Chương 82: Lãng mạn và phóng túng
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
29/08/2020
Trương Kỳ Kỳ thấy Tô Khả bị khói làm cho bị sặc, bước lên phía trước vỗ
nhẹ lưng anh, vừa thuận tay cầm điếu thuốc kẹp giữa ngón tay Tô Khả, ấn
tắt trong gạt tàn thuốc.
Làm xong những thứ này, cô lại sờ sờ khuôn mặt Tô Khả, sau đó lại vỗ lưng Tô Khả.
Nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ đối xử mọi người luôn luôn vắng vẻ nhưng đối với Tô Khả lại ôn nhu săn sóc như thế, Phương Chính Dương nhớ tới lúc trước Trương Hoằng Hoằng là muốn giới thiệu Trương Kỳ Kỳ cho anh ta, trong lòng vẫn chua chát, hậm hực nói: "Tô Khả, tâm cơ cậu đáng sợ thật đấy!"
Tô Khả lúc này được Trương Kỳ Kỳ ôn nhu vuốt ve, thể xác và tinh thần đều đang ở trạng thái phiêu phiêu dục tiên dục tử, cho nên khinh thường đáp lại Phương Chính Dương.
Trương Hoằng Hoằng trợn mắt há hốc mồm nhìn nam thần cao ngạo được chị họ vuốt ve giống như vuốt ve chó nhỏ ở trước mặt mọi người mà vẫn vui vẻ chịu đựng, quả thực không biết nói cái gì cho phải.
Cậu ta cúi đầu cười thầm kéo Phương Chính Dương đi ra ngoài: "Anh Chính Dương, anh cho em một hộp trà ngon anh mới có được đi!"
Đợi hai bóng đèn loại cực lớn này rốt cuộc cũng rời đi, Tô Khả ngửa đầu nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, chúng ta --" chúng ta tiếp tục làm chuyện vừa rồi chưa làm xong đi!
Trương Kỳ Kỳ cúi đầu lại gần ngửi ngưởi trên môi anh, vẻ mặt ghét bỏ: "Mùi thuốc lá nặng quá, em không muốn thân mật với anh đâu!"
Tô Khả rũ mắt xuống hơi suy nghĩ một chút, bỗng nhiên đứng dậy, ôm ngang Trương Kỳ Kỳ liền đi về phòng ngủ.
Trương Kỳ Kỳ dốc sức liều mạng giãy giụa.
Tô Khả ngăn chặn Trương Kỳ Kỳ giãy giụa, đặt cô trên cái giường đơn, đè lên, không chút ôn nhu cẩn thận, như một chiếc chiến xa ầm ầm đè nát chướng ngại vật Trương Kỳ Kỳ.
Sau một hồi lâu, Trương Kỳ Kỳ thấp giọng vội vàng nói: "Tô Khả, anh còn chưa có cai thuốc kiêng rượu, hiện tại cũng không thể mang thai!"
Tô Khả "Ừ" một tiếng, rất nhanh lại nặng nề "Ừ" một tiếng.
Trong tiếng 'ừ' dùng lực này, Trương Kỳ Kỳ mềm nhũn, mặc anh xử lý.
Không biết qua bao lâu, Tô Khả tắm xong đi ra, ngồi ở trên giường nhìn Trương Kỳ Kỳ ngủ say.
Cái giường này của anh tuy rằng mỗi ngày đều thay ga giường bao gối, thật ra anh trên cơ bản không có ngủ qua, cũng không có chú ý tới cái giường này chật giống như giường xếp của bộ đội.
Sau khi nhìn trong chốc lát, Tô Khả thật sự là quá muốn ngủ một hồi với Trương Kỳ Kỳ, anh suy nghĩ một chút, liền dùng hai tay nâng Trương Kỳ Kỳ lên dịch vào bên trong, rồi nghiêng người nằm xuống.
Trong ngực ôm Trương Kỳ Kỳ mềm mại ấm áp thơm thơm, Tô Khả rất nhanh liền ngủ mất.
Khi Trương Kỳ Kỳ tỉnh lại, phát hiện đã hơn sáu giờ tối, mà Tô Khả đang ôm cô ngủ say.
Cô dứt khoát nhắm mắt lại, rất nhanh lại tiến vào mộng đẹp.
Hơn tám giờ tối, dưới yêu cầu mạnh mẽ của Trương Kỳ Kỳ, Tô Khả đành phải đưa Trương Kỳ Kỳ về nhà Trương Kỳ Kỳ.
Sau khi ăn khuya ở nhà Trương Kỳ Kỳ, Tô Khả lại đi vào phòng ngủ Trương Kỳ Kỳ ngồi một lát.
Anh ngồi ở trên ghế xoay trước bàn làm việc, nhìn Trương Kỳ Kỳ đứng trước gấp quần áo đã giặt, cả người lười biếng, rất không muốn rời khỏi.
Trương Kỳ Kỳ xếp quần áo xong bỏ vào trong tủ treo quần áo, định đi nhà vệ sinh rửa mặt -- cô đã tắm trong văn phòng Tô Khả - -- -- đảo mắt nhìn thấy Tô Khả vẫn còn ở đây, vội hạ giọng nói: "Tô Khả, tại sao anh còn chưa đi?"
Tô Khả nhìn ánh mắt long lanh như nước của cô, cho đến khi nhìn thấy bờ môi đỏ tươi khẽ sưng, lập tức nhớ tới chuyện yêu buổi chiều, trong lòng vô hạn triền miên, cũng không nói chuyện, nhưng triền triền miên miên theo sát Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ đi rửa mặt, anh đứng ở phía sau nhìn.
Trương Kỳ Kỳ đắp mặt nạ lệch ra trên giường, anh cũng chen ngồi sát bên Trương Kỳ Kỳ, rất có khuynh hướng tiện thể nằm xuống.
Thấy anh dán mình như vậy, Trương Kỳ Kỳ có chút nóng nảy, liền đứng dậy đẩy Tô Khả: "Đã nói ai về nhà nấy rồi mà, tại sao anh còn chưa đi?"
Cha Kỳ Kỳ và mẹ Kỳ Kỳ đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem tivi, trơ mắt nhìn Trương Kỳ Kỳ đẩy Tô Khả đi ra, tuy nhiên cũng nhất trí không phát biểu ý kiến -- đêm đã khuya, mặc dù đã đăng ký kết hôn với Kỳ Kỳ , nhưng bọn họ dù sao vẫn chưa cử hành hôn lễ, Tô Khả quả thật nên về nhà.
Vừa đẩy Tô Khả đi xong, di động Trương Kỳ Kỳ liền vang lên, là Hồ Hiểu Đông gọi tới.
Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, nhấn nút trả lời.
Sau khi hàn huyên hai câu, Hồ Hiểu Đông hỏi Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, mấy ngày nay bận rộn gì sao?"
Trương Kỳ Kỳ cười nói: "Thứ bảy không phải sinh nhật cậu sao? cùng bạn trai đi chọn quà tặng cho cậu!"
Hồ Hiểu Đông tựa hồ có chút bối rối: "Cậu . . Bạn trai?"
Trương Kỳ Kỳ "Ừ" một tiếng: "Cậu đã gặp rồi đấy. Chính là . . . người bà con xa Tô Khả." Cô thật sự xấu hổ để người ta biết cô và Tô Khả bỏ qua chuyện bối phận, nhưng sớm muộn gì phải nói rõ ràng với Hồ Hiểu Đông, miễn cho đối phương đối với cô còn cóloại ý tứ này.
Hồ Hiểu Đông sau nửa ngày mới thấp giọng nói: "Biết rồi. Gặp lại." Anh ta cúp điện thoại.
Trương Kỳ Kỳ có chút phiền muộn nhìn màn hình điện thoại di động.
Cô thật ra đã sớm tỏ ra mình vô tình với Hồ Hiểu Đông, bây giờ nhìn lại, cô vẫn là đã mất đi người bạn này.
Trước khi ngủ, Trương Kỳ Kỳ ở trên kênh quảng cáo 58 phát thông báo tuyển dụng nhân viên thu ngân.
Cách Nguyên Đán không có mấy ngày, tiệm của cô cũng sắp khai trương, Trương Kỳ Kỳ định tuyển một cô gái phụ trách thu ngân hướng dẫn mua hàng.
Ngày hôm sau Trương Kỳ Kỳ bận rộn hơn nửa ngày, phỏng vấn mấy chục người, rốt cuộc đã chọn được một nữ sinh ĐH năm 2 gần đây.
Cô bé này gọi là Kiều Lâm Lâm, lớn lên rất đẹp, năm nay mới mười chín tuổi, bởi vì ba mẹ ly hôn, kinh tế trong nhà có chút khó khăn, cho nên liền ra ngoài làm thêm kiếm ít tiền.
Trương Kỳ Kỳ và Kiều Lâm Lâm xác định thời gian làm việc và thời gian lĩnh lương, lại ký hợp đồng nhân viên, tiễn Kiều Lâm Lâm đi cô mới phát hiện đã là bốn giờ bốn mươi chiều rồi.
Điện thoại di động của cô vẫn để trong túi xách, lúc này rỗi rãnh liền lấy ra, phát hiện bên trong có mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó có ba cuộc gọi nhỡ là của Tô Khả.
Trương Kỳ Kỳ vừa muốn gọi cho Tô Khả, Tô Khả liền gọi lại.
"Kỳ Kỳ, sao em không nhận điện thoại của anh?" Tô Khả giọng nói buồn buồn.
Trương Kỳ Kỳ vội giải thích nói: "Em hôm nay phỏng vấn nhân viên thu ngân, không nghe thấy chuông điện thoại di động."
"Nhân viên thu ngân?" Tô Khả lập tức hỏi, "Nam hay nữ vậy? Không bằng anh phái một người qua cho em!"
"Nữ, " Trương Kỳ Kỳ nở nụ cười, "Chuyện của em anh đừng nhúng tay."
Tô Khả chưa đủ hài lòng, liền nghĩ tới ý đồ mình gọi điện thoại cho Trương Kỳ Kỳ, lập tức hoà hoãn giọng nói, hòng biểu hiện sự yếu ớt của mình: "Kỳ Kỳ, anh đói rồi. Trưa giờ cũng chưa ăn cơm." Anh muốn dùng mình làm mồi nhử, lừa gạt Trương Kỳ Kỳ về nhà.
Trương Kỳ Kỳ không nỡ để anh chịu đói, liền nói ngay: "Anh muốn ăn cái gì? Em làm đưa cho anh!"
Tô Khả cẩn thận trả lời: "Trong nhà anh đã cho người chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn rồi."
Trương Kỳ Kỳ lập tức đã hiểu rõ ý tứ Tô Khả, nhưng cố ý giả ngu nói: "A, vậy em đi Cẩm Tú viên, làm cơm tối cho anh và mẹ nhé."
Tô Khả: ". . ." Làm một đứa con trai có chút hiếu thuận, anh thật sự là nói không ra loại lời nói ích kỷ như "Không cần nấu ăn cho mẹ anh, chỉ nấu cơm cho anh là được rồi" như vậy.
Trương Kỳ Kỳ mơ mộng ra bộ dáng như đưa đám của Tô Khả, đột nhiên cảm thấy rất cao hứng.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Khả vội gọi điện thoại cho mình mẹ: "Mẹ, tối nay con dẫn Kỳ Kỳ về gặp mẹ."
Mẹ Tô Khả: ". . . Ra mắt chính thức à?"
Tô Khả: "Ừm. Mẹ, mẹ chuẩn bị xong lễ gặp mặt chưa? Nếu chưa có, con hiện tại cho người đưa qua."
Thấy Tô Khả bảo vệ Trương Kỳ Kỳ như vậy, mẹ Tô Khả có chút bực mình: "Chút lễ gặp mặt mà mẹ còn không cho nổi à!"
Tô Khả: ". . . mẹ, com hiện tại về nhà, mẹ đợi con." Anh có chút không yên lòng, cho nên định về trước nói chuyện đàng hoàng với mẹ.
Trương Kỳ Kỳ nhàn nhã đi bộ về nhà, vừa đi vừa suy nghĩ một lát đi nhà Tô Khả mang lễ vật gì cho mẹ Tô Khả.
Quan hệ giữa cô và Tô Khả đã quang mình chính dại rồi, đi Tô gia chính là làm khách rồi, tự nhiên phải mang theo quà tặng mới phù hợp lễ tiết.
Tô Khả xem ti vi với mẹ trong chốc lá, thấy mẹ ánh mắt yên tĩnh, liền đứng dậy rót cho mẹ một chén trà dưỡng tâm an thần, thử thăm dò mở miệng hỏi: "Mẹ, mẹ chuẩn bị lễ gặp mặt gì cho cho Kỳ Kỳ vậy?"
Mẹ Tô Khả cười cười: "Mẹ chuẩn bị hai vạn tiền mặt. Mẹ không biết Trương Kỳ Kỳ có thích hay không, nhưng mẹ Kỳ Kỳ nhất định thích!"
Tô Khả không nói lời nào, nhưng lẳng lặng nhìn mẹ của mình.
Mẹ Tô Khả bị con trai nhìn cả người khó chịu, liền nghĩ tới cuộc trò chuyện giữa Trương Kỳ Kỳ và bà, rốt cuộc mềm xuống.
Thật ra với tư cách thân thích, bà vẫn rất thích Trương Kỳ Kỳ hiểu chuyện nhu thuận lại xinh đẹp; trong lòng bà cũng hiểu rõ Tô Khả thích Trương Kỳ Kỳ như vậy, hạnh phúc của anh quan trọng nhất; bà cũng hiểu rõ với tư cách con dâu, Trương Kỳ Kỳ là thích hợp nhất.
Thế nhưng, hiểu thì hiểu, trên đời còn có một câu nói là "chỉ là toan tính khó cân bằng" .
Xoay người kéo ngăn kéo bàn trà, bà từ bên trong lấy ra một hộp trang sức nhung đỏ thẫm sớm đã chuẩn bị đưa cho Tô Khả.
Tô Khả mở ra xem, phát hiện trên mặt màu đen nhung khảm một chiếc nhẫn vàng trắng, kiểu dáng đơn giản hào phóng, nhưng phía trên khảm kim cương có chút quá lớn, quả thực như một hạt đậu phộng, Trương Kỳ Kỳ đeo lên nhất định có chút nặng.
Thấy con trai cầm chiếc nhẫn không nói lời nào, mẹ Tô Khả "Hừ" một tiếng nói: "Con cũng đừng tùy tiện ly hôn, riêng cái nhẫn này cũng có thể mua căn biệt thự ở Trịnh thành chúng ta đó !"
Tô Khả từ trong túi áo móc ra hai hộp trang sức đưa cho mẹ: "Mẹ, con mua cho mẹ và Kỳ Kỳ, mẹ chọn trước một cái đi!"
Mẹ Tô Khả nhìn con trai, trong lòng lúc này mới dễ chịu một chút.
Nhưng cũng không có gì có thể chọn, một cái nhẫn kim cương, một vòng tay ngọc Phỉ Thúy, bà tự nhiên là chọn vòng tay ngọc Phỉ Thúy rồi.
Mẹ Tô Khả ném cái hộp nhẫn kim cương vào trong ngực Tô Khả: "Con cho chính là con cho, mẹ cho là mẹ cho, mẹ con chúng ta cho hết, tâm ý cả thôi."
Tô Khả im lặng không nói, quyết tâm đêm nay nhất định phải che chở Trương Kỳ Kỳ, miễn cho Kỳ Kỳ bị mẹ anh nuốt sống.
Anh cũng biết so với mẹ, Trương Kỳ Kỳ cũng không phải kẻ yếu, thế nhưng chính là cảm thấy cô yếu, cảm thấy cô nhỏ, lúc nào cũng muốn che chở cô.
Sau khi thu xếp bên mẹ mình xong, Tô Khả lái xe đi đón Trương Kỳ Kỳ.
Ở bên ngoài tiểu khu nhà Trương Kỳ Kỳ, Tô Khả đón Trương Kỳ Kỳ đang ôm một bó hoa tươi lớn.
Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ ngồi ghế cạnh tài xế, ôn nhu nói: "Kỳ Kỳ, sau bữa cơm chiều tối nay chúng ta quay về Đế Hồ bên kia nhé, anh muốn chính thức cầu hôn với em."
Trương Kỳ Kỳ liếc anh một cái: ". . . Anh bây giờ cũng có thể cầu hôn mà!"
Tô Khả rầu rĩ nói: ". . . Như vậy không phải không lãng mạn sao?"
Trương Kỳ Kỳ đưa hoa tiến đến chóp mũi ngửi ngửi: "Em muốn lãng mạn, nhưng mà không muốn để mẹ anh cảm thấy em phóng túng."
Tô Khả: ". . ."
Anh hít sâu một hơi, khởi động xe, không nói thêm lời nào nữa.
Làm xong những thứ này, cô lại sờ sờ khuôn mặt Tô Khả, sau đó lại vỗ lưng Tô Khả.
Nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ đối xử mọi người luôn luôn vắng vẻ nhưng đối với Tô Khả lại ôn nhu săn sóc như thế, Phương Chính Dương nhớ tới lúc trước Trương Hoằng Hoằng là muốn giới thiệu Trương Kỳ Kỳ cho anh ta, trong lòng vẫn chua chát, hậm hực nói: "Tô Khả, tâm cơ cậu đáng sợ thật đấy!"
Tô Khả lúc này được Trương Kỳ Kỳ ôn nhu vuốt ve, thể xác và tinh thần đều đang ở trạng thái phiêu phiêu dục tiên dục tử, cho nên khinh thường đáp lại Phương Chính Dương.
Trương Hoằng Hoằng trợn mắt há hốc mồm nhìn nam thần cao ngạo được chị họ vuốt ve giống như vuốt ve chó nhỏ ở trước mặt mọi người mà vẫn vui vẻ chịu đựng, quả thực không biết nói cái gì cho phải.
Cậu ta cúi đầu cười thầm kéo Phương Chính Dương đi ra ngoài: "Anh Chính Dương, anh cho em một hộp trà ngon anh mới có được đi!"
Đợi hai bóng đèn loại cực lớn này rốt cuộc cũng rời đi, Tô Khả ngửa đầu nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, chúng ta --" chúng ta tiếp tục làm chuyện vừa rồi chưa làm xong đi!
Trương Kỳ Kỳ cúi đầu lại gần ngửi ngưởi trên môi anh, vẻ mặt ghét bỏ: "Mùi thuốc lá nặng quá, em không muốn thân mật với anh đâu!"
Tô Khả rũ mắt xuống hơi suy nghĩ một chút, bỗng nhiên đứng dậy, ôm ngang Trương Kỳ Kỳ liền đi về phòng ngủ.
Trương Kỳ Kỳ dốc sức liều mạng giãy giụa.
Tô Khả ngăn chặn Trương Kỳ Kỳ giãy giụa, đặt cô trên cái giường đơn, đè lên, không chút ôn nhu cẩn thận, như một chiếc chiến xa ầm ầm đè nát chướng ngại vật Trương Kỳ Kỳ.
Sau một hồi lâu, Trương Kỳ Kỳ thấp giọng vội vàng nói: "Tô Khả, anh còn chưa có cai thuốc kiêng rượu, hiện tại cũng không thể mang thai!"
Tô Khả "Ừ" một tiếng, rất nhanh lại nặng nề "Ừ" một tiếng.
Trong tiếng 'ừ' dùng lực này, Trương Kỳ Kỳ mềm nhũn, mặc anh xử lý.
Không biết qua bao lâu, Tô Khả tắm xong đi ra, ngồi ở trên giường nhìn Trương Kỳ Kỳ ngủ say.
Cái giường này của anh tuy rằng mỗi ngày đều thay ga giường bao gối, thật ra anh trên cơ bản không có ngủ qua, cũng không có chú ý tới cái giường này chật giống như giường xếp của bộ đội.
Sau khi nhìn trong chốc lát, Tô Khả thật sự là quá muốn ngủ một hồi với Trương Kỳ Kỳ, anh suy nghĩ một chút, liền dùng hai tay nâng Trương Kỳ Kỳ lên dịch vào bên trong, rồi nghiêng người nằm xuống.
Trong ngực ôm Trương Kỳ Kỳ mềm mại ấm áp thơm thơm, Tô Khả rất nhanh liền ngủ mất.
Khi Trương Kỳ Kỳ tỉnh lại, phát hiện đã hơn sáu giờ tối, mà Tô Khả đang ôm cô ngủ say.
Cô dứt khoát nhắm mắt lại, rất nhanh lại tiến vào mộng đẹp.
Hơn tám giờ tối, dưới yêu cầu mạnh mẽ của Trương Kỳ Kỳ, Tô Khả đành phải đưa Trương Kỳ Kỳ về nhà Trương Kỳ Kỳ.
Sau khi ăn khuya ở nhà Trương Kỳ Kỳ, Tô Khả lại đi vào phòng ngủ Trương Kỳ Kỳ ngồi một lát.
Anh ngồi ở trên ghế xoay trước bàn làm việc, nhìn Trương Kỳ Kỳ đứng trước gấp quần áo đã giặt, cả người lười biếng, rất không muốn rời khỏi.
Trương Kỳ Kỳ xếp quần áo xong bỏ vào trong tủ treo quần áo, định đi nhà vệ sinh rửa mặt -- cô đã tắm trong văn phòng Tô Khả - -- -- đảo mắt nhìn thấy Tô Khả vẫn còn ở đây, vội hạ giọng nói: "Tô Khả, tại sao anh còn chưa đi?"
Tô Khả nhìn ánh mắt long lanh như nước của cô, cho đến khi nhìn thấy bờ môi đỏ tươi khẽ sưng, lập tức nhớ tới chuyện yêu buổi chiều, trong lòng vô hạn triền miên, cũng không nói chuyện, nhưng triền triền miên miên theo sát Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ đi rửa mặt, anh đứng ở phía sau nhìn.
Trương Kỳ Kỳ đắp mặt nạ lệch ra trên giường, anh cũng chen ngồi sát bên Trương Kỳ Kỳ, rất có khuynh hướng tiện thể nằm xuống.
Thấy anh dán mình như vậy, Trương Kỳ Kỳ có chút nóng nảy, liền đứng dậy đẩy Tô Khả: "Đã nói ai về nhà nấy rồi mà, tại sao anh còn chưa đi?"
Cha Kỳ Kỳ và mẹ Kỳ Kỳ đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem tivi, trơ mắt nhìn Trương Kỳ Kỳ đẩy Tô Khả đi ra, tuy nhiên cũng nhất trí không phát biểu ý kiến -- đêm đã khuya, mặc dù đã đăng ký kết hôn với Kỳ Kỳ , nhưng bọn họ dù sao vẫn chưa cử hành hôn lễ, Tô Khả quả thật nên về nhà.
Vừa đẩy Tô Khả đi xong, di động Trương Kỳ Kỳ liền vang lên, là Hồ Hiểu Đông gọi tới.
Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, nhấn nút trả lời.
Sau khi hàn huyên hai câu, Hồ Hiểu Đông hỏi Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, mấy ngày nay bận rộn gì sao?"
Trương Kỳ Kỳ cười nói: "Thứ bảy không phải sinh nhật cậu sao? cùng bạn trai đi chọn quà tặng cho cậu!"
Hồ Hiểu Đông tựa hồ có chút bối rối: "Cậu . . Bạn trai?"
Trương Kỳ Kỳ "Ừ" một tiếng: "Cậu đã gặp rồi đấy. Chính là . . . người bà con xa Tô Khả." Cô thật sự xấu hổ để người ta biết cô và Tô Khả bỏ qua chuyện bối phận, nhưng sớm muộn gì phải nói rõ ràng với Hồ Hiểu Đông, miễn cho đối phương đối với cô còn cóloại ý tứ này.
Hồ Hiểu Đông sau nửa ngày mới thấp giọng nói: "Biết rồi. Gặp lại." Anh ta cúp điện thoại.
Trương Kỳ Kỳ có chút phiền muộn nhìn màn hình điện thoại di động.
Cô thật ra đã sớm tỏ ra mình vô tình với Hồ Hiểu Đông, bây giờ nhìn lại, cô vẫn là đã mất đi người bạn này.
Trước khi ngủ, Trương Kỳ Kỳ ở trên kênh quảng cáo 58 phát thông báo tuyển dụng nhân viên thu ngân.
Cách Nguyên Đán không có mấy ngày, tiệm của cô cũng sắp khai trương, Trương Kỳ Kỳ định tuyển một cô gái phụ trách thu ngân hướng dẫn mua hàng.
Ngày hôm sau Trương Kỳ Kỳ bận rộn hơn nửa ngày, phỏng vấn mấy chục người, rốt cuộc đã chọn được một nữ sinh ĐH năm 2 gần đây.
Cô bé này gọi là Kiều Lâm Lâm, lớn lên rất đẹp, năm nay mới mười chín tuổi, bởi vì ba mẹ ly hôn, kinh tế trong nhà có chút khó khăn, cho nên liền ra ngoài làm thêm kiếm ít tiền.
Trương Kỳ Kỳ và Kiều Lâm Lâm xác định thời gian làm việc và thời gian lĩnh lương, lại ký hợp đồng nhân viên, tiễn Kiều Lâm Lâm đi cô mới phát hiện đã là bốn giờ bốn mươi chiều rồi.
Điện thoại di động của cô vẫn để trong túi xách, lúc này rỗi rãnh liền lấy ra, phát hiện bên trong có mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó có ba cuộc gọi nhỡ là của Tô Khả.
Trương Kỳ Kỳ vừa muốn gọi cho Tô Khả, Tô Khả liền gọi lại.
"Kỳ Kỳ, sao em không nhận điện thoại của anh?" Tô Khả giọng nói buồn buồn.
Trương Kỳ Kỳ vội giải thích nói: "Em hôm nay phỏng vấn nhân viên thu ngân, không nghe thấy chuông điện thoại di động."
"Nhân viên thu ngân?" Tô Khả lập tức hỏi, "Nam hay nữ vậy? Không bằng anh phái một người qua cho em!"
"Nữ, " Trương Kỳ Kỳ nở nụ cười, "Chuyện của em anh đừng nhúng tay."
Tô Khả chưa đủ hài lòng, liền nghĩ tới ý đồ mình gọi điện thoại cho Trương Kỳ Kỳ, lập tức hoà hoãn giọng nói, hòng biểu hiện sự yếu ớt của mình: "Kỳ Kỳ, anh đói rồi. Trưa giờ cũng chưa ăn cơm." Anh muốn dùng mình làm mồi nhử, lừa gạt Trương Kỳ Kỳ về nhà.
Trương Kỳ Kỳ không nỡ để anh chịu đói, liền nói ngay: "Anh muốn ăn cái gì? Em làm đưa cho anh!"
Tô Khả cẩn thận trả lời: "Trong nhà anh đã cho người chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn rồi."
Trương Kỳ Kỳ lập tức đã hiểu rõ ý tứ Tô Khả, nhưng cố ý giả ngu nói: "A, vậy em đi Cẩm Tú viên, làm cơm tối cho anh và mẹ nhé."
Tô Khả: ". . ." Làm một đứa con trai có chút hiếu thuận, anh thật sự là nói không ra loại lời nói ích kỷ như "Không cần nấu ăn cho mẹ anh, chỉ nấu cơm cho anh là được rồi" như vậy.
Trương Kỳ Kỳ mơ mộng ra bộ dáng như đưa đám của Tô Khả, đột nhiên cảm thấy rất cao hứng.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Khả vội gọi điện thoại cho mình mẹ: "Mẹ, tối nay con dẫn Kỳ Kỳ về gặp mẹ."
Mẹ Tô Khả: ". . . Ra mắt chính thức à?"
Tô Khả: "Ừm. Mẹ, mẹ chuẩn bị xong lễ gặp mặt chưa? Nếu chưa có, con hiện tại cho người đưa qua."
Thấy Tô Khả bảo vệ Trương Kỳ Kỳ như vậy, mẹ Tô Khả có chút bực mình: "Chút lễ gặp mặt mà mẹ còn không cho nổi à!"
Tô Khả: ". . . mẹ, com hiện tại về nhà, mẹ đợi con." Anh có chút không yên lòng, cho nên định về trước nói chuyện đàng hoàng với mẹ.
Trương Kỳ Kỳ nhàn nhã đi bộ về nhà, vừa đi vừa suy nghĩ một lát đi nhà Tô Khả mang lễ vật gì cho mẹ Tô Khả.
Quan hệ giữa cô và Tô Khả đã quang mình chính dại rồi, đi Tô gia chính là làm khách rồi, tự nhiên phải mang theo quà tặng mới phù hợp lễ tiết.
Tô Khả xem ti vi với mẹ trong chốc lá, thấy mẹ ánh mắt yên tĩnh, liền đứng dậy rót cho mẹ một chén trà dưỡng tâm an thần, thử thăm dò mở miệng hỏi: "Mẹ, mẹ chuẩn bị lễ gặp mặt gì cho cho Kỳ Kỳ vậy?"
Mẹ Tô Khả cười cười: "Mẹ chuẩn bị hai vạn tiền mặt. Mẹ không biết Trương Kỳ Kỳ có thích hay không, nhưng mẹ Kỳ Kỳ nhất định thích!"
Tô Khả không nói lời nào, nhưng lẳng lặng nhìn mẹ của mình.
Mẹ Tô Khả bị con trai nhìn cả người khó chịu, liền nghĩ tới cuộc trò chuyện giữa Trương Kỳ Kỳ và bà, rốt cuộc mềm xuống.
Thật ra với tư cách thân thích, bà vẫn rất thích Trương Kỳ Kỳ hiểu chuyện nhu thuận lại xinh đẹp; trong lòng bà cũng hiểu rõ Tô Khả thích Trương Kỳ Kỳ như vậy, hạnh phúc của anh quan trọng nhất; bà cũng hiểu rõ với tư cách con dâu, Trương Kỳ Kỳ là thích hợp nhất.
Thế nhưng, hiểu thì hiểu, trên đời còn có một câu nói là "chỉ là toan tính khó cân bằng" .
Xoay người kéo ngăn kéo bàn trà, bà từ bên trong lấy ra một hộp trang sức nhung đỏ thẫm sớm đã chuẩn bị đưa cho Tô Khả.
Tô Khả mở ra xem, phát hiện trên mặt màu đen nhung khảm một chiếc nhẫn vàng trắng, kiểu dáng đơn giản hào phóng, nhưng phía trên khảm kim cương có chút quá lớn, quả thực như một hạt đậu phộng, Trương Kỳ Kỳ đeo lên nhất định có chút nặng.
Thấy con trai cầm chiếc nhẫn không nói lời nào, mẹ Tô Khả "Hừ" một tiếng nói: "Con cũng đừng tùy tiện ly hôn, riêng cái nhẫn này cũng có thể mua căn biệt thự ở Trịnh thành chúng ta đó !"
Tô Khả từ trong túi áo móc ra hai hộp trang sức đưa cho mẹ: "Mẹ, con mua cho mẹ và Kỳ Kỳ, mẹ chọn trước một cái đi!"
Mẹ Tô Khả nhìn con trai, trong lòng lúc này mới dễ chịu một chút.
Nhưng cũng không có gì có thể chọn, một cái nhẫn kim cương, một vòng tay ngọc Phỉ Thúy, bà tự nhiên là chọn vòng tay ngọc Phỉ Thúy rồi.
Mẹ Tô Khả ném cái hộp nhẫn kim cương vào trong ngực Tô Khả: "Con cho chính là con cho, mẹ cho là mẹ cho, mẹ con chúng ta cho hết, tâm ý cả thôi."
Tô Khả im lặng không nói, quyết tâm đêm nay nhất định phải che chở Trương Kỳ Kỳ, miễn cho Kỳ Kỳ bị mẹ anh nuốt sống.
Anh cũng biết so với mẹ, Trương Kỳ Kỳ cũng không phải kẻ yếu, thế nhưng chính là cảm thấy cô yếu, cảm thấy cô nhỏ, lúc nào cũng muốn che chở cô.
Sau khi thu xếp bên mẹ mình xong, Tô Khả lái xe đi đón Trương Kỳ Kỳ.
Ở bên ngoài tiểu khu nhà Trương Kỳ Kỳ, Tô Khả đón Trương Kỳ Kỳ đang ôm một bó hoa tươi lớn.
Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ ngồi ghế cạnh tài xế, ôn nhu nói: "Kỳ Kỳ, sau bữa cơm chiều tối nay chúng ta quay về Đế Hồ bên kia nhé, anh muốn chính thức cầu hôn với em."
Trương Kỳ Kỳ liếc anh một cái: ". . . Anh bây giờ cũng có thể cầu hôn mà!"
Tô Khả rầu rĩ nói: ". . . Như vậy không phải không lãng mạn sao?"
Trương Kỳ Kỳ đưa hoa tiến đến chóp mũi ngửi ngửi: "Em muốn lãng mạn, nhưng mà không muốn để mẹ anh cảm thấy em phóng túng."
Tô Khả: ". . ."
Anh hít sâu một hơi, khởi động xe, không nói thêm lời nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.