Chào Buổi Sáng: Ông Xã Siêu Ngầu
Chương 151: Cô Giang, Đây Là Những Gì Chính Miệng
Hoàng Nhã Thần Hi
05/05/2021
cô nói
“Anh ở đây!” Sở Chiêu Dương ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên trán cô.
Rồi lại hôn lên những giọt lệ của cô, giọt lệ mằn mặn chảy hết vào miệng
anh, mùi vị không nói được thành lời, giống như tâm trạng của anh lúc
này.
Thấy những giọt lệ của cô, lòng Sở Chiêu Dương như thắt lại, đau đớn đến
sắp nổ tung.
Cố Niệm vô cùng sợ hãi, vừa rồi cô không dám khóc. Cô biết bản thân
không được phép thể hiện sự yếu đuối, một khi cô khóc, để lộ mặt yếu
đuối thì ý chí chiến đấu của cô sẽ sụp đổ.
Vậy nên cô vẫn luôn cố gồng mình lên.
Mãi đến khi Sở Chiêu Dương xuất hiện, đến khi cô biết mình đã an toàn,
lúc này Cố Niệm mới cho phép nước mắt chảy xuống.
Giống như đứa trẻ đã tìm thấy chỗ dựa dẫm, cảm thấy ấm ức, sợ hãi nên
khóc đến đứt hơi, hoàn toàn không thể dùng từ ngữ để hình dung.
Hai tay Cố Niệm nắm chặt lấy áo Sở Chiêu Dương, như sợ một khi cô bỏ
tay ra anh sẽ biến mất.
Sở Chiêu Dương cũng không hề chán ghét, vẫn cúi đầu hôn lên những giọt
lệ của cô.
Cho dù không thể lau sạch được, nhưng anh vẫn hôn nhẹ nhàng để an ủi
cô.
“Không sao, anh đến đây rồi, không sao nữa rồi.” Sở Chiêu Dương nhẹ
giọng nói.
Cúi đầu anh phát hiện khóe miệng cô có máu màu nhàn nhạt chảy ra, bị
nước mắt hòa thành màu đỏ hồng.
Rõ ràng là vừa nãy anh đã lau sạch cho cô rồi mà.
Sở Chiêu Dương nghi ngờ nhìn, lúc này mới phát hiện máu chảy ra từ
trong miệng cô.
Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng tách hai hàm răng cô ra, mới biết trong miệng
cô có máu, trên đầu lưỡi đều nhuộm đầy máu đỏ tươi.
Không biết tại sao cô lại tự cắn lưỡi mình như vậy.
Mặt Sở Chiêu Dương trầm xuống, ôm Cố Niệm đứng dậy.
Lúc này, Thi Hoằng Trạch đi vào nói: “Sở thiếu, đưa người đến rồi, đang ở
ngoài cửa.”
Sở Chiêu Dương gật đầu, cũng không định đặt Cố Niệm sang một bên mà
cứ ôm cô như vậy, như ôm một đứa trẻ, để cô ngồi trên cánh tay mình.
Cố Niệm ôm chặt cổ Sở Chiêu Dương, thấy anh đi về phía ba gã đó, cô
khẽ co rụt lại. Cô cảm thấy rất ghê tởm, không muốn nhìn thấy bọn chúng,
nên vùi mặt vào trong cổ anh.
“Không sao đâu.” Sở Chiêu Dương nhẹ giọng nói, nhưng không bắt ép Cố
Niệm phải ngẩng đầu lên.
Anh đi đến trước mặt ba tên đó, ba người bị đám vệ sĩ trói ném dưới đất,
khuôn mặt sưng vù, khóe mắt cũng sưng đến suýt không mở nổi.
Anh đi đến trước mặt ba tên đó, ba người bị đám vệ sĩ trói ném dưới đất,
khuôn mặt sưng vù, khóe mắt cũng sưng đến suýt không mở nổi.
A M
ột người vệ sĩ đá vào háng tên mặc áo jacket xám một cái, vừa nãy chính
tên này đã liên tục đánh Cố Niệm.
“A!” Gã tru lên một tiếng, giữa khóa quần có máu chảy ra.
Gã muốn dùng tay đỡ, nhưng hai tay lại bị trói không thể cử động được.
Sở Chiêu Dương càng tức giận thì càng thể hiện lãnh đạm hơn, hai mắt
thâm trầm liếc qua ba tên đó.
Ba tên đó bị đánh đau đến chết đi sống lại.
Tên mặc áo len màu cà phê lẩm bẩm: “Đừng đánh nữa! Đừng đánh chúng
tôi nữa, chúng tôi chỉ làm thuê cho người khác thôi!”
Sở Chiêu Dương không thèm nghe, giơ chân đạp lên mặt tên áo xám đó,
khiến gáy gã ta đập xuống mặt đất rồi lại nảy lên. Gã tru lên đau đớn.
Sở Chiêu Dương lãnh đạm đi tới, dường như không hề muốn chạm tay
vào.
Vừa bình tĩnh lại lạnh lùng, anh giơ chân lên, ấn chân xuống mặt tên mặc
áo jacket xám, dùng lực giẫm mạnh xuống.
Phịch!
Tên áo jacket xám choáng váng sa sẩm mặt mày, mắt nổ đom đóm, mũi bị
một cước đá gãy, hai hàng máu đỏ tươi từ lỗ mũi chảy ra.
Môi cũng sưng vù lên, một chiếc răng cửa lung lay sắp rụng.
Nghe thấy tiếng động, cuối cùng Cố Niệm cũng cẩn thận ngẩng mặt lên từ
trong lòng Sở Chiêu Dương, quay đầu ra nhìn.
Sở Chiêu Dương cảm nhận được, khi anh quay sang nhìn Cố Niệm thì ánh
mắt bỗng trở nên dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Em nhìn đi.”
Sau đó, anh lại bồi một cước nữa, đạp thẳng vào mặt tên áo jacket xám.
Tên áo jacket xám đã bị giẫm đến mức thần trí không còn rõ ràng nữa.
Đòn vừa rồi của Sở Chiêu Dương còn đau đớn hơn cả mấy đòn trước đó
cộng lại.
Thấy tên áo jacket không chịu đựng được quá nhiều, Sở Chiêu Dương liền
quay sang đối phó với hai tên còn lại.
“Vừa rồi chúng có chạm đến em không?” Sở Chiêu Dương dịu dàng hỏi.
Cố Niệm chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Ý anh là lúc vật lộn ấy hả?”
Khóe miệng Sở Chiêu Dương cong lên thật dịu dàng, hôn lên môi Cố
Niệm: “Ngoan.”
“Tôi chưa hề chạm vào cô ta, thực sự chưa hề chạm vào mà!” Tên áo len
màu cà phê thấy bộ dạng thảm hại của tên áo jacket xám lập tức hét lớn,
“Trước khi kịp làm gì thì cô ta đã tỉnh rồi. Ngược lại là chúng tôi bị cô ta
đánh cho tơi tả.”
“Đại ca, sếp à, thực sự là chúng tôi không chạm vào cô ta mà!”
Sở Chiêu Dương liếc mắt nhìn hai tay, hai chân chúng, bây giờ không phải
là thời điểm thích hợp để ra tay, chỉ liên tiếp giáng cho chúng một cước
vào mặt.
Ba người bị đá đến mức đầu óc mơ hồ, khuôn mặt hoang mang bối rối.
Lúc này, Hà Hạo Nhiên bước vào, thấp giọng nói với Sở Chiêu Dương:
“Tổng giám đốc, chuẩn bị xong cả rồi.”
“Đưa vào đây.” Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói.
Hà Hạo Nhiên đứng ở cửa, vẫy tay một cái.
Cố Niệm nhìn thấy hai người đàn ông bắt Giang Hướng Tuyết đi vào.
Giang Hướng Tuyết sợ hãi nhìn Sở Chiêu Dương.
Trước đó cô ta đang ở nhà đợi tin tức của Sở Chiêu Dương.
Ai ngờ lại có sáu người phá cửa xông vào, đưa cô ta đi.
Trong nhà họ ngoài Điền Hinh Nguyệt ra chỉ còn một người làm. Người
làm đó không hề tận tâm bảo vệ cô ta. Điền Hinh Nguyệt sức trói gà không
chặt, khóc lóc túm lấy cô ta nhưng vô dụng, chỉ có thể giương mắt đứng
nhìn cô ta bị bắt đi.
Trong nhà họ ngoài Điền Hinh Nguyệt ra chỉ còn một người làm. Người
làm đó không hề tận tâm bảo vệ cô ta. Điền Hinh Nguyệt sức trói gà không
chặt, khóc lóc túm lấy cô ta nhưng vô dụng, chỉ có thể giương mắt đứng
nhìn cô ta bị bắt đi.
A Ba
n đầu Giang Hướng Tuyết vừa kêu vừa hét, nhưng lập tức đã bị đám
người đó trói lại, dùng băng keo dán chặt mồm.
Giang Hướng Tuyết cũng bắt đầu sợ hãi, cô ta nghi ngờ đám người này là
do Sở Chiêu Dương phái tới.
Nhưng Sở Chiêu Dương định làm gì cô ta?
Cô ta không thể ngờ được họ lại dám xông thẳng vào đây bắt người!
Cho đến trước khi xuống xe, băng keo trên miệng cô ta mới được tháo ra,
lớp băng keo bị lột đi mang theo luôn cả lớp trang điểm của cô ta.
Do bị dán băng keo nên miệng cô ta hơi sưng. Dây thừng trên tay cũng
được cởi ra, hai cánh tay bị hai người đứng hai bên giữ lấy khiến cô ta
không thể chạy được.
Giãy giụa suốt đường đi, đến khi nhìn thấy làng nông thôn này, Giang
Hướng Tuyết liền biết chuyện gì đang xảy ra rồi.
Quả nhiên là Sở Chiêu Dương sai người tới bắt cô ta đi, bởi vì nơi đây
chính là nơi cô ta sắp xếp đám người đó tập kết sau khi bắt được Cố Niệm.
Nhưng Sở Chiêu Dương làm sao có thể tìm ra được nơi này chứ?
Tại sao anh ta lại tìm được chứ!
“Buông tôi ra!” Giang Hướng Tuyết giãy giụa gào lên, bị đưa vào trong
phòng.
Thấy Sở Chiêu Dương đang ôm Cố Niệm, tuy Cố Niệm nhìn có vẻ như bị
thương mấy chỗ, nhưng vẫn nguyên vẹn như cũ.
Giang Hướng Tuyết híp mắt lại, lẽ nào đám người đó không ra tay được
hay sao? Cô ta lại nhìn sang ba người bị trói, mặt ai nấy đều sưng như đầu
heo, nằm dưới đất.
Giang Hướng Tuyết mở to mắt nhìn Sở Chiêu Dương: “Sở Chiêu Dương,
anh muốn thế nào?”
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ khiến cô phát điên.” Sở Chiêu Dương lạnh nhạt nói,
từ khi Giang Hướng Tuyết dám giở trò với Cố Niệm, anh đã không có ý
định bỏ qua cho cô ta rồi.
“Sở Chiêu Dương, anh đừng có làm xằng bậy!” Giang Hướng Tuyết thấy
hơi sợ hãi.
Nghĩ đến lần trước cô ta và Cố Niệm bị bắt cóc, một mình cô ta trốn về
được. Thấy cô ta không chịu nói ra tung tích của Cố Niệm, Sở Chiều
Dương liền tìm người đến giày vò cô ta, hơn nữa còn coi như không thấy.
“Sở Chiêu Dương, anh dám động vào tôi sao? Nếu tôi bị thương, tôi sẽ báo
cảnh sát! Đám người này không liên quan gì đến tôi, anh dựa vào cái gì mà
đòi bắt tôi tới đây? Anh làm thế này là phạm tội!” Trong lòng Giang
Hướng Tuyết nổi lên nỗi bất an, hét lớn.
Hà Hạo Nhiên khẽ cười, nói: “Cô Giang thật biết đùa, cứ như thể chuyện
cô bắt cóc Cố Niệm không phải là phạm tội vậy.”
“Các người có chứng cớ gì là do tôi làm!” Giang Hướng Tuyết kêu lên,
“Chính các người mới là người xông vào nhà tôi bắt tôi tới đây!”
Ba gã đàn ông nằm dưới đất lúc này cũng đã hơi tỉnh táo lại.
Tên đầu bóng cảm thấy khai ra chủ mưu có lẽ còn giảm nhẹ được tội danh
của chúng.
Gã liền nói: “Là cô ta! Chính là cô ta! Cô ta đã gọi điện cho chúng tôi, tôi
nhận ra giọng nói này!”
Cho dù không phải là giọng nói này gã cũng nói là phải.
Lúc này gã phải kéo thêm người vào cùng, để đám người Sở Chiêu Dương
trút hết tức giận lên đầu người đó.
“Nói láo! Các người nói láo!” Giang Hướng Tuyết hét lên, hoảng loạn
không ngừng giãy giụa, nhưng không thể thoát ra được.
“Sở Chiêu Dương, rốt cuộc anh muốn làm gì! Tôi không làm gì hết!”
Giang Hướng Tuyết nói.
Hà Hạo Nhiên lấy điện thoại ra, phát lại đoạn ghi âm vừa nãy Sở Chiêu
Dương nói chuyện với Giang Hướng Tuyết.
“Cô Giang, đó là những gì chính miệng cô nói.” Hà Hạo Nhiên tắt đoạn
ghi âm đi, chậm rãi ung dung cất điện thoại vào trong túi quần.
------oOo------
“Anh ở đây!” Sở Chiêu Dương ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên trán cô.
Rồi lại hôn lên những giọt lệ của cô, giọt lệ mằn mặn chảy hết vào miệng
anh, mùi vị không nói được thành lời, giống như tâm trạng của anh lúc
này.
Thấy những giọt lệ của cô, lòng Sở Chiêu Dương như thắt lại, đau đớn đến
sắp nổ tung.
Cố Niệm vô cùng sợ hãi, vừa rồi cô không dám khóc. Cô biết bản thân
không được phép thể hiện sự yếu đuối, một khi cô khóc, để lộ mặt yếu
đuối thì ý chí chiến đấu của cô sẽ sụp đổ.
Vậy nên cô vẫn luôn cố gồng mình lên.
Mãi đến khi Sở Chiêu Dương xuất hiện, đến khi cô biết mình đã an toàn,
lúc này Cố Niệm mới cho phép nước mắt chảy xuống.
Giống như đứa trẻ đã tìm thấy chỗ dựa dẫm, cảm thấy ấm ức, sợ hãi nên
khóc đến đứt hơi, hoàn toàn không thể dùng từ ngữ để hình dung.
Hai tay Cố Niệm nắm chặt lấy áo Sở Chiêu Dương, như sợ một khi cô bỏ
tay ra anh sẽ biến mất.
Sở Chiêu Dương cũng không hề chán ghét, vẫn cúi đầu hôn lên những giọt
lệ của cô.
Cho dù không thể lau sạch được, nhưng anh vẫn hôn nhẹ nhàng để an ủi
cô.
“Không sao, anh đến đây rồi, không sao nữa rồi.” Sở Chiêu Dương nhẹ
giọng nói.
Cúi đầu anh phát hiện khóe miệng cô có máu màu nhàn nhạt chảy ra, bị
nước mắt hòa thành màu đỏ hồng.
Rõ ràng là vừa nãy anh đã lau sạch cho cô rồi mà.
Sở Chiêu Dương nghi ngờ nhìn, lúc này mới phát hiện máu chảy ra từ
trong miệng cô.
Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng tách hai hàm răng cô ra, mới biết trong miệng
cô có máu, trên đầu lưỡi đều nhuộm đầy máu đỏ tươi.
Không biết tại sao cô lại tự cắn lưỡi mình như vậy.
Mặt Sở Chiêu Dương trầm xuống, ôm Cố Niệm đứng dậy.
Lúc này, Thi Hoằng Trạch đi vào nói: “Sở thiếu, đưa người đến rồi, đang ở
ngoài cửa.”
Sở Chiêu Dương gật đầu, cũng không định đặt Cố Niệm sang một bên mà
cứ ôm cô như vậy, như ôm một đứa trẻ, để cô ngồi trên cánh tay mình.
Cố Niệm ôm chặt cổ Sở Chiêu Dương, thấy anh đi về phía ba gã đó, cô
khẽ co rụt lại. Cô cảm thấy rất ghê tởm, không muốn nhìn thấy bọn chúng,
nên vùi mặt vào trong cổ anh.
“Không sao đâu.” Sở Chiêu Dương nhẹ giọng nói, nhưng không bắt ép Cố
Niệm phải ngẩng đầu lên.
Anh đi đến trước mặt ba tên đó, ba người bị đám vệ sĩ trói ném dưới đất,
khuôn mặt sưng vù, khóe mắt cũng sưng đến suýt không mở nổi.
Anh đi đến trước mặt ba tên đó, ba người bị đám vệ sĩ trói ném dưới đất,
khuôn mặt sưng vù, khóe mắt cũng sưng đến suýt không mở nổi.
A M
ột người vệ sĩ đá vào háng tên mặc áo jacket xám một cái, vừa nãy chính
tên này đã liên tục đánh Cố Niệm.
“A!” Gã tru lên một tiếng, giữa khóa quần có máu chảy ra.
Gã muốn dùng tay đỡ, nhưng hai tay lại bị trói không thể cử động được.
Sở Chiêu Dương càng tức giận thì càng thể hiện lãnh đạm hơn, hai mắt
thâm trầm liếc qua ba tên đó.
Ba tên đó bị đánh đau đến chết đi sống lại.
Tên mặc áo len màu cà phê lẩm bẩm: “Đừng đánh nữa! Đừng đánh chúng
tôi nữa, chúng tôi chỉ làm thuê cho người khác thôi!”
Sở Chiêu Dương không thèm nghe, giơ chân đạp lên mặt tên áo xám đó,
khiến gáy gã ta đập xuống mặt đất rồi lại nảy lên. Gã tru lên đau đớn.
Sở Chiêu Dương lãnh đạm đi tới, dường như không hề muốn chạm tay
vào.
Vừa bình tĩnh lại lạnh lùng, anh giơ chân lên, ấn chân xuống mặt tên mặc
áo jacket xám, dùng lực giẫm mạnh xuống.
Phịch!
Tên áo jacket xám choáng váng sa sẩm mặt mày, mắt nổ đom đóm, mũi bị
một cước đá gãy, hai hàng máu đỏ tươi từ lỗ mũi chảy ra.
Môi cũng sưng vù lên, một chiếc răng cửa lung lay sắp rụng.
Nghe thấy tiếng động, cuối cùng Cố Niệm cũng cẩn thận ngẩng mặt lên từ
trong lòng Sở Chiêu Dương, quay đầu ra nhìn.
Sở Chiêu Dương cảm nhận được, khi anh quay sang nhìn Cố Niệm thì ánh
mắt bỗng trở nên dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Em nhìn đi.”
Sau đó, anh lại bồi một cước nữa, đạp thẳng vào mặt tên áo jacket xám.
Tên áo jacket xám đã bị giẫm đến mức thần trí không còn rõ ràng nữa.
Đòn vừa rồi của Sở Chiêu Dương còn đau đớn hơn cả mấy đòn trước đó
cộng lại.
Thấy tên áo jacket không chịu đựng được quá nhiều, Sở Chiêu Dương liền
quay sang đối phó với hai tên còn lại.
“Vừa rồi chúng có chạm đến em không?” Sở Chiêu Dương dịu dàng hỏi.
Cố Niệm chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Ý anh là lúc vật lộn ấy hả?”
Khóe miệng Sở Chiêu Dương cong lên thật dịu dàng, hôn lên môi Cố
Niệm: “Ngoan.”
“Tôi chưa hề chạm vào cô ta, thực sự chưa hề chạm vào mà!” Tên áo len
màu cà phê thấy bộ dạng thảm hại của tên áo jacket xám lập tức hét lớn,
“Trước khi kịp làm gì thì cô ta đã tỉnh rồi. Ngược lại là chúng tôi bị cô ta
đánh cho tơi tả.”
“Đại ca, sếp à, thực sự là chúng tôi không chạm vào cô ta mà!”
Sở Chiêu Dương liếc mắt nhìn hai tay, hai chân chúng, bây giờ không phải
là thời điểm thích hợp để ra tay, chỉ liên tiếp giáng cho chúng một cước
vào mặt.
Ba người bị đá đến mức đầu óc mơ hồ, khuôn mặt hoang mang bối rối.
Lúc này, Hà Hạo Nhiên bước vào, thấp giọng nói với Sở Chiêu Dương:
“Tổng giám đốc, chuẩn bị xong cả rồi.”
“Đưa vào đây.” Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói.
Hà Hạo Nhiên đứng ở cửa, vẫy tay một cái.
Cố Niệm nhìn thấy hai người đàn ông bắt Giang Hướng Tuyết đi vào.
Giang Hướng Tuyết sợ hãi nhìn Sở Chiêu Dương.
Trước đó cô ta đang ở nhà đợi tin tức của Sở Chiêu Dương.
Ai ngờ lại có sáu người phá cửa xông vào, đưa cô ta đi.
Trong nhà họ ngoài Điền Hinh Nguyệt ra chỉ còn một người làm. Người
làm đó không hề tận tâm bảo vệ cô ta. Điền Hinh Nguyệt sức trói gà không
chặt, khóc lóc túm lấy cô ta nhưng vô dụng, chỉ có thể giương mắt đứng
nhìn cô ta bị bắt đi.
Trong nhà họ ngoài Điền Hinh Nguyệt ra chỉ còn một người làm. Người
làm đó không hề tận tâm bảo vệ cô ta. Điền Hinh Nguyệt sức trói gà không
chặt, khóc lóc túm lấy cô ta nhưng vô dụng, chỉ có thể giương mắt đứng
nhìn cô ta bị bắt đi.
A Ba
n đầu Giang Hướng Tuyết vừa kêu vừa hét, nhưng lập tức đã bị đám
người đó trói lại, dùng băng keo dán chặt mồm.
Giang Hướng Tuyết cũng bắt đầu sợ hãi, cô ta nghi ngờ đám người này là
do Sở Chiêu Dương phái tới.
Nhưng Sở Chiêu Dương định làm gì cô ta?
Cô ta không thể ngờ được họ lại dám xông thẳng vào đây bắt người!
Cho đến trước khi xuống xe, băng keo trên miệng cô ta mới được tháo ra,
lớp băng keo bị lột đi mang theo luôn cả lớp trang điểm của cô ta.
Do bị dán băng keo nên miệng cô ta hơi sưng. Dây thừng trên tay cũng
được cởi ra, hai cánh tay bị hai người đứng hai bên giữ lấy khiến cô ta
không thể chạy được.
Giãy giụa suốt đường đi, đến khi nhìn thấy làng nông thôn này, Giang
Hướng Tuyết liền biết chuyện gì đang xảy ra rồi.
Quả nhiên là Sở Chiêu Dương sai người tới bắt cô ta đi, bởi vì nơi đây
chính là nơi cô ta sắp xếp đám người đó tập kết sau khi bắt được Cố Niệm.
Nhưng Sở Chiêu Dương làm sao có thể tìm ra được nơi này chứ?
Tại sao anh ta lại tìm được chứ!
“Buông tôi ra!” Giang Hướng Tuyết giãy giụa gào lên, bị đưa vào trong
phòng.
Thấy Sở Chiêu Dương đang ôm Cố Niệm, tuy Cố Niệm nhìn có vẻ như bị
thương mấy chỗ, nhưng vẫn nguyên vẹn như cũ.
Giang Hướng Tuyết híp mắt lại, lẽ nào đám người đó không ra tay được
hay sao? Cô ta lại nhìn sang ba người bị trói, mặt ai nấy đều sưng như đầu
heo, nằm dưới đất.
Giang Hướng Tuyết mở to mắt nhìn Sở Chiêu Dương: “Sở Chiêu Dương,
anh muốn thế nào?”
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ khiến cô phát điên.” Sở Chiêu Dương lạnh nhạt nói,
từ khi Giang Hướng Tuyết dám giở trò với Cố Niệm, anh đã không có ý
định bỏ qua cho cô ta rồi.
“Sở Chiêu Dương, anh đừng có làm xằng bậy!” Giang Hướng Tuyết thấy
hơi sợ hãi.
Nghĩ đến lần trước cô ta và Cố Niệm bị bắt cóc, một mình cô ta trốn về
được. Thấy cô ta không chịu nói ra tung tích của Cố Niệm, Sở Chiều
Dương liền tìm người đến giày vò cô ta, hơn nữa còn coi như không thấy.
“Sở Chiêu Dương, anh dám động vào tôi sao? Nếu tôi bị thương, tôi sẽ báo
cảnh sát! Đám người này không liên quan gì đến tôi, anh dựa vào cái gì mà
đòi bắt tôi tới đây? Anh làm thế này là phạm tội!” Trong lòng Giang
Hướng Tuyết nổi lên nỗi bất an, hét lớn.
Hà Hạo Nhiên khẽ cười, nói: “Cô Giang thật biết đùa, cứ như thể chuyện
cô bắt cóc Cố Niệm không phải là phạm tội vậy.”
“Các người có chứng cớ gì là do tôi làm!” Giang Hướng Tuyết kêu lên,
“Chính các người mới là người xông vào nhà tôi bắt tôi tới đây!”
Ba gã đàn ông nằm dưới đất lúc này cũng đã hơi tỉnh táo lại.
Tên đầu bóng cảm thấy khai ra chủ mưu có lẽ còn giảm nhẹ được tội danh
của chúng.
Gã liền nói: “Là cô ta! Chính là cô ta! Cô ta đã gọi điện cho chúng tôi, tôi
nhận ra giọng nói này!”
Cho dù không phải là giọng nói này gã cũng nói là phải.
Lúc này gã phải kéo thêm người vào cùng, để đám người Sở Chiêu Dương
trút hết tức giận lên đầu người đó.
“Nói láo! Các người nói láo!” Giang Hướng Tuyết hét lên, hoảng loạn
không ngừng giãy giụa, nhưng không thể thoát ra được.
“Sở Chiêu Dương, rốt cuộc anh muốn làm gì! Tôi không làm gì hết!”
Giang Hướng Tuyết nói.
Hà Hạo Nhiên lấy điện thoại ra, phát lại đoạn ghi âm vừa nãy Sở Chiêu
Dương nói chuyện với Giang Hướng Tuyết.
“Cô Giang, đó là những gì chính miệng cô nói.” Hà Hạo Nhiên tắt đoạn
ghi âm đi, chậm rãi ung dung cất điện thoại vào trong túi quần.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.