Chào Buổi Sáng: Ông Xã Siêu Ngầu
Chương 65: Vụ Bắt Cóc Năm Đó
Hoàng Nhã Thần Hi
05/05/2021
Sở Điềm nắm lấy váy y tá của mình: "Hôm qua cậu vội vàng cúp máy, tớ
nghĩ rồi, hình như cậu không muốn nhắc đến anh tớ. Hai người… sao
thế?"
Rõ ràng trước đó vẫn tốt, Cố Niệm nghe Sở Chiêu Dương bị thương, chỉ
muốn lập tức đến xem, sao chớp mắt đã không thích nhắc đến nữa?
Cố Niệm cúi đầu, không biết nên nói thế nào, nghĩ đến lời của Sở Chiêu
Dương nói với cô, trong lòng cô ây giờ vẫn đau nhói.
"Có phải anh tớ ức hiếp cậu không?" Sở Điềm lập tức hỏi.
Đó có tính là ức hiếp không?
Tính luôn.
Cố Niệm xuýt chút nữa giơ tay lên xoa môi của mình, may là đã kìm lại
được.
"Tiểu Điềm, xin lỗi, tớ thật sự không thích nhắc đến anh ta." Cố Niệm cắn
môi nói.
Hôm qua anh hôn cô, bây giờ nghĩ lại, khinh thường nhiều, sỉ nhục cũng
nhiều, giống như cô không phải là cô gái đoan trang.
Nghĩ lại, Cố Niệm liền uất ức không nói nên lời.
"Anh tớ là như vậy, không nói nhiều lời, trong lòng nghĩ gì cũng không
nói, đối với người nhà cũng vậy, đa số đều là tự đoán. Anh ấy thật ra... rất
khó tin tưởng người khác. Tớ chưa từng thấy anh ấy đối xử với cô gái nào
như vậy, chủ động tiếp cận đối phương, nghĩ tới đối phương, thậm chí là đi
tìm đối phương. Đối với người khác, anh ấy luôn lạnh nhạt, đến cái nhìn
cũng không cho."
Cố Niệm cười khổ lắc đầu: "Anh ta cơ bản không tin tớ."
"Không phải, nhiều năm như vậy, theo như tớ nhớ, anh ấy chưa từng có
bạn gái, chỉ có cậu là đặc biệt đối với anh ấy. Ngoài vợ của các anh em thì
còn nói vài lời, những cô gái khác đều không nói quá một câu. Cậu có thể
tưởng tượng, cậu rất đặc biệt với anh ấy." Sở Điềm vội nói.
Cố Niệm há hốc miệng, cô chưa từng thấy dáng vẻ anh tiếp xúc với các cô
gái khác, không thể đoán được. Anh đối với cô, thật sự đặc biệt sao?
"Thật ra anh tớ không phải luôn là người như thế. Trước bảy tuổi, anh ấy
rất nghịch ngợm. Chúng tớ cách nhau tám tuổi, nghe người nhà nói, lúc
nhỏ anh ấy rất bướng bỉnh, tinh quái. Không chỉ là người nhà, đến cả hàng
xóm cũng bị anh quậy phá. Anh ấy cứ mỗi ba ngày là lại bị ba tớ đánh một
trận."
Cố Niệm ngạc nhiên, thật khó tưởng tượng, Sở Chiêu Dương khó hiểu và
mặt lạnh kia, không ngờ lại có tuổi thơ dữ dội như vậy, quá tương phản
với tính cách của anh ta bây giờ.
Cố Niệm lắc đầu, cơ bản không nghĩ ra được hình ảnh nghịch ngợm của
anh ta lúc nhỏ, ra sức động não cũng nghĩ không ra.
"Cậu nói… trước năm bảy tuổi?" Cố Niệm hỏi.
Sở Điềm gật đầu nói: "Khi anh tớ bảy tuổi, từng bị bắt cóc. Giống với lần
này anh ấy bị bắn, năm đó, nhà chúng tớ nghiên cứu ra một loại thuốc,
chính là Phúc Ninh Khang nổi tiếng hiện giờ, thật ra là lần đó đối phương
muốn cướp bản sơ cấp của thuốc. Thuốc lần này là cải tiến trên cơ bản của
Phúc Ninh Khang. Nhưng hiệu quả của Phúc Ninh Khang hơn hai mươi
năm trước đã khiến người ta kinh ngạc, khiến thế lực đen tối kia rất kiêng
dè, vì thế chúng bắt cóc anh trai tớ, ép nhà tớ giao ra công thức Phúc Ninh
Khang, còn phải bảo đảm sẽ không sản xuất thuốc này ra thị trường."
Cố Niệm kinh ngạc đến bất động, ngẩn ra mà nghe.
Thân là cảnh sát, dù chưa từng tiếp xúc với thế lực đen tối, nhưng cũng
biết những người đó rất độc ác.
Một đứa trẻ bảy tuổi rơi vào tay chúng, Cố Niệm không dám nghĩ tiếp, Sở
Chiêu Dương khi đó rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.
"Năm đó anh tớ bị bắt, tớ còn chưa ra đời. Chuyện này là do mẹ tớ kể lại.
Vì lúc nhỏ tớ cứ quấn lấy anh tớ, nhưng anh ấy không quan tâm đến. Anh
ấy nhốt mình trong phòng, không muốn gặp ai, cũng không muốn nói
chuyện với ai. Cơm thì chỉ đặt trước cửa phòng, anh ấy không muốn ăn
cùng mọi người." Sở Điềm nói đến đây, mắt bắt đầu đỏ.
"Hồi nhỏ tớ rất ngưỡng mộ anh em nhà người khác, đặc biệt là anh trai em
gái, họ đối xử với nhau rất tốt, chỉ có anh trai tớ là chưa từng quan tâm tớ.
Bất luận tớ nói gì, anh ấy đều mặc kệ. Tớ tìm anh ấy nói chuyện, nói nhiều
thì anh ấy bịt tai không nghe. Tớ bị người khác ức hiếp bên ngoài, anh ấy
cũng không ra mặt. Tớ rất đau lòng, tìm mẹ khóc lóc kể lể. Lúc đó bà ấy
mới kể chuyện anh tớ bị bắt cóc."
Âm thanh nghẹn trong cổ họng Cố Niệm, cổ họng đau đớn. Biểu hiện của
Sở Chiêu Dương, rõ ràng là đã bị ảnh hưởng rất lớn.
"Anh ấy bị giày vò rất nghiêm trọng." Cố Niệm lẩm bẩm nói.
Sở Điềm gật đầu: "Vì lúc đó tớ còn quá nhỏ, mẹ tớ không dám kể chi tiết
cho tớ nghe, hơn nữa, sợ anh ấy nghe được, bệnh sẽ nặng hơn. Tớ chỉ biết,
anh ấy từng bị bắt cóc, sau đó được người ta cứu ra từ một hang động. Mẹ
tớ nói, khi cảnh sát tìm thấy anh ấy, anh giống như một con rối, không cử
động, nếu không phải còn chớp mắt, thì giống như... giống như đã chết."
"Sau đó, anh ấy trải qua một khoảng thời gian dài trị liệu. Lúc mới bắt đầu,
mỗi tối đều gặp ác mộng, tỉnh lại đều không muốn ngủ tiếp, phòng của anh
lúc nào cũng sáng đèn. Mỗi ngày anh ấy chỉ ngủ được hai tiếng, mà hai
tiếng đó luôn bị ác mộng quấy nhiễu. Anh liền nhốt mình vào thế giới của
bản thân, không muốn nói chuyện với ai."
Sở Điềm lấy khăn giấy lau nước mắt, nói: "Lúc nhỏ tớ thường thấy mẹ
trốn trong phòng khóc, tớ còn nghĩ là ba mẹ cãi nhau, sau này mới biết là
mẹ đau lòng vì anh trai. Trước kia anh rất hoạt bát phá phách, giống như
tiểu quỷ vậy, không sợ trời không sợ đất. Dù ba ngày bị một trận đòn,
đánh xong thì vẫn tiếp tục nghịch ngợm. Nhưng sau đó lại yên tĩnh, giống
như con rối dây."
"Anh ấy không nói gì, nhưng người nhà muốn anh làm gì thì anh làm đó.
Kêu ăn cơm thì anh liền ngoan ngoãn ăn cơm, một hột cơm cũng không để
sót. Kêu anh đi ngủ anh liền leo lên giường, sau đó cả đêm đều để đèn
sáng, mắt mở to. Anh không dám ngủ vì ngủ sẽ gặp ác mộng. Mỗi ngày
thấy anh càng tiều tụy, quầng thâm ngày càng nhiều, da bọc lấy xương, ăn
nhiều cũng vô ích. Sau này nhà tớ mới biết, ban ngày anh ăn bao nhiêu,
nửa đêm vì ác mộng nên lén chạy đi nôn ra hết."
"Sau đó lớn lên, cộng thêm trị liệu nên đã tốt hơn, chính là dáng vẻ cậu
thấy hiện giờ. Vẫn rất ít nói, khi gặp người mình quan tâm mới nói nhiều
hơn một chút. Có một số chuyện, trong lòng nghĩ rất nhiều, nhưng nói ra
lại rất ít. Trên thực tế, anh rất ít khi cảm thấy an toàn."
"Hơn nữa, lúc đầu anh bị bắt cóc cũng là vì bảo mẫu trong nhà. Bảo mẫu
đó đã ở trong nhà nhiều năm, chưa từng phạm lỗi, rất đáng tin cậy. Nhưng
bà ấy bị người khác mua chuộc, cố ý đem anh lên phố, sau đó buông tay
anh, trốn vào đám đông, trơ mắt nhìn anh bị bắt đi." Sở Điềm lại thở dài,
"đây là lý do mà anh ấy rất khó tin tưởng ai."
Cố Niệm cảm thấy cổ như bị ai bóp chặt, không thể thở nổi.
Không quan tâm ánh mắt lo lắng của Sở Điềm, tay cô đặt lên cổ, mặt trắng
bệch thở một hơi.
Chả trách hôm đó anh nói, anh không cần một người dễ dàng bỏ rơi anh.
Hôm đó, cô không chút do dự buông tay anh, để anh lại bên đường một
mình. Anh đã đợi ở đó rất lâu.
Khó mà tưởng tượng, khi cô tìm người khắp nơi trong khu thương mại,
tâm trạng anh lúc ở bên đường là như thế nào.
Theo những gì Sở Điềm nói, thật ra Sở Chiêu Dương luôn cảm thấy không
an toàn, chỉ là bây giờ anh đã kiềm chế tốt hơn, nhưng không có nghĩa là
tổn thương trong lòng đã khỏi.
Chỉ cần giống cảnh tượng năm đó một chút đã khiến anh cảm thấy khó
chịu.
Trong đầu Cố Niệm không kìm được mà nghĩ đến cảnh tượng hôm đó, bên
đường người qua lại không ngớt, nhưng Sở Chiêu Dương cứ nhất định
đứng đó.
Giờ nghĩ lại, thật khó để nói ra sự cô đơn yếu đuối.
Lúc đó, cô không nên buông tay anh.
Sau khi trở về, nên lập tức nắm chặt tay anh.
Thật ra cô mới không tốt, bị anh giận thật đáng đời.
Tuy cô không biết chuyện, nhưng sai vẫn là sai. Đối với người khác đây
chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với Sở Chiêu Dương thì rất nghiêm trọng, có thể
khiến anh nghĩ lại quá khứ đen tối đó, khiến anh lần nữa rơi vào bóng tối.
Nhưng dù như vậy, anh vẫn tha thứ cho cô.
Dù lúc đó rất giận dữ, nhưng hôm qua anh vẫn đi tìm cô. Chỉ là cảnh
tượng cô cùng với Trì Dĩ Hằng đã khiến anh hiểu lầm.
Nên anh mới làm quá đáng như thế.
Nhưng trên thực tế, anh không hề làm cô bị thương, dù nổi giận nhưng
cũng không làm cô bị thương.
"Xin lỗi, tớ không biết." Cố Niệm không kìm được, lúc cúi đầu nước mắt
rơi ra, rớt xuống chiếc bàn gỗ màu đỏ, nước mắt đầy cả một vũng nhỏ.
Nếu biết, bất luận xảy ra chuyện gì, cô cũng không buông tay anh ra.
Dù… dù có một ngày Ngôn Luật thật sự đứng trước mặt bọn họ.
Sở Điềm lấy khăn giấy đưa cho Cố Niệm: "Tớ nói chuyện này không phải
để cậu khóc, dù sao cậu cũng không biết. Chuyện năm đó, chỉ có người
nhà tớ và vài người bạn của anh tớ biết, bình thường không hề nhắc đến.
Tớ chỉ muốn cho cậu biết tính cách của anh tớ hiện tại là có nguyên nhân,
cậu đừng vì thế mà bỏ mặc anh ấy."
Cố Niệm nói không nên lời, cổ họng như bị bàn tay vô hình bóp nghẹn, chỉ
có thể gật đầu.
"Thật ra, tớ cũng có tư lợi." Sở Điềm nói, "Tớ cũng nhìn thấy anh tớ tự
mình vực dậy, không dễ dàng gì. Nhà tớ không cầu cho anh ấy trở lại như
trước khi xảy ra chuyện, hoạt bát không có gánh nặng trong lòng. chỉ
mong anh ấy ít nhất cũng có thể sống thoải mái hơn. Vì anh ấy đối với cậu
rất đặc biệt, rất thích cậu, tớ mới hy vọng hai người ở bên nhau. Nếu
không, tớ lo anh ấy sẽ không thể có cảm này với ai khác. Chúng tớ luôn hy
vọng, có người yêu anh ấy, chăm sóc, thay đổi anh, mang anh ấy bước ra."
Thấy Cố Niệm không nói gì, Sở Điềm nghĩ cô không vui, lập tức giải
thích: "Dĩ nhiên, tớ không ép cậu. Nếu cậu không thích anh ấy, tớ sẽ
không miễn cưỡng cậu ở bên anh ấy. Tớ muốn tốt cho anh, nhưng cũng
không làm khó cậu."
Cô cảm thấy, Cố Niệm cũng có cảm giác với Sở Chiêu Dương nên mới nói
những lời này.
Cố Niệm lắc đầu hỏi: "Năm đó rốt cuộc anh ấy đã trải qua chuyện gì?"
"Tớ cũng không biết, có lẽ do thấy tớ quá nhỏ, chuyện đó lại quá tàn khốc
nên mẹ tớ không nói ra, chỉ cho tớ biết những gì tớ kể với cậu. Cậu đừng
trách anh ấy." Sở Điềm nói, "Nhưng, cảnh sát cứu anh tớ lúc trước, chính
là ba của Mạc Cảnh Thành. Tớ nghĩ, Mạc Cảnh Thành sẽ biết nhiều
chuyện hơn tớ. Hơn nữa khi anh tớ xảy ra chuyện, tớ còn chưa ra đời,
nhưng Mạc Cảnh Thành đã nhớ mọi chuyện."
"Nếu tớ tìm Mạc Cảnh Thành hỏi, cậu có để bụng không? Nếu cậu để tâm,
tớ sẽ không hỏi." Cố Niệm nói, đây dù sao cũng là chuyện nhà Sở gia.
Người ngoài như cô hỏi thăm, lại là chuyện thương tâm, e là không tốt
lắm.
"Không để tâm, tớ đã nói hết mọi chuyện với cậu, cũng mong cậu có thể
hiểu nhiều hơn, bao dung với anh tớ hơn." Sở Điềm lắc đầu nói, "Nhưng
ngoài Mạc Cảnh Thành ra, cậu đừng nói với ai khác."
Tuy cô cảm thấy Cố Niệm không phải là người nhiều chuyện, đặc biệt là
chuyện quan trọng thế này.
Cố Niệm đi hỏi thăm Mạc Cảnh Thành lại muốn xin cô đồng ý trước, có
thể thấy Cố Niệm làm việc rất có chừng mực.
Nhưng cô vẫn nên dặn vài câu. Cô càng không hiểu, Cố Niệm sao lại đem
chuyện Sở Chiêu Dương bị thương nói cho Ngôn Sơ Vi biết.
"Tớ sẽ không nói, thật ra dù cậu không dặn tớ cũng không nói. Cậu nói với
tớ là vì cậu tin tớ nhưng không có nghĩa là tớ sẽ đem chuyện riêng của nhà
cậu nói ra. Nếu muốn người khác biết, thì phải do nhà cậu nói mới đúng,
bất luận chuyện có cần giữ bí mật hay không, tớ cũng sẽ không nói ra."
Sở Điềm ngẩn ra, nói theo bản năng: "Vậy chuyện anh tớ bị thương, cậu
cũng không nói với người khác?"
------oOo------
nghĩ rồi, hình như cậu không muốn nhắc đến anh tớ. Hai người… sao
thế?"
Rõ ràng trước đó vẫn tốt, Cố Niệm nghe Sở Chiêu Dương bị thương, chỉ
muốn lập tức đến xem, sao chớp mắt đã không thích nhắc đến nữa?
Cố Niệm cúi đầu, không biết nên nói thế nào, nghĩ đến lời của Sở Chiêu
Dương nói với cô, trong lòng cô ây giờ vẫn đau nhói.
"Có phải anh tớ ức hiếp cậu không?" Sở Điềm lập tức hỏi.
Đó có tính là ức hiếp không?
Tính luôn.
Cố Niệm xuýt chút nữa giơ tay lên xoa môi của mình, may là đã kìm lại
được.
"Tiểu Điềm, xin lỗi, tớ thật sự không thích nhắc đến anh ta." Cố Niệm cắn
môi nói.
Hôm qua anh hôn cô, bây giờ nghĩ lại, khinh thường nhiều, sỉ nhục cũng
nhiều, giống như cô không phải là cô gái đoan trang.
Nghĩ lại, Cố Niệm liền uất ức không nói nên lời.
"Anh tớ là như vậy, không nói nhiều lời, trong lòng nghĩ gì cũng không
nói, đối với người nhà cũng vậy, đa số đều là tự đoán. Anh ấy thật ra... rất
khó tin tưởng người khác. Tớ chưa từng thấy anh ấy đối xử với cô gái nào
như vậy, chủ động tiếp cận đối phương, nghĩ tới đối phương, thậm chí là đi
tìm đối phương. Đối với người khác, anh ấy luôn lạnh nhạt, đến cái nhìn
cũng không cho."
Cố Niệm cười khổ lắc đầu: "Anh ta cơ bản không tin tớ."
"Không phải, nhiều năm như vậy, theo như tớ nhớ, anh ấy chưa từng có
bạn gái, chỉ có cậu là đặc biệt đối với anh ấy. Ngoài vợ của các anh em thì
còn nói vài lời, những cô gái khác đều không nói quá một câu. Cậu có thể
tưởng tượng, cậu rất đặc biệt với anh ấy." Sở Điềm vội nói.
Cố Niệm há hốc miệng, cô chưa từng thấy dáng vẻ anh tiếp xúc với các cô
gái khác, không thể đoán được. Anh đối với cô, thật sự đặc biệt sao?
"Thật ra anh tớ không phải luôn là người như thế. Trước bảy tuổi, anh ấy
rất nghịch ngợm. Chúng tớ cách nhau tám tuổi, nghe người nhà nói, lúc
nhỏ anh ấy rất bướng bỉnh, tinh quái. Không chỉ là người nhà, đến cả hàng
xóm cũng bị anh quậy phá. Anh ấy cứ mỗi ba ngày là lại bị ba tớ đánh một
trận."
Cố Niệm ngạc nhiên, thật khó tưởng tượng, Sở Chiêu Dương khó hiểu và
mặt lạnh kia, không ngờ lại có tuổi thơ dữ dội như vậy, quá tương phản
với tính cách của anh ta bây giờ.
Cố Niệm lắc đầu, cơ bản không nghĩ ra được hình ảnh nghịch ngợm của
anh ta lúc nhỏ, ra sức động não cũng nghĩ không ra.
"Cậu nói… trước năm bảy tuổi?" Cố Niệm hỏi.
Sở Điềm gật đầu nói: "Khi anh tớ bảy tuổi, từng bị bắt cóc. Giống với lần
này anh ấy bị bắn, năm đó, nhà chúng tớ nghiên cứu ra một loại thuốc,
chính là Phúc Ninh Khang nổi tiếng hiện giờ, thật ra là lần đó đối phương
muốn cướp bản sơ cấp của thuốc. Thuốc lần này là cải tiến trên cơ bản của
Phúc Ninh Khang. Nhưng hiệu quả của Phúc Ninh Khang hơn hai mươi
năm trước đã khiến người ta kinh ngạc, khiến thế lực đen tối kia rất kiêng
dè, vì thế chúng bắt cóc anh trai tớ, ép nhà tớ giao ra công thức Phúc Ninh
Khang, còn phải bảo đảm sẽ không sản xuất thuốc này ra thị trường."
Cố Niệm kinh ngạc đến bất động, ngẩn ra mà nghe.
Thân là cảnh sát, dù chưa từng tiếp xúc với thế lực đen tối, nhưng cũng
biết những người đó rất độc ác.
Một đứa trẻ bảy tuổi rơi vào tay chúng, Cố Niệm không dám nghĩ tiếp, Sở
Chiêu Dương khi đó rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.
"Năm đó anh tớ bị bắt, tớ còn chưa ra đời. Chuyện này là do mẹ tớ kể lại.
Vì lúc nhỏ tớ cứ quấn lấy anh tớ, nhưng anh ấy không quan tâm đến. Anh
ấy nhốt mình trong phòng, không muốn gặp ai, cũng không muốn nói
chuyện với ai. Cơm thì chỉ đặt trước cửa phòng, anh ấy không muốn ăn
cùng mọi người." Sở Điềm nói đến đây, mắt bắt đầu đỏ.
"Hồi nhỏ tớ rất ngưỡng mộ anh em nhà người khác, đặc biệt là anh trai em
gái, họ đối xử với nhau rất tốt, chỉ có anh trai tớ là chưa từng quan tâm tớ.
Bất luận tớ nói gì, anh ấy đều mặc kệ. Tớ tìm anh ấy nói chuyện, nói nhiều
thì anh ấy bịt tai không nghe. Tớ bị người khác ức hiếp bên ngoài, anh ấy
cũng không ra mặt. Tớ rất đau lòng, tìm mẹ khóc lóc kể lể. Lúc đó bà ấy
mới kể chuyện anh tớ bị bắt cóc."
Âm thanh nghẹn trong cổ họng Cố Niệm, cổ họng đau đớn. Biểu hiện của
Sở Chiêu Dương, rõ ràng là đã bị ảnh hưởng rất lớn.
"Anh ấy bị giày vò rất nghiêm trọng." Cố Niệm lẩm bẩm nói.
Sở Điềm gật đầu: "Vì lúc đó tớ còn quá nhỏ, mẹ tớ không dám kể chi tiết
cho tớ nghe, hơn nữa, sợ anh ấy nghe được, bệnh sẽ nặng hơn. Tớ chỉ biết,
anh ấy từng bị bắt cóc, sau đó được người ta cứu ra từ một hang động. Mẹ
tớ nói, khi cảnh sát tìm thấy anh ấy, anh giống như một con rối, không cử
động, nếu không phải còn chớp mắt, thì giống như... giống như đã chết."
"Sau đó, anh ấy trải qua một khoảng thời gian dài trị liệu. Lúc mới bắt đầu,
mỗi tối đều gặp ác mộng, tỉnh lại đều không muốn ngủ tiếp, phòng của anh
lúc nào cũng sáng đèn. Mỗi ngày anh ấy chỉ ngủ được hai tiếng, mà hai
tiếng đó luôn bị ác mộng quấy nhiễu. Anh liền nhốt mình vào thế giới của
bản thân, không muốn nói chuyện với ai."
Sở Điềm lấy khăn giấy lau nước mắt, nói: "Lúc nhỏ tớ thường thấy mẹ
trốn trong phòng khóc, tớ còn nghĩ là ba mẹ cãi nhau, sau này mới biết là
mẹ đau lòng vì anh trai. Trước kia anh rất hoạt bát phá phách, giống như
tiểu quỷ vậy, không sợ trời không sợ đất. Dù ba ngày bị một trận đòn,
đánh xong thì vẫn tiếp tục nghịch ngợm. Nhưng sau đó lại yên tĩnh, giống
như con rối dây."
"Anh ấy không nói gì, nhưng người nhà muốn anh làm gì thì anh làm đó.
Kêu ăn cơm thì anh liền ngoan ngoãn ăn cơm, một hột cơm cũng không để
sót. Kêu anh đi ngủ anh liền leo lên giường, sau đó cả đêm đều để đèn
sáng, mắt mở to. Anh không dám ngủ vì ngủ sẽ gặp ác mộng. Mỗi ngày
thấy anh càng tiều tụy, quầng thâm ngày càng nhiều, da bọc lấy xương, ăn
nhiều cũng vô ích. Sau này nhà tớ mới biết, ban ngày anh ăn bao nhiêu,
nửa đêm vì ác mộng nên lén chạy đi nôn ra hết."
"Sau đó lớn lên, cộng thêm trị liệu nên đã tốt hơn, chính là dáng vẻ cậu
thấy hiện giờ. Vẫn rất ít nói, khi gặp người mình quan tâm mới nói nhiều
hơn một chút. Có một số chuyện, trong lòng nghĩ rất nhiều, nhưng nói ra
lại rất ít. Trên thực tế, anh rất ít khi cảm thấy an toàn."
"Hơn nữa, lúc đầu anh bị bắt cóc cũng là vì bảo mẫu trong nhà. Bảo mẫu
đó đã ở trong nhà nhiều năm, chưa từng phạm lỗi, rất đáng tin cậy. Nhưng
bà ấy bị người khác mua chuộc, cố ý đem anh lên phố, sau đó buông tay
anh, trốn vào đám đông, trơ mắt nhìn anh bị bắt đi." Sở Điềm lại thở dài,
"đây là lý do mà anh ấy rất khó tin tưởng ai."
Cố Niệm cảm thấy cổ như bị ai bóp chặt, không thể thở nổi.
Không quan tâm ánh mắt lo lắng của Sở Điềm, tay cô đặt lên cổ, mặt trắng
bệch thở một hơi.
Chả trách hôm đó anh nói, anh không cần một người dễ dàng bỏ rơi anh.
Hôm đó, cô không chút do dự buông tay anh, để anh lại bên đường một
mình. Anh đã đợi ở đó rất lâu.
Khó mà tưởng tượng, khi cô tìm người khắp nơi trong khu thương mại,
tâm trạng anh lúc ở bên đường là như thế nào.
Theo những gì Sở Điềm nói, thật ra Sở Chiêu Dương luôn cảm thấy không
an toàn, chỉ là bây giờ anh đã kiềm chế tốt hơn, nhưng không có nghĩa là
tổn thương trong lòng đã khỏi.
Chỉ cần giống cảnh tượng năm đó một chút đã khiến anh cảm thấy khó
chịu.
Trong đầu Cố Niệm không kìm được mà nghĩ đến cảnh tượng hôm đó, bên
đường người qua lại không ngớt, nhưng Sở Chiêu Dương cứ nhất định
đứng đó.
Giờ nghĩ lại, thật khó để nói ra sự cô đơn yếu đuối.
Lúc đó, cô không nên buông tay anh.
Sau khi trở về, nên lập tức nắm chặt tay anh.
Thật ra cô mới không tốt, bị anh giận thật đáng đời.
Tuy cô không biết chuyện, nhưng sai vẫn là sai. Đối với người khác đây
chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với Sở Chiêu Dương thì rất nghiêm trọng, có thể
khiến anh nghĩ lại quá khứ đen tối đó, khiến anh lần nữa rơi vào bóng tối.
Nhưng dù như vậy, anh vẫn tha thứ cho cô.
Dù lúc đó rất giận dữ, nhưng hôm qua anh vẫn đi tìm cô. Chỉ là cảnh
tượng cô cùng với Trì Dĩ Hằng đã khiến anh hiểu lầm.
Nên anh mới làm quá đáng như thế.
Nhưng trên thực tế, anh không hề làm cô bị thương, dù nổi giận nhưng
cũng không làm cô bị thương.
"Xin lỗi, tớ không biết." Cố Niệm không kìm được, lúc cúi đầu nước mắt
rơi ra, rớt xuống chiếc bàn gỗ màu đỏ, nước mắt đầy cả một vũng nhỏ.
Nếu biết, bất luận xảy ra chuyện gì, cô cũng không buông tay anh ra.
Dù… dù có một ngày Ngôn Luật thật sự đứng trước mặt bọn họ.
Sở Điềm lấy khăn giấy đưa cho Cố Niệm: "Tớ nói chuyện này không phải
để cậu khóc, dù sao cậu cũng không biết. Chuyện năm đó, chỉ có người
nhà tớ và vài người bạn của anh tớ biết, bình thường không hề nhắc đến.
Tớ chỉ muốn cho cậu biết tính cách của anh tớ hiện tại là có nguyên nhân,
cậu đừng vì thế mà bỏ mặc anh ấy."
Cố Niệm nói không nên lời, cổ họng như bị bàn tay vô hình bóp nghẹn, chỉ
có thể gật đầu.
"Thật ra, tớ cũng có tư lợi." Sở Điềm nói, "Tớ cũng nhìn thấy anh tớ tự
mình vực dậy, không dễ dàng gì. Nhà tớ không cầu cho anh ấy trở lại như
trước khi xảy ra chuyện, hoạt bát không có gánh nặng trong lòng. chỉ
mong anh ấy ít nhất cũng có thể sống thoải mái hơn. Vì anh ấy đối với cậu
rất đặc biệt, rất thích cậu, tớ mới hy vọng hai người ở bên nhau. Nếu
không, tớ lo anh ấy sẽ không thể có cảm này với ai khác. Chúng tớ luôn hy
vọng, có người yêu anh ấy, chăm sóc, thay đổi anh, mang anh ấy bước ra."
Thấy Cố Niệm không nói gì, Sở Điềm nghĩ cô không vui, lập tức giải
thích: "Dĩ nhiên, tớ không ép cậu. Nếu cậu không thích anh ấy, tớ sẽ
không miễn cưỡng cậu ở bên anh ấy. Tớ muốn tốt cho anh, nhưng cũng
không làm khó cậu."
Cô cảm thấy, Cố Niệm cũng có cảm giác với Sở Chiêu Dương nên mới nói
những lời này.
Cố Niệm lắc đầu hỏi: "Năm đó rốt cuộc anh ấy đã trải qua chuyện gì?"
"Tớ cũng không biết, có lẽ do thấy tớ quá nhỏ, chuyện đó lại quá tàn khốc
nên mẹ tớ không nói ra, chỉ cho tớ biết những gì tớ kể với cậu. Cậu đừng
trách anh ấy." Sở Điềm nói, "Nhưng, cảnh sát cứu anh tớ lúc trước, chính
là ba của Mạc Cảnh Thành. Tớ nghĩ, Mạc Cảnh Thành sẽ biết nhiều
chuyện hơn tớ. Hơn nữa khi anh tớ xảy ra chuyện, tớ còn chưa ra đời,
nhưng Mạc Cảnh Thành đã nhớ mọi chuyện."
"Nếu tớ tìm Mạc Cảnh Thành hỏi, cậu có để bụng không? Nếu cậu để tâm,
tớ sẽ không hỏi." Cố Niệm nói, đây dù sao cũng là chuyện nhà Sở gia.
Người ngoài như cô hỏi thăm, lại là chuyện thương tâm, e là không tốt
lắm.
"Không để tâm, tớ đã nói hết mọi chuyện với cậu, cũng mong cậu có thể
hiểu nhiều hơn, bao dung với anh tớ hơn." Sở Điềm lắc đầu nói, "Nhưng
ngoài Mạc Cảnh Thành ra, cậu đừng nói với ai khác."
Tuy cô cảm thấy Cố Niệm không phải là người nhiều chuyện, đặc biệt là
chuyện quan trọng thế này.
Cố Niệm đi hỏi thăm Mạc Cảnh Thành lại muốn xin cô đồng ý trước, có
thể thấy Cố Niệm làm việc rất có chừng mực.
Nhưng cô vẫn nên dặn vài câu. Cô càng không hiểu, Cố Niệm sao lại đem
chuyện Sở Chiêu Dương bị thương nói cho Ngôn Sơ Vi biết.
"Tớ sẽ không nói, thật ra dù cậu không dặn tớ cũng không nói. Cậu nói với
tớ là vì cậu tin tớ nhưng không có nghĩa là tớ sẽ đem chuyện riêng của nhà
cậu nói ra. Nếu muốn người khác biết, thì phải do nhà cậu nói mới đúng,
bất luận chuyện có cần giữ bí mật hay không, tớ cũng sẽ không nói ra."
Sở Điềm ngẩn ra, nói theo bản năng: "Vậy chuyện anh tớ bị thương, cậu
cũng không nói với người khác?"
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.