Chào Buổi Sáng: Ông Xã Siêu Ngầu
Chương 55: Lúc Tan Làm, Chị Thấy Em Ấy Đi Cùng Một
Hoàng Nhã Thần Hi
05/05/2021
người đàn ông
Chỗ ngắt quãng trong câu nói của Trì Dĩ Hằng dường như thể hiện câu mà
anh muốn nói vốn không phải câu này.
Nhưng vết thương trên tay Cố Niệm còn đang chảy máu, bây giờ cảm giác
đau đớn mới rõ, thế nên cô cũng không chú ý đến điều khác thường trong
câu nói của anh.
***
Lúc này, tại Lan Viên, trong nhà Sở Chiêu Dương.
Sở Điềm nghe thấy chuông cửa, vui mừng đưa gói snack khoai tây trong
tay sang cho Sở Chiêu Dương, đứng dậy nói: “Nhất định là Niệm Niệm
đến đó, em đi mở cửa.”
Nói xong, liền chạy ra vèo đi.
Sở Chiêu Dương đặt gói snack khoai tây lên sofa, suy nghĩ một lúc, rồi lại
đẩy nó ra xa thêm một chút.
Anh là một người đàn ông lạnh lùng ưu nhã, ăn snack khoai tây không phù
hợp với hình tượng của anh.
Sở Điềm vui mừng hớn hở ra mở cửa, nụ cười vẫn còn đang treo trên môi
không kịp thu lại. Cô điều chỉnh lại biểu cảm xong, không che giấu được
sự bất ngờ hỏi: “Chị Sơ Vi, sao chị lại đến vậy?”
Sở Chiêu Dương nghe thấy vậy, sắc mặt liền trầm xuống, lập tức đứng dậy
xoay người đi vào phòng ngủ.
Ngôn Sơ Vi nói: “Chị nghe Niệm Niệm nói anh Chiêu Dương bị thương,
nên chị đến thăm anh ấy.”
Sở Chiêu Dương nhíu mày, cô gái này sao lại có thể đi nói khắp nơi vậy
chứ!
Hơn nữa, chuyện anh bị thương đâu liên quan gì đến Ngôn Sơ Vi, nói với
cô ta làm gì.
Hai người này lấy anh ra làm đề tài tám chuyện à?
Sắc mặt Sở Chiêu Dương đóng băng, lạnh lùng bước trở về phòng ngủ.
Sở Điềm cũng khó xử, chuyện Sở Chiêu Dương bị thương càng ít người
biết càng tốt, ngoài Hà Hạo Nhiên và bác sĩ Thi Hoằng Trạch thì chỉ có cô
biết thôi.
Lúc cô nói cho Cố Niệm, cô nghĩ cô ấy sẽ biết chừng mực, hơn nữa cô
cũng đã nói, Sở Chiêu Dương muốn che giấu chuyện này, không muốn để
người khác biết. Cố Niệm đúng ra không nên nói lung tung mới phải.
Nhưng bây giờ, Ngôn Sơ Vi đã đứng ở đây, hiển nhiên Cố Niệm đã nói
cho Ngôn Sơ Vi biết rồi.
Sở Điềm ngoài thở dài, chỉ có thở dài. Cô cũng không thể đuổi Ngôn Sơ
Vi về, đành mời cô vào nhà, lại hỏi: “Chị Sơ Vi chị không đến cùng với
Niệm Niệm sao?”
Ngôn Sơ Vi sững lại một chút, cười nói: “Lúc tan làm chị có hỏi em ấy,
em ấy nói còn có việc.”
Bước chân của Sở Chiêu Dương dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục rời
khỏi.
Việc gì quan trọng đến mức cả việc anh bị thương cô cũng chẳng thèm
quan tâm.
Tiếp đó, anh nghe thấy Ngôn Sơ Vi như hạ thấp giọng, nói với vẻ có chút
khó xử: “Lúc tan làm, chị nhìn thấy em ấy đi cùng một người đàn ông,
trông rất là đẹp trai.”
Tuy cô ta đã hạ thấp giọng nhưng Sở Chiêu Dương vẫn có thể nghe thấy.
Sắc mặt Sở Chiêu Dương đen lại, càng sải bước về phòng nhanh hơn.
Đợi lúc Ngôn Sơ Vi đổi sang dép lê bước vào, Sở Chiêu Dương sớm đã
không còn trong phòng khách nữa.
Ngôn Sơ Vi nhìn xung quanh, cười hỏi: “Chiêu Dương không ở nhà à?”
Sở Điềm lúng túng giải thích: “Anh em không được khỏe, đang ở trong
phòng ngủ.”
“Ồ.” Ngôn Sơ Vi cười rồi đưa đồ tẩm bổ cho Sở Điềm, “Vậy chị có thể
vào phòng ngủ thăm anh ấy không? Không nhìn một cái, chị không yên
tâm.”
Sở Điềm cảm thấy câu này của Ngôn Sơ Vi hơi quái quái, còn cụ thể kỳ
quái ở đâu thì cô cũng không nói ra được.
Cô khó xử nói: “Anh em không thích người khác tùy tiện vào phòng anh
ấy. Như vầy đi, em đi hỏi thử xem có được không?”
“Để chị đi cùng em nhé.” Ngôn Sơ Vi cười nói, cô nghĩ Sở Chiêu Dương
chắc cũng không đến nổi không nể mặt cô.
Nói xong, liền bước theo sau Sở Điềm, Sở Điềm cũng không tiện từ chối.
Hai người đến trước cửa phòng ngủ của Sở Chiêu Dương thấy cửa đang
đóng, Sở Điềm bước đến gõ hai tiếng, nói: “Anh, chị Sơ Vi đến thăm anh.”
Một lúc lâu sau, cũng chẳng nghe thấy Sở Chiêu Dương có phản ứng gì.
Sở Điềm liền nói: “Chị Sơ Vi, sợ là anh em đã ngủ rồi.”
“Vậy chúng ta trực tiếp vào đi. Hơn nữa, chị đã quen biết hai người lâu
như vậy, cũng đâu phải người ngoài. Chị rất lo cho Chiêu Dương, muốn
xem thử tình hình của anh ấy. Chị không muốn hôm nay phải uổng công
một chuyến.” Ngôn Sơ Vi dịu dàng nói, tay đã xoay nắm cửa.
------oOo------
Chỗ ngắt quãng trong câu nói của Trì Dĩ Hằng dường như thể hiện câu mà
anh muốn nói vốn không phải câu này.
Nhưng vết thương trên tay Cố Niệm còn đang chảy máu, bây giờ cảm giác
đau đớn mới rõ, thế nên cô cũng không chú ý đến điều khác thường trong
câu nói của anh.
***
Lúc này, tại Lan Viên, trong nhà Sở Chiêu Dương.
Sở Điềm nghe thấy chuông cửa, vui mừng đưa gói snack khoai tây trong
tay sang cho Sở Chiêu Dương, đứng dậy nói: “Nhất định là Niệm Niệm
đến đó, em đi mở cửa.”
Nói xong, liền chạy ra vèo đi.
Sở Chiêu Dương đặt gói snack khoai tây lên sofa, suy nghĩ một lúc, rồi lại
đẩy nó ra xa thêm một chút.
Anh là một người đàn ông lạnh lùng ưu nhã, ăn snack khoai tây không phù
hợp với hình tượng của anh.
Sở Điềm vui mừng hớn hở ra mở cửa, nụ cười vẫn còn đang treo trên môi
không kịp thu lại. Cô điều chỉnh lại biểu cảm xong, không che giấu được
sự bất ngờ hỏi: “Chị Sơ Vi, sao chị lại đến vậy?”
Sở Chiêu Dương nghe thấy vậy, sắc mặt liền trầm xuống, lập tức đứng dậy
xoay người đi vào phòng ngủ.
Ngôn Sơ Vi nói: “Chị nghe Niệm Niệm nói anh Chiêu Dương bị thương,
nên chị đến thăm anh ấy.”
Sở Chiêu Dương nhíu mày, cô gái này sao lại có thể đi nói khắp nơi vậy
chứ!
Hơn nữa, chuyện anh bị thương đâu liên quan gì đến Ngôn Sơ Vi, nói với
cô ta làm gì.
Hai người này lấy anh ra làm đề tài tám chuyện à?
Sắc mặt Sở Chiêu Dương đóng băng, lạnh lùng bước trở về phòng ngủ.
Sở Điềm cũng khó xử, chuyện Sở Chiêu Dương bị thương càng ít người
biết càng tốt, ngoài Hà Hạo Nhiên và bác sĩ Thi Hoằng Trạch thì chỉ có cô
biết thôi.
Lúc cô nói cho Cố Niệm, cô nghĩ cô ấy sẽ biết chừng mực, hơn nữa cô
cũng đã nói, Sở Chiêu Dương muốn che giấu chuyện này, không muốn để
người khác biết. Cố Niệm đúng ra không nên nói lung tung mới phải.
Nhưng bây giờ, Ngôn Sơ Vi đã đứng ở đây, hiển nhiên Cố Niệm đã nói
cho Ngôn Sơ Vi biết rồi.
Sở Điềm ngoài thở dài, chỉ có thở dài. Cô cũng không thể đuổi Ngôn Sơ
Vi về, đành mời cô vào nhà, lại hỏi: “Chị Sơ Vi chị không đến cùng với
Niệm Niệm sao?”
Ngôn Sơ Vi sững lại một chút, cười nói: “Lúc tan làm chị có hỏi em ấy,
em ấy nói còn có việc.”
Bước chân của Sở Chiêu Dương dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục rời
khỏi.
Việc gì quan trọng đến mức cả việc anh bị thương cô cũng chẳng thèm
quan tâm.
Tiếp đó, anh nghe thấy Ngôn Sơ Vi như hạ thấp giọng, nói với vẻ có chút
khó xử: “Lúc tan làm, chị nhìn thấy em ấy đi cùng một người đàn ông,
trông rất là đẹp trai.”
Tuy cô ta đã hạ thấp giọng nhưng Sở Chiêu Dương vẫn có thể nghe thấy.
Sắc mặt Sở Chiêu Dương đen lại, càng sải bước về phòng nhanh hơn.
Đợi lúc Ngôn Sơ Vi đổi sang dép lê bước vào, Sở Chiêu Dương sớm đã
không còn trong phòng khách nữa.
Ngôn Sơ Vi nhìn xung quanh, cười hỏi: “Chiêu Dương không ở nhà à?”
Sở Điềm lúng túng giải thích: “Anh em không được khỏe, đang ở trong
phòng ngủ.”
“Ồ.” Ngôn Sơ Vi cười rồi đưa đồ tẩm bổ cho Sở Điềm, “Vậy chị có thể
vào phòng ngủ thăm anh ấy không? Không nhìn một cái, chị không yên
tâm.”
Sở Điềm cảm thấy câu này của Ngôn Sơ Vi hơi quái quái, còn cụ thể kỳ
quái ở đâu thì cô cũng không nói ra được.
Cô khó xử nói: “Anh em không thích người khác tùy tiện vào phòng anh
ấy. Như vầy đi, em đi hỏi thử xem có được không?”
“Để chị đi cùng em nhé.” Ngôn Sơ Vi cười nói, cô nghĩ Sở Chiêu Dương
chắc cũng không đến nổi không nể mặt cô.
Nói xong, liền bước theo sau Sở Điềm, Sở Điềm cũng không tiện từ chối.
Hai người đến trước cửa phòng ngủ của Sở Chiêu Dương thấy cửa đang
đóng, Sở Điềm bước đến gõ hai tiếng, nói: “Anh, chị Sơ Vi đến thăm anh.”
Một lúc lâu sau, cũng chẳng nghe thấy Sở Chiêu Dương có phản ứng gì.
Sở Điềm liền nói: “Chị Sơ Vi, sợ là anh em đã ngủ rồi.”
“Vậy chúng ta trực tiếp vào đi. Hơn nữa, chị đã quen biết hai người lâu
như vậy, cũng đâu phải người ngoài. Chị rất lo cho Chiêu Dương, muốn
xem thử tình hình của anh ấy. Chị không muốn hôm nay phải uổng công
một chuyến.” Ngôn Sơ Vi dịu dàng nói, tay đã xoay nắm cửa.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.