Chào Buổi Sáng: Ông Xã Siêu Ngầu
Chương 176: Quỷ Kế Của Ngôn Luật
Hoàng Nhã Thần Hi
05/05/2021
Sở Điềm vội vã mở cửa, lộ ra cái đầu hỏi: “Có nguy hiểm gì không đó?”
“Không đâu.” Cố Niệm quay đầu lại vội vã nói, rồi đi về phía đối diện.
Sở Điềm đâu còn tâm trạng xem quần áo, cô thay lại đồ của mình rồi chạy
đến trước cửa tiệm cà phê thăm dò.
Chỉ thấy Cố Niệm kéo thấp mũ xuống rồi cúi đầu đi vào tiệm cà phê.
Nhìn thấy chỗ Ngôn Luật và Trì Dĩ Hằng ngồi, Cố Niệm liền cúi đầu vội
vã đi tới, ngồi quay lưng lại với họ.
“Xin lỗi, tôi không giúp được cậu. Lúc đầu khi mới phát hiện Sở Chiêu
Dương cư xử khác với Cố Niệm tôi đã từng nghĩ cách để ngăn cản.” Trì Dĩ
Hằng cười khổ, “Thậm chí khi hết cách, còn trực tiếp theo đuổi Cố Niệm,
chí ít cũng để cô ấy ở chỗ tôi, còn có thể đề phòng được người đàn ông
khác. Nhưng không ngờ Cố Niệm vẫn chọn Sở Chiêu Dương.”
“Anh đã cố hết sức rồi. Cảm ơn anh.” Ngôn Luật thở dài, “Chỉ trách tôi trở
về quá muộn, lúc đó khi anh gửi ảnh Sở Chiêu Dương và Cố Niệm hẹn hò
cho tôi xem, tôi đã bắt đầu hành động để trở về, nhưng không ngờ vẫn
không có tác dụng gì.”
Hai tay Cố Niệm lạnh băng, hóa ra sự xuất hiện của Trì Dĩ Hằng không
phải là trùng hợp, mà là do Ngôn Luật đã sắp xếp từ trước, để có người
trông chừng cô, không để cô ở bên người đàn ông khác.
Chỉ là không ngờ Sở Chiêu Dương lại xuất hiện, khiến ngay cả Trì Dĩ
Hằng cũng không thể ngăn cản nổi. Cũng may mà Sở Chiêu Dương đã
xuất hiện, Cố Niệm thực sự cảm ơn ông trời đã khiến cho cô gặp được anh.
Nếu không, có lẽ cô vẫn không thể hiểu rõ được con người Ngôn Luật, cứ
mãi cho rằng Ngôn Luật là chàng thanh niên vừa cởi mở vừa rực rỡ như
ánh mặt trời.
Nếu như nói quãng thời gian làm gián điệp nằm vùng đã làm thay đổi tính
cách của Ngôn Luật, vậy thì chuyện dùng Trì Dĩ Hằng để lừa gạt cô thì
sao? Ngôn Luật đã nhờ Trì Dĩ Hằng trông chừng cô trước khi anh ta rời đi,
không thể nói là quãng thời gian làm gián điệp nằm vùng đã thay đổi anh
ta được!
Có lẽ, Ngôn Luật thật ra chính là con người như vậy, chỉ có điều cô không
hề biết, vẫn luôn không nhận ra mà thôi.
Và cũng có thể Ngôn Luật chỉ cho cô nhìn thấy phần con người anh ta
muốn cô nhìn thấy, nên trước mặt cô anh ta vẫn luôn ngụy trang, không
thể hiện ra tất cả bản thân mình.
Cố Niệm không khỏi nghĩ đến Sở Chiêu Dương, anh luôn chân thực như
vậy, không hề che giấu cô bất cứ điều gì.
Cho dù là một vài chuyện không hay, nhưng anh cũng không hề gạt cô. Dù
anh sợ sẽ để lại ấn tượng không tốt với cô, sẽ khiến cô cảm thấy anh không
giống như những gì cô cảm nhận về anh lúc ban đầu, thì anh cũng không
giấu cô.
“Chào quý khách, cô muốn gọi đồ gì không ạ?” Không biết nhân viên
phục vụ đã đứng bên cạnh bàn từ lúc nào, đưa menu đến cho cô.
Cuối cùng Cố Niệm cũng hoàn hồn lại, cô lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn
lại đằng sau nhưng đã không còn thấy Ngôn Luật và Trì Dĩ Hằng ở đó nữa,
vị trí phía sau cô đã trống không từ lúc nào, ngay cả tấm lót cốc và khăn
giấy cũng đã được dọn sạch, mặt bàn đã được lau khô.
Cố Niệm lúng túng lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không muốn gọi đồ.”
Nói xong, cô liền đi ra ngoài.
Cố Niệm quay lại cửa hàng Sở Điềm thử đồ khi nãy, thấy Sở Điềm đang
đứng đợi cô ở cửa tiệm, lo lắng nhìn cô.
Cố Niệm vừa định đi qua đó thì lại nhìn thấy Sở Chiêu Dương đang sải
bước đi tới. Anh đi rất gấp, bộ dáng vội vàng hiện rõ trên khuôn mặt, đôi
lông mày nghiêm nghị nhíu chặt lại, khí thế toàn thân khiến cho người
khác không dám lại gần.
Nhìn thấy Cố Niệm, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Điềm giải thích: “Vừa rồi anh hai gọi điện cho tớ hỏi xem hai chúng ta
đang ở đâu, tớ đã kể cho anh ấy nghe, nên anh ấy rất lo lắng cho cậu.”
Thấy Sở Chiêu Dương đi tới, Cố Niệm liền nghĩ đến ngày đầu tiên gặp
anh.
Cảm ơn ông trời đã cho họ được gặp nhau.
Gặp được anh, cô mới biết được rằng thì ra trên đời này lại có người đàn
ông tốt như vậy, cô mới biết được anh tốt thế nào, mới biết được thì ra
Ngôn Luật đã giấu diếm cô nhiều chuyện như vậy.
Cô thực sự rất cảm kích.
Khoảnh khắc cô gặp được anh, cả người đều buông lỏng.
Cố Niệm không hề nghĩ ngợi chạy đến, nhào ngay vào lòng Sở Chiêu
Dương.
Sở Chiêu Dương giật mình, trên khuôn mặt vẫn luôn không thể hiện cảm
xúc gì lúc này đây lại đang vô cùng kinh ngạc, vững vàng đón lấy cô. Cô
gái ngốc của anh vẫn luôn không thích thể hiện tình cảm trước mặt nhiều
người, hôm nay sao lại thế này?
Anh cúi đầu, nhìn Cố Niệm đang ôm chặt lấy hông mình, khóe mắt đỏ
hồng.
Sắc mặt Sở Chiêu Dương trầm xuống, anh thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì
vậy? Ai ức hiếp em?”
Vừa nói ánh mắt anh vừa di chuyển về phía Sở Điềm.
Sở Điềm thực sự cảm thấy mình vô cùng oan uổng, vội vã xua tay: “Em...
em không có ức hiếp Niệm Niệm mà! Cậu ấy là chị dâu của em, em nào
dám chứ!”
“Không phải đâu.” Cố Niệm kéo Sở Chiêu Dương, “Anh đừng có dọa Tiểu
Điềm mà.”
Xem ra thực sự không liên quan đến Sở Điềm, mà Sở Điềm cũng không có
cái gan đó.
Lúc này vẻ mặt Sở Chiêu Dương mới hòa hoãn hơn một chút, anh nhẹ
giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Sở Điềm đứng một bên há hốc miệng nhìn, cằm như sắp rơi xuống đất đến
nơi.
Thật sự rất muốn ba mẹ nhìn thấy, Sở Chiêu Dương lại có lúc ăn nói nhẹ
nhàng với một người như vậy, ôn nhu đến mức khiến cô tưởng như anh bị
cái gì đó nhập vào người.
Nhìn cả lúc nói chuyện với Cố Niệm, anh cũng nói nhiều hơn bình thường
rất nhiều!
Cái... cái kiểu đối xử này thật quá khác biệt mà!
Cố Niệm ngượng ngùng buông ra, nhưng Sở Chiêu Dương vẫn ôm cô.
Cố Niệm giãy giụa, Sở Chiêu Dương cũng không buông ra, nhíu mày hói:
“Ôm xong rồi chạy, em định không chịu trách nhiệm nữa à?”
Cố Niệm: “...”
“Vừa rồi em nhìn thấy Ngôn Luật và Trì Dĩ Hằng đi cùng nhau.” Cố Niệm
nhỏ giọng nói.
Sở Chiêu Dương sầm mặt, Cố Niệm vội nói: “Họ không phát hiện ra em,
nhưng... nhưng em nghe được chút chuyện.”
Sở Chiêu Dương không nói nữa, im lặng nghe Cố Niệm nói tiếp.
“Thì ra trước đây Trì Dĩ Hằng theo đuổi em là vì muốn giúp Ngôn Luật
trông chừng em, không để người đàn ông khác ở bên em, đợi đến khi
Ngôn Luật trở về. Em đoán, nếu lúc đó em đồng ý với anh ta, thì khi Ngôn
Luật trở về, anh ta sẽ chia tay với em ngay.” Cố Niệm giễu cợt cười.
“Bọn họ thật quá ti tiện.” Bên cạnh, Sở Điềm đã nghe thấy, tức giận nói.
“Em liền nghĩ, cũng may mà em gặp được anh.” Cố Niệm thỏa mãn cảm
kích cười.
Cũng bởi vì anh tốt như vậy, nên em mới không nhìn người đàn ông khác,
nên mới không mắc lừa bọn họ.
Khóe miệng Sở Chiêu Dương hơi nhếch lên, dịu dàng xoa đầu cô, giọng
nói ôn nhuận mềm mại, “Ừ, may mà anh xuất hiện kịp thời.”
Hai người họ nhìn nhau cười. Khu trung tâm thương mại ồn ào, nhưng
trong mắt họ dường như chỉ có đối phương. Bọn họ như tự tạo ra một thế
giới riêng cho mình, không ai bước vào được, cũng không ai lại gần được.
Khách qua đường cũng không kìm được mà nhìn về phía họ. Nhưng họ
không biết được rằng, Sở Điềm đứng bên cạnh cũng nhìn Sở Chiêu Dương
đến ngẩn ngơ, nước mắt cũng ngây ngốc chảy ra.
“Anh...” Sở Điềm vô thức nói, “Anh... anh cười rồi, anh cười rồi kìa!”
Tiếng gọi này đã gọi sự chú ý của của Sở Chiêu Dương và Cố Niệm trở
lại.
Thần sắc Sở Chiêu Dương nhu hòa nhìn cô em gái duy nhất của mình,
bình thường em gái không tim không phế, nhảy nhót sôi nổi, nhưng không
ngờ cũng có lúc rơi lệ vì anh trai thế này.
Cố Niệm vội buông Sở Chiêu Dương ra, kéo anh đến trước mặt Sở Điềm.
Cố Niệm lấy khăn giấy từ trong túi ra lau nước mắt cho Sở Điềm, Sở
Chiêu Dương cũng dịu dàng xoa tóc cô, “Em đừng khóc nữa.”
“Hu hu hu...” Sở Điềm nắm lấy tay áo Sở Chiêu Dương, “Em... em đang
vui đấy chứ, em không có nguyện vọng gì khác, chỉ mong làm cho anh
cười được. Anh, tốt quá rồi,... tốt quá rồi! Anh... anh cười đẹp trai quá!”
Sở Điềm khóc thút thít, Cố Niệm liên tục lau nước mắt cho cô, nói: “Được
rồi, sau này chúng ta sẽ cùng cố gắng, để anh ấy cười nhiều hơn, có được
không nào?”
“Được!” Sở Điềm nặng nề gật đầu: “Để chúc mừng anh trai tớ không bị
mặt liệt nữa, tối nay tớ mời hai người ăn cơm.”
Sở Chiêu Dương: “...”
Lý do này thực sự là vô cùng đặc biệt mới mẻ.
***
Buổi tối khi về đến nhà, Mục Lam Thục vẫn còn chưa ngủ, bà đang đợi Cố
Niệm.
Cố Niệm đứng thay giày ở cửa, Mục Lam Thục đã đi tới.
“Hôm nay Ngôn Luật không ở lại nhà ta lâu, ăn cơm xong đi ngay.” Mục
Lam Thục nói, trong lời nói dường như đang chỉ trích Cố Niệm.
Cố Niệm thay giày xong, vừa đứng lên đã nghe thấy Mục Lam Thục nói
tiếp: “Rốt cuộc là con sao vậy chứ? Cho dù con nói không thích Ngôn
Luật nữa, nhưng cũng đừng lạnh nhạt với cậu ấy như thế chứ? Mẹ thật
không thể hiểu nổi, Ngôn Luật có điểm nào không tốt chứ?”
“Mẹ nghĩ xem, anh ta vì tiền đồ, bỗng nhiên giả chết, giấu diếm tất cả mọi
người từ người nhà đến bạn bè, mất tích hơn một năm trời, đó không phải
là chuyện gì quan trọng sao? Ngày tổ chức tang lễ, ba mẹ anh ta đã đau
đớn thế nào, mẹ cũng nhìn thấy rồi. Anh ta có thể mặc kệ ba mẹ mình
không quan tâm đến, người như vậy mẹ không lo lắng chuyện tương tự sẽ
tái diễn lần thứ hai, lần thứ ba sao?”
Mục Lam Thục há hốc mồm, không nói nên lời.
“Đến lúc gặp được đúng người, mới biết được người trước đây không
thích hợp ra sao. Hôm nay con đã hiểu rõ đạo lý này. Mẹ, như mẹ thấy
đấy, có lẽ Sở Chiêu Dương còn có khuyết điểm nọ kia nhưng anh ấy chưa
bao giờ lừa gạt con cả.”
Cố Niệm hít sâu một hơi, nặng nề nói tiếp: “Mẹ, con cầu xin mẹ đó, mẹ
đừng tìm Ngôn Luật hay tìm bất cứ một người nào khác nữa. Con cũng sẽ
không thể chấp nhận được đâu. Đừng dùng bọn họ... để sỉ nhục Sở Chiêu
Dương.”
A
Cố Niệm thay giày xong, vừa đứng lên đã nghe thấy Mục Lam Thục nói
tiếp: “Rốt cuộc là con sao vậy chứ? Cho dù con nói không thích Ngôn
Luật nữa, nhưng cũng đừng lạnh nhạt với cậu ấy như thế chứ? Mẹ thật
không thể hiểu nổi, Ngôn Luật có điểm nào không tốt chứ?”
“Mẹ nghĩ xem, anh ta vì tiền đồ, bỗng nhiên giả chết, giấu diếm tất cả mọi
người từ người nhà đến bạn bè, mất tích hơn một năm trời, đó không phải
là chuyện gì quan trọng sao? Ngày tổ chức tang lễ, ba mẹ anh ta đã đau
đớn thế nào, mẹ cũng nhìn thấy rồi. Anh ta có thể mặc kệ ba mẹ mình
không quan tâm đến, người như vậy mẹ không lo lắng chuyện tương tự sẽ
tái diễn lần thứ hai, lần thứ ba sao?”
------oOo------
“Không đâu.” Cố Niệm quay đầu lại vội vã nói, rồi đi về phía đối diện.
Sở Điềm đâu còn tâm trạng xem quần áo, cô thay lại đồ của mình rồi chạy
đến trước cửa tiệm cà phê thăm dò.
Chỉ thấy Cố Niệm kéo thấp mũ xuống rồi cúi đầu đi vào tiệm cà phê.
Nhìn thấy chỗ Ngôn Luật và Trì Dĩ Hằng ngồi, Cố Niệm liền cúi đầu vội
vã đi tới, ngồi quay lưng lại với họ.
“Xin lỗi, tôi không giúp được cậu. Lúc đầu khi mới phát hiện Sở Chiêu
Dương cư xử khác với Cố Niệm tôi đã từng nghĩ cách để ngăn cản.” Trì Dĩ
Hằng cười khổ, “Thậm chí khi hết cách, còn trực tiếp theo đuổi Cố Niệm,
chí ít cũng để cô ấy ở chỗ tôi, còn có thể đề phòng được người đàn ông
khác. Nhưng không ngờ Cố Niệm vẫn chọn Sở Chiêu Dương.”
“Anh đã cố hết sức rồi. Cảm ơn anh.” Ngôn Luật thở dài, “Chỉ trách tôi trở
về quá muộn, lúc đó khi anh gửi ảnh Sở Chiêu Dương và Cố Niệm hẹn hò
cho tôi xem, tôi đã bắt đầu hành động để trở về, nhưng không ngờ vẫn
không có tác dụng gì.”
Hai tay Cố Niệm lạnh băng, hóa ra sự xuất hiện của Trì Dĩ Hằng không
phải là trùng hợp, mà là do Ngôn Luật đã sắp xếp từ trước, để có người
trông chừng cô, không để cô ở bên người đàn ông khác.
Chỉ là không ngờ Sở Chiêu Dương lại xuất hiện, khiến ngay cả Trì Dĩ
Hằng cũng không thể ngăn cản nổi. Cũng may mà Sở Chiêu Dương đã
xuất hiện, Cố Niệm thực sự cảm ơn ông trời đã khiến cho cô gặp được anh.
Nếu không, có lẽ cô vẫn không thể hiểu rõ được con người Ngôn Luật, cứ
mãi cho rằng Ngôn Luật là chàng thanh niên vừa cởi mở vừa rực rỡ như
ánh mặt trời.
Nếu như nói quãng thời gian làm gián điệp nằm vùng đã làm thay đổi tính
cách của Ngôn Luật, vậy thì chuyện dùng Trì Dĩ Hằng để lừa gạt cô thì
sao? Ngôn Luật đã nhờ Trì Dĩ Hằng trông chừng cô trước khi anh ta rời đi,
không thể nói là quãng thời gian làm gián điệp nằm vùng đã thay đổi anh
ta được!
Có lẽ, Ngôn Luật thật ra chính là con người như vậy, chỉ có điều cô không
hề biết, vẫn luôn không nhận ra mà thôi.
Và cũng có thể Ngôn Luật chỉ cho cô nhìn thấy phần con người anh ta
muốn cô nhìn thấy, nên trước mặt cô anh ta vẫn luôn ngụy trang, không
thể hiện ra tất cả bản thân mình.
Cố Niệm không khỏi nghĩ đến Sở Chiêu Dương, anh luôn chân thực như
vậy, không hề che giấu cô bất cứ điều gì.
Cho dù là một vài chuyện không hay, nhưng anh cũng không hề gạt cô. Dù
anh sợ sẽ để lại ấn tượng không tốt với cô, sẽ khiến cô cảm thấy anh không
giống như những gì cô cảm nhận về anh lúc ban đầu, thì anh cũng không
giấu cô.
“Chào quý khách, cô muốn gọi đồ gì không ạ?” Không biết nhân viên
phục vụ đã đứng bên cạnh bàn từ lúc nào, đưa menu đến cho cô.
Cuối cùng Cố Niệm cũng hoàn hồn lại, cô lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn
lại đằng sau nhưng đã không còn thấy Ngôn Luật và Trì Dĩ Hằng ở đó nữa,
vị trí phía sau cô đã trống không từ lúc nào, ngay cả tấm lót cốc và khăn
giấy cũng đã được dọn sạch, mặt bàn đã được lau khô.
Cố Niệm lúng túng lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không muốn gọi đồ.”
Nói xong, cô liền đi ra ngoài.
Cố Niệm quay lại cửa hàng Sở Điềm thử đồ khi nãy, thấy Sở Điềm đang
đứng đợi cô ở cửa tiệm, lo lắng nhìn cô.
Cố Niệm vừa định đi qua đó thì lại nhìn thấy Sở Chiêu Dương đang sải
bước đi tới. Anh đi rất gấp, bộ dáng vội vàng hiện rõ trên khuôn mặt, đôi
lông mày nghiêm nghị nhíu chặt lại, khí thế toàn thân khiến cho người
khác không dám lại gần.
Nhìn thấy Cố Niệm, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Điềm giải thích: “Vừa rồi anh hai gọi điện cho tớ hỏi xem hai chúng ta
đang ở đâu, tớ đã kể cho anh ấy nghe, nên anh ấy rất lo lắng cho cậu.”
Thấy Sở Chiêu Dương đi tới, Cố Niệm liền nghĩ đến ngày đầu tiên gặp
anh.
Cảm ơn ông trời đã cho họ được gặp nhau.
Gặp được anh, cô mới biết được rằng thì ra trên đời này lại có người đàn
ông tốt như vậy, cô mới biết được anh tốt thế nào, mới biết được thì ra
Ngôn Luật đã giấu diếm cô nhiều chuyện như vậy.
Cô thực sự rất cảm kích.
Khoảnh khắc cô gặp được anh, cả người đều buông lỏng.
Cố Niệm không hề nghĩ ngợi chạy đến, nhào ngay vào lòng Sở Chiêu
Dương.
Sở Chiêu Dương giật mình, trên khuôn mặt vẫn luôn không thể hiện cảm
xúc gì lúc này đây lại đang vô cùng kinh ngạc, vững vàng đón lấy cô. Cô
gái ngốc của anh vẫn luôn không thích thể hiện tình cảm trước mặt nhiều
người, hôm nay sao lại thế này?
Anh cúi đầu, nhìn Cố Niệm đang ôm chặt lấy hông mình, khóe mắt đỏ
hồng.
Sắc mặt Sở Chiêu Dương trầm xuống, anh thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì
vậy? Ai ức hiếp em?”
Vừa nói ánh mắt anh vừa di chuyển về phía Sở Điềm.
Sở Điềm thực sự cảm thấy mình vô cùng oan uổng, vội vã xua tay: “Em...
em không có ức hiếp Niệm Niệm mà! Cậu ấy là chị dâu của em, em nào
dám chứ!”
“Không phải đâu.” Cố Niệm kéo Sở Chiêu Dương, “Anh đừng có dọa Tiểu
Điềm mà.”
Xem ra thực sự không liên quan đến Sở Điềm, mà Sở Điềm cũng không có
cái gan đó.
Lúc này vẻ mặt Sở Chiêu Dương mới hòa hoãn hơn một chút, anh nhẹ
giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Sở Điềm đứng một bên há hốc miệng nhìn, cằm như sắp rơi xuống đất đến
nơi.
Thật sự rất muốn ba mẹ nhìn thấy, Sở Chiêu Dương lại có lúc ăn nói nhẹ
nhàng với một người như vậy, ôn nhu đến mức khiến cô tưởng như anh bị
cái gì đó nhập vào người.
Nhìn cả lúc nói chuyện với Cố Niệm, anh cũng nói nhiều hơn bình thường
rất nhiều!
Cái... cái kiểu đối xử này thật quá khác biệt mà!
Cố Niệm ngượng ngùng buông ra, nhưng Sở Chiêu Dương vẫn ôm cô.
Cố Niệm giãy giụa, Sở Chiêu Dương cũng không buông ra, nhíu mày hói:
“Ôm xong rồi chạy, em định không chịu trách nhiệm nữa à?”
Cố Niệm: “...”
“Vừa rồi em nhìn thấy Ngôn Luật và Trì Dĩ Hằng đi cùng nhau.” Cố Niệm
nhỏ giọng nói.
Sở Chiêu Dương sầm mặt, Cố Niệm vội nói: “Họ không phát hiện ra em,
nhưng... nhưng em nghe được chút chuyện.”
Sở Chiêu Dương không nói nữa, im lặng nghe Cố Niệm nói tiếp.
“Thì ra trước đây Trì Dĩ Hằng theo đuổi em là vì muốn giúp Ngôn Luật
trông chừng em, không để người đàn ông khác ở bên em, đợi đến khi
Ngôn Luật trở về. Em đoán, nếu lúc đó em đồng ý với anh ta, thì khi Ngôn
Luật trở về, anh ta sẽ chia tay với em ngay.” Cố Niệm giễu cợt cười.
“Bọn họ thật quá ti tiện.” Bên cạnh, Sở Điềm đã nghe thấy, tức giận nói.
“Em liền nghĩ, cũng may mà em gặp được anh.” Cố Niệm thỏa mãn cảm
kích cười.
Cũng bởi vì anh tốt như vậy, nên em mới không nhìn người đàn ông khác,
nên mới không mắc lừa bọn họ.
Khóe miệng Sở Chiêu Dương hơi nhếch lên, dịu dàng xoa đầu cô, giọng
nói ôn nhuận mềm mại, “Ừ, may mà anh xuất hiện kịp thời.”
Hai người họ nhìn nhau cười. Khu trung tâm thương mại ồn ào, nhưng
trong mắt họ dường như chỉ có đối phương. Bọn họ như tự tạo ra một thế
giới riêng cho mình, không ai bước vào được, cũng không ai lại gần được.
Khách qua đường cũng không kìm được mà nhìn về phía họ. Nhưng họ
không biết được rằng, Sở Điềm đứng bên cạnh cũng nhìn Sở Chiêu Dương
đến ngẩn ngơ, nước mắt cũng ngây ngốc chảy ra.
“Anh...” Sở Điềm vô thức nói, “Anh... anh cười rồi, anh cười rồi kìa!”
Tiếng gọi này đã gọi sự chú ý của của Sở Chiêu Dương và Cố Niệm trở
lại.
Thần sắc Sở Chiêu Dương nhu hòa nhìn cô em gái duy nhất của mình,
bình thường em gái không tim không phế, nhảy nhót sôi nổi, nhưng không
ngờ cũng có lúc rơi lệ vì anh trai thế này.
Cố Niệm vội buông Sở Chiêu Dương ra, kéo anh đến trước mặt Sở Điềm.
Cố Niệm lấy khăn giấy từ trong túi ra lau nước mắt cho Sở Điềm, Sở
Chiêu Dương cũng dịu dàng xoa tóc cô, “Em đừng khóc nữa.”
“Hu hu hu...” Sở Điềm nắm lấy tay áo Sở Chiêu Dương, “Em... em đang
vui đấy chứ, em không có nguyện vọng gì khác, chỉ mong làm cho anh
cười được. Anh, tốt quá rồi,... tốt quá rồi! Anh... anh cười đẹp trai quá!”
Sở Điềm khóc thút thít, Cố Niệm liên tục lau nước mắt cho cô, nói: “Được
rồi, sau này chúng ta sẽ cùng cố gắng, để anh ấy cười nhiều hơn, có được
không nào?”
“Được!” Sở Điềm nặng nề gật đầu: “Để chúc mừng anh trai tớ không bị
mặt liệt nữa, tối nay tớ mời hai người ăn cơm.”
Sở Chiêu Dương: “...”
Lý do này thực sự là vô cùng đặc biệt mới mẻ.
***
Buổi tối khi về đến nhà, Mục Lam Thục vẫn còn chưa ngủ, bà đang đợi Cố
Niệm.
Cố Niệm đứng thay giày ở cửa, Mục Lam Thục đã đi tới.
“Hôm nay Ngôn Luật không ở lại nhà ta lâu, ăn cơm xong đi ngay.” Mục
Lam Thục nói, trong lời nói dường như đang chỉ trích Cố Niệm.
Cố Niệm thay giày xong, vừa đứng lên đã nghe thấy Mục Lam Thục nói
tiếp: “Rốt cuộc là con sao vậy chứ? Cho dù con nói không thích Ngôn
Luật nữa, nhưng cũng đừng lạnh nhạt với cậu ấy như thế chứ? Mẹ thật
không thể hiểu nổi, Ngôn Luật có điểm nào không tốt chứ?”
“Mẹ nghĩ xem, anh ta vì tiền đồ, bỗng nhiên giả chết, giấu diếm tất cả mọi
người từ người nhà đến bạn bè, mất tích hơn một năm trời, đó không phải
là chuyện gì quan trọng sao? Ngày tổ chức tang lễ, ba mẹ anh ta đã đau
đớn thế nào, mẹ cũng nhìn thấy rồi. Anh ta có thể mặc kệ ba mẹ mình
không quan tâm đến, người như vậy mẹ không lo lắng chuyện tương tự sẽ
tái diễn lần thứ hai, lần thứ ba sao?”
Mục Lam Thục há hốc mồm, không nói nên lời.
“Đến lúc gặp được đúng người, mới biết được người trước đây không
thích hợp ra sao. Hôm nay con đã hiểu rõ đạo lý này. Mẹ, như mẹ thấy
đấy, có lẽ Sở Chiêu Dương còn có khuyết điểm nọ kia nhưng anh ấy chưa
bao giờ lừa gạt con cả.”
Cố Niệm hít sâu một hơi, nặng nề nói tiếp: “Mẹ, con cầu xin mẹ đó, mẹ
đừng tìm Ngôn Luật hay tìm bất cứ một người nào khác nữa. Con cũng sẽ
không thể chấp nhận được đâu. Đừng dùng bọn họ... để sỉ nhục Sở Chiêu
Dương.”
A
Cố Niệm thay giày xong, vừa đứng lên đã nghe thấy Mục Lam Thục nói
tiếp: “Rốt cuộc là con sao vậy chứ? Cho dù con nói không thích Ngôn
Luật nữa, nhưng cũng đừng lạnh nhạt với cậu ấy như thế chứ? Mẹ thật
không thể hiểu nổi, Ngôn Luật có điểm nào không tốt chứ?”
“Mẹ nghĩ xem, anh ta vì tiền đồ, bỗng nhiên giả chết, giấu diếm tất cả mọi
người từ người nhà đến bạn bè, mất tích hơn một năm trời, đó không phải
là chuyện gì quan trọng sao? Ngày tổ chức tang lễ, ba mẹ anh ta đã đau
đớn thế nào, mẹ cũng nhìn thấy rồi. Anh ta có thể mặc kệ ba mẹ mình
không quan tâm đến, người như vậy mẹ không lo lắng chuyện tương tự sẽ
tái diễn lần thứ hai, lần thứ ba sao?”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.