Chào Buổi Sáng Tổng Thống Đại Nhân
Chương 266: Chương 248: Tổng thống đại nhân là bình giấm (2)
Nam Âm Âm
07/08/2018
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Nói xong, anh ta nhìn Trì Vị Ương một cái, cười tủm tỉm thỉnh cầu, “Cô có thể đổi vị trí với cô ấy không?”
Trì Vị Ương lúc này mới bất tri bất giác, lập tức đứng dậy, đem Hạ Thiên Tinh đẩy đến ngồi bên người Dư Trạch Nam. Hạ Thiên Tinh sau khi ngồi ổn định rồi, chỉ cảm thấy một đạo tầm mắt lạnh lùng từ rất xa chiếu đến trên người mình, nhưng mà lúc cô nghiêng đầu nhìn mới phát hiện……
Hết thảy, bất quá là mình ảo giác……
Cái gì cũng không có. Anh căn bản chưa từng liếc mắt nhìn qua một cái……
Ngượng ngùng cười một cái, cảm thấy vẫn là có chút tự mình đa tình.
Sau khi bài hát quốc ca chấm dứt, trận thi đấu liền chính thức bắt đầu. Thân thủ của anh thực tốt —— vừa xuất phát, thoắt một cái chuyển thành bước áp chế, mỗi một động tác đều là thuộc về cấp bậc chuyên nghiệp. Dẫn đầu là đội của tổng thống, đi trước một bước, cũng kéo lên cao trào ngay giữa sân trong hiệp thứ nhất. So với thân thủ của anh mà nói, ngược lại những minh tinh khác có vẻ kém cỏi hơn nhiều. Chỉ có Dư Trạch Nghiêu là lực lượng ngang nhau. Thoạt nhìn cũng là rất xuất sắc.
Lên đến hơn giữa sân, đội tổng thống dẫn đầu một trái. Fan ủng hộ của anh đều rất cao hứng, Hạ Thiên Tinh nhìn bộ dáng anh vui sướng mồ hôi rơi đầm đìa, khóe môi cũng nhịn không được hơi hơi gợi lên.
Phó Dật Trần đang ở đây, mang theo đội chữa bệnh tùy thời đều bảo đảm tình huống thể trạng sức khỏe cho tổng thống cùng phó tổng thống. Trì Vị Ương tiếp điện thoại xong, liền quay đầu nói: “Thiên Tinh, mình qua kia một chút, tối nay lại qua đây tìm cậu.”
“Ừ, đi đi.” Hạ Thiên Tinh gật đầu, nhìn bóng dáng Vị Ương rất mau bị bao phủ ở trong đám người. Quả nhiên, khi hai người yêu nhau, chút ngọt ngào kia dù muốn dứt cũng không dứt được. Quyến luyến, yêu thương kia muốn giấu cũng giấu không được. Nhìn thoáng qua bóng dáng đã nhìn ra được……
Hạ Thiên Tinh trong lòng cảm khái, dưới ánh mắt ý thức lại lạc hướng đến trên người đàn ông mía mắt ở giữa sân kia. Anh vừa nhấc đầu, cô liền dời mắt trước, nhìn thẳng về phía trước, đem ánh mắt tùy ý dừng ở điểm nào đó, tâm lại banh đến gắt gao.
Dư Trạch Nam mua hai ly thức uống nóng trở về, đặt một ly ở trên tay cô. Nghiêng đầu, phát hiện Trì Vị Ương không ở đây, “Cô ấy đâu?”
“Có việc vội, trong chốc lát sẽ trở về.”
“Đồ uống nóng, đặt xuống trước đi.” Dư Trạch Nam đem đồ uống đặt ở trên tay vịn, nghiêng đầu nhìn cô, “Lạnh không?”
“Có một chút.” Hạ Thiên Tinh nhấp miệng uống một ít.
Dư Trạch Nam nhìn mặt cô bị đông lạnh đến đỏ bừng, duỗi tay đem tay cô túm vào lòng bàn tay thử thử độ ấm, nhíu mày, “Sao lại lạnh thành như vậy?”
“Không có việc gì, dùng cái này nóng lên thì tốt rồi.” Hạ Thiên Tinh đem thức uống nóng ở trong tay xoa một chút. Dư Trạch Nam đem áo khoác trên người áo cởi ra, đắp lên trên vai cô.
Hiện tại trên người anh ta cũng chỉ mặc một cái áo khoác bóng chày, Hạ Thiên Tinh sợ anh ta cảm mạo, muốn đưa áo trở về. Dư Trạch Nam không chịu, “Mặc vào, em vừa mới hết cảm mạo, nếu bây giờ bị đông lạnh thì lại khó chịu nữa.”
“Anh mặc quá ít.”
“Tôi không lạnh. Không tin em thử xem!” Dư Trạch Nam cười xấu xa, đùa dai đem hai tay với qua chà xát khuôn mặt nhỏ của cô, xoa đến nổi ngũ quan của cô đều biến hình, anh ta chỉ cảm thấy đáng yêu, không chịu buông tay. Hạ Thiên Tinh tức giận đến cắn răng, giơ tay liền đánh anh ta. Bị đánh vài cái Dư Trạch Nam mới chưa đã thèm mà buông tay.
“Sao anh lại đáng ghét như vậy?!” Hạ Thiên Tinh bực bội trừng anh ta, vuốt vuốt lại tóc, “Có phải anh biến thành kẻ điên rồi không?”
“Kiểu tóc rất đẹp a~.” Dư Trạch Nam cười, đánh giá. Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn tự nhiên giúp cô sửa sang lại tóc. Mặt mày Hạ Thiên Tinh đều bị anh ta xoa đỏ, vẫn còn đang tức giận, xụ mặt lại đấm cho anh ta hai cái, “Anh có thể đứng đắn một chút được không!”
“Lại đánh tôi, tôi lại xoa mặt em! Đem mặt em từ bánh bao làm thành sủi cảo!”
“Mặt anh mới là bánh bao! Mặt tôi bánh bao khi nào?” Cô phản bác. Rõ ràng chính là mặt trái xoan điển hình.
Dư Trạch Nam thầm khóc trong lòng. Phụ nữ nha, thật là yêu thích việc so đo mà!
……………………
Bọn họ anh một câu tôi một câu, khắc khẩu, hồn nhiên không có chú ý tới một màn này hoàn toàn bị người nào đó ở giữa sân thu hết vào đáy mắt.
Tầm mắt Bạch Dạ Kình trở nên càng ngày càng hung ác nham hiểm. Trong tay đang cầm chai nước khoáng, lập tức bị anh siết chặt, nước chảy lênh láng đầy đất.
Phó Dật Trần ngồi ở bên cạnh, phát hiện cảm xúc của anh, theo bản năng theo ánh mắt của anh nhìn lại, liền thấy đối diện là hai người cãi nhau ầm ĩ đặc biệt đáng chú ý.
“Hạ tiểu thư thật cùng Dư Trạch Nam ở bên nhau?” Phó Dật Trần hỏi Trì Vị Ương bên cạnh. Âm thanh không có đè thấp, căn bản là không có ý tứ kiêng dè người nào đó bên kia.
Trì Vị Ương lặng yên nhìn Tổng Thống tiên sinh liếc mắt một cái. Cô đã sớm nghe nói chuyện của Tổng thống cùng Lan Diệp từ Thiên Tinh, còn có cả Đại Bạch. Hơn nữa, vừa nãy một giây trước khi cô đến đây, ở phía sau đài còn gặp được Lan Diệp, trong lòng Trì Vị Ương nhiều ít muốn thay hai mẹ con họ bênh vực kẻ yếu, liền nói: “Có khả năng! Em đã hỏi qua Thiên Tinh, cậu ấy cũng chưa nói không phải. Hơn nữa…… Em thấy Dư thiếu gia đối với cậu ấy cũng rất dụng tâm. Nghe nói mấy ngày hôm trước lúc cậu ấy ở nước ngoài bị sốt thật sự rất cao, cũng là Dư thiếu gia đặc biệt gọi điện thoại xin chỉ thị mới để cô ấy có thể kết thúc công việc trước mà về nước. Em thấy hai người bọn họ kỳ thật rất thích hợp!”
Trì Vị Ương vừa nói xong, một chai nước khoáng thật mạnh bay vào tròn thùng rác, phát ra âm thanh ‘phanh ——’. Trong lòng Trì Vị Ương cả kinh, nhìn mặt nghiêng âm trầm của Tổng Thống tiên sinh, theo bản năng nhích người lại gần bên cạnh Phó Dật Trần.
Cách nhau thật sự gần, hơi thở của cô dũng mãnh quánh quanh hơi thở của anh, hô hấp của Phó Dật Trần có chút khẩn trương, bàn tay to lớn bất đông thanh sắc nắm chặt tay cô, “Đừng sợ, không có việc gì.”
Bạch Dạ Kình đã đứng dậy, quơ lấy gậy golf, một mình tiến vào giữa sân. Bóng golf bị anh lần lượt thật mạnh đánh trúng, bay đi rất xa. Mọi người ở giữa sân không rõ nội tình, nhưng lại lần nữa nhìn đến phong thái của Tổng Thống tiên sinh, tất cả mọi người đều kích động đến nổi liên tục thét chói tai.
Dư Trạch Nghiêu nhìn người ở giữa sân như đang bình tĩnh nhưng kỳ thật là đang phát tiết kia, khóe môi ý vị sâu xa gợi lên.
Rất mau một tiếng huýt gió vang lên, nửa hiệp sau chính thức bắt đầu.
Lúc này đây, Dư Trạch Nghiêu cùng Bạch Dạ Kình đang chính diện đối đầu. Tuy rằng lần trước đội Dư Trạch Nghiêu tụt lại một phân, nhưng anh ta lại trước sau không nhanh không chậm, ngược lại là bộ dáng định liệu trước. Một bên mang theo gậy, một bên cùng Bạch Dạ Kình đang phòng bị mình cười vui trò chuyện.
“Nhìn thấy bạn gái mới của em trai tôi ra sao? Anh cảm thấy để cô ấy làm em dâu của tôi thế nào?”
Bạch Dạ Kình môi mỏng nhấp thành từng chữ, “Chẳng ra gì!”
Từng câu từng chữ, mỗi một chữ, đều cắn thật sự nặng, như là cục đá từ giữa môi nhảy ra.
“Tôi thấy thật ra cũng rất thuận mắt, xứng đôi. Bất quá…… Sao tôi cảm thấy, cô ấy cùng cô gái trong sự kiện xe chấn môn kia giống nhau vậy, hay là tôi hoa mắt?” Dư Trạch Nghiêu ngồi trên xe nhẹ đi trên đường mang gậy đi về phía trước.
“Trước kia không nghĩ tới Dư nhị thì ra lại độ lượng như vậy! Cô ấy từng có sự kiện kia với tôi cậu ta cũng không chút nào để ý?” Bạch Dạ Kình đánh một gậy, nói một câu, ngăn Dư Trạch Nghiêu lại.
Động tác sắc bén, công kích cường thế, không chút nào lưu tình.
Dư Trạch Nghiêu cũng không phải đèn cạn dầu, một động tác liền đuổi kịp, giơ lên gậy golf, ngoài miệng lại là cười, “Đã yêu nhau rồi còn so đo những quá khứ đã quên đi sao? Lại nói, nói không chừng cô ấy cùng em trai tôi đã không ngừng làm "xe chấn môn", còn có "suối nước nóng chấn" nữa? Nghe nói bọn họ lần này ở nước ngoài đi suối nước nóng……”
Beta: Quỳnh
Nói xong, anh ta nhìn Trì Vị Ương một cái, cười tủm tỉm thỉnh cầu, “Cô có thể đổi vị trí với cô ấy không?”
Trì Vị Ương lúc này mới bất tri bất giác, lập tức đứng dậy, đem Hạ Thiên Tinh đẩy đến ngồi bên người Dư Trạch Nam. Hạ Thiên Tinh sau khi ngồi ổn định rồi, chỉ cảm thấy một đạo tầm mắt lạnh lùng từ rất xa chiếu đến trên người mình, nhưng mà lúc cô nghiêng đầu nhìn mới phát hiện……
Hết thảy, bất quá là mình ảo giác……
Cái gì cũng không có. Anh căn bản chưa từng liếc mắt nhìn qua một cái……
Ngượng ngùng cười một cái, cảm thấy vẫn là có chút tự mình đa tình.
Sau khi bài hát quốc ca chấm dứt, trận thi đấu liền chính thức bắt đầu. Thân thủ của anh thực tốt —— vừa xuất phát, thoắt một cái chuyển thành bước áp chế, mỗi một động tác đều là thuộc về cấp bậc chuyên nghiệp. Dẫn đầu là đội của tổng thống, đi trước một bước, cũng kéo lên cao trào ngay giữa sân trong hiệp thứ nhất. So với thân thủ của anh mà nói, ngược lại những minh tinh khác có vẻ kém cỏi hơn nhiều. Chỉ có Dư Trạch Nghiêu là lực lượng ngang nhau. Thoạt nhìn cũng là rất xuất sắc.
Lên đến hơn giữa sân, đội tổng thống dẫn đầu một trái. Fan ủng hộ của anh đều rất cao hứng, Hạ Thiên Tinh nhìn bộ dáng anh vui sướng mồ hôi rơi đầm đìa, khóe môi cũng nhịn không được hơi hơi gợi lên.
Phó Dật Trần đang ở đây, mang theo đội chữa bệnh tùy thời đều bảo đảm tình huống thể trạng sức khỏe cho tổng thống cùng phó tổng thống. Trì Vị Ương tiếp điện thoại xong, liền quay đầu nói: “Thiên Tinh, mình qua kia một chút, tối nay lại qua đây tìm cậu.”
“Ừ, đi đi.” Hạ Thiên Tinh gật đầu, nhìn bóng dáng Vị Ương rất mau bị bao phủ ở trong đám người. Quả nhiên, khi hai người yêu nhau, chút ngọt ngào kia dù muốn dứt cũng không dứt được. Quyến luyến, yêu thương kia muốn giấu cũng giấu không được. Nhìn thoáng qua bóng dáng đã nhìn ra được……
Hạ Thiên Tinh trong lòng cảm khái, dưới ánh mắt ý thức lại lạc hướng đến trên người đàn ông mía mắt ở giữa sân kia. Anh vừa nhấc đầu, cô liền dời mắt trước, nhìn thẳng về phía trước, đem ánh mắt tùy ý dừng ở điểm nào đó, tâm lại banh đến gắt gao.
Dư Trạch Nam mua hai ly thức uống nóng trở về, đặt một ly ở trên tay cô. Nghiêng đầu, phát hiện Trì Vị Ương không ở đây, “Cô ấy đâu?”
“Có việc vội, trong chốc lát sẽ trở về.”
“Đồ uống nóng, đặt xuống trước đi.” Dư Trạch Nam đem đồ uống đặt ở trên tay vịn, nghiêng đầu nhìn cô, “Lạnh không?”
“Có một chút.” Hạ Thiên Tinh nhấp miệng uống một ít.
Dư Trạch Nam nhìn mặt cô bị đông lạnh đến đỏ bừng, duỗi tay đem tay cô túm vào lòng bàn tay thử thử độ ấm, nhíu mày, “Sao lại lạnh thành như vậy?”
“Không có việc gì, dùng cái này nóng lên thì tốt rồi.” Hạ Thiên Tinh đem thức uống nóng ở trong tay xoa một chút. Dư Trạch Nam đem áo khoác trên người áo cởi ra, đắp lên trên vai cô.
Hiện tại trên người anh ta cũng chỉ mặc một cái áo khoác bóng chày, Hạ Thiên Tinh sợ anh ta cảm mạo, muốn đưa áo trở về. Dư Trạch Nam không chịu, “Mặc vào, em vừa mới hết cảm mạo, nếu bây giờ bị đông lạnh thì lại khó chịu nữa.”
“Anh mặc quá ít.”
“Tôi không lạnh. Không tin em thử xem!” Dư Trạch Nam cười xấu xa, đùa dai đem hai tay với qua chà xát khuôn mặt nhỏ của cô, xoa đến nổi ngũ quan của cô đều biến hình, anh ta chỉ cảm thấy đáng yêu, không chịu buông tay. Hạ Thiên Tinh tức giận đến cắn răng, giơ tay liền đánh anh ta. Bị đánh vài cái Dư Trạch Nam mới chưa đã thèm mà buông tay.
“Sao anh lại đáng ghét như vậy?!” Hạ Thiên Tinh bực bội trừng anh ta, vuốt vuốt lại tóc, “Có phải anh biến thành kẻ điên rồi không?”
“Kiểu tóc rất đẹp a~.” Dư Trạch Nam cười, đánh giá. Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn tự nhiên giúp cô sửa sang lại tóc. Mặt mày Hạ Thiên Tinh đều bị anh ta xoa đỏ, vẫn còn đang tức giận, xụ mặt lại đấm cho anh ta hai cái, “Anh có thể đứng đắn một chút được không!”
“Lại đánh tôi, tôi lại xoa mặt em! Đem mặt em từ bánh bao làm thành sủi cảo!”
“Mặt anh mới là bánh bao! Mặt tôi bánh bao khi nào?” Cô phản bác. Rõ ràng chính là mặt trái xoan điển hình.
Dư Trạch Nam thầm khóc trong lòng. Phụ nữ nha, thật là yêu thích việc so đo mà!
……………………
Bọn họ anh một câu tôi một câu, khắc khẩu, hồn nhiên không có chú ý tới một màn này hoàn toàn bị người nào đó ở giữa sân thu hết vào đáy mắt.
Tầm mắt Bạch Dạ Kình trở nên càng ngày càng hung ác nham hiểm. Trong tay đang cầm chai nước khoáng, lập tức bị anh siết chặt, nước chảy lênh láng đầy đất.
Phó Dật Trần ngồi ở bên cạnh, phát hiện cảm xúc của anh, theo bản năng theo ánh mắt của anh nhìn lại, liền thấy đối diện là hai người cãi nhau ầm ĩ đặc biệt đáng chú ý.
“Hạ tiểu thư thật cùng Dư Trạch Nam ở bên nhau?” Phó Dật Trần hỏi Trì Vị Ương bên cạnh. Âm thanh không có đè thấp, căn bản là không có ý tứ kiêng dè người nào đó bên kia.
Trì Vị Ương lặng yên nhìn Tổng Thống tiên sinh liếc mắt một cái. Cô đã sớm nghe nói chuyện của Tổng thống cùng Lan Diệp từ Thiên Tinh, còn có cả Đại Bạch. Hơn nữa, vừa nãy một giây trước khi cô đến đây, ở phía sau đài còn gặp được Lan Diệp, trong lòng Trì Vị Ương nhiều ít muốn thay hai mẹ con họ bênh vực kẻ yếu, liền nói: “Có khả năng! Em đã hỏi qua Thiên Tinh, cậu ấy cũng chưa nói không phải. Hơn nữa…… Em thấy Dư thiếu gia đối với cậu ấy cũng rất dụng tâm. Nghe nói mấy ngày hôm trước lúc cậu ấy ở nước ngoài bị sốt thật sự rất cao, cũng là Dư thiếu gia đặc biệt gọi điện thoại xin chỉ thị mới để cô ấy có thể kết thúc công việc trước mà về nước. Em thấy hai người bọn họ kỳ thật rất thích hợp!”
Trì Vị Ương vừa nói xong, một chai nước khoáng thật mạnh bay vào tròn thùng rác, phát ra âm thanh ‘phanh ——’. Trong lòng Trì Vị Ương cả kinh, nhìn mặt nghiêng âm trầm của Tổng Thống tiên sinh, theo bản năng nhích người lại gần bên cạnh Phó Dật Trần.
Cách nhau thật sự gần, hơi thở của cô dũng mãnh quánh quanh hơi thở của anh, hô hấp của Phó Dật Trần có chút khẩn trương, bàn tay to lớn bất đông thanh sắc nắm chặt tay cô, “Đừng sợ, không có việc gì.”
Bạch Dạ Kình đã đứng dậy, quơ lấy gậy golf, một mình tiến vào giữa sân. Bóng golf bị anh lần lượt thật mạnh đánh trúng, bay đi rất xa. Mọi người ở giữa sân không rõ nội tình, nhưng lại lần nữa nhìn đến phong thái của Tổng Thống tiên sinh, tất cả mọi người đều kích động đến nổi liên tục thét chói tai.
Dư Trạch Nghiêu nhìn người ở giữa sân như đang bình tĩnh nhưng kỳ thật là đang phát tiết kia, khóe môi ý vị sâu xa gợi lên.
Rất mau một tiếng huýt gió vang lên, nửa hiệp sau chính thức bắt đầu.
Lúc này đây, Dư Trạch Nghiêu cùng Bạch Dạ Kình đang chính diện đối đầu. Tuy rằng lần trước đội Dư Trạch Nghiêu tụt lại một phân, nhưng anh ta lại trước sau không nhanh không chậm, ngược lại là bộ dáng định liệu trước. Một bên mang theo gậy, một bên cùng Bạch Dạ Kình đang phòng bị mình cười vui trò chuyện.
“Nhìn thấy bạn gái mới của em trai tôi ra sao? Anh cảm thấy để cô ấy làm em dâu của tôi thế nào?”
Bạch Dạ Kình môi mỏng nhấp thành từng chữ, “Chẳng ra gì!”
Từng câu từng chữ, mỗi một chữ, đều cắn thật sự nặng, như là cục đá từ giữa môi nhảy ra.
“Tôi thấy thật ra cũng rất thuận mắt, xứng đôi. Bất quá…… Sao tôi cảm thấy, cô ấy cùng cô gái trong sự kiện xe chấn môn kia giống nhau vậy, hay là tôi hoa mắt?” Dư Trạch Nghiêu ngồi trên xe nhẹ đi trên đường mang gậy đi về phía trước.
“Trước kia không nghĩ tới Dư nhị thì ra lại độ lượng như vậy! Cô ấy từng có sự kiện kia với tôi cậu ta cũng không chút nào để ý?” Bạch Dạ Kình đánh một gậy, nói một câu, ngăn Dư Trạch Nghiêu lại.
Động tác sắc bén, công kích cường thế, không chút nào lưu tình.
Dư Trạch Nghiêu cũng không phải đèn cạn dầu, một động tác liền đuổi kịp, giơ lên gậy golf, ngoài miệng lại là cười, “Đã yêu nhau rồi còn so đo những quá khứ đã quên đi sao? Lại nói, nói không chừng cô ấy cùng em trai tôi đã không ngừng làm "xe chấn môn", còn có "suối nước nóng chấn" nữa? Nghe nói bọn họ lần này ở nước ngoài đi suối nước nóng……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.