Chương 27: Động tâm
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
29/08/2020
Trương Kỳ Kỳ rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Khuôn mặt của cô bởi vì xấu hổ mà nóng bừng.
Sau khi giãy ra khỏi tay Tô Khả, Trương Kỳ Kỳ không biết nên nói cái gì tiếp theo, buộc lòng phải nhìn Tô Khả dừng bước lại nhìn cô, lần nữa lặp lại: "Chú nhỏ, thực xin lỗi."
Tô Khả trong bóng tối im lặng một lát sau, nói giọng khàn khàn: "Không sao."
Lại nói: "Đi thôi!"
Anh lấy điện thoại di động ra, mở đèn pin chiếu vào con đường phía trước, ra hiệu Trương Kỳ Kỳ đi trước.
Trương Kỳ Kỳ vẫn còn sợ, sau khi đi được hai bước thì quay đầu lại nhìn Tô Khả, thấy anh cũng đi theo, lúc này mới yên tâm đi thẳng về phía trước theo ánh sáng Tô Khả chiếu ra.
Đến bãi cỏ tiến hành đồ nướng ngoài trời, Trương Kỳ Kỳ chọn một cái ghế ngồi xuống, nhận khăn mặt khử trùng nhân viên phục vụ đưa tới, lặng lẽ lau tay mà suy nghĩ.
Lúc này ngay cả Tô Khả cũng không có tới tới đây, chỉ có nhân viên phục vụ và đầu bếp Hàn Quốc đang bận rộn.
Trên cột đèn ở bốn phía là ánh đèn rực rỡ lập loè, chiếu rọi nơi đây y như là ban ngày. Trên bàn dài và hẹp đã dọn xong lò bếp nướng, các loại đồ chua, rau xà lách, tương ớt, tương hột và tương hải sản, cùng với các nguyên liệu nấu ăn khác, thoạt nhìn rất phong phú vừa chỉnh tề.
Trương Kỳ Kỳ nhìn đồ ăn trước mắt nghĩ tới tâm sự, trong lòng rối bời.
Cô thừa nhận bản thân mình yếu đuối, bởi vì vừa rồi trong nháy mắt đó cô lại tham luyến vòng ngực ấm áp và an toàn của Tô Khả.
Thế nhưng, cô cảm thấy mình chỉ là yếu đuối nhất thời.
Kinh tế độc lập, nhân cách độc lập, Trương Kỳ Kỳ tin tưởng mình có thể trải qua được cuộc sống một thân một mình.
Tô Khả hút xong một điếu thuốc, tâm trạng rối loạn bởi vì bị Trương Kỳ Kỳ hất tay ra rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, liền cũng đi tới.
Anh đi đến bên cạnh Trương Kỳ Kỳ, đang muốn ngồi xuống bên cạnh Trương Kỳ Kỳ, Trương Kỳ Kỳ lại ngửa đầu mỉm cười với anh: "Chú nhỏ, tối nay là đồ nướng kiểu Hàn sao?"
Tô Khả còn chưa trả lời, giọng Trương Hoằng Hoằng liền từ phía sau truyền tới: "Đương nhiên, đầu bếp là đặc biệt mời từ Hàn Quốc tới!"
Cậu ta và Phương Chính Hương cùng đi tới.
Trương Hoằng Hoằng kéo cái ghế dựa chính giữa Trương Kỳ Kỳ và Tô Khả ngồi xuống, Phương Chính Hương ngồi ở bên kia Trương Kỳ Kỳ.
Sau khi ngồi vững vàng, Trương Hoằng Hoằng liền cười nói: "Chị Kỳ Kỳ, chị và chú nhỏ ngồi cùng bàn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết tật xấu của chú nhỏ?"
Trương Kỳ Kỳ sợ Tô Khả tức giận, vội nhìn Tô Khả, thấy mặt anh không biểu tình, dường như không có tức giận, lúc này mới thở dài một hơi, cười cười, nói: "Chú nhỏ đây là truy cầu hoàn mỹ."
Trương Hoằng Hoằng không có cảm nhận được khổ tâm của chị họ, tiếp tục châm chọc: "Còn nữa, món Hàn nhất định phải dùng nguyên liệu tương chính gốc Hàn Quốc, ngay cả đồ ăn Thailand cũng phải mời đầu bếp Thailand đến, còn phải có phiên dịch viên chuyên môn, thật sự là không đủ phiền toái mà! Nếu không phải bỏ tiền chính là đại gia, em mới không thèm phản ứng đến anh ấy!"
Tô Khả dường như chẳng muốn giải thích, nhưng lại nhấc chân đạp ghế Trương Hoằng Hoằng một cái.
Ghế Trương Hoằng Hoằng ngã về sau.
Anh ta khoa trương le lên, bắt được thành ghế Trương Kỳ Kỳ, làm ra dáng vẻ cùng với Trương Kỳ Kỳ cùng một chỗ ngã xuống.
Trương Hoằng Hoằng cảm thấy chú nhỏ đối đãi Chị Kỳ Kỳ giống như có chút không giống, anh ta muốn thử một lần trực giác của mình là đúng hay không.
Tô Khả quả thật bị lừa, anh lập tức đứng dậy đỡ cái ghế Trương Hoằng Hoằng, cũng đỡ Trương Kỳ Kỳ đang sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Trương Kỳ Kỳ đợi cái ghế vừa vững liền nhảy xuống bắt đầu nện Trương Hoằng Hoằng.
Trương Hoằng Hoằng thân thủ nhanh nhẹn, giống như con khỉ vây quanh cái ghế, Phương Chính Hương và Tô Khả nhảy tránh đi, làm cho Trương Kỳ Kỳ một chút cũng đánh không đến anh ta.
Anh ta vừa trốn tránh vừa đắc ý kêu gào: "Trương Kỳ Kỳ, có bản lĩnh ngươi tới đánh em đi! Đánh em đi!"
Trương Kỳ Kỳ suýt bị làm cho tức chết.
Tô Khả thấy Trương Hoằng Hoằng dương dương đắc ý, liền ngay lúc anh ta chạy tới, lặng lẽ vươn chân ra.
Trương Hoằng Hoằng "Lạch cạch" một tiếng ngã xuống bãi cỏ.
Trương Kỳ Kỳ đầu tiên là cười to, tiếp theo đi qua cùng Phương Chính Hương kéo Trương Hoằng Hoằng lên.
Sau khi Trương Hoằng Hoằng đứng dậy, ý vị thâm trường nhìn Tô Khả: "Chú nhỏ, làm người không nên quá bất công!"
Khuôn mặt Tô Khả lập tức hơi ửng đỏ, sóng mắt lưu chuyển nhìn Trương Kỳ Kỳ, thấy cô đang cùng Phương Chính Hương tụ cùng một chỗ trò chuyện cách làm bánh mì đen Nga La Tư, giống như không nghe được Trương Hoằng Hoằng nói, nhiệt độ trên mặt lúc này mới giảm xuống chút, giống như cười mà không phải cười nhìn Trương Hoằng Hoằng, cảnh cáo anh ta không nên nói lung tung.
Trương Hoằng Hoằng thật ra sợ Tô Khả nhất, thấy anh như vậy, lập tức kẹp chặt miệng không nói, nhưng ánh mắt có chút u oán.
Tô Khả có chút chịu không được anh, đứng dậy ngồi bên cạnh Trương Kỳ Kỳ.
Cũng không lâu lắm hai đôi Trương Băng Băng Hàn Nhã Kỳ và Phương Chính Dương An Điềm Điềm lúc này cũng trước sau đã trở về.
Trương Kỳ Kỳ lặng lẽ quan sát trong chốc lát, phát hiện Phương Chính Dương và An Điềm Điềm tựa hồ là tư thế tiến triển cực nhanh, hai cái ghế dựa thân thiết tụ cùng một chỗ, thoạt nhìn rất thân mật.
Đầu bếp bắt đầu phân thịt bò đã nướng chín cho mọi người.
Phương Chính Hương và An Điềm Điềm vừa ăn vừa nói tới đề tài phụ nữ sau khi kết hôn nên đi ra ngoài làm việc hay là ở trong nhà làm hiền thê lương mẫu.
An Điềm Điềm quyến rũ nhìn Phương Chính Dương, nói: "Tôi cho rằng chồng ở bên ngoài làm việc vất vả, phụ nữ nên ở nhà, chăm sóc chồng cho tốt, trông nom quản lý việc nhà cho tốt!"
Hàn Nhã Kỳ và Phương Chính Hương liên tục gật đầu. Hai cô khi gả đi đều có của hồi môn đáng kể, sau khi lập gia đình liền chuyên tâm làm bà chủ nhà, việc buôn bán cũng giao cho chồng quản lý.
Trương Hoằng Hoằng cười nhìn Trương Kỳ Kỳ, cố ý hỏi Tô Khả: "Chú nhỏ, anh thấy thế nào?"
Tô Khả hơi suy nghĩ một chút, nói: "Thế giới bên ngoài quá hiểm ác, phụ nữ vẫn là ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con, để chồng nuôi gia đình tốt hơn!"
Trương Kỳ Kỳ nghe vậy không khỏi nhìn Tô Khả.
Tô Khả đang nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trương Kỳ Kỳ dời đi trước. Nếu như nói vừa rồi ở trong rừng cây trong nháy mắt cô còn có một chút ấn tượng tột, nhưng hiện tại toàn bộ đã không còn.
Cô cho rằng phụ nữ chỉ có kinh tế độc lập, mới có thể nhân cách độc lập.
Đương nhiên Hàn Nhã Kỳ và Phương Chính Hương là bất đồng, bởi vì các cô đều có nhà mẹ đẻ cường đại và của hồi môn phong phú.
Vừa nghĩ như thế, Trương Kỳ Kỳ có chút ảm đạm.
Ban đêm trong núi có hơi lạnh, Trương Kỳ Kỳ không tự chủ khép chặt lại áo dệt kim hở cổ bên ngoài áo sơ mi trắng.
Cô nhìn An Điềm Điềm và Phương Chính Dương, thấy hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, ngọt đến độ sắp vặn ra mật, nhưng cơ có chút lo lắng cho An Điềm Điềm, bởi vì nhà cô ấy gia cảnh cũng rất bình thường.
Tô Khả phát hiện Trương Kỳ Kỳ trở nên trầm mặc, không tự chủ được nhìn cô vài lần, nhưng Trương Kỳ Kỳ cũng không phát hiện.
Buổi tối trở lại phòng, Trương Kỳ Kỳ phát hiện áo ngủ mới cô giặt giữa trưa mắc trong phòng tắm đã khô, liền cất vào, định tắm rửa xong thay ngủ.
Tắm rửa xong Trương Kỳ Kỳ mặc áo ngủ mới, nằm ở trên giường chơi điện thoại.
Cô bình ổn tinh thần chuyên tâm chơi trò chơi, thế nhưng lời Tô Khả nói càng không ngừng vang vọng ở bên tai cô, mặt của anh cũng càng không ngừng hiển hiện ở trong đầu cô.
Vô luận làm cái gì, trái tim Trương Kỳ Kỳ cũng không an tĩnh được, rối bời, tâm hoảng ý loạn, cũng nói không nên lời vì sao.
Sau khi ở trên giường lật qua lật lại không biết bao nhiêu lần, Trương Kỳ Kỳ cũng không nằm nữa, cô tìm số điện thoại của Trương Hoằng Hoằng ấn gọi.
Trương Hoằng Hoằng đại khái cũng đang chơi điện thoại, vang một cái liền nhận: "Chị, có chuyện gì không?"
Trương Kỳ Kỳ đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Buổi sáng hôm nay chuyện Tiễn Tiểu Trân cuối cùng là giải quyết như thế nào? Chị không tin người nhà họ Tiền dễ nói chuyện như vậy!"
Đầu kia Trương Hoằng Hoằng chỉ yên tĩnh chốc lát, sau đó nói: "Đợi em và anh hai đi đến bệnh viện, Tô Khả đã giải quyết xong rồi. Em cũng không có hỏi anh ấy giải quyết như thế nào."
Trương Kỳ Kỳ trước đây chỉ là mơ hồ đoán được là Tô Khả giải quyết chuyện này, hiện tại suy đoán được Trương Hoằng Hoằng chứng minh là đúng, trái tim của cô như bị người ta ném lên giữa không trung sau đó rơi xuống, hoặc như là nhảy dây lay động đã đến điểm cao nhất lại rơi xuống, cái loại cảm giác trái tim rung rinh trái tim treo lơ lửng này, khó có thể hình dung được.
Loại cảm giác này trước kia cô đã từng có, ngay khi cô phát hiện Lý Hoài cũng thích mình.
Nghe bên này cả buổi không có tiếng nói nào, Trương Hoằng Hoằng vội nói: "Chi, làm sao vậy?"
Trương Kỳ Kỳ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội nói: "Không có gì, nhớ bảy giờ sáng mai lên đến đưa chị đi làm. Gặp lại!"
Đang ngẩn người, Trương Kỳ Kỳ nghe thấy sân thượng bên kia truyền đến giọng của Tô Khả, hình như là đang gọi cô, trong lòng hoảng hốt, vội vàng đứng dậy xuống giường, ngay cả dép lê cũng không kịp mang liền trực tiếp phóng ra sân thượng.
Thật sự là Tô Khả đang gọi cô.
Tô Khả đứng ở phía sau lan can ban công bên cạnh, thấy cô đi ra, anh dường như lập tức ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ kinh ngạc nhìn anh: "Anh kêu em làm cái gì?"
Trên ban công đèn chưa mở, ngọn đèn trong phòng soi ra, chiếu vào bên mặt tuấn tú của Tô Khả.
Trương Kỳ Kỳ phát hiện khuôn mặt Tô Khả dường như đỏ lên.
Sau khi cô nhìn chung quanh, rốt cuộc theo ánh mắt Tô Khả nhìn lại, rơi vào bộ vị nào đấy có hơi bại lộ trước mặt mình.
Khuôn mặt Trương Kỳ Kỳ lập tức nóng hừng hực, cô lập tức vòng hai tay vọt vào phòng.
Ở trong chăn mặt che thật lâu sau, Trương Kỳ Kỳ vẫn còn xấu hổ muôn phần: rốt cuộc làm thế nào giải thích với Tô Khả đây, cô cũng không phải cố ý muốn quyến rũ anh!
Mười phút sau, luôn luôn không ngốc Trương Kỳ Kỳ lại làm một chuyện ngốc nghếc, cô gửi cho Tô Khả một tin nhắn giấu đầu lòi đuôi - - "Thực xin lỗi, em không phải cố ý!"
Tô Khả từ lúc bắt đầu luôn không trả lời tin nhắn.
Sau mười phút Trương Kỳ Kỳ bất an lo lắng không yên, anh trả lời một chữ- - "ừ" .
Trương Kỳ Kỳ liền bắt đầu lừa mình dối người, tự nói với mình là Tô Khả đã gặp qua đủ các loại người, phụ nữ bên ngoài cũng không biết gặp qua bao nhiêu, đừng nói mình chỉ là có chút bại lộ, coi như mình là thân thể trần truồng đứng ở trước mặt anh, Tô Khả nhất định cũng sẽ không chút động lòng.
Trong kiểu tự mình an ủi, Trương Kỳ Kỳ ngủ mất.
Tô Khả lại gần như một đêm không ngủ.
Anh nằm trên ghế dựa đặt trên sân thượng, gần như là hút thuốc cả đêm, suy nghĩ cả đêm.
Tô Khả biết giữa mình và Trương Kỳ Kỳ có khoảng cách rất sâu, nếu muốn ở cùng một chỗ rất khó, thế nhưng anh nguyện ý cố gắng, chỉ cần Trương Kỳ Kỳ và anh đứng chung một chỗ.
Khuôn mặt của cô bởi vì xấu hổ mà nóng bừng.
Sau khi giãy ra khỏi tay Tô Khả, Trương Kỳ Kỳ không biết nên nói cái gì tiếp theo, buộc lòng phải nhìn Tô Khả dừng bước lại nhìn cô, lần nữa lặp lại: "Chú nhỏ, thực xin lỗi."
Tô Khả trong bóng tối im lặng một lát sau, nói giọng khàn khàn: "Không sao."
Lại nói: "Đi thôi!"
Anh lấy điện thoại di động ra, mở đèn pin chiếu vào con đường phía trước, ra hiệu Trương Kỳ Kỳ đi trước.
Trương Kỳ Kỳ vẫn còn sợ, sau khi đi được hai bước thì quay đầu lại nhìn Tô Khả, thấy anh cũng đi theo, lúc này mới yên tâm đi thẳng về phía trước theo ánh sáng Tô Khả chiếu ra.
Đến bãi cỏ tiến hành đồ nướng ngoài trời, Trương Kỳ Kỳ chọn một cái ghế ngồi xuống, nhận khăn mặt khử trùng nhân viên phục vụ đưa tới, lặng lẽ lau tay mà suy nghĩ.
Lúc này ngay cả Tô Khả cũng không có tới tới đây, chỉ có nhân viên phục vụ và đầu bếp Hàn Quốc đang bận rộn.
Trên cột đèn ở bốn phía là ánh đèn rực rỡ lập loè, chiếu rọi nơi đây y như là ban ngày. Trên bàn dài và hẹp đã dọn xong lò bếp nướng, các loại đồ chua, rau xà lách, tương ớt, tương hột và tương hải sản, cùng với các nguyên liệu nấu ăn khác, thoạt nhìn rất phong phú vừa chỉnh tề.
Trương Kỳ Kỳ nhìn đồ ăn trước mắt nghĩ tới tâm sự, trong lòng rối bời.
Cô thừa nhận bản thân mình yếu đuối, bởi vì vừa rồi trong nháy mắt đó cô lại tham luyến vòng ngực ấm áp và an toàn của Tô Khả.
Thế nhưng, cô cảm thấy mình chỉ là yếu đuối nhất thời.
Kinh tế độc lập, nhân cách độc lập, Trương Kỳ Kỳ tin tưởng mình có thể trải qua được cuộc sống một thân một mình.
Tô Khả hút xong một điếu thuốc, tâm trạng rối loạn bởi vì bị Trương Kỳ Kỳ hất tay ra rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, liền cũng đi tới.
Anh đi đến bên cạnh Trương Kỳ Kỳ, đang muốn ngồi xuống bên cạnh Trương Kỳ Kỳ, Trương Kỳ Kỳ lại ngửa đầu mỉm cười với anh: "Chú nhỏ, tối nay là đồ nướng kiểu Hàn sao?"
Tô Khả còn chưa trả lời, giọng Trương Hoằng Hoằng liền từ phía sau truyền tới: "Đương nhiên, đầu bếp là đặc biệt mời từ Hàn Quốc tới!"
Cậu ta và Phương Chính Hương cùng đi tới.
Trương Hoằng Hoằng kéo cái ghế dựa chính giữa Trương Kỳ Kỳ và Tô Khả ngồi xuống, Phương Chính Hương ngồi ở bên kia Trương Kỳ Kỳ.
Sau khi ngồi vững vàng, Trương Hoằng Hoằng liền cười nói: "Chị Kỳ Kỳ, chị và chú nhỏ ngồi cùng bàn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết tật xấu của chú nhỏ?"
Trương Kỳ Kỳ sợ Tô Khả tức giận, vội nhìn Tô Khả, thấy mặt anh không biểu tình, dường như không có tức giận, lúc này mới thở dài một hơi, cười cười, nói: "Chú nhỏ đây là truy cầu hoàn mỹ."
Trương Hoằng Hoằng không có cảm nhận được khổ tâm của chị họ, tiếp tục châm chọc: "Còn nữa, món Hàn nhất định phải dùng nguyên liệu tương chính gốc Hàn Quốc, ngay cả đồ ăn Thailand cũng phải mời đầu bếp Thailand đến, còn phải có phiên dịch viên chuyên môn, thật sự là không đủ phiền toái mà! Nếu không phải bỏ tiền chính là đại gia, em mới không thèm phản ứng đến anh ấy!"
Tô Khả dường như chẳng muốn giải thích, nhưng lại nhấc chân đạp ghế Trương Hoằng Hoằng một cái.
Ghế Trương Hoằng Hoằng ngã về sau.
Anh ta khoa trương le lên, bắt được thành ghế Trương Kỳ Kỳ, làm ra dáng vẻ cùng với Trương Kỳ Kỳ cùng một chỗ ngã xuống.
Trương Hoằng Hoằng cảm thấy chú nhỏ đối đãi Chị Kỳ Kỳ giống như có chút không giống, anh ta muốn thử một lần trực giác của mình là đúng hay không.
Tô Khả quả thật bị lừa, anh lập tức đứng dậy đỡ cái ghế Trương Hoằng Hoằng, cũng đỡ Trương Kỳ Kỳ đang sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Trương Kỳ Kỳ đợi cái ghế vừa vững liền nhảy xuống bắt đầu nện Trương Hoằng Hoằng.
Trương Hoằng Hoằng thân thủ nhanh nhẹn, giống như con khỉ vây quanh cái ghế, Phương Chính Hương và Tô Khả nhảy tránh đi, làm cho Trương Kỳ Kỳ một chút cũng đánh không đến anh ta.
Anh ta vừa trốn tránh vừa đắc ý kêu gào: "Trương Kỳ Kỳ, có bản lĩnh ngươi tới đánh em đi! Đánh em đi!"
Trương Kỳ Kỳ suýt bị làm cho tức chết.
Tô Khả thấy Trương Hoằng Hoằng dương dương đắc ý, liền ngay lúc anh ta chạy tới, lặng lẽ vươn chân ra.
Trương Hoằng Hoằng "Lạch cạch" một tiếng ngã xuống bãi cỏ.
Trương Kỳ Kỳ đầu tiên là cười to, tiếp theo đi qua cùng Phương Chính Hương kéo Trương Hoằng Hoằng lên.
Sau khi Trương Hoằng Hoằng đứng dậy, ý vị thâm trường nhìn Tô Khả: "Chú nhỏ, làm người không nên quá bất công!"
Khuôn mặt Tô Khả lập tức hơi ửng đỏ, sóng mắt lưu chuyển nhìn Trương Kỳ Kỳ, thấy cô đang cùng Phương Chính Hương tụ cùng một chỗ trò chuyện cách làm bánh mì đen Nga La Tư, giống như không nghe được Trương Hoằng Hoằng nói, nhiệt độ trên mặt lúc này mới giảm xuống chút, giống như cười mà không phải cười nhìn Trương Hoằng Hoằng, cảnh cáo anh ta không nên nói lung tung.
Trương Hoằng Hoằng thật ra sợ Tô Khả nhất, thấy anh như vậy, lập tức kẹp chặt miệng không nói, nhưng ánh mắt có chút u oán.
Tô Khả có chút chịu không được anh, đứng dậy ngồi bên cạnh Trương Kỳ Kỳ.
Cũng không lâu lắm hai đôi Trương Băng Băng Hàn Nhã Kỳ và Phương Chính Dương An Điềm Điềm lúc này cũng trước sau đã trở về.
Trương Kỳ Kỳ lặng lẽ quan sát trong chốc lát, phát hiện Phương Chính Dương và An Điềm Điềm tựa hồ là tư thế tiến triển cực nhanh, hai cái ghế dựa thân thiết tụ cùng một chỗ, thoạt nhìn rất thân mật.
Đầu bếp bắt đầu phân thịt bò đã nướng chín cho mọi người.
Phương Chính Hương và An Điềm Điềm vừa ăn vừa nói tới đề tài phụ nữ sau khi kết hôn nên đi ra ngoài làm việc hay là ở trong nhà làm hiền thê lương mẫu.
An Điềm Điềm quyến rũ nhìn Phương Chính Dương, nói: "Tôi cho rằng chồng ở bên ngoài làm việc vất vả, phụ nữ nên ở nhà, chăm sóc chồng cho tốt, trông nom quản lý việc nhà cho tốt!"
Hàn Nhã Kỳ và Phương Chính Hương liên tục gật đầu. Hai cô khi gả đi đều có của hồi môn đáng kể, sau khi lập gia đình liền chuyên tâm làm bà chủ nhà, việc buôn bán cũng giao cho chồng quản lý.
Trương Hoằng Hoằng cười nhìn Trương Kỳ Kỳ, cố ý hỏi Tô Khả: "Chú nhỏ, anh thấy thế nào?"
Tô Khả hơi suy nghĩ một chút, nói: "Thế giới bên ngoài quá hiểm ác, phụ nữ vẫn là ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con, để chồng nuôi gia đình tốt hơn!"
Trương Kỳ Kỳ nghe vậy không khỏi nhìn Tô Khả.
Tô Khả đang nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trương Kỳ Kỳ dời đi trước. Nếu như nói vừa rồi ở trong rừng cây trong nháy mắt cô còn có một chút ấn tượng tột, nhưng hiện tại toàn bộ đã không còn.
Cô cho rằng phụ nữ chỉ có kinh tế độc lập, mới có thể nhân cách độc lập.
Đương nhiên Hàn Nhã Kỳ và Phương Chính Hương là bất đồng, bởi vì các cô đều có nhà mẹ đẻ cường đại và của hồi môn phong phú.
Vừa nghĩ như thế, Trương Kỳ Kỳ có chút ảm đạm.
Ban đêm trong núi có hơi lạnh, Trương Kỳ Kỳ không tự chủ khép chặt lại áo dệt kim hở cổ bên ngoài áo sơ mi trắng.
Cô nhìn An Điềm Điềm và Phương Chính Dương, thấy hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, ngọt đến độ sắp vặn ra mật, nhưng cơ có chút lo lắng cho An Điềm Điềm, bởi vì nhà cô ấy gia cảnh cũng rất bình thường.
Tô Khả phát hiện Trương Kỳ Kỳ trở nên trầm mặc, không tự chủ được nhìn cô vài lần, nhưng Trương Kỳ Kỳ cũng không phát hiện.
Buổi tối trở lại phòng, Trương Kỳ Kỳ phát hiện áo ngủ mới cô giặt giữa trưa mắc trong phòng tắm đã khô, liền cất vào, định tắm rửa xong thay ngủ.
Tắm rửa xong Trương Kỳ Kỳ mặc áo ngủ mới, nằm ở trên giường chơi điện thoại.
Cô bình ổn tinh thần chuyên tâm chơi trò chơi, thế nhưng lời Tô Khả nói càng không ngừng vang vọng ở bên tai cô, mặt của anh cũng càng không ngừng hiển hiện ở trong đầu cô.
Vô luận làm cái gì, trái tim Trương Kỳ Kỳ cũng không an tĩnh được, rối bời, tâm hoảng ý loạn, cũng nói không nên lời vì sao.
Sau khi ở trên giường lật qua lật lại không biết bao nhiêu lần, Trương Kỳ Kỳ cũng không nằm nữa, cô tìm số điện thoại của Trương Hoằng Hoằng ấn gọi.
Trương Hoằng Hoằng đại khái cũng đang chơi điện thoại, vang một cái liền nhận: "Chị, có chuyện gì không?"
Trương Kỳ Kỳ đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Buổi sáng hôm nay chuyện Tiễn Tiểu Trân cuối cùng là giải quyết như thế nào? Chị không tin người nhà họ Tiền dễ nói chuyện như vậy!"
Đầu kia Trương Hoằng Hoằng chỉ yên tĩnh chốc lát, sau đó nói: "Đợi em và anh hai đi đến bệnh viện, Tô Khả đã giải quyết xong rồi. Em cũng không có hỏi anh ấy giải quyết như thế nào."
Trương Kỳ Kỳ trước đây chỉ là mơ hồ đoán được là Tô Khả giải quyết chuyện này, hiện tại suy đoán được Trương Hoằng Hoằng chứng minh là đúng, trái tim của cô như bị người ta ném lên giữa không trung sau đó rơi xuống, hoặc như là nhảy dây lay động đã đến điểm cao nhất lại rơi xuống, cái loại cảm giác trái tim rung rinh trái tim treo lơ lửng này, khó có thể hình dung được.
Loại cảm giác này trước kia cô đã từng có, ngay khi cô phát hiện Lý Hoài cũng thích mình.
Nghe bên này cả buổi không có tiếng nói nào, Trương Hoằng Hoằng vội nói: "Chi, làm sao vậy?"
Trương Kỳ Kỳ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội nói: "Không có gì, nhớ bảy giờ sáng mai lên đến đưa chị đi làm. Gặp lại!"
Đang ngẩn người, Trương Kỳ Kỳ nghe thấy sân thượng bên kia truyền đến giọng của Tô Khả, hình như là đang gọi cô, trong lòng hoảng hốt, vội vàng đứng dậy xuống giường, ngay cả dép lê cũng không kịp mang liền trực tiếp phóng ra sân thượng.
Thật sự là Tô Khả đang gọi cô.
Tô Khả đứng ở phía sau lan can ban công bên cạnh, thấy cô đi ra, anh dường như lập tức ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ kinh ngạc nhìn anh: "Anh kêu em làm cái gì?"
Trên ban công đèn chưa mở, ngọn đèn trong phòng soi ra, chiếu vào bên mặt tuấn tú của Tô Khả.
Trương Kỳ Kỳ phát hiện khuôn mặt Tô Khả dường như đỏ lên.
Sau khi cô nhìn chung quanh, rốt cuộc theo ánh mắt Tô Khả nhìn lại, rơi vào bộ vị nào đấy có hơi bại lộ trước mặt mình.
Khuôn mặt Trương Kỳ Kỳ lập tức nóng hừng hực, cô lập tức vòng hai tay vọt vào phòng.
Ở trong chăn mặt che thật lâu sau, Trương Kỳ Kỳ vẫn còn xấu hổ muôn phần: rốt cuộc làm thế nào giải thích với Tô Khả đây, cô cũng không phải cố ý muốn quyến rũ anh!
Mười phút sau, luôn luôn không ngốc Trương Kỳ Kỳ lại làm một chuyện ngốc nghếc, cô gửi cho Tô Khả một tin nhắn giấu đầu lòi đuôi - - "Thực xin lỗi, em không phải cố ý!"
Tô Khả từ lúc bắt đầu luôn không trả lời tin nhắn.
Sau mười phút Trương Kỳ Kỳ bất an lo lắng không yên, anh trả lời một chữ- - "ừ" .
Trương Kỳ Kỳ liền bắt đầu lừa mình dối người, tự nói với mình là Tô Khả đã gặp qua đủ các loại người, phụ nữ bên ngoài cũng không biết gặp qua bao nhiêu, đừng nói mình chỉ là có chút bại lộ, coi như mình là thân thể trần truồng đứng ở trước mặt anh, Tô Khả nhất định cũng sẽ không chút động lòng.
Trong kiểu tự mình an ủi, Trương Kỳ Kỳ ngủ mất.
Tô Khả lại gần như một đêm không ngủ.
Anh nằm trên ghế dựa đặt trên sân thượng, gần như là hút thuốc cả đêm, suy nghĩ cả đêm.
Tô Khả biết giữa mình và Trương Kỳ Kỳ có khoảng cách rất sâu, nếu muốn ở cùng một chỗ rất khó, thế nhưng anh nguyện ý cố gắng, chỉ cần Trương Kỳ Kỳ và anh đứng chung một chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.