Chào Buổi Sáng: Ông Xã Siêu Ngầu
Chương 182: Hai Tay Thu Gọn Lại, Ôm Trọn Cô Trong
Hoàng Nhã Thần Hi
05/05/2021
lòng mình
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trong lòng rất muốn đi nhưng ngại
Cục trưởng Trình còn ở đó, họ cũng không dám nhận lời quá thẳng thắn.
Ai ngờ, Mạc Cảnh Thịnh sải bước đi đến, nói với Cố Niệm: “Mãi chưa có
cơ hội nói với cô, sinh nhật vui vẻ.”
Lúc này Cố Niệm mới hiểu ra vừa rồi trước cổng Thịnh Duyệt, Mạc Cảnh
Thịnh hỏi cô cũng đến thật ra là có ý gì.
Đoán chừng Sở Chiêu Dương có thể đưa người tìm đến chỗ này, Mạc
Cảnh Thịnh chắc chắn cũng góp công không nhỏ.
“Anh đã biết từ trước rồi à?” Cố Niệm hỏi.
Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười chỉ chỉ Sở Chiêu Dương: “Tôi cũng hết cách.”
Có Mạc Cảnh Thịnh dẫn đầu, bọn người Lý Thiếu Phong cũng không chần
chừ nữa, đều bước đến nói: “Cố Niệm, sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn.” Cố Niệm cười nói.
Thẩm Hiểu Mạn liếc chủ nhiệm Mã một cái, nói: “Chẳng trách anh nói
hôm nay anh có việc!”
Chủ nhiệm Mã đỏ mặt, không nói gì.
Cục trưởng Trình cười ha hả bước đến: “Sở thiếu, không phiền nếu tôi
cũng đến tham gia chứ.”
Sở Chiêu Dương khẽ gật đầu: “Đương nhiên.”
Ngôn Minh Bá sững sờ, có hơi nôn nóng.
Cảnh trưởng và mấy cảnh sát nhỏ ông ta vốn không để tâm, nhưng Cục
trưởng Trình ở đây là thể diện cho gia đình ông ta, cũng là xem trọng
Ngôn Sơ Vi. Kết quả lại chủ động đi theo Cố Niệm, rốt cuộc xảy ra
chuyện gì vậy chứ?
“Cục trưởng Trình, ngài...” Ngôn Minh Bá vừa mở miệng đã bị Cục
trưởng Trình cười lớn cắt ngang.
“Ở đây tôi cũng đã chúc mừng rồi, nên dành nửa thời gian đi chúc mừng
cho Cố Niệm, đều là mấy thanh niên của cục cảnh sát, tôi cũng không thể
bên trọng bên khinh được!” Cục trưởng Trình cười nói.
Ngôn Minh Bá ngoài gượng cười, cũng không thể nói điều gì khác.
Thế là sau khi họ vừa đi khỏi, cả sảnh tiệc dường như đã trống mất một
nửa số người, lập tức quạnh quẽ đi không ít.
Cũng chẳng ai để ý đến việc chúc mừng Ngôn Sơ Vi nữa, tất cả đều đang
thảo luận chuyện của Sở Chiêu Dương và Cố Niệm, ai nấy vẫn thấy chấn
động vì được gặp người của tám gia tộc lớn, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Ngôn Sơ Vi vô cùng khó chịu, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa lớn của
sảnh tiệc, toàn thân cứng đờ, dù cho bọn người Sở Chiêu Dương đã rời đi
từ lâu rồi.
Đỏ, vàng, lục, trắng, tím, mỗi màu sắc đều như ảo ảnh soi rọi vườn hoa
pha lê bên dưới. Ánh sáng xuyên qua lớp pha lê trong suốt soi rọi vào,
khiến những bông hoa bên trong đều không ngừng thay đổi màu sắc.
Cố Niệm cứ tưởng Sở Chiêu Dương sẽ đưa cô rời khỏi Thịnh Duyệt,
không ngờ lại trực tiếp vào thang máy, đi lên vườn hoa trên không ở sân
thượng của Thịnh Duyệt.
Lúc Sở Chiêu Dương ở trong thang máy đã mặc thêm một chiếc áo khoác,
sau đó tháo khăn choàng trên cổ mình xuống, choàng cho Cố Niệm.
Chiếc khăn choàng dệt từ lông dê do hai màu xám đậm nhạt đan xen
thành, dày vô cùng, che luôn cả cằm và đôi môi của Cố Niệm, chỉ để lộ đôi
má bị gió thổi đỏ của cô. Trên khăn choàng còn mang hơi ấm của Sở
Chiêu Dương, Cố Niệm rúc mặt vào bên trong khăn, còn ngửi thấy mùi
bạc hà thoang thoảng trên đó. Cố Niệm vừa ấm vừa hạnh phúc, hơi ấm
trên cổ khiến cô híp cả mắt.
Sở Chiêu Dương rủ mắt, thấy hai tay cô đang ôm lấy khăn choàng đã bị
gió lạnh thổi đỏ hết rồi, mu bàn tay, ngón tay đều trắng bệch nhưng đầu
ngón tay lại đỏ hết lên, liền vội vã dùng đôi tay to lớn của mình bao lấy tay
cô.
Anh trách cứ: “Sao đến cả găng tay cũng không đeo hả?”
“Anh cũng không đeo còn gì?” Cố Niệm nhìn thấy, tay của anh cũng đã
hơi đỏ, nhưng lòng bàn tay vừa dày vừa ấm, khiến người khác an tâm.
Cố Niệm nắm lấy tay Sở Chiêu Dương, cùng tay mình nhét vào túi áo
khoác của anh: “Như vầy là được rồi.”
Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ đỏ hồng của Cố Niệm, tuy
bây giờ đã là mùa đông nhưng nụ cười của Cố Niệm lại mang đến cho anh
cảm giác như một ngọn gió xuân vậy.
Rất mềm mại, rất ấm áp.
Sở Chiêu Dương giống như trúng tà vậy, hơi hơi cúi đầu, chầm chậm tiến
đến gần. Chóp mũi sắp chạm vào chóp mũi xinh xắn của cô, hô hấp nóng
bỏng biến thành những làn khói trắng phả vào mặt cô.
Cố Niệm đỏ mặt, chợt nhớ xung quanh còn rất nhiều người đang nhìn, vội
vàng né ra sau, lúng túng hỏi: “Chúng ta... Đến đây làm gì vậy?”
Sở Chiêu Dương dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên: “Bắt đầu rồi.”
Sau đó, chỉ thấy Sở Chiêu Dương đứng thẳng người dậy, quay đầu nhìn
lên bầu trời.
Nghe thấy thế, Cố Niệm cũng nhìn lên.
Đột nhiên, một chùm pháo hoa màu bạc giống như sao băng, từ từ bay lên,
xé tan màn đêm, trên bầu trời không sao “Bùm” một tiếng nổ vang, bắn ra
rất nhiều hình hoa bách hợp.
Dần dần, chỉ còn lại cánh hoa, mãi cho đến khi cánh hoa biến mất.
Âm thanh này, giống như bắt đầu cho màn tiệc, cùng lúc cánh hoa biến
mất, “Bùm bùm bùm” liên tục mấy tiếng, một chùm lại thêm một chùm
pháo hoa liên tiếp bắn lên. Đến giữa bầu trời, ở vị trí không cao không
thấp nổ tung ra như bồ công anh vậy.
“Đẹp quá!”
Mấy cậu nhóc cao hứng vỗ tay, đôi mắt sáng được nhuộm bởi màu sắc sặc
sỡ của pháo hoa, đứa nào cũng xem đến ngơ người.
Tề Hựu Cẩn trong lòng Tề Thừa Chi, vỗ vỗ cánh tay mũm mĩm của mình,
cười giòn giã.
Đến cả Cố Niệm, cũng xem đến ngẩn ngơ.
Hết đợt này đến đợt khác, từng đợt pháo hóa đủ hình dáng không ngừng
bắn lên bầu trời đêm, lấp lánh với nhiều màu sắc khác nhau.
Đỏ, vàng, lục, trắng, tím, mỗi màu sắc đều như ảo ảnh soi rọi vườn hoa
pha lê bên dưới. Ánh sáng xuyên qua lớp pha lê trong suốt soi rọi vào,
khiến những bông hoa bên trong đều không ngừng thay đổi màu sắc.
Quả là giống hệt chuyện cổ tích.
Cố Niệm xem đến ngẩn ngơ, trong mắt phủ một tầng sương mù lất phất.
Thật khó mà tưởng tượng được, Sở Chiêu Dương lại vì mừng sinh nhật cô
mà bỏ tâm tư lớn như vậy. Vốn dĩ với cô mà nói, chỉ cần anh nhớ ngày
sinh của cô, cùng cô ăn bữa cơm, nói một tiếng “Sinh nhật vui vẻ”, cô đã
rất thỏa mãn rồi.
Nhưng người đàn ông này lại cho cô chấn động lớn như thế.
Anh vô cùng bận rộn, có biết bao nhiêu chuyện quan trọng phải làm,
nhưng vẫn dành thời gian để chuẩn bị cho cô điều bất ngờ này. Nhân lực,
tài lực chỉ là phụ, quan trọng nhất là, anh ấy muốn mang đến hạnh phúc
cho cô. Những thứ này, hẳn đã tốn rất nhiều thời gian của anh ấy.
Anh chẳng nói lời nào, rõ ràng là một người cứng nhắc thận trọng, chẳng
có chút tế bào lãng mạn nào, lại âm thầm lặng lẽ làm nhiều việc như thế.
Sống mũi Cố Niệm cay cay, đột nhiên, cô lại cảm thấy không nên khiến
anh ấy tốn nhiều tâm tư như vậy, quá làm khó anh ấy rồi.
Sở Chiêu Dương lại hoàn toàn không xem pháo hoa, trong khi Cố Niệm
ngẩng đầu ngắm pháo hoa, trong mắt chỉ có pháo hoa, thì Sở Chiêu Dương
lại đang cúi đầu ngắm cô gái đang say mê xem pháo hoa đó, trong mắt chỉ
có cô.
Nhìn ngắm ánh sáng như ảo ảnh đang chiếu trên gương mặt cô, khiến cô
như không có thật vậy. Cảm giác cũng giống như pháo hoa: Rất đẹp,
nhưng lại ngắn ngủi. Nếu không cẩn thận, sẽ không nắm bắt được.
Tâm trạng Sở Chiêu Dương trở nên căng thẳng, càng nắm chặt tay cô hơn.
Đột nhiên, anh kéo tay cô từ trong túi áo khoác ra, cả người vòng ra phía
sau cô, nắm chặt tay cô rồi nhẹ nhàng cho vào túi áo khoác của cô, cứ tự
nhiên như thế, từ sau lưng ôm lấy cô.
Hai tay anh siết chặt, rồi kéo cô vào lòng mình, ôm chặt lấy cô. Dường
như chỉ có vậy, anh mới không sợ cô đột nhiên biến mất nữa.
Cảm giác cô ấm áp dịu dàng nép vào lòng mình, nhìn thấy được, sờ được,
ôm được, trong lòng anh mới có cảm giác chân thật một chút.
Cố Niệm cuối cùng cũng không thể đặt hết tất cả sự chú ý của mình vào
pháo hoa trên cao nữa. Cô thấy pháo hoa có đẹp hơn chăng nữa cũng chỉ là
đẹp về hình thức, mãi mãi không thể sánh được với người đàn ông sau
lưng cô. Chỉ là lúc này còn có nhiều người, cô ngại không dám thể hiện
trắng trợn như Sở Chiêu Dương thế được.
Kết quả, người đàn ông phía sau lại chẳng hề thỏa mãn cứ như thế yên
lặng ngắm nhìn cô.
Tai trái của Cố Niệm bị hơi thở nóng ấm quét qua, làm cô không kìm được
khẩn trương cử động người một chút, tai trái cô sắp bị thiêu nóng đến sắp
bỏng luôn rồi. Hơi thở nóng ấm vẫn phảng phất kế bên, càng ngày càng
nóng, cuối cùng, cô cảm nhận thấy hai phiến môi mềm ấm áp chạm vào
đó, trượt dọc theo vành tai của cô xuống dưới.
Sở Chiêu Dương rũ mắt, hoàn toàn không nhìn pháo hoa, trong mắt chỉ có
vành tai trắng muốt, cong cong như mặt trăng khuyết, từng chút từng chút,
mãi thưởng thức đến mang tai, lại từ từ chuyển sang đôi má.
Nửa bên mặt của Cố Niệm cũng vì thế mà nóng bừng lên, cảm nhận cánh
môi mềm nóng của anh. Rõ ràng anh đã đứng giữa trời lạnh lâu như vậy,
nhưng đôi môi lại nóng bỏng như lửa. Lông mi Cố Niệm không ngừng
rung rung, chỉ có thể giả vờ như đang chăm chú ngắm pháo hoa.
Nhưng Sở Chiêu Dương lại nới lỏng hai tay trong túi áo cô ra, lòng bàn tay
và những ngón tay nóng bỏng trượt theo mu bàn tay cô hướng lên trên.
Ngón tay anh như có điện, chầm chậm truyền vào từng kẽ chân lông nơi
tay anh đi qua.
Bùm! Bùm! Bùm!
Cùng với tiếng pháo hoa nổ vang, Cố Niệm cảm thấy trái tim của mình
cũng sắp nhảy ra ngoài rồi.
Khi hai tay anh tiến đến eo cô, đột nhiên siết chặt, ghì chặt người cô vào
lòng anh, như muốn cơ thể cô hòa vào lòng anh vậy.
Cùng lúc đó, môi anh cướp lấy cánh môi cô, như muốn thu tất cả vào
miệng mình, hôn say đắm, mãnh liệt thưởng thức.
Đôi môi Cố Niệm bị anh hôn đến tê dại, sưng phù, cả đầu óc cũng bắt đầu
choáng váng.
A Tề
Thừa Chi một tay ôm Tiểu Hựu Cẩn, một tay ôm Tống Vũ vào lòng,
cúi đầu, đôi môi tiến đến gần dái tai của vợ. Hàng mi vừa dài vừa dày khẽ
rũ xuống, nhìn dái tai vừa trắng nõn vừa đỏ hồng của Tống Vũ, hô hấp
cũng dồn dập hơn.
Ngón tay anh như có điện, chầm chậm truyền vào từng kẽ chân lông nơi
tay anh đi qua.
Bùm! Bùm! Bùm!
Cùng với tiếng pháo hoa nổ vang, Cố Niệm cảm thấy trái tim của mình
cũng sắp nhảy ra ngoài rồi.
------oOo------
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trong lòng rất muốn đi nhưng ngại
Cục trưởng Trình còn ở đó, họ cũng không dám nhận lời quá thẳng thắn.
Ai ngờ, Mạc Cảnh Thịnh sải bước đi đến, nói với Cố Niệm: “Mãi chưa có
cơ hội nói với cô, sinh nhật vui vẻ.”
Lúc này Cố Niệm mới hiểu ra vừa rồi trước cổng Thịnh Duyệt, Mạc Cảnh
Thịnh hỏi cô cũng đến thật ra là có ý gì.
Đoán chừng Sở Chiêu Dương có thể đưa người tìm đến chỗ này, Mạc
Cảnh Thịnh chắc chắn cũng góp công không nhỏ.
“Anh đã biết từ trước rồi à?” Cố Niệm hỏi.
Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười chỉ chỉ Sở Chiêu Dương: “Tôi cũng hết cách.”
Có Mạc Cảnh Thịnh dẫn đầu, bọn người Lý Thiếu Phong cũng không chần
chừ nữa, đều bước đến nói: “Cố Niệm, sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn.” Cố Niệm cười nói.
Thẩm Hiểu Mạn liếc chủ nhiệm Mã một cái, nói: “Chẳng trách anh nói
hôm nay anh có việc!”
Chủ nhiệm Mã đỏ mặt, không nói gì.
Cục trưởng Trình cười ha hả bước đến: “Sở thiếu, không phiền nếu tôi
cũng đến tham gia chứ.”
Sở Chiêu Dương khẽ gật đầu: “Đương nhiên.”
Ngôn Minh Bá sững sờ, có hơi nôn nóng.
Cảnh trưởng và mấy cảnh sát nhỏ ông ta vốn không để tâm, nhưng Cục
trưởng Trình ở đây là thể diện cho gia đình ông ta, cũng là xem trọng
Ngôn Sơ Vi. Kết quả lại chủ động đi theo Cố Niệm, rốt cuộc xảy ra
chuyện gì vậy chứ?
“Cục trưởng Trình, ngài...” Ngôn Minh Bá vừa mở miệng đã bị Cục
trưởng Trình cười lớn cắt ngang.
“Ở đây tôi cũng đã chúc mừng rồi, nên dành nửa thời gian đi chúc mừng
cho Cố Niệm, đều là mấy thanh niên của cục cảnh sát, tôi cũng không thể
bên trọng bên khinh được!” Cục trưởng Trình cười nói.
Ngôn Minh Bá ngoài gượng cười, cũng không thể nói điều gì khác.
Thế là sau khi họ vừa đi khỏi, cả sảnh tiệc dường như đã trống mất một
nửa số người, lập tức quạnh quẽ đi không ít.
Cũng chẳng ai để ý đến việc chúc mừng Ngôn Sơ Vi nữa, tất cả đều đang
thảo luận chuyện của Sở Chiêu Dương và Cố Niệm, ai nấy vẫn thấy chấn
động vì được gặp người của tám gia tộc lớn, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Ngôn Sơ Vi vô cùng khó chịu, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa lớn của
sảnh tiệc, toàn thân cứng đờ, dù cho bọn người Sở Chiêu Dương đã rời đi
từ lâu rồi.
Đỏ, vàng, lục, trắng, tím, mỗi màu sắc đều như ảo ảnh soi rọi vườn hoa
pha lê bên dưới. Ánh sáng xuyên qua lớp pha lê trong suốt soi rọi vào,
khiến những bông hoa bên trong đều không ngừng thay đổi màu sắc.
Cố Niệm cứ tưởng Sở Chiêu Dương sẽ đưa cô rời khỏi Thịnh Duyệt,
không ngờ lại trực tiếp vào thang máy, đi lên vườn hoa trên không ở sân
thượng của Thịnh Duyệt.
Lúc Sở Chiêu Dương ở trong thang máy đã mặc thêm một chiếc áo khoác,
sau đó tháo khăn choàng trên cổ mình xuống, choàng cho Cố Niệm.
Chiếc khăn choàng dệt từ lông dê do hai màu xám đậm nhạt đan xen
thành, dày vô cùng, che luôn cả cằm và đôi môi của Cố Niệm, chỉ để lộ đôi
má bị gió thổi đỏ của cô. Trên khăn choàng còn mang hơi ấm của Sở
Chiêu Dương, Cố Niệm rúc mặt vào bên trong khăn, còn ngửi thấy mùi
bạc hà thoang thoảng trên đó. Cố Niệm vừa ấm vừa hạnh phúc, hơi ấm
trên cổ khiến cô híp cả mắt.
Sở Chiêu Dương rủ mắt, thấy hai tay cô đang ôm lấy khăn choàng đã bị
gió lạnh thổi đỏ hết rồi, mu bàn tay, ngón tay đều trắng bệch nhưng đầu
ngón tay lại đỏ hết lên, liền vội vã dùng đôi tay to lớn của mình bao lấy tay
cô.
Anh trách cứ: “Sao đến cả găng tay cũng không đeo hả?”
“Anh cũng không đeo còn gì?” Cố Niệm nhìn thấy, tay của anh cũng đã
hơi đỏ, nhưng lòng bàn tay vừa dày vừa ấm, khiến người khác an tâm.
Cố Niệm nắm lấy tay Sở Chiêu Dương, cùng tay mình nhét vào túi áo
khoác của anh: “Như vầy là được rồi.”
Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ đỏ hồng của Cố Niệm, tuy
bây giờ đã là mùa đông nhưng nụ cười của Cố Niệm lại mang đến cho anh
cảm giác như một ngọn gió xuân vậy.
Rất mềm mại, rất ấm áp.
Sở Chiêu Dương giống như trúng tà vậy, hơi hơi cúi đầu, chầm chậm tiến
đến gần. Chóp mũi sắp chạm vào chóp mũi xinh xắn của cô, hô hấp nóng
bỏng biến thành những làn khói trắng phả vào mặt cô.
Cố Niệm đỏ mặt, chợt nhớ xung quanh còn rất nhiều người đang nhìn, vội
vàng né ra sau, lúng túng hỏi: “Chúng ta... Đến đây làm gì vậy?”
Sở Chiêu Dương dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên: “Bắt đầu rồi.”
Sau đó, chỉ thấy Sở Chiêu Dương đứng thẳng người dậy, quay đầu nhìn
lên bầu trời.
Nghe thấy thế, Cố Niệm cũng nhìn lên.
Đột nhiên, một chùm pháo hoa màu bạc giống như sao băng, từ từ bay lên,
xé tan màn đêm, trên bầu trời không sao “Bùm” một tiếng nổ vang, bắn ra
rất nhiều hình hoa bách hợp.
Dần dần, chỉ còn lại cánh hoa, mãi cho đến khi cánh hoa biến mất.
Âm thanh này, giống như bắt đầu cho màn tiệc, cùng lúc cánh hoa biến
mất, “Bùm bùm bùm” liên tục mấy tiếng, một chùm lại thêm một chùm
pháo hoa liên tiếp bắn lên. Đến giữa bầu trời, ở vị trí không cao không
thấp nổ tung ra như bồ công anh vậy.
“Đẹp quá!”
Mấy cậu nhóc cao hứng vỗ tay, đôi mắt sáng được nhuộm bởi màu sắc sặc
sỡ của pháo hoa, đứa nào cũng xem đến ngơ người.
Tề Hựu Cẩn trong lòng Tề Thừa Chi, vỗ vỗ cánh tay mũm mĩm của mình,
cười giòn giã.
Đến cả Cố Niệm, cũng xem đến ngẩn ngơ.
Hết đợt này đến đợt khác, từng đợt pháo hóa đủ hình dáng không ngừng
bắn lên bầu trời đêm, lấp lánh với nhiều màu sắc khác nhau.
Đỏ, vàng, lục, trắng, tím, mỗi màu sắc đều như ảo ảnh soi rọi vườn hoa
pha lê bên dưới. Ánh sáng xuyên qua lớp pha lê trong suốt soi rọi vào,
khiến những bông hoa bên trong đều không ngừng thay đổi màu sắc.
Quả là giống hệt chuyện cổ tích.
Cố Niệm xem đến ngẩn ngơ, trong mắt phủ một tầng sương mù lất phất.
Thật khó mà tưởng tượng được, Sở Chiêu Dương lại vì mừng sinh nhật cô
mà bỏ tâm tư lớn như vậy. Vốn dĩ với cô mà nói, chỉ cần anh nhớ ngày
sinh của cô, cùng cô ăn bữa cơm, nói một tiếng “Sinh nhật vui vẻ”, cô đã
rất thỏa mãn rồi.
Nhưng người đàn ông này lại cho cô chấn động lớn như thế.
Anh vô cùng bận rộn, có biết bao nhiêu chuyện quan trọng phải làm,
nhưng vẫn dành thời gian để chuẩn bị cho cô điều bất ngờ này. Nhân lực,
tài lực chỉ là phụ, quan trọng nhất là, anh ấy muốn mang đến hạnh phúc
cho cô. Những thứ này, hẳn đã tốn rất nhiều thời gian của anh ấy.
Anh chẳng nói lời nào, rõ ràng là một người cứng nhắc thận trọng, chẳng
có chút tế bào lãng mạn nào, lại âm thầm lặng lẽ làm nhiều việc như thế.
Sống mũi Cố Niệm cay cay, đột nhiên, cô lại cảm thấy không nên khiến
anh ấy tốn nhiều tâm tư như vậy, quá làm khó anh ấy rồi.
Sở Chiêu Dương lại hoàn toàn không xem pháo hoa, trong khi Cố Niệm
ngẩng đầu ngắm pháo hoa, trong mắt chỉ có pháo hoa, thì Sở Chiêu Dương
lại đang cúi đầu ngắm cô gái đang say mê xem pháo hoa đó, trong mắt chỉ
có cô.
Nhìn ngắm ánh sáng như ảo ảnh đang chiếu trên gương mặt cô, khiến cô
như không có thật vậy. Cảm giác cũng giống như pháo hoa: Rất đẹp,
nhưng lại ngắn ngủi. Nếu không cẩn thận, sẽ không nắm bắt được.
Tâm trạng Sở Chiêu Dương trở nên căng thẳng, càng nắm chặt tay cô hơn.
Đột nhiên, anh kéo tay cô từ trong túi áo khoác ra, cả người vòng ra phía
sau cô, nắm chặt tay cô rồi nhẹ nhàng cho vào túi áo khoác của cô, cứ tự
nhiên như thế, từ sau lưng ôm lấy cô.
Hai tay anh siết chặt, rồi kéo cô vào lòng mình, ôm chặt lấy cô. Dường
như chỉ có vậy, anh mới không sợ cô đột nhiên biến mất nữa.
Cảm giác cô ấm áp dịu dàng nép vào lòng mình, nhìn thấy được, sờ được,
ôm được, trong lòng anh mới có cảm giác chân thật một chút.
Cố Niệm cuối cùng cũng không thể đặt hết tất cả sự chú ý của mình vào
pháo hoa trên cao nữa. Cô thấy pháo hoa có đẹp hơn chăng nữa cũng chỉ là
đẹp về hình thức, mãi mãi không thể sánh được với người đàn ông sau
lưng cô. Chỉ là lúc này còn có nhiều người, cô ngại không dám thể hiện
trắng trợn như Sở Chiêu Dương thế được.
Kết quả, người đàn ông phía sau lại chẳng hề thỏa mãn cứ như thế yên
lặng ngắm nhìn cô.
Tai trái của Cố Niệm bị hơi thở nóng ấm quét qua, làm cô không kìm được
khẩn trương cử động người một chút, tai trái cô sắp bị thiêu nóng đến sắp
bỏng luôn rồi. Hơi thở nóng ấm vẫn phảng phất kế bên, càng ngày càng
nóng, cuối cùng, cô cảm nhận thấy hai phiến môi mềm ấm áp chạm vào
đó, trượt dọc theo vành tai của cô xuống dưới.
Sở Chiêu Dương rũ mắt, hoàn toàn không nhìn pháo hoa, trong mắt chỉ có
vành tai trắng muốt, cong cong như mặt trăng khuyết, từng chút từng chút,
mãi thưởng thức đến mang tai, lại từ từ chuyển sang đôi má.
Nửa bên mặt của Cố Niệm cũng vì thế mà nóng bừng lên, cảm nhận cánh
môi mềm nóng của anh. Rõ ràng anh đã đứng giữa trời lạnh lâu như vậy,
nhưng đôi môi lại nóng bỏng như lửa. Lông mi Cố Niệm không ngừng
rung rung, chỉ có thể giả vờ như đang chăm chú ngắm pháo hoa.
Nhưng Sở Chiêu Dương lại nới lỏng hai tay trong túi áo cô ra, lòng bàn tay
và những ngón tay nóng bỏng trượt theo mu bàn tay cô hướng lên trên.
Ngón tay anh như có điện, chầm chậm truyền vào từng kẽ chân lông nơi
tay anh đi qua.
Bùm! Bùm! Bùm!
Cùng với tiếng pháo hoa nổ vang, Cố Niệm cảm thấy trái tim của mình
cũng sắp nhảy ra ngoài rồi.
Khi hai tay anh tiến đến eo cô, đột nhiên siết chặt, ghì chặt người cô vào
lòng anh, như muốn cơ thể cô hòa vào lòng anh vậy.
Cùng lúc đó, môi anh cướp lấy cánh môi cô, như muốn thu tất cả vào
miệng mình, hôn say đắm, mãnh liệt thưởng thức.
Đôi môi Cố Niệm bị anh hôn đến tê dại, sưng phù, cả đầu óc cũng bắt đầu
choáng váng.
A Tề
Thừa Chi một tay ôm Tiểu Hựu Cẩn, một tay ôm Tống Vũ vào lòng,
cúi đầu, đôi môi tiến đến gần dái tai của vợ. Hàng mi vừa dài vừa dày khẽ
rũ xuống, nhìn dái tai vừa trắng nõn vừa đỏ hồng của Tống Vũ, hô hấp
cũng dồn dập hơn.
Ngón tay anh như có điện, chầm chậm truyền vào từng kẽ chân lông nơi
tay anh đi qua.
Bùm! Bùm! Bùm!
Cùng với tiếng pháo hoa nổ vang, Cố Niệm cảm thấy trái tim của mình
cũng sắp nhảy ra ngoài rồi.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.