Chương 74
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
29/08/2020
Trương Kỳ Kỳ liếc mắt liền nhìn thấy Tô Khả đứng ở bên ngoài cửa thủy tinh.
Tô Khả lúc nào cũng luôn luôn quần áo nghiêm chỉnh nhưng lúc này tóc ngắn hơi có chút mất trật tự, tây trang màu đen trên người mở ra, lộ ra sơmi trắng như tuyết áo, vừa nhìn chính là đang tham dự một trường hợp quan trọng, vội vã chạy tới đây.
Tôn Kế Tông và Lâm Lỗi cũng xuống xe và đi qua, trên người cũng mặc âu phục cùng màu.
Trương Kỳ Kỳ thấy Tô Khả ăn mặc mỏng manh, trong lòng sợ anh lạnh, vội đi qua mở cửa.
Đôi mắt đen láy của Tô Khả ở vờn quanh trên người cô một vòng, thấy cô không có chuyện, lúc này mới yên lòng lại, đưa tay vỗ vỗ trên tay cô, sau đó ngẩng đầu nhìn nhìn mẹ mình vùi ở trên ghế sofa : "Mẹ!"
Mẹ Tô Khả trông thấy con trai, đôi mắt lập tức ẩm ướt: "Tô Khả!"
Tô Khả sãi bước đi qua, ngồi xuống trên ghế sofa kế mẹ mình, đưa tay vỗ nhẹ trên lưng mẹ thấp giọng an ủi: "Mẹ, mẹ còn có con!"
Mẹ Tô Khả tựa sát con trai khóc lên: "Tô Khả, mẹ muốn về nhà."
Tô Di ngẩng đầu thấy người canh giữ ở bên ngoài đi theo em trai không có đi vào, lúc này mới nói: "Tô Khả, em biết Đinh Mỹ Anh ti tiện biết bao nhiêu không! đi dạo phố với mẹ mệt quá, mới muốn đi thẩm mỹ viện cho người ta xoa bóp, ai biết con đàn bà ti tiện này đi vào, nghe giọng mẹ liền sang đây xem, còn mang theo bốn con ti tiện nữa"!
Chị ta càng nói càng tức, dứt khoát nâng mặt mẹ lên bảo Tô Khả nhìn: "Em xem, cô ta lại dám đánh mẹ !"
Khuôn mặt tuấn tú của Tô Khả trở nên tái nhợt, ánh mắt híp lại, bờ môi mím thật chặt, thoạt nhìn là thật sự nổi giận.
Trương Kỳ Kỳ sợ Tô Khả lạnh, lặng lẽ đi qua một bên chỉnh điều hòa độ ấm điều đến số cao nhất, vừa đi vào trong phòng bếp rót cho Tô Khả một ly nước ấm đưa tới, lặng lẽ đặt ở trước mặt Tô Khả.
Tô Khả nhìn thấy nước ấm, ngẩng đầu nhìn Trương Kỳ Kỳ, nhưng không có lên tiếng, bưng tách trà lên uống một ngụm - - nước ấm hơi có chút nóng, nhưng không tính bị phỏng, anh từ trong gió lạnh đi vào, đúng lúc uống vào ấm áp cả người.
Tô Khả uống một chén nước xong, lúc này mới lên tiếng nói: "Mẹ, những chuyện này để con tính, mẹ yên tâm, trong vòng một tháng con sẽ cho mẹ xem kết quả." Anh không đánh phụ nữ, nhưng anh sẽ để cho Đinh Mỹ Anh hai bàn tay trắng thân bại danh liệt.
Đúng lúc này, chồng Tô Di cũng chạy tới - - Sau khi anh ta đưa mẹ vợ và vợ đến cao ốc cường thịnh, liền đi tìm bạn bè đi chơi, không nghĩ tới liền xảy ra chuyện.
Tô Di vừa thấy chồng thì càng thêm yếu ớt: "chồng à- - "
Thấy hai vợ chồng Tô Di anh anh em em, Tô Khả liền trầm giọng nói: "Anh, anh dẫn chị em về nhà trước đi, em chờ một lát sẽ mang mẹ quay về Cẩm Tú viên." Tô Di mang thai, ở nhà mẹ đẻ cũng không giúp được cái gì, còn không bằng để hai vợ chồng chị ấy về nhà trước.
Tô Di toan tính ý tứ muốn về nhà, lại có chút xấu hổ, liền nói: "Chị đây vừa đến nhà sẽ bảo người đưa tiểu Huệ về Cẩm Tú viên!" Tiểu Huệ là bảo mẫu của mẹ Tô Khả, những ngày này cũng đi theo mẹ Tô Khả ở nhà Tô Di.
Tô Khả khẽ gật đầu, không có nói tiếp.
Tô Di được chồng đỡ đi tới cửa rồi, còn quay đầu lại dặn dò một câu: "Tô Khả, dứt khoát đừng bỏ qua cho tiện nhân Đinh Mỹ Anh kia nhé!"
Tô Khả nhìn chị mình, "ừ" một tiếng.
Trương Kỳ Kỳ sợ nước trước mặt mẹ Tô Khả lạnh rồi, liền lặng lẽ đổi cho bà một ly nóng hơn một chút, sau đó mở cửa đi ra.
Tô Khả nhìn mẹ: "Mẹ, buổi tối hôm qua con ở trong nhà, bảo lão Sở mang theo người dọn đẹp lầu trên lầu dưới đều hết rồi." Mẹ muốn về nhà, thì cứ về nhà ở a!
Mẹ Tô Khả giọng nói thê lương: "Tô Khả, mẹ không thể hiểu được, ba ba của con sao lại thay đổi nhiều như thế? Ông ấy trước kia tuy rằng phong lưu, thế nhưng cũng không nói ly hôn! Có phải mẹ đã làm sai điều gì hay không?"
Tô Khả không nói gì. Anh mơ hồ đoán được một chút, hẳn là có liên quan tới chuyện Đinh Mỹ Anh sinh hai đứa con trai cho ông ấy- - cha anh ghét anh cương quyết bướng bỉnh, có lẽ là thích hai đứa con trai nhỏ đây mà!
Anh yên tĩnh chớp mắt một cái, mới nói: "Mẹ, mẹ không sai. Không nên ôm sai lầm của người khác lên trên người mình. Cha con rời khỏi, con chính là chủ gia đình, sau này con chăm sóc mẹ."
Lúc nói chuyện, Tô Khả ngẩng đầu đôi mắt nhìn ngoài cửa.
Anh nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ bên ngoài cửa thủy tinh đang nói chuyện với Lâm Lỗi, cô mặc áo nhung lông quần jean giầy thể thao, có lẽ là thay ở chỗ này, thế nhưng cho dù là trang phục bình thường như vậy, một bên mặt của cô cũng rất đẹp.
Rất nhanh Trương Kỳ Kỳ liền theo Lâm Lỗi rời đi, cũng không lâu lắm cô liền cầm một cái áo khoác màu xanh đen và cùng Lâm Lỗi đi tới đây.
Trái tim Tô Khả lúc này mới để xuống, hơn nữa phát hiện mình thật sự là lòng lo quá nhiều việc, vừa lắng nghe tâm sự của mẹ mình, vừa chú ý động tĩnh của vợ, sợ mình nhất thời không chú ý, vợ sẽ chạy theo người khác.
Trương Kỳ Kỳ đi vào, đưa áo khoác bên trong lót lông hai lớp cho Tô Khả.
Tô Khả nhận áo khoác, nhìn mắt to rất biết nói chuyện kia của cô, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn em, Kỳ Kỳ."
Sau đó, anh nhìn mẹ: "Mẹ, bảo Kỳ Kỳ ở nhà chiếu cố mẹ nhé"
Mẹ Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ, nhẹ gật đầu: "Hôm nay nhờ có Kỳ Kỳ rồi !"
Vừa mạnh mẽ cười cười: "Kỳ Kỳ thật dũng cảm!"
Tô Khả ở một bên không khỏi nở nụ cười, thấp giọng nói: "Cô ấy trước kia đánh con mới dũng cảm!"
Giọng nói của anh quá thấp, mẹ Tô Khả không nghe rõ, liền hỏi lại: "Tô Khả, con nói cái gì?"
Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ một chút, rũ tầm mắt xuống : "Không có gì. Mẹ, chúng ta đi thôi!"
Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Tô Khả thật đúng là! tự nhiên tự vạch áo cho người xem lưng!
Nhưng, nhớ tới chuyện cũ thời tiểu học cô béo đánh Tô Khả, khóe miệng Trương Kỳ Kỳ không khỏi cong lên, sâu sắc cảm thấy mình khi đó thật sự là lỗ mãng, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc, ngay cả tiểu nam sinh đẹp như Tô Khả cũng theo đánh không tha.
Tô Khả đỡ mẹ đi tới cửa rồi, bởi vì sợ Trương Kỳ Kỳ chuồn mất, cho nên quay đầu lại nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, đi thôi!"
Trương Kỳ Kỳ " vâng" một tiếng, nghe lời đi theo, ánh mắt lại nhìn áo khoác treo trong khuỷu tay Tô Khả, ra hiệu anh mặc vào.
Tô Khả liền buông mẹ ra, mặc áo khoác vào.
Lâm Lỗi mở cửa xe BMW của Tô Khả ra, Tô Khả ngồi ở vị trí kế bên tài xế, xếp Trương Kỳ Kỳ và mẹ Tô Khả ngồi ở sau.
Cô cũng không nói chuyện, thế nhưng bàn tay ấm áp vẫn nắm chặt bàn tay lạnh của mẹ Tô Khả.
Trương Kỳ Kỳ có thể nhận thức tâm tình của mẹ Tô Khả, cô sợ là cho đến bây giờ vẫn không thể tiếp nhận chồng đã phản bội mình, phản bội gia đình này.
Tô Khả nhìn thoáng qua phía sau, thấy Trương Kỳ Kỳ và mẹ ngồi cùng một chỗ, trong lòng của anh cuối cùng mới bình tĩnh một chút.
Đến Cẩm Tú viên Tô gia, Trương Kỳ Kỳ đỡ mẹ Tô Khả lên lầu, sai Tô Khả đi theo lên lầu nói: "Anh đi lấy nước nóng cho bà mợ, bên trong thả vài giọt tinh dầu, sau đó lại đi lấy một chai rượu nho anh giữ cho bà mợ. . ."
Tô Khả ngoan ngoãn gật gật đầu: "Được."
Mẹ Tô Khả thấy con trai nghe lời như thế , không khỏi cười nói: "A? Đứa nhỏ này hôm nay làm sao vậy? nghe lời như vậy ?"
Tô Khả nghe vậy nhìn Trương Kỳ Kỳ, trong ánh mắt đen láy là vui vẻ hòa tan, sáng chói chói mắt như ngôi sao trên trời.
Trương Kỳ Kỳ đầu tiên là cả kinh, còn cho là mình lộ chân tướng, lại đi nhìn mẹ Tô Khả cười, cảm thấy nụ cười của bà mặc dù là cười, nhưng mang theo dấu vết tang thương bi thương đìu hiu, liền thở dài trong lòng.
Thiết bị sưởi ấm trong phòng Tô gia mở đầy đủ, Trương Kỳ Kỳ hầu hạ mẹ Tô Khả cởi quần áo ra, ngâm mình trong bồn tắm nóng hôi hổi.
Cô cầm khăn mặt vắt nước, đắp lên trán mẹ Tô Khả, dịu dàng nói: "Dì nhắm mắt lại, con phải mở công tắc xoa bóp."
Giọng Trương Kỳ Kỳ nhu hòa mà thanh trong, có làm mị lực người tin phục, mẹ Tô Khả chậm rãi nhắm mắt lại.
Cường lực ống bơm khởi động, mặt nước dâng lên từng luồng bọt nước.
Trương Kỳ Kỳ nghe được Tô Khả ở bên ngoài gọi tên cô, liền lặng lẽ đứng dậy đi ra.
Tô Khả vẫn như trước mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, đang mở cửa phòng ngủ đứng ở nơi đó, trong tay cầm rượu nho và chén rượu.
Thấy Trương Kỳ Kỳ từ phòng tắm đi ra, anh nhẹ nhẹ đóng cửa lại: "Mẹ đang tắm?"
Trương Kỳ Kỳ tuy rằng cảm thấy mình bắt chước Tô Khả gọi mẹ là lạ, nhưng nhạy bén không có phản bác, mà chỉ nói: "Tinh dầu có tác dụng thả lỏng, chờ một lát ngâm nước xong cho bà uống một chén rượu nho, em lại xoa bóp cho bà, lập tức thả lỏng liền." Cô nhớ rõ khi còn bé gặp qua mẹ Tô Khả uống rượu, khi đó mẹ Tô Khả còn rất trẻ rất đẹp, tóc xoăn dài, trên mặt trang điểm, mặc váy dài màu xanh nhạt điểm hoa nhỏ xanh đậm, bưng một chén rượu lớn mời bác cả của cô, khuyên tai kim châu trên vành tai lúc ẩn lúc hiện, rất là xinh đẹp.
Sau khi Tô Khả rót rượu, nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Anh xuống dưới gọi điện thoại, mẹ giao cho em đó."
Vầng sáng của ngọn đèn trong phòng ngủ của mẹ Tô cực kỳ nhu hòa, đứng ở dưới ánh đèn đôi mắt đen của Tô Khả lưu chuyển sóng mắt, lộ ra ngũ quan xuất sắc của anh, lại có một loại xinh đẹp khó có thể nào hình dung được. . .
Trái tim Trương Kỳ Kỳ đập bịch bịch, cô híp mắt nhẹ gật đầu, giọng nói không tự chủ nhu hoà như tích nước: "Anh yên tâm đi!"
Tô Khả cũng nhịn không được nữa, tiến lên một bước ôm eo cô, cúi đầu tiến tới hôn xuống.
Thật lâu sau hai người mới tách ra, hơi thở hai bên đều có chút bất ổn.
Tô Khả nhìn đôi mắt ngập nước của Trương Kỳ Kỳ, kéo áo sơ mi trắng phủ lên bộ vị đã có phản ứng, cắn răng, mơ mộng suy nghĩ ban đêm sẽ chế biến Trương Kỳ Kỳ như thế nào, xoay người lại đi ra.
Trương Kỳ Kỳ hít sâu một hơi, lúc này mới đi vào phòng tắm.
Hầu hạ mẹ Tô Khả tắm rửa xong đi ra, Trương Kỳ Kỳ giúp bà lau khô tóc, vừa giúp bà xoa kem dưỡng da, lúc này mới để mẹ Tô Khả ngồi ở trên giường, rồi nâng chén rượu đưa cho bà: "Bà mợ, uống chén rượu thư giãn một tí."
Mẹ Tô Khả nhìn rượu màu đỏ bảo thạch trong chén, cười khổ một cái nói: "Trước kia dì uống rượu được lắm. . . Thường cùng cha Tô Khả đi ra ngoài xã giao. . ."
Giọng nói bà nghẹn ngào, bưng cái chén lên uống một hơi cạn sạch.
Trương Kỳ Kỳ tắt đèn trong phòng ngủ, chỉ mờ đèn bàn đầu giường lưu lại chút ánh sáng, sau đó liền ngồi xuống ghế sofa, chờ mẹ Tô Khả ngủ.
Không biết qua bao lâu, hơi thở mẹ Tô Khả đều đặn.
Trương Kỳ Kỳ biết bà ngủ rồi, liền lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn.
Mẹ cô hôm nay gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, Trương Kỳ Kỳ cố ý nói cho bà biết giấy hôn thú đã làm xong, nhưng hôn lễ vẫn không thấy đâu, bảo bà không nên nói chuyện này với người khác.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trương Kỳ Kỳ, trên điện thoại di động còn có một cuộc gọi nhỡ, đúng là mẹ của cô gọi tới.
Trương Kỳ Kỳ gửi tin nhắn cho mẹ, nói đêm nay ở nhà Tô Khả hỗ trợ, có khả năng không quay về.
Sau khi gửi tin nhắn, cô bắt đầu kiểm tra bộ sách mình đặt ở trên mạng đến đâu rồi. Thứ sáu tuần này là sinh nhật Hồ Hiểu Đông, bộ sách này là cô định tặng cho Hồ Hiểu Đông. Trương Kỳ Kỳ chuẩn bị đồng thời nói chuyện mình có bạn trai cho Hồ Hiểu Đông nghe, miễn cho trong lòng anh ta còn còn có hi vọng.
Tiểu Huệ rón ra rón rén mở cửa: "Chị Kỳ Kỳ!"
Sau khi đi vào cô ta hạ giọng nói: "Chị Kỳ Kỳ, Tô Khả bảo chị đi xuống, nơi này có em rồi, chị yên tâm đi!"
Trương Kỳ Kỳ xuống lầu, liền nhìn thấy Tô Khả lẳng lặng ngồi trên bên bàn ăn, trên mặt là một loại biểu tình na ná như đang tính toán, ngón tay thon dài đang kẹp một điếu thuốc đang đốt.
Tô Khả nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy Trương Kỳ Kỳ xuống, khuôn mặt ngay lập tức biến thành vẻ mặt ủy khuất: "Kỳ Kỳ, anh đói bụng."
Tô Khả lúc nào cũng luôn luôn quần áo nghiêm chỉnh nhưng lúc này tóc ngắn hơi có chút mất trật tự, tây trang màu đen trên người mở ra, lộ ra sơmi trắng như tuyết áo, vừa nhìn chính là đang tham dự một trường hợp quan trọng, vội vã chạy tới đây.
Tôn Kế Tông và Lâm Lỗi cũng xuống xe và đi qua, trên người cũng mặc âu phục cùng màu.
Trương Kỳ Kỳ thấy Tô Khả ăn mặc mỏng manh, trong lòng sợ anh lạnh, vội đi qua mở cửa.
Đôi mắt đen láy của Tô Khả ở vờn quanh trên người cô một vòng, thấy cô không có chuyện, lúc này mới yên lòng lại, đưa tay vỗ vỗ trên tay cô, sau đó ngẩng đầu nhìn nhìn mẹ mình vùi ở trên ghế sofa : "Mẹ!"
Mẹ Tô Khả trông thấy con trai, đôi mắt lập tức ẩm ướt: "Tô Khả!"
Tô Khả sãi bước đi qua, ngồi xuống trên ghế sofa kế mẹ mình, đưa tay vỗ nhẹ trên lưng mẹ thấp giọng an ủi: "Mẹ, mẹ còn có con!"
Mẹ Tô Khả tựa sát con trai khóc lên: "Tô Khả, mẹ muốn về nhà."
Tô Di ngẩng đầu thấy người canh giữ ở bên ngoài đi theo em trai không có đi vào, lúc này mới nói: "Tô Khả, em biết Đinh Mỹ Anh ti tiện biết bao nhiêu không! đi dạo phố với mẹ mệt quá, mới muốn đi thẩm mỹ viện cho người ta xoa bóp, ai biết con đàn bà ti tiện này đi vào, nghe giọng mẹ liền sang đây xem, còn mang theo bốn con ti tiện nữa"!
Chị ta càng nói càng tức, dứt khoát nâng mặt mẹ lên bảo Tô Khả nhìn: "Em xem, cô ta lại dám đánh mẹ !"
Khuôn mặt tuấn tú của Tô Khả trở nên tái nhợt, ánh mắt híp lại, bờ môi mím thật chặt, thoạt nhìn là thật sự nổi giận.
Trương Kỳ Kỳ sợ Tô Khả lạnh, lặng lẽ đi qua một bên chỉnh điều hòa độ ấm điều đến số cao nhất, vừa đi vào trong phòng bếp rót cho Tô Khả một ly nước ấm đưa tới, lặng lẽ đặt ở trước mặt Tô Khả.
Tô Khả nhìn thấy nước ấm, ngẩng đầu nhìn Trương Kỳ Kỳ, nhưng không có lên tiếng, bưng tách trà lên uống một ngụm - - nước ấm hơi có chút nóng, nhưng không tính bị phỏng, anh từ trong gió lạnh đi vào, đúng lúc uống vào ấm áp cả người.
Tô Khả uống một chén nước xong, lúc này mới lên tiếng nói: "Mẹ, những chuyện này để con tính, mẹ yên tâm, trong vòng một tháng con sẽ cho mẹ xem kết quả." Anh không đánh phụ nữ, nhưng anh sẽ để cho Đinh Mỹ Anh hai bàn tay trắng thân bại danh liệt.
Đúng lúc này, chồng Tô Di cũng chạy tới - - Sau khi anh ta đưa mẹ vợ và vợ đến cao ốc cường thịnh, liền đi tìm bạn bè đi chơi, không nghĩ tới liền xảy ra chuyện.
Tô Di vừa thấy chồng thì càng thêm yếu ớt: "chồng à- - "
Thấy hai vợ chồng Tô Di anh anh em em, Tô Khả liền trầm giọng nói: "Anh, anh dẫn chị em về nhà trước đi, em chờ một lát sẽ mang mẹ quay về Cẩm Tú viên." Tô Di mang thai, ở nhà mẹ đẻ cũng không giúp được cái gì, còn không bằng để hai vợ chồng chị ấy về nhà trước.
Tô Di toan tính ý tứ muốn về nhà, lại có chút xấu hổ, liền nói: "Chị đây vừa đến nhà sẽ bảo người đưa tiểu Huệ về Cẩm Tú viên!" Tiểu Huệ là bảo mẫu của mẹ Tô Khả, những ngày này cũng đi theo mẹ Tô Khả ở nhà Tô Di.
Tô Khả khẽ gật đầu, không có nói tiếp.
Tô Di được chồng đỡ đi tới cửa rồi, còn quay đầu lại dặn dò một câu: "Tô Khả, dứt khoát đừng bỏ qua cho tiện nhân Đinh Mỹ Anh kia nhé!"
Tô Khả nhìn chị mình, "ừ" một tiếng.
Trương Kỳ Kỳ sợ nước trước mặt mẹ Tô Khả lạnh rồi, liền lặng lẽ đổi cho bà một ly nóng hơn một chút, sau đó mở cửa đi ra.
Tô Khả nhìn mẹ: "Mẹ, buổi tối hôm qua con ở trong nhà, bảo lão Sở mang theo người dọn đẹp lầu trên lầu dưới đều hết rồi." Mẹ muốn về nhà, thì cứ về nhà ở a!
Mẹ Tô Khả giọng nói thê lương: "Tô Khả, mẹ không thể hiểu được, ba ba của con sao lại thay đổi nhiều như thế? Ông ấy trước kia tuy rằng phong lưu, thế nhưng cũng không nói ly hôn! Có phải mẹ đã làm sai điều gì hay không?"
Tô Khả không nói gì. Anh mơ hồ đoán được một chút, hẳn là có liên quan tới chuyện Đinh Mỹ Anh sinh hai đứa con trai cho ông ấy- - cha anh ghét anh cương quyết bướng bỉnh, có lẽ là thích hai đứa con trai nhỏ đây mà!
Anh yên tĩnh chớp mắt một cái, mới nói: "Mẹ, mẹ không sai. Không nên ôm sai lầm của người khác lên trên người mình. Cha con rời khỏi, con chính là chủ gia đình, sau này con chăm sóc mẹ."
Lúc nói chuyện, Tô Khả ngẩng đầu đôi mắt nhìn ngoài cửa.
Anh nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ bên ngoài cửa thủy tinh đang nói chuyện với Lâm Lỗi, cô mặc áo nhung lông quần jean giầy thể thao, có lẽ là thay ở chỗ này, thế nhưng cho dù là trang phục bình thường như vậy, một bên mặt của cô cũng rất đẹp.
Rất nhanh Trương Kỳ Kỳ liền theo Lâm Lỗi rời đi, cũng không lâu lắm cô liền cầm một cái áo khoác màu xanh đen và cùng Lâm Lỗi đi tới đây.
Trái tim Tô Khả lúc này mới để xuống, hơn nữa phát hiện mình thật sự là lòng lo quá nhiều việc, vừa lắng nghe tâm sự của mẹ mình, vừa chú ý động tĩnh của vợ, sợ mình nhất thời không chú ý, vợ sẽ chạy theo người khác.
Trương Kỳ Kỳ đi vào, đưa áo khoác bên trong lót lông hai lớp cho Tô Khả.
Tô Khả nhận áo khoác, nhìn mắt to rất biết nói chuyện kia của cô, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn em, Kỳ Kỳ."
Sau đó, anh nhìn mẹ: "Mẹ, bảo Kỳ Kỳ ở nhà chiếu cố mẹ nhé"
Mẹ Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ, nhẹ gật đầu: "Hôm nay nhờ có Kỳ Kỳ rồi !"
Vừa mạnh mẽ cười cười: "Kỳ Kỳ thật dũng cảm!"
Tô Khả ở một bên không khỏi nở nụ cười, thấp giọng nói: "Cô ấy trước kia đánh con mới dũng cảm!"
Giọng nói của anh quá thấp, mẹ Tô Khả không nghe rõ, liền hỏi lại: "Tô Khả, con nói cái gì?"
Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ một chút, rũ tầm mắt xuống : "Không có gì. Mẹ, chúng ta đi thôi!"
Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Tô Khả thật đúng là! tự nhiên tự vạch áo cho người xem lưng!
Nhưng, nhớ tới chuyện cũ thời tiểu học cô béo đánh Tô Khả, khóe miệng Trương Kỳ Kỳ không khỏi cong lên, sâu sắc cảm thấy mình khi đó thật sự là lỗ mãng, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc, ngay cả tiểu nam sinh đẹp như Tô Khả cũng theo đánh không tha.
Tô Khả đỡ mẹ đi tới cửa rồi, bởi vì sợ Trương Kỳ Kỳ chuồn mất, cho nên quay đầu lại nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, đi thôi!"
Trương Kỳ Kỳ " vâng" một tiếng, nghe lời đi theo, ánh mắt lại nhìn áo khoác treo trong khuỷu tay Tô Khả, ra hiệu anh mặc vào.
Tô Khả liền buông mẹ ra, mặc áo khoác vào.
Lâm Lỗi mở cửa xe BMW của Tô Khả ra, Tô Khả ngồi ở vị trí kế bên tài xế, xếp Trương Kỳ Kỳ và mẹ Tô Khả ngồi ở sau.
Cô cũng không nói chuyện, thế nhưng bàn tay ấm áp vẫn nắm chặt bàn tay lạnh của mẹ Tô Khả.
Trương Kỳ Kỳ có thể nhận thức tâm tình của mẹ Tô Khả, cô sợ là cho đến bây giờ vẫn không thể tiếp nhận chồng đã phản bội mình, phản bội gia đình này.
Tô Khả nhìn thoáng qua phía sau, thấy Trương Kỳ Kỳ và mẹ ngồi cùng một chỗ, trong lòng của anh cuối cùng mới bình tĩnh một chút.
Đến Cẩm Tú viên Tô gia, Trương Kỳ Kỳ đỡ mẹ Tô Khả lên lầu, sai Tô Khả đi theo lên lầu nói: "Anh đi lấy nước nóng cho bà mợ, bên trong thả vài giọt tinh dầu, sau đó lại đi lấy một chai rượu nho anh giữ cho bà mợ. . ."
Tô Khả ngoan ngoãn gật gật đầu: "Được."
Mẹ Tô Khả thấy con trai nghe lời như thế , không khỏi cười nói: "A? Đứa nhỏ này hôm nay làm sao vậy? nghe lời như vậy ?"
Tô Khả nghe vậy nhìn Trương Kỳ Kỳ, trong ánh mắt đen láy là vui vẻ hòa tan, sáng chói chói mắt như ngôi sao trên trời.
Trương Kỳ Kỳ đầu tiên là cả kinh, còn cho là mình lộ chân tướng, lại đi nhìn mẹ Tô Khả cười, cảm thấy nụ cười của bà mặc dù là cười, nhưng mang theo dấu vết tang thương bi thương đìu hiu, liền thở dài trong lòng.
Thiết bị sưởi ấm trong phòng Tô gia mở đầy đủ, Trương Kỳ Kỳ hầu hạ mẹ Tô Khả cởi quần áo ra, ngâm mình trong bồn tắm nóng hôi hổi.
Cô cầm khăn mặt vắt nước, đắp lên trán mẹ Tô Khả, dịu dàng nói: "Dì nhắm mắt lại, con phải mở công tắc xoa bóp."
Giọng Trương Kỳ Kỳ nhu hòa mà thanh trong, có làm mị lực người tin phục, mẹ Tô Khả chậm rãi nhắm mắt lại.
Cường lực ống bơm khởi động, mặt nước dâng lên từng luồng bọt nước.
Trương Kỳ Kỳ nghe được Tô Khả ở bên ngoài gọi tên cô, liền lặng lẽ đứng dậy đi ra.
Tô Khả vẫn như trước mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, đang mở cửa phòng ngủ đứng ở nơi đó, trong tay cầm rượu nho và chén rượu.
Thấy Trương Kỳ Kỳ từ phòng tắm đi ra, anh nhẹ nhẹ đóng cửa lại: "Mẹ đang tắm?"
Trương Kỳ Kỳ tuy rằng cảm thấy mình bắt chước Tô Khả gọi mẹ là lạ, nhưng nhạy bén không có phản bác, mà chỉ nói: "Tinh dầu có tác dụng thả lỏng, chờ một lát ngâm nước xong cho bà uống một chén rượu nho, em lại xoa bóp cho bà, lập tức thả lỏng liền." Cô nhớ rõ khi còn bé gặp qua mẹ Tô Khả uống rượu, khi đó mẹ Tô Khả còn rất trẻ rất đẹp, tóc xoăn dài, trên mặt trang điểm, mặc váy dài màu xanh nhạt điểm hoa nhỏ xanh đậm, bưng một chén rượu lớn mời bác cả của cô, khuyên tai kim châu trên vành tai lúc ẩn lúc hiện, rất là xinh đẹp.
Sau khi Tô Khả rót rượu, nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Anh xuống dưới gọi điện thoại, mẹ giao cho em đó."
Vầng sáng của ngọn đèn trong phòng ngủ của mẹ Tô cực kỳ nhu hòa, đứng ở dưới ánh đèn đôi mắt đen của Tô Khả lưu chuyển sóng mắt, lộ ra ngũ quan xuất sắc của anh, lại có một loại xinh đẹp khó có thể nào hình dung được. . .
Trái tim Trương Kỳ Kỳ đập bịch bịch, cô híp mắt nhẹ gật đầu, giọng nói không tự chủ nhu hoà như tích nước: "Anh yên tâm đi!"
Tô Khả cũng nhịn không được nữa, tiến lên một bước ôm eo cô, cúi đầu tiến tới hôn xuống.
Thật lâu sau hai người mới tách ra, hơi thở hai bên đều có chút bất ổn.
Tô Khả nhìn đôi mắt ngập nước của Trương Kỳ Kỳ, kéo áo sơ mi trắng phủ lên bộ vị đã có phản ứng, cắn răng, mơ mộng suy nghĩ ban đêm sẽ chế biến Trương Kỳ Kỳ như thế nào, xoay người lại đi ra.
Trương Kỳ Kỳ hít sâu một hơi, lúc này mới đi vào phòng tắm.
Hầu hạ mẹ Tô Khả tắm rửa xong đi ra, Trương Kỳ Kỳ giúp bà lau khô tóc, vừa giúp bà xoa kem dưỡng da, lúc này mới để mẹ Tô Khả ngồi ở trên giường, rồi nâng chén rượu đưa cho bà: "Bà mợ, uống chén rượu thư giãn một tí."
Mẹ Tô Khả nhìn rượu màu đỏ bảo thạch trong chén, cười khổ một cái nói: "Trước kia dì uống rượu được lắm. . . Thường cùng cha Tô Khả đi ra ngoài xã giao. . ."
Giọng nói bà nghẹn ngào, bưng cái chén lên uống một hơi cạn sạch.
Trương Kỳ Kỳ tắt đèn trong phòng ngủ, chỉ mờ đèn bàn đầu giường lưu lại chút ánh sáng, sau đó liền ngồi xuống ghế sofa, chờ mẹ Tô Khả ngủ.
Không biết qua bao lâu, hơi thở mẹ Tô Khả đều đặn.
Trương Kỳ Kỳ biết bà ngủ rồi, liền lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn.
Mẹ cô hôm nay gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, Trương Kỳ Kỳ cố ý nói cho bà biết giấy hôn thú đã làm xong, nhưng hôn lễ vẫn không thấy đâu, bảo bà không nên nói chuyện này với người khác.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trương Kỳ Kỳ, trên điện thoại di động còn có một cuộc gọi nhỡ, đúng là mẹ của cô gọi tới.
Trương Kỳ Kỳ gửi tin nhắn cho mẹ, nói đêm nay ở nhà Tô Khả hỗ trợ, có khả năng không quay về.
Sau khi gửi tin nhắn, cô bắt đầu kiểm tra bộ sách mình đặt ở trên mạng đến đâu rồi. Thứ sáu tuần này là sinh nhật Hồ Hiểu Đông, bộ sách này là cô định tặng cho Hồ Hiểu Đông. Trương Kỳ Kỳ chuẩn bị đồng thời nói chuyện mình có bạn trai cho Hồ Hiểu Đông nghe, miễn cho trong lòng anh ta còn còn có hi vọng.
Tiểu Huệ rón ra rón rén mở cửa: "Chị Kỳ Kỳ!"
Sau khi đi vào cô ta hạ giọng nói: "Chị Kỳ Kỳ, Tô Khả bảo chị đi xuống, nơi này có em rồi, chị yên tâm đi!"
Trương Kỳ Kỳ xuống lầu, liền nhìn thấy Tô Khả lẳng lặng ngồi trên bên bàn ăn, trên mặt là một loại biểu tình na ná như đang tính toán, ngón tay thon dài đang kẹp một điếu thuốc đang đốt.
Tô Khả nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy Trương Kỳ Kỳ xuống, khuôn mặt ngay lập tức biến thành vẻ mặt ủy khuất: "Kỳ Kỳ, anh đói bụng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.