Chào Buổi Sáng: Ông Xã Siêu Ngầu
Chương 144: Sở Chiêu Dương, Em Ở Đây, Em Đang Ở
Hoàng Nhã Thần Hi
05/05/2021
bên anh
Sở Chiêu Dương đau lòng kéo cô vào lòng, hôn lên trán cô: “Ngủ ngon.”
Cố Niệm tìm vị trí thoải mái trong lòng anh, rồi mệt mỏi nhắm mắt lại ngủ.
***
Nửa đêm, Sở Chiêu Dương toàn thân lạnh run, như thể mình lại quay về
công xưởng rách nát đó. Xích sắt gỉ sét quấn chặt cổ cậu bé, ma sát làn da
non nớt trẻ con của cậu. Xích sắt vừa bẩn lại vừa thô ráp, làm da cậu bị dị
ứng, trên cổ xuất hiện mấy nốt ban đỏ, thậm chí một số chỗ đã bị cọ đến
bỏng giộp.
Bên cạnh còn đặt một chiếc chậu inox to cỡ bàn tay, bên trong chứa nửa
chậu nước, nhưng bên trên toàn là bụi, còn có đầu mẩu thuốc lá.
Đó chính là nước chúng chuẩn bị cho cậu.
Lúc đó, có người cầm một chiếc bánh bao cứng ngắc đi tới, tay còn lại
cầm một chiếc roi mây. Gã đưa chiếc bánh bao tới trước mặt cậu, cho cậu
ngửi thử.
Tuy nhiên mùi vị không hề dễ ngửi.
Mỗi lần ăn, cậu đều bị đâm đến mức cổ họng đau nhức, lại không có nước
uống, thứ nước bẩn đó chỉ khi nào bị ép đến mức khát khô đến không thể
chịu được cậu mới uống một ngụm.
Nhưng lúc cậu thực sự đói đến phát điên, cho dù là một chiếc bánh bao
cứng ngắc cậu cũng muốn ăn.
Kết quả, người đó trực tiếp ném chiếc bánh bao ra ngoài, đến đúng chỗ cậu
vẫn cố với được, ở khoảng cách xa nhất trong phạm vi xích sắt kéo dài ra.
Sau đó, gã dùng chiếc roi mây kia đánh lên trên vai cậu, “Đi lấy đi!”
Bị đánh mấy cái, cậu đau đến mức da thịt co rút, lập tức chạy hướng về
phía chiếc bánh bao. Khi cậu nắm được chiếc bánh lại nhìn thấy trước mắt
có một đôi giầy rất lớn.
Đôi chân đó nhấc lên, rồi giẫm lên lưng cậu, ra sức ép xuống.
Cậu không muốn bỏ chiếc bánh bao trong tay ra nhưng lại nghe thấy người
đó nói: “Bỏ ra! Bỏ ra!”
Cuối cùng đến khi đau đến không chịu được nữa, đôi tay đã hoàn toàn vô
lực, cậu mới thả lỏng ngón tay, chiếc bánh bao từ trong tay cậu lăn ra
ngoài.
Cuối cùng người đó cũng buông ra, nhưng lại giẫm thêm một cái lên trên
chiếc bánh bao, khiến nó trở nên đen sì, trộn lẫn với bùn đất và nước thối
từ trong dấu giày.
“Sở Chiêu Dương!” Cố Niệm nằm trong lòng anh, cảm nhận được Sở
Chiêu Dương không an ổn, chẳng biết anh đang gặp ác mộng gì, mày nhíu
chặt, đôi môi mở ra, dường như đang kêu không thành tiếng, lại đang líu
ríu nói gì đó, không ngừng lắc đầu.
Anh vô ý thức buông Cố Niệm ra.
Cố Niệm vội ôm lấy anh, hai tay bưng lấy mặt anh, gọi: “Sở Chiêu Dương!
Sở Chiêu Dương!”
Anh vô ý thức buông Cố Niệm ra.
Cố Niệm vội ôm lấy anh, hai tay bưng lấy mặt anh, gọi: “Sở Chiêu Dương!
Sở Chiêu Dương!”
Nhưng dường như Sở Chiêu Dương bị kẹt trong giấc mơ không tỉnh lại
được, Cố Niệm lo lắng nhìn bộ dạng của anh đau lòng không thôi.
Đôi tay mềm mại của cô không ngừng xoa mặt Sở Chiêu Dương, cẩn thận
hôn lên đôi mày đang nhíu chặt của anh: “Sở Chiêu Dương, anh tỉnh lại đi.
Em đây mà, em là Cố Niệm đây mà, anh tỉnh lại đi.”
Cố Niệm hôn từ lông mày đến đôi mắt anh, đến mũi rồi đến đôi môi anh,
miệng không ngừng nói: “Sở Chiêu Dương, em là Cố Niệm đây, bây giờ
anh rất ổn, chúng ta đều rất ổn, đừng sợ, anh đừng sợ.”
Trong mơ, anh vẫn là đứa bé bất lực đấy.
Thế nhưng bên tai anh như truyền đến một giọng nói dịu dàng, từng câu
từng chữ, không hề ngần ngại gọi tên anh liên tục, động viên anh đừng sợ.
Dần dần, dường như anh đã không còn nằm bò trên mặt đất bẩn thỉu lạnh
lẽo nữa mà có một người vẫn luôn ôm anh vô cùng ấm áp.
Lông mày Sở Chiêu Dương dần giãn ra, anh vừa mở mắt liền nhìn thấy Cố
Niệm đang lo lắng nhìn mình.
Thấy anh đã tỉnh, Cố Niệm không hề nhắc tới chuyện gặp ác mộng, đôi tay
nhẹ nhàng vỗ về an ủi anh, hôn lên môi anh.
“Sở Chiêu Dương, em đây mà, em đang ở cùng anh.” Cố Niệm nói.
Cô đã đoán đúng, Sở Chiêu Dương vẫn bị đoạn clip đó ảnh hưởng.
Đã rất lâu rồi anh không gặp ác mộng, nhưng chiều nay sau khi xem đoạn
clip đó xong, trở về nhà liền gặp ác mộng.
Cố Niệm thực hận chết đám người nhà họ Giang.
“Cố Niệm.” Sở Chiêu Dương liếm đôi môi khô khốc, khàn giọng nói.
“Vâng, em đây, em ở đây.” Cố Niệm nhẹ giọng nói.
Sở Chiêu Dương bỗng nhiên ôm lấy cô, vùi mặt vào trong mái tóc cô, ngửi
thấy hương hoa cỏ nhàn nhạt trong mái tóc cô.
Những thứ trong mơ có mùi vị ghê tởm đến thế, nhưng khi có Cố Niệm ở
trong lòng mình, anh đã quên hoàn toàn những mùi vị đó, anh không hề
muốn hồi tưởng lại chúng một chút nào, chỉ còn lại hương thơm của Cố
Niệm.
Cho dù bị siết chặt đến đau, Cố Niệm cũng không nói.
“Sở Chiêu Dương, mình nói chuyện đi.” Cố Niệm nhẹ giọng nói.
Sợ anh gặp ác mộng không ngủ được, Cố Niệm muốn giúp anh di chuyển
sự chú ý, thả lỏng bản thân.
Thế nhưng, hồi lâu sau cô vẫn không nghe thấy câu trả lời của Sở Chiêu
Dương.
Cố Niệm ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt sáng quắc của Sở Chiêu Dương
đang nhìn cô.
“Ừ.” Sở Chiêu Dương khàn giọng nói.
***
Ngày hôm sau khi Cố Niệm tỉnh dậy mặt trời đã lên cao.
Ánh mặt trời ấm áp thậm chí có chút nóng rát chiếu xuyên qua cửa sổ
không kéo rèm, dừng lại ngay trên đôi chân nhỏ nhắn của Cố Niệm lộ ra
ngoài chăn, khiến cô thấy hơi nóng.
Dịch chân di chuyển đến nơi ánh sáng mặt trời không chiếu đến, cô xoay
người muốn tìm vòng ôm quen thuộc.
Nhưng cô lười biếng sờ tay mấy cái sang bên cạnh vẫn chỉ là một khoảng
trống không.
Cố Niệm mở mắt, bị ánh sáng mặt trời gắt gao chiếu vào nên hơi khó chịu.
Cô dụi mắt rồi mới mở hẳn mắt ra, phát hiện bên cạnh đã trống không từ
lâu.
Chỗ bị mặt trời chiếu vẫn còn rất ấm, nhưng chỗ còn lại thì đã lạnh băng.
Cố Niệm ngồi bật dậy, quay đầu tìm điện thoại, phát hiện phía dưới điện
thoại của cô có một tờ giấy.
Cố Niệm ngồi bật dậy, quay đầu tìm điện thoại, phát hiện phía dưới điện
thoại của cô có một tờ giấy.
Bên trên viết: “Anh về thành phố G, hai ba ngày nữa sẽ trở về. Sở Chiêu
Dương.”
Ngay cả những dòng chữ anh để lại cho cô cũng rất đơn giản, một phong
cách rất Sở Chiêu Dương.
Cố Niệm nhìn những dòng chữ kia bật cười, trong đầu cô vô thức hiện lên
gương mặt đơ không chút cảm xúc của anh. Giống như những dòng chữ
trên tờ giấy này, cương chính hữu lực, nét chữ cứng cáp.
Cố Niệm không khỏi nghĩ đến ngày đầu tiên gặp anh, anh ký tên trong bản
ghi chép. Lúc đó, cô đã cảm thấy chữ của anh rất đẹp, đúng là người sao
chữ vậy.
Cố Niệm cầm điện thoại, thấy đã hơn mười giờ, cô đứng dậy thu dọn qua
rồi nhìn tờ giấy đặt trên tủ đầu giường.
Nghĩ ngợi một lát, cô thu mẩu giấy đó lại, gấp đôi rồi về phòng mình, lấy
ví tiền ra, nhét tờ giấy vào chung ngăn đựng thẻ.
Cô rất muốn cất giữ chữ của anh như vậy.
Bỗng nhiên Cố Niệm nghĩ có nên tìm cơ hội để Sở Chiêu Dương viết cho
cô một bức thư gì đó để cô cất giữ hay không?
Sau khi dọn dẹp xong, Cố Niệm đi ra ngoài, còn chưa đi đến phòng khách
đã nghe thấy có âm thanh.
Cô nhanh chóng đi đến xem liền thấy hai người đàn ông mặc đồ vest đen
đứng trong phòng khách.
Mới đầu Cố Niệm hơi giật mình, còn cho rằng có người đến làm loạn.
Nhưng cô ngay lập tức phát hiện ra, hai người đó rất hơi quen mắt, hình
như… là người do Sở Chiêu Dương đưa tới tối qua.
Thấy Cố Niệm, một người liền nói: “Cô Cố, chúng tôi được anh Sở phái
tới, khi anh Sở không có ở đây chúng tôi sẽ ở bên ngoài canh gác, không
để người khác tới quấy rầy cô.”
Cố Niệm kinh ngạc chớp mắt, hồi lâu còn chưa phản ứng lại được.
Sở Chiêu Dương lại đặc biệt phái hai người đến bảo vệ cô, anh phô trương
quá rồi đấy.
“Chúng tôi ở bên ngoài, nếu có chuyện gì cô cứ gọi chúng tôi.” Vệ sĩ nói
xong, hai người liền đi ra.
Cuối cùng Cố Niệm cũng phản ứng lại được, vội vã đuổi theo, cô liền nhìn
thấy hai người bảo vệ đứng thẳng tắp hai bên cửa thang máy.
Bộ họ muốn kiểm tra tất cả những ai đến đây sao!
Giống như... máy kiểm tra bằng người vậy...
“Các anh vào trong ngồi đi, đừng đứng ngoài đó nữa.” Cố Niệm vội nói,
không thể để người ta đứng cả ngày ngoài đó được.
Người vệ sĩ đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô Cố đừng khách khí, đây
là công việc của chúng tôi. Hơn nữa chúng tôi có quy định bắt buộc phải
canh giữ ở bên ngoài.”
“Chẳng lẽ ngày nào cũng đứng như vậy sao?” Cố Niệm cảm thấy vô cùng
ngại ngùng, cho dù có từng được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng dù sao
cũng là người, có máu có thịt, đứng lâu như vậy chắc chắn sẽ mệt.
Cố Niệm liền gọi thím Dư, mang cho mỗi người một chiếc ghế.
“Nếu các anh nhất quyết không vào nhà thì ngồi đây đi, dù sao cũng hơn
phải đứng cả ngày.” Cố Niệm nói.
Bảo vệ còn hơi chần chừ, Cố Niệm cười: “Cũng không có ai đến đây, tầng
này chỉ có một nhà chúng tôi, có người đi thang máy đến các anh cũng vẫn
phản ứng kịp thời được.”
Lúc này bọn họ mới không từ chối nữa.
Có lẽ là bởi vì sức chiến đấu của Cố Niệm để lại ấn tượng rất sâu sắc trong
Giang Hướng Tuyết, cũng có lẽ bởi vì khuôn mặt của Giang Hướng Tuyết
còn chưa bớt sưng, cho nên trong mấy ngày Sở Chiêu Dương không ở đây,
Giang Hướng Tuyết cũng không đến gây rắc rối nữa.
***
Chớp mắt đã đến ngày đính hôn.
Thời gian đính hôn được định vào buổi trưa, cách thời gian Cố Niệm được
phục chức mười ngày nữa, cho nên Cố Niệm vẫn ra khỏi nhà từ sớm, giả
bộ như đến Cục Cảnh sát làm việc, rồi đến nhà Sở Chiêu Dương.
------oOo------
Sở Chiêu Dương đau lòng kéo cô vào lòng, hôn lên trán cô: “Ngủ ngon.”
Cố Niệm tìm vị trí thoải mái trong lòng anh, rồi mệt mỏi nhắm mắt lại ngủ.
***
Nửa đêm, Sở Chiêu Dương toàn thân lạnh run, như thể mình lại quay về
công xưởng rách nát đó. Xích sắt gỉ sét quấn chặt cổ cậu bé, ma sát làn da
non nớt trẻ con của cậu. Xích sắt vừa bẩn lại vừa thô ráp, làm da cậu bị dị
ứng, trên cổ xuất hiện mấy nốt ban đỏ, thậm chí một số chỗ đã bị cọ đến
bỏng giộp.
Bên cạnh còn đặt một chiếc chậu inox to cỡ bàn tay, bên trong chứa nửa
chậu nước, nhưng bên trên toàn là bụi, còn có đầu mẩu thuốc lá.
Đó chính là nước chúng chuẩn bị cho cậu.
Lúc đó, có người cầm một chiếc bánh bao cứng ngắc đi tới, tay còn lại
cầm một chiếc roi mây. Gã đưa chiếc bánh bao tới trước mặt cậu, cho cậu
ngửi thử.
Tuy nhiên mùi vị không hề dễ ngửi.
Mỗi lần ăn, cậu đều bị đâm đến mức cổ họng đau nhức, lại không có nước
uống, thứ nước bẩn đó chỉ khi nào bị ép đến mức khát khô đến không thể
chịu được cậu mới uống một ngụm.
Nhưng lúc cậu thực sự đói đến phát điên, cho dù là một chiếc bánh bao
cứng ngắc cậu cũng muốn ăn.
Kết quả, người đó trực tiếp ném chiếc bánh bao ra ngoài, đến đúng chỗ cậu
vẫn cố với được, ở khoảng cách xa nhất trong phạm vi xích sắt kéo dài ra.
Sau đó, gã dùng chiếc roi mây kia đánh lên trên vai cậu, “Đi lấy đi!”
Bị đánh mấy cái, cậu đau đến mức da thịt co rút, lập tức chạy hướng về
phía chiếc bánh bao. Khi cậu nắm được chiếc bánh lại nhìn thấy trước mắt
có một đôi giầy rất lớn.
Đôi chân đó nhấc lên, rồi giẫm lên lưng cậu, ra sức ép xuống.
Cậu không muốn bỏ chiếc bánh bao trong tay ra nhưng lại nghe thấy người
đó nói: “Bỏ ra! Bỏ ra!”
Cuối cùng đến khi đau đến không chịu được nữa, đôi tay đã hoàn toàn vô
lực, cậu mới thả lỏng ngón tay, chiếc bánh bao từ trong tay cậu lăn ra
ngoài.
Cuối cùng người đó cũng buông ra, nhưng lại giẫm thêm một cái lên trên
chiếc bánh bao, khiến nó trở nên đen sì, trộn lẫn với bùn đất và nước thối
từ trong dấu giày.
“Sở Chiêu Dương!” Cố Niệm nằm trong lòng anh, cảm nhận được Sở
Chiêu Dương không an ổn, chẳng biết anh đang gặp ác mộng gì, mày nhíu
chặt, đôi môi mở ra, dường như đang kêu không thành tiếng, lại đang líu
ríu nói gì đó, không ngừng lắc đầu.
Anh vô ý thức buông Cố Niệm ra.
Cố Niệm vội ôm lấy anh, hai tay bưng lấy mặt anh, gọi: “Sở Chiêu Dương!
Sở Chiêu Dương!”
Anh vô ý thức buông Cố Niệm ra.
Cố Niệm vội ôm lấy anh, hai tay bưng lấy mặt anh, gọi: “Sở Chiêu Dương!
Sở Chiêu Dương!”
Nhưng dường như Sở Chiêu Dương bị kẹt trong giấc mơ không tỉnh lại
được, Cố Niệm lo lắng nhìn bộ dạng của anh đau lòng không thôi.
Đôi tay mềm mại của cô không ngừng xoa mặt Sở Chiêu Dương, cẩn thận
hôn lên đôi mày đang nhíu chặt của anh: “Sở Chiêu Dương, anh tỉnh lại đi.
Em đây mà, em là Cố Niệm đây mà, anh tỉnh lại đi.”
Cố Niệm hôn từ lông mày đến đôi mắt anh, đến mũi rồi đến đôi môi anh,
miệng không ngừng nói: “Sở Chiêu Dương, em là Cố Niệm đây, bây giờ
anh rất ổn, chúng ta đều rất ổn, đừng sợ, anh đừng sợ.”
Trong mơ, anh vẫn là đứa bé bất lực đấy.
Thế nhưng bên tai anh như truyền đến một giọng nói dịu dàng, từng câu
từng chữ, không hề ngần ngại gọi tên anh liên tục, động viên anh đừng sợ.
Dần dần, dường như anh đã không còn nằm bò trên mặt đất bẩn thỉu lạnh
lẽo nữa mà có một người vẫn luôn ôm anh vô cùng ấm áp.
Lông mày Sở Chiêu Dương dần giãn ra, anh vừa mở mắt liền nhìn thấy Cố
Niệm đang lo lắng nhìn mình.
Thấy anh đã tỉnh, Cố Niệm không hề nhắc tới chuyện gặp ác mộng, đôi tay
nhẹ nhàng vỗ về an ủi anh, hôn lên môi anh.
“Sở Chiêu Dương, em đây mà, em đang ở cùng anh.” Cố Niệm nói.
Cô đã đoán đúng, Sở Chiêu Dương vẫn bị đoạn clip đó ảnh hưởng.
Đã rất lâu rồi anh không gặp ác mộng, nhưng chiều nay sau khi xem đoạn
clip đó xong, trở về nhà liền gặp ác mộng.
Cố Niệm thực hận chết đám người nhà họ Giang.
“Cố Niệm.” Sở Chiêu Dương liếm đôi môi khô khốc, khàn giọng nói.
“Vâng, em đây, em ở đây.” Cố Niệm nhẹ giọng nói.
Sở Chiêu Dương bỗng nhiên ôm lấy cô, vùi mặt vào trong mái tóc cô, ngửi
thấy hương hoa cỏ nhàn nhạt trong mái tóc cô.
Những thứ trong mơ có mùi vị ghê tởm đến thế, nhưng khi có Cố Niệm ở
trong lòng mình, anh đã quên hoàn toàn những mùi vị đó, anh không hề
muốn hồi tưởng lại chúng một chút nào, chỉ còn lại hương thơm của Cố
Niệm.
Cho dù bị siết chặt đến đau, Cố Niệm cũng không nói.
“Sở Chiêu Dương, mình nói chuyện đi.” Cố Niệm nhẹ giọng nói.
Sợ anh gặp ác mộng không ngủ được, Cố Niệm muốn giúp anh di chuyển
sự chú ý, thả lỏng bản thân.
Thế nhưng, hồi lâu sau cô vẫn không nghe thấy câu trả lời của Sở Chiêu
Dương.
Cố Niệm ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt sáng quắc của Sở Chiêu Dương
đang nhìn cô.
“Ừ.” Sở Chiêu Dương khàn giọng nói.
***
Ngày hôm sau khi Cố Niệm tỉnh dậy mặt trời đã lên cao.
Ánh mặt trời ấm áp thậm chí có chút nóng rát chiếu xuyên qua cửa sổ
không kéo rèm, dừng lại ngay trên đôi chân nhỏ nhắn của Cố Niệm lộ ra
ngoài chăn, khiến cô thấy hơi nóng.
Dịch chân di chuyển đến nơi ánh sáng mặt trời không chiếu đến, cô xoay
người muốn tìm vòng ôm quen thuộc.
Nhưng cô lười biếng sờ tay mấy cái sang bên cạnh vẫn chỉ là một khoảng
trống không.
Cố Niệm mở mắt, bị ánh sáng mặt trời gắt gao chiếu vào nên hơi khó chịu.
Cô dụi mắt rồi mới mở hẳn mắt ra, phát hiện bên cạnh đã trống không từ
lâu.
Chỗ bị mặt trời chiếu vẫn còn rất ấm, nhưng chỗ còn lại thì đã lạnh băng.
Cố Niệm ngồi bật dậy, quay đầu tìm điện thoại, phát hiện phía dưới điện
thoại của cô có một tờ giấy.
Cố Niệm ngồi bật dậy, quay đầu tìm điện thoại, phát hiện phía dưới điện
thoại của cô có một tờ giấy.
Bên trên viết: “Anh về thành phố G, hai ba ngày nữa sẽ trở về. Sở Chiêu
Dương.”
Ngay cả những dòng chữ anh để lại cho cô cũng rất đơn giản, một phong
cách rất Sở Chiêu Dương.
Cố Niệm nhìn những dòng chữ kia bật cười, trong đầu cô vô thức hiện lên
gương mặt đơ không chút cảm xúc của anh. Giống như những dòng chữ
trên tờ giấy này, cương chính hữu lực, nét chữ cứng cáp.
Cố Niệm không khỏi nghĩ đến ngày đầu tiên gặp anh, anh ký tên trong bản
ghi chép. Lúc đó, cô đã cảm thấy chữ của anh rất đẹp, đúng là người sao
chữ vậy.
Cố Niệm cầm điện thoại, thấy đã hơn mười giờ, cô đứng dậy thu dọn qua
rồi nhìn tờ giấy đặt trên tủ đầu giường.
Nghĩ ngợi một lát, cô thu mẩu giấy đó lại, gấp đôi rồi về phòng mình, lấy
ví tiền ra, nhét tờ giấy vào chung ngăn đựng thẻ.
Cô rất muốn cất giữ chữ của anh như vậy.
Bỗng nhiên Cố Niệm nghĩ có nên tìm cơ hội để Sở Chiêu Dương viết cho
cô một bức thư gì đó để cô cất giữ hay không?
Sau khi dọn dẹp xong, Cố Niệm đi ra ngoài, còn chưa đi đến phòng khách
đã nghe thấy có âm thanh.
Cô nhanh chóng đi đến xem liền thấy hai người đàn ông mặc đồ vest đen
đứng trong phòng khách.
Mới đầu Cố Niệm hơi giật mình, còn cho rằng có người đến làm loạn.
Nhưng cô ngay lập tức phát hiện ra, hai người đó rất hơi quen mắt, hình
như… là người do Sở Chiêu Dương đưa tới tối qua.
Thấy Cố Niệm, một người liền nói: “Cô Cố, chúng tôi được anh Sở phái
tới, khi anh Sở không có ở đây chúng tôi sẽ ở bên ngoài canh gác, không
để người khác tới quấy rầy cô.”
Cố Niệm kinh ngạc chớp mắt, hồi lâu còn chưa phản ứng lại được.
Sở Chiêu Dương lại đặc biệt phái hai người đến bảo vệ cô, anh phô trương
quá rồi đấy.
“Chúng tôi ở bên ngoài, nếu có chuyện gì cô cứ gọi chúng tôi.” Vệ sĩ nói
xong, hai người liền đi ra.
Cuối cùng Cố Niệm cũng phản ứng lại được, vội vã đuổi theo, cô liền nhìn
thấy hai người bảo vệ đứng thẳng tắp hai bên cửa thang máy.
Bộ họ muốn kiểm tra tất cả những ai đến đây sao!
Giống như... máy kiểm tra bằng người vậy...
“Các anh vào trong ngồi đi, đừng đứng ngoài đó nữa.” Cố Niệm vội nói,
không thể để người ta đứng cả ngày ngoài đó được.
Người vệ sĩ đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô Cố đừng khách khí, đây
là công việc của chúng tôi. Hơn nữa chúng tôi có quy định bắt buộc phải
canh giữ ở bên ngoài.”
“Chẳng lẽ ngày nào cũng đứng như vậy sao?” Cố Niệm cảm thấy vô cùng
ngại ngùng, cho dù có từng được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng dù sao
cũng là người, có máu có thịt, đứng lâu như vậy chắc chắn sẽ mệt.
Cố Niệm liền gọi thím Dư, mang cho mỗi người một chiếc ghế.
“Nếu các anh nhất quyết không vào nhà thì ngồi đây đi, dù sao cũng hơn
phải đứng cả ngày.” Cố Niệm nói.
Bảo vệ còn hơi chần chừ, Cố Niệm cười: “Cũng không có ai đến đây, tầng
này chỉ có một nhà chúng tôi, có người đi thang máy đến các anh cũng vẫn
phản ứng kịp thời được.”
Lúc này bọn họ mới không từ chối nữa.
Có lẽ là bởi vì sức chiến đấu của Cố Niệm để lại ấn tượng rất sâu sắc trong
Giang Hướng Tuyết, cũng có lẽ bởi vì khuôn mặt của Giang Hướng Tuyết
còn chưa bớt sưng, cho nên trong mấy ngày Sở Chiêu Dương không ở đây,
Giang Hướng Tuyết cũng không đến gây rắc rối nữa.
***
Chớp mắt đã đến ngày đính hôn.
Thời gian đính hôn được định vào buổi trưa, cách thời gian Cố Niệm được
phục chức mười ngày nữa, cho nên Cố Niệm vẫn ra khỏi nhà từ sớm, giả
bộ như đến Cục Cảnh sát làm việc, rồi đến nhà Sở Chiêu Dương.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.