà tức giận. Nói thí dụ như, Tô Khả có một đoạn thời gian đam mê tiểu thuyết huyền ảo trên mạng, lại có thể liên tục khen thưởng đại thần người ta, tiền mỗi lần khen thưởng đều là tiền lương một năm của con trai Lâm Lâm bà; lại ví dụ như, Tô Khả trong khoảng thời gian này ghiền Võng Du, chẳng những tốn không ít tiền mua trang bị, còn trang bị lại phòng giải trí, tiền hoa cũng đủ cho con trai Lâm Lâm bà mua chiếc xe hơi.
Cho nên mẹ Kỳ Kỳ rất là lòng đầy căm phẫn, nói gần nói xa đối với con rể không chịu cướp của người giàu chia cho người nghèo cứu tế con trai lớn đã có rất nhiều bất mãn.
Trương Kỳ Kỳ miễn cưỡng nhìn mẹ của mình, lành lạnh nói: "Tô Khả vất vả khổ cực kiếm tiền nuôi gia đình, không chơi gái không đánh bạc không hút chích, ngay cả hút thuốc cũng cai vì con, chơi Võng Du thì có sao đâu?"
Mẹ Kỳ Kỳ: ". . ."
Lúc chiều, mẹ Kỳ Kỳ mang Tô Chấn Vũ chơi trong sân, thấy trong ga-ra phía đông xếp một hàng xe xịn để không, trong lòng không khỏi ngứa một chút, liền tìm một cơ hội nói thầm với Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, con xem Tô Khả mua nhiều xe như vậy, nó lại cả ngày ở nhà không đi đâu, xe anh con cấp bậc quá thấp, đem xe Tô Khả cho anh con một chiếc đi!"
Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, nở nụ cười: "Mẹ, lời này mẹ đi tìm Tô Khả nói đi, mẹ cũng biết, anh ấy thích sưu tầm xe, con cũng không dám mở miệng." Tục ngữ nói "Cứu gấp không cứu nghèo" . Nếu như cha mẹ hoặc là anh trai cần tiền gấp, cô trợ giúp một chút cũng không vấn đề; thế nhưng mẹ luôn luôn nghĩ tới chuyện bảo cô và Tô Khả nuôi anh trai, cô không vui đâu.
Mẹ Kỳ Kỳ: ". . ." Tô Khả xưa nay không thích nói chuyện, lại lớn lên như băng sơn Tuyết Liên, bà cũng chỉ dám thì thầm ở chỗ này với Kỳ Kỳ, chỉ tiếc Kỳ Kỳ cho tới bây giờ đều là dầu muối không vào.
Cho dù nói thế nào, cha của anh chơi nhiều lần như vậy, lần này là chơi lớn nhất, ngay cả con riêng đều có tới 2 đứa. Ông ta còn có thể trở về, mẹ anh đạt được mục đích, nên cũng vui vẻ một chút.
Thế nhưng, nghĩ đến ba ba làm ra cái chuyện hơi bẩn kia, trong lòng Tô Khả cũng có chút nghẹn, đối với ba ba không có tiết tháo này, anh không ưa chút nào, nhưng mẹ không nỡ bỏ một người chồng như vậy, anh cũng không có biện pháp.
Vừa đẩy cửa kéo ra một đường nhỏ, Tô Khả đã cảm thấy không đúng, không khỏi nhíu mày.
Cha Tô Khả quỳ trước đầu gối vợ mình, đang kể lể: ". . . hai đứa bé này một đứa tên là Tô Dĩnh, một đứa tên là Tô Thông, đều lên tiểu học rồi, tôi phải chịu trách nhiệm làm cha . . ."
Mẹ Tô Khả ngồi ở trên ghế sofa, nhìn ông chồng quỳ trước đầu gối, bụm mặt khóc đến bả vai run run. Bà cho rằng chồng mình tuy rằng hoang đường, thế nhưng bà có Tô Khả, có Tô Di, chồng hết hoang đường sớm muộn gì cũng sẽ trở về, thế nhưng không nghĩ tới lần này chồng bà quyết tâm muốn ly hôn.
Tô Khả đẩy cửa kéo ra, trầm giọng nói: "Mẹ, đồng ý ông ấy đi."
Cha Tô Khả đang quỳ, nhìn thấy Tô Khả đứng ở cửa, lập tức sắc mặt thay đổi, vừa đứng dậy vừa mắng: "Tô Khả mày là con chó, những cái video kia có phải mày sai người quay hay không? Chó sủa là chó không cắn người, chó cắn người là chó không sủa" mày nói mày cố ý gài bẫy Mỹ Anh chúng đi, mày nham hiểm quá mà!"
Tô Khả cũng không nói chuyện, trầm mặt đi tới.
Cha Tô Khả biết rõ đứa con trai này tuy không thích nói chuyện, thế nhưng ra tay vô cùng ác độc, lập tức liền sợ hãi, rồi lại không bỏ xuống được thể diện làm cha, bởi vậy ngoài mạnh trong yếu la hét: "con chó mày muốn làm gì? Mày dám! Tao tố cáo - - "
Lời còn chưa dứt, Tô Khả nhấc chân liền đạp tới, một cước đạp ông ta ngã trên đất.
Cha Tô Khả giãy giụa muốn chạy trốn, thế nhưng Tô Khả lại là một cước đạp tới, đá vào ngực ông ta, ông ta không khỏi thở dốc một trận, giãy giụa bất động.
Tô Khả đi qua, một cước dẫm trước ngực ông ta, đang muốn dùng sức nghiền xuống dưới, mẹ anh đã chụp lại: "Tô Khả, giết chết ông ta con cũng phải đền một mạng đó!"
Thừa dịp mẹ Tô Khả kéo Tô Khả lại, Tô Thuận Phú đứng dậy chạy trốn, đi đến chỗ cửa kéo ông ta còn quay đầu kêu gào một câu: "Hoàng Nhã Quyên, thứ tư chúng ta gặp nhau ở chỗ đăng ký kết hôn!"
Thấy Tô Khả nhìn ông ta, ông ta vội vã chuồn mất - - tài xế vẫn lái xe mang theo Đinh Mỹ Anh và hai đứa bé chờ ông ta ngoài cổng mà!
Tô Khả nhìn mẹ khóc khàn giọng trên ghế sofa, trong lòng có chút mờ mịt. Anh có biện pháp ép cha anh quay về, thế nhưng nếu như trái tim đối phương cũng không có ở đây, ép người về thì có ích lợi gì? Còn không bằng mắt không thấy cho khỏe!
Anh biết mình nên an ủi mẹ, thế nhưng lại không biết phải an ủi như thế nào, muốn gọi điện thoại cho chị gái, liền nghĩ tới chị gái đang mang thai, sau khi trái lo phải nghĩ, Tô Khả đứng dậy đi phòng thay quần áo, ở trong phòng thay quần áo gọi một cú điện thoại cho Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ đang thay quần áo trong phòng ngủ, vừa cởi áo ngoài, điện thoại di động của cô liền vang lên.
Cầm lấy điện thoại vừa nhìn, thấy là Tô Khả gọi tới, Trương Kỳ Kỳ liền nhấn nút trả lời, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tô Khả mang theo chút vội vàng truyền tới: "Kỳ Kỳ, em tới nhà anh một chuyến đi!"
Trương Kỳ Kỳ hỏi vội: "Tô Khả, làm sao vậy?"
Tô Khả trầm mặc một lát, sau đó nói: "Cha anh muốn ly hôn với mẹ anh, vừa náo loạn một trận rời đi, mẹ của anh thoạt nhìn rất đau lòng. . ."
Trương Kỳ Kỳ lập tức hiểu được Tô Khả gọi cô tới an ủi người mẹ đang đau lòng của mình, lập tức liền nói: "Được, em sẽ đi ngay bây giờ." Đôi khi, con trai có khả năng đỉnh môn lập hộ, thế nhưng lúc mẹ đau lòng, thường chỉ cần con gái an ủi. Tô Di hiện tại có thai, chuyện phiền lòng trong nhà khẳng định không thể để cho chị ấy biết.
Trương Kỳ Kỳ cảm thấy cô cần phải đi an ủi mẹ Tô Khả thay Tô Khả.
Mẹ Kỳ Kỳ đang chờ Trương Kỳ Kỳ xuống bếp bộc lộ tài năng, kết quả phát hiện con gái thay áo lông và quần jean ôm đi ra, trên đầu còn đội mũ, không khỏi sững sờ: "Kỳ Kỳ, con không đến xào rau hả ?"
Trương Kỳ Kỳ mang theo xin lỗi nói: "Mẹ, mẹ Tô Khả có chút việc bảo chạy nhanh qua, đồ ăn mẹ xào nhé!"
Mẹ Kỳ Kỳ nghe vậy liền nói ngay: "Đi đi đi đi!"
Bà đẩy Trương Kỳ Kỳ đi ra ngoài, còn nhìn tiểu Hồ đang ngồi đối diện đánh cờ với chồng mình giải thích nói: "Ba Kỳ Kỳ nè, mẹ Tô Khả bảo Kỳ Kỳ đi qua liền!"
Cha Kỳ Kỳ nhíu mày, cảm thấy kẻ có tiền chuyện thật nhiều, nhưng không nói chuyện.
Sắp tới giữa trưa, bên ngoài trên đường kết băng cũng chậm rãi tan ra, bị giẫm nhão nhoẹt, nhìn vô cùng bẩn. Cũng may Trương Kỳ Kỳ mặc quần jean giầy thể thao, đi đường vẫn là thuận tiện.
Cô vừa mới vào cổng Cẩm Tú viên, liền nhìn thấy Tô Khả đến đón cô đi tới.
Trong lòng Tô Khả loạn xà ngầu, ngực rầu rĩ, ngẩng đầu nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ càng chạy càng gần, anh lập tức buông lỏng xuống, cảm thấy trong lòng ấm áp, vẻ buồn rầu quét sạch không còn một mảnh.
Bên trong Cẩm Tú viên rất sạch sẽ, tuy rằng trên mặt đất còn có chút ẩm ướt, nhưng một chút tuyết đọng cũng không có. Trương Kỳ Kỳ chạy chậm chạy tới Tô Khả, bởi vì chạy vội nên có chút thở gấp nói: "Tô Khả, đừng khổ sở!" Cô cầm tay Tô Khả.
Tô Khả cúi đầu nhìn cô.
Trương Kỳ Kỳ luôn luôn thích mang giày cao gót, nhìn rất cao gầy, thật ra không mang giày cao gót mà nói, cô mới đến cái cằm của anh.
Lúc này Trương Kỳ Kỳ bởi vì chạy một đoạn đường, khuôn mặt trắng nõn có chút ửng đỏ, mắt to lấp lánh, bờ môi cũng đỏ tươi trơn bóng, nhìn rất có tinh thần.
trái tim xao động phiền muộn của Tô Khả dần dần liền bình phục lại, anh nắm tay Trương Kỳ Kỳ, vừa đi vừa kể lại chuyện cho Trương Kỳ Kỳ một lần - - tuy rằng một câu nói "Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài", nhưng Trương Kỳ Kỳ không phải là người ngoài, là vợ của anh!
Vào trong nhà, Tô Khả cũng không có đi vào, mà là lấy ra một điếu thuốc đốt hít một hơi, đứng ở cửa trước đưa mắt nhìn Trương Kỳ Kỳ lên lầu.
Trương Kỳ Kỳ đi tới kéo cửa ngoài rồi, nhịn không được lại quay đầu lại nhìn Tô Khả, thấy anh nhanh như vậy đã đốt thuốc lên bắt đầu hút, không khỏi mỉm cười một cái - - người này, nghiện thuốc lá dữ như vậy sao?
Trong phòng khách yên tĩnh, tiếng khóc thút thít kiềm chế của mẹ Tô Khả chính là âm thanh duy nhất.
Trương Kỳ Kỳ đi vào, trước tiên ngồi xuống bên cạnh mẹ Tô Khả, trước vỗ nhẹ lưng bà, thấy bà có chỗ chuyển lực chú ý, lúc này mới rút ra một tờ khăn ướt đưa cho bà, dịu dàng nói: "Bà mợ, con đi rót chén trà cho dì nhé."
Mẹ Tô Khả nhận khăn ướt lau lau nước mắt trên mặt, thấp giọng nói: "Kỳ Kỳ, khiến con chê cười." Thân thích người nào không biết chuyện xấu nhà bà, Kỳ Kỳ chắc hẳn cũng hiểu rõ toàn bộ, không cần giấu giếm.
Kỳ Kỳ quen thuộc đi phòng bếp làm chén trà an thần dưỡng tâm, lại bỏ thêm mật hoa táo quấy lên, lúc này mới bưng đi ra, đưa cho mẹ Tô Khả, thấp giọng nói: "Bà mợ, người trước uống ngụm trà đi."
Mẹ Tô Khả không đành lòng bỏ qua ý tốt của cô, nhận ly uống một ngụm, nước trà nóng hổi tinh khiết và thơm ngát chảy qua cổ họng, làm bà hoặc ít hoặc nhiều thư thái một ít.
Trương Kỳ Kỳ đưa tay xoa bóp phần gáy và xương sống cho bà, thấp giọng an ủi: "Nhà ai không có chút chuyện? Thí dụ như em trai nhà mẹ đẻ bác gái con, bởi vì dính vào ma tuý, toàn bộ của cải đều cạn sạch, lại đi đến chỗ bác gái trộm tiền, bác cả con đang bực bội bác gái . . ." Bởi vì trường kỳ quan hệ với mẹ mình, Trương Kỳ Kỳ biết rõ đối với phụ nữ trung niên mà nói, chuyện xui xẻo nhà người ta là biện pháp giải khuây tốt nhất, cho nên liền đem những chuyện xui xẻo của nhà thân thích hai bên phát sinh gần đây thêm dầu thêm dấm nói một lần, sau đó nói: "Bà mợ, dì xem Tô Khả của dì thật tốt, nhân phẩm đáng tin, không chơi gái không đánh bạc không hút chích; buôn bán làm tốt lắm, cũng không cần người lo lắng; anh rất thích sưu tập xe, thế nhưng anh lái xe lại chậm như vậy, cũng không đua xe. . . Con của dì ai vượt qua được? Vả lại cô họ Tô Di, cô gả thật tốt, nhà chồng có tiền, chồng lại yêu thương, cô ấy lại có bầu, con lại nghe nói mẹ chồng của cô họ Tô Di nằm liệt giường, tương lai chăm sóc cháu ngoại trong tháng ở cữ đều có thể là việc của dì . . ."
Tô Khả đứng ở ngoài cửa hút thuốc, nghe cô nói nhăng nói cuội một phen, lại thành công dời đi lực chú ý của mẹ anh, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, rất muốn ôm Trương Kỳ Kỳ nhào nặn sờ một cái- - Trương Kỳ Kỳ bình thường nhìn không thích nói chuyện, những thứ bát quái nhà mấy thân thích này cô làm sao mà biết được?
Trương Kỳ Kỳ thấy cảm xúc mẹ Tô Khả đã bình tĩnh lại, liền đến cửa trước tìm Tô Khả: "Anh ở với bà mợ đi, không cần nhiều lời, bóp vai lưng cho bà là được rồi; bà mợ là người Sơn Tây, thích ăn mì , em đi làm cho bà bát mì , bảo bà ăn rồi ngủ một lát."
Tô Khả nghe được hai chữ "bà mợ " khuôn mặt cũng có chút ửng đỏ, rũ mắt xuống nói: "Biết rồi." Hừ, sớm muộn gì cũng phải làm cho Trương Kỳ Kỳ đổi giọng gọi mẹ . .
Ngay lập tức Tô Khả ở phòng khách ngồi kế mẹ mình, im lặng an ủi mẹ; mà Trương Kỳ Kỳ mang theo tiểu Huệ đi phòng bếp, bận rộn nhào bột mì cắt thịt ba chỉ rửa rau làm tô mì thịt.
Lúc Tiểu Huệ múc mì vào trong bát, Trương Kỳ Kỳ đang lấy điện thoại ra tìm cách làm mì Sơn Tây chính tôn - - cô biết nấu mì , nhưng mà sợ nước lèo làm không đủ chính tông.
Sau khi nấu xong múc mì vào trong bát, Trương Kỳ Kỳ tưới nước lèo nấu với hoa kim châm, nấm mèo, tàu hủ ky, măng mùa đông, tôm luộc, nấm đinh và thịt ba chỉ lên, sau đó thấp giọng dặn dò tiểu Huệ: "Đem hai chén mì này cho Tô Khả và mẹ Tô Khả, chị sẽ bưng một bát cho em."
Tiểu Huệ vội nói: "Chị Kỳ Kỳ không cần, chị còn đang bận việc, dù sao cũng nấu xong rồi, em tự làm được."
Trương Kỳ Kỳ cũng không từ chối, cùng tiểu Huệ bưng mì lên.
Tô Khả thấy mẹ tâm tình ổn định lại, cầm chiếc đũa bắt đầu ăn mì, liền nhìn Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ nhìn Tô Khả, mỉm cười với mẹ Tô Khả cáo từ nói: "Bà mợ, trong nhà của con còn có khách, con còn phải trở về."
Mẹ Tô Khả hôm nay đối với Trương Kỳ Kỳ ấn tượng rất tốt, lúc này muốn đứng dậy tiễn Trương Kỳ Kỳ, lại bị Tô Khả đè xuống: "Mẹ, mẹ ăn mì trước đi, con đi tiễn cô ấy."
Mẹ Tô Khả không nghĩ tới con trai luôn luôn không thích phản ứng hôm nay hoạt bát như vậy, không khỏi nở nụ cười: "Được, con đi con đi!"
Thấy Trương Kỳ Kỳ và Tô Khả cùng nhau đi ra, đều là dáng vẻ đẹp với dáng người cao gầy tứ chi thon dài, nhìn rất là tương xứng, Mẹ Tô Khả không khỏi có chút hoảng hốt: Kỳ Kỳ bộ dạng xinh xắn, tính cách dịu dàng, làm người tài giỏi, mẹ Kỳ Kỳ thật sự có phúc khí. Không biết đứa nhỏ này tương lai sẽ gả vào loại gia đình gì. . .
Xuống lầu dưới, Tô Khả duỗi tay muốn nắm tay Trương Kỳ Kỳ, lại bị Trương Kỳ Kỳ đánh rớt: "Để làm chi a? Không sợ bị người ta nhìn thấy à?"
Tô Khả "Hừ" một tiếng, không nói chuyện.
Trương Kỳ Kỳ ra khỏi cổng Tô gia, thấy Tô Khả vẫn như con chó nhỏ đi theo mình, không khỏi bật cười: "Tô Khả, anh còn không về nhà? Đi theo em làm cái gì?"
Tô Khả thấy cô nói mang hờn dỗi hết sức đáng yêu, trong lòng không khỏi say mê, thấp giọng nói: "Anh không nỡ bỏ em đi!"
Trương Kỳ Kỳ không nghĩ tới Tô Khả lại có thể biết nói dỗ ngon dỗ ngọt, không khỏi đầu tiên là sững sờ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tô Khả, bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ đêm qua của Tô Khả, khuôn mặt cô cũng có chút ửng đỏ.
Tô Khả nhìn đôi mắt long lanh như nước và khuôn mặt phiếm hồng của cô, cũng nghĩ đến tình hình kiều diễm đêm qua và khoái cảm cực điểm giống như thành tiên, trái tim run lên, lập tức hô hấp dồn dập, thấp giọng nói: "Đêm qua anh. . . Em có thoải mái chút nào không?"
Trương Kỳ Kỳ lập tức có chút do dự: ". . ." Nên nói thật không? Đêm qua Tô Khả vừa mới bắt đầu vẫn rất dịu dàng, cũng cố gắng làm cho cô có thể tiếp nhận anh, nhưng cô quả thật chỉ cảm thấy đau thôi! Hơn nữa về sau Tô Khả giống như điên mãi không kết thúc, vậy thì càng không cần phải nói ra rồi. . .
Tô Khả nhìn đôi mắt tránh né của Trương Kỳ Kỳ, trong lòng nhất thời đã rõ- - mình lần này lại thất bại!
Anh cảm thấy trái tim nghẹn vô cùng, ủ rũ trở về.
Lúc tối Phương Chính Dương gọi Tô Khả đi ra ngoài uống rượu.
Trong lòng Tô Khả đang phiền, liền đi theo anh ta.
Ba chén rượu vào bụng, Tô Khả cảm giác say dâng trào, hỏi Phương Chính Dương một một vấn đề ngu xuẩn: "Phương Chính Dương, lúc cậu và phụ nữ làm cái kia, phụ nữ phản ứng thế nào?"
Phương Chính Dương dương dương đắc ý nói: "Tôi trên giường luôn luôn là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, phụ nữ tự nhiên là tự nhiên là dục tiên dục tử thở gấp không thôi cao trào liên tục rồi !"
Tô Khả: ". . ." Ài!
Có tiểu phiên ngoại:
Với tư cách là mẹ vợ Tô Khả, mẹ Kỳ Kỳ liên tục đợi đến lúc cháu ngoại Tô Chấn Vũ ba bốn tuổi mới bắt đầu dám ở trước mặt Tô Khả bày ra tư thế mẹ vợ, tuy rằng vẫn không dám giống như các mẹ vợ khác để con trai không dám dùng mà là gọi điện thoại gọi con rể đi đổi bóng đèn chuyển bình gas thông cống ngầm, nhưng cũng muốn thử chỉ tay năm ngón.
Chủ nhật mẹ Kỳ Kỳ trong lúc rảnh rỗi, ngồi xe buýt đi chợ mua đồ ăn, nhưng dằn xuống không nổi nỗi nhớ nhung với cháu ngoại Tô Chấn Vũ, ở nửa đường xuống xe, rẽ vào biệt thự Tô Khả ở Đế Hồ, gặp Tô Chấn Vũ vài ngày không có đi nhà bà ngoại.
Khi bà đi qua, Tô Chấn Vũ đang trồng một gốc hồng đậu sam với mẹ.
Mẹ Kỳ Kỳ thấy con gái đào hố cháu ngoại tưới nước, không khỏi căm giận nói: "Tô Khả đâu? Những chuyện lặt vặt này là phụ nữ và con nít nên làm sao?"
Trương Kỳ Kỳ vừa dùng xẻng lấp đất trong hố, vừa nói: "Tô Khả ở phòng giải trí! Hơn nữa, đây là con cùng chấn Vũ giao hẹn, liên quan gì đến Tô Khả?" Cô và Tô Chấn Vũ giao hẹn, hàng năm trồng cây đều phải tự tay trồng một gốc cây.
Mẹ Kỳ kỳ ma ma nghe xong liền biết Tô Khả lại đang ở phòng giải trí chơi trò chơi rồi, cau mày nói: "Tô Khả tại sao lại ghiền chơi trò chơi dữ vậy? Kỳ Kỳ, con cũng không quản sao?" Tô Khả khi còn chưa làm con rể của bà, luôn kèm theo quầng sáng thổ hào, làm bà ngưỡng mộ thêm sùng bái; Tô Khả trở thành con rể của bà, bà mới biết được, Tô Khả lại có nhiều tật xấu như vậy, tùy tiện nói một cái cũng có thể làm bà tức giận. Nói thí dụ như, Tô Khả có một đoạn thời gian đam mê tiểu thuyết huyền ảo trên mạng, lại có thể liên tục khen thưởng đại thần người ta, tiền mỗi lần khen thưởng đều là tiền lương một năm của con trai Lâm Lâm bà; lại ví dụ như, Tô Khả trong khoảng thời gian này ghiền Võng Du, chẳng những tốn không ít tiền mua trang bị, còn trang bị lại phòng giải trí, tiền hoa cũng đủ cho con trai Lâm Lâm bà mua chiếc xe hơi.
Cho nên mẹ Kỳ Kỳ rất là lòng đầy căm phẫn, nói gần nói xa đối với con rể không chịu cướp của người giàu chia cho người nghèo cứu tế con trai lớn đã có rất nhiều bất mãn.
Trương Kỳ Kỳ miễn cưỡng nhìn mẹ của mình, lành lạnh nói: "Tô Khả vất vả khổ cực kiếm tiền nuôi gia đình, không chơi gái không đánh bạc không hút chích, ngay cả hút thuốc cũng cai vì con, chơi Võng Du thì có sao đâu?"
Mẹ Kỳ Kỳ: ". . ."
Lúc chiều, mẹ Kỳ Kỳ mang Tô Chấn Vũ chơi trong sân, thấy trong ga-ra phía đông xếp một hàng xe xịn để không, trong lòng không khỏi ngứa một chút, liền tìm một cơ hội nói thầm với Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, con xem Tô Khả mua nhiều xe như vậy, nó lại cả ngày ở nhà không đi đâu, xe anh con cấp bậc quá thấp, đem xe Tô Khả cho anh con một chiếc đi!"
Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, nở nụ cười: "Mẹ, lời này mẹ đi tìm Tô Khả nói đi, mẹ cũng biết, anh ấy thích sưu tầm xe, con cũng không dám mở miệng." Tục ngữ nói "Cứu gấp không cứu nghèo" . Nếu như cha mẹ hoặc là anh trai cần tiền gấp, cô trợ giúp một chút cũng không vấn đề; thế nhưng mẹ luôn luôn nghĩ tới chuyện bảo cô và Tô Khả nuôi anh trai, cô không vui đâu.
Mẹ Kỳ Kỳ: ". . ." Tô Khả xưa nay không thích nói chuyện, lại lớn lên như băng sơn Tuyết Liên, bà cũng chỉ dám thì thầm ở chỗ này với Kỳ Kỳ, chỉ tiếc Kỳ Kỳ cho tới bây giờ đều là dầu muối không vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.