Chào Anh, Thổ Hào!

Chương 13: Lần đầu tiên hẹn hò

Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

29/08/2020

Cha Kỳ Kỳ cũng không khỏi tức giận, lập tức liền nhíu mày nói: "Lâm Lâm!"

Trương Lâm Lâm biết nguyên nhân em gái ra tiền đặt cọc, Tiễn Tiểu Trân sợ em gái sau này chiếm lấy phòng tân hôn, cho nên mới nói chuyện như vậy với em gái. Anh ta cũng hiểu được Tiễn Tiểu Trân đã nói như vậy rồi, bởi vậy liền hạ giọng nói: "Tiểu Trân, em nói ít một câu đi!"

Lúc này Trương Kỳ Kỳ đứng dậy đi tới.

Cô vốn là ngồi trên sofa bên phải Tiễn Tiểu Trân, hiện tại đứng dậy đi đến trước bàn trà.

Trương Kỳ Kỳ hôm nay mặc T-shirt đen quần đùi trắng, lộ ra hai chân dài trắng như tuyết, mắt to đen láy nhìn chằm chằm vào Tiễn Tiểu Trân sau bàn trà, nhìn đặc biệt hoạt bát, cũng đặc biệt bưu hãn.

Tiễn Tiểu Trân trong lòng run sợ nhìn Trương Kỳ Kỳ.

Cô ta và Trương Lâm Lâm nói chuyện yêu đương đã nhiều năm, trên cơ bản hàng năm đến nhà Trương Lâm Lâm đều có thể nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ, vẫn cảm thấy Trương Kỳ Kỳ rất đẹp, hơn nữa còn là thể loại xinh đẹp mắt to mũi cao môi son cùng với ngực cao eo nhỏ chân dài giàu tính xâm lược, nhưng trầm mặc ít nói nhường nhịn người khác, cô ta không nghĩ tới khi Trương Kỳ Kỳ tức giận lên lại dọa người như vậy.

Tiễn Tiểu Trân nhanh mồm nhanh miệng lập tức bị Trương Kỳ Kỳ dọa sợ, như chuột nhỏ run lẩy bẩy dưới móng mèo.

Nhìn thấy biểu lộ này của em gái, lông tơ trên lưng Trương Lâm Lâm cũng dựng lên. Trương Kỳ Kỳ từ nhỏ liền ỷ vào cao lớn mạnh mẽ, ai khi dễ cô cô liền đánh kẻ đó, ngay cả anh ta làm anh trai cũng bị em gái hành hung qua, bởi vậy rất quen thuộc chi tiết nhỏ khi em gái híp mắt sẽ đánh người.

Anh ta vội vàng đứng dậy đi ngăn cản Trương Kỳ Kỳ.

Trương Kỳ Kỳ trừng mắt liếc anh ta một cái: "Trương Lâm Lâm, anh cho rằng em không dám đánh anh à?"

Khuôn mặt Trương Lâm Lâm lập tức đỏ lên rồi.

Trương Kỳ Kỳ lạnh lùng nhìn Tiễn Tiểu Trân: "Miệng đừng ti tiện như vậy , Trương Lâm Lâm tôi dám đánh, cô tôi cũng đánh luôn!"

Tiễn Tiểu Trân: ". . ."

Trương Lâm Lâm thấy chuyện không đúng, vội nói: "Kỳ Kỳ em chớ làm loạn, Tiểu Trân mang thai!"

Trương Kỳ Kỳ: ". . ."

Cha Kỳ Kỳ : ". . ."

Mẹ Kỳ Kỳ: "Thật vậy chăng? Tôi sẽ có cháu?"

Trương Kỳ Kỳ cười lạnh quét mắt bụng Tiễn Tiểu Trân, xoay người lại trở về phòng.

Cô từ nhỏ miệng vụng về, cãi nhau ầm ĩ không lại người khác, sau mấy lần bị người khi dễ, Trương Kỳ Kỳ phát hiện giá trị vũ lực của mình rất kinh người, liền bắt đầu vòng tuần hoàn"Mày mắng tao tao đánh mày, dám mắng nữa tao ta đánh cho mày sợ luôn".

Về sau, từ đứa trẻ hàng xóm đến bạn nam tiểu học, không ai dám khi dễ cô.

Tô Khả thời tiểu học đã bị cô đánh một lần, nguyên nhân gây ra là cùi chỏ Trương Kỳ Kỳ lướt qua đường mực nước màu xanh của Tô Khả, tay áo đồng phục màu trắng bị làm dơ.

Tô Khả môi hồng răng trắng, nhìn giống như cô gái nhỏ, khi đó không giống như bây giờ.

Trương Kỳ Kỳ tắm rửa xong đi ra, phát hiện Trương Lâm Lâm Tiễn Tiểu Trân đang ở phòng khách nói chuyện kết hôn với ba mẹ. Cô không muốn quản chuyện nhà, liền cắt nửa quả dưa hấu ngồi ở một bên dùng thìa múc ăn, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình TV - - phía trên đang phát phim thần tượng Lý Thụy diễn 'yêu nhau mười năm'.

Tiễn Tiểu Trân mắt nhìn bố chồng,mẹ chồng, rũ mắt xuống, nhưng tay lặng lẽ thọc Trương Lâm Lâm, sau đó nói: "Em mệt, đi vào phòng nằm chút." Đứng dậy trở về phòng.

Trương Lâm Lâm nhận được mệnh lệnh, lập tức liền thẳng sống lưng, nói: "Ba mẹ, con và ba mẹ Tiểu Trân thương lượng hôn sự, con có một vài ý kiến."

Mẹ Kỳ Kỳ cười: " Là Tiểu Trân có có một vài ý kiến chứ? !"

Trương Lâm Lâm: ". . ."

Anh nâng chung trà lên uống một ngụm trà, nói tiếp: "Chủ yếu là ba điểm, một là hôn sự phải dựa theo tập quán ở quê Tiểu Trân, lễ hỏi ít nhất cũng phải năm con số 9."

Trương Lâm Lâm nói tiếp: "Quê cô ấy bên kia gọi là cửu ngũ chí tôn, chính là 99999."

Cha Kỳ Kỳ cúi đầu uống trà, Mẹ Kỳ Kỳ có chút chần chờ: "Thêm một đồng chính là mười vạn đồng, nhiều quá đi?"

Trương Lâm Lâm vội giải thích nói: "Người ta nuôi con gái lớn như vậy, còn cho con gái lên đại học, chúng ta cho ít tiền cũng cần mà. . ."

Mẹ Kỳ Kỳ lập tức liền nghe được ý trong lời nói của con trai: "Đây là nói lễ hỏi chúng ta cho, nhà con bé là không chuẩn bị đổi ra của hồi môn?"



Khuôn mặt Trương Lâm Lâm hơi đỏ, nói tiếp: "Cũng là bởi vì Tiểu Trân mang thai, phòng tân hôn vốn phải thêm tên Tiểu Trân."

Mẹ Kỳ Kỳ nở nụ cười: "Phòng tân hôn là phòng ở khu đường sắt, chỉ có thể viết tên ba con vào, ai cũng không có biện pháp thêm vào."

Trương Lâm Lâm đã sớm thương lượng qua chuyện này với Tiểu Trân, bởi vậy liền nói ngay: "Vậy liền thêm tên Tiểu Trân vào nhà này đi!" Tiểu Trân nói đúng, ba mẹ quá bất công Kỳ Kỳ, anh ta và Tiểu Trân phải chuẩn bị cho tốt, cũng không thể để Kỳ Kỳ chiếm tiện nghi.

Trương Kỳ Kỳ ở bên cạnh cười nhạt một tiếng.

Mẹ Kỳ Kỳ có chút khó xử nói: "Căn hộ này là mẹ và cha con dưỡng lão. . ." Con dâu còn chưa vào cửa, đã muốn thêm tên mình vào, bà lại không phải người ngu, nên sẽ không đáp ứng.

Trương Lâm Lâm không nhìn mặt mẹ mình, lại nói: "Còn có chính là phòng tân hôn không biết lúc nào thì mới giao, con và Tiểu Trân trước ở trong nhà, cho chúng ta mua chiếc xe chừng hai mươi vạn là được rồi."

Cha Kỳ Kỳ lúc này thật sự nhịn không được, đặt chén trà xuống nhìn con trai: "Lâm Lâm, con tới nhìn cha con một chút xem có chỗ nào như phú hào không!"

Trương Lâm Lâm ngẩng đầu nhìn ông: "Cha, hiện tại kết hôn không phải đều là như thế này sao, con còn chưa có nói đến xuất ngoại hưởng tuần trăng mật mà!"

Trương Lâm Lâm nhìn mẹ mình, nói: "Kim cương phải lớn một chút, nhỏ quá Tiểu Trân không dám mang ra ngoài đâu."

Trương Kỳ Kỳ đứng dậy vào phòng mình.

Nằm ở trên giường, Trương Kỳ Kỳ im yên suy nghĩ.

Đêm đã khuya, gió đêm mát mẻ từ cửa sổ thổi vào, màn lụa trắng nhấc cao cao, mang đến mùi mưa ẩm ướt.

Bên ngoài phòng khách ba mẹ và anh trai vẫn còn cò kè mặc cả.

Trương Kỳ Kỳ nằm ở trên giường mềm mại thoải mái dễ chịu, nghe phía ngoài từng bước tính toán, dường như đặt mình vào bãi biển hoang vu.

Bởi vì sợ cô độc, sợ một mình ngây ngô, cho nên cô một lòng muốn ở cùng ba mẹ.

Thế nhưng qua đêm nay, cômới phát hiện mình phải nghĩ biện pháp chuyển ra ngoài, có chị dâu như Tiễn Tiểu Trân, nhà không còn là nhà của cô, ba mẹ anh trai cũng thay đổi xa lạ.

Lúc ở Tô gia làm cơm tối, Trương Kỳ Kỳ nghe bên ngoài truyền đến giọng mẹ Tô Khả: "Tô Khả, rửa tay rồi tới đây nói chuyện phiếm với mẹ."

Tô lại đáp ứng .

Một lát sau, Trương Kỳ Kỳ liền nghe được Mẹ Tô Khả nói: "Tô Khả, mẹ tối hôm qua ngủ mơ, ở trong mơ đánh nhau một đêm với những Tiểu Tam kia!"

Trương Kỳ Kỳ: ". . ."

Tô Khả không nói chuyện, nhíu mi nhìn mẹ. Cha của anh những năm trước rất phong lưu, mẹ anh dẫn anh quay về nhà bà ngoại một chuyến, gọi điện thoại về nhà, nghe điện thoại là một giọng nữ nũng nịu lạ lẫm.

Bởi vì ba phong lưu, mẹ anh náo loạn rất nhiều lần, còn ở riêng hai năm, cuối cùng vẫn là vì anh ba mẹ mới hợp lại.

Về sau anh tham dự chuyện làm ăn trong nhà, ba mới thu liễm nhiều hơn.

Mẹ Tô Khả nhìn con trai tuấn tú đã trưởng thành, thở dài nói: "Lúc nằm mơ cũng sẽ nhớ tới cuộc sống trước kia, vừa đuổi đi cô chào hàng rượu đỏ, lại tới cô bán quần áo, ba của con cho tới bây giờ cũng không có yên tĩnh."

Tô Khả vỗ trên tay mẹ mình một cái, nhẹ nhàng nói: "Sau này sẽ không."

Lại nói: "con sẽ coi chừng ba." Anh vẫn trông coi ba mình, miễn cho mẹ lại thương tâm.

Mẹ Tô Khả ôn nhu nhìn con trai: "Tô Khả, sau này con cũng đừng học ba của con câu tam đáp tứ, vợ con đi theo con sẽ khổ sở."

Tô Khả nghiêm túc nhìn mẹ: "Mẹ, sẽ không đâu." Anh thấy mẹ những năm gần đây thương tâm khổ sở, làm sao sẽ để cho người anh yêu trải qua những thứ này?

Ánh mắt của anh không tự chủ được nhìn sang phòng bếp, ánh mắt ôn nhu.

Trương Kỳ Kỳ đang ở bên trong bận rộn.

Mẹ Tô Khả suy nghĩ một chút, hỏi một câu: "Phương Chính Dương mấy ngày nay tìm con làm cái gì?"

Tô Khả thu hồi ánh mắt, nói: "Anh ta tiếp nhận công trình cao tốc Trịnh Nam, không đủ tiền, muốn tìm con đầu tư."

Mẹ Tô Khả mỉm cười: "mẹ không hiểu những thứ này, con cẩn thận là được rồi."



Tô Khả "vâng" một tiếng.

Mẹ Tô Khả lại hỏi một câu: "Con mua nhà ở cao ốc Thăng Long có tính toán gì không?"

Tô Khả cầm một quả quýt đường bắt đầu bóc lột: "Trước để đó, thời cơ thỏa đáng liền bán ra ngoài."

Anh đưa quýt cho mẹ.

Đúng lúc này di động Trương Kỳ Kỳ vang lên.

Quần áo của cô để ở trong phòng thay đồ, cửa phòng thay đồ không khóa, mẹ Tô Khả và Tô Khả ngồi ở phòng ăn đối diện phòng thay đồ nói chuyện phiếm, vừa vặn nghe được.

Mẹ Tô Khả liền kéo cửa phòng bếp hỏi Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, có phải điện thoại di động của con vang lên hay không ?"

Trương Kỳ Kỳ đang dùng búa làm mềm bò bít-tết, nghe vậy vội rửa tay đi ra. Cô hai ngày này vẫn đang liên hệ thuê phòng, điện thoại không thể bỏ qua.

Cô đi vào phòng thay đồ cầm điện thoại di động, thấy là môi giới gọi tới, liền ấn nút trả lời.

Trương Kỳ Kỳ và người môi giới đã hẹn buổi sáng ngày mai đi xem phòng. Ngày mai cô xin nghỉ, có một ngày rảnh rỗi.

Mẹ Tô Khả ở một bên nghe được, liền mở miệng hỏi Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, con muốn đi ra ngoài thuê phòng?"

Trương Kỳ Kỳ cười đồng ý, để điện thoại vào trong túi áo đồng phục.

Cô nhìn Mẹ Tô Khả giải thích nói: "Anh của con muốn kết hôn, có chút bất tiện, con định thuê phòng chuyển ra ngoài ở."

Mẹ Tô Khả nhớ tới mấy căn phòng Tô Khả để không, liền nhìn Tô Khả.

Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ, trong lòng tìm cách.

Trương Kỳ Kỳ trong lúc lơ đãng chạm phải ánh mắt của anh, không khỏi sững sờ. Nhưng cô cảm giác mình hẳn là suy nghĩ nhiều, liền cười cười với Tô Khả, lên tiếng chào trở về phòng bếp.

Trương Kỳ Kỳ làm xong cơm tối, thấy trong tủ chứa đồ có một bộ uống trà thủy tinh xinh đẹp, liền làm một bình trà chanh bạc hà mật ong.

Tối nay cô làm bò bít-tết, sau khi ăn vừa vặn uống trà chanh bạc hà.

Sau khi đổi lại y phục Trương Kỳ Kỳ liền rời khỏi.

Tiểu Huệ đã bắt đầu dọn cơm, thấy Trương Kỳ Kỳ phải đi, vội cười hì hì nói: "Chị Kỳ Kỳ gặp lại!"

Trương Kỳ Kỳ cười vẫy vẫy tay: "Gặp lại tiểu Huệ!"

Lúc đi qua phòng khách, cô phát hiện Tô Khả ngồi trên trên ghế sofa trong phòng khách, không biết đang >> ghi chép cái gì, ánh đèn đặt trong góc ghế sô pha chiếu sáng vào mặt anh, lông mi dày dài, đuôi mắt xếch lên, đôi mắt thoạt nhìn rất đẹp, bờ môi đỏ tươi mím thật chặt, bộ dạng giống như rất chuyên tâm.

Trương Kỳ Kỳ sợ quấy rầy anh, liền thả nhẹ bước chân.

Ai biết vừa đi đến trước bàn trà, Trương Kỳ Kỳ chợt nghe có giọng nam trầm thấp nhu hòa - - "Kỳ Kỳ" .

Cô có chút nghi ngờ nhìn chung quanh một chút, sau đó định vị ở trên người Tô Khả.

Tô Khả lẳng lặng nhìn cô.

Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen của Gucci, ống tay áo xăn lên, lộ ra đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay, đôi mắt trong suốt chuyên chú nhìn Trương Kỳ Kỳ.

Thổ hào có khí thế phô trương cường đại như vậy làm Trương Kỳ Kỳ có chút khẩn trương. Cô cố gắng nhớ lại thời tiểu học Tô Khả bị mình đánh, rốt cuộc buông lỏng một ít, mở miệng nói: "Tô Khả, có chuyện gì sao?"

Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ xinh đẹp dưới ánh đèn, thấp giọng hỏi: " Ngày mai tôi đi ngoại ô gặp Băng Băng, em có đi gặp bà nội em không?" bà nội của Trương Kỳ Kỳ ở cùng với bác cả của cô.

Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút: " Trước buổi trưa tôi phải xem phòng ở, xế chiều đi nhé!" Cô từ khi trở về vẫn chưa quay về thăm bà nội.

Tô Khả khép lại sổ ghi chép đứng dậy: " Ngày mai chín giờ sáng xuất phát, đến cửa tiểu khu nhà em chờ em."

Trương Kỳ Kỳ: ". . . Thế nhưng là tôi phải - - "

Cô nhìn bóng lưng Tô Khả thất thần rồi: gia hỏa này vai rộng eo nhỏ chân dài, nhìn dáng người thật tốt. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chào Anh, Thổ Hào!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook