Chương 86: Rút củi dưới đáy nồi
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
29/08/2020
Bên đường ngoài cửa tiểu khu nhà Trương Kỳ Kỳ đậu một chiếc BMW màu đen.
Trợ lý Hàn Triêu Chí của Lý Thụy ngồi ở trên ghế lái, nghe Lý Thụy ngồi ở hàng ghế sau gọi điện thoại.
Anh ta đi theo ký Lý Thụy từ khi Lý Thụy bắt đầu khởi nghiệp, cho nên Lý Thụy rất tín nhiệm anh ta, bình thường chuyện gì cũng không dối gạt anh ta.
Diễn đàn Chân trời xa xăm đánh giá nhan sắc Lý Thụy là "360 độ không góc chết", đánh giá giọng nói của anh ta là "tiếng nói hoa lệ có thể khiến người ta điêu đứng". Bởi vì biết giọng nói mình êm tai, Lý Thụy liền phát triển tính chất đặc biệt này đến cực hạn, dùng giọng nói trầm thấp lại tinh khiết hoa lệ dựng nên bản kế hoạch hoàn hảo để mê hoặc Trương Kỳ Kỳ: ". . . Kỳ Kỳ, anh mua biệt thự rồi, sau khi kết hôn chúng ta liền ở tại nơi này, sau này anh chỉ nhận phim điện ảnh thôi, sẽ có rất nhiều thời gian ở với em. Anh đi quay phim ở đâu cũng mang em theo, không bao giờ tách ra với em nữa. Chúng ta qua hai năm sẽ sinh đứa bé, em muốn bé trai hay là bé gái? Anh muốn bé gái, bé gái có mắt thật to làn da trắng mịn giống em nhất định rất đáng yêu. . ."
Giọng nói của anh ta từ đầu kia điện thoại truyền đến, xuyên thấu màng nhĩ, thẳng đến nội tâm, làm cho Trương Kỳ Kỳ giống như bị thuật định thân đứng yên tại chỗ -- đây là giấc mơ sáu năm của cô, vô số lần cô mặc sức tưởng tượng về cuộc sống tương lai rồi giảng đạo lý với Lý Thụy, chỉ có điều khi đó cô muốn sinh bé trai giống Lý Thụy. . .
Lý Thụy tiếp tục nói, nói xong, ánh mắt anh ta ẩm ướt: ". . . Kỳ Kỳ, anh biết ta sai rồi, nhưng chúng ta cũng còn trẻ, chúng ta tách ra sáu tháng, nhưng chúng ta còn có sáu mươi năm có thể ở cùng một chỗ, cho anh một cơ hội, để cho anh chăm sóc em cả đời. . ."
Trương Kỳ Kỳ nhìn chính mình trong gương.
Trong gương Trương Kỳ Kỳ xõa tóc dài mềm mại, trong đôi mắt thật to tràn ngập nước mắt.
Cô mở trừng hai mắt, nước mắt dọc theo đôi má trắng nõn chảy xuống.
Trương Kỳ Kỳ sgương cười cười, thấp giọng nói: "Lý Thụy, em đã kết hôn rồi."
Điện thoại đầu kia lâm vào trầm mặc.
Trương Kỳ Kỳ cất cao giọng, lại nói một lần: "Lý Thụy, em kết hôn rồi, em đã yêu một người đàn ông rất tốt." Mặc dù người đàn ông này đầy tật xấu, nhưng em yêu anh ấy.
Lý Thụy không tin Trương Kỳ Kỳ lại nhanh kết hôn như vậy, không tin Trương Kỳ Kỳ ở phía sau anh ta còn có thể yêu người khác.
Giọng anh ta lập tức dồn dập lên, không còn trầm tĩnh nổi nữa: "Kỳ Kỳ, anh không tin! Em không đi ra, anh sẽ luôn luôn ở cửa lớn chờ em!"
Trương Kỳ Kỳ hít sâu một hơi, ra khỏi phòng tắm, đứng ở trước bàn ăn nhìn cửa sổ thủy tinh bên ngoài.
Chỗ tiểu khu nhà côvà Cẩm Tú viên chỉ cách một bức tường.
Nhà Trương Kỳ Kỳ là khu nhà hướng Đông Nam, ngoài cửa sổ chính là Cẩm Tú viên nhà Tô Khả.
Nhà cô ở lầu ba, tầng lầu không cao, bên ngoài cửa sổ thủy tinh hướng đông phòng ăn nhà cô chính là cây thuỷ lạp trồng quanh khu Cẩm Tú viên.
Nhánh cây thuỷ lạp xanh biếc vắt ngang bên ngoài cửa sổ thủy tinh, che mất một phần ánh mặt trời, làm cho Trương Kỳ Kỳ chỉ có thể xuyên qua phiến lá thuỷ lạp nhìn bầu trời bao xanh thẳm.
Trong ánh mắt Trương Kỳ Kỳ còn có nước mắt.
Cô đã không còn yêu Lý Thụy nữa, nhưng cũng vĩnh viễn không quên được đoạn thời gian ngắn ngủi mà dài đằng đẵng này.
Cô từ năm mười bảy tuổi đến hai mươi ba tuổi, Lý Thụy từ mười tám tuổi đến hai mươi bốn tuổi, đều là thời gian thanh xuân tốt đẹp nhất trong sinh mệnh của hai bên.
Mỗi một đoạn tình cảm, cô đều toàn tâm toàn ý; nếu như chấm dứt, cô sẽ quả quyết xoay người lại, không để lại dấu vết.
Trương Kỳ Kỳ ở giữa ánh nắng ban bác nhắm mắt lại, trong lòng đã có quyết định.
Sau khi súp điện thoại, Lý Thụy trầm mặc hồi lâu, Hàn Triêu Chí có chút bận tâm, liền mở miệng nói: "Lý ca, bây giờ đi đâu đây?" Lý Thụy xuống máy bay liền từ sân bay bắt đầu chạy tới Trịnh thành, anh ta và Lý Thụy thay phiên lái xe, gần cả một đêm không ngủ rồi.
Lý Thụy không nói gì.
Anh ta chằm chằm hộp trang sức trong tay đờ ra.
Khi đó anh ta và Trương Kỳ Kỳ rất nghèo, thật sự rất nghèo.
Anh mặc dù từ năm 2 liền ký cho công ty, nhưng vẫn không được coi trọng, chỉ có thể nhận được một ít vai diễn nhỏ, nhìn thấy bóng dáng Triệu Hân cùng công ty như vậy chỉ có thể chỉ hành động ngưỡng mộ mà thôi.
Lý Thụy còn nhớ rõ người đại diện của Triệu Hân là Dư Khánh Hạ sau khi gặp qua Trương Kỳ Kỳ, rõ ràng ám chỉ với anh ta có thể giới thiệu bạn gái cho ông ta không.
Khi đó Trương Kỳ Kỳ đi làm ở nhà hàng Tây, cả ngày bận rộn muốn chết. Bởi vì không có tiền, cho nên thỉnh thoảng có rỗi rãi giải trí duy nhất của cô chính là lên trang web văn học nào đấy đọc sách, xem hết còn không muốn chia sẻ với anh ta, nói trong tiểu thuyết ngôn tình nói nhà giàu mới nổi mới mang Cartier, người có thân phận thì đeo Kutchinsky, còn hỏi anh có biết nhẫn kim cương Cartie rẻ nhất bao nhiêu tiền không.
Lý Thụy nhớ được bản thân lúc ấy trong lòng buồn phiền, liền trào phúng cô: "Xin lỗi, anh ngay cả nằm mơ cũng mua không nổi!" Khi đó chút tiền anh ta kiếm được toàn bộ đều cho cho trang phục để duy trì mặt mũi, trên cơ bản không có gì tiền nhàn rỗi, toàn bộ đều nhờ Trương Kỳ Kỳ kiếm tiền duy trì sự sống còn cơ bản nhất ở Kyoto.
Anh ta nhớ tới Trương Kỳ Kỳ trả lời: " 'Lý Thụy, không ai nghèo mãi mãi" Anh bây giờ chỉ là không có cơ hội. Đợi tương lai anh đỏ lên, mua cho em cái nhẫn vàng lão Phượng Tường là được rồi! Bà nội em có một cái nhẫn vàng lão Phượng tường, phía trên còn khảm một hạt Hồng Bảo Thạch, là mẹ của bà nội em truyền cho bà. . ."
Lý Thụy đôi mắt có chua xót, anh ta ngước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa xe, ý đồ để nước mắt rụt về lại.
Sau khi trải qua nhiều như vậy, anh ta mới biết được, thì ra không có người nào đối với anh ta tốt hơn Trương Kỳ Kỳ, sẽ không có ai nhìn anh ta thành toàn thế giới, vì anh ta có thể buông tha cho hết thảy.
Cho nên anh vãn hồi, muốn Trương Kỳ Kỳ trở lại bên cạnh anh ta.
Cửa lớn tiểu khu đi ra một cô gái xinh xắn chân dài, mặc dù là mặt mộc, trên người mặc áo lông ngắn bình thường và quần jean ôm, thế nhưng dáng người cao gầy da thịt trắng nõn, một đôi mắt ngập nước nhìn chung quanh, vừa nhìn chính là mỹ nữ.
Sau khi Hàn Triêu Chí nhìn thoáng qua liền nhận ra là Trương Kỳ Kỳ.
Anh ta vội thấp giọng nhắc nhở: "Lý ca, chị Kỳ Kỳ đi ra!"
Lý Thụy tập trung nhìn vào, phát hiện thật là Trương Kỳ Kỳ, lập tức không quan tâm mà đẩy cửa xe ra: "Kỳ Kỳ! Anh ở chỗ này!"
Hàn Triêu Chí nhớ tới anh ta không có làm một chút biện pháp bảo vệ, vội nói: "Lý ca, đừng để người khác nhận ra!"
Trương Kỳ Kỳ đứng ở cửa tiểu khu đang băn khoăn tìm kiếm Lý Thụy, nghe thấy giọng nói liền nhìn sang, liếc liền thấy Lý Thụy đứng trước chiếc BMW màu đen.
Sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua cành khô của cây ngô đồng tạo ra đường hằn bóng râm loang lổ trên mặt anh ta, hiện ra màu da trong suốt trắng bạch của Lý Thụy, nhưng càng làm nổi bật lên mặt mày như họa của anh ta, một đôi mắt phượng đa tình, góc cạnh rõ ràng môi mỏng đỏ tươi.
Anh ta là loại thân hình tuy rằng cao gầy nhưng khung xương không lớn, đứng ở bên đường phố Đông Nhật người đến người đi luôn có một loại khí chất giống như ngọc thụ lâm phong.
Trương Kỳ Kỳ mặc dù đã không còn thương anh ta nữa, nhưng nhìn bộ dạng này của Lý Thụy trong lòng vẫn có chút rung động.
Bên cạnh dường như có người nhìn lại, Lý Thụy vội ngồi vào trong xe, cửa xe còn mở đợi Trương Kỳ Kỳ đi vào.
Trương Kỳ Kỳ có chút chột dạ do dự chung quanh, xác định Tô Khả không có ở gần đây, lúc này mới đi vào xe Lý Thụy, ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Lý Thụy tham lam nhìn Trương Kỳ Kỳ, ánh mắt nồng cháy nhìn từ trên nhìn xuống, nhìn từ dưới lên trên.
Trương Kỳ Kỳ cảm giác cả người mình giống như bị ánh mắt giống như đầu lưỡi của anh ta liếm qua một lần, cả người đều ngứa ngáy, quái dị không được tự nhiên.
Hàn Triêu Chí ý thức được bầu không khí lúng túng, liền nói ngay: "Lý ca, em đi ra ngoài hút điếu thuốc!"
Anh ta mở cửa xe xuống xe, xa xa đi đến dưới một thân cây, lấy ra một điếu thuốc đốt hít một hơi.
Trong xe dường như tràn ngập mùi thơm cơ thể của Trương Kỳ Kỳ, thanh nhã tươi mát, giống như hương vị rừng trúc sáng sớm mang theo sương sớm.
Lý Thụy nhớ rõ anh ta đi quay ngoại cảnh ở Vô Tích, lúc đóng 1 cảnh đùa giỡn trong rừng trúc đã nghe được hương vị như vậy.
Khi đó anh ta cũng nhớ tới đã chia tay Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ từ bên trong túi áo lông móc ra một quyển vở thật mỏng màu đỏ, trân trọng mở ra, hai tay dâng lên cho Lý Thụy thưởng thức khuôn mặt tươi cười như con nít của Tô Khả và khuôn mặt tươi cười có chút rụt rè của cô: "Anh xem, em thật sự đã kết hôn rồi!"
Cô sợ Lý Thụy thẹn quá hoá giận xé giấy hôn thú của cô, đến lúc đó cô sẽ lại bị Tô Khả giày vò, cho nên liên tục cảnh giác quan sát Lý Thụy.
Lý Thụy quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, nhìn chằm chằm vào mặt trắng nhỏ và Trương Kỳ Kỳ vành tai và tóc mai chạm vào nhau trên giấy hôn thú, cau mày nói: " Mặt trắng nhỏ này ở đâu ra vậy?"
Trương Kỳ Kỳ thừa nhận dáng vẻ này của Lý Thụy thật là xinh đẹp, nhưng không thừa nhận Tô Khả là tiểu bạch kiểm: "Anh đừng nhìn mặt anh ấy có vẻ xinh đẹp, thật ra anh ấy luyện tán đả và Taekwondo gần 10 năm rồi đó, còn là người cuồng tập thể hình, gầy thì gầy, toàn thân đều là cơ bắp. . ." Nhớ tới Tô Khả đáng ghét, trong giọng nói Trương Kỳ Kỳ không tự chủ được liền mang theo tự hào và tán thưởng.
Lý Thụy hừ một tiếng.
Trương Kỳ Kỳ cười híp mắt nhìn Tô Khả bên trong ảnh kết hôn chụp chung, dương dương đắc ý kết luận: "Anh mặc dù là xuất thân hệ võ thuật, nhưng em lại cảm thấy anh vẫn đánh không lại Tô Khả!"
Lý Thụy nhìn nụ cười chói mắt trên mặt Trương Kỳ Kỳ và đôi mắt tràn đầy đắc ý, trong miệng trong lòng đều là đau khổ, trái tim từng trận run rẩy.
Trương Kỳ Kỳ nghía anh ta, quyết thọc thêm một đao nữa.
Cô trân trọng khép giấy hôn thú lại thả vào trong túi áo lông, sau đó cười tủm tỉm đưa tay trái của mình đến trước mắt Lý Thụy, đầu ngón tay cơ hồ muốn chọt vào trong mắt anh ta.
Lý Thụy nhìn tay cô.
Ngón tay của cô vẫn trắng nõn, mu bàn tay vẫn đầy đặn có thịt, nhưng trên ngón vô danh bên tay trái đeo một chiếc nhẫn kim cương to đến khoa trương, trên đầu ngón tay đeo một nhẫn vàng Hồng Bảo Thạch.
Trương Kỳ Kỳ híp mắt cười: "Nhẫn kim cương là mẹ chồng em cho, nhẫn bảo thạch là chồng em mua cho em, thật phù hợp thẩm mỹ của em mà? Anh trước kia không phải nói thẩm mỹ quan của em tục khí sao? Em phát hiện mình thích những thứ này tục khí này đó!"
Lý Thụy nhịn xuống trái tim đau đớn, mắt xếch dồn dập nhìn chằm chằm Trương Kỳ Kỳ: "Em bất quá là muốn anh hết hy vọng."
Trương Kỳ Kỳ nhẹ gật đầu, nghiêm túc bổ sung một câu: "Còn sợ chồng em ghen nữa, máu ghen của anh ấy ghê lắm, em sợ anh ấy gây bất lợi cho anh!"
Dứt lời, cô nhìn Lý Thụy, trên mặt hiện ra vẻ nghiêm nghị: "Lý Thụy, sau này đừng đến nữa."
Lý Thụy nhìn cô chằm chằm, thấp giọng nói: "Không."
Trương Kỳ Kỳ bỗng dưng nở nụ cười, cô dịu dàng nói: "Nếu không, đi nhà em ngồi một chút?"
Lý Thụy cầm lòng không đậu đáp "Được" .
Trương Kỳ Kỳ không đợi anh ta mang khẩu trang, liền kéo anh ta xuống xe.
Lý Thụy lấy tay che mặt, đang muốn nói chuyện, Trương Kỳ Kỳ bỗng nhiên trở lại ôm lấy anh ta, cùng lúc hưng phấn mà kêu lớn: "YAA.A.A..! Lý Thụy! Lý Thụy ở chỗ này!"
Trên đường lui tới tất cả đều là người, nghe tiếng cũng nhìn sang, không ít người nhận ra cao gầy đẹp trai bị nữ hâm mộ ôm lấy thật sự là đương hồng tiểu sinh Lý Thụy, rất nhanh liền vây quanh.
Lý Thụy ngốc như gà mái, trơ mắt nhìn mọi người xông tới, mà đôi mắt Trương Kỳ Kỳ lóe sáng tinh quang nhìn anh ta chậm rãi lui về sau, nhưng sau đó xoay người chạy xa.
Chung quanh càng ngày càng loạn, anh ta bị người vây càng ngày càng nhiều, bên tai tất cả đều là tiếng thán phục hưng phấn "Lý Thụy " " Lý Thụy a " " thật là Lý Thụy" và tiếng thét chói tai liên tiếp . . .
Trương Kỳ Kỳ thuê xe trực tiếp đi Hải thành.
Cô ở tiệm sơn móng tay làm móng, lại sơn móng tay, nhìn thời gian còn sớm, liền đi dạo phố.
Sau khi ở cửa hàng nội y mua nội y màu đen gợi cảm, Trương Kỳ Kỳ lại đi mua một cái áo choàng dài, một cái váy liền ôm mông đỏ thẫm và một đôi giày cao cổ, sau đó cầm theo túi lớn túi nhỏ đi vào lầu hai một quán coffee, gọi một ly cà phê Blue Mountain và một phần bánh ngọt.
Sau khi ngồi xuống ghế dài, Trương Kỳ Kỳ lấy điện thoại ra, dùng Baidu search Lý Thụy.
Quả thật, cô lục ra được không ít tin tức mới nhất của Lý Thụy.
Trong đó tin tức chấn động nhất chính là tân vua màn ảnh Lý Thụy bỗng nhiên một thân một mình xuất hiện ở đầu đường Trịnh thành, bị người hâm mộ phát hiện chụp không ít ảnh.
Sau khi search được ảnh chụp Lý Thụy được nhân viên bảo an hộ tống cúi đầu chui vào trong xe rời đi thoát khỏi vòng vây người hâm mộ, Trương Kỳ Kỳ bưng cà phê lên uống một ngụm, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi một chút vì đi dạo mỏi chân.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
Phát hiện điện báo biểu hiện là dãy số của mẹ Tô Khả, Trương Kỳ Kỳ ngây dại, vội ấn nút trả lời.
Mẹ Tô Khả giọng nói lãnh đạm: "Kỳ Kỳ, Tô Khả nhập viện rồi, con là vợ của nó, cũng không tới chăm sóc nó?"
Trương Kỳ Kỳ: ". . ."
Trợ lý Hàn Triêu Chí của Lý Thụy ngồi ở trên ghế lái, nghe Lý Thụy ngồi ở hàng ghế sau gọi điện thoại.
Anh ta đi theo ký Lý Thụy từ khi Lý Thụy bắt đầu khởi nghiệp, cho nên Lý Thụy rất tín nhiệm anh ta, bình thường chuyện gì cũng không dối gạt anh ta.
Diễn đàn Chân trời xa xăm đánh giá nhan sắc Lý Thụy là "360 độ không góc chết", đánh giá giọng nói của anh ta là "tiếng nói hoa lệ có thể khiến người ta điêu đứng". Bởi vì biết giọng nói mình êm tai, Lý Thụy liền phát triển tính chất đặc biệt này đến cực hạn, dùng giọng nói trầm thấp lại tinh khiết hoa lệ dựng nên bản kế hoạch hoàn hảo để mê hoặc Trương Kỳ Kỳ: ". . . Kỳ Kỳ, anh mua biệt thự rồi, sau khi kết hôn chúng ta liền ở tại nơi này, sau này anh chỉ nhận phim điện ảnh thôi, sẽ có rất nhiều thời gian ở với em. Anh đi quay phim ở đâu cũng mang em theo, không bao giờ tách ra với em nữa. Chúng ta qua hai năm sẽ sinh đứa bé, em muốn bé trai hay là bé gái? Anh muốn bé gái, bé gái có mắt thật to làn da trắng mịn giống em nhất định rất đáng yêu. . ."
Giọng nói của anh ta từ đầu kia điện thoại truyền đến, xuyên thấu màng nhĩ, thẳng đến nội tâm, làm cho Trương Kỳ Kỳ giống như bị thuật định thân đứng yên tại chỗ -- đây là giấc mơ sáu năm của cô, vô số lần cô mặc sức tưởng tượng về cuộc sống tương lai rồi giảng đạo lý với Lý Thụy, chỉ có điều khi đó cô muốn sinh bé trai giống Lý Thụy. . .
Lý Thụy tiếp tục nói, nói xong, ánh mắt anh ta ẩm ướt: ". . . Kỳ Kỳ, anh biết ta sai rồi, nhưng chúng ta cũng còn trẻ, chúng ta tách ra sáu tháng, nhưng chúng ta còn có sáu mươi năm có thể ở cùng một chỗ, cho anh một cơ hội, để cho anh chăm sóc em cả đời. . ."
Trương Kỳ Kỳ nhìn chính mình trong gương.
Trong gương Trương Kỳ Kỳ xõa tóc dài mềm mại, trong đôi mắt thật to tràn ngập nước mắt.
Cô mở trừng hai mắt, nước mắt dọc theo đôi má trắng nõn chảy xuống.
Trương Kỳ Kỳ sgương cười cười, thấp giọng nói: "Lý Thụy, em đã kết hôn rồi."
Điện thoại đầu kia lâm vào trầm mặc.
Trương Kỳ Kỳ cất cao giọng, lại nói một lần: "Lý Thụy, em kết hôn rồi, em đã yêu một người đàn ông rất tốt." Mặc dù người đàn ông này đầy tật xấu, nhưng em yêu anh ấy.
Lý Thụy không tin Trương Kỳ Kỳ lại nhanh kết hôn như vậy, không tin Trương Kỳ Kỳ ở phía sau anh ta còn có thể yêu người khác.
Giọng anh ta lập tức dồn dập lên, không còn trầm tĩnh nổi nữa: "Kỳ Kỳ, anh không tin! Em không đi ra, anh sẽ luôn luôn ở cửa lớn chờ em!"
Trương Kỳ Kỳ hít sâu một hơi, ra khỏi phòng tắm, đứng ở trước bàn ăn nhìn cửa sổ thủy tinh bên ngoài.
Chỗ tiểu khu nhà côvà Cẩm Tú viên chỉ cách một bức tường.
Nhà Trương Kỳ Kỳ là khu nhà hướng Đông Nam, ngoài cửa sổ chính là Cẩm Tú viên nhà Tô Khả.
Nhà cô ở lầu ba, tầng lầu không cao, bên ngoài cửa sổ thủy tinh hướng đông phòng ăn nhà cô chính là cây thuỷ lạp trồng quanh khu Cẩm Tú viên.
Nhánh cây thuỷ lạp xanh biếc vắt ngang bên ngoài cửa sổ thủy tinh, che mất một phần ánh mặt trời, làm cho Trương Kỳ Kỳ chỉ có thể xuyên qua phiến lá thuỷ lạp nhìn bầu trời bao xanh thẳm.
Trong ánh mắt Trương Kỳ Kỳ còn có nước mắt.
Cô đã không còn yêu Lý Thụy nữa, nhưng cũng vĩnh viễn không quên được đoạn thời gian ngắn ngủi mà dài đằng đẵng này.
Cô từ năm mười bảy tuổi đến hai mươi ba tuổi, Lý Thụy từ mười tám tuổi đến hai mươi bốn tuổi, đều là thời gian thanh xuân tốt đẹp nhất trong sinh mệnh của hai bên.
Mỗi một đoạn tình cảm, cô đều toàn tâm toàn ý; nếu như chấm dứt, cô sẽ quả quyết xoay người lại, không để lại dấu vết.
Trương Kỳ Kỳ ở giữa ánh nắng ban bác nhắm mắt lại, trong lòng đã có quyết định.
Sau khi súp điện thoại, Lý Thụy trầm mặc hồi lâu, Hàn Triêu Chí có chút bận tâm, liền mở miệng nói: "Lý ca, bây giờ đi đâu đây?" Lý Thụy xuống máy bay liền từ sân bay bắt đầu chạy tới Trịnh thành, anh ta và Lý Thụy thay phiên lái xe, gần cả một đêm không ngủ rồi.
Lý Thụy không nói gì.
Anh ta chằm chằm hộp trang sức trong tay đờ ra.
Khi đó anh ta và Trương Kỳ Kỳ rất nghèo, thật sự rất nghèo.
Anh mặc dù từ năm 2 liền ký cho công ty, nhưng vẫn không được coi trọng, chỉ có thể nhận được một ít vai diễn nhỏ, nhìn thấy bóng dáng Triệu Hân cùng công ty như vậy chỉ có thể chỉ hành động ngưỡng mộ mà thôi.
Lý Thụy còn nhớ rõ người đại diện của Triệu Hân là Dư Khánh Hạ sau khi gặp qua Trương Kỳ Kỳ, rõ ràng ám chỉ với anh ta có thể giới thiệu bạn gái cho ông ta không.
Khi đó Trương Kỳ Kỳ đi làm ở nhà hàng Tây, cả ngày bận rộn muốn chết. Bởi vì không có tiền, cho nên thỉnh thoảng có rỗi rãi giải trí duy nhất của cô chính là lên trang web văn học nào đấy đọc sách, xem hết còn không muốn chia sẻ với anh ta, nói trong tiểu thuyết ngôn tình nói nhà giàu mới nổi mới mang Cartier, người có thân phận thì đeo Kutchinsky, còn hỏi anh có biết nhẫn kim cương Cartie rẻ nhất bao nhiêu tiền không.
Lý Thụy nhớ được bản thân lúc ấy trong lòng buồn phiền, liền trào phúng cô: "Xin lỗi, anh ngay cả nằm mơ cũng mua không nổi!" Khi đó chút tiền anh ta kiếm được toàn bộ đều cho cho trang phục để duy trì mặt mũi, trên cơ bản không có gì tiền nhàn rỗi, toàn bộ đều nhờ Trương Kỳ Kỳ kiếm tiền duy trì sự sống còn cơ bản nhất ở Kyoto.
Anh ta nhớ tới Trương Kỳ Kỳ trả lời: " 'Lý Thụy, không ai nghèo mãi mãi" Anh bây giờ chỉ là không có cơ hội. Đợi tương lai anh đỏ lên, mua cho em cái nhẫn vàng lão Phượng Tường là được rồi! Bà nội em có một cái nhẫn vàng lão Phượng tường, phía trên còn khảm một hạt Hồng Bảo Thạch, là mẹ của bà nội em truyền cho bà. . ."
Lý Thụy đôi mắt có chua xót, anh ta ngước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa xe, ý đồ để nước mắt rụt về lại.
Sau khi trải qua nhiều như vậy, anh ta mới biết được, thì ra không có người nào đối với anh ta tốt hơn Trương Kỳ Kỳ, sẽ không có ai nhìn anh ta thành toàn thế giới, vì anh ta có thể buông tha cho hết thảy.
Cho nên anh vãn hồi, muốn Trương Kỳ Kỳ trở lại bên cạnh anh ta.
Cửa lớn tiểu khu đi ra một cô gái xinh xắn chân dài, mặc dù là mặt mộc, trên người mặc áo lông ngắn bình thường và quần jean ôm, thế nhưng dáng người cao gầy da thịt trắng nõn, một đôi mắt ngập nước nhìn chung quanh, vừa nhìn chính là mỹ nữ.
Sau khi Hàn Triêu Chí nhìn thoáng qua liền nhận ra là Trương Kỳ Kỳ.
Anh ta vội thấp giọng nhắc nhở: "Lý ca, chị Kỳ Kỳ đi ra!"
Lý Thụy tập trung nhìn vào, phát hiện thật là Trương Kỳ Kỳ, lập tức không quan tâm mà đẩy cửa xe ra: "Kỳ Kỳ! Anh ở chỗ này!"
Hàn Triêu Chí nhớ tới anh ta không có làm một chút biện pháp bảo vệ, vội nói: "Lý ca, đừng để người khác nhận ra!"
Trương Kỳ Kỳ đứng ở cửa tiểu khu đang băn khoăn tìm kiếm Lý Thụy, nghe thấy giọng nói liền nhìn sang, liếc liền thấy Lý Thụy đứng trước chiếc BMW màu đen.
Sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua cành khô của cây ngô đồng tạo ra đường hằn bóng râm loang lổ trên mặt anh ta, hiện ra màu da trong suốt trắng bạch của Lý Thụy, nhưng càng làm nổi bật lên mặt mày như họa của anh ta, một đôi mắt phượng đa tình, góc cạnh rõ ràng môi mỏng đỏ tươi.
Anh ta là loại thân hình tuy rằng cao gầy nhưng khung xương không lớn, đứng ở bên đường phố Đông Nhật người đến người đi luôn có một loại khí chất giống như ngọc thụ lâm phong.
Trương Kỳ Kỳ mặc dù đã không còn thương anh ta nữa, nhưng nhìn bộ dạng này của Lý Thụy trong lòng vẫn có chút rung động.
Bên cạnh dường như có người nhìn lại, Lý Thụy vội ngồi vào trong xe, cửa xe còn mở đợi Trương Kỳ Kỳ đi vào.
Trương Kỳ Kỳ có chút chột dạ do dự chung quanh, xác định Tô Khả không có ở gần đây, lúc này mới đi vào xe Lý Thụy, ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Lý Thụy tham lam nhìn Trương Kỳ Kỳ, ánh mắt nồng cháy nhìn từ trên nhìn xuống, nhìn từ dưới lên trên.
Trương Kỳ Kỳ cảm giác cả người mình giống như bị ánh mắt giống như đầu lưỡi của anh ta liếm qua một lần, cả người đều ngứa ngáy, quái dị không được tự nhiên.
Hàn Triêu Chí ý thức được bầu không khí lúng túng, liền nói ngay: "Lý ca, em đi ra ngoài hút điếu thuốc!"
Anh ta mở cửa xe xuống xe, xa xa đi đến dưới một thân cây, lấy ra một điếu thuốc đốt hít một hơi.
Trong xe dường như tràn ngập mùi thơm cơ thể của Trương Kỳ Kỳ, thanh nhã tươi mát, giống như hương vị rừng trúc sáng sớm mang theo sương sớm.
Lý Thụy nhớ rõ anh ta đi quay ngoại cảnh ở Vô Tích, lúc đóng 1 cảnh đùa giỡn trong rừng trúc đã nghe được hương vị như vậy.
Khi đó anh ta cũng nhớ tới đã chia tay Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ từ bên trong túi áo lông móc ra một quyển vở thật mỏng màu đỏ, trân trọng mở ra, hai tay dâng lên cho Lý Thụy thưởng thức khuôn mặt tươi cười như con nít của Tô Khả và khuôn mặt tươi cười có chút rụt rè của cô: "Anh xem, em thật sự đã kết hôn rồi!"
Cô sợ Lý Thụy thẹn quá hoá giận xé giấy hôn thú của cô, đến lúc đó cô sẽ lại bị Tô Khả giày vò, cho nên liên tục cảnh giác quan sát Lý Thụy.
Lý Thụy quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, nhìn chằm chằm vào mặt trắng nhỏ và Trương Kỳ Kỳ vành tai và tóc mai chạm vào nhau trên giấy hôn thú, cau mày nói: " Mặt trắng nhỏ này ở đâu ra vậy?"
Trương Kỳ Kỳ thừa nhận dáng vẻ này của Lý Thụy thật là xinh đẹp, nhưng không thừa nhận Tô Khả là tiểu bạch kiểm: "Anh đừng nhìn mặt anh ấy có vẻ xinh đẹp, thật ra anh ấy luyện tán đả và Taekwondo gần 10 năm rồi đó, còn là người cuồng tập thể hình, gầy thì gầy, toàn thân đều là cơ bắp. . ." Nhớ tới Tô Khả đáng ghét, trong giọng nói Trương Kỳ Kỳ không tự chủ được liền mang theo tự hào và tán thưởng.
Lý Thụy hừ một tiếng.
Trương Kỳ Kỳ cười híp mắt nhìn Tô Khả bên trong ảnh kết hôn chụp chung, dương dương đắc ý kết luận: "Anh mặc dù là xuất thân hệ võ thuật, nhưng em lại cảm thấy anh vẫn đánh không lại Tô Khả!"
Lý Thụy nhìn nụ cười chói mắt trên mặt Trương Kỳ Kỳ và đôi mắt tràn đầy đắc ý, trong miệng trong lòng đều là đau khổ, trái tim từng trận run rẩy.
Trương Kỳ Kỳ nghía anh ta, quyết thọc thêm một đao nữa.
Cô trân trọng khép giấy hôn thú lại thả vào trong túi áo lông, sau đó cười tủm tỉm đưa tay trái của mình đến trước mắt Lý Thụy, đầu ngón tay cơ hồ muốn chọt vào trong mắt anh ta.
Lý Thụy nhìn tay cô.
Ngón tay của cô vẫn trắng nõn, mu bàn tay vẫn đầy đặn có thịt, nhưng trên ngón vô danh bên tay trái đeo một chiếc nhẫn kim cương to đến khoa trương, trên đầu ngón tay đeo một nhẫn vàng Hồng Bảo Thạch.
Trương Kỳ Kỳ híp mắt cười: "Nhẫn kim cương là mẹ chồng em cho, nhẫn bảo thạch là chồng em mua cho em, thật phù hợp thẩm mỹ của em mà? Anh trước kia không phải nói thẩm mỹ quan của em tục khí sao? Em phát hiện mình thích những thứ này tục khí này đó!"
Lý Thụy nhịn xuống trái tim đau đớn, mắt xếch dồn dập nhìn chằm chằm Trương Kỳ Kỳ: "Em bất quá là muốn anh hết hy vọng."
Trương Kỳ Kỳ nhẹ gật đầu, nghiêm túc bổ sung một câu: "Còn sợ chồng em ghen nữa, máu ghen của anh ấy ghê lắm, em sợ anh ấy gây bất lợi cho anh!"
Dứt lời, cô nhìn Lý Thụy, trên mặt hiện ra vẻ nghiêm nghị: "Lý Thụy, sau này đừng đến nữa."
Lý Thụy nhìn cô chằm chằm, thấp giọng nói: "Không."
Trương Kỳ Kỳ bỗng dưng nở nụ cười, cô dịu dàng nói: "Nếu không, đi nhà em ngồi một chút?"
Lý Thụy cầm lòng không đậu đáp "Được" .
Trương Kỳ Kỳ không đợi anh ta mang khẩu trang, liền kéo anh ta xuống xe.
Lý Thụy lấy tay che mặt, đang muốn nói chuyện, Trương Kỳ Kỳ bỗng nhiên trở lại ôm lấy anh ta, cùng lúc hưng phấn mà kêu lớn: "YAA.A.A..! Lý Thụy! Lý Thụy ở chỗ này!"
Trên đường lui tới tất cả đều là người, nghe tiếng cũng nhìn sang, không ít người nhận ra cao gầy đẹp trai bị nữ hâm mộ ôm lấy thật sự là đương hồng tiểu sinh Lý Thụy, rất nhanh liền vây quanh.
Lý Thụy ngốc như gà mái, trơ mắt nhìn mọi người xông tới, mà đôi mắt Trương Kỳ Kỳ lóe sáng tinh quang nhìn anh ta chậm rãi lui về sau, nhưng sau đó xoay người chạy xa.
Chung quanh càng ngày càng loạn, anh ta bị người vây càng ngày càng nhiều, bên tai tất cả đều là tiếng thán phục hưng phấn "Lý Thụy " " Lý Thụy a " " thật là Lý Thụy" và tiếng thét chói tai liên tiếp . . .
Trương Kỳ Kỳ thuê xe trực tiếp đi Hải thành.
Cô ở tiệm sơn móng tay làm móng, lại sơn móng tay, nhìn thời gian còn sớm, liền đi dạo phố.
Sau khi ở cửa hàng nội y mua nội y màu đen gợi cảm, Trương Kỳ Kỳ lại đi mua một cái áo choàng dài, một cái váy liền ôm mông đỏ thẫm và một đôi giày cao cổ, sau đó cầm theo túi lớn túi nhỏ đi vào lầu hai một quán coffee, gọi một ly cà phê Blue Mountain và một phần bánh ngọt.
Sau khi ngồi xuống ghế dài, Trương Kỳ Kỳ lấy điện thoại ra, dùng Baidu search Lý Thụy.
Quả thật, cô lục ra được không ít tin tức mới nhất của Lý Thụy.
Trong đó tin tức chấn động nhất chính là tân vua màn ảnh Lý Thụy bỗng nhiên một thân một mình xuất hiện ở đầu đường Trịnh thành, bị người hâm mộ phát hiện chụp không ít ảnh.
Sau khi search được ảnh chụp Lý Thụy được nhân viên bảo an hộ tống cúi đầu chui vào trong xe rời đi thoát khỏi vòng vây người hâm mộ, Trương Kỳ Kỳ bưng cà phê lên uống một ngụm, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi một chút vì đi dạo mỏi chân.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
Phát hiện điện báo biểu hiện là dãy số của mẹ Tô Khả, Trương Kỳ Kỳ ngây dại, vội ấn nút trả lời.
Mẹ Tô Khả giọng nói lãnh đạm: "Kỳ Kỳ, Tô Khả nhập viện rồi, con là vợ của nó, cũng không tới chăm sóc nó?"
Trương Kỳ Kỳ: ". . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.