Chào Buổi Sáng: Ông Xã Siêu Ngầu
Chương 155: Ngay Cả Nước Bọt Cũng Đã Nếm Rồi Thì
Hoàng Nhã Thần Hi
05/05/2021
còn sợ bẩn gì nữa
Cố Niệm không hiểu, tại sao lại gọi điện cho anh ta?
Sở Chiêu Dương vừa cầm điện thoại gọi đi, vừa quay đầu giải thích với cô,
“Cậu ta mở một nhà hàng lẩu.”
Chuông reo chưa bao lâu, Yên Bắc Thành đã nhận máy.
“Hiếm có nha, Chiêu Dương, cậu chủ động gọi cho tôi có chuyện gì vậy?”
Yên Bắc Thành hỏi.
“Cậu ship một nồi lẩu từ nhà hàng của cậu đến bệnh viện Sở Thiên cho tôi,
tối nay ăn.” Sở Chiêu Dương nói, “Lát nữa sẽ gửi danh sách đồ ăn cần cho
cậu.”
“Sao lại mang đến bệnh viện?” Yên Bắc Thành lấy làm kỳ lạ hỏi, “Lần
trước nhà chúng tôi mang lẩu đến bệnh viện là vì Thừa Chi bị thương. Lần
này là cậu bị thương à?”
“Không phải, cậu cứ mang đến đây là được.” Sở Chiêu Dương không giải
thích nhiều.
“Ok.” Yên Bắc Thành đồng ý, “Lát nữa gửi wechat cho tôi những thứ cần
nhé.”
Cúp điện thoại, Sở Chiêu Dương ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm.
“Anh cởi giày ngồi xuống đây đi.” Cố Niệm dịch sang một chút, vỗ vỗ vị
trí ở bên cạnh cô.
Sở Chiêu Dương nhìn, im lặng cởi giầy rồi ngồi xếp bằng bên cạnh Cố
Niệm.
“Bữa tối em còn muốn ăn gì nữa?” Sở Chiêu Dương hỏi.
“Mực viên, cá viên, tôm viên, bò viên, tiết vịt, khoai nưa cắt sợi, thanh
cua, cuống tim...” Cố Niệm nói một hơi rất nhiều thứ, “Thêm ít ba chỉ bò
nữa đi.”
“…” Sở Chiêu Dương nhíu mày, “Em ăn được nhiều như vậy à?”
“Chẳng phải cả anh cũng ăn nữa sao?” Cố Niệm giơ tay xuyên qua khuỷu
tay anh, lấy điện thoại nghịch.
Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn bụng mình, trầm mặc không nói nên lời.
Sở Chiêu Dương gửi danh sách những thứ Cố Niệm muốn ăn và số phòng
cho Yên Bắc Thành.
Một lát sau, phía trung tâm mang tới hai bát mì, tương ớt được đặt riêng
trong một chiếc bát nhỏ, để hai người tự cho theo khẩu vị của mình.
Trên chiếc bát sứ tinh tế màu trắng còn được đậy nắp sứ theo bộ để giữ
nhiệt.
Sở Chiêu Dương cho người đặt bát mì lên trên bàn rồi để họ đi. Cánh cửa
đóng lại, Cố Niệm đã mở nắp hai bát mì ra.
Sở Chiêu Dương không thích ăn cay, bởi lúc bé bị bắt cóc khiến dạ dày
anh bị hỏng. Sau này tuy đã dần điều dưỡng khá hơn nhưng vẫn không thể
ăn đồ cay.
Trước đây mỗi khi đi ăn uống cùng đám Yên Bắc Thành, có đôi khi mọi
người sẽ đến nhà hàng lẩu của Yên Bắc Thành. Họ sẽ gọi lẩu uyên ương,
Sở Chiêu Dương chủ yếu nhúng đồ vào phần nước thịt, thi thoảng mới ăn
chút đồ ở nửa cay, nhưng cũng không ăn nhiều.
Trước đây mỗi khi đi ăn uống cùng đám Yên Bắc Thành, có đôi khi mọi
người sẽ đến nhà hàng lẩu của Yên Bắc Thành. Họ sẽ gọi lẩu uyên ương,
Sở Chiêu Dương chủ yếu nhúng đồ vào phần nước thịt, thi thoảng mới ăn
chút đồ ở nửa cay, nhưng cũng không ăn nhiều.
A Sở
Chiêu Dương và Cố Niệm cùng ngồi xếp bằng trên giường, anh nhìn
cảnh tượng của hai người lúc này, cảm giác rất thân thiết.
Sau đó anh thấy Cố Niệm múc một thìa tương ớt lớn vào trong bát của cô.
Bát mì lập tức có thêm một lớp đỏ rực. Cố Niệm lấy đũa ra, thổi vài cái rồi
ăn ngon lành.
“Không ngờ trung tâm chăm sóc hậu sản ở bên cạnh nấu mì ngon như vậy,
chuẩn vị đó!” Cố Niệm vừa ăn vừa cười híp mắt, nước dùng mì nóng hổi,
chớp mắt đã làm ấm dạ dày hơn.
Vị cay rát của tương ớt từ cổ họng tản ra khắp nơi trên cơ thể, ấm áp dễ
chịu.
Sở Chiêu Dương liếc nhìn vị ớt cay nồng trong bát của cô, âm thầm ăn hết
bát mỳ nguyên vị của mình.
“Bởi vì thành phố B là nơi có người dân các nơi tới sinh sống, họ đến
trung tâm chăm sóc hậu sản cũng có khẩu vị khác nhau, nên trung tâm đã
mời nhiều đầu bếp các loại món ăn khác nhau tới để đáp ứng khẩu vị của
khách hàng.” Sở Chiêu Dương giải thích.
Bởi vì cô mà anh bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, cô có gì chưa hiểu, anh
cũng bằng lòng giải thích cho cô.
“Thảo nào.” Cố Niệm ăn rất vui vẻ.
Đầu bếp làm cho cô một bát mỳ to, vượt xa sức ăn của cô. Cố Niệm đang
rất đói bụng nhưng mởi chỉ ăn được nửa bát đã không ăn tiếp nổi nữa.
Vác cái bụng to như cái trống dựa vào đầu giường, cô cảm thán: “No quá!
Ngon thật đấy!”
Sở Chiêu Dương yên lặng ăn hết bát mỳ của mình, chuẩn bị ăn sang bát mì
của Cố Niệm.
Cố Niệm nhìn, vội ngăn anh lại: “Anh đừng có ăn!”
Sở Chiêu Dương đơ mặt giải thích: “Anh thấy trên mạng nói, bạn trai phải
ăn hết thức ăn thừa của bạn gái.”
“...” Cố Niệm ôm anh, “Anh bị ngốc hả? Cay lắm đấy, dạ dày anh không
tốt, sao lại phải ăn? Đó không phải là thứ bạn trai bắt buộc phải làm, anh
không cần làm đâu. Nếu sau này em ăn đồ không cay thì anh hãy ăn.”
Sở Chiêu Dương vẫn không nỡ nhìn nửa bát mì đó của Cố Niệm, trong
lòng thầm nghĩ đến việc Cố Niệm chụp ảnh lại, gửi lên Weibo, huyên
hoang nói: “Tôi không ăn hết, phần còn lại giao hết cho bạn choai ăn nè!”
Chỉ nghĩ thôi đã thấy đẹp rồi.
Hai tay Cố Niệm ôm mặt Sở Chiêu Dương rồi hôn anh, còn luồn lưỡi vào
miệng anh.
Sở Chiêu Dương kinh ngạc trợn trừng mắt, không ngờ Cố Niệm lại chủ
động như vậy!
Anh lập tức nắm lấy cơ hội, một tay giữ sau gáy cô, đè thẳng cô nằm lên
giường, hôn mạnh mẽ hơn.
Không bao lâu sau, Sở Chiêu Dương đã đỏ bừng mặt, anh chầm chậm
buông Cố Niệm ra, cô hỏi: “Có cay không?”
“...” Sở Chiêu Dương liếm môi, “Cay.”
Cố Niệm vui vẻ đẩy anh ra, vớt riêng mì ra, đặt vào trong bát Sở Chiêu
Dương.
Nước dùng mì thanh nhạt bị nhuộm mấy mảng dầu đỏ hồng trên bề mặt.
Cố Niệm nếm thử, chắc chắn là trong mức Sở Chiêu Dương có thể chấp
nhận mới nói: “Này, bạn trai, bây giờ anh có thể ăn được rồi.”
Sở Chiêu Dương vui vẻ, nhanh chóng ăn hết mì Cố Niệm đưa.
“Sau này đồ em ăn thừa cứ giao cho anh ăn.” Sở Chiêu Dương nói, cực kỳ
kiêu ngạo.
Đây là chức trách của một người bạn trai!
Cố Niệm chống tay trên mặt bàn, hỏi: “Anh không phải bị bệnh sạch sẽ
sao?”
Sở Chiêu Dương lấy một chiếc khăn giấy ra lau sạch miệng rồi nói: “Với
em thì không.”
Anh cuộn tờ khăn giấy thành một nhúm rồi vứt đi: “Ngay cả nước bọt
cũng nếm rồi thì sợ bẩn gì nữa.”
Cố Niệm: “...”
Anh cuộn tờ khăn giấy thành một nhúm rồi vứt đi: “Ngay cả nước bọt
cũng nếm rồi thì sợ bẩn gì nữa.”
A Cố
Niệm: “...”
“Đúng rồi.” Sở Chiêu Dương nói, lấy điện thoại ra, kéo Cố Niệm vào
nhóm wechat 8 8 64.
Trong nhóm này toàn bộ đều là người của tám gia tộc lớn và một vài người
anh em tốt của họ.
Ai thoát kiếp độc thân và xác định người mình muốn kết hôn, người đó sẽ
kéo bạn gái hoặc vợ vào nhóm này.
Ban đầu khi đám Tề Thừa Chi vừa mới xác nhận quan hệ yêu đương với
vợ mình đã kéo người ta vào nhóm này rồi.
Bởi vì có nhiều chuyện xảy ra, liên tục bận chuyện của tổ chức R nên Sở
Chiêu Dương đã lâu không đăng nhập Wechat, cho nên cũng không có cơ
hội kéo Cố Niệm vào nhóm.
Khi Tề Thừa Chi kéo Tống Vũ vào nhóm, trong lòng Sở Chiêu Dương
cũng đã âm thầm quyết định, đến khi anh tìm được bạn gái, cũng sẽ đắc ý
được như vậy.
“Em vào wechat đi.” Sở Chiêu Dương nói, “Anh vừa thêm em vào nhóm
đám bạn anh rồi.”
Cố Niệm vừa mở Wechat đã thấy Wechat gửi cho cô một thông báo mời
vào nhóm, đồng thời trên màn hình cũng có thêm một nhóm chat.
8 8 64.
Biểu tượng góc phải phía trên màn hình hiện lên thông báo.
Cố Niệm hơi lo lắng, vào nhóm rồi không biết cô nên nói gì. Nhấn thử vào
xem, cô phát hiện bọn Tống Vũ đều online, đang chào mừng cô vào nhóm.
Có người gửi tin nhắn, có người gửi ảnh.
Cố Niệm cười, gửi đi ba chữ: “Chào mọi người.”
Trong lúc không hề có bất cứ sự chuẩn bị nào, điện thoại của cô bỗng bị
Sở Chiêu Dương rút đi.
Sở Chiêu Dương lấy điện thoại của cô, chụp lại hai bát mì trống trơn.
“Anh muốn làm gì?” Cố Niệm hỏi.
Sở Chiêu Dương không nói lời nào, đưa điện thoại trên tay cho Cố Niệm:
“Em dùng cái này trước đi.”
Rốt cuộc là anh muốn làm gì chứ?
Cố Niệm cúi đầu nhìn điện thoại, phát hiện đổi điện thoại khác cảm giác
thật là mới lạ.
Nhưng bởi vì điện thoại đã lâu không động vào màn hình, nên màn hình đã
bị khóa lại.
Cố Niệm liền cầm điện thoại của anh, lắc lắc trước mặt anh: “Em không
mở được.”
Sở Chiêu Dương cầm lấy nhưng lại ấn vào phần cài đặt thêm dấu vân tay,
anh hỏi Cố Niệm: “Em quen dùng ngón tay nào?”
Cố Niệm giơ ngón tay cái lên, Sở Chiêu Dương liền lấy ngón cái của cô
thêm vào dấu vân tay trên điện thoại.
Một lát sau đã cài đặt xong.
Cố Niệm vui mừng dùng dấu vân tay của mình để mở khóa, đăng nhập
wechat của Sở Chiêu Dương.
“Anh làm vậy không sợ em tự tiện xem điện thoại của anh, không sợ em
nhìn thấy anh có thứ gì đó không để cho em xem à?” Cố Niệm cười híp
mắt hỏi.
“Không có gì không xem được cả.” Sở Chiêu Dương ngẩng đầu nhìn cô,
mắt lấp lánh ý cười.
Nếu Sở Chiêu Dương không lo lắng, Cố Niệm cũng không ngần ngại nữa,
nhấn vào mục thư viện, nhưng chỉ thấy có mấy tấm ảnh, căn bản không có
gì để xem cả.
------oOo------
Cố Niệm không hiểu, tại sao lại gọi điện cho anh ta?
Sở Chiêu Dương vừa cầm điện thoại gọi đi, vừa quay đầu giải thích với cô,
“Cậu ta mở một nhà hàng lẩu.”
Chuông reo chưa bao lâu, Yên Bắc Thành đã nhận máy.
“Hiếm có nha, Chiêu Dương, cậu chủ động gọi cho tôi có chuyện gì vậy?”
Yên Bắc Thành hỏi.
“Cậu ship một nồi lẩu từ nhà hàng của cậu đến bệnh viện Sở Thiên cho tôi,
tối nay ăn.” Sở Chiêu Dương nói, “Lát nữa sẽ gửi danh sách đồ ăn cần cho
cậu.”
“Sao lại mang đến bệnh viện?” Yên Bắc Thành lấy làm kỳ lạ hỏi, “Lần
trước nhà chúng tôi mang lẩu đến bệnh viện là vì Thừa Chi bị thương. Lần
này là cậu bị thương à?”
“Không phải, cậu cứ mang đến đây là được.” Sở Chiêu Dương không giải
thích nhiều.
“Ok.” Yên Bắc Thành đồng ý, “Lát nữa gửi wechat cho tôi những thứ cần
nhé.”
Cúp điện thoại, Sở Chiêu Dương ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm.
“Anh cởi giày ngồi xuống đây đi.” Cố Niệm dịch sang một chút, vỗ vỗ vị
trí ở bên cạnh cô.
Sở Chiêu Dương nhìn, im lặng cởi giầy rồi ngồi xếp bằng bên cạnh Cố
Niệm.
“Bữa tối em còn muốn ăn gì nữa?” Sở Chiêu Dương hỏi.
“Mực viên, cá viên, tôm viên, bò viên, tiết vịt, khoai nưa cắt sợi, thanh
cua, cuống tim...” Cố Niệm nói một hơi rất nhiều thứ, “Thêm ít ba chỉ bò
nữa đi.”
“…” Sở Chiêu Dương nhíu mày, “Em ăn được nhiều như vậy à?”
“Chẳng phải cả anh cũng ăn nữa sao?” Cố Niệm giơ tay xuyên qua khuỷu
tay anh, lấy điện thoại nghịch.
Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn bụng mình, trầm mặc không nói nên lời.
Sở Chiêu Dương gửi danh sách những thứ Cố Niệm muốn ăn và số phòng
cho Yên Bắc Thành.
Một lát sau, phía trung tâm mang tới hai bát mì, tương ớt được đặt riêng
trong một chiếc bát nhỏ, để hai người tự cho theo khẩu vị của mình.
Trên chiếc bát sứ tinh tế màu trắng còn được đậy nắp sứ theo bộ để giữ
nhiệt.
Sở Chiêu Dương cho người đặt bát mì lên trên bàn rồi để họ đi. Cánh cửa
đóng lại, Cố Niệm đã mở nắp hai bát mì ra.
Sở Chiêu Dương không thích ăn cay, bởi lúc bé bị bắt cóc khiến dạ dày
anh bị hỏng. Sau này tuy đã dần điều dưỡng khá hơn nhưng vẫn không thể
ăn đồ cay.
Trước đây mỗi khi đi ăn uống cùng đám Yên Bắc Thành, có đôi khi mọi
người sẽ đến nhà hàng lẩu của Yên Bắc Thành. Họ sẽ gọi lẩu uyên ương,
Sở Chiêu Dương chủ yếu nhúng đồ vào phần nước thịt, thi thoảng mới ăn
chút đồ ở nửa cay, nhưng cũng không ăn nhiều.
Trước đây mỗi khi đi ăn uống cùng đám Yên Bắc Thành, có đôi khi mọi
người sẽ đến nhà hàng lẩu của Yên Bắc Thành. Họ sẽ gọi lẩu uyên ương,
Sở Chiêu Dương chủ yếu nhúng đồ vào phần nước thịt, thi thoảng mới ăn
chút đồ ở nửa cay, nhưng cũng không ăn nhiều.
A Sở
Chiêu Dương và Cố Niệm cùng ngồi xếp bằng trên giường, anh nhìn
cảnh tượng của hai người lúc này, cảm giác rất thân thiết.
Sau đó anh thấy Cố Niệm múc một thìa tương ớt lớn vào trong bát của cô.
Bát mì lập tức có thêm một lớp đỏ rực. Cố Niệm lấy đũa ra, thổi vài cái rồi
ăn ngon lành.
“Không ngờ trung tâm chăm sóc hậu sản ở bên cạnh nấu mì ngon như vậy,
chuẩn vị đó!” Cố Niệm vừa ăn vừa cười híp mắt, nước dùng mì nóng hổi,
chớp mắt đã làm ấm dạ dày hơn.
Vị cay rát của tương ớt từ cổ họng tản ra khắp nơi trên cơ thể, ấm áp dễ
chịu.
Sở Chiêu Dương liếc nhìn vị ớt cay nồng trong bát của cô, âm thầm ăn hết
bát mỳ nguyên vị của mình.
“Bởi vì thành phố B là nơi có người dân các nơi tới sinh sống, họ đến
trung tâm chăm sóc hậu sản cũng có khẩu vị khác nhau, nên trung tâm đã
mời nhiều đầu bếp các loại món ăn khác nhau tới để đáp ứng khẩu vị của
khách hàng.” Sở Chiêu Dương giải thích.
Bởi vì cô mà anh bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, cô có gì chưa hiểu, anh
cũng bằng lòng giải thích cho cô.
“Thảo nào.” Cố Niệm ăn rất vui vẻ.
Đầu bếp làm cho cô một bát mỳ to, vượt xa sức ăn của cô. Cố Niệm đang
rất đói bụng nhưng mởi chỉ ăn được nửa bát đã không ăn tiếp nổi nữa.
Vác cái bụng to như cái trống dựa vào đầu giường, cô cảm thán: “No quá!
Ngon thật đấy!”
Sở Chiêu Dương yên lặng ăn hết bát mỳ của mình, chuẩn bị ăn sang bát mì
của Cố Niệm.
Cố Niệm nhìn, vội ngăn anh lại: “Anh đừng có ăn!”
Sở Chiêu Dương đơ mặt giải thích: “Anh thấy trên mạng nói, bạn trai phải
ăn hết thức ăn thừa của bạn gái.”
“...” Cố Niệm ôm anh, “Anh bị ngốc hả? Cay lắm đấy, dạ dày anh không
tốt, sao lại phải ăn? Đó không phải là thứ bạn trai bắt buộc phải làm, anh
không cần làm đâu. Nếu sau này em ăn đồ không cay thì anh hãy ăn.”
Sở Chiêu Dương vẫn không nỡ nhìn nửa bát mì đó của Cố Niệm, trong
lòng thầm nghĩ đến việc Cố Niệm chụp ảnh lại, gửi lên Weibo, huyên
hoang nói: “Tôi không ăn hết, phần còn lại giao hết cho bạn choai ăn nè!”
Chỉ nghĩ thôi đã thấy đẹp rồi.
Hai tay Cố Niệm ôm mặt Sở Chiêu Dương rồi hôn anh, còn luồn lưỡi vào
miệng anh.
Sở Chiêu Dương kinh ngạc trợn trừng mắt, không ngờ Cố Niệm lại chủ
động như vậy!
Anh lập tức nắm lấy cơ hội, một tay giữ sau gáy cô, đè thẳng cô nằm lên
giường, hôn mạnh mẽ hơn.
Không bao lâu sau, Sở Chiêu Dương đã đỏ bừng mặt, anh chầm chậm
buông Cố Niệm ra, cô hỏi: “Có cay không?”
“...” Sở Chiêu Dương liếm môi, “Cay.”
Cố Niệm vui vẻ đẩy anh ra, vớt riêng mì ra, đặt vào trong bát Sở Chiêu
Dương.
Nước dùng mì thanh nhạt bị nhuộm mấy mảng dầu đỏ hồng trên bề mặt.
Cố Niệm nếm thử, chắc chắn là trong mức Sở Chiêu Dương có thể chấp
nhận mới nói: “Này, bạn trai, bây giờ anh có thể ăn được rồi.”
Sở Chiêu Dương vui vẻ, nhanh chóng ăn hết mì Cố Niệm đưa.
“Sau này đồ em ăn thừa cứ giao cho anh ăn.” Sở Chiêu Dương nói, cực kỳ
kiêu ngạo.
Đây là chức trách của một người bạn trai!
Cố Niệm chống tay trên mặt bàn, hỏi: “Anh không phải bị bệnh sạch sẽ
sao?”
Sở Chiêu Dương lấy một chiếc khăn giấy ra lau sạch miệng rồi nói: “Với
em thì không.”
Anh cuộn tờ khăn giấy thành một nhúm rồi vứt đi: “Ngay cả nước bọt
cũng nếm rồi thì sợ bẩn gì nữa.”
Cố Niệm: “...”
Anh cuộn tờ khăn giấy thành một nhúm rồi vứt đi: “Ngay cả nước bọt
cũng nếm rồi thì sợ bẩn gì nữa.”
A Cố
Niệm: “...”
“Đúng rồi.” Sở Chiêu Dương nói, lấy điện thoại ra, kéo Cố Niệm vào
nhóm wechat 8 8 64.
Trong nhóm này toàn bộ đều là người của tám gia tộc lớn và một vài người
anh em tốt của họ.
Ai thoát kiếp độc thân và xác định người mình muốn kết hôn, người đó sẽ
kéo bạn gái hoặc vợ vào nhóm này.
Ban đầu khi đám Tề Thừa Chi vừa mới xác nhận quan hệ yêu đương với
vợ mình đã kéo người ta vào nhóm này rồi.
Bởi vì có nhiều chuyện xảy ra, liên tục bận chuyện của tổ chức R nên Sở
Chiêu Dương đã lâu không đăng nhập Wechat, cho nên cũng không có cơ
hội kéo Cố Niệm vào nhóm.
Khi Tề Thừa Chi kéo Tống Vũ vào nhóm, trong lòng Sở Chiêu Dương
cũng đã âm thầm quyết định, đến khi anh tìm được bạn gái, cũng sẽ đắc ý
được như vậy.
“Em vào wechat đi.” Sở Chiêu Dương nói, “Anh vừa thêm em vào nhóm
đám bạn anh rồi.”
Cố Niệm vừa mở Wechat đã thấy Wechat gửi cho cô một thông báo mời
vào nhóm, đồng thời trên màn hình cũng có thêm một nhóm chat.
8 8 64.
Biểu tượng góc phải phía trên màn hình hiện lên thông báo.
Cố Niệm hơi lo lắng, vào nhóm rồi không biết cô nên nói gì. Nhấn thử vào
xem, cô phát hiện bọn Tống Vũ đều online, đang chào mừng cô vào nhóm.
Có người gửi tin nhắn, có người gửi ảnh.
Cố Niệm cười, gửi đi ba chữ: “Chào mọi người.”
Trong lúc không hề có bất cứ sự chuẩn bị nào, điện thoại của cô bỗng bị
Sở Chiêu Dương rút đi.
Sở Chiêu Dương lấy điện thoại của cô, chụp lại hai bát mì trống trơn.
“Anh muốn làm gì?” Cố Niệm hỏi.
Sở Chiêu Dương không nói lời nào, đưa điện thoại trên tay cho Cố Niệm:
“Em dùng cái này trước đi.”
Rốt cuộc là anh muốn làm gì chứ?
Cố Niệm cúi đầu nhìn điện thoại, phát hiện đổi điện thoại khác cảm giác
thật là mới lạ.
Nhưng bởi vì điện thoại đã lâu không động vào màn hình, nên màn hình đã
bị khóa lại.
Cố Niệm liền cầm điện thoại của anh, lắc lắc trước mặt anh: “Em không
mở được.”
Sở Chiêu Dương cầm lấy nhưng lại ấn vào phần cài đặt thêm dấu vân tay,
anh hỏi Cố Niệm: “Em quen dùng ngón tay nào?”
Cố Niệm giơ ngón tay cái lên, Sở Chiêu Dương liền lấy ngón cái của cô
thêm vào dấu vân tay trên điện thoại.
Một lát sau đã cài đặt xong.
Cố Niệm vui mừng dùng dấu vân tay của mình để mở khóa, đăng nhập
wechat của Sở Chiêu Dương.
“Anh làm vậy không sợ em tự tiện xem điện thoại của anh, không sợ em
nhìn thấy anh có thứ gì đó không để cho em xem à?” Cố Niệm cười híp
mắt hỏi.
“Không có gì không xem được cả.” Sở Chiêu Dương ngẩng đầu nhìn cô,
mắt lấp lánh ý cười.
Nếu Sở Chiêu Dương không lo lắng, Cố Niệm cũng không ngần ngại nữa,
nhấn vào mục thư viện, nhưng chỉ thấy có mấy tấm ảnh, căn bản không có
gì để xem cả.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.