Chào Buổi Sáng Tổng Thống Đại Nhân
Chương 87: Người một nhà tay trong tay (1)
Nam Âm Âm
05/12/2017
Edit: Trang nhỏ
Beta: Quỳnh
Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn Hạ Thiên Tinh, ánh mắt giữ kín như bưng. Nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ nắm tay con trai: “Đi thôi.”
Hạ Thiên Tinh đứng nhìn bóng dáng của hai cha con, trong lòng sinh ra một loại cảm xúc kỳ diệu nói không nên lời.
Đại bạch là đứa trẻ đáng yêu, hoàn hảo tới 100%, hơn nữa Bạch Dạ Kình thân cao chân dài đi bên cạnh, hai người đứng cạnh nhau, quả là hoàn hảo tới 300%.
Hạ Thiên Tinh nhìn bọn họ, trong lòng có vài phần kiêu ngạo, dương môi cười cười, lấy rổ đựng xong liền bước nhanh theo sau.
Bạch Dạ Kình hiển nhiên là chưa bao giờ đi siêu thị, đối với những tiếng ồn ào nhốn nháo cùng với các loại hương vị hỗn tạp khó có thể thích ứng.
Bọn Lãnh Phi như sắp gặp đại địch, không gần không xa mà đi theo. Bọn họ mặc tây trang cùng giày da, mang tai nghe Bluetooth, cẩn thận xen lẫn trong đám người, thật đúng là không hợp hoàn cảnh.
“Còn muốn dạo bao lâu?” Lúc Hạ Thiên Tinh đang định xuống dưới chọn quần áo, Bạch Dạ Kình nhịn không được hỏi.
“Vừa mới tiến vào, đồ ăn vặt con còn chưa có mua đâu.” Không đợi cô trả lời, Hạ Đại Bạch đã giành mở miệng trước. Những đồ ăn vặt trong siêu thị cậu đã sớm thèm nhỏ dãi từ lâu, hiện tại đương nhiên phải nhắc nhở, không thể để Đại Bảo quên.
Hạ Thiên Tinh ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu, nhìn anh trông có vẻ không thích ứng, chỉ nói: “Chúng ta mới dạo đến khu đồ dùng sinh hoạt, lát còn đi dạo chỗ khác, đi xong chắc phải một lúc lâu nữa. Nếu anh không quen, liền đi về trước đi.”
Lời cuối cùng kia vừa thốt ra, sắc mặt Bạch Dạ Kình liền trầm xuống. Đàn ông chính là không thích đi dạo phố. Đưa mắt nhìn toàn bộ siêu thị, nào có ai cùng vợ con đi dạo siêu thị là vui vẻ? Nhưng dù không thích ứng được, anh sao có thể rời đi chứ.
Hạ Thiên Tinh cầm mấy chai nước giặt quần áo cẩn thận so sánh, anh lại tùy tiện lấy một lọ, ném vào rổ.
“Liền mua cái này. Đừng lâu la.”
“Không được.” Hạ Thiên Tinh đem lọ của anh đặt lại giá, lại lấy lọ khác đặt vào.
“ Phụ nữ thật là phiền toái.” Bạch Dạ Kình rất không hiểu được các cô. Rõ ràng đều là nước giặt quần áo, có cái gì không giống nhau, cần gì phải ở chỗ này nghiên cứu nửa ngày?
“Là anh không hiểu.” Hạ Thiên Tinh giải thích: “Loại nước giặt quần áo này tương đối dễ ngửi, thích hợp giặt quần áo cho trẻ nhỏ. Làn da Đại Bạch tương đối nhạy cảm, tôi sợ loại nước giặt quần áo này làm tổn thương da nó.”
Nhắc tới con trai, gương mặt cô đặc biệt mềm mại. Còn cúi đầu, đem cái chai đặt ở mũi Đại Bạch, hỏi cậu thích mùi của loại nước giặt quần áo này không.
Bạch Dạ Kình ghé mắt xem qua, có thể nhìn thấy cô nhu tình tươi cười. Ánh sáng trong siêu thị chiếu qua, làm cả người cô thoạt nhìn càng thêm nhu hòa. Ánh mắt, không khỏi thâm trầm chút, trong lòng như bị cái gì đó cào, vô cùng ngứa.
Chờ cô đứng dậy, đem nước giặt quần áo lần nữa bỏ vào rổ, tầm mắt anh đã rời đi. Duỗi tay, tự nhiên kéo cái rổ
Hạ Thiên Tinh không nói gì, nhìn anh xách rổ đi phía trước. Chỉ cảm thấy rất khó tưởng tượng được dáng vẻ này. Anh không giống ngày thường ở trên TV, người đứng đầu cả nước, cũng không giống ở phủ tổng thống vĩnh viễn cao cao tại thượng, anh như vậy, có chút cảm giác giống như ở nhà.
“Nhìn cái gì?” Bạch Dạ Kình hỏi.
Hạ Thiên Tinh ngẩn ngơ ra một chút. Tầm mắt của anh rõ ràng liền dừng trên kệ để hàng, như thế nào liền biết mình nhìn chằm chằm?
“Nhìn anh. Một vị tổng thống cư nhiên lại tới cùng chúng tôi đi dạo siêu thị.”
“Cái này gọi là điều tra dân tình.” anh sửa lại.
“Được, là điều tra dân tình.” Hạ Tinh Thần thuận theo, gật đầu.
Một hàng ba người, dạo xong tầng đồ dùng sinh hoạt liền đi mua dép lê. Hạ Đại Bạch ngồi ở trên ghế dựa, Hạ Thiên Tinh chọn đôi dép in nhân vật hoạt hình xỏ vào cho nhóc. “Đi một chút xem vừa chân không.” Hạ Thiên Tinh giúp Hạ Đại Bạch đeo dép vào.
“Vừa lắm.” Hạ Đại Bạch đi qua đi lại, rất là vui vẻ. Đi đến trước mặt anh ngẩng đầu nhỏ “Tiểu Bạch, ba xem, có đẹp không?”
Bạch Dạ Kình tầm mắt đang dừng ở dãy bán quần áo. Bên kia là một đôi vợ chồng trẻ đang chọn quần áo. Người vợ cầm cái áo thun rất đơn giản ướm lên người người chồng, nói là tặng cho hắn món quà.
Thấy con trai hỏi một câu, anh cũng không trả lời. Thấy anh nhìn rất xuất thần, Hạ Thiên Tinh cũng nghiêng đầu, tò mò nhìn theo ánh mắt anh. Không nghĩ tới anh lại bỗng nhiên xoay mặt, tầm mắt lạnh lạnh liếc cô, “ Quà của tôi đâu?”
“Hử?” Câu hỏi không đầu không đuôi khiến cô có chút ngốc.
“Quà sinh nhật!” Hiện tại nhắc tới sinh nhật, giọng nói của anh vẫn còn lộ ra khó chịu.
Hạ Thiên Tinh hiểu, nhưng không nghĩ tới anh còn nhớ chuyện này.
“Không có.”
Cô trả lời rất dứt khoát, Bạch Dạ Kình lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, trầm bước đi về phía trước.
Hạ Đại Bạch buông tay Hạ Thiên Tinh ra, “Xem đi, con đã nói Tiểu Bạch khẳng định rất tức giận.”
Hạ Thiên Tinh lặng yên nhìn thần sắc Bạch Dạ Kình, mở miệng: ” Anh có nhiều thứ quý giá như vậy, thứ tôi tặng khẳng định anh sẽ không cần. Lại nói, đồ anh sử dụng đều rất quý, tôi mua không nổi.”
Anh hừ lạnh: “Đúng không? Bộ ngoại giao không đưa cô tiền lương sao? Lại nói, ai muốn cô mua đồ quý? “
“……” Hạ Thiên Tinh bị nói đến á khẩu không trả lời được, thấy sắc mặt anh không một tia hòa hoãn, đành phải nói:
“Tôi vốn là tính mua quà cho anh, hơn nữa cũng đặc biệt đi chọn áo sơmi.”
Bạch Dạ Kình lúc này mới chân chính nguyện ý liếc cô một cái, “Đồ đâu?”
“……” Hạ Thiên Tinh nhấp môi, chưa nói.
Bạch Dạ Kình nhìn chằm chằm cô, lặp lại một lần, “Đồ đâu?”
“…… Tôi ngày mai lại đi mua cho anh một cái đi.” Hạ Thiên Tinh thực hoài nghi nếu mình nói áo sơmi kia đã đưa Hứa Nham, anh khẳng định liền phát giận.
“Tôi chỉ cần cô đặc biệt chọn cho một cái áo sơmi!” Bạch Dạ Kình gằn từng chữ một, nhìn cô có vẻ chột dạ, không chịu nói gì.
“Đại Bảo, trở về mẹ liền đem quần áo lấy ra đưa cho Tiểu Bạch đi, Tiểu Bạch khẳng định sẽ vui vẻ.” Hạ Đại Bạch hoàn toàn không hiểu chuyện gì, cười tủm tỉm nói với Hạ Thiên Tinh.
Cô thật đau đầu. Thật không nghĩ tới, đôi mắt của Bạch Dạ Kình như ép buộc cô, dường như hôm nay cô không nói thật sẽ không xong với anh.
Cô tưởng tượng, đưa cho Hứa Nham kỳ thật cũng không có gì không thể, tốt xấu gì hắn cũng là ân nhân cứu mạng của mình, đưa một cái áo sơmi có là gì chứ.
Cô nói: “ Áo sơmi kia đưa cho Hứa Nham.”
“……” lông mày Bạch Dạ Kình nhảy dựng lên, ánh mắt tăng thêm sắc lạnh. Hạ Thiên Tinh bị anh nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại.
Đại Bạch vẻ mặt rất hồn nhiên “Dượng nhỏ cũng sinh nhật sao? Đại Bảo, mẹ đem quần áo của Tiểu Bạch đưa cho dượng nhỏ, vậy quà Tiểu Bạch ở đâu rồi?”
Hạ Thiên Tinh vốn là tính chỉ nói một câu “sinh nhật vui vẻ”, lời này còn chưa nói, Bạch Dạ Kình đã một mình đi lên phía trước, bóng dáng càng lãnh đạm hơn trước.
Beta: Quỳnh
Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn Hạ Thiên Tinh, ánh mắt giữ kín như bưng. Nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ nắm tay con trai: “Đi thôi.”
Hạ Thiên Tinh đứng nhìn bóng dáng của hai cha con, trong lòng sinh ra một loại cảm xúc kỳ diệu nói không nên lời.
Đại bạch là đứa trẻ đáng yêu, hoàn hảo tới 100%, hơn nữa Bạch Dạ Kình thân cao chân dài đi bên cạnh, hai người đứng cạnh nhau, quả là hoàn hảo tới 300%.
Hạ Thiên Tinh nhìn bọn họ, trong lòng có vài phần kiêu ngạo, dương môi cười cười, lấy rổ đựng xong liền bước nhanh theo sau.
Bạch Dạ Kình hiển nhiên là chưa bao giờ đi siêu thị, đối với những tiếng ồn ào nhốn nháo cùng với các loại hương vị hỗn tạp khó có thể thích ứng.
Bọn Lãnh Phi như sắp gặp đại địch, không gần không xa mà đi theo. Bọn họ mặc tây trang cùng giày da, mang tai nghe Bluetooth, cẩn thận xen lẫn trong đám người, thật đúng là không hợp hoàn cảnh.
“Còn muốn dạo bao lâu?” Lúc Hạ Thiên Tinh đang định xuống dưới chọn quần áo, Bạch Dạ Kình nhịn không được hỏi.
“Vừa mới tiến vào, đồ ăn vặt con còn chưa có mua đâu.” Không đợi cô trả lời, Hạ Đại Bạch đã giành mở miệng trước. Những đồ ăn vặt trong siêu thị cậu đã sớm thèm nhỏ dãi từ lâu, hiện tại đương nhiên phải nhắc nhở, không thể để Đại Bảo quên.
Hạ Thiên Tinh ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu, nhìn anh trông có vẻ không thích ứng, chỉ nói: “Chúng ta mới dạo đến khu đồ dùng sinh hoạt, lát còn đi dạo chỗ khác, đi xong chắc phải một lúc lâu nữa. Nếu anh không quen, liền đi về trước đi.”
Lời cuối cùng kia vừa thốt ra, sắc mặt Bạch Dạ Kình liền trầm xuống. Đàn ông chính là không thích đi dạo phố. Đưa mắt nhìn toàn bộ siêu thị, nào có ai cùng vợ con đi dạo siêu thị là vui vẻ? Nhưng dù không thích ứng được, anh sao có thể rời đi chứ.
Hạ Thiên Tinh cầm mấy chai nước giặt quần áo cẩn thận so sánh, anh lại tùy tiện lấy một lọ, ném vào rổ.
“Liền mua cái này. Đừng lâu la.”
“Không được.” Hạ Thiên Tinh đem lọ của anh đặt lại giá, lại lấy lọ khác đặt vào.
“ Phụ nữ thật là phiền toái.” Bạch Dạ Kình rất không hiểu được các cô. Rõ ràng đều là nước giặt quần áo, có cái gì không giống nhau, cần gì phải ở chỗ này nghiên cứu nửa ngày?
“Là anh không hiểu.” Hạ Thiên Tinh giải thích: “Loại nước giặt quần áo này tương đối dễ ngửi, thích hợp giặt quần áo cho trẻ nhỏ. Làn da Đại Bạch tương đối nhạy cảm, tôi sợ loại nước giặt quần áo này làm tổn thương da nó.”
Nhắc tới con trai, gương mặt cô đặc biệt mềm mại. Còn cúi đầu, đem cái chai đặt ở mũi Đại Bạch, hỏi cậu thích mùi của loại nước giặt quần áo này không.
Bạch Dạ Kình ghé mắt xem qua, có thể nhìn thấy cô nhu tình tươi cười. Ánh sáng trong siêu thị chiếu qua, làm cả người cô thoạt nhìn càng thêm nhu hòa. Ánh mắt, không khỏi thâm trầm chút, trong lòng như bị cái gì đó cào, vô cùng ngứa.
Chờ cô đứng dậy, đem nước giặt quần áo lần nữa bỏ vào rổ, tầm mắt anh đã rời đi. Duỗi tay, tự nhiên kéo cái rổ
Hạ Thiên Tinh không nói gì, nhìn anh xách rổ đi phía trước. Chỉ cảm thấy rất khó tưởng tượng được dáng vẻ này. Anh không giống ngày thường ở trên TV, người đứng đầu cả nước, cũng không giống ở phủ tổng thống vĩnh viễn cao cao tại thượng, anh như vậy, có chút cảm giác giống như ở nhà.
“Nhìn cái gì?” Bạch Dạ Kình hỏi.
Hạ Thiên Tinh ngẩn ngơ ra một chút. Tầm mắt của anh rõ ràng liền dừng trên kệ để hàng, như thế nào liền biết mình nhìn chằm chằm?
“Nhìn anh. Một vị tổng thống cư nhiên lại tới cùng chúng tôi đi dạo siêu thị.”
“Cái này gọi là điều tra dân tình.” anh sửa lại.
“Được, là điều tra dân tình.” Hạ Tinh Thần thuận theo, gật đầu.
Một hàng ba người, dạo xong tầng đồ dùng sinh hoạt liền đi mua dép lê. Hạ Đại Bạch ngồi ở trên ghế dựa, Hạ Thiên Tinh chọn đôi dép in nhân vật hoạt hình xỏ vào cho nhóc. “Đi một chút xem vừa chân không.” Hạ Thiên Tinh giúp Hạ Đại Bạch đeo dép vào.
“Vừa lắm.” Hạ Đại Bạch đi qua đi lại, rất là vui vẻ. Đi đến trước mặt anh ngẩng đầu nhỏ “Tiểu Bạch, ba xem, có đẹp không?”
Bạch Dạ Kình tầm mắt đang dừng ở dãy bán quần áo. Bên kia là một đôi vợ chồng trẻ đang chọn quần áo. Người vợ cầm cái áo thun rất đơn giản ướm lên người người chồng, nói là tặng cho hắn món quà.
Thấy con trai hỏi một câu, anh cũng không trả lời. Thấy anh nhìn rất xuất thần, Hạ Thiên Tinh cũng nghiêng đầu, tò mò nhìn theo ánh mắt anh. Không nghĩ tới anh lại bỗng nhiên xoay mặt, tầm mắt lạnh lạnh liếc cô, “ Quà của tôi đâu?”
“Hử?” Câu hỏi không đầu không đuôi khiến cô có chút ngốc.
“Quà sinh nhật!” Hiện tại nhắc tới sinh nhật, giọng nói của anh vẫn còn lộ ra khó chịu.
Hạ Thiên Tinh hiểu, nhưng không nghĩ tới anh còn nhớ chuyện này.
“Không có.”
Cô trả lời rất dứt khoát, Bạch Dạ Kình lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, trầm bước đi về phía trước.
Hạ Đại Bạch buông tay Hạ Thiên Tinh ra, “Xem đi, con đã nói Tiểu Bạch khẳng định rất tức giận.”
Hạ Thiên Tinh lặng yên nhìn thần sắc Bạch Dạ Kình, mở miệng: ” Anh có nhiều thứ quý giá như vậy, thứ tôi tặng khẳng định anh sẽ không cần. Lại nói, đồ anh sử dụng đều rất quý, tôi mua không nổi.”
Anh hừ lạnh: “Đúng không? Bộ ngoại giao không đưa cô tiền lương sao? Lại nói, ai muốn cô mua đồ quý? “
“……” Hạ Thiên Tinh bị nói đến á khẩu không trả lời được, thấy sắc mặt anh không một tia hòa hoãn, đành phải nói:
“Tôi vốn là tính mua quà cho anh, hơn nữa cũng đặc biệt đi chọn áo sơmi.”
Bạch Dạ Kình lúc này mới chân chính nguyện ý liếc cô một cái, “Đồ đâu?”
“……” Hạ Thiên Tinh nhấp môi, chưa nói.
Bạch Dạ Kình nhìn chằm chằm cô, lặp lại một lần, “Đồ đâu?”
“…… Tôi ngày mai lại đi mua cho anh một cái đi.” Hạ Thiên Tinh thực hoài nghi nếu mình nói áo sơmi kia đã đưa Hứa Nham, anh khẳng định liền phát giận.
“Tôi chỉ cần cô đặc biệt chọn cho một cái áo sơmi!” Bạch Dạ Kình gằn từng chữ một, nhìn cô có vẻ chột dạ, không chịu nói gì.
“Đại Bảo, trở về mẹ liền đem quần áo lấy ra đưa cho Tiểu Bạch đi, Tiểu Bạch khẳng định sẽ vui vẻ.” Hạ Đại Bạch hoàn toàn không hiểu chuyện gì, cười tủm tỉm nói với Hạ Thiên Tinh.
Cô thật đau đầu. Thật không nghĩ tới, đôi mắt của Bạch Dạ Kình như ép buộc cô, dường như hôm nay cô không nói thật sẽ không xong với anh.
Cô tưởng tượng, đưa cho Hứa Nham kỳ thật cũng không có gì không thể, tốt xấu gì hắn cũng là ân nhân cứu mạng của mình, đưa một cái áo sơmi có là gì chứ.
Cô nói: “ Áo sơmi kia đưa cho Hứa Nham.”
“……” lông mày Bạch Dạ Kình nhảy dựng lên, ánh mắt tăng thêm sắc lạnh. Hạ Thiên Tinh bị anh nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại.
Đại Bạch vẻ mặt rất hồn nhiên “Dượng nhỏ cũng sinh nhật sao? Đại Bảo, mẹ đem quần áo của Tiểu Bạch đưa cho dượng nhỏ, vậy quà Tiểu Bạch ở đâu rồi?”
Hạ Thiên Tinh vốn là tính chỉ nói một câu “sinh nhật vui vẻ”, lời này còn chưa nói, Bạch Dạ Kình đã một mình đi lên phía trước, bóng dáng càng lãnh đạm hơn trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.